Ngược Về Thời Lê Sơ (Nam Việt Hải Quốc)
-
Chương 183: Giang hồ Hảo hán
̀ hảo hán
Vội vàng ra nghị quyết cho Viện khoa học quân sự hoàng gia tiếp tục nghiên cứu, cải tiến và chạy thử nghiệm, đồng thời chế các máy hơi nước ứng dụng cho đời sống nhân dân, Nguyên Hãn cùng nội các chính phủ vội vàng trở về Đông Kinh để họp bàn về ứng phó tình thế khẩn cấp. Việc này được tiến hành một cách nhanh chóng với cấp độ 1, bởi vì công nghệ hàn rất quan trọng, nếu Dương Lăng có nó thì kể cả động cơ hơi nước hắn cũng có thể liều chế tạo.
Thông tin tình báo đưa về là vùng biển Hoa Đông bị giám sát chặt chẽ không khe hở, không có chuyện Dương Lăng với số lượng lớn tại đây xuất binh. Nếu đi thuyền nhỏ từ Hoa Đông tới Đài Loan thì quá không thực tế. Muốn đi thuyền nhỏ tập kích xưởng đóng tàu Đài Loan thì chỉ có thể xuất phát từ Phúc Kiến mà thôi.
Vậy là Nam Việt gửi công hàm cho Nam Minh yêu cầu giải thích chuyện này nếu không Nam Việt sẽ đơn phương phá bỏ hiệp ước và dùng đến vũ lực nói chuyện.
Nam Minh loạn như ma, không ai hiểu sự hùng mạnh của Nam Việt rõ hơn họ, nên biết tướng quân trấn giữ biên ải là Nguyễn Súy. Hắn chả cần làm gì chỉ cần bỏ về thôi là phía bắc của Nam Minh không ai có đủ năng lực lãnh binh. Lại nói thái độ lần này của Nam Việt quá cứng rắn, vì hàn là công nghệ giúp Nam Việt vượt trội mọi nước trong quá trình phát triển máy móc, cơ sở hạ tầng. Đụng vào nó là đụng vào vảy ngược của Nam Việt, bằng mọi cách họ phải thu hồi lại những bình hàn đã mất.
Toàn Nam Minh đều được giới nghiêm, các trạm kiểm soát lập nên khắp nơi để tìm manh mối về tặc khấu nhanh nhất. Họ cần có câu trả lời sớm cho Nam Việt, vi thông qua các thương nhân Thuận Thiên Đế đã biết Nam Việt đang tụ quân khắp nơi về Lai Triều số lượng đã lên tới 5 vạn. Đừng thấy 5 vạn số lượng này ít mà nhầm, người Nam Minh biết thừa rằng 50 vạn quân của mình có điều đến cũng chả đủ cho người ta nhét kẽ răng. Giờ đây Thuận Thiên đế lại thấy rõ hơn sự nguy hiểm của con rể, hắn nhận được bức thư nhà như sau: “ Nhạc phụ đại nhân tại thượng. Tiểu Vương rất làm tiếc khi hai nước phải nói chuyện đao binh, nhưng đây là ý kiến chung của Nam Việt chính phủ, tiểu tế cũng không làm khác được... mong Nhạc Phụ sớm có câu trả lời”
Thuận Thiên Đế chả biết mười phần là thằng con rể văn vở, nó mà không muốn thì chả ai trong cái chính phủ kì quái của hắn dám mở mồm nói tấn công Nam Minh. Mà để cho con rể hắn phát khùng lên như vậy mấy tên tặc khấu chết tiệt kia không biết đã làm chuyện thương thiên hại lý gì.
Cuối cùng thì sau 7 ngày với công bố lệnh thưởng kinh người là phong quan tiến tước cho bất kì ai cung cấp thông tin cho triều đình thì cuối cùng chân tướng lộ ra.
Bang chủ Cự Kình Bang Phạm Hưng Hán vì ham công danh lợi lộc mà phản bội giang hồ đạo nghĩa, hắn đã khai ra Võ Lâm Minh chủ Trương Tam Phong dẫn theo Không Trí đại sư Thiếu Lâm tự cùng Phó Minh chủ võ lâm Long Phi Vũ bang chủ đời thứ 23 của Cái Bang lãnh đạo một số cao thủ đột kích Đài Loan. Điều quan trọng là không biết họ làm theo lệnh của ai, hay tự phát mà hành động, bởi vì xưa đến nay hệ thống của võ lâm giang hồ luôn tách biệt cùng triều đình. Thế nhưng các “anh hùng hảo hán” này luôn nhiệt tâm mà làm những chuyện điên rồ thể hiện “tình yêu” với quê hương, hay là một cách nói khác là “ mua danh chuộc tiếng”.
Vội vàng ra nghị quyết cho Viện khoa học quân sự hoàng gia tiếp tục nghiên cứu, cải tiến và chạy thử nghiệm, đồng thời chế các máy hơi nước ứng dụng cho đời sống nhân dân, Nguyên Hãn cùng nội các chính phủ vội vàng trở về Đông Kinh để họp bàn về ứng phó tình thế khẩn cấp. Việc này được tiến hành một cách nhanh chóng với cấp độ 1, bởi vì công nghệ hàn rất quan trọng, nếu Dương Lăng có nó thì kể cả động cơ hơi nước hắn cũng có thể liều chế tạo.
Thông tin tình báo đưa về là vùng biển Hoa Đông bị giám sát chặt chẽ không khe hở, không có chuyện Dương Lăng với số lượng lớn tại đây xuất binh. Nếu đi thuyền nhỏ từ Hoa Đông tới Đài Loan thì quá không thực tế. Muốn đi thuyền nhỏ tập kích xưởng đóng tàu Đài Loan thì chỉ có thể xuất phát từ Phúc Kiến mà thôi.
Vậy là Nam Việt gửi công hàm cho Nam Minh yêu cầu giải thích chuyện này nếu không Nam Việt sẽ đơn phương phá bỏ hiệp ước và dùng đến vũ lực nói chuyện.
Nam Minh loạn như ma, không ai hiểu sự hùng mạnh của Nam Việt rõ hơn họ, nên biết tướng quân trấn giữ biên ải là Nguyễn Súy. Hắn chả cần làm gì chỉ cần bỏ về thôi là phía bắc của Nam Minh không ai có đủ năng lực lãnh binh. Lại nói thái độ lần này của Nam Việt quá cứng rắn, vì hàn là công nghệ giúp Nam Việt vượt trội mọi nước trong quá trình phát triển máy móc, cơ sở hạ tầng. Đụng vào nó là đụng vào vảy ngược của Nam Việt, bằng mọi cách họ phải thu hồi lại những bình hàn đã mất.
Toàn Nam Minh đều được giới nghiêm, các trạm kiểm soát lập nên khắp nơi để tìm manh mối về tặc khấu nhanh nhất. Họ cần có câu trả lời sớm cho Nam Việt, vi thông qua các thương nhân Thuận Thiên Đế đã biết Nam Việt đang tụ quân khắp nơi về Lai Triều số lượng đã lên tới 5 vạn. Đừng thấy 5 vạn số lượng này ít mà nhầm, người Nam Minh biết thừa rằng 50 vạn quân của mình có điều đến cũng chả đủ cho người ta nhét kẽ răng. Giờ đây Thuận Thiên đế lại thấy rõ hơn sự nguy hiểm của con rể, hắn nhận được bức thư nhà như sau: “ Nhạc phụ đại nhân tại thượng. Tiểu Vương rất làm tiếc khi hai nước phải nói chuyện đao binh, nhưng đây là ý kiến chung của Nam Việt chính phủ, tiểu tế cũng không làm khác được... mong Nhạc Phụ sớm có câu trả lời”
Thuận Thiên Đế chả biết mười phần là thằng con rể văn vở, nó mà không muốn thì chả ai trong cái chính phủ kì quái của hắn dám mở mồm nói tấn công Nam Minh. Mà để cho con rể hắn phát khùng lên như vậy mấy tên tặc khấu chết tiệt kia không biết đã làm chuyện thương thiên hại lý gì.
Cuối cùng thì sau 7 ngày với công bố lệnh thưởng kinh người là phong quan tiến tước cho bất kì ai cung cấp thông tin cho triều đình thì cuối cùng chân tướng lộ ra.
Bang chủ Cự Kình Bang Phạm Hưng Hán vì ham công danh lợi lộc mà phản bội giang hồ đạo nghĩa, hắn đã khai ra Võ Lâm Minh chủ Trương Tam Phong dẫn theo Không Trí đại sư Thiếu Lâm tự cùng Phó Minh chủ võ lâm Long Phi Vũ bang chủ đời thứ 23 của Cái Bang lãnh đạo một số cao thủ đột kích Đài Loan. Điều quan trọng là không biết họ làm theo lệnh của ai, hay tự phát mà hành động, bởi vì xưa đến nay hệ thống của võ lâm giang hồ luôn tách biệt cùng triều đình. Thế nhưng các “anh hùng hảo hán” này luôn nhiệt tâm mà làm những chuyện điên rồ thể hiện “tình yêu” với quê hương, hay là một cách nói khác là “ mua danh chuộc tiếng”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook