Cãi vã với bạn cùng phòng:
Càng gần ngày tổ chức trận đấu, lịch luyện tập của đội bóng rổ cũng càng nhiều, cuối tuần này Lục Tự Hồi có buổi tập sớm.
Lúc hắn thức dậy Văn Hoài nằm bên cạnh còn đang ngủ, Lục Tự Hồi nắm lấy tay cậu siết chặt, nhìn khuôn mặt thanh tú đang yên tĩnh ngủ của cậu, hắn đem mặt chôn sâu vào cổ Văn Hoài tham lam hít lấy hương thơm của cậu.
Văn Hoài đã thức, nhưng cậu không dám mở mắt.
Bình thường dù vô tình hay cố ý Lục Tự Hồi luôn có vài động tác trìu mến đối với cậu, cho dù là lúc hai người ôm lấy nhau, hắn cũng có thể đưa cho cậu một cái cớ làm cậu tin - Lục Tự Hồi nhẹ nhàng nói vào tai cậu, chỉ là cậu đang giúp đỡ hắn.

Nhưng bây giờ Lục Tự Hồi lại vùi đầu vào trên cậu, giống như một con cún bự, thỉnh thoảng khẽ khịt mũi, rồi lại tham lam hít lấy từng ngụm lớn, hơi thở hắn phả lên da cổ mẫn cảm của cậu, vừa mập mờ lại xen lẫn tính chiếm hữu khiến lòng Văn Hoài vô cùng bối rối.
Bản năng nói cho cậu biết, biện pháp tốt nhất trước mắt chính là tiếp tục giả bộ ngủ.
Lục Tự Hồi ghé trên người cậu trong một lát, sau đó cẩn thận lật chăn nhỏm người dậy.

Hắn giẫm lên bậc thang chuẩn bị leo xuống giường, ánh mắt vẫn dán vào tai phải đáng yêu của Văn Hoài.
Hôm nào nên dẫn cậu đi cắt tóc, chóp tai cậu đã bị tóc che khuất một góc rồi.
Lục Tự Hồi cúi đầu muốn hôn lên vành tai nhỏ sáng bóng của cậu, bất chợt chú ý đến đôi lông mi mỏng như cánh ve của Văn Hoài khẽ run một cái trong ánh nắng sớm.
Cậu tỉnh rồi.

Khả năng giả bộ của cậu thật sự vụng về, nhưng cũng rất cố gắng.
Lục Tự Hồi duy trì động tác cúi đầu, nhìn kỹ khuôn mặt trắng nớt yếu ớt trước mắt.

Mắt thấy sơ hở trong hành động của cậu càng ngày càng nhiều.

Khóe miệng Lục Tự Hồi không rõ ý vị nở nụ cười, đầu nghiêng khỏi lộ tuyến ban đầu, trực tiếp hôn lên đôi môi hồng nhuận đầy đặn.

Thời gian dừng lại rất ngắn, tuy vậy lúc rời đi Lục Tự Hồi còn xấu xa liếm nhẹ một chút.
Mãi cho đến khi thanh âm đóng cửa vang lên, thân thể cứng đờ của Văn Hoài mới lấy lại được hô hấp, bên cạnh đó càng nhiều luống cuống trong nháy mắt chen chúc mà đến.

Xúc cảm trên môi phảng phất như khắc vào trong đầu, tuy rằng cậu nhắm mắt không nhìn thấy rõ, nhưng trong đầu lại tự tưởng tượng ra chi tiết cảnh Lục Tự Hồi cúi đầu chạm môi Văn Hoài.
Cậu nắm lấy góc chăn kéo cao qua đầu, cố gắng tìm cho mình một chốn yên tĩnh.

Nhưng trong chăn, trên gối đầu khắp nơi đều có hơi thở của Lục Tự Hồi.

Cậu không có nơi nào để trốn.
Tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, máu trong tim như sôi lên, hỗn hợp bởi ngượng ngùng, chờ mong, nghi hoặc, sợ hãi cùng kinh hoàng, bị trái tim mạnh mẽ bơm đi khắp cơ thể, cuối cùng chỉ còn lại bất an cùng bối rối.
Hắn từng khẳng định với cậu rằng hắn không phải đồng tính.

Văn Hoài vẫn luôn tự thuyết phục mình tin vào lời nói đó hết lần này đến lần khác.
Nhưng nụ hôn vừa rồi khiến cậu không thể xem nhẹ, mà Văn Hoài lại càng không thể tìm được cho nó một cái cớ phù hợp.
Cậu cảm thấy bản thân không thể như Lục Tự Hồi làm không có gì mà tiếp tục tự nhiên trước mặt hắn nữa, lần trước đã là cực hạn của cậu, mà Lục Tự Hồi chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để cho cậu luống cuống tay chân.
Rõ ràng người bị hôn là cậu, người vô tội cũng là cậu, nhưng hiện tại chính cậu lại giống như người phạm lỗi, vội vàng hoảng hốt muốn che giấu chứng cớ.
Cuốn theo dòng cảm xúc cậu ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Có lẽ đó chỉ là một giấc mơ lúc gần sáng của cậu, thực tế thì không hề có chuyện gì xảy ra cả.
Không ai trốn tránh vụng về hơn thế.


Nhưng đây là cách duy nhất Văn Hoài có thể làm.
- ---
Buổi trưa Văn Hoài vẫn đi đến sân bóng rổ như thường lệ, chờ Lục Tự Hồi tập bóng xong hai người sẽ cùng nhau đi ăn cơm.
Bên trong sân bóng khá đông người, Văn Hoài không muốn đi vào, chỉ đứng cạnh cửa chờ.
Có một nam sinh cao lớn nước da ngâm đen đi thẳng đến trước mặt cậu, Văn Hoài cho rằng mình đứng chặn đường người khác nên bước nhỏ sang bên cạnh nép người sát vào tường.

Đối phương vẫn không nhúc nhích, nhìn thẳng vào cậu mang theo ý cười không cợt nhã, "Đang chờ Lục Tự Hồi sao?"
Văn Hoài lúc này mới ngẩng đầu nhìn người kia, hình như là người của đội bóng rổ, nhưng không có ấn tượng gì sâu sắc, người này cười lên vẻ mặt sáng lạn lại mang theo chút lưu manh.
Văn Hoài rụt rè nhìn gã.

Nói thật, tuy rằng trong lòng chính cậu cảm thấy các mối quan hệ xã hội của mình không tệ giống với hỏi còn trung học nữa, nhưng trên thực tế, sau khi học đại học ngoại trừ Lục Tự Hồi cậu cũng không còn tiếp xúc nhiều với ai khác.
Cậu không muốn mọi người cảm thấy mình bất lịch sự, cho nên vẫn gật đầu làm đáp lại.
Nhìn bộ dáng nhát gan của cậu, gã cao lớn kia cười càng vui vẻ, "Thời gian trước sao tôi không thấy cậu đến đây nhỉ? Quả nhiên lên giường với nhau rồi thì khác hẳn, tôi chỉ vô tình hỏi một câu, Lục Tự Hồi liền mang cậu đi giấu không cho tôi thấy nữa.

Ai haiz"
Văn Hoài không biết gã có ý gì, chỉ là có chút bối rối, không biết nên đáp lời gã thế nào.
Gã cao lớn cũng không đợi cậu trả lời, tiếp tục nói, "Tôi thấy cậu đi theo phía sau hắn như cái đuôi, nhìn phát liền biết, giúp hắn làm ấm giường nhiều rồi đúng không? Lục Tự Hồi mỗi đêm chơi cậu mấy lần vậy?"
Gã vẫn cười đến xán lạn, nhưng nụ cười này xen lẫn khinh thường cùng châm chọc, lời nói thốt ra càng dơ bẩn khiến toàn thân Văn Hoài run rẩy, mặt cũng trắng bệch.

Đây là lần đầu tiên cậy bị nói xấu thẳng mặt như vậy Cậu muốn phản bác, muốn hung hăng mắng trả gã, nhưng cậu không làm được.
Cảm giác như bị bẻ làm hai nửa, một nửa tiếp tục sợ hãi nhát gan giấu trong thân thể co rúm lại nhường nhịn, nửa còn lại vô lực phẫn nộ, chán ghét chính mình.
Giọng cậu nói ra nhàn nhạt yếu ớt, ngay cả chính cậu cũng không nghe rõ mình đang nói gì, "Không có.

Không phải.

Chúng tôi chỉ là bạn cùng phòng thôi."
Tên da ngâm nặng nề cười nhạo một tiếng, "Là bạn cùng phòng a.

Khó trách, tôi đã nói cậu bộ dáng cậu tệ thế này, Lục Tự Hồi coi như là người thích chơi mông cũng không đến mức hứng thú với cậu.

Nhưng mà bạn cùng phòng thì lại rất tiện, đúng không?"
Văn Hoài muốn lập tức chạy trốn, lại muốn Lục Tự Hồi nhanh chóng đi ra, bàn tay cậu nắm lại móng tay bấm vào lòng bàn tay đau nhói, giọng nói của cậu vẫn rất nhỏ nhưng ngữ khí so với vừa rồi kiên định hơn nhiều, "Cậu ấy không phải.

Cậu đừng nói lung tung."
Tên cao lớn giống như nghe được trò cười gì đó, "Không phải là cái gì? Ồ, cậu ta không nói với cậu sao? Hồi đó cậu ta viết thư tình cho bạn trai còn dám xách lên cột cờ đọc cho toàn trường nghe.

Đương nhiên, loại như cậu tự bò lên giường cho cậu ta chơi, cậu ta sao có thể không chơi chứ."
Văn Hoài không biết mình làm sao chạy khỏi chổ đó, chỉ nhớ rõ mặt trời mùa thu chiếu lên người không hề mang theo nhiệt độ, nước mắt nóng hổi của cậu chảy xuống một chốc đã trở nên lạnh băng, lạnh đến thấu xương.

Cậu vừa lau nước mắt, vừa không quên nhắn tin cho Lục Tự Hồi.
【Tôi đói nên ăn cơm trước rồi, cậu tự mình đi ăn đi.】

Lục Tự Hồi vừa ra khỏi sân tập đã nhận được tin nhắn, không khỏi nhíu mày, ấn số gọi qua, nhưng không có ai bắt máy.
Lý Diệu đứng ở cửa không biết xấu hổ cười với hắn: "Lục Tự Hồi, sao thế? Trông cậu hôm nay không được vui nha?"
Vẻ mặt thiếu đánh, Lục Tự Hồi không thèm để ý tới gã đi thẳng về ký túc xá.

Lý Diệu vốn học cùng trường trung học với hắn, lúc đó hai người từng có vài mâu thuẫn nhưng sau khi đánh nhau một trận Lý Diệu đã chuyển trường rời đi, hắn cũng xem như mọi chuyện kết thúc.

Ai ngờ lại gặp nhau ở trường đại học.
Lục Tự Hồi vừa về đã thấy cửa ký túc bị khóa.

Hắn và Văn Hoài cả tuần nay đều dùng chung một cái chìa, hai người trên cơ bản là cùng ra cùng vào.

Gõ cửa máy cái cũng không thấy bên trong có phản ứng, hắn đành lấy cái chìa khóa bị cậu làm rơi ra mở cửa.
Không có ai trong phòng cả.

Hắn tiếp tục cầm điện thoại gọi cho cậu một cuộc khác nhưng bị cúp máy.
[Tôi đang tự học ở thư viện, buổi chiều cậu còn phải tập luyện tiếp mà.]
Lục Tự Hồi đành phải dùng tin nhắn trả lời anh:
【Được rồi, buổi chiều tôi tập xong sẽ đến thư viện đón cậu cùng ra ngoài ăn cơm.】
- ---
Chạng vạng Lục Tự Hồi đi tới thư viện, xa xa liền thấy Văn Hoài đang đứng ở cửa thư viện nói gì đó với một cô gái.
Cậu trước nay không quen ở chung với người lạ, lúc nói chuyện với người khác còn không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, nhưng cô gái bên cạnh kia rất nhiệt tình, nụ cười xán lạn, không biết nói cái gì, khiến Văn Hoài nhút nhát cũng lộ ra nụ cười.
Lục Tự Hồi sớm giờ đều không gặp cậu, nhìn cậu cười nói với một cô gái như vậy khiến hắn không thoải mái.
Chờ đến khi hắn đến gần, cô gái kia đã rời đi, Văn Hoài đang cầm một quyển sách cô gái kia vừa đưa cho.
Lục Tự Hồi đang muốn đưa tay cầm xem là sách gì, lại phát hiện sắc mặt Văn Hoài rất không tốt, môi tái nhợt, mắt còn có chút sưng.
"Có chuyện gì vậy? Tại sao nhìn mặt cậu lại không khỏe thế? Không thoải mái chổ nào sao?"
Văn Hoài từ khi nhìn thấy bóng dáng của hắn đã bắt đầu có chút không được tự nhiên, cậu chỉ có thể tự ép mình không nghĩ tới những lời buổi trưa nghe được, tránh khỏi bàn tay đang duỗi tới của Lục Tự Hồi, Văn Hoài nhỏ giọng pha chút khàn khàn giải thích, "Điều hòa thư viện hôm nay hơi lạnh, chắc bị cảm xíu thôi, tôi về ngủ một giấc là ổn rồi."
"Ừ, nếu cậu thấy không thoải mái nhớ nói với tôi."
Động tác của Lục Tự Hồi dịu dàng săn sóc, lời nói tràn ngập sự quan tâm.

Nhưng Văn Hoài nhớ tới những lời tên kia nói, nhất thời không biết làm thế nào để đáp lại.
"Người lúc nãy là ai vậy? Cậu quen cô gái đó khi nào thế?" Lục Tự Hồi dùng giọng điệu tự nhiên, thậm chí có vẻ như không hề để ý.
Văn Hoài đưa sách cho hắn, là một quyển giải đề thi toán cao cấp.
"Tôi mới quen đây thôi, lúc ở phòng tự học tôi có cho cô ấy mượn bút.

Cô ấy thấy tôi có đề không giải được nên cho tôi mượn sách của cổ xem." Tuy rằng hiện tại trong lòng cậu vẫn đang rối như tơ vò, không biết phải chung đụng tiếp với hắn thế nào, nhưng cậu vẫn theo thói quen thẳng thắn đáp lại câu hỏi của Lục Tự Hồi.
Lục Tự Hồi nói đùa, ngữ khí như tiếc nuối, "Ôi, giờ cậu có đáp án rồi, thế sau này không cần tôi giảng đề cho nữa rồi."
Bình thường bị Lục Tự Hồi trêu chọc như vậy, cậu nhất định sẽ ngây ngốc giải thích một phen, nhưng hôm nay lại im lặng khác thường, cuối cùng nhỏ giọng nói một câu: "Ừm, tôi cũng ngại làm phiền cậu hoài.

"
Lục Tự Hồi nhìn chằm chằm Văn Hoài vẫn đang cúi đầu đi bộ, trong lòng có chút tức giận, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Cả đêm Văn Hoài đều rất trầm lặng, hành động cũng có chút khác thường, cậu luôn âm thầm lảng tránh sự tiếp xúc của Lục Tự Hồi.

Cứ như cậu lại đem mình nhốt vào trong cái lồng cách biệt với bên ngoài, dùng thái độ giao tiếp với người lạ trên người Lục Tự Hồi.
Lục Tự Hồi trong lòng mơ hồ nổi lên đốm lửa, nhưng hắn không muốn mình nổi giận với Văn Hoài.
Lại nghĩ đến nụ hôn buổi sáng kia.

Hắn biết tính tình Văn Hoài trước nay luôn nhát gan, cần nhẹ nhàng dỗ dành từng bước mới dám nhích về phía trước một chút, nhưng đôi khi vẫn cần ép buộc cậu tiến lên.

Có lúc hắn cũng muốn liều lĩnh ngả lá bài tẩy với cậu, nhưng như vậy Văn Hoài nhất định sẽ sợ hãi rồi trực tiếp rút vào trong vỏ ốc, hắn không dám đánh cược lớn kiểu đó.

Cho nên mới hao tâm tổn trí như vậy, nói hắn lừa gạt cũng được, giả vờ cũng tốt, hắn cho rằng bản thân đã nắm chắc nhịp điệu mối quan hệ này trong tay, cũng vững vàng hướng tới kết quả tốt đẹp mà tiến bước.
Có lẽ là hắn quá tự tin, nụ hôn buổi sáng kia đã dọa cậu.

Lục Tự Hồi nghĩ như vậy, hắn nắm lấy cổ tay Văn Hoài, đưa cậu đến giữa hai chân và bàn học của mình, nhẹ giọng mở miệng nói: "Hoài Hoài, cậu có chuyện không vui hay không hiểu đều có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu."
Văn Hoài nhìn Lục Tự ôn nhu quen thuộc trước mắt, trong lòng chua xót, nhưng cậu không thể tiếp tục như trước nữa.
"Khi nào có thể lấy chăn của tôi về?"
Lục Tự Hồi đoán được cậu lại bị dọa muốn trốn vào vỏ, trong lòng có chút ảo não, đành phải càng thêm dịu dàng nhượng bộ trả lời: "Bây giờ cũng muộn rồi, ngày mai tôi dậy liền gọi điện hỏi cho cậu được không? "
Thực ra chăn đã được giặt sạch từ lâu đang đặt trong căn hộ riêng của hắn, chỉ là hắn không muốn cậu về giường đối diện hắn ngủ thôi.
Văn Hoài gật gật đầu, ấp úng mở miệng: "Đêm nay anh Tưởng Hạo Duy nói không về, vậy, vậy tối nay tôi ngủ trên giường của anh ấy..."
Không biết những lời này chọc trúng Lục Tự Hồi chổ nào, sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi, làm Văn Hoài có chút sợ hãi, thanh âm càng nói càng nhỏ.
Lời kế tiếp của Lục Tự Hồi càng trực tiếp khiến toàn thân cậu cứng ngắc, đầu óc trống rỗng.
"Sáng nay lúc tôi hôn cậu, cậu đã thức rồi."
Nếu cậu đã biết và bắt đầu lùi bước, vậy dỗ dành hay dụ dỗ đều không còn hiệu quả nữa.
Giọng nói Lục Tự Hồi nhẹ nhàng phiêu phiêu, nhưng cực kì khiên quyết.

Không phải câu hỏi, cũng không có kinh ngạc, chỉ là một câu trần thuật bình thường, lại khiến Văn Hoài nảy sinh ra khó xử cùng xấu hổ.

Thật giống như bản thân bị lột sạch rồi đặt vào trong tủ trưng bày, tâm tư nhỏ bé của cậu, cố gắng chối bỏ của cậu, "chứng cứ phạm tội" cậu mưu toan vùi lấp, tất cả đều bày ra trước mắt.
Cậu bị ép đến sắp khóc, bộ dáng yếu đuối của cậu làm Lục Tự Hồi có chút đau lòng, hắn muốn ôm Văn Hoài, nhưng bị cậu vùng vẫy đẩy ra.
Hốc mắt Văn Hoài đỏ lên, nước mắt cũng nhanh chóng lăn xuống, giọng nói nghẹn ngào, "Tôi không phải.

Cậu cũng không phải, được không...!Lục Tự Hồi, cậu không phải đồng tính luyến ái..."
Lục Tự Hồi vẫn bình tĩnh ngồi ngay ngắn trên ghế, hai người im lặng nhìn thẳng nhau, lời nói hắn vừa thong dong vừa mang theo sự bức bách, "Vậy làm sao bây giờ, tôi phải.

Hoài Hoài, tôi là đồng tính, tôi thích nam, thế cậu có ghét tôi không? "
Văn Hoài vừa khóc vừa lắc đầu.
"Đúng rồi, chuyện này không có gì to tát cả, đúng không?" Giọng điệu của hắn cũng nhẹ nhàng hơn, vừa nói hắn vừa đứng lên tới gần Văn Hoài.
Nhưng Văn Hoài vẫn lắc đầu, tiếng khóc càng thêm khổ sở, "Không...!Tôi không phải, tôi không phải..."
Lục Tự Hồi mặc kệ câu trả lời của cậu, một bên đưa tay lau nước mắt cho cậu, một bên cúi đầu chậm rãi áp sát Văn Hoài.
"Hoài Hoài, đừng sợ, đừng sợ."
Lục Tự Hồi kỳ thật trong lòng cũng có căng thẳng lo lắng, hắn không nghĩ tới mọi chuyện sẽ phát triển nhanh theo chiều hướng rối rắm như trước mắt.

Hắn không phải nắm chắc hoàn toàn, cho nên cũng có vài phần vội vàng.
Cảm giác môi chạm vào rất kỳ diệu, Văn Hoài có thể cảm nhận được một mảnh lạnh lẽo mà mềm mại, nước mắt mang theo hơi nóng sẽ từ khe hở chảy đến đầu lưỡi, mặn chát.

Thân mật như vậy làm cậu bối rối, muốn giẫy giụa đẩy ra, nhưng cánh tay Lục Tự Hồi đã ôm chặt cậu.

Văn Hoài bất lực, hoảng loạn cắn mạnh xuống môi dưới của Lục Tự Hồi, cắn rất sâu, cậu thậm chí còn mơ hồ cảm thấy mình nghe được tiếng da thịt bị rách ra.
Lục Tự Hồi rốt cục lui ra một chút, chỉ là một chút, lại lần nữa muốn hôn tới.

Văn Hoài đầu óc trống rỗng, không lựa lời nói bừa muốn thoát khỏi tình cảnh này, "Tôi có người tôi thích, Lục Tự Hồi.

"
Lục Tự Hồi nghe vậy dừng lại, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
"Tôi thích một cô gái." Ngữ khí Văn Hoài có chút vội vàng, "Đúng vậy, là một cô gái.

Cô ấy là lớp trưởng của lớp ngữ văn, cô ấy, cô ấy rất xinh đẹp.

"
Cậu nuốt nước bọt, muốn bổ sung thêm chút thông tin, lại phát hiện mình cái gì cũng không nhớ ra.

Trước đây cậu đúng là từng thích một cô gái như vậy, ở tuổi mới lớn, cô gái xinh đẹp lại nhiệt tình là đối tượng thầm mến của phần lớn nam sinh trong lớp.

Nhưng thật ra câu cũng đã quên chuyện này rất lâu rồi, ngoại trừ việc cô gái kia là lớp trưởng lớp ngữ văn ra, cậu thậm chí còn không nhớ rõ hình dáng của cổ ra sao.
Nhưng điều đó không quan trọng.

Hiện tại chỉ muốn đem mối tình thầm mến này nói ra, giống như là đang vì mình nói lời bào chữa cuối cùng, khiên quyết bày ra chứng cớ để chứng minh mình vô tội.
Nhưng những lời này nghe trong tai Lục Tự Hồi nghiễm nhiên lại biến thành một câu chuyện khác.

Một cô gái được cậu cất giấu tận đáy lòng, nhiều năm người ấy vẫn xinh đẹp trong mắt cậu, đủ để cho một người nhút nhát như Văn Hoài xóa bỏ nỗi sợ hãi lấy ra chống lại mình.
Vết thương trên môi rất sâu, máu chảy còn đang xuống, Lục Tự Hồi xoa xoa môi, cằm và nửa má dính đầy vết máu đáng sợ.

Văn Hoài có chút hoảng hốt, trong lòng sinh ra áy náy, vội vàng rút khăn giấy muốn lau cho hắn, lại bị Lục Tự Hồi vô tình đẩy ra.
Miệng vết thương trên môi từng đợt đau nhói, dường như cả trong lòng cũng đau theo.

Mà người mạnh mẽ gây ra nỗi đau này vẫn như cũ trưng vẻ mặt vô tội đáng thương nhìn hắn.
Thấy không, cậu ấy sẽ luôn luôn như thế này.

Vĩnh viễn yếu đuối rụt rè, vĩnh viễn trong sạch vô tội, vĩnh viễn đáng thương bất lực, giống như cậu luôn cần có người dang tay ra ôm ấp che chở.

Nhưng cậu ấy ở trong ngực người đó cũng sẽ nhẫn tâm đâm cho người đó những vết thương sâu chảy máu dầm dề, rồi dễ dàng vứt bỏ tình yêu sự quan tâm mà cậu đã nhận, cậu giáng cho người đó một đòn mạnh mẽ, để người đó từng bước từng bước biến thành một trò đùa.
Lục Tự Hồi như mất đi lý trí, trong đầu đều là cô gái xinh đẹp mà cậu vừa nói, lại nghĩ đến nữ sinh làm cậu cười ngượng ngùng ở cửa thư viện lúc chiều.
Ánh mắt của hắn trở nên lạnh như băng, lời mở miệng lại càng không suy nghĩ, "Ồ, thích con gái à? Thích con gái cũng nguyện ý trèo lên giường tôi để cho tôi sờ chổ này, chơi chổ kia à? Đùi cậu bây giờ vẫn còn đỏ đúng không? Đêm qua cởi sạch để cho tôi chơi mà, tôi nhớ lúc đó cậu cũng rất sướng ấy.

Thích con gái lại để cho đàn ông chơi, thế cậu thấy bên nào chơi sướng hơn?"
"Nhìn tôi đối tốt với cậu, vây quanh cậu, sao? Có phải cậu cảm dùng thân thể đổi lấy một bảo mẫu như tôi rất có lợi không? Bây giờ chơi lớn rồi, cậu một câu thích con gái là muốn bỏ hết có phải không?"
Những lời này phảng phất như những mũi kim, từng cây từng cây đâm vào trong tim, máu me be bét.

Văn Hoài đột nhiên cảm thấy Lục Tự Hồi trước mắt rất xa lạ, không có một chút ấm áp nào, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn, mở mồm liền đẩy người khác xuống vực sâu.

Cậu thậm chí không thể rơi nước mắt, cơ thể cậu run rẩy trong tuyệt vọng.
Mọi thứ đột ngột diễn ra, khiến người ta trở tay không kịp.

Tại sao lại biến thành cục diện này?
Hai người tự ôm vết thương của mình, chìm trong sự tĩnh lặng của căn phòng.
Đèn ký túc xá trước nay luôn không có giờ tắt cố định, bóng tối bao trùm cắn nuốt hết thảy sự tuyệt vọng lạnh lùng, sự tức giận bốc đồng.
Lục Tự Hồi tùy ý cầm lấy áo khoác lau máu trên cằm, xoay người đóng sầm cửa bước đi.
Trong bóng tối, Văn Hoài thậm chí còn không thấy rõ bóng lưng hắn rời đi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương