Người Bảo Vệ
-
Chương 3:
Hai người ăn là phụ nhưng tình tứ với nhau là chính, quán nhỏ, người đông nên hai người phải nép sát vào nhau mà ăn. Món bánh đúc thì nghe chẳng có vẻ gì là đặc biệt, nó là món ăn phổ biến ở hầu hết các tỉnh miền Bắc, nhưng ở đây đặc biệt hơn một chút, bánh đúc có xương. Ơ lạ nhỉ, bánh đúc mà có xương. Phải rồi, bánh đúc ở đây được trộn vào một bát nước sốt được làm từ hành phi, mỡ, thịt và linh tinh các thứ khác. Có vị mát, thanh của bánh đúc nhưng có thêm vị béo ngậy của nước sốt. Rất là ngon. Chẹp chẹp chẹp.
Rời quán bánh đúc, 2 đứa 2 xe thong dong trên phố Hà Nội. Thật là bất tiện khi mỗi đứa một xe. Đang đi thì Trâm Anh tạt vào lề đường, Thìn cũng tạt theo. Trâm Anh nhìn người yêu với ánh mắt đắm đuối nhưng có chút đượm buồn như trực khóc:
– Anh ơi, hôm nay anh sẽ đưa em đi bất cứ đâu mà em thích nhé?
Thìn nhìn vào mắt người yêu, anh thấy sao hôm nay cô khác thế, rất khác. Đâu còn là một Trâm Anh nhí nhảnh hồn nhiên đáng yêu nữa, mọi hành động, mọi ánh mắt cử chỉ của cô hôm nay đều khác so với ngày thường.
Chưa tiện hỏi lý do vì đây đang ở giữa đường, Thìn chỉ nhìn lại và nói:
– Uh, bất cứ đâu mà em muốn.
– Anh theo em.
Vậy là Trâm Anh phóng vụt đi, làm cho Thìn phải rồ ga phóng theo, cô nàng không biết bị làm sao mà phóng xe như điên. Hai người phi như đua qua cầu Chương Dương, về bên Gia Lâm, thiên đường nghỉ dưỡng của Hà Nội.
Trâm Anh phi thẳng vào một khách sạn, Thìn cũng cho xe máy vào theo. Trâm Anh chưa cần đến 1 phút đã làm xong thủ tục nhận phòng và nhận chìa khóa lao về phía sảnh chờ thang máy bấm gọi thang, nhưng nhìn lên thấy thang đang hướng đi lên trên. Sốt ruột Trâm Anh nói:
– Anh, đi bộ. Nhanh lên anh.
Chưa để Thìn nói câu gì, Trâm Anh đã phi vào cầu thang bộ chạy bành bạch lên mặc cho cái mini juyp khốn khổ đang bị vùn lên cao làm Thìn theo sau nhìn rõ cái si lít mầu hồng.
Ơn giời, phòng của hai người ở tầng 2. Thảo nào đòi đi thang bộ.
Cửa phòng vừa đóng là Trâm Anh điên cuồng nhảy chồm lên người Thìn.
– Chụt chụt chut.
Nụ hôn nóng bỏng, nồng nàn được hai người trao cho nhau, nước bọt lẫn vị ngậy của bánh đúc có xương cũng được lưỡi Trâm Anh đẩy sang miệng Thìn. Chầm chậm bế người yêu tiến về phía giường rồi đẩy nàng nằm ngửa ra, Thìn nằm đè lên người Trâm Anh. Hai người đã nằm trên giường, Thìn nhả môi người yêu ra rồi nói:
– Em hôm nay sao vậy? Anh thấy em là lạ.
Trâm Anh cầm lấy tay của Thìn rồi đưa xuống háng mình:
– Đừng nói gì cả. Yêu em đi. Yêu em nhiều vào.
Bàn tay Thìn vừa chạm vào đáy quần lót của Trâm Anh thì vội rụt ngay lại, vì nó quá nóng, quá ướt át, giống như Trâm Anh vừa đái cả ra quần thì phải. Ở trên, Trâm Anh nhắm mắt lại làm cho một giọt nước mắt bị ép chảy ra ngoài. Cô yêu anh. Yêu anh rất nhiều, nhưng cô biết, rất có thể đây là lần cuối cùng mình được gần anh đến như thế này. Cuộc đời thực tế không mầu hồng khi ta còn là thiếu nữ tuổi cắp sách đến trường. Giờ không còn là trường học nữa, mà là trường đời, là chuyện gia đình, là chuyện tiền nong vật chất.
Thìn thọc lại bàn tay mình vào lồn Trâm Anh:
– Em ướt nhẹp rồi này.
Trâm Anh nhanh chóng kéo cái khóa váy ở bên sườn, cô hơi nhỏm mông lên để tụt cái váy ra, việc cởi quần lót cô thường để dành cho người yêu, cơ bản là chàng thích được như vậy.
Rời quán bánh đúc, 2 đứa 2 xe thong dong trên phố Hà Nội. Thật là bất tiện khi mỗi đứa một xe. Đang đi thì Trâm Anh tạt vào lề đường, Thìn cũng tạt theo. Trâm Anh nhìn người yêu với ánh mắt đắm đuối nhưng có chút đượm buồn như trực khóc:
– Anh ơi, hôm nay anh sẽ đưa em đi bất cứ đâu mà em thích nhé?
Thìn nhìn vào mắt người yêu, anh thấy sao hôm nay cô khác thế, rất khác. Đâu còn là một Trâm Anh nhí nhảnh hồn nhiên đáng yêu nữa, mọi hành động, mọi ánh mắt cử chỉ của cô hôm nay đều khác so với ngày thường.
Chưa tiện hỏi lý do vì đây đang ở giữa đường, Thìn chỉ nhìn lại và nói:
– Uh, bất cứ đâu mà em muốn.
– Anh theo em.
Vậy là Trâm Anh phóng vụt đi, làm cho Thìn phải rồ ga phóng theo, cô nàng không biết bị làm sao mà phóng xe như điên. Hai người phi như đua qua cầu Chương Dương, về bên Gia Lâm, thiên đường nghỉ dưỡng của Hà Nội.
Trâm Anh phi thẳng vào một khách sạn, Thìn cũng cho xe máy vào theo. Trâm Anh chưa cần đến 1 phút đã làm xong thủ tục nhận phòng và nhận chìa khóa lao về phía sảnh chờ thang máy bấm gọi thang, nhưng nhìn lên thấy thang đang hướng đi lên trên. Sốt ruột Trâm Anh nói:
– Anh, đi bộ. Nhanh lên anh.
Chưa để Thìn nói câu gì, Trâm Anh đã phi vào cầu thang bộ chạy bành bạch lên mặc cho cái mini juyp khốn khổ đang bị vùn lên cao làm Thìn theo sau nhìn rõ cái si lít mầu hồng.
Ơn giời, phòng của hai người ở tầng 2. Thảo nào đòi đi thang bộ.
Cửa phòng vừa đóng là Trâm Anh điên cuồng nhảy chồm lên người Thìn.
– Chụt chụt chut.
Nụ hôn nóng bỏng, nồng nàn được hai người trao cho nhau, nước bọt lẫn vị ngậy của bánh đúc có xương cũng được lưỡi Trâm Anh đẩy sang miệng Thìn. Chầm chậm bế người yêu tiến về phía giường rồi đẩy nàng nằm ngửa ra, Thìn nằm đè lên người Trâm Anh. Hai người đã nằm trên giường, Thìn nhả môi người yêu ra rồi nói:
– Em hôm nay sao vậy? Anh thấy em là lạ.
Trâm Anh cầm lấy tay của Thìn rồi đưa xuống háng mình:
– Đừng nói gì cả. Yêu em đi. Yêu em nhiều vào.
Bàn tay Thìn vừa chạm vào đáy quần lót của Trâm Anh thì vội rụt ngay lại, vì nó quá nóng, quá ướt át, giống như Trâm Anh vừa đái cả ra quần thì phải. Ở trên, Trâm Anh nhắm mắt lại làm cho một giọt nước mắt bị ép chảy ra ngoài. Cô yêu anh. Yêu anh rất nhiều, nhưng cô biết, rất có thể đây là lần cuối cùng mình được gần anh đến như thế này. Cuộc đời thực tế không mầu hồng khi ta còn là thiếu nữ tuổi cắp sách đến trường. Giờ không còn là trường học nữa, mà là trường đời, là chuyện gia đình, là chuyện tiền nong vật chất.
Thìn thọc lại bàn tay mình vào lồn Trâm Anh:
– Em ướt nhẹp rồi này.
Trâm Anh nhanh chóng kéo cái khóa váy ở bên sườn, cô hơi nhỏm mông lên để tụt cái váy ra, việc cởi quần lót cô thường để dành cho người yêu, cơ bản là chàng thích được như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook