Ngược Về Thời Minh
-
Chương 452-3: Dòng chảy ngầm hoạt động (3)
Phụ nữ trên thảo nguyên phóng ngựa rong ruổi là chuyện bình thường. Người con gái xinh đẹp thế này vẫn khiến đám đàn ông ở chợ phải sáng mắt lên. Nhưng nhìn thấy sau lưng nàng theo sát mấy chục võ sĩ nhanh nhẹn dũng mãnh, đằng đằng sát khí là đã không kẻ nào dám đến gần rồi.
Đám đàn ông chỉ có thể nhìn theo bóng dáng vụt qua của nàng, thèm thuồng nuốt nước bọt.
Bóng đêm phủ xuống, ánh sao dâng lên trên thảo nguyên, ánh trăng khiến cây cỏ trông như những đợt sóng xanh biếc, so với thảo nguyên rộng lớn vô ngần thì lều trại màu trắng đó thêm điểm xuyết cho thảo nguyên vô bờ, lập tức trở nên nhỏ bé, nhưng từng đốm đèn sáng so với ánh sao càng giàu ý thơ hơn.
Bên trong phủ Thuận Minh vương đèn đuốc sáng trưng, phòng khách rộng lớn không hề trang trí giống như một điện phủ. Chính giữa là ngọn lửa cháy hừng hực, trên giá sắt chỉ treo mấy con dê nướng vàng, khắp nơi đều là mùi thịt thơm phức.
Các thiếu nữ Mông Cổ đang vừa múa vừa hát, họ mặc y phục rực rỡ, trường bào tay áo, mái tóc mềm mại của họ được bện thành vô số những bím tóc dài và nhỏ, buông xuống hai vai như nước chảy, trên đầu thì đội chiếc mũ tinh xảo và tươi tắn.
Hôm nay, thủ lĩnh Bạch Âm của Phúc Dư Vệ đã dẫn quân tới, ngày mai, A Cổ Đạt Mộc của Thái Ninh Vệ cũng sẽ tới đây. Sáng sớm ngày mốt, lễ hội Naadam chính thức bắt đầu. Cả bộ lạc dường như đều quên những cuộc đấu đá và lục đục của nhau, khắp nơi là không khí hân hoan vui mừng.
Tiểu dân thông thường nào biết rõ nội tình, họ chỉ biết Tam vệ đã giảng hòa, nữ vương sẽ chọn một anh hùng thiếu niên từ Tam vệ làm chồng của mình. Ngột Lương Cáp tam vệ dựa vào Đại Minh, vốn là bộ lạc thảo nguyên giàu có nhất, Tam vệ một lần nữa kết thành liên minh hùng mạnh, giàu có và lớn mạnh. Các bộ lạc khác cũng không còn dám cướp bọc trâu dê của họ.
Người Mông Cổ có tiệc thì ắt sẽ có rượu thịt, có tiệc thì phải có ca múa, tướng lĩnh thuộc hạ của Bạch Âm và tướng lĩnh chủ chốt của Ngân Kỳ nữ vương đều là đại quý tộc trong bộ lạc, có rất nhiều trâu dê ngựa và nô lệ. Lúc này, họ chính là chủ nhân của bữa tiệc, rượu uống từng bát lớn, giơ dao thái thịt, âm thanh ồn ào, mời rượu lẫn nhau. Trong tiếng huyên náo, bên cạnh đã chất động rất nhiều vò rượu hoặc đứng hoặc nằm.
Ba Nhã Nhĩ ăn nhiệt tình, khuôn mặt đỏ bừng, gã giơ bàn tay bóng nhẫy ra xé từng miếng thịt béo ngậy trên chiếc đùi dê nặng hơn ba cân. Tay cầm miếng thịt dê béo ngậy vừa miệng, thơm nức mũi, Ba Nhã Nhĩ vùi đầu ăn ngấu nghiến, sau đó bê bát rượu lên uống ực một cái, rồi đưa mắt nhìn quanh, nửa tỉnh nửa say hỏi:
- Nữ vương đâu? Sao không cùng uống một chén với mọi người?
Hai má gã bắn đầy nước thịt, râu rưới cằm còn phun cả nước rượu, đại tướng Tác Tát thuộc hạ của Bạch Âm giơ một bát rượu mạnh lên cười nói:
- Ba Nhã Nhĩ, đồ khốn nhà ngươi chỉ lo vùi đầu ăn uống thôi, nữ vương và thủ lĩnh Bạch Âm của chúng ta đã tới hậu trạch từ lâu rồi, giờ ngươi mới hỏi?
- Hả?
Ba Nhã Nhĩ bừng tỉnh, cười ha hả nói:
- Thế nhất định là bàn chuyện hôn sự rồi. Rõ thật là, làm luôn một hôn lễ chẳng phải là xong rồi sao? Hà cớ gì còn phải mở lễ hội, công khai tỷ thí?
Tác Tát vuốt râu cười đáp:
- Ngân Kỳ là nữ vương, địa vị tôn quý mà. Sao có thể tùy tiện gả đi được? Con trai của thủ lĩnh Bạch Âm chúng ta mặc dù là anh hùng thiếu niên ai cũng biết đến trên thảo nguyên, nhưng dù sao giờ vẫn là một con chim ưng cánh còn non nớt, không có uy danh giương cánh trời xanh, trong lễ hội Naadam để vị hôn phu của mình thi triển hùng phong trước mặt hảo hán của các bộ lạc, hôn nhân đó cũng rất vẻ vang.
- Ha ha ha, không tệ, nhìn không ra kẻ thô lỗ như ngươi lại nghĩ thấu đáo hơn ta. Nữ vương của chúng ta xuất giá thì hai nhà chúng ta sẽ là người một nhà, nào, Tác Tát huynh đệ, chúng ta cạn chén nữa nào.
- Cạn! Nào, mọi người đều hài lòng, vì hai nhà chúng ta trở thành người một nhà, cạn!
Mọi người cùng hưởng ứng, trên đại sảnh lại vang lên tiếng cốc va vào nhau.
Trong hậu trạch của vương phủ lại có một thư phòng, cho dù Hoa Đương chưa bao giờ thích đọc sách.
Nơi này là khu vực tạp với người Hán qua lại nhiều nhất, và do Hoa đương luôn kính cẩn nghe theo, nên Đại Minh khá rộng rãi cho các cuộc giao dịch với y, cuộc sống của dân chúng tương đối tốt, rất nhiều người đều có đồ gia dụng theo kiểu người Hán, thậm chí có người hàng ngày còn mặc cả quần áo của người Hán, đặc biệt là con gái, so với kiểu áo bào của Mông Cổ thì họ thích mặc quần áo của phụ nữ người Hán hơn, nhất là con gái nhà quý tộc. Trong nhà đa số mặc váy lụa của người Hán, coi đó là mốt thời thượng.
Khi Hoa Đương xây dựng tòa nhà này, giống với người Hán cũng xây một thư phòng ở hậu hoa viện, bình thường chỉ dùng để uống ượu với bằng hữu. Bạch Âm chính là khách quen ở đây, mà bây giờ, ông đang ngồi trước bàn, đối diện với ông là một vị khách giống ông, dáng người hơi gầy yếu, ánh mắt lóe lên sự xảo trá.
Ngân Kỳ nữ vương ngồi ở giữa, nhìn hai nhân vật có khuôn mặt và thần thái gần giống nhau, trong lòng không khỏi hiện lên vẻ chán ghét. Bạch Âm từng là người cố vấn cho phụ thân nàng, được Hoa Đương nể trọng nhât, Ngân Kỳ cũng rất kính trọng vị thúc phụ này, hơn nữa còn thán phục tài tri của ông. Thế nhưng sau khi Hoa Đương qua đời, Bạch Âm ngày càng thể hiện rõ, thậm chí không hề che dấu sự tham lam và kiêu ngạo, nên hình tượng bậc trưởng bối trong lòng nàng đã hoàn toàn sụp đổ.
- Trường Sinh Thiên phù hộ. Phù hộ ta được thành công. Ta cũng không chông đỡ nổi nữa, con cáo già này bức ép ta ngày càng rõ rệt, A Cổ Đạt Mộc còn đáng yêu hơn cả ông ta nhiều. Cơ nghiệp và tộc nhân mà phụ thân để lại cho ta, trước mắt ta thấy sắp không bảo vệ nổi nữa, có bị kẻ khác thâu tóm hay không, tất cả là ở hành động này.
Ngân Kỳ lơ đãng sy nghĩ, Bạch Âm tự cho là mình đã hoàn toàn nắm bắt được cô gai nhỏ không hiểu chuyện này, lại nghiễm nhiên lấy thân phận là chủ nhân của Đóa Nhan Tam Vệ, tranh luận với sứ giả đối diện.
- Mạnh Ân đại nhân, ý của ngài là, hai chúng ta liên thủ, nhân cơ hội lễ hội Naadam mở ra, các bộ đều cho rằng tạm thời không xảy ra chiến tranh, phòng bị có phần lơi lỏng, liên thủ tập kích Bắc Anh Vương Dương Anh, chia đều sông Oát Nan? Sau đó lại cùng đối phó với Bá Nhan. Chế phục con dã thú hung mãnh này, cùng chia nhau thảo nguyên rộng lớn?
- Vâng!
Mạnh Ân gật mạnh đầu, y là đặc sứ của Ngõa Lạt Đại Hãn Diệc Bất Lạt, đại diện cho thuyết khách lần này, hiện giờ ba người có thể ngồi ở đây đàm phán là bởi đã trải qua nhiều lần tiếp xúc, sau khi hai bên đã khá hiểu ý định của nhau, do đó y tin chắc Ngân Kỳ và Bạch Âm sẽ có hưng thú trước lời đề nghị của họ.
Mạnh Ân trịnh trọng nói:
- Bạch Âm đại nhân, ngài nên tin thành ý của chúng ta. Ngõa Lạt và Thát Đát là kẻ thù mãi mãi không thể hòa giải, người Thát Đát dựa vào vũ lực mạnh mẽ của họ, bức ép Đại Hãn của chúng ta sống trong lều trại sơ sài, không xứng là cung điện, không được quá bôn chùm tua rua, thậm chí cho quỳ chứ không được ngồi.
Mệnh lệnh hết sức ô nhục này không cần máu tươi của họ, là không thể nào rửa được. Một khi tiêu diệt được trợ thủ của gã thì cái tên Dương Anh đên từ Bạch Y Quân của Trung Nguyên đó, chúng ta có thể vung tay hợp lực đối phó với Bá Nhan Mãnh Khả. Điều này phù hợp với lợi ích chung của hai bên chúng ta.
Đám đàn ông chỉ có thể nhìn theo bóng dáng vụt qua của nàng, thèm thuồng nuốt nước bọt.
Bóng đêm phủ xuống, ánh sao dâng lên trên thảo nguyên, ánh trăng khiến cây cỏ trông như những đợt sóng xanh biếc, so với thảo nguyên rộng lớn vô ngần thì lều trại màu trắng đó thêm điểm xuyết cho thảo nguyên vô bờ, lập tức trở nên nhỏ bé, nhưng từng đốm đèn sáng so với ánh sao càng giàu ý thơ hơn.
Bên trong phủ Thuận Minh vương đèn đuốc sáng trưng, phòng khách rộng lớn không hề trang trí giống như một điện phủ. Chính giữa là ngọn lửa cháy hừng hực, trên giá sắt chỉ treo mấy con dê nướng vàng, khắp nơi đều là mùi thịt thơm phức.
Các thiếu nữ Mông Cổ đang vừa múa vừa hát, họ mặc y phục rực rỡ, trường bào tay áo, mái tóc mềm mại của họ được bện thành vô số những bím tóc dài và nhỏ, buông xuống hai vai như nước chảy, trên đầu thì đội chiếc mũ tinh xảo và tươi tắn.
Hôm nay, thủ lĩnh Bạch Âm của Phúc Dư Vệ đã dẫn quân tới, ngày mai, A Cổ Đạt Mộc của Thái Ninh Vệ cũng sẽ tới đây. Sáng sớm ngày mốt, lễ hội Naadam chính thức bắt đầu. Cả bộ lạc dường như đều quên những cuộc đấu đá và lục đục của nhau, khắp nơi là không khí hân hoan vui mừng.
Tiểu dân thông thường nào biết rõ nội tình, họ chỉ biết Tam vệ đã giảng hòa, nữ vương sẽ chọn một anh hùng thiếu niên từ Tam vệ làm chồng của mình. Ngột Lương Cáp tam vệ dựa vào Đại Minh, vốn là bộ lạc thảo nguyên giàu có nhất, Tam vệ một lần nữa kết thành liên minh hùng mạnh, giàu có và lớn mạnh. Các bộ lạc khác cũng không còn dám cướp bọc trâu dê của họ.
Người Mông Cổ có tiệc thì ắt sẽ có rượu thịt, có tiệc thì phải có ca múa, tướng lĩnh thuộc hạ của Bạch Âm và tướng lĩnh chủ chốt của Ngân Kỳ nữ vương đều là đại quý tộc trong bộ lạc, có rất nhiều trâu dê ngựa và nô lệ. Lúc này, họ chính là chủ nhân của bữa tiệc, rượu uống từng bát lớn, giơ dao thái thịt, âm thanh ồn ào, mời rượu lẫn nhau. Trong tiếng huyên náo, bên cạnh đã chất động rất nhiều vò rượu hoặc đứng hoặc nằm.
Ba Nhã Nhĩ ăn nhiệt tình, khuôn mặt đỏ bừng, gã giơ bàn tay bóng nhẫy ra xé từng miếng thịt béo ngậy trên chiếc đùi dê nặng hơn ba cân. Tay cầm miếng thịt dê béo ngậy vừa miệng, thơm nức mũi, Ba Nhã Nhĩ vùi đầu ăn ngấu nghiến, sau đó bê bát rượu lên uống ực một cái, rồi đưa mắt nhìn quanh, nửa tỉnh nửa say hỏi:
- Nữ vương đâu? Sao không cùng uống một chén với mọi người?
Hai má gã bắn đầy nước thịt, râu rưới cằm còn phun cả nước rượu, đại tướng Tác Tát thuộc hạ của Bạch Âm giơ một bát rượu mạnh lên cười nói:
- Ba Nhã Nhĩ, đồ khốn nhà ngươi chỉ lo vùi đầu ăn uống thôi, nữ vương và thủ lĩnh Bạch Âm của chúng ta đã tới hậu trạch từ lâu rồi, giờ ngươi mới hỏi?
- Hả?
Ba Nhã Nhĩ bừng tỉnh, cười ha hả nói:
- Thế nhất định là bàn chuyện hôn sự rồi. Rõ thật là, làm luôn một hôn lễ chẳng phải là xong rồi sao? Hà cớ gì còn phải mở lễ hội, công khai tỷ thí?
Tác Tát vuốt râu cười đáp:
- Ngân Kỳ là nữ vương, địa vị tôn quý mà. Sao có thể tùy tiện gả đi được? Con trai của thủ lĩnh Bạch Âm chúng ta mặc dù là anh hùng thiếu niên ai cũng biết đến trên thảo nguyên, nhưng dù sao giờ vẫn là một con chim ưng cánh còn non nớt, không có uy danh giương cánh trời xanh, trong lễ hội Naadam để vị hôn phu của mình thi triển hùng phong trước mặt hảo hán của các bộ lạc, hôn nhân đó cũng rất vẻ vang.
- Ha ha ha, không tệ, nhìn không ra kẻ thô lỗ như ngươi lại nghĩ thấu đáo hơn ta. Nữ vương của chúng ta xuất giá thì hai nhà chúng ta sẽ là người một nhà, nào, Tác Tát huynh đệ, chúng ta cạn chén nữa nào.
- Cạn! Nào, mọi người đều hài lòng, vì hai nhà chúng ta trở thành người một nhà, cạn!
Mọi người cùng hưởng ứng, trên đại sảnh lại vang lên tiếng cốc va vào nhau.
Trong hậu trạch của vương phủ lại có một thư phòng, cho dù Hoa Đương chưa bao giờ thích đọc sách.
Nơi này là khu vực tạp với người Hán qua lại nhiều nhất, và do Hoa đương luôn kính cẩn nghe theo, nên Đại Minh khá rộng rãi cho các cuộc giao dịch với y, cuộc sống của dân chúng tương đối tốt, rất nhiều người đều có đồ gia dụng theo kiểu người Hán, thậm chí có người hàng ngày còn mặc cả quần áo của người Hán, đặc biệt là con gái, so với kiểu áo bào của Mông Cổ thì họ thích mặc quần áo của phụ nữ người Hán hơn, nhất là con gái nhà quý tộc. Trong nhà đa số mặc váy lụa của người Hán, coi đó là mốt thời thượng.
Khi Hoa Đương xây dựng tòa nhà này, giống với người Hán cũng xây một thư phòng ở hậu hoa viện, bình thường chỉ dùng để uống ượu với bằng hữu. Bạch Âm chính là khách quen ở đây, mà bây giờ, ông đang ngồi trước bàn, đối diện với ông là một vị khách giống ông, dáng người hơi gầy yếu, ánh mắt lóe lên sự xảo trá.
Ngân Kỳ nữ vương ngồi ở giữa, nhìn hai nhân vật có khuôn mặt và thần thái gần giống nhau, trong lòng không khỏi hiện lên vẻ chán ghét. Bạch Âm từng là người cố vấn cho phụ thân nàng, được Hoa Đương nể trọng nhât, Ngân Kỳ cũng rất kính trọng vị thúc phụ này, hơn nữa còn thán phục tài tri của ông. Thế nhưng sau khi Hoa Đương qua đời, Bạch Âm ngày càng thể hiện rõ, thậm chí không hề che dấu sự tham lam và kiêu ngạo, nên hình tượng bậc trưởng bối trong lòng nàng đã hoàn toàn sụp đổ.
- Trường Sinh Thiên phù hộ. Phù hộ ta được thành công. Ta cũng không chông đỡ nổi nữa, con cáo già này bức ép ta ngày càng rõ rệt, A Cổ Đạt Mộc còn đáng yêu hơn cả ông ta nhiều. Cơ nghiệp và tộc nhân mà phụ thân để lại cho ta, trước mắt ta thấy sắp không bảo vệ nổi nữa, có bị kẻ khác thâu tóm hay không, tất cả là ở hành động này.
Ngân Kỳ lơ đãng sy nghĩ, Bạch Âm tự cho là mình đã hoàn toàn nắm bắt được cô gai nhỏ không hiểu chuyện này, lại nghiễm nhiên lấy thân phận là chủ nhân của Đóa Nhan Tam Vệ, tranh luận với sứ giả đối diện.
- Mạnh Ân đại nhân, ý của ngài là, hai chúng ta liên thủ, nhân cơ hội lễ hội Naadam mở ra, các bộ đều cho rằng tạm thời không xảy ra chiến tranh, phòng bị có phần lơi lỏng, liên thủ tập kích Bắc Anh Vương Dương Anh, chia đều sông Oát Nan? Sau đó lại cùng đối phó với Bá Nhan. Chế phục con dã thú hung mãnh này, cùng chia nhau thảo nguyên rộng lớn?
- Vâng!
Mạnh Ân gật mạnh đầu, y là đặc sứ của Ngõa Lạt Đại Hãn Diệc Bất Lạt, đại diện cho thuyết khách lần này, hiện giờ ba người có thể ngồi ở đây đàm phán là bởi đã trải qua nhiều lần tiếp xúc, sau khi hai bên đã khá hiểu ý định của nhau, do đó y tin chắc Ngân Kỳ và Bạch Âm sẽ có hưng thú trước lời đề nghị của họ.
Mạnh Ân trịnh trọng nói:
- Bạch Âm đại nhân, ngài nên tin thành ý của chúng ta. Ngõa Lạt và Thát Đát là kẻ thù mãi mãi không thể hòa giải, người Thát Đát dựa vào vũ lực mạnh mẽ của họ, bức ép Đại Hãn của chúng ta sống trong lều trại sơ sài, không xứng là cung điện, không được quá bôn chùm tua rua, thậm chí cho quỳ chứ không được ngồi.
Mệnh lệnh hết sức ô nhục này không cần máu tươi của họ, là không thể nào rửa được. Một khi tiêu diệt được trợ thủ của gã thì cái tên Dương Anh đên từ Bạch Y Quân của Trung Nguyên đó, chúng ta có thể vung tay hợp lực đối phó với Bá Nhan Mãnh Khả. Điều này phù hợp với lợi ích chung của hai bên chúng ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook