Tạ Kiều đánh cái ngáp nho nhỏ, giải mã, giải mã rồi... cứ vậy ung dung ngủ mất.

Thỏ tai cụp oặt đầu gục xuống bàn, đôi tai xinh đẹp rũ xuống, phập phồng theo từng nhịp thở.

Tuy nhiên đêm về rét mướt, cậu vừa bọc kín quần áo theo bản năng vừa run lập cập.

Ai ngờ cậu vừa mơ mộng đẹp không lâu, đã bị một tiếng 'Cạch' to uỳnh đánh thức!

Tạ Kiều giật mình dụi mắt nhìn quanh, lo sợ quái vật xông vào phòng.

Nhưng mà không có gì xảy ra cả.

Chẳng qua là chiếc hòm đựng đồ trong ngăn tủ rơi xuống.

Hòm đựng đồ đựng toàn sách cũ cậu không cần nữa, nằm nặng trịch trong ngăn tủ, không thể nào bị gió thổi rơi được.

Thế thì rơi xuống kiểu gì mới được nhỉ?

Cậu đang hỏi chấm đầy đầu, nhưng cậu thật sự mệt quá, nên cũng không vội thu dọn sách truyện rơi tán loạn dưới đất.

Có điều bị làm gián đoạn như vậy khiến cậu không nối giấc được nữa, cậu đứng dậy rửa mặt xong lên giường.

Nằm trên đệm giường mềm mại, đắp chăn bông ấm áp, chẳng được mấy giây cậu đã chìm vào giấc ngủ.

*

"Bạn đã thành công làm đổ hòm đựng đồ trong ngăn tủ, gây ra tiếng động lớn, tình cờ phát hiện sách vở của bạn đời bạn khi còn nhỏ, bấm để xem."

"Bạn đời của bạn bị tiếng động dọa tỉnh, nhưng cậu ấy không nghi ngờ mà trèo lên giường ngủ tiếp."

"Cậu ấy ngủ rồi."

Ngu Hàn Sinh nhìn con thỏ tai cụp chuyển lên giường ngủ, lông mày khẽ nhíu mới hài lòng buông lỏng.

Tiếng thở nhè nhẹ của thỏ tai cụp xuất hiện, như sự sống duy nhất giữa lòng đất quạnh hiu.

Kỳ thực cũng chỉ là âm thanh từ một chiếc điện thoại.

Nhưng Ngu Hàn Sinh không biết, hắn thật sự cho rằng có một con thỏ tai cụp sống trong chiếc hộp này, ánh đèn từ căn phòng chiếu sáng lòng đất đen nhánh.

Hắn nhìn dòng thông báo mới xuất hiện tại góc trên bên trái.

Tên họ: Tạ Kiều

Chủng tộc: Thỏ tai cụp

Số ngày sinh sống: 1 ngày

Thiện cảm: 9100 (cậu ấy tin rằng bạn là người tốt)

Người tốt?

Ngu Hàn Sinh nhấc mắt, lệ chí phía đuôi mắt càng thêm đỏ thẫm, vẻ mặt bỗng có chút kiêu ngạo.

Đây là lần đầu hắn được nhận xét như vậy, hắn không chỉ không liên quan gì đến chữ tốt, mà thậm chí hắn còn chẳng phải người.

Hắn không phải người tốt, cũng không cần ai khen ngợi hắn, kẻ khác đứng trước mặt hắn sẽ chỉ còn lại riêng mình nỗi sợ.

"Tặng quà cho bạn đời dựa theo sở thích có thể mau chóng tăng thiện cảm, bạn có muốn xem sách vở để tìm hiểu sở thích của bạn đời không?"

Màn hình lại xuất hiện một dòng chữ.

Hắn ấn nút khóa màn hình, đóng hộp, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng một lát sau, cự xà lại ấn nút mở một lần nữa, bấm xem sách.

Màn hình hiện lên những cái tên sách thâm thúy, số lượng rất lớn, ví dụ như [Đề thi đại học năm năm- đề mẫu ba năm], [38 đề mẫu thiên lợi], [đề ngắn làm hăng]...

Tạ Kiều thích đọc sách.

Ngu Hàn Sinh nghĩ bụng.

Hắn vừa xem vừa xếp sách vào hòm, thu dọn đến cuối cùng, bỗng phát hiện một quyển sách người lớn.

---- [Khoa học sinh sản của loài thỏ]

Sắc mặt Ngu Hàn Sinh dần trở nên phức tạp.

Tiểu yêu quái thời nay trưởng thành sớm vậy sao?

*

Sáng hôm sau, Tạ Kiều tỉnh dậy phát hiện ra sách vở rơi đầy đất đã được xếp ngay ngắn trong hòm.

Là do cậu tự cất vào à?

Tối qua cậu mơ màng buồn ngủ, hoàn toàn không nhớ cái gì, cậu đặt chiếc hòm vào ngăn tủ, thấy quyển [khoa học sinh sản loài thỏ] đặt lên đầu mà sửng sốt.

Cậu nhớ ra rồi, đây vốn là sách của đàn anh khóa trên hồi cấp ba để nhờ chỗ cậu, nhưng mãi không đòi về.

Vì phép lịch sự, cậu chưa từng mở bất cứ trang nào.

Được rồi, chỉ... mở có một trang thôi.

Không có những hình ảnh 18+ như trong tưởng tượng, toàn là nghiên cứu lý thuyết nâng cao về hiệu suất gây giống của thỏ nuôi nhân tạo, vô cùng nhàm chán.

Có kinh nghiệm hôm qua, hôm nay cậu nấu cơm luôn từ sáng.

Cậu gặm một củ cà rốt, miễn cưỡng lấp đầy bụng, rồi mở tủ lạnh rã đông thịt bò.

Chờ thịt bò rã đông xong, cậu lại lên ban công ngắt một cọng hành héo héo, bên ngoài ban công là màn đêm sâu không thấy đáy, ném một chai nước xuống, mãi chẳng nghe được tiếng vang.

Không có mặt trời chiếu sáng, rau xanh cậu trồng sắp chết khô cả rồi, cậu dứt khoát bứt luôn cọng hành dài, cất vào tủ lạnh bảo quản.

Hôm nay cậu sẽ làm món bò rim.

Cậu thái mỏng thịt bò, hành và gừng trên thớt, ướp thịt xong xuôi, cậu đổ dầu thực vật vào chảo sâu lòng, đợi chảo nóng.

Sau đó phi thơm hành và gừng, rồi bỏ thịt bò vào đảo, khi thịt bò vừa chín tới lại múc một thìa dầu hào nhỏ làm dậy hương, bật lửa nhỏ đảo đều tay chốc lát là có thể bắc ra ngoài.

*

"Bạn đời của bạn chậm rãi nhấm nháp một củ cà rốt."

"Cậu ấy vào phòng bếp nấu cơm."

"Cậu ấy có vẻ rất thích nấu nướng."

Ngu Hàn Sinh bên ngoài màn hình không có hứng thú với nấu ăn, hắn thích ăn tươi nuốt sống hơn, như vậy có thể đảm bảo vị đồ ăn nguyên bản.

Để ý thấy Tạ Kiều chỉ ăn một củ cà rốt, thậm chí không nỡ ăn thêm dù chỉ là nửa củ, hắn liền mở cửa hàng, dùng 5 đồng vàng mua một túi cà rốt để vào tủ lạnh như ban thưởng.

Mà Tạ Kiều còn chưa biết tủ lạnh lại mọc ra thêm một túi cà rốt dở òm.

Cậu để thịt bò đã nấu nướng xong xuôi ra đĩa trắng, rải ít hành lá cắt nhỏ lên trên, đoạn bưng đĩa ra ngoài.

Ni Ni đang ngủ một cách bất an trong trại chăn nuôi, trong mơ nó biến thành quái vật khát máu, mất trí mà tấn công mọi người, máu đỏ chảy thành sông.

Mà những kẻ áo trắng kia chỉ nhìn nó và mỉm cười hài lòng, như đang thưởng thức một kiệt tác.

Nó không thích trở nên như vậy, nhưng dạo gần đây giấc mộng này xuất hiện ngày một nhiều, nó lo lắng mình sẽ thật sự biến thành quái vật.

Đúng lúc ấy, cửa trại chăn nuôi nhúc nhích.

Ni Ni cảnh giác nhìn sang, người chăn nuôi bưng đĩa bước tới, mùi thịt bò lững lờ trong không khí.

Cái bụng xẹp lép của tinh linh réo vang.

Tạ Kiều bê đĩa vào chuồng, thu dọn đĩa của hôm qua, hôm nay cậu không rời đi vội, mà ngồi xổm xuống nhìn tinh linh ăn uống.

Ni Ni ăn từng miếng nhỏ một, thịt bò rắc hành đặc biệt thơm ngon, mùi vị chất chồng tầng tầng lớp lớp, chớp mắt nó đã ăn sạch một đĩa.

Nó cảm thấy đồ ăn hôm nay ngon, mà hôm qua cũng ngon, nó nhất thời không phân rõ món nào ngon hơn nữa.

Nếu ngày nào nó cũng được ăn cơm người chăn nuôi làm cho thì tuyệt quá, tinh linh díp mắt đầy sung sướng.

Tinh linh liếm sạch chiếc đĩa, không bỏ sót chỗ nào, chiếc đĩa sáng bóng đến độ chẳng cần rửa đĩa.

Tạ Kiều đang định rời đi, bỗng tinh linh đặt đĩa xuống, gian nan chạy đến trước hàng song sắt chặt chẽ, đưa tay ra.

Cánh tay nó gầy trơ xương, chi chít những lỗ kim lớn nhỏ, nó duỗi thẳng tay giữa không trung.

Tạ Kiều im lặng hồi lâu: "Em... đau sao?"

Ni Ni cúi thấp đầu: "Anh cho tôi đồ ăn, tôi cho anh máu."

Tạ Kiều không nói gì.

Nó sợ Tạ Kiều không nhận lời, tay còn lại nắm chặt song sắt, tiếp tục nói: "Máu tôi rất có ích, họ đều muốn lấy máu tôi."

Họ...

Tạ Kiều nhấp môi.

Trước đó cậu cho rằng trại chăn nuôi lập ra vì mục đích chăm sóc vật nuôi.

Hiện giờ có lẽ cậu đã đoán sai rồi, không giống chăm sóc, mà giống nghiên cứu nhiều hơn.

"Không cần máu của em." Tạ Kiều đứng dậy.

Tinh linh cúi đầu rất thấp, chiếu xuống mặt đất thành hình chiếc bóng ảm đạm và tăm tối.

Cho đến khi nó nghe cậu thanh niên nói: "Nếu em thích thì mai anh làm tiếp cho em."

Ni Ni ngẩng phắt đầu, mai nó vẫn được ăn ngon vậy sao?

Đối phương khẽ gật đầu, có vẻ đã đọc thấu thắc mắc của nó.

Tinh linh bẩn thỉu cho rằng người chăn nuôi mới tới thật ngốc.

Nhưng lần đầu tiên trong đời nó háo hức đến ngày mai, thậm chí nó đã bắt đầu liếm liếm nhúm lông đầy đất bụi trên người, không muốn mình trông xấu xí như vậy nữa.

*

"Bạn đời của bạn bưng đồ ăn vào trại chăn nuôi."

"Tinh linh hắc ám rất thích đồ ăn cậu ấy nấu."

"Cậu ấy nhận được thiện cảm từ tinh linh hắc ám."

Ngu Hàn Sinh liếc nhìn tinh linh hắc ám, lạnh lùng nhướng mày, loại sinh vật cấp thấp có mỗi một đầu này chỉ biết tỏ ra đáng thương đổi lấy sự đồng cảm mà thôi.

Hắn cũng chẳng để ý nhiều, ít ra là thoạt trông như vậy.

Hắn chỉ siết chiếc hộp.

Chiếc hộp quá yếu so với hắn, chỉ cần thoáng dùng sức cũng đủ để bị tiêu diệt gần như hoàn toàn, thứ trong hộp cũng theo đó mà biến mất.

Trên màn hình, Tạ Kiều đang cầm đĩa chuẩn bị ra khỏi trại chăn nuôi, bỗng rầm một tiếng----

Cánh cửa chống trộm ngăn giữa nhà và trại chăn nuôi đã nặng nề đóng lại.

"Cảnh báo cực kỳ nguy hiểm! Hải lưu đen tràn về trước thời gian thường lệ, bạn đời của bạn mắc kẹt trong trại chăn nuôi, hải lưu đen sẽ kéo theo vô vàn quái vật, bạn có thể mua vũ khí phòng vệ ở cửa hàng."

"Chú ý nhân vật chết đi sẽ không thể sống lại!"

Màn hình hiện ra hai hàng chữ.

Ngu Hàn Sinh bỗng thả lỏng bàn tay, đoạn bình tĩnh nhấn mở cửa hàng,

Cửa hàng vừa mở ra, một dòng nhắc nhở khác đã chợt hiện lên.

"Pin yếu xin hãy sạc pin!"

Sạc pin?

Cự xà hiếm có lúc cảm thấy hoang mang, chưa kịp làm gì màn hình đã tắt phụt, lòng đất chìm trong bóng tối ngập tràn, nặng nề không một tia sáng.

Hắn ấn nút mở.

Nhưng chẳng có tác dụng gì.

Hắn lại ấn lần hai.

Màn hình vẫn đen thui.

Ngu Hàn Sinh đứng trong bóng tối, cụp mắt nhìn chiếc hộp trong tay, khiến người ta không đoán ra tâm trạng.

*

"Đội trưởng, lần này mình thành công được không?" Lý Trạch là tư vấn viên kỹ thuật, đứng ở khoảng cách an toàn đã được kiểm chứng bằng máu thịt, dùng ống nhòm quan sát cự xà nằm sâu trong bóng tối.

"Nó mạnh đến đâu thì cũng bị giam dưới lòng đất rồi, chúng ta nhiều người đánh một, nó không đọ nổi chúng ta đâu."

Đội trưởng vỗ vai đối phương, "Hy sinh là khó tránh, hết thảy đều vì nhân loại."

"Rõ!"

Lý Trạch không nhiều lời, chuẩn bị cất ống nhòm đi theo đội vũ trang trang bị nặng, không biết có phải do nhìn nhầm hay không, mà cậu ta cảm giác hình như con rắn kia vừa cẩn thận cất xong thứ gì đó, giờ bắt đầu hành động.

Lúc cậu ta đeo kính lên nhìn cho rõ, thì một giây sau----

Chiếc đuôi khổng lồ sắc bén như dao bất ngờ vụt tới!

Cậu ta bị đánh bay trực tiếp lên không, rồi ngã thẳng xuống đất.

Không phải đã ở khoảng cách an toàn rồi sao?

Khoảnh khắc sống lưng cậu ta nứt gãy, cậu ta chỉ nghĩ một điều duy nhất, thân hình thật sự của con rắn đó lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.

Nó đang giấu thực lực dụ họ vào bẫy.

Cậu ta không biết, cự xà đã nỗ lực nương tay vài phần, nếu không lúc này cậu ta cũng đã chết.

...

Thi thể không lành lặn vương vãi khắp nơi.

Ngu Hàn Sinh ngồi trên ngai vua tạo thành từ xương cốt, vẻ mặt hững hờ và lạnh giá, một vết máu xoẹt trên gò má nhợt nhạt của hắn, khiến người ta rùng mình khiếp đảm.

Không kiểm soát được hoàn toàn sức mạnh.

Có vẻ đã chết hết.

Hắn cụp mắt, nắm chiếc hộp không còn phát sáng, hơi thở ngày một lạnh lùng.

Bỗng có tiếng thở thoi thóp.

Rất yếu, nhưng hắn vẫn nghe được, hắn nhìn sang, thấy một kẻ bị trọng thương nằm liệt trên mặt đất.

Thật may, còn một tên sống sót.

Lý Trạch nhận ra tầm mắt nguy hiểm của cự xà, suy nghĩ đầu tiên là tiêu đời rồi, thậm chí không được chết toàn thây nữa.

Ai ngờ cự xà chỉ cầm chiếc điện thoại rách nát trong tay, lạnh lùng và cao ngạo hỏi: "Sạc pin thế nào?"

Lý Trạch tưởng mình nghe nhầm, con rắn chín đầu bị giam dưới đất hàng nghìn hàng vạn năm không ai biết tới còn biết dùng điện thoại? Còn biết điện thoại cần sạc pin? Cậu ta đang hoang tưởng phải không?

Cậu ta nhất thời không kịp phản ứng, khi bị cự xà lạnh lùng liếc sang, cậu ta mới rùng mình mà nhanh chóng gật đầu: "Tôi biết!"

"Dạy ta."

Cự xà nắm chặt chiếc hộp lạnh lẽo trong tay.

Lý Trạch vội vã nhận lời.

Chỉ cần không ăn thịt cậu ta.

Thì có bắt cậu ta viết chính tả [Nguyên lý điện học] một trăm lần cũng được!

_______

Tác giả có lời: [Mẹo yêu đương]

Người yêu ngủ gục xuống bàn phải làm gì?

Đáp án chính xác: Nhẹ nhàng choàng áo cho cô/anh ấy (Áo nào cũng được)

Ngu Hàn Sinh: Tư thế ngủ sai đứng lên ngủ lại

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương