Ngược Về Thời Minh
-
Chương 462-1: Thiên binh (1)
Đại quân Dương Lăng đã chạy đến Cáp Lợi Mãng Lai.
Trống trận rền vang phá vỡ bầu trời, chiến trận chỉnh tề, đao thương binh khí lấp lóe hàn quang, cờ xí các màu tung bay cao ca, rộng lớn hùng hồn, bất động như núi, ba vạn đại quan giẫm qua thảo nguyên thu vàng, rậm rạp như rừng.
Phương trận kỵ binh mang bội đao đeo khiên, trường thương tua đỏ dựng cao thẳng, sát khí bừng bừng, tuyên cáo sát lệ uy nghiêm vô tận. Chính giữa thiết kỵ là một chiếc xe ngựa bốn bánh, trước sau vây kín vệ sĩ giáp sắt, kỳ phiên lấp lánh, khí thế hùng hồn.
Một kỵ sĩ phi ngựa chạy đến, cờ nhỏ màu đỏ trên đầu vai phần phật trong gió, tới gần phía trước thì xoay người xuống ngựa, kỵ sĩ phong trần mệt mỏi kia đôi môi nứt nẻ, ngay cả thở dốc cũng mặc kệ liền vội vàng lấy một bức mật hàm ra dâng hai tay đưa qua.
Thị vệ đưa một túi nước qua, đồng thời nhận lấy phong thư vội vàng đi đến trước xe thấp giọng bẩm báo mấy câu. Màn xe được xốc lên, Dương Lăng ngời thẳng trong xe, xe vẫn đang lắc lư chao đảo đi về phía trước, Dương Lăng bắt đầu mở thư ra đọc một lược, trầm tư một lát, đoạn nói:
- Người đâu, thông báo đội trước, chuyển hướng Tát Lý Khiếp Nhi, chạy thẳng đến Hốt Lan Hốt Thất Ôn!
Lính liên lạc đáp lời rồi đi, đại quân đột nhiên chuyển hướng, xe ngựa lộc cộc chạy về phía tây bắc.
Dương Lăng mở bản đồ ra, cẩn thận quan sát một phen, khóe môi bất giác nở nụ cười.
Hốt Lan Hốt Thất Ôn là nơi tụ hội của ba con sông sông A Lỗ Hồn, sông Oát Nan, sông Đồ Lạp, nước vây quanh ba mặt, hiểm ác bậc nhất, đồng thời gần Hốt Lan Hốt Thất Ôn có rất nhiều núi, có lợi cho bộ đội kỵ binh di chuyển bí mật. Rất hiển nhiên, lợi thế còn sót lại của Bá Nhan Mãnh Khả đã không chịu được tiêu hao rồi, chỉ là đang trong tuyệt cảnh này, đồng thời đang ở trên dải đất dễ thủ khó công mà giãy dụa cái cuối cùng thôi.
Nhưng ông ta lại quên mất, chính ở nơi này, hơn một trăm năm trước, Khả Hãn Ngõa Lạt Mã Cáp Mộc dùng ba vạn thiết kỵ đối kháng với Hoàng đế Đại Minh Chu Lệ, ý đồ lợi dụng ưu thế kỵ binh mà đánh bại quân Minh, kết quả là đại bại quay về. Sau đó, đại đế Vĩnh Lạc lại bắc chinh lần nữa, không tìm thấy cả bóng dáng của kẻ địch, môt trận chiến đánh tan lòng quân của bọn họ, một trận chiến cho hòa bình mấy chục năm. Trận chiến đó, vũ khí bí mật mà đại quân triều Minh phá hủy thiết kỵ Ngõa Lạt, chính là hòa khí của Thần Cơ Doanh.
Quân Minh hơn trăm năm trước dùng hỏa khí đánh bại Ngõa Lạt. Hôm nay của một trăm năm sau, hỏa khí của Đại Minh còn không đánh lại thiết kỵ của người Thát Đát sao? Dương Lăng khẽ mỉm cười.
Hắn đã nhận được tin tức của Hồng Nương Tử, biết được tình hình chi tiết giao chiến của hai quân bọn họ.
Mấy con hải đông thanh không rời người phút nào của Bá Nhan Mãnh Khả vờn quanh trên không trung quân doanh của Bá Nhan Mãnh Khả, bị Hồng Nương Tử dùng thiên lý nhãn nhìn thấy trong lúc vô tình liền bại lộ nơi ở của chủ lực chân chính trong trận sừng trâu của ông ta. Hồng Nương Tử không chút do dự, ngay tại thời điểm không ai ngờ được rằng nàng sẽ được ăn cả ngã về không toàn lực phá vây, đột kích cánh trái thực lực trống rỗng ngay trong đêm đó, giết ra trùng vây.
Điều khiến người ta khó lòng tin được là nàng căn bản không quan tâm nhược điểm phá vây ban đêm thì đội hình tán loạn, không dễ dàng tập trung và chỉ huy liên tục, vừa giết ra khỏi trùng vây thì lập tức vòng ngược chiến mã thực hiện vây đánh, giam cầm đại quân của Bá Nhan Mãnh Khả trong đó.
Bá Nhan Mãnh Khả hao hết tâm cơ bức quân Đóa Nhan đến nơi này, chính vì biết nơi này là đất chết. Ông ta sao có thể để Hồng Nương Tử như ý, thế là lập tức tập hợp đội ngũ thừa lúc quân Đóa Nhan chưa kịp vây kín mà phá vây ngược một lần nữa.
Hai quân đều là loạn quân, hai bên trộn lẫn hỗn chiến cùng một chỗ với nhau, trận chiến này Bá Nhan Mãnh Khả tổn thất thê thảm nghiêm trọng. Do nhân mã hai bên bức ép lẫn nhau, tất cả mệnh lệnh tín hiệu âm thanh ánh sáng đều hoàn toàn mất đi tác dụng, hai quân giết nhau cho đến khi mặt trời lên mới có thể nhìn rõ mọi vật, lúc này mới bắt đầu từng bước dùng cờ xí tụ tập binh mã.
Cho đến gần trưa, Bá Nhan Mãnh Khả mới tập trung được toàn bộ quân, phá vây chạy trốn về phía tây bắc. Quân Đóa Nhan cũng thương vong thê thảm cần điều chỉnh lại, lúc này mới không đuổi theo. Bây giờ quân đội Đại Minh lại gấp rút đến tiếp viện từ phía đông bắc và phía nam. Trong tình thế đại quân bao vây trùng trùng, Bá Nhan Mãnh Khả đã là mặt trời lặn về tây, chỉ có thể vùng vẫy giãy chết thôi.
Ba con bồ câu trắng như tuyết mang theo phong thư viết bằng mật ngữ bay lên từ mui xe Dương Lăng, bay vào đám mây như một mũi tên, đi thẳng về phía nam. Chúng nó mang theo mệnh lệnh của Dương Lăng, yêu cầu Ngoại tứ gia quân mà Hứa Thái thống lĩnh lập tức thay đổi hướng hành quân, cùng lúc đánh đến Hốt Lan Hốt Thất Ôn.
Vì phòng ngừa vạn nhất, ngoài trừ bồ câu đưa tin, Dương Lăng lại phái một đội người đưa tin. Thật ra hắn vốn không cần làm thế, những bồ câu đưa tin kia đều là dị chủng được lựa chọn tỉ mỉ ra, không sợ thời tiết mưa tuyết cát bụi, giỏi bay cao và bay đêm, ba con bồ câu đều tung ra, tất có một con có thể đưa thư đến tay của Hứa Thái.
Bởi vì đại đa số ác điểu không lui tới ba đêm, cho dù có, ví dụ như cú mèo cũng là ác điểu bay thấp, tất khó bắt được bồ câu đưa tin đang giương cánh bay cao. Bồ câu đưa tin đã bắt đầu được dùng truyền tin trong quân từ thời kỳ Đường Tống, tới thời Minh thì kỹ thuật đã tương đối thành thục, thậm chí một số hào môn đại tộc cũng nuôi bồ câu dùng để truyền tin.
Trong năm Chính Thống, ở Hoài Âm từng có một gia đình bắt được một con bồ câu, khi đang muốn giết thì phát hiện trên chân bồ câu có một phong thư bọc bằng giấy dầu. Mở ra xem, thư này là gửi từ Kinh sư ba ngày trước, khoảng cách trên không của hai địa phương khoảng hơn bảy trăm dặm, từ đó có thể thấy được tốc độ của bồ câu đưa thư này. Quan ngoại hoang vắng, không hoàn thiện dịch trạm được như quan nội, khoảng cách mấy ngàn dặm từ Nô Nhi Can Đô Ti đến Bắc Kinh, thỉnh thoảng có quân tình cực kỳ quan trọng cho nên dùng chim bồ câu trong quân khá nhiều.
Sai người đưa tin rồi thì Dương Lăng lâm vào trầm tư. Hắn rất tin tưởng vào sức chiến đấu của đội quân này của mình. Đương nhiên, sức chiến đấu này là chiến lực giữa công và thủ. Những chuyện như chạy cả quãng đường dài trên đại thảo nguyên, nhiễu địch, quay lại bao vây còn cần phải phối hợp chặt chẽ với quân Đóa Nhan mới được.
Dù sao thì sức chiến đấu của quân đội không thể xây dựng được trong một sớm một chiều được, đặc biệt là sức chiến đấu của kỵ binh. Người Thát Đát toàn dân là binh trước tiên đã chiếm ưu thế trên lưng ngựa, đây là sự thực không tranh cãi được, nhưng quân nhân do hai vạn biên quân và một vạn dân đoàn anh dũng tạo thành này của Dương Lăng đa số đều sử dụng hỏa khí.
Những hỏa khí này bao gồm lựu đạn giết nhiều khi quần chiến và hỏa thương đa nòng hàng đẹp giá rẻ, hơn nữa hỏa thương đa nòng áp dụng nguyên lý thiết kế súng toại phát, toại phát tăng thêm nhiều nòng, khi kỵ binh đối phương xông đến thỉ sẽ phát hiện bản thân mình đang rơi vào cơn ác mộng.
Cứ thế, không chỉ là hỏa lực sắc bén, quan trọng nhất là dễ dàng huấn luyện, khiến tốc độ quân dân đoàn của Bành Tiểu Dạng có được sức chiến đấu hùng mạnh. Tác chiến quân đoàn quy mô lớn, bọn họ không cần suy nghĩ đến cả độ xạ kích chính xác, chỉ cần vũ khí được chuẩn bị kịp thời thì quả thật chỉ cần huấn luyện dày đặc mấy tháng thì có thể luyện ra được một cỗ máy giết người dũng mãnh.
Nhưng mà, hỏa khí bọn họ sử dụng hoàn toàn không phải vận chuyển toàn bộ đến từ quan nội. Một phần trong đó là do xưởng công binh nhà Dương Lăng tự mình tạo ra. Thành Khởi Vận xây dựng một căn cứ nghiên cứu chế tạo hỏa khí bí mật gần xường tàu sông Tùng Hoa. Ngoài trừ một phần sắt thép nhập vào từ quan nội, ở gần Thiết Lĩnh Vệ còn xây dựng một xưởng luyện thép cỡ nhỏ thuộc cá nhân cung chấp sắt thép chất lượng tốt cho bọn họ. Còn về hỏa dược thì điều chế theo phương pháp chế hỏa dược sau khi Dương Lăng ưu hóa.
Thành Khởi Vận lợi dụng cơ hội triều đình thả lỏng chế độ quản lý thợ thủ công, có thể lấy bạc thay dịch mà lấy vàng nặng moi ra được mấy chuyên gia hỏa khí từ Cục Quân Khí triều đình, trong đó bao gồm cả đại sứ Cục Quân Khí Nam Kinh Lục Trạch Giai và Trình Bỉnh Di năm đó từng nghị luận với Dương Lăng về chuyện công thủ của hỏa khí.
Hai tên say mê hỏa khí này đang nghiên cứu hỏa pháo đường bộ, một kẻ thiết kế hỏa pháo dễ dàng sử dụng trên thảo nguyên, một kẻ thì nghiên cứu xe pháo có thể vận chuyển hỏa pháo trên thảo nguyên di chuyển nhanh chóng đồng thời gia nhập chiến đấu.
Cho dù khi Thành Khởi Vận phái người bí mật giao phó số vũ khí này với Dương Lăng thì đã giải thích rõ ràng rồi, lần này số lượng hỏa khí tuy không phù hợp với số lượng hỏa khí vận chuyển từ quan nội đến để chuẩn bị chiến tranh, nhưng nàng đã lợi dụng sức ảnh hưởng của Dương Lăng trong các lĩnh vực quân chính đặc biệt để sai người rất đáng tin cậy ban ra các văn kiện, công hàm liên hoàn tiến hành sửa chữa hỏa khí từ khi xuất xưởng đến khi vận chuyển, tuyệt đối không có sơ hở. Loạt vũ khí đưa vào lần này một là để đảm bảo hỏa lực của quân đội mà Dương Lăng mang theo, mặt khác cũng là để kiểm nghiệm năng lực thực chiến của vũ khí nhà mình, nhưng sau khi Dương Lăng biết lại rất tức giận và bất an.
Tự ý xây dựng xưởng vũ khí cũng thôi đi, dù sao thì vụ làm ăn này hắn không làm thì sẽ có thương nhân quan ngoại khác lợi dụng điều kiện hàng da quan ngoại sung túc hơn nửa rẻ tiền mà đầu tư vào ngành này, vậy thì chi bằng nắm giữ trong mình. Nhưng bản thân mình xây dựng xưởng thép, chế tạo hỏa thương hỏa pháo, hoàn toàn qua mặt triều đình, quả thực là đại nghịch bất đạo, một khi truyền ra ngoài thì chính là đại tội diệt cửu tộc.
Nhưng không ngờ Thành Khởi Vận cũng không chịu cô đơn mà chạy lên chiến trường, bây hắn muốn phát giận cũng không tìm được người. Dương Lăng ôm một bụng lửa giận, một mặt không thể không tiếp nhận lượng lớn vũ khí mà xưởng binh khí Dương thị cung cấp cho quân viễn chinh của mình, một mặt còn phải vắt hết óc nghĩ xem sau khi nhập quan thì phải giao phó với Hoàng thượng thế nào, làm sao giao lại củ khoai lang nóng bỏng tay này lại cho triều đình đây.
- Ôi!
Dương Lăng nghĩ mà phiền lòng, bất giác thở dài một hơi:
- Sao gây họa Thôi Oanh Nhi vừa mới giải quyết, Thành Khởi Vận lại bắt đầu chọc thêm lỗ thủng cho hắn. Mấy lỗ thủng này phải chắn lại cho các nàng tới khi nào nha?
Hắn bắt đầu mơ hồ cảm thấy, tiêu diệt Bá Nhan Mãnh Khả e rằng cũng không thể bình an vô sự được. Bản thân mình tìm được mấy người vợ xinh đẹp có thể gây họa như vậy, sau này…e rằng chuyện cần hắn phải hao tâm còn nhiều hơn.
Trống trận rền vang phá vỡ bầu trời, chiến trận chỉnh tề, đao thương binh khí lấp lóe hàn quang, cờ xí các màu tung bay cao ca, rộng lớn hùng hồn, bất động như núi, ba vạn đại quan giẫm qua thảo nguyên thu vàng, rậm rạp như rừng.
Phương trận kỵ binh mang bội đao đeo khiên, trường thương tua đỏ dựng cao thẳng, sát khí bừng bừng, tuyên cáo sát lệ uy nghiêm vô tận. Chính giữa thiết kỵ là một chiếc xe ngựa bốn bánh, trước sau vây kín vệ sĩ giáp sắt, kỳ phiên lấp lánh, khí thế hùng hồn.
Một kỵ sĩ phi ngựa chạy đến, cờ nhỏ màu đỏ trên đầu vai phần phật trong gió, tới gần phía trước thì xoay người xuống ngựa, kỵ sĩ phong trần mệt mỏi kia đôi môi nứt nẻ, ngay cả thở dốc cũng mặc kệ liền vội vàng lấy một bức mật hàm ra dâng hai tay đưa qua.
Thị vệ đưa một túi nước qua, đồng thời nhận lấy phong thư vội vàng đi đến trước xe thấp giọng bẩm báo mấy câu. Màn xe được xốc lên, Dương Lăng ngời thẳng trong xe, xe vẫn đang lắc lư chao đảo đi về phía trước, Dương Lăng bắt đầu mở thư ra đọc một lược, trầm tư một lát, đoạn nói:
- Người đâu, thông báo đội trước, chuyển hướng Tát Lý Khiếp Nhi, chạy thẳng đến Hốt Lan Hốt Thất Ôn!
Lính liên lạc đáp lời rồi đi, đại quân đột nhiên chuyển hướng, xe ngựa lộc cộc chạy về phía tây bắc.
Dương Lăng mở bản đồ ra, cẩn thận quan sát một phen, khóe môi bất giác nở nụ cười.
Hốt Lan Hốt Thất Ôn là nơi tụ hội của ba con sông sông A Lỗ Hồn, sông Oát Nan, sông Đồ Lạp, nước vây quanh ba mặt, hiểm ác bậc nhất, đồng thời gần Hốt Lan Hốt Thất Ôn có rất nhiều núi, có lợi cho bộ đội kỵ binh di chuyển bí mật. Rất hiển nhiên, lợi thế còn sót lại của Bá Nhan Mãnh Khả đã không chịu được tiêu hao rồi, chỉ là đang trong tuyệt cảnh này, đồng thời đang ở trên dải đất dễ thủ khó công mà giãy dụa cái cuối cùng thôi.
Nhưng ông ta lại quên mất, chính ở nơi này, hơn một trăm năm trước, Khả Hãn Ngõa Lạt Mã Cáp Mộc dùng ba vạn thiết kỵ đối kháng với Hoàng đế Đại Minh Chu Lệ, ý đồ lợi dụng ưu thế kỵ binh mà đánh bại quân Minh, kết quả là đại bại quay về. Sau đó, đại đế Vĩnh Lạc lại bắc chinh lần nữa, không tìm thấy cả bóng dáng của kẻ địch, môt trận chiến đánh tan lòng quân của bọn họ, một trận chiến cho hòa bình mấy chục năm. Trận chiến đó, vũ khí bí mật mà đại quân triều Minh phá hủy thiết kỵ Ngõa Lạt, chính là hòa khí của Thần Cơ Doanh.
Quân Minh hơn trăm năm trước dùng hỏa khí đánh bại Ngõa Lạt. Hôm nay của một trăm năm sau, hỏa khí của Đại Minh còn không đánh lại thiết kỵ của người Thát Đát sao? Dương Lăng khẽ mỉm cười.
Hắn đã nhận được tin tức của Hồng Nương Tử, biết được tình hình chi tiết giao chiến của hai quân bọn họ.
Mấy con hải đông thanh không rời người phút nào của Bá Nhan Mãnh Khả vờn quanh trên không trung quân doanh của Bá Nhan Mãnh Khả, bị Hồng Nương Tử dùng thiên lý nhãn nhìn thấy trong lúc vô tình liền bại lộ nơi ở của chủ lực chân chính trong trận sừng trâu của ông ta. Hồng Nương Tử không chút do dự, ngay tại thời điểm không ai ngờ được rằng nàng sẽ được ăn cả ngã về không toàn lực phá vây, đột kích cánh trái thực lực trống rỗng ngay trong đêm đó, giết ra trùng vây.
Điều khiến người ta khó lòng tin được là nàng căn bản không quan tâm nhược điểm phá vây ban đêm thì đội hình tán loạn, không dễ dàng tập trung và chỉ huy liên tục, vừa giết ra khỏi trùng vây thì lập tức vòng ngược chiến mã thực hiện vây đánh, giam cầm đại quân của Bá Nhan Mãnh Khả trong đó.
Bá Nhan Mãnh Khả hao hết tâm cơ bức quân Đóa Nhan đến nơi này, chính vì biết nơi này là đất chết. Ông ta sao có thể để Hồng Nương Tử như ý, thế là lập tức tập hợp đội ngũ thừa lúc quân Đóa Nhan chưa kịp vây kín mà phá vây ngược một lần nữa.
Hai quân đều là loạn quân, hai bên trộn lẫn hỗn chiến cùng một chỗ với nhau, trận chiến này Bá Nhan Mãnh Khả tổn thất thê thảm nghiêm trọng. Do nhân mã hai bên bức ép lẫn nhau, tất cả mệnh lệnh tín hiệu âm thanh ánh sáng đều hoàn toàn mất đi tác dụng, hai quân giết nhau cho đến khi mặt trời lên mới có thể nhìn rõ mọi vật, lúc này mới bắt đầu từng bước dùng cờ xí tụ tập binh mã.
Cho đến gần trưa, Bá Nhan Mãnh Khả mới tập trung được toàn bộ quân, phá vây chạy trốn về phía tây bắc. Quân Đóa Nhan cũng thương vong thê thảm cần điều chỉnh lại, lúc này mới không đuổi theo. Bây giờ quân đội Đại Minh lại gấp rút đến tiếp viện từ phía đông bắc và phía nam. Trong tình thế đại quân bao vây trùng trùng, Bá Nhan Mãnh Khả đã là mặt trời lặn về tây, chỉ có thể vùng vẫy giãy chết thôi.
Ba con bồ câu trắng như tuyết mang theo phong thư viết bằng mật ngữ bay lên từ mui xe Dương Lăng, bay vào đám mây như một mũi tên, đi thẳng về phía nam. Chúng nó mang theo mệnh lệnh của Dương Lăng, yêu cầu Ngoại tứ gia quân mà Hứa Thái thống lĩnh lập tức thay đổi hướng hành quân, cùng lúc đánh đến Hốt Lan Hốt Thất Ôn.
Vì phòng ngừa vạn nhất, ngoài trừ bồ câu đưa tin, Dương Lăng lại phái một đội người đưa tin. Thật ra hắn vốn không cần làm thế, những bồ câu đưa tin kia đều là dị chủng được lựa chọn tỉ mỉ ra, không sợ thời tiết mưa tuyết cát bụi, giỏi bay cao và bay đêm, ba con bồ câu đều tung ra, tất có một con có thể đưa thư đến tay của Hứa Thái.
Bởi vì đại đa số ác điểu không lui tới ba đêm, cho dù có, ví dụ như cú mèo cũng là ác điểu bay thấp, tất khó bắt được bồ câu đưa tin đang giương cánh bay cao. Bồ câu đưa tin đã bắt đầu được dùng truyền tin trong quân từ thời kỳ Đường Tống, tới thời Minh thì kỹ thuật đã tương đối thành thục, thậm chí một số hào môn đại tộc cũng nuôi bồ câu dùng để truyền tin.
Trong năm Chính Thống, ở Hoài Âm từng có một gia đình bắt được một con bồ câu, khi đang muốn giết thì phát hiện trên chân bồ câu có một phong thư bọc bằng giấy dầu. Mở ra xem, thư này là gửi từ Kinh sư ba ngày trước, khoảng cách trên không của hai địa phương khoảng hơn bảy trăm dặm, từ đó có thể thấy được tốc độ của bồ câu đưa thư này. Quan ngoại hoang vắng, không hoàn thiện dịch trạm được như quan nội, khoảng cách mấy ngàn dặm từ Nô Nhi Can Đô Ti đến Bắc Kinh, thỉnh thoảng có quân tình cực kỳ quan trọng cho nên dùng chim bồ câu trong quân khá nhiều.
Sai người đưa tin rồi thì Dương Lăng lâm vào trầm tư. Hắn rất tin tưởng vào sức chiến đấu của đội quân này của mình. Đương nhiên, sức chiến đấu này là chiến lực giữa công và thủ. Những chuyện như chạy cả quãng đường dài trên đại thảo nguyên, nhiễu địch, quay lại bao vây còn cần phải phối hợp chặt chẽ với quân Đóa Nhan mới được.
Dù sao thì sức chiến đấu của quân đội không thể xây dựng được trong một sớm một chiều được, đặc biệt là sức chiến đấu của kỵ binh. Người Thát Đát toàn dân là binh trước tiên đã chiếm ưu thế trên lưng ngựa, đây là sự thực không tranh cãi được, nhưng quân nhân do hai vạn biên quân và một vạn dân đoàn anh dũng tạo thành này của Dương Lăng đa số đều sử dụng hỏa khí.
Những hỏa khí này bao gồm lựu đạn giết nhiều khi quần chiến và hỏa thương đa nòng hàng đẹp giá rẻ, hơn nữa hỏa thương đa nòng áp dụng nguyên lý thiết kế súng toại phát, toại phát tăng thêm nhiều nòng, khi kỵ binh đối phương xông đến thỉ sẽ phát hiện bản thân mình đang rơi vào cơn ác mộng.
Cứ thế, không chỉ là hỏa lực sắc bén, quan trọng nhất là dễ dàng huấn luyện, khiến tốc độ quân dân đoàn của Bành Tiểu Dạng có được sức chiến đấu hùng mạnh. Tác chiến quân đoàn quy mô lớn, bọn họ không cần suy nghĩ đến cả độ xạ kích chính xác, chỉ cần vũ khí được chuẩn bị kịp thời thì quả thật chỉ cần huấn luyện dày đặc mấy tháng thì có thể luyện ra được một cỗ máy giết người dũng mãnh.
Nhưng mà, hỏa khí bọn họ sử dụng hoàn toàn không phải vận chuyển toàn bộ đến từ quan nội. Một phần trong đó là do xưởng công binh nhà Dương Lăng tự mình tạo ra. Thành Khởi Vận xây dựng một căn cứ nghiên cứu chế tạo hỏa khí bí mật gần xường tàu sông Tùng Hoa. Ngoài trừ một phần sắt thép nhập vào từ quan nội, ở gần Thiết Lĩnh Vệ còn xây dựng một xưởng luyện thép cỡ nhỏ thuộc cá nhân cung chấp sắt thép chất lượng tốt cho bọn họ. Còn về hỏa dược thì điều chế theo phương pháp chế hỏa dược sau khi Dương Lăng ưu hóa.
Thành Khởi Vận lợi dụng cơ hội triều đình thả lỏng chế độ quản lý thợ thủ công, có thể lấy bạc thay dịch mà lấy vàng nặng moi ra được mấy chuyên gia hỏa khí từ Cục Quân Khí triều đình, trong đó bao gồm cả đại sứ Cục Quân Khí Nam Kinh Lục Trạch Giai và Trình Bỉnh Di năm đó từng nghị luận với Dương Lăng về chuyện công thủ của hỏa khí.
Hai tên say mê hỏa khí này đang nghiên cứu hỏa pháo đường bộ, một kẻ thiết kế hỏa pháo dễ dàng sử dụng trên thảo nguyên, một kẻ thì nghiên cứu xe pháo có thể vận chuyển hỏa pháo trên thảo nguyên di chuyển nhanh chóng đồng thời gia nhập chiến đấu.
Cho dù khi Thành Khởi Vận phái người bí mật giao phó số vũ khí này với Dương Lăng thì đã giải thích rõ ràng rồi, lần này số lượng hỏa khí tuy không phù hợp với số lượng hỏa khí vận chuyển từ quan nội đến để chuẩn bị chiến tranh, nhưng nàng đã lợi dụng sức ảnh hưởng của Dương Lăng trong các lĩnh vực quân chính đặc biệt để sai người rất đáng tin cậy ban ra các văn kiện, công hàm liên hoàn tiến hành sửa chữa hỏa khí từ khi xuất xưởng đến khi vận chuyển, tuyệt đối không có sơ hở. Loạt vũ khí đưa vào lần này một là để đảm bảo hỏa lực của quân đội mà Dương Lăng mang theo, mặt khác cũng là để kiểm nghiệm năng lực thực chiến của vũ khí nhà mình, nhưng sau khi Dương Lăng biết lại rất tức giận và bất an.
Tự ý xây dựng xưởng vũ khí cũng thôi đi, dù sao thì vụ làm ăn này hắn không làm thì sẽ có thương nhân quan ngoại khác lợi dụng điều kiện hàng da quan ngoại sung túc hơn nửa rẻ tiền mà đầu tư vào ngành này, vậy thì chi bằng nắm giữ trong mình. Nhưng bản thân mình xây dựng xưởng thép, chế tạo hỏa thương hỏa pháo, hoàn toàn qua mặt triều đình, quả thực là đại nghịch bất đạo, một khi truyền ra ngoài thì chính là đại tội diệt cửu tộc.
Nhưng không ngờ Thành Khởi Vận cũng không chịu cô đơn mà chạy lên chiến trường, bây hắn muốn phát giận cũng không tìm được người. Dương Lăng ôm một bụng lửa giận, một mặt không thể không tiếp nhận lượng lớn vũ khí mà xưởng binh khí Dương thị cung cấp cho quân viễn chinh của mình, một mặt còn phải vắt hết óc nghĩ xem sau khi nhập quan thì phải giao phó với Hoàng thượng thế nào, làm sao giao lại củ khoai lang nóng bỏng tay này lại cho triều đình đây.
- Ôi!
Dương Lăng nghĩ mà phiền lòng, bất giác thở dài một hơi:
- Sao gây họa Thôi Oanh Nhi vừa mới giải quyết, Thành Khởi Vận lại bắt đầu chọc thêm lỗ thủng cho hắn. Mấy lỗ thủng này phải chắn lại cho các nàng tới khi nào nha?
Hắn bắt đầu mơ hồ cảm thấy, tiêu diệt Bá Nhan Mãnh Khả e rằng cũng không thể bình an vô sự được. Bản thân mình tìm được mấy người vợ xinh đẹp có thể gây họa như vậy, sau này…e rằng chuyện cần hắn phải hao tâm còn nhiều hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook