Ngược Tâm Nam Chính Hắc Hoá Ở Mạt Thế
-
Chương 2
Buổi chiều đúng 6 giờ, Tuyết Tiêu cùng với Lạc Thanh Phong vào rạp chiếu phim.
Bởi vì là cuối tuần, nên có rất nhiều người, hai người chọn xem một bộ phim hài đắt khách nhất, toàn bộ quá trình ngập tràn tiếng cười đùa vui vẻ.
Tuyết Tiêu cũng cười.
Sau khi phim kết thúc, lại không thấy nhân viên hậu cần mở đèn, Tuyết Tiêu lập tức biết rằng đã xảy ra vấn đề.
Nhưng mọi người chỉ cho đó là một lần sai lầm.
Phần đông mọi người chưa ra về, chờ hết hẳn phim, mới có mấy người dẫn đầu, đi ra lối thoát mở cửa.
Vốn không ai chú ý tới hai người vừa rời đi, nhưng bị tiếng la hét sợ hãi thảm thiết sau cánh cửa hấp dẫn.
Tai nạn không dự đoán được đánh úp tới, một khi đã bắt đầu thì không thể vãn hồi được nữa.
Cánh cửa mở toang, tiếng la thảm thiết bị ngăn cách bên ngoài và tiếng cảnh báo liên tiếp dội đến, kích thích màng tai và trái tim, mọi người vốn đang ngồi trên ghế cười đùa lập tức thét chói tai đứng dậy.
Lạc Thanh Phong trước tiên kéo Tuyết Tiêu lại, có thể cảm giác được tay thiếu niên run nhè nhẹ, nhưng lại gắt gao nắm chặt tay cô, che chở cô trong lòng ngực mình.
"Đây là thứ gì!" Bên người có người sắp hỏng mất hô to, "Mau báo cảnh sát! Báo nguy đi!"
Zombie điên cuồng không nói đạo lý, càng nghe không hiểu lời con người nói, tùy ý công kích người sống ở đây.
Trên người bọn họ đổ máu tươi, mùi máu tươi giăng kín, ánh sáng xanh sâu kín trong đôi mắt của bọn chúng có vẻ vô cùng dọa người trong bóng đêm.
Nhiệm vụ trước giờ của Tuyết Tiêu chỉ trải qua mỗi cuộc sống thanh xuân vườn trường, động trời lắm cũng chỉ ở mức độ bị nữ chính quăng cho một cái tát, chưa từng gặp chuyện kích thích như vậy, người lạc vào trong tình cảnh này, cũng ngây ngốc mất vài giây.
Mãi đến khi Lạc Thanh Phong kéo theo cô chạy ra bên ngoài thì mới tỉnh táo lại, đồng thời nghe thấy hệ thống phát ra nhắc nhở:
【 Cốt truyện bắt đầu 】
Tuyết Tiêu không khống chế được vấp một bước, hỗn loạn té ngã trên đất, những người khác thét chói tai từ bên người cô chạy trốn, Lạc Thanh Phong lập tức quay đầu lại đỡ cô dậy.
"Thanh Phong, đừng bỏ em lại! Cầu xin anh!" Thiếu nữ sốt ruột la khóc.
Nội tâm Tuyết Tiêu trợn trắng mắt.
—— cái tư thế này cũng quá khó coi rồi!
"Đừng sợ." Lạc Thanh Phong đỡ cô lên, bên hông bỗng có một cánh tay của zombie thò tới, bị hắn một chân đá văng.
"Tuyết Tiêu, có anh ở đây, đừng sợ, anh nhất định sẽ đưa em ra ngoài."
Lạc Thanh Phong trầm giọng nói, nắm tay cô phá vòng vây chạy ra ngoài.
Thiếu nữ chỉ việc ở kế bên phụ trách thét chói tai.
Rạp chiếu phim ở tầng năm trung tâm thương mại, bên ngoài so với bên trong càng không ổn, nơi nơi đều là zombie dị biến rượt mọi người chạy trốn.
Thang máy tê liệt, tiếng báo cháy vang dội, cửa kính vì trận ẩu đả mà bể nát đầy đất.
Zombie bị rơi ra ngoài vẫn cố bám lấy cạnh cửa gào rống giãy giụa, lát sau lại bị những người ở bên trong ngã ra kéo xuống theo.
Lạc Thanh Phong trùng hợp đứng bên cạnh cửa sổ đưa mắt nhìn ra ngoài.
Các nơi trong thành phố bốc lửa cháy hừng hực, khói đen ngập tràn thổi bùng lên cao, tiếng chuông cảnh báo chói tai cách thật xa vẫn có thể nghe thấy, tiếng nổ lớn và tiếng súng xuất hiện như trong phim, giờ phút này truyền vào lỗ tai hắn càng thêm rõ ràng.
Hắn nháy mắt hoảng hốt.
Quá hoang đường.
Thế giới này vì sao đột nhiên biến thành như vậy?
Tiếng khóc của thiếu nữ đánh thức hắn, Lạc Thanh Phong nắm chặt tay Tuyết Tiêu, lúc này chỉ có một ý niệm, hắn phải đưa người con gái hắn thích rời khỏi cái địa ngục này!
"Đi thôi!" Lạc Thanh Phong quát khẽ một tiếng, một mình che chở thiếu nữ mở đường phía trước.
Tuyết Tiêu nhấc mắt lên nhìn, phát hiện ống tay áo vốn sạch sẽ của thiếu niên đã dính đầy vết máu, chảy càng lúc càng nhiều.
Trên người Lạc Thanh Phong có thiên phú nào đó khó lòng giải thích, hắn mỗi một kích đều cực kỳ chuẩn xác trí mạng, một mạch kéo Tuyết Tiêu lướt thật nhanh qua đám người để chạy trốn ra cửa.
Bên cạnh thang máy bỗng nhiên phát ra một tiếng "ting", sau khi cửa mở, người đàn ông bên trong chỉ kịp bật ra một tiếng la, đã bị zombie vọt vào đánh gục.
"Thang máy! Thang máy có thể trốn được!" Thiếu nữ kéo lại Lạc Thanh Phong.
Lạc Thanh Phong quay đầu lại nhìn, cầm bình cứu hoả trong tay phang zombie, che chở Tuyết Tiêu vào thang máy.
Tuyết Tiêu điên cuồng ấn đóng cửa.
"Lạc Thanh Phong!" Đằng kia truyền đến một giọng nam kinh hoảng, "Lạc Thanh Phong, từ từ đợi mình với!"
Lạc Thanh Phong đứng trước cửa giương mắt nhìn qua, thấy bạn học cùng lớp, Mai Nhất Xuyên.
Lạc Thanh Phong chặn cửa thang máy sắp khép lại, nói: "Lại đây!"
Tuyết Tiêu tỏ vẻ vừa kinh ngạc vừa tức giận, bật ra lời kịch lạnh nhạt: "Đừng có đợi cậu ta!"
Nhưng cô biết vô dụng.
Bởi vì vị bạn học Mai Nhất Xuyên này về sau chính là anh em tốt của nam chính, cũng là người chứng kiến hết thảy kế tiếp.
Mai Nhất Xuyên nhờ vào hỗ trợ của Lạc Thanh Phong an toàn đi vào thang máy, dựa vào tường há to mồm thở hổn hển, quỳ xuống đất phát run, như sắp hỏng mất nói: "Con mẹ nó mấy thứ kia là cái quái gì vậy!"
Lạc Thanh Phong hơi mím môi, không nói chuyện, quay đầu lại đi xem Tuyết Tiêu, kiểm tra cô có bị thương hay không.
Thiếu nữ mảnh mai nhào vào trong lòng ngực hắn khóc lóc.
Trong lòng Lạc Thanh Phong xẹt qua cảm giác khác thường trong nháy mắt, nhưng lại không kịp nghĩ nhiều.
Bởi vì thang máy ngừng ở lầu một.
"Ting" một tiếng, ba người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, bại lộ nguy hiểm trí mạng trước mắt bọn họ. Trong bóng đêm, ánh sáng xanh lập loè, zombie đông đúc canh giữ trước cửa, chờ đợi con mồi xuất hiện.
Trong tình cảnh không có chỗ trốn cùng với số lượng đông đến đáng sợ như này, đồng tử thiếu niên co chặt, còn chưa kịp nghĩ ra đối sách, đã bị thiếu nữ trong lòng ngực hung hăng đẩy ra ngoài.
Người thứ nhất bị đẩy ra hấp dẫn chú ý của bầy zombie. Bọn phía sau tiếp bọn trước nhào lên, móng vuốt sắc nhọn xé rách da thịt của thiếu niên, răng nanh cắn vào tay chân hắn, tàn nhẫn giết hại.
Lúc Lạc Thanh Phong đau đớn và tuyệt vọng vì bị xỏ xuyên tim, chỉ kịp quay đầu chóng vánh, thì cũng chỉ kịp thấy cửa thang máy đang khép lại.
Cuối cùng đến khuôn mặt của thiếu nữ cũng không thể nhìn thấy.
Thang máy đi qua lầu một, xuống bãi đỗ xe ngầm.
Mai Nhất Xuyên lúc này mới phản ứng lại, tiến lên bắt lấy tay thiếu nữ rống giận: "Cô làm gì vậy hả!?"
Cửa thang máy lại lần nữa mở ra, bất đồng với một tầng, chỉ có mỗi một con zombie đứng trước cửa, nghiêng đầu nhìn vào trong, há mồm cười dữ tợn nhào tới chỗ hai người.
Thiếu nữ thét chói tai đẩy Mai Nhất Xuyên ra, cũng không quay đầu lại chạy ra bên ngoài.
—— quá ti tiện!
—— lần này thật sự xong rồi!
—— về sau có tẩy cũng không trắng nổi, lo chờ chết đi!
Tuyết Tiêu vừa chạy vừa mắng chửi trong lòng.
Chuyện nữ phụ ác độc làm cô đã làm rất nhiều lần, nội tâm đã sớm chết lặng, lời kịch của vai ác cô nói đến trôi chảy, khi bị vả mặt đến thê thảm vẫn giả bộ được dáng vẻ phải có, cực kỳ phối hợp với diễn xuất của vai chính khi vả mặt cần đạt được cảm giác sảng khoái.
Nhưng chưa bao giờ...... Phát rồ đẩy người khác vào bầy zombie.
Tuyết Tiêu thở hồng hộc chạy ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, tấp vào ven đường, gió đêm lạnh băng, tóc mái trên trán mướt mồ hôi dính sát vào da, hơi che khuất tầm mắt.
【 Cốt truyện kết thúc, giai đoạn đầu tiên hoàn thành. 】
Tuyết Tiêu giơ tay vuốt mặt, khi ngẩng đầu, chỉ thấy một thế giới toàn hỗn loạn. Xe trên đường phố va chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ lớn rồi bốc lửa, thiêu đốt zombie đi lung tung.
Cô thở sâu, xoay người lui tới bên đường xem xét, biểu tình phức tạp.
Tuy rằng biết Lạc Thanh Phong sẽ không chết, nhưng —— lương tâm bất an.
Ngẫm lại mấy tháng qua Lạc Thanh Phong đối với mình rất tốt, cô lại dựa theo cốt truyện đẩy người ta vào bầy zombie, đến nhìn cũng không dám nhìn một lần.
Thật quá đáng.
Cực kỳ quá phận.
Về sau chết không oán!
Tuyết Tiêu thở dài, đứng tại chỗ phát ngốc, bởi vì hệ thống mở cho cô chức năng bảo hộ thành viên, các zombie len lỏi trên đường đều làm lơ cô.
Hệ thống cũng không quấy rầy cô.
Sau một lúc lâu, Tuyết Tiêu nói: "Tôi nhớ rõ...... hình như cửa hàng có bán đồ tàng hình thì phải."
Hệ thống không đáp.
"Tuy rằng rất đắt."
"Nhưng mấy năm nay tôi kiếm được cũng không ít, mua một bộ chắc......"
Lời còn chưa nói xong đã bị hệ thống đánh gãy.
【 Mua không nổi. 】
Tuyết Tiêu cắn răng, "Thuê, tôi thuê bộ đồ chỉ hai ba ngày thì chắc đủ tiền chứ!"
【 Xác định chưa? 】
Tuyết Tiêu gật đầu, giây tiếp theo liền thấy hệ thống phát cho cô bảng giá cho thuê đồ tàng hình.
Một loạt con số khiến cô xem đến đầu choáng mắt hoa, tay run rẩy tắt bảng giá, đã hoàn thành giao dịch.
Cô phủ thêm đồ tàng hình, cả người hoàn toàn trong suốt.
Tuyết Tiêu chạy chậm trở về trung tâm thương mại, không tìm thấy Mai Nhất Xuyên, cậu ta hẳn đã chạy mất.
Không thể dùng thang máy, nên cô chạy lên bằng thang bộ, dọc đường có đầy người chết hẳn đi mà không bị biến dị, bộ dáng thảm không nỡ nhìn.
Cô không dám xem nhiều, tuy rằng có đồ tàng hình bảo hộ, nhưng theo bản năng vẫn rất cẩn thận không phát ra bất cứ âm thanh gì.
Đi đến lầu một, từ cửa kính mở rộng có thể nhìn thấy bên trong là một bầy zombie đông đúc đi qua đi lại.
Nói như thế nào cũng có hơn trăm con.
Tuyết Tiêu lướt qua những zombie đó, đi vào bên trong, tìm được vị trí của thang máy.
Bên kia có thêm một bầy zombie khác.
Mặt đất chảy đầy máu đen máu đỏ, các zombie chồng lên nhau thành một ngọn núi, mấy chục con đè Lạc Thanh Phong ở dưới cùng.
Một tầng này toàn bán trang phục và đồ trang điểm, ban ngày còn bày biện chỉnh tề, hiện tại đã hỗn loạn không chịu được.
Tuyết Tiêu bảo trì khoảng cách với bầy zombie, lưng dựa vào quầy thu ngân ngồi xổm xuống, chờ Lạc Thanh Phong sống lại.
Tiếng cảnh báo bên ngoài vẫn chưa dừng lại, chính phủ và các tổ chức cứu viện cùng rút lui, tiếng nổ lớn và tiếng súng không dứt bên tai.
Bọn zombie này có rất nhiều chủng loại và hình dáng.
Bọn chúng có diện mạo khủng bố, không đầu óc chỉ biết gặp người liền gặm, có còn bầy biết phối hợp hợp tác, cố ý ngồi canh con mồi, có cá nhân còn biết học theo cách đánh nhau và cách dùng súng ống của nhân loại.
Nhân loại có tình báo về zombie quá ít, hơn nữa tình huống đột phát, toàn quân rất nhanh đã bị tiêu diệt.
Phần đông bộ đội cuối cùng lựa chọn rút lui khỏi thành phố này.
Tuyết Tiêu cả một đêm luôn nói chuyện phiếm với hệ thống, phòng ngừa bản thân ngủ quên, nhưng cuối cùng vẫn ngủ gật, giữa cơn hoảng hốt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của zombie, lập tức tỉnh táo hẳn.
Ánh nắng sáng sớm đầu tiên phá tan hắc ám dừng trên mảnh đất này, Tuyết Tiêu thấy ánh lửa bốc cháy tới tận trời.
Lấy bầy zombie là trung tâm bùng nổ, lửa hừng hực thiêu đốt, lan đến nơi có vật dễ phát cháy, một tiếng nổ lớn gầm rú, mãnh liệt dội vào một loạt cửa kính, vỡ vụn trong nháy mắt.
Tất cả các zombie trên tầng một đều bị lửa lớn đốt cháy liên tiếp ngã xuống, cuối cùng chỉ còn một thân ảnh đơn bạc từ trong ánh lửa lảo đảo đứng dậy.
Tuyết Tiêu giơ tay che miệng, một màn trước mắt này quá mức chấn động, làm cô nín thở không dám phát ra một tiếng nào.
Thiếu niên dục hỏa trùng sinh, như mặt trời nóng cháy, làm người ta không cách nào nhìn thẳng.
Tuyết Tiêu đi theo Lạc Thanh Phong bảy ngày.
Thành phố này đã bị zombie chiếm đóng, còn ít người sống vẫn cố trốn chui lủi, rồi cũng dần dần tiêu vong.
Lạc Thanh Phong đang tìm cô.
Hắn vẫn không hiểu nổi chuyện gì xảy ra trên người mình, nhưng ngọn lửa có thể đốt cháy zombie, dùng càng lúc càng thuận tay.
Ngày thứ bảy, hắn gặp Mai Nhất Xuyên bị zombie bao vây ở một con hẻm, cứu lấy cậu ta.
Mai Nhất Xuyên cảm động đến mức lệ nóng doanh tròng, xông lên cho Lạc Thanh Phong một cái ôm lớn: "Thật tốt quá anh em, cậu không chết!"
Lạc Thanh Phong chỉ nhẹ giọng hỏi: "Tuyết Tiêu đâu?"
Nói đến Thịnh Tuyết Tiêu, sắc mặt Mai Nhất Xuyên liền thay đổi.
Ánh mắt cậu lộ ra vài phần chán ghét và phẫn nộ, cắn răng nói: "Cậu còn quản cô ta? Cô ta vì để bản thân có thể chạy trốn mà đẩy cậu vào trong bầy zombie đó!"
Vẻ mặt Lạc Thanh Phong vô biểu tình nhìn cậu ta.
Mai Nhất Xuyên chịu thua, cậu ta nói: "Lúc thang máy xuống khỏi lầu một, vừa mở cửa liền gặp phải zombie, cô ta đẩy mình ra rồi một mình bỏ chạy, hiện tại nói không chừng......"
Nói còn chưa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Mai Nhất Xuyên theo bản năng im tiếng.
Lạc Thanh Phong mệt cực kỳ, cơ thể dựa vào tường ngồi xổm xuống, rúc vào trong bóng tối, một tay đỡ trán, năm ngón tay túm lấy tóc, nảy sinh ác độc giật mạnh.
Lương tâm Tuyết Tiêu càng thêm đau.
Cô mím môi, xoay người rời đi.
Lạc Thanh Phong gặp Mai Nhất Xuyên, hành trình kế tiếp đã có bạn, không còn phải lẻ loi một mình.
Cô chỉ đang chấp hành nhiệm vụ, tuy rằng nam chính ở hiện tại rất thương tâm, nhưng trong tương lai sẽ có nữ chính cứu vớt hắn, cô cũng cần phải trả nợ, bị tra tấn đủ mọi cách rồi chết đi.
Nói đến cùng thì cô chỉ là đá kê chân lót đường cho nữ chính.
Đến đây là được rồi.
Tuyết Tiêu vừa đi vừa hỏi: "Giai đoạn thứ hai ở tám năm sau, vậy trong tám năm này, muốn tôi làm gì?"
【 Cốt truyện không viết, có thể tự do phát huy. 】
Tuyết Tiêu: "......"
Cô xem như hiểu rõ, chỉ cần đoạn nào cốt truyện không viết, thì có thể tự do phát huy.
"Không thể gia tốc à?"
【 Có thể. 】
"Tôi muốn gia tốc thời gian, trực tiếp đến tám năm sau."
【Xì tiền ra.】
"Xem như tôi chưa nói, cảm ơn."
Ở mạt thế trôi qua tám năm, thực sự có chút khảo nghiệm năng lực sinh tồn của cô.
____________
"Một bộ tr ít hôn hít cũng hỏng có lên giường nhưng sẽ cho các tình yêu biết tình bể bình là thế nào, hihi ^^."
Bởi vì là cuối tuần, nên có rất nhiều người, hai người chọn xem một bộ phim hài đắt khách nhất, toàn bộ quá trình ngập tràn tiếng cười đùa vui vẻ.
Tuyết Tiêu cũng cười.
Sau khi phim kết thúc, lại không thấy nhân viên hậu cần mở đèn, Tuyết Tiêu lập tức biết rằng đã xảy ra vấn đề.
Nhưng mọi người chỉ cho đó là một lần sai lầm.
Phần đông mọi người chưa ra về, chờ hết hẳn phim, mới có mấy người dẫn đầu, đi ra lối thoát mở cửa.
Vốn không ai chú ý tới hai người vừa rời đi, nhưng bị tiếng la hét sợ hãi thảm thiết sau cánh cửa hấp dẫn.
Tai nạn không dự đoán được đánh úp tới, một khi đã bắt đầu thì không thể vãn hồi được nữa.
Cánh cửa mở toang, tiếng la thảm thiết bị ngăn cách bên ngoài và tiếng cảnh báo liên tiếp dội đến, kích thích màng tai và trái tim, mọi người vốn đang ngồi trên ghế cười đùa lập tức thét chói tai đứng dậy.
Lạc Thanh Phong trước tiên kéo Tuyết Tiêu lại, có thể cảm giác được tay thiếu niên run nhè nhẹ, nhưng lại gắt gao nắm chặt tay cô, che chở cô trong lòng ngực mình.
"Đây là thứ gì!" Bên người có người sắp hỏng mất hô to, "Mau báo cảnh sát! Báo nguy đi!"
Zombie điên cuồng không nói đạo lý, càng nghe không hiểu lời con người nói, tùy ý công kích người sống ở đây.
Trên người bọn họ đổ máu tươi, mùi máu tươi giăng kín, ánh sáng xanh sâu kín trong đôi mắt của bọn chúng có vẻ vô cùng dọa người trong bóng đêm.
Nhiệm vụ trước giờ của Tuyết Tiêu chỉ trải qua mỗi cuộc sống thanh xuân vườn trường, động trời lắm cũng chỉ ở mức độ bị nữ chính quăng cho một cái tát, chưa từng gặp chuyện kích thích như vậy, người lạc vào trong tình cảnh này, cũng ngây ngốc mất vài giây.
Mãi đến khi Lạc Thanh Phong kéo theo cô chạy ra bên ngoài thì mới tỉnh táo lại, đồng thời nghe thấy hệ thống phát ra nhắc nhở:
【 Cốt truyện bắt đầu 】
Tuyết Tiêu không khống chế được vấp một bước, hỗn loạn té ngã trên đất, những người khác thét chói tai từ bên người cô chạy trốn, Lạc Thanh Phong lập tức quay đầu lại đỡ cô dậy.
"Thanh Phong, đừng bỏ em lại! Cầu xin anh!" Thiếu nữ sốt ruột la khóc.
Nội tâm Tuyết Tiêu trợn trắng mắt.
—— cái tư thế này cũng quá khó coi rồi!
"Đừng sợ." Lạc Thanh Phong đỡ cô lên, bên hông bỗng có một cánh tay của zombie thò tới, bị hắn một chân đá văng.
"Tuyết Tiêu, có anh ở đây, đừng sợ, anh nhất định sẽ đưa em ra ngoài."
Lạc Thanh Phong trầm giọng nói, nắm tay cô phá vòng vây chạy ra ngoài.
Thiếu nữ chỉ việc ở kế bên phụ trách thét chói tai.
Rạp chiếu phim ở tầng năm trung tâm thương mại, bên ngoài so với bên trong càng không ổn, nơi nơi đều là zombie dị biến rượt mọi người chạy trốn.
Thang máy tê liệt, tiếng báo cháy vang dội, cửa kính vì trận ẩu đả mà bể nát đầy đất.
Zombie bị rơi ra ngoài vẫn cố bám lấy cạnh cửa gào rống giãy giụa, lát sau lại bị những người ở bên trong ngã ra kéo xuống theo.
Lạc Thanh Phong trùng hợp đứng bên cạnh cửa sổ đưa mắt nhìn ra ngoài.
Các nơi trong thành phố bốc lửa cháy hừng hực, khói đen ngập tràn thổi bùng lên cao, tiếng chuông cảnh báo chói tai cách thật xa vẫn có thể nghe thấy, tiếng nổ lớn và tiếng súng xuất hiện như trong phim, giờ phút này truyền vào lỗ tai hắn càng thêm rõ ràng.
Hắn nháy mắt hoảng hốt.
Quá hoang đường.
Thế giới này vì sao đột nhiên biến thành như vậy?
Tiếng khóc của thiếu nữ đánh thức hắn, Lạc Thanh Phong nắm chặt tay Tuyết Tiêu, lúc này chỉ có một ý niệm, hắn phải đưa người con gái hắn thích rời khỏi cái địa ngục này!
"Đi thôi!" Lạc Thanh Phong quát khẽ một tiếng, một mình che chở thiếu nữ mở đường phía trước.
Tuyết Tiêu nhấc mắt lên nhìn, phát hiện ống tay áo vốn sạch sẽ của thiếu niên đã dính đầy vết máu, chảy càng lúc càng nhiều.
Trên người Lạc Thanh Phong có thiên phú nào đó khó lòng giải thích, hắn mỗi một kích đều cực kỳ chuẩn xác trí mạng, một mạch kéo Tuyết Tiêu lướt thật nhanh qua đám người để chạy trốn ra cửa.
Bên cạnh thang máy bỗng nhiên phát ra một tiếng "ting", sau khi cửa mở, người đàn ông bên trong chỉ kịp bật ra một tiếng la, đã bị zombie vọt vào đánh gục.
"Thang máy! Thang máy có thể trốn được!" Thiếu nữ kéo lại Lạc Thanh Phong.
Lạc Thanh Phong quay đầu lại nhìn, cầm bình cứu hoả trong tay phang zombie, che chở Tuyết Tiêu vào thang máy.
Tuyết Tiêu điên cuồng ấn đóng cửa.
"Lạc Thanh Phong!" Đằng kia truyền đến một giọng nam kinh hoảng, "Lạc Thanh Phong, từ từ đợi mình với!"
Lạc Thanh Phong đứng trước cửa giương mắt nhìn qua, thấy bạn học cùng lớp, Mai Nhất Xuyên.
Lạc Thanh Phong chặn cửa thang máy sắp khép lại, nói: "Lại đây!"
Tuyết Tiêu tỏ vẻ vừa kinh ngạc vừa tức giận, bật ra lời kịch lạnh nhạt: "Đừng có đợi cậu ta!"
Nhưng cô biết vô dụng.
Bởi vì vị bạn học Mai Nhất Xuyên này về sau chính là anh em tốt của nam chính, cũng là người chứng kiến hết thảy kế tiếp.
Mai Nhất Xuyên nhờ vào hỗ trợ của Lạc Thanh Phong an toàn đi vào thang máy, dựa vào tường há to mồm thở hổn hển, quỳ xuống đất phát run, như sắp hỏng mất nói: "Con mẹ nó mấy thứ kia là cái quái gì vậy!"
Lạc Thanh Phong hơi mím môi, không nói chuyện, quay đầu lại đi xem Tuyết Tiêu, kiểm tra cô có bị thương hay không.
Thiếu nữ mảnh mai nhào vào trong lòng ngực hắn khóc lóc.
Trong lòng Lạc Thanh Phong xẹt qua cảm giác khác thường trong nháy mắt, nhưng lại không kịp nghĩ nhiều.
Bởi vì thang máy ngừng ở lầu một.
"Ting" một tiếng, ba người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, bại lộ nguy hiểm trí mạng trước mắt bọn họ. Trong bóng đêm, ánh sáng xanh lập loè, zombie đông đúc canh giữ trước cửa, chờ đợi con mồi xuất hiện.
Trong tình cảnh không có chỗ trốn cùng với số lượng đông đến đáng sợ như này, đồng tử thiếu niên co chặt, còn chưa kịp nghĩ ra đối sách, đã bị thiếu nữ trong lòng ngực hung hăng đẩy ra ngoài.
Người thứ nhất bị đẩy ra hấp dẫn chú ý của bầy zombie. Bọn phía sau tiếp bọn trước nhào lên, móng vuốt sắc nhọn xé rách da thịt của thiếu niên, răng nanh cắn vào tay chân hắn, tàn nhẫn giết hại.
Lúc Lạc Thanh Phong đau đớn và tuyệt vọng vì bị xỏ xuyên tim, chỉ kịp quay đầu chóng vánh, thì cũng chỉ kịp thấy cửa thang máy đang khép lại.
Cuối cùng đến khuôn mặt của thiếu nữ cũng không thể nhìn thấy.
Thang máy đi qua lầu một, xuống bãi đỗ xe ngầm.
Mai Nhất Xuyên lúc này mới phản ứng lại, tiến lên bắt lấy tay thiếu nữ rống giận: "Cô làm gì vậy hả!?"
Cửa thang máy lại lần nữa mở ra, bất đồng với một tầng, chỉ có mỗi một con zombie đứng trước cửa, nghiêng đầu nhìn vào trong, há mồm cười dữ tợn nhào tới chỗ hai người.
Thiếu nữ thét chói tai đẩy Mai Nhất Xuyên ra, cũng không quay đầu lại chạy ra bên ngoài.
—— quá ti tiện!
—— lần này thật sự xong rồi!
—— về sau có tẩy cũng không trắng nổi, lo chờ chết đi!
Tuyết Tiêu vừa chạy vừa mắng chửi trong lòng.
Chuyện nữ phụ ác độc làm cô đã làm rất nhiều lần, nội tâm đã sớm chết lặng, lời kịch của vai ác cô nói đến trôi chảy, khi bị vả mặt đến thê thảm vẫn giả bộ được dáng vẻ phải có, cực kỳ phối hợp với diễn xuất của vai chính khi vả mặt cần đạt được cảm giác sảng khoái.
Nhưng chưa bao giờ...... Phát rồ đẩy người khác vào bầy zombie.
Tuyết Tiêu thở hồng hộc chạy ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, tấp vào ven đường, gió đêm lạnh băng, tóc mái trên trán mướt mồ hôi dính sát vào da, hơi che khuất tầm mắt.
【 Cốt truyện kết thúc, giai đoạn đầu tiên hoàn thành. 】
Tuyết Tiêu giơ tay vuốt mặt, khi ngẩng đầu, chỉ thấy một thế giới toàn hỗn loạn. Xe trên đường phố va chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ lớn rồi bốc lửa, thiêu đốt zombie đi lung tung.
Cô thở sâu, xoay người lui tới bên đường xem xét, biểu tình phức tạp.
Tuy rằng biết Lạc Thanh Phong sẽ không chết, nhưng —— lương tâm bất an.
Ngẫm lại mấy tháng qua Lạc Thanh Phong đối với mình rất tốt, cô lại dựa theo cốt truyện đẩy người ta vào bầy zombie, đến nhìn cũng không dám nhìn một lần.
Thật quá đáng.
Cực kỳ quá phận.
Về sau chết không oán!
Tuyết Tiêu thở dài, đứng tại chỗ phát ngốc, bởi vì hệ thống mở cho cô chức năng bảo hộ thành viên, các zombie len lỏi trên đường đều làm lơ cô.
Hệ thống cũng không quấy rầy cô.
Sau một lúc lâu, Tuyết Tiêu nói: "Tôi nhớ rõ...... hình như cửa hàng có bán đồ tàng hình thì phải."
Hệ thống không đáp.
"Tuy rằng rất đắt."
"Nhưng mấy năm nay tôi kiếm được cũng không ít, mua một bộ chắc......"
Lời còn chưa nói xong đã bị hệ thống đánh gãy.
【 Mua không nổi. 】
Tuyết Tiêu cắn răng, "Thuê, tôi thuê bộ đồ chỉ hai ba ngày thì chắc đủ tiền chứ!"
【 Xác định chưa? 】
Tuyết Tiêu gật đầu, giây tiếp theo liền thấy hệ thống phát cho cô bảng giá cho thuê đồ tàng hình.
Một loạt con số khiến cô xem đến đầu choáng mắt hoa, tay run rẩy tắt bảng giá, đã hoàn thành giao dịch.
Cô phủ thêm đồ tàng hình, cả người hoàn toàn trong suốt.
Tuyết Tiêu chạy chậm trở về trung tâm thương mại, không tìm thấy Mai Nhất Xuyên, cậu ta hẳn đã chạy mất.
Không thể dùng thang máy, nên cô chạy lên bằng thang bộ, dọc đường có đầy người chết hẳn đi mà không bị biến dị, bộ dáng thảm không nỡ nhìn.
Cô không dám xem nhiều, tuy rằng có đồ tàng hình bảo hộ, nhưng theo bản năng vẫn rất cẩn thận không phát ra bất cứ âm thanh gì.
Đi đến lầu một, từ cửa kính mở rộng có thể nhìn thấy bên trong là một bầy zombie đông đúc đi qua đi lại.
Nói như thế nào cũng có hơn trăm con.
Tuyết Tiêu lướt qua những zombie đó, đi vào bên trong, tìm được vị trí của thang máy.
Bên kia có thêm một bầy zombie khác.
Mặt đất chảy đầy máu đen máu đỏ, các zombie chồng lên nhau thành một ngọn núi, mấy chục con đè Lạc Thanh Phong ở dưới cùng.
Một tầng này toàn bán trang phục và đồ trang điểm, ban ngày còn bày biện chỉnh tề, hiện tại đã hỗn loạn không chịu được.
Tuyết Tiêu bảo trì khoảng cách với bầy zombie, lưng dựa vào quầy thu ngân ngồi xổm xuống, chờ Lạc Thanh Phong sống lại.
Tiếng cảnh báo bên ngoài vẫn chưa dừng lại, chính phủ và các tổ chức cứu viện cùng rút lui, tiếng nổ lớn và tiếng súng không dứt bên tai.
Bọn zombie này có rất nhiều chủng loại và hình dáng.
Bọn chúng có diện mạo khủng bố, không đầu óc chỉ biết gặp người liền gặm, có còn bầy biết phối hợp hợp tác, cố ý ngồi canh con mồi, có cá nhân còn biết học theo cách đánh nhau và cách dùng súng ống của nhân loại.
Nhân loại có tình báo về zombie quá ít, hơn nữa tình huống đột phát, toàn quân rất nhanh đã bị tiêu diệt.
Phần đông bộ đội cuối cùng lựa chọn rút lui khỏi thành phố này.
Tuyết Tiêu cả một đêm luôn nói chuyện phiếm với hệ thống, phòng ngừa bản thân ngủ quên, nhưng cuối cùng vẫn ngủ gật, giữa cơn hoảng hốt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của zombie, lập tức tỉnh táo hẳn.
Ánh nắng sáng sớm đầu tiên phá tan hắc ám dừng trên mảnh đất này, Tuyết Tiêu thấy ánh lửa bốc cháy tới tận trời.
Lấy bầy zombie là trung tâm bùng nổ, lửa hừng hực thiêu đốt, lan đến nơi có vật dễ phát cháy, một tiếng nổ lớn gầm rú, mãnh liệt dội vào một loạt cửa kính, vỡ vụn trong nháy mắt.
Tất cả các zombie trên tầng một đều bị lửa lớn đốt cháy liên tiếp ngã xuống, cuối cùng chỉ còn một thân ảnh đơn bạc từ trong ánh lửa lảo đảo đứng dậy.
Tuyết Tiêu giơ tay che miệng, một màn trước mắt này quá mức chấn động, làm cô nín thở không dám phát ra một tiếng nào.
Thiếu niên dục hỏa trùng sinh, như mặt trời nóng cháy, làm người ta không cách nào nhìn thẳng.
Tuyết Tiêu đi theo Lạc Thanh Phong bảy ngày.
Thành phố này đã bị zombie chiếm đóng, còn ít người sống vẫn cố trốn chui lủi, rồi cũng dần dần tiêu vong.
Lạc Thanh Phong đang tìm cô.
Hắn vẫn không hiểu nổi chuyện gì xảy ra trên người mình, nhưng ngọn lửa có thể đốt cháy zombie, dùng càng lúc càng thuận tay.
Ngày thứ bảy, hắn gặp Mai Nhất Xuyên bị zombie bao vây ở một con hẻm, cứu lấy cậu ta.
Mai Nhất Xuyên cảm động đến mức lệ nóng doanh tròng, xông lên cho Lạc Thanh Phong một cái ôm lớn: "Thật tốt quá anh em, cậu không chết!"
Lạc Thanh Phong chỉ nhẹ giọng hỏi: "Tuyết Tiêu đâu?"
Nói đến Thịnh Tuyết Tiêu, sắc mặt Mai Nhất Xuyên liền thay đổi.
Ánh mắt cậu lộ ra vài phần chán ghét và phẫn nộ, cắn răng nói: "Cậu còn quản cô ta? Cô ta vì để bản thân có thể chạy trốn mà đẩy cậu vào trong bầy zombie đó!"
Vẻ mặt Lạc Thanh Phong vô biểu tình nhìn cậu ta.
Mai Nhất Xuyên chịu thua, cậu ta nói: "Lúc thang máy xuống khỏi lầu một, vừa mở cửa liền gặp phải zombie, cô ta đẩy mình ra rồi một mình bỏ chạy, hiện tại nói không chừng......"
Nói còn chưa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Mai Nhất Xuyên theo bản năng im tiếng.
Lạc Thanh Phong mệt cực kỳ, cơ thể dựa vào tường ngồi xổm xuống, rúc vào trong bóng tối, một tay đỡ trán, năm ngón tay túm lấy tóc, nảy sinh ác độc giật mạnh.
Lương tâm Tuyết Tiêu càng thêm đau.
Cô mím môi, xoay người rời đi.
Lạc Thanh Phong gặp Mai Nhất Xuyên, hành trình kế tiếp đã có bạn, không còn phải lẻ loi một mình.
Cô chỉ đang chấp hành nhiệm vụ, tuy rằng nam chính ở hiện tại rất thương tâm, nhưng trong tương lai sẽ có nữ chính cứu vớt hắn, cô cũng cần phải trả nợ, bị tra tấn đủ mọi cách rồi chết đi.
Nói đến cùng thì cô chỉ là đá kê chân lót đường cho nữ chính.
Đến đây là được rồi.
Tuyết Tiêu vừa đi vừa hỏi: "Giai đoạn thứ hai ở tám năm sau, vậy trong tám năm này, muốn tôi làm gì?"
【 Cốt truyện không viết, có thể tự do phát huy. 】
Tuyết Tiêu: "......"
Cô xem như hiểu rõ, chỉ cần đoạn nào cốt truyện không viết, thì có thể tự do phát huy.
"Không thể gia tốc à?"
【 Có thể. 】
"Tôi muốn gia tốc thời gian, trực tiếp đến tám năm sau."
【Xì tiền ra.】
"Xem như tôi chưa nói, cảm ơn."
Ở mạt thế trôi qua tám năm, thực sự có chút khảo nghiệm năng lực sinh tồn của cô.
____________
"Một bộ tr ít hôn hít cũng hỏng có lên giường nhưng sẽ cho các tình yêu biết tình bể bình là thế nào, hihi ^^."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook