Ngược Về Thời Minh
-
Chương 446-2: Xuân tâm. Sát tâm (2)
Ông lão cười khan một tiếng nói: -Lão hủ đang thưởng trà gần cửa sổ, nghe thấy công tử đang kể chuyện ở dưới lầu, là lấy đề tài về câu chuyện của phu thê Lương Sơn Bá từng làm quan ở đây thời Đông Tấn sao? Suy diễn thật hay nha, khi mới bắt đầu lão hủ còn chưa để ý, sau đó nghe lại rất thú vị. Nghe ngài kể xong câu chuyện, lão hủ nhất thời muốn nhìn xem là nhân vật cỡ nào, sốt ruột mở cửa sổ, nên mớiha ha, thực là có lỗi.
Dương Lăng lúc này mới biết là do mình kể chuyện mà gây ra họa, Chính Đức Hoàng Đế cười nói: -Lão phu tử cũng cảm thấy hứng thú với chuyện tình yêu này sao?
Trương Đa Trọng cười ha ha nói: -Già thì thế nào? Người già, nhưng tâm không già nha.
Ông lão thuận miệng ngâm nga nói: -Dù răng ta đã rụng, miệng ta đã méo, chân ta đã què, tay ta đã gãy, ta vẫn muốn bước về phía pháo hoa
Không ngờ một vị tiên sinh đạo học lạiTuy nói trong thời Minh bầu không khí vô cùng cởi mở, hủ mục ít nhất, khi Dương Lăng nam hạ thậm chí từng nghe nói một vị tài tử cử nhân mừng sinh nhật mà tổ chức "Bách kỹ yến", mời trăm vị kỹ nữ xinh đẹp hầu khách, có thể nói là kinh hãi thế tục, nhưng vị tiên sinh này dù sao cũng là môt giáo sư mà thư viện Vạn Tùng mơi đến, nói đến chuyện nam nữ hoan ái mà lại cởi mở như vậy, giáo sư sa đọa cũng quá nghiêm trọng rồi?
Lão phu tử cười ha ha ói: -Đây là khúc hát trong "Một cành hoa, không phục lão" của Quan Hán Khanh tự khoe khoang càng già càng dẻo dai, đao thương không đẩy ngã được, lão hủ thật sự rất thích. Khi rảnh rỗi lão hũ cũng viết mấy vở tạp kịch Côn khúc. Hôm nay may mắn được nghe một câu chuyện cảm động lòng người như vậy, cho nên có lòng muốn viết thành một hí khúc để gánh hát biểu diễn.
Dương Lăng không có lòng dạ nào mà đi nghiên cứu xem câu chuyện Lương Chúc có phải vì thế mà được truyền bá hay không. Bây giờ hắn đang tò mò về câu nói của Trương lão phu tử, bởi vì khi còn đi học, hắn nhớ vào tiết thầy giáo giảng bài "Nỗi oan Đậu Nga", đả từng trích dẫn câu nói ngụ ý chỉ mình của Quan Hán Khanh "Ta là một miếng đậu phụ đồng chưng không nát luộc không chín đấm không dẹt xào không nổ vang lên tiếng leng keng".
Đồng thời suy nghĩa rộng ra, nói ông ta đức nghệ son toàn thế nào, thiết cốt cứng rắn ra sao, giống như một miếng đậu phụ bằng đồng vậy, không khuất phục trước thế lực mục nát. Sao vào miệng của Trương lão phu tử này lại trở thành ông già không nghiêm túc chứ?
Mắt thấy Phù Bảo cô nương vẫn thiên hô vạn hoán không ra ngoài, Dương Lăng coi như rảnh rỗi tán gẫu, mở miệng thỉnh giáo Trương lão phu tử.
Sau khi Trương lão phu tử nghe xong lời của Dương Lăng thì cười ngửa tới ngửa lui, đoạn nói: -Công tử dù sao cũng còn trẻ, tin rằng không rõ đậu phụ đồng trong tiếng địa phương của triều Nguyên có nghĩa là gì? Ha ha, cái gọi là đậu phụ đồng chính là chỉ khách chơi lưu lạc nơi hí phường, no nê rồi trải phong nguyệt đó.
-Kỷ Trai Tẩu (Quan Hán Khanh) là bậc thầy Nguyên khúc, đồng thời lại là một người lành việc phong nguyệt bám hoa ngắt liễu, chơi gái thưởng rượu. Tản khúc mà ông ta viết lấy đề tài từ những triều đại khác nhau, ví dụ như "Nỗi oan Đậu Nga" kia là lấy đề tài câu chuyện "Người vợ hiếu Đông Hải" thời Hán, nói y có tài nhưng không gặp thời, oán hận cuộc đời, bực tức đầy bụng là thật, nói y không sợ cường bạo mà cố ý vạch trần chính sách tàn bạo của triều Nguyên? Không đến mức đó. Nói đi nói lại, sau khi Kỷ Trai Tẩu thành danh thì vẫn kết giao không ít nhân vật quyền thế của Đại Nguyên.
Chính Đức thấy Dương Lăng bị người ta dạy dỗ, cũng rất không có nghĩa khí mà vui sướng khi người gặp họa.
Dương Lăng sờ mũi câm nín: -Sao ta lại quên mất các thầy cô đều thích đề cao các nhân vật chính diện trong sử sách lên chứ, không ngừng đề cao dựa theo tiêu chuẩn đạo đức hiện đại, đề cao thành tấm gương siêu hoàn mỹ, cuối cùng siêu phàm đến thành thánh toàn bộ đều không phải là người chứ?
Giống như Edison từng nói "Thiên tài chính là 1% linh cảm thêm vào 99% mồ hôi". Nhớ ngày trước ai đó nghe thầy giáo nói xong thì cũng thân thể cũng rung động nha! Về sau mới biết phía sau câu đó Edison đại nhân người ta còn nói một câu "Nhưng 1% linh cảm này mới quan trọng nhất, còn quan trọng hơn cả 99% mồ hôi kia nữa". Mẹ ơi, cắt đi nửa câu, toàn bộ ý nghĩa đều thay đổi cả.
Dương Lăng cười gượng hai tiếng, biết hổ thẹn nên gương mặt ngượng ngùng, cố ý ngắt lời nói: -Trương công là tiên sinh của thư viện Vạn Tùng, đã thích sáng tác khúc nghệ, trước này cũng thường đến nơi câu lan sao?
-A! Lão phu suýt chút đã quên, ngài nhắc tới câu lan ta mới nhớ ra. Ánh mắt Trương Đa Trọng sáng lên, nói: -Ngài là bạn thân của gia huynh, không tính là người ngoài, lão phu đang muốn hỏi ngài, ngài có quen biết nhân vật trong quan trường bản địa không?
Dương Lăng mỉm cười nói: -Trương công có chuyện nhờ vả sao?
-Đúng vậy, ngài nhắc đến câu lan, ta lại nhớ ra một chuyện. Nếu ngài quen biết người trong quan phủ nơi này, kính mong vui lòng Hai chữ trợ giúp còn chưa nói ra thì chợt nghe thấy trong phòng vang lên tiếng ngạc nhiên khen ngợi của công chúa Vĩnh Phúc: -Nha! Phù Bảo muội muội, hóa ra muội chải chuốt lên lại xinh đẹp như vậy nha?
-Ha ha, Bảo nhi, nhìn đôi mắt muội trong veo như nước, làn da trắng hồng. Ai nha, thật khiến người ta muốn cắn một miếng mà! Đây là tiếng của Đường Nhất Tiên.
-Chậc chậc chậc chậc Tiếng gà mổ thóc, hẳn là Tương Nhi và Vĩnh Thuần, hai nha đầu môi mỏng miệng nhỏ, "mổ" hẳn là rất nhanh.
Trương Phù Bảo rất ít khi mặc y phục quá nữ tính, đặc biệt là sau khi phát triển, vẫn luôn mặc y sam trung tính. Y phục mà Dương Lăng chọn đều là trang phục diễm lệ của thiếu nữ trẻ trung, vừa ăn mặc như vậy Phù Bảo cảm thấy xấu hổ thẹn thùng, được các nàng khen ngợi càng thêm ngại ngùng.
Trương Phù Bảo bị Tương Nhi và Vĩnh Thuần đẩy từ trong thư phòng ra, hai mắt Dương Lăng tỏa sáng. Nữ hải tử trước mặt cao cao gầy gầy, gương mặt trái dưa, đôi mắt to trong veo, chiếc cằm nhọn, mái tóc buộc đơn giản sau đầu, có mấy phần thanh nhã.
Nàng đang mặc đoản sam phượng bay hình vai cuống hoa dệt bằng kim sa màu đỏ nhạt, hoa văn hình sen bao bọc xung quanh. Vai, tay áo dệt kim hình mây, lụa trắng trên cổ, lụa trắng ven tay áo, làm nổi bật lên gương mặt quả dưa trắng tuyết, đôi tay duyên dáng thon dài như ngọc.
Bởi vì dáng người cao mà gầy, thắt lưng kia nhỏ kinh người, trên chiếc eo nhỏ nhắn mặc chiếc váy hoa văn nước hình hoa thạch lựu, khẽ nhúc nhích thì chân váy lay động, chiếc váy tương thủy vẽ ra từng cảnh thu, từng bước từng bước đạp sóng, xấu hổ vô cùng.
Dáng người Phù Bảo cao mà gầy, chiếc cổ kia cũng tao nhã như thiên nha, Dương Lăng tiện tay mua một chiếc vòng cổ trân châu nhỏ trong suốt lung linh, hai chiếc hoa tai minh châu dài. Vốn dĩ Phù Bảo không muốn đeo trang sức, nhưng bị Tương Nhi ép buộc đeo lên cho nàng, vừa bước đi thì trên cổ trong suốt chói mắt, hai hàng châu dưới tay lắc lư, khoan thai mà đi lại mang theo mấy phần thẹn thùng, thật sự là động lòng người mà.
Trương lão phu tử nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin được là giai nhân uyển chuyển khí chất như vậy lại là vị cô nương dáng vẻ chật vật, thẳng thắt lưng mà thở phì phì giống như con cọp mẹ vừa rồi.
Khí chất của Trương Phù Bảo khác với mấy vị công chúa, nhưng nếu nói là đẹp hơn mấy nàng thì cũng không phải, nhưng nàng là người chưa từng chải chuốt, sau khi tắm đột nhiên lại mặc y phục diễm lệ, trang điểm sơ qua, không khỏi sinh ra cảm giác kinh diễm.
Phù Bảo rất không tự nhiên, thứ khiến nàng không được tự nhiên không chỉ là y phục nữ tính và ánh mắt kinh diễm của mọi ngượi, mà còn có hương phấn, hương phấn thượng đẳng của Kim Lăng Câu Hà phường. Nếu không phải nàng luôn cảm thấy trên người có mùi thối thì tuyệt đối sẽ không dùng. Hương phấn xoa lên da thịt sảng khoái trơn mướt, tỏa ra mùi hương cỏ thơm thanh u nhàn nhạt.
Phù Bảo ngửi thấy mùi hương trên người mình thì càng không được tự nhiên, giống như là bị người ta ngửi được thì sẽ chê cười vậy. Nhưng bộ y phục này, trang sức đơn giản và mùi hương son phấn rõ ràng là vô cùng thích hợp với nàng, một vị hoàng phi, ba vị công chúa đều khen không ngớt miệng.
Phù Bảo từ nhỏ đến lớn chưa từng được người ta coi như nữ hài tử mà khen ngợi vừa xấu hổ vừa túng quẫn, lại có cảm giác thỏa mãn và vui sướng không sao hiểu được, dường như thiên tính con gái bị nàng lạnh nhạt hoàn toàn đã dần dần thức tỉnh trong lòng.
-Ha ha, tiện tay lựa chọn. Ừxem ra vẫn vừa người. Dương Lăng đứng lên mỉm cười tự đắc, Trương Phù Bảo không kìm nén được mà tươi cười đáp lại, nụ cười vừa mới nhoẻn ra, nàng lập tức thu lại: -Từ trước đến nay chưa từng cười như vậy, cảm giác cười như vậy thật kỳ lạ, đặc biệt là cười cho hắn nhìn.
Phù Bảo không có dũng khí tiếp tục kiên trì dưới ánh mắt của mọi người, vội vàng xấu hổ nói: -Tahình như vẫn chưa ổn thỏa lắm, ta quay lại sửa sang lần nữa.
Phù Bảo nói xong liền vội vàng chạy biến như một làn khói vào phòng trong, chọc cho đám người Vĩnh Phúc cười trộm không ngừng.
Vội vàng chạy vào trong phòng cài cửa phòng lại, Trương Phù Bảo dựa vào cửa mà thở dốc phù phù, tay đặt lên trên trái tim, trái tim trong lòng đập liên hồi.
-Ta mặc y phục như vậy, thật sự rất đẹp sao? Rõ ràng là vô cùng xấu hổ, nhưng suy nghĩ này không nén được mà nảy ra trong lòng.
Y phục lót bên trong làm bằng bông vải, mềm mại, vừa người, hút mồ hôi, váy ngoài là tơ thật, nhẵn mịn, thoáng khí, cao quý.
Dương Lăng lúc này mới biết là do mình kể chuyện mà gây ra họa, Chính Đức Hoàng Đế cười nói: -Lão phu tử cũng cảm thấy hứng thú với chuyện tình yêu này sao?
Trương Đa Trọng cười ha ha nói: -Già thì thế nào? Người già, nhưng tâm không già nha.
Ông lão thuận miệng ngâm nga nói: -Dù răng ta đã rụng, miệng ta đã méo, chân ta đã què, tay ta đã gãy, ta vẫn muốn bước về phía pháo hoa
Không ngờ một vị tiên sinh đạo học lạiTuy nói trong thời Minh bầu không khí vô cùng cởi mở, hủ mục ít nhất, khi Dương Lăng nam hạ thậm chí từng nghe nói một vị tài tử cử nhân mừng sinh nhật mà tổ chức "Bách kỹ yến", mời trăm vị kỹ nữ xinh đẹp hầu khách, có thể nói là kinh hãi thế tục, nhưng vị tiên sinh này dù sao cũng là môt giáo sư mà thư viện Vạn Tùng mơi đến, nói đến chuyện nam nữ hoan ái mà lại cởi mở như vậy, giáo sư sa đọa cũng quá nghiêm trọng rồi?
Lão phu tử cười ha ha ói: -Đây là khúc hát trong "Một cành hoa, không phục lão" của Quan Hán Khanh tự khoe khoang càng già càng dẻo dai, đao thương không đẩy ngã được, lão hủ thật sự rất thích. Khi rảnh rỗi lão hũ cũng viết mấy vở tạp kịch Côn khúc. Hôm nay may mắn được nghe một câu chuyện cảm động lòng người như vậy, cho nên có lòng muốn viết thành một hí khúc để gánh hát biểu diễn.
Dương Lăng không có lòng dạ nào mà đi nghiên cứu xem câu chuyện Lương Chúc có phải vì thế mà được truyền bá hay không. Bây giờ hắn đang tò mò về câu nói của Trương lão phu tử, bởi vì khi còn đi học, hắn nhớ vào tiết thầy giáo giảng bài "Nỗi oan Đậu Nga", đả từng trích dẫn câu nói ngụ ý chỉ mình của Quan Hán Khanh "Ta là một miếng đậu phụ đồng chưng không nát luộc không chín đấm không dẹt xào không nổ vang lên tiếng leng keng".
Đồng thời suy nghĩa rộng ra, nói ông ta đức nghệ son toàn thế nào, thiết cốt cứng rắn ra sao, giống như một miếng đậu phụ bằng đồng vậy, không khuất phục trước thế lực mục nát. Sao vào miệng của Trương lão phu tử này lại trở thành ông già không nghiêm túc chứ?
Mắt thấy Phù Bảo cô nương vẫn thiên hô vạn hoán không ra ngoài, Dương Lăng coi như rảnh rỗi tán gẫu, mở miệng thỉnh giáo Trương lão phu tử.
Sau khi Trương lão phu tử nghe xong lời của Dương Lăng thì cười ngửa tới ngửa lui, đoạn nói: -Công tử dù sao cũng còn trẻ, tin rằng không rõ đậu phụ đồng trong tiếng địa phương của triều Nguyên có nghĩa là gì? Ha ha, cái gọi là đậu phụ đồng chính là chỉ khách chơi lưu lạc nơi hí phường, no nê rồi trải phong nguyệt đó.
-Kỷ Trai Tẩu (Quan Hán Khanh) là bậc thầy Nguyên khúc, đồng thời lại là một người lành việc phong nguyệt bám hoa ngắt liễu, chơi gái thưởng rượu. Tản khúc mà ông ta viết lấy đề tài từ những triều đại khác nhau, ví dụ như "Nỗi oan Đậu Nga" kia là lấy đề tài câu chuyện "Người vợ hiếu Đông Hải" thời Hán, nói y có tài nhưng không gặp thời, oán hận cuộc đời, bực tức đầy bụng là thật, nói y không sợ cường bạo mà cố ý vạch trần chính sách tàn bạo của triều Nguyên? Không đến mức đó. Nói đi nói lại, sau khi Kỷ Trai Tẩu thành danh thì vẫn kết giao không ít nhân vật quyền thế của Đại Nguyên.
Chính Đức thấy Dương Lăng bị người ta dạy dỗ, cũng rất không có nghĩa khí mà vui sướng khi người gặp họa.
Dương Lăng sờ mũi câm nín: -Sao ta lại quên mất các thầy cô đều thích đề cao các nhân vật chính diện trong sử sách lên chứ, không ngừng đề cao dựa theo tiêu chuẩn đạo đức hiện đại, đề cao thành tấm gương siêu hoàn mỹ, cuối cùng siêu phàm đến thành thánh toàn bộ đều không phải là người chứ?
Giống như Edison từng nói "Thiên tài chính là 1% linh cảm thêm vào 99% mồ hôi". Nhớ ngày trước ai đó nghe thầy giáo nói xong thì cũng thân thể cũng rung động nha! Về sau mới biết phía sau câu đó Edison đại nhân người ta còn nói một câu "Nhưng 1% linh cảm này mới quan trọng nhất, còn quan trọng hơn cả 99% mồ hôi kia nữa". Mẹ ơi, cắt đi nửa câu, toàn bộ ý nghĩa đều thay đổi cả.
Dương Lăng cười gượng hai tiếng, biết hổ thẹn nên gương mặt ngượng ngùng, cố ý ngắt lời nói: -Trương công là tiên sinh của thư viện Vạn Tùng, đã thích sáng tác khúc nghệ, trước này cũng thường đến nơi câu lan sao?
-A! Lão phu suýt chút đã quên, ngài nhắc tới câu lan ta mới nhớ ra. Ánh mắt Trương Đa Trọng sáng lên, nói: -Ngài là bạn thân của gia huynh, không tính là người ngoài, lão phu đang muốn hỏi ngài, ngài có quen biết nhân vật trong quan trường bản địa không?
Dương Lăng mỉm cười nói: -Trương công có chuyện nhờ vả sao?
-Đúng vậy, ngài nhắc đến câu lan, ta lại nhớ ra một chuyện. Nếu ngài quen biết người trong quan phủ nơi này, kính mong vui lòng Hai chữ trợ giúp còn chưa nói ra thì chợt nghe thấy trong phòng vang lên tiếng ngạc nhiên khen ngợi của công chúa Vĩnh Phúc: -Nha! Phù Bảo muội muội, hóa ra muội chải chuốt lên lại xinh đẹp như vậy nha?
-Ha ha, Bảo nhi, nhìn đôi mắt muội trong veo như nước, làn da trắng hồng. Ai nha, thật khiến người ta muốn cắn một miếng mà! Đây là tiếng của Đường Nhất Tiên.
-Chậc chậc chậc chậc Tiếng gà mổ thóc, hẳn là Tương Nhi và Vĩnh Thuần, hai nha đầu môi mỏng miệng nhỏ, "mổ" hẳn là rất nhanh.
Trương Phù Bảo rất ít khi mặc y phục quá nữ tính, đặc biệt là sau khi phát triển, vẫn luôn mặc y sam trung tính. Y phục mà Dương Lăng chọn đều là trang phục diễm lệ của thiếu nữ trẻ trung, vừa ăn mặc như vậy Phù Bảo cảm thấy xấu hổ thẹn thùng, được các nàng khen ngợi càng thêm ngại ngùng.
Trương Phù Bảo bị Tương Nhi và Vĩnh Thuần đẩy từ trong thư phòng ra, hai mắt Dương Lăng tỏa sáng. Nữ hải tử trước mặt cao cao gầy gầy, gương mặt trái dưa, đôi mắt to trong veo, chiếc cằm nhọn, mái tóc buộc đơn giản sau đầu, có mấy phần thanh nhã.
Nàng đang mặc đoản sam phượng bay hình vai cuống hoa dệt bằng kim sa màu đỏ nhạt, hoa văn hình sen bao bọc xung quanh. Vai, tay áo dệt kim hình mây, lụa trắng trên cổ, lụa trắng ven tay áo, làm nổi bật lên gương mặt quả dưa trắng tuyết, đôi tay duyên dáng thon dài như ngọc.
Bởi vì dáng người cao mà gầy, thắt lưng kia nhỏ kinh người, trên chiếc eo nhỏ nhắn mặc chiếc váy hoa văn nước hình hoa thạch lựu, khẽ nhúc nhích thì chân váy lay động, chiếc váy tương thủy vẽ ra từng cảnh thu, từng bước từng bước đạp sóng, xấu hổ vô cùng.
Dáng người Phù Bảo cao mà gầy, chiếc cổ kia cũng tao nhã như thiên nha, Dương Lăng tiện tay mua một chiếc vòng cổ trân châu nhỏ trong suốt lung linh, hai chiếc hoa tai minh châu dài. Vốn dĩ Phù Bảo không muốn đeo trang sức, nhưng bị Tương Nhi ép buộc đeo lên cho nàng, vừa bước đi thì trên cổ trong suốt chói mắt, hai hàng châu dưới tay lắc lư, khoan thai mà đi lại mang theo mấy phần thẹn thùng, thật sự là động lòng người mà.
Trương lão phu tử nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin được là giai nhân uyển chuyển khí chất như vậy lại là vị cô nương dáng vẻ chật vật, thẳng thắt lưng mà thở phì phì giống như con cọp mẹ vừa rồi.
Khí chất của Trương Phù Bảo khác với mấy vị công chúa, nhưng nếu nói là đẹp hơn mấy nàng thì cũng không phải, nhưng nàng là người chưa từng chải chuốt, sau khi tắm đột nhiên lại mặc y phục diễm lệ, trang điểm sơ qua, không khỏi sinh ra cảm giác kinh diễm.
Phù Bảo rất không tự nhiên, thứ khiến nàng không được tự nhiên không chỉ là y phục nữ tính và ánh mắt kinh diễm của mọi ngượi, mà còn có hương phấn, hương phấn thượng đẳng của Kim Lăng Câu Hà phường. Nếu không phải nàng luôn cảm thấy trên người có mùi thối thì tuyệt đối sẽ không dùng. Hương phấn xoa lên da thịt sảng khoái trơn mướt, tỏa ra mùi hương cỏ thơm thanh u nhàn nhạt.
Phù Bảo ngửi thấy mùi hương trên người mình thì càng không được tự nhiên, giống như là bị người ta ngửi được thì sẽ chê cười vậy. Nhưng bộ y phục này, trang sức đơn giản và mùi hương son phấn rõ ràng là vô cùng thích hợp với nàng, một vị hoàng phi, ba vị công chúa đều khen không ngớt miệng.
Phù Bảo từ nhỏ đến lớn chưa từng được người ta coi như nữ hài tử mà khen ngợi vừa xấu hổ vừa túng quẫn, lại có cảm giác thỏa mãn và vui sướng không sao hiểu được, dường như thiên tính con gái bị nàng lạnh nhạt hoàn toàn đã dần dần thức tỉnh trong lòng.
-Ha ha, tiện tay lựa chọn. Ừxem ra vẫn vừa người. Dương Lăng đứng lên mỉm cười tự đắc, Trương Phù Bảo không kìm nén được mà tươi cười đáp lại, nụ cười vừa mới nhoẻn ra, nàng lập tức thu lại: -Từ trước đến nay chưa từng cười như vậy, cảm giác cười như vậy thật kỳ lạ, đặc biệt là cười cho hắn nhìn.
Phù Bảo không có dũng khí tiếp tục kiên trì dưới ánh mắt của mọi người, vội vàng xấu hổ nói: -Tahình như vẫn chưa ổn thỏa lắm, ta quay lại sửa sang lần nữa.
Phù Bảo nói xong liền vội vàng chạy biến như một làn khói vào phòng trong, chọc cho đám người Vĩnh Phúc cười trộm không ngừng.
Vội vàng chạy vào trong phòng cài cửa phòng lại, Trương Phù Bảo dựa vào cửa mà thở dốc phù phù, tay đặt lên trên trái tim, trái tim trong lòng đập liên hồi.
-Ta mặc y phục như vậy, thật sự rất đẹp sao? Rõ ràng là vô cùng xấu hổ, nhưng suy nghĩ này không nén được mà nảy ra trong lòng.
Y phục lót bên trong làm bằng bông vải, mềm mại, vừa người, hút mồ hôi, váy ngoài là tơ thật, nhẵn mịn, thoáng khí, cao quý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook