Người Ấy Vu Quy
-
Chương 33: Nước ấm
Thấy Vân Tinh Nam như chim nhỏ nép vào người mà tựa vào ngực tên phu quân câm kia của nàng, Lý Mộng Nhi tức đến tái mặt. Hôm nay hắn cố ý mặc bộ đồ hồng nhạt nàng thích nhất, trước khi vào cửa gần như lộ hết bả vai ra, lúc nhào qua hắn còn kéo quần áo, nhưng nàng vẫn thờ ơ, còn bảo tên câm kia tới chọc hắn.
Xem ra nàng quả thật giận hắn, tùy tiện dỗ dành là không được. Giờ nàng có tiền, dựa vào cảm tình của nàng đối với hắn, dỗ dành xong, chỉ cần dăm ba câu, hắn muốn cái gì mà không được?
Trương viên ngoại lại cưới một kế phu, cuộc sống của hắn càng tồi tệ hơn, chút tiền quản gia phát cho mỗi tháng căn bản không đủ để hắn mua quần áo trang sức, hắn cũng không cần ra hạ sách này, tới lấy lòng Vân Tinh Nam.
Hôm nay thấy nàng, một mặt, hắn cảm thấy nếu cùng nàng hòa hảo, cũng không có gì phải tủi thân, nếu nàng bảo hắn bỏ viên ngoại gả cho nàng, hắn cũng nguyện ý suy xét.
Mặt khác, tuy Vân Tinh Nam đã sửa tính nhưng bản chất vẫn là một kẻ nhà quê không nên thân nên dáng, cho nàng mười lá gan cũng không dám coi thường hắn! Hắn biết nàng chỉ đang giả vờ bình tĩnh mà thôi, hắn nói thêm mấy câu ngọt ngào nữa, còn có thể không thành công sao?
Lại nói, tên câm kia cứ như cá chết, có nề nếp quả nhiên không thú vị, sợ là lên giường cũng chỉ biết nằm im không nhúc nhích, tuổi còn lớn hơn nàng, gầy gò như bộ xương di động, nhan sắc cũng bình thường, sao có thể so với sự trẻ trung, xinh đẹp và quyến rũ ngất trời của hắn.
Cho nên hắn cực kì tự tin, đôi mắt trong veo như làn thu thủy nhìn thẳng vào Vân Tinh Nam, kéo ra một nụ cười vừa chua xót vừa mê đắm, “Nam tỷ tỷ, ta vốn không nên quấy rầy tỷ và tỷ phu. Nhưng……”
“Biết thì tốt, còn không mau cút đi?” Vân Tinh Nam bị Lý Mộng Nhi nhìn đến khó chịu, theo bản năng cọ cọ vào ngực Giải Ưu, Giải Ưu cũng phối hợp xoa nhẹ đầu nàng, vừa vui vẻ vừa bất đắc dĩ.
“……” Lý Mộng Nhi bị nghẹn họng, nếu là trước đây hắn đã sớm đen mặt rời đi, nhưng mục đích của chuyến này còn chưa hoàn thành, hắn không thể thu tay lại.
Xoa xoa nước mắt, Lý Mộng Nhi nghẹn ngào nói: “Nam tỷ tỷ, ta đã mang thai con của tỷ, đây là chuyện tỷ mong ngóng bấy lâu nay, sao ta có thể không tới tìm tỷ chứ?”
Nghe vậy, cánh tay Giải Ưu rõ ràng buông lỏng, thấy chàng muốn rút tay về, Vân Tinh Nam đã nhanh chóng ôm chặt lấy, còn thấp giọng cảnh cáo chàng không được nhúc nhích.
Từ trước đến nay chàng chưa bao giờ cãi lời nàng, an phận lại, nhưng cả người chàng cứng đờ, ngay cả hơi ấm cũng rút đi một chút.
Thấy Lý Mộng Nhi cố ý ưỡn lưng, vuốt ve chiếc bụng hơi nhô lên, Vân Tinh Nam không mảy may lưu tình, phát huy khả năng mỉa mai của mình đến mức tối đa, “Mang thai à, uống nhiều nước ấm thì tốt rồi.”
Nói xong, không màng vẻ mặt ngây ngốc của Lý Mộng Nhi, nàng buông tay Giải Ưu, lạnh mặt bước tới tiễn khách, lúc đến gần, nàng ghé sát vào hắn, nói, “Ta? Đừng tưởng rằng ta không biết chuyện tốt giữa ngươi và Tiền Tam.”
Lúc nói những lời này, nàng thấy Lý Mộng Nhi rõ ràng bị hoảng sợ. Trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không biết chuyện Lý Mộng Nhi tằng tịu với Tiền Tam, vừa rồi Vân Tinh Nam chỉ định lừa hắn, không ngờ thật sự có chuyện này.
Suy nghĩ này vừa vào não, ngực nàng bỗng phát đau, cũng may nàng kiềm chế được, không đến mức mất khí thế trước mặt Lý Mộng Nhi.
Bị hai người tín nhiệm nhất phản bội, chỉ sợ sự thật này làm ý thức còn sót lại trong thân thể nhất thời không thể chấp nhận. Cũng may đau đớn chỉ đến trong chốc lát, nàng có thể lấy lại quyền khống chế một lần nữa.
Hôm nay nàng không muốn nói đạo lý, chỉ muốn làm lưu manh tàn độc, cho nên, đuổi Lý Mộng Nhi xong, cũng dùng ngữ khí khẳng định dọa hắn, bảo hắn khôn hồn thì cút thật xa, bằng không nàng sẽ vạch trần tất cả, ai cũng đừng mong thoát khỏi.
Nàng chắc chắn Lý Mộng Nhi không dám đến nữa, hắn là một kẻ nhát gan lại sợ phiền phức, không có gì phải lo lắng. Chỉ là Tiền Tam lại hơi khó xơi, lần trước ả còn lừa Giải Ưu, cũng may Giải Ưu nhanh trí, trực tiếp đi huyện thành tìm nàng.
Lý Mộng Nhi nhát gan, nếu không có người xúi giục, tất nhiên không dám đến đây. Tiền Tam một lần không thành, hai lần gặp cản trở, chắc chắn còn có lần sau, nàng cần phải đề phòng.
Sau khi đuổi Lý Mộng Nhi đi, Vân Tinh Nam kéo Giải Ưu về phòng ăn cơm. Giải Ưu đang có kinh nguyệt, Vân Tinh Nam sợ chàng lạnh bụng, chuẩn bị riêng cho chàng một ly nước đường ấm.
Giải Ưu không động đũa, chỉ nhìn chằm chằm ly đường đỏ phát ngốc, Vân Tinh Nam nhớ tới mấy lời lúc nãy nói với Lý Mộng Nhi, lại nghĩ nàng cũng từng dặn dò chàng rằng thời gian hành kinh nên uống nhiều nước ấm, nghiêm mặt nói: “Mục đích em muốn hắn uống nước ấm khác với chàng, em muốn hắn uống thật nhiều nước sôi, tốt nhất là phỏng cái miệng bép xép kia luôn!”
Giải Ưu không trả lời, bưng ly nước đường uống vào, một dòng nước ấm áp và ngọt ngào chảy dọc theo thực quản, xoa dịu cái bụng ân ẩn đau, răng chàng cắn miệng ly, nhưng đôi mắt lại lén cong lên.
“Đứa bé kia là con của Tiền Tam, không liên quan đến Vân Tinh Nam, lại càng không liên quan đến em.”
Giải Ưu đặt ly nước lên bàn, hai tay nắm chặt cái ly, rũ mi. Nàng vứt sạch những thứ liên quan đến Vân Tinh Nam, nhưng chàng cũng là một trong số đó, vậy chàng……
“Không nói chuyện này nữa, vô duyên vô cớ khiến người ta tức tối.”
Chàng gật đầu, đoan đoan chính chính ngồi yên.
“Nói chuyện trong tửu lầu của em đi. Lúc ở đó…… em… rất nhớ chàng, tuy đầu bếp nấu ăn rất ngon, nhưng em vẫn thích món canh bí đao của chàng.” Vân Tinh Nam quên mất những gì định nói với chàng, , lại còn nói rất trôi chảy, như là cố ý trêu ghẹo chàng, cào cào vào lòng bàn tay thô ráp của chàng làm chàng ngứa ngáy.
Nơi nàng ở thật sạch sẽ, mái nhà bằng gỗ, không giống mái tranh ở nhà, trời mưa lớn sẽ dột nước. Vật dụng sinh hoạt cũng đầy đủ, chỉ là không gian hơi nhỏ, ánh mặt trời không chiếu vào được, hiện tại không sao, mùa đông tới e là sẽ lạnh.
Nàng ở chung với tiểu cô nương từng đón tiếp chàng, tiểu cô nương tính tình ôn hòa, hẳn là sẽ không phát sinh quá nhiều mâu thuẫn. Quần áo của nàng để trong ngăn tủ, được giặt sạch sẽ, được phơi dưới ánh mặt trời, được gấp gọn gàng, có điều là nàng không có nhiều giày, cho nên sau khi trở về chàng đã thức suốt đêm làm thêm cho nàng một đôi, lần này vừa vặn có thể bảo nàng mang đi.
Tửu lầu nhất định tốt hơn nơi này nhiều, ở huyện thành, nàng có thể ra ngoài đi dạo, không đến mức quá buồn, vốn cho rằng nàng ở đằng kia rất tốt, nhưng nàng nói, nàng muốn ăn đồ chàng nấu.
Là chàng sơ sót, nàng không nói, chàng liền không quan tâm.
Đúng rồi, thời gian làm việc của nàng cũng dài, lại không thể tùy tiện rời khỏi tửu lầu, làm gì có thời gian ra ngoài chứ? Nàng dậy sớm thức khuya, còn phải xử lý công việc ổn thỏa, chắc là sẽ rất mệt.
“Ai nha Giải Ưu đừng gấp, thân thể chàng không thoải mái thì đừng lộn xộn, ý em không phải muốn chàng nấu canh bí đao ngay bây giờ.” Vân Tinh Nam không biết não người này nảy ra dáng vẻ nàng vừa mệt vừa đói, thấy trên bàn không có canh bí đao liền đứng dậy, vội vã kéo chàng lại, nhẹ nhàng giải thích.
Vì chuyện của Lý Mộng Nhi mà Vân Tinh Nam quên nói với Giải Ưu chuyện dời nhà lên huyện thành, cho đến khi Giải Ưu tiễn nàng lên xe bò nàng mới sực nhớ ra. Thôi, cùng lắm thì, lúc nhớ chàng, nàng sẽ lấy đôi giày chàng làm ra ngắm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook