Vương Nhất Bác kể rằng, bằng giọng điệu bình thản đến lạnh gáy, ngay từ đầu hắn hận cha anh khủng khiếp, mỗi ngày sống của hắn đều là oán thù, hận không thể uống máu ăn thịt cha anh. Mỗi ngày đầu óc hắn bị hận thù ăn mòn, lồng ngực luôn ẩn chứa ngọn lửa phẫn uất, và ngọn lửa oán hận ấy thiêu đen linh hồn hắn hoàn toàn, khiến hắn chẳng thể thấy cuộc sống này có sắc màu đẹp đẽ nhường nào nữa.

Hắn nói nếu không vì cha anh, kẻ luôn mở miệng vỗ ngực nói rằng là bạn thân tốt nhất của cha hắn, kể cả có phải lên núi đao nhảy vô biển lửa, dẫu chết quyết không từ cưỡng bức mẹ hắn, sinh ra hắn, ép mẹ hắn phát điên tự sát ngay trước mặt hắn, khiến cha hắn vì nỗi đau mất người vợ dấu yêu lâm bệnh nặng, ốm yếu triền miên, hại hắn nhà tan cửa nát có lẽ hắn sẽ chẳng phải chịu băng hoại từ hận thù.

Lúc này Tiêu Chiến nằm trong vòng hắn kinh sốc đến ghê tởm, khiếp sợ cực điểm, run lẩy bẩy bịt chặt miệng mình, mặt trợn trừng khiếp đảm không dám động.

Vương Nhất Bác nói vậy không khác nào nhận hắn là em trai cùng cha khác mẹ của anh, có một nửa huyết thống với anh và những gì hắn làm với anh nào có phải chuyện nên làm giữa những thân nhân máu mủ ruột rà?

Anh không dám tin, Vương Nhất Bác biết anh không tin, hắn cười lạnh mấy tiếng, như kẻ điên dại lạc lối trong mê cung bi thống, hôn khẽ lên bờ vai trắng mềm run rẩy, nói:

"Không dám tin cũng phải tin, Chiến Chiến ạ. Cha anh là một gã khốn nạn tệ hại nhăm nhe chiếm đoạt vợ của bạn thân. Nhân lúc bạn đi công tác, lợi dụng men rượu rồi tìm đến người vợ chân yếu tay mềm của bạn thân ở nhà một mình giữa đêm khuya, cưỡng bức bà ấy, đe dọa còn ra tay hành hạ bà ấy. Trước sự uy hiếp của ông ta về video bằng chứng như tố cáo thông dâm ngoại tình, mẹ tôi đã không thể làm gì ngoài chịu đựng rồi sụp đổ."

Ánh mắt hắn càng thêm sắc lạnh, tông giọng lạnh ớn:

"Bà ấy khờ khạo dại dột và yếu lòng che đậy, sợ cha tôi khinh mệt chê bỏ, sợ mất thanh danh, không dám để cho cha tôi là Vương Hải Thành đi công tác nửa tháng mới về biết chuyện, cho tới khi bà ấy phát hiện mang thai tôi. Cha tôi đối với ông mà nói mẹ tôi như sinh mệnh của ông vậy nên nhất quyết muốn kiện ông ta, bắt ông ta đền tội nhưng ngày ấy thế lực Vương gia non trẻ yếu ớt, đấu sao nổi Tiêu gia đang thịnh thế? Cảnh sát vô dụng tìm cớ né tránh, còn hại cha tôi suýt bị vào tù mấy năm vì tội phỉ báng, tiền bồi thường cho ông ta lên hàng chục triệu."

Hắn càng nói, vòng tay hắn ôm anh càng siết, Tiêu Chiến muốn động không dám động, sợ hắn phát điên lại muốn lấn tới làm càn, lại muốn ép anh làm tình.

"Cha tôi là gã đàn ông hiền lành ngu ngốc đến bội phục, anh biết không? Ông ấy không những khuyên mẹ đừng bỏ tôi, nói tôi vô tội mà còn yêu thương tôi, chăm sóc tôi như con ruột. Nhưng mẹ tôi, bà ấy vốn dĩ nguôi ngoai, chấp thuận và bình tĩnh lại thì mẹ anh đến sinh sự, trước mặt chốn đông người kể hết chuyện nhưng lại là giả dối, nói mẹ tôi quyến rũ cha anh, lăng chạ bên ngoài, hại mẹ tôi mất sạch thanh danh, khiến bà sụp đổ, mỗi ngày sống nửa điên nửa tỉnh. Càng nhìn thấy tôi bà càng phát điên, gào khóc la hét, đập phá đến tự làm mình tổn thương không phải ngày một ngày hai."

Tiêu Chiến không thể cảm nhận được cái run rẩy tổn thương sâu sắc của Vương Nhất Bác, hắn kể lại một cách điềm nhiên bình thản như thể kể về câu chuyện xưa cũ của ai đó, tuy nhiên sát ý lạnh lẽo vờn quanh anh chẳng phải vừa, tựa như bàn tay ma quái quỷ quyệt sờ vuốt xem xét miếng thịt xương cốt của anh, làm anh càng thêm sợ sệt.

"Tôi rất muốn giết anh a Chiến Chiến. Muốn chôn sống toàn bộ huyết mạch của ông ta, tra tấn từng kẻ một, đày đọa hết thảy mới đủ làm tôi thỏa mãn. Nhưng tôi ấy à, lần đầu tiên nhìn thấy anh đã si mê khát cầu, là nhất kiến chung tình khó bỏ. Chiến Chiến à, chắc hẳn anh kinh tởm chuyện tình cùng chung huyết thống lắm nhỉ?"


Anh triệt để câm lặng, nín thở, sợ hãi phải lên tiếng.

Nếu có thể nói, Tiêu Chiến sẽ nói thật không có ý xem thường những mối tình vô tình chịu chung huyết thống, họ đều khổ tâm và bất hạnh cho chính tình duyên lận đận của mình, ở bên nhau được cũng chẳng thể sinh con cho người mình yêu, nếu có kẻ xen vào họ với lý do không thể yêu những người chung huyết mạch tương liên càng bi kịch và cay đắng hơn.

Không ủng hộ cũng không chia tách phản đối quyết liệt. Loạn luân có cưỡng ép đáng khinh, loạn luân không cưỡng ép cũng chẳng đáng tôn vinh ca tụng, không thể ủng hộ nhưng chả thể khinh miệt ruồng rẫy tận cùng.

Sau tất cả đọng sót lại chỉ còn thương cảm chua xót đến tội nghiệp bi tình.

Nhưng hắn có thế nào cũng là em trai anh, cùng chung huyết mạch lại đi cưỡng hiếp anh trai mình, loạn luân không kể đến lại còn phá nghịch đạo lý luân thường bất chấp, phải nói nó khủng khiếp điên rồ cỡ nào đây.

Vương Nhất Bác sẽ mãi mãi phải mang danh bệnh hoạn thèm muốn anh trai có chung nửa huyết thống thì thôi đi còn đang tâm làm nhục anh, giam cầm anh, âm mưu giết hại nhà anh để báo thù và thỏa mãn cái tôi của bản thân. Hắn chẳng hề sợ tai tiếng, hắn còn có thể cười nhạo lớn tất cả mọi người đang nhìn hắn và phán xét.

Anh khiếp hãi hắn như thiên thần non trẻ yếu ớt đứng trước ác quỷ cường đại tàn bạo khát máu. Kẻ có tiền có quyền như hắn, đầu óc mưu mô quỷ quyệt khỏi nói lại còn bất ổn thế này, sợ rằng nửa đời sau của anh khó sống nổi.

"Tiêu Chiến, yên tâm đi, tôi sẽ không giết anh. Ngoan ngoãn ở lại nơi này với tôi là được rồi."

"..."

"Trả lời." Hắn trầm giọng "Đừng giả ngủ với tôi."

"Tôi hiểu rồi." Tiêu Chiến uất ức, bất lực và miễn cưỡng nói.


Vương Nhất Bác cười đắc ý, hài lòng ra mặt.

Tiêu Chiến cố giấu đi sự oán hận của chính mình, thầm thề nhất định phải sống sót trốn thoát khỏi cái chốn ngục tù hoa lệ này, tránh xa con ác quỷ tâm thần bệnh hoạn như hắn vạn dặm.

Anh thà chết mất xác ngoài biển, bị chôn vùi dưới đất cát còn hơn chịu trói buộc bên hắn.

.
.
.

Vương Nhất Bác hiện tại đề cao cảnh giác, cấm anh được dùng công nghệ điện tử phòng trừ anh liên lạc cầu cứu thế giới bên ngoài, thôi xích anh vào giường nhưng đổi sang vòng cổ định vị có khóa đặc biệt, bắt buộc phải là hắn mới tháo bỏ nổi, hắn tăng cường bảo vệ quanh dinh thự, mỗi ngày cứ đúng bảy giờ tối tan làm trở về ngó qua Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cảm thấy áp lực ghê tởm hơn bao giờ hết.

Một con người hiền lành chưa từng thương hại ai, chưa từng làm chuyện phạm pháp nào, luôn biết an phận thủ thường mà sống, vậy mà anh phải vướng vào kẻ điên Vương Nhất Bác, chịu sự khống chế giày vò kinh khủng từ hắn.

Hiện tại, anh so với con chim trong lồng khác là bao?

Có khác gì thú vật bị nuôi nhốt của hắn, phải răm rắp phục tùng như nô bộc thấp hèn, trái ý sẽ phải nhận đòn roi mắng chửi tàn nhẫn.

Hắn đây đâu phải yêu anh. Chẳng có ai trên đời yêu người khác bệnh hoạn điên rồ như cách hắn làm.


Không tôn trọng, không yêu thương bảo vệ, không trân quý, không tin tưởng, toàn bộ hắn dành cho anh toàn khống chế, áp đặt, kiểm soát biến thái, coi anh giống thú nuôi tùy tiện đối xử.

Hắn chỉ là hứng thú với vẻ ngoài của anh, khẩu vị dị thường khác biệt hơn người, thích thú cảm nhận khoái cảm từ việc đày đọa anh - con trai của kẻ thù.

Mỗi lần hắn làm nhục anh, bắt anh phục dịch hắn, Tiêu Chiến buộc phải chọn nhẫn nhục phục tùng hoặc nhận lấy đau đớn dã man, nuốt ngược nước mắt vào trong, cắn răng chịu đựng sự tấn công dồn dập, thô bạo kịch liệt từ bên dưới của hắn.

Mỗi ngày lặp lại như thế, đôi mắt Tiêu Chiến dần lụi tàn ánh sáng trong trẻo cuối cùng, trở nên ngây dại mất hồn, lạnh ngắt u tối như đã chết, thân xác hao gầy héo hon, điển hình là bờ môi khô nẻ và gò má hóp lại trông thấy.

Sự đau đớn tủi nhục đang hủy hoại anh.

Hạt giống thù hận vô tình được gieo xuống trái tim thiện lương trong sáng, ươm mầm nảy hạt, đâm chồi nảy lộc, chiếm đoạt lấy anh, thầm thì bên tai anh sự cay độc thù oán hắn và sự tuyệt vọng vô hạn khi chỉ có thể chết lặng trên chiếc giường dường như là nơi duy nhất anh có thể tùy tiện di chuyển.

Từ trước tới nay toàn đời cha ăn mặn đời con khát nước, toàn vô lý chuyện đời trước làm đời sau gánh, ai làm người đó chịu mà toàn bắt vạ con cháu gánh hộ.

Tiêu Chiến sống không sai, sai duy nhất của anh là con trai Tiêu Nghiêm Vĩ - kẻ thù của Vương gia.

Anh thân kẻ vô tội ở ngoài cuộc, đến cuối cùng nghiệp báo tìm đến Tiêu Nghiêm Vĩ, anh lại phải thành nạn nhân cho công cuộc trả thù điên rồ mất tính người hắn khai triển.

Anh thất thần nhìn về ô cửa sổ, lặng lẽ rơi nước mắt cay đắng.

Cả người anh giờ đây toàn dấu vết của hắn, thậm chí bên trong còn đọng sót dịch thể của hắn sau khi làm xong, toàn thân đau nhức rã rời, cử động được thôi đã là chuyện đáng mừng.

Anh oán hận cha mình hơn bao giờ hết, gã đàn ông chẳng xứng làm người, kẻ bội bạc tình nghĩa, kẻ ác độc dù gián tiếp hay trực tiếp đã hủy hoại đời anh.

Từ nhỏ ông ta đã không thích anh, xem thường sự tồn tại của anh, không thể hào phóng dành chút tình thương phụ tử nào cho anh, luôn thể hiện sự chán ghét cay độc với anh.


Bây giờ gây họa còn dâng anh cho hắn gánh thay tội nghiệt mình làm ra.

Ông ta quá tàn độc với chính đứa con trai của mình, khiến anh hoài nghi có hay không mình là con riêng của ông ta, giống như ông ta và Vương Nhất Bác.

Anh đau khổ khóc nức nở, vì cơ thể hiện tại quá yếu nên tiếng nức nở thổn thức ấy càng trông khổ sở vật vã, yếu ớt thống khổ biết bao.

Anh sợ lắm.

Tiêu Chiến co quắp run rẩy, nấc nghẹn, anh sợ quãng đời về sau sẽ chỉ vì tội ác cha mình gây ra mà phải ở cạnh Vương Nhất Bác.

Anh muốn trốn nhưng không biết trốn sao.

Ở nơi đến ruồi muỗi không lọt nổi này, anh không có cách nào hy vọng trốn chạy.

Ngoại trừ giết chết Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến cắn môi, mắt vằn tia máu đỏ ngầu hận thù, hiện tại cũng chỉ có duy nhất giết chết Vương Nhất Bác mà thôi.

Bằng không anh khó khăn lắm mới đứt đoạn được với Tiêu gia lại phải chịu nhục chịu khổ vĩnh viễn tại Vương gia mất.

Anh không cam tâm.

Anh khó khăn lắm mới có thể sống hạnh phúc, không thể để oán thù điên khùng của họ mà đánh mất đời mình.

Tiêu Chiến siết chặt tay đến bật cả máu, hạ quyết tâm nhất định phải ám sát Vương Nhất Bác thành công hoặc chết quách dưới tay hắn chứ nhất định không thể sống vật vờ như hiện tại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương