Ngược Về Thời Minh
-
Chương 463-3: Dạy vợ VS ngược chồng (3)
- Nữ nhân ngu xuẩn tự cho mình thông minh!
Hai mắt Dương Lăng phóng lửa, vẻ ôn hòa tao nhã bình thường hoàn toàn không thấy đâu, hắn xanh mặt chỉ vào chóp mũi Thành Khởi Vận nói:
- Ta đã cảm thấy có kỳ lạ, nhưng ta thực sự quá tin tưởng nàng, lại không ngờ là mọi hành động của nàng là vì mưu đồ chuyện này.
- Được! Được lắm! Bảo Vu Vĩnh mở rộng đất vô chủ Di Châu, thông suốt nam bắc trên đường biển, nàng xây công xưởng, tạo vũ khí, chiêu mộ lính đánh thuê ở Liêu Đông, còn mê hoặc Thôi Oanh Nhi hợp mưu với nàng, để Bạch Y Quân trở thành tư quân của các nàng, hóa ra là vì mục đích không nói cho ai biết này!
Kẻ áo vải Dương Lăng ta, được hai đời đế vương trọng dụng, vinh quan hôm nay Dương gia có được đến từ ai hả? Đương kim thiên tử bản tính lương thiện, đối với Dương Lăng ta danh nghĩa là quân thần, nhưng thực ra lại như huynh đệ. Nàng thủ đoạn quỷ quyệt như vậy, tính kế khắp nơi, ý nghĩ đàn bà! Nàng làm thế là đẩy ta vào cảnh bất trung, bất nghĩa!
- Cái gì là trung? Cái gì là nghĩa? Muội là nữ nhân chỉ biết cái gì là tình, cái gì là yêu! Nói đến trị quốc bình thiên hạ, từ trước tới nay có Nho sinh nào chú trọng trung nghĩa nhân lễ mà đặt nền móng được chứ? Loạn thế nối giáo cho giặc, thịnh thế thêu hoa trên gấm, chỉ vậy mà thôi! Những kẻ chân chính làm việc đều là những kẻ khoác áo Nho gia mà làm theo ý mình thôi, trị thiên hạ chưa bao giờ dựa vào lễ nghĩa liêm sỉ.
Mũi kiếm sáng như tuyết chỉ lên yết hầu Thành Khởi Vận, mũi kiếm run rẩy, rõ ràng là trong lòng Dương Lăng rất giận dữ. Thành Khởi Vận bình thản không sợ, nàng ưỡn ngực, nhìn chằm chằm Dương Lăng nói:
- Ta nghe kế hoạch của đại nhân, cùng lúc thi hành ân uy, xâm nhập Mông Cổ mạnh mẽ rộng khắp, uy thì dùng võ, cùng lúc lấy lợi, giáo hóa thì dùng văn, hóa thành một nhà với nhau, tiện thể mở rộng biên cương về phía bắc, làm cho Đại Minh mạnh hơn, quả là hoành đồ đại chí.
Nhưng làm theo từng bước, cắt cử quan liêu, khống chế từ kinh thật sự được sao? Thảo nguyên mênh mông, sa mạc qua bích, đất đai bằng phẳng, người ở thưa thớt, địa lý hoàn toàn khác quan nội, triều đình nằm ngoài tầm với, tai mắt khó nghe thấy gì.
Chủng tộc nơi này quá nhiều, còn người Hán lại là số ít, làm sao mà tăng cường dung hợp đây, làm sao quản lý hữu hiệu đây? Các phương diện như bổ nhiệm quan lại và các mặt quân, chính, kinh tế, văn hóa như không phải vương hầu có quyền độc đoán ở đây, mà là thiết lập quan viên địa phương, thống chế quân chính, thống quản văn võ, khảo hạch quan lại, tu bổ biên cương đều chịu sự quản chế của triều đình như nhau, kết quả của việc này là không đạt được gì cả, kết quả chính là tâm huyết của đại nhân sẽ đổ sông đổ biển.
Hơn nữa nói về tư, Hoàng thượng tin sủng đại nhân không sai, nhưng Hoàng đế đang lớn dần lên, huynh đệ ruột thịt lớn lên còn muốn chia ra ở riêng, huống chi chí hướng của đương kim thiên tử không thấp, hùng tâm rộng lớn. Bây giờ y cảm kích ngài chiếu cố trợ giúp như phụ huynh, nhưng y có cam chịu cả đời trốn tránh dưới đôi cánh của ngày, để ngài quyết định tất cả thay y không?
Ngài muốn làm một Gia Cát Lượng cúc cung tận tụy, Hoàng thượng lại không phải là một Lưu A Đẩu tầm thường. Rồi sẽ có một ngày, khi y muốn đích thân gánh vác, y sẽ phát hiện ra trong triều đình toàn là người của ngài, dân chúng chỉ biết Uy Quốc Công, công lai và uy vọng của ngài thậm chí còn cao hơn cả Hoàng thượng.
Khi y muốn đưa ra quyết định thì không thể không trưng cầu ý kiến của ngài. Khi làm ra được bất cứ thành tựu nào, dân chúng đều sẽ cho rằng vẫn là ngay bày mưu vẽ đường cho y. Mà Hoàng đế, vĩnh viễn là một thiên tử không trưởng thành, không có bản lĩnh, y có cảm thấy khuất nhục hay không?
Lúc đó, cho dù Hoàng thượng vẫn có tình có nghĩa đối với ngài, y cũng nhất định phải lấy lại quyền lực của ngài, xa lánh ngài. Sau đó sẽ có người bởi vì sự ra đi của ngài mà chen vào trở thành cận thần của thiên tử bắt đầu ly gián, châm ngòi, làm xấu đi quan hệ giữa các ngài thêm bước nữa, giữa các ngài không muốn trở mặt cũng không được. Công cao lấn chủ, tự chủ chính là lý do đáng chết, không phải là ngài có dã tâm đó hay không, mà là hành vi của ngài trên thực đế đã lay động địa vị có một không hai của thiên tử rồi.
- Nàng có lý, nàng luôn có lý! Để ta nắm được trọng binh, thỉnh phong tái ngoại thì có khác gì tạo phản chứ? Không sai, có thực lực hùng mạnh như vậy, Hoàng thượng nhất định sẽ bị bức phải đồng ý, nhưng đây là chuyện bất đắc dĩ, không thể không đồng ý. Đương kim Thánh thượng có thể tha thứ rất nhiều chuyện, chỉ duy nhất không thể chấp nhận được chuyện người thân cận nhất đáng tin nhất của mình đâm một nhát vào tim mình.
Lưu Cẩn làm sao mà bại vong? Đó chính là vết xe đổ! Vận nhi ơi Vận nhi, ta luôn cho rằng nàng tâm cơ mưu lược đều hơn ta, lại biết thức thời nhất, cho nên mới buông tay để nàng đi làm, nhưng những việc mà nàng làm hơn na, khiến ta…khiến ta…
Dương Lăng nhất thời chán nản, giận dữ vung kiếm, “keng” một tiếng ném ra xa.
Đám người Hồng Nương Tử, A Đức Ny vẫn tránh ngoài trước chờ tin tức thò đầu nhìn vào, nhìn thấy một cây bảo kiếm nằm trên đất ở cửa trước, hai người không khỏi hoảng hốt, lập tức xông vào trong trướng.
- Dương…
A Đức Ny luống cuống.
- Có gì mà không nói chuyện được chứ? Huynh còn động dao động kiếm!
Hồng Nương Tử cứng rắn nói. Tuy rằng châm chích lẫn nhau, luôn đối đầu với nhau, nhưng tận đáy lòng tình nghĩa lại càng ngày càng sâu, làm một nữ nhân, nàng càng hiểu được tất cả những gì Thành Khởi Vận làm. Nàng ta móc hết ruột gan đối đãi với Dương Lăng, tuyệt đối không chút giả dối.
Tuy rằng bình thường nhìn thấy vẻ phong tình quyến rũ khiến nữ nhân cũng thấy ghen tị vạn phần của Thành Khởi Vận, nàng liền ghen tị trong lòng, nhưng hôm nay chính mắt nhìn thấy dáng vẻ đáng thương khổ sở như hoa sen trong mưa dưới cơn giận dữ của Dương Lăng của nàng ta, ngược lại khiến Thôi Oanh Nhi sinh ra cảm giác cùng chung mối thù.
- Hai nàng ra ngoài cho ta!
Gương mặt Dương Lăng đã giận đến tím xanh lên rồi.
A Đức Ny bị ánh mắt sắc bén của hắn làm cho giật nảy, theo bản năng đứng thẳng lại, lại nhả ra một câu không hiểu ra sao cả:
- Muội…muội không ra. Chuyện nay liên quan đến tiền đồ của quân muội, muội có tư cách tham dự ý kiến! Muội, Á Lỵ A Đức Ny là quan Tư lệnh của binh đoàn đánh thuê Hắc Long.
- Ách?
Trong mắt Thôi Oanh Nhi đánh một dấu chấm hỏi, sau đó thì hiểu ra, nàng ưỡn ngực cũng lớn tiếng nói với Dương Lăng:
- Việc này liên quan đến hai vạn đại quân dưới tay ta, việc đi ở của mười vạn mục dân, huynh có phải cũng nên hỏi ý của muội không? Muội, Thôi Oanh Nhi là Phó Hãn Mông Cổ, Bắc Anh Vương gia!
- Ta bảo các nàng ra ngoài, thì tất cả cút hết ra ngoài cho ta!
Dương Lăng rống đến hai chân rời khỏi đất, đã nhảy dựng lên:
- Ta, là nam nhân của các nàng, là chủ một gia đình!
Một vị Vương gia, một vị quan Tư lệnh các hạ toàn bộ đều ngây ngẩn, hai ngươi ngơ ngác nìn nhau. Lý do này của Dương Lăng hình như rất đầy đủ, chủ của một gia đình…Làm gì có đạo lý nữ nhân không nghe lời nam nhân của mình chứ?
Hai vị nữ tướng ủ rũ cúi vai xuống.
Sau một lúc yên tĩnh, Hồng Nương Tử mới nói:
- Được! Đây là huynh nói, huynh là chủ một gia đình, vậy thì huynh chỉ dùng gia pháp để quản, đừng sử dụng vương pháp, quân pháp với Thành tỷ tỷ là được! Đi, chúng ta ra ngoài!
Hồng Nương Tử cổ vũ nhìn Thành Khởi Vận, kéo lấy A Đức Ny, hai người yên lặng lui ra.
Trong trướng lại yên tĩnh lần nữa, Thành Khởi Vận vẫn mặt mày ảm đạm quỳ ở đó cũng không ngẩng đầu lên.
Hồng Nương Tử làm ầm ĩ như vậy, lửa giận của Dương Lăng cũng tiêu tán không ít, trong lòng hắn phiền muộn, chỉ tới lui vòng vòng trong đại trướng thôi.
Thật ra, là một người hiện đại, Dương Lăng hoàn toàn không có cái gọi là tư tưởng trung quân, hắn quen thói kết giao bạn bè bình đẳng ở hậu thế, nên từ đầu đến cuối đều đối xử với Chính Đức như huynh đệ tốt, bạn bè tốt của mình.
Sự thuận buồm xuôi gió trên con đường làm quan lâu dài khiến hắn gần như không có bất kỳ sự chuẩn bị nào đối với chuyện được chim quên cá. Hắn không biết bản thân tại sao lại đánh Thành Khởi Vận, có lẽ vị nữ nhân trước nay không tin đồng thoại trước mắt đã hoàn toàn đánh nát ảo tưởng lãng mạn về thời đại hoàng quyền của mình.
Cái gì là trung, cái gì là nghĩa? Là trung với một người, hay là trung với một dân tộc? Những chuyện đã làm có lợi thế nào đối với cả dân tộc Hán, như vậy bị huynh đệ của mình hiểu lầm rốt cuộc có đáng hay không? Cái gì là đại trung? Cái gì là đại nghĩa?
Hai mắt Dương Lăng phóng lửa, vẻ ôn hòa tao nhã bình thường hoàn toàn không thấy đâu, hắn xanh mặt chỉ vào chóp mũi Thành Khởi Vận nói:
- Ta đã cảm thấy có kỳ lạ, nhưng ta thực sự quá tin tưởng nàng, lại không ngờ là mọi hành động của nàng là vì mưu đồ chuyện này.
- Được! Được lắm! Bảo Vu Vĩnh mở rộng đất vô chủ Di Châu, thông suốt nam bắc trên đường biển, nàng xây công xưởng, tạo vũ khí, chiêu mộ lính đánh thuê ở Liêu Đông, còn mê hoặc Thôi Oanh Nhi hợp mưu với nàng, để Bạch Y Quân trở thành tư quân của các nàng, hóa ra là vì mục đích không nói cho ai biết này!
Kẻ áo vải Dương Lăng ta, được hai đời đế vương trọng dụng, vinh quan hôm nay Dương gia có được đến từ ai hả? Đương kim thiên tử bản tính lương thiện, đối với Dương Lăng ta danh nghĩa là quân thần, nhưng thực ra lại như huynh đệ. Nàng thủ đoạn quỷ quyệt như vậy, tính kế khắp nơi, ý nghĩ đàn bà! Nàng làm thế là đẩy ta vào cảnh bất trung, bất nghĩa!
- Cái gì là trung? Cái gì là nghĩa? Muội là nữ nhân chỉ biết cái gì là tình, cái gì là yêu! Nói đến trị quốc bình thiên hạ, từ trước tới nay có Nho sinh nào chú trọng trung nghĩa nhân lễ mà đặt nền móng được chứ? Loạn thế nối giáo cho giặc, thịnh thế thêu hoa trên gấm, chỉ vậy mà thôi! Những kẻ chân chính làm việc đều là những kẻ khoác áo Nho gia mà làm theo ý mình thôi, trị thiên hạ chưa bao giờ dựa vào lễ nghĩa liêm sỉ.
Mũi kiếm sáng như tuyết chỉ lên yết hầu Thành Khởi Vận, mũi kiếm run rẩy, rõ ràng là trong lòng Dương Lăng rất giận dữ. Thành Khởi Vận bình thản không sợ, nàng ưỡn ngực, nhìn chằm chằm Dương Lăng nói:
- Ta nghe kế hoạch của đại nhân, cùng lúc thi hành ân uy, xâm nhập Mông Cổ mạnh mẽ rộng khắp, uy thì dùng võ, cùng lúc lấy lợi, giáo hóa thì dùng văn, hóa thành một nhà với nhau, tiện thể mở rộng biên cương về phía bắc, làm cho Đại Minh mạnh hơn, quả là hoành đồ đại chí.
Nhưng làm theo từng bước, cắt cử quan liêu, khống chế từ kinh thật sự được sao? Thảo nguyên mênh mông, sa mạc qua bích, đất đai bằng phẳng, người ở thưa thớt, địa lý hoàn toàn khác quan nội, triều đình nằm ngoài tầm với, tai mắt khó nghe thấy gì.
Chủng tộc nơi này quá nhiều, còn người Hán lại là số ít, làm sao mà tăng cường dung hợp đây, làm sao quản lý hữu hiệu đây? Các phương diện như bổ nhiệm quan lại và các mặt quân, chính, kinh tế, văn hóa như không phải vương hầu có quyền độc đoán ở đây, mà là thiết lập quan viên địa phương, thống chế quân chính, thống quản văn võ, khảo hạch quan lại, tu bổ biên cương đều chịu sự quản chế của triều đình như nhau, kết quả của việc này là không đạt được gì cả, kết quả chính là tâm huyết của đại nhân sẽ đổ sông đổ biển.
Hơn nữa nói về tư, Hoàng thượng tin sủng đại nhân không sai, nhưng Hoàng đế đang lớn dần lên, huynh đệ ruột thịt lớn lên còn muốn chia ra ở riêng, huống chi chí hướng của đương kim thiên tử không thấp, hùng tâm rộng lớn. Bây giờ y cảm kích ngài chiếu cố trợ giúp như phụ huynh, nhưng y có cam chịu cả đời trốn tránh dưới đôi cánh của ngày, để ngài quyết định tất cả thay y không?
Ngài muốn làm một Gia Cát Lượng cúc cung tận tụy, Hoàng thượng lại không phải là một Lưu A Đẩu tầm thường. Rồi sẽ có một ngày, khi y muốn đích thân gánh vác, y sẽ phát hiện ra trong triều đình toàn là người của ngài, dân chúng chỉ biết Uy Quốc Công, công lai và uy vọng của ngài thậm chí còn cao hơn cả Hoàng thượng.
Khi y muốn đưa ra quyết định thì không thể không trưng cầu ý kiến của ngài. Khi làm ra được bất cứ thành tựu nào, dân chúng đều sẽ cho rằng vẫn là ngay bày mưu vẽ đường cho y. Mà Hoàng đế, vĩnh viễn là một thiên tử không trưởng thành, không có bản lĩnh, y có cảm thấy khuất nhục hay không?
Lúc đó, cho dù Hoàng thượng vẫn có tình có nghĩa đối với ngài, y cũng nhất định phải lấy lại quyền lực của ngài, xa lánh ngài. Sau đó sẽ có người bởi vì sự ra đi của ngài mà chen vào trở thành cận thần của thiên tử bắt đầu ly gián, châm ngòi, làm xấu đi quan hệ giữa các ngài thêm bước nữa, giữa các ngài không muốn trở mặt cũng không được. Công cao lấn chủ, tự chủ chính là lý do đáng chết, không phải là ngài có dã tâm đó hay không, mà là hành vi của ngài trên thực đế đã lay động địa vị có một không hai của thiên tử rồi.
- Nàng có lý, nàng luôn có lý! Để ta nắm được trọng binh, thỉnh phong tái ngoại thì có khác gì tạo phản chứ? Không sai, có thực lực hùng mạnh như vậy, Hoàng thượng nhất định sẽ bị bức phải đồng ý, nhưng đây là chuyện bất đắc dĩ, không thể không đồng ý. Đương kim Thánh thượng có thể tha thứ rất nhiều chuyện, chỉ duy nhất không thể chấp nhận được chuyện người thân cận nhất đáng tin nhất của mình đâm một nhát vào tim mình.
Lưu Cẩn làm sao mà bại vong? Đó chính là vết xe đổ! Vận nhi ơi Vận nhi, ta luôn cho rằng nàng tâm cơ mưu lược đều hơn ta, lại biết thức thời nhất, cho nên mới buông tay để nàng đi làm, nhưng những việc mà nàng làm hơn na, khiến ta…khiến ta…
Dương Lăng nhất thời chán nản, giận dữ vung kiếm, “keng” một tiếng ném ra xa.
Đám người Hồng Nương Tử, A Đức Ny vẫn tránh ngoài trước chờ tin tức thò đầu nhìn vào, nhìn thấy một cây bảo kiếm nằm trên đất ở cửa trước, hai người không khỏi hoảng hốt, lập tức xông vào trong trướng.
- Dương…
A Đức Ny luống cuống.
- Có gì mà không nói chuyện được chứ? Huynh còn động dao động kiếm!
Hồng Nương Tử cứng rắn nói. Tuy rằng châm chích lẫn nhau, luôn đối đầu với nhau, nhưng tận đáy lòng tình nghĩa lại càng ngày càng sâu, làm một nữ nhân, nàng càng hiểu được tất cả những gì Thành Khởi Vận làm. Nàng ta móc hết ruột gan đối đãi với Dương Lăng, tuyệt đối không chút giả dối.
Tuy rằng bình thường nhìn thấy vẻ phong tình quyến rũ khiến nữ nhân cũng thấy ghen tị vạn phần của Thành Khởi Vận, nàng liền ghen tị trong lòng, nhưng hôm nay chính mắt nhìn thấy dáng vẻ đáng thương khổ sở như hoa sen trong mưa dưới cơn giận dữ của Dương Lăng của nàng ta, ngược lại khiến Thôi Oanh Nhi sinh ra cảm giác cùng chung mối thù.
- Hai nàng ra ngoài cho ta!
Gương mặt Dương Lăng đã giận đến tím xanh lên rồi.
A Đức Ny bị ánh mắt sắc bén của hắn làm cho giật nảy, theo bản năng đứng thẳng lại, lại nhả ra một câu không hiểu ra sao cả:
- Muội…muội không ra. Chuyện nay liên quan đến tiền đồ của quân muội, muội có tư cách tham dự ý kiến! Muội, Á Lỵ A Đức Ny là quan Tư lệnh của binh đoàn đánh thuê Hắc Long.
- Ách?
Trong mắt Thôi Oanh Nhi đánh một dấu chấm hỏi, sau đó thì hiểu ra, nàng ưỡn ngực cũng lớn tiếng nói với Dương Lăng:
- Việc này liên quan đến hai vạn đại quân dưới tay ta, việc đi ở của mười vạn mục dân, huynh có phải cũng nên hỏi ý của muội không? Muội, Thôi Oanh Nhi là Phó Hãn Mông Cổ, Bắc Anh Vương gia!
- Ta bảo các nàng ra ngoài, thì tất cả cút hết ra ngoài cho ta!
Dương Lăng rống đến hai chân rời khỏi đất, đã nhảy dựng lên:
- Ta, là nam nhân của các nàng, là chủ một gia đình!
Một vị Vương gia, một vị quan Tư lệnh các hạ toàn bộ đều ngây ngẩn, hai ngươi ngơ ngác nìn nhau. Lý do này của Dương Lăng hình như rất đầy đủ, chủ của một gia đình…Làm gì có đạo lý nữ nhân không nghe lời nam nhân của mình chứ?
Hai vị nữ tướng ủ rũ cúi vai xuống.
Sau một lúc yên tĩnh, Hồng Nương Tử mới nói:
- Được! Đây là huynh nói, huynh là chủ một gia đình, vậy thì huynh chỉ dùng gia pháp để quản, đừng sử dụng vương pháp, quân pháp với Thành tỷ tỷ là được! Đi, chúng ta ra ngoài!
Hồng Nương Tử cổ vũ nhìn Thành Khởi Vận, kéo lấy A Đức Ny, hai người yên lặng lui ra.
Trong trướng lại yên tĩnh lần nữa, Thành Khởi Vận vẫn mặt mày ảm đạm quỳ ở đó cũng không ngẩng đầu lên.
Hồng Nương Tử làm ầm ĩ như vậy, lửa giận của Dương Lăng cũng tiêu tán không ít, trong lòng hắn phiền muộn, chỉ tới lui vòng vòng trong đại trướng thôi.
Thật ra, là một người hiện đại, Dương Lăng hoàn toàn không có cái gọi là tư tưởng trung quân, hắn quen thói kết giao bạn bè bình đẳng ở hậu thế, nên từ đầu đến cuối đều đối xử với Chính Đức như huynh đệ tốt, bạn bè tốt của mình.
Sự thuận buồm xuôi gió trên con đường làm quan lâu dài khiến hắn gần như không có bất kỳ sự chuẩn bị nào đối với chuyện được chim quên cá. Hắn không biết bản thân tại sao lại đánh Thành Khởi Vận, có lẽ vị nữ nhân trước nay không tin đồng thoại trước mắt đã hoàn toàn đánh nát ảo tưởng lãng mạn về thời đại hoàng quyền của mình.
Cái gì là trung, cái gì là nghĩa? Là trung với một người, hay là trung với một dân tộc? Những chuyện đã làm có lợi thế nào đối với cả dân tộc Hán, như vậy bị huynh đệ của mình hiểu lầm rốt cuộc có đáng hay không? Cái gì là đại trung? Cái gì là đại nghĩa?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook