Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?
-
Chương 21
Ai cơ?
Viên Duy?
Sao Viên Duy lại ở đây?
Hắn không phải là ở thành phố B sao? Từ lúc nào lại quay về nông thôn rồi?
Tim Tô Hữu Điềm nảy mạnh một cái, cô theo phản xạ trợn to mắt mèo, nhìn vào trong cửa.
Trong cửa vang lên một giọng nói có phần ngây ngô: "Biết rồi."
Thằng nhãi con phủi phủi bụi trên người, bám lên khung cửa nói: "Anh Duy, anh mau ra xem này, mèo nhà anh biết sủa tiếng chó."
Lát sau, bên kia vang lên tiếng lật sách: "Đừng làm phiền anh."
Thằng nhóc xoa xoa chân: "Để em bảo nó kêu cho anh nghe!"
Nói đoạn, nó lạch bạch chạy tới cạnh Tô Hữu Điềm, tay nhỏ luồn xuống nách cô xách lên.
Tô Hữu Điềm bị cầm trong bàn tay mập mạp, nhanh chóng được mang tới gần căn phòng.
Tô Hữu Điềm trợn trừng mắt mèo, khẩn trương đến độ lông tóc toàn thân muốn dựng đứng hết cả lên.
Viên Duy sao không ở thành phố B làm phú nhị đại của hắn đi, về nông thôn làm cái gì? Hắn nuôi mèo à? Nhúm Lông đâu? Sao không thấy nó?
Đánh mắt tía lia mấy vòng, Tô Hữu Điềm rốt cuộc cũng thấy được một bóng hình cao lớn.
Trước bệ cửa sổ, một thiếu niên mặc đồng phục màu lam hơi cúi đầu, ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa kính dịu dàng chiếu lên mặt cậu, rèm mi phủ bóng trên khuôn mặt trắng nõn, tựa như tán cây tùng soi bóng trên mặt tuyết.
Cậu cúi đầu, lộ ra cái gáy trắng trẻo, ngón tay mảnh khảnh thon dài chậm rãi cọ cọ lên trang sách, tiếng nghe xào xạc như tuyết rơi ngoài cửa sổ, nhất thời cô không thể phân biệt nổi là trang giấy trắng hơn hay là ngón tay cậu trắng hơn nữa.
Tô Hữu Điềm nhìn đến ngây người.
Soái ca, cậu là ai thế...
[Thống nhi, hắn...là Viên Duy?]
[Đúng vậy, kí chủ, hắn là Viên Duy thời cấp hai.]
Tô Hữu Điềm lập tức nhớ ngay tới tình tiết gốc trong truyện, hồi còn nhỏ, con mèo Quả Quýt... Cô không dám tin trợn to mắt mèo: [Ta là xuyên tới thời Viên Duy học cấp hai, biến thành con mèo vàng bị bóp chết ở cửa thôn đó hả?]
[Đúng.]
Tô Hữu Điềm sợ ngây người.
Cô há hốc miệng mèo, cả nửa ngày cũng không khép lại được, thế là nước bọt chảy hết cả ra.
Thằng nhóc mập xách Tô Hữu Điềm lắc qua lắc lại: "Anh Duy, anh nghe này, nó thật sự biết sủa tiếng chó đó!"
Viên Duy không chớp mắt nhìn sách giáo khoa chăm chú, ừ đại một tiếng.
Thằng nhóc mập không được đếm xỉa đến bèn nắm lấy gáy Tô Hữu Điềm giơ tới trước mặt Viên Duy, vỗ bụng cô nói: "Ê ê, mày kêu đi chứ!"
Viên Duy không kiên nhẫn ngửa ra sau, vừa quay đầu đã đụng phải mắt mèo tròn xoe của Tô Hữu Điềm, bốn mắt nhìn nhau.
Tô Hữu Điềm bị nhìn chằm chằm mà sững sờ, há to miệng nhìn cậu, nước bọt trong nháy mắt tí tách chảy xuống thành dòng.
Viên Duy ghét bỏ nhìu mày.
"Lấy ra, bẩn."
Tô Hữu Điềm: "..."
Cô đáng yêu thế cơ mà! Lông xù như vậy sao lại là bẩn được!
Thằng nhóc mập hậm hực tha Tô Hữu Điềm đi, bỏ lại vào ổ, chọc chọc bụng cô:
"Sao mày không sủa tiếng chó đi, thật là một con mèo hư."
Nói đoạn, vần vò cô cả nửa ngày rồi mới hài lòng rời đi.
Tô Hữu Điềm nằm ngửa trong ổ, nhìn nóc nhà cũ nát bằng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
[Hệ thống, ta thật sự phải làm mèo ba năm sao? Vì sao mi phải đối xử với ta như vậy meo meo...]
Hệ thống nói: [Làm mèo có gì không tốt, không phải lo ăn không phải lo mặc, mỗi ngày chỉ cần nằm trong ổ mèo, còn có thể được Viên Duy âu yếm, sướng thế còn gì!]
Tô Hữu Điềm bi thiết nói: [Nhưng Viên Duy ghét bỏ ta, hắn thế mà lại ghét bỏ một con mèo con đáng yêu vô địch như ta meo meo!]
Chiều hôm đó, để tiếp cận Viên Duy, cô không ngừng lăn lộn giả moe, ôm chân kêu rên, bao nhiêu chiêu số đều đem hết ra thi triển mà Viên Duy lại hết lần này tới lần khác chẳng thèm đoái hoài, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, đến nửa ánh mắt cũng không thèm bố thí cho cô.
Hắn không phải là rất thích Nhúm Lông sao?
Vì sao lại ghét bỏ cô như vậy!
Là do lông cô không đủ mềm sao? Hay là do giọng cô không đủ ngọt?
Hay hắn chỉ thích chó không thích mèo?
Tô Hữu Điềm nằm trong ổ mèo ở góc tường, thở dài một hơi sống không còn gì luyến tiếc.
[Chuyện này không thể trách ta được.]
Tô Hữu Điềm ôm lấy cái đuôi nhỏ của mình, sụt sịt nói: [Mi trả mùa xuân thứ hai lại cho ta đây! Mi trả tiểu thịt tươi cho ta đây!]
Hệ thống bất đắc dĩ hỏi: [Viên Duy có chỗ nào kém tiểu thịt tươi chứ?], nó lại đổi giọng, phát ra hai tiếng cười máy móc quái dị: [Lại nói, không phải cô muốn xem Viên Duy trải qua thời kỳ trưởng thành thế nào sao hi hi.]
Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngô của Tiểu Viên Duy trong bức ảnh kia, Tô Điềm theo phản xạ cười hai tiếng: [Hi hi.]
Cười xong, cô lại thở dài một tiếng, cảm thấy mình vứt bỏ tiết tháo nhanh quá rồi, chưa đâu đã thỏa hiệp.
Một chốc sau, bà ngoại Viên Duy khoác áo bông dày từ trong phòng đi ra. Đầu bà đầy tóc bạc, lưng hơi còng nhưng bước chân vẫn rất nhanh nhẹn, đun thêm nước sôi cho Viên Duy xong thì đem đồ ăn thừa trộn cơm cho Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm động động mũi ngửi ngửi, không ngửi thấy mùi thức ăn mặn, cô lè lưỡi, cuộn mình lại đi ngủ.
Bà ngoại vuốt đầu cô thở dài một hơi, lẩm bẩm: "Mèo con à, con không ăn cơm sao lớn lên được."
Tô Hữu Điềm cảm nhận lòng bàn tay ram ráp trên đầu, meo một tiếng ỉu xìu.
Ngoại à, con bị chiều hư rồi, thật sự ăn không vào.
Tô Hữu Điềm vùi đầu vào trong bụng, cảm giác được ánh đèn trong phòng Viên Duy đã tắt, cô cũng mơ mơ màng màng thiếp đi.
Nửa đêm, cô bị lạnh mà tỉnh, tuy ổ mèo được tạo từ chăn dày nhưng lại đặt trong góc bếp, nhất là trên mặt đất lạnh băng, không khí lạnh lẽo không ngóc ngách nào là không thấm vào được, bộ lông dày trên người cô căn bản không có ích gì.
Cô mơ mơ màng màng đứng dậy, theo bản năng tìm về phía nguồn nhiệt, không biết mình đã tới chỗ nào, luồng khí ấm áp liên tục phả vào lông mình, nhất thời làm cô thoải mái híp mắt lại.
Tô Hữu Điềm sảng khoái thở dài, cô vừa mở mắt ra thì trông thấy miệng bếp lò đen ngòm, trông giống như một con mãnh thú đang mở cái miệng to như chậu máu, ngậm lấy nửa cái đầu của cô vào mồm.
Tô Hữu Điềm: "... Meooo!"
[Cô là cảm thấy Viên Duy quá khó khăn nên quyết định cho hắn thêm chút thịt làm đồ ăn sao?]
Tô Hữu Điềm hừ một tiếng, cô cũng là nghĩ mà sợ, vừa rồi thiếu chút nữa đã phát sóng trực tiếp cảnh bếp lò thiếu chết mình cho hệ thống xem rồi.
Cô sợ đến rùng mình, chết khiếp rụt đầu lại.
Vừa tiếp xúc với không khí lạnh, cô đã run lẩy bẩy, Tô Hữu Điềm nhìn cái miệng bếp đen ngòm, lý trí và khát vọng sưởi ấm nhất thời đánh nhau.
Lỡ như vào đó rồi, sáng mai bà ngoại nấu cơm không phát hiện ra cô, để cô chết cháy thì phải làm sao...
Nhưng nếu không vào thì cô lại bị cóng đến không chịu nổi.
Tô Hữu Điềm cắn răng, tâm lí cầu sinh chiến thắng tâm lí cầu may, cô chậm rãi lùi ra sau mấy bước. Khóe mắt lơ đãng liếc qua, thấy cửa phòng của Tiểu Viên Duy chưa đóng hẳn.
Ánh mắt cô lập tức sáng ngời, cong mông chạy tới dùng đầu đẩy cửa ra.
Mái nhà trong phòng Viên Duy bị dột, thứ duy nhất còn nhìn được là cái bàn học lớn kê bên giường đất (*), trên bàn bày đầy các loại sách vở tư liệu, đồng phục màu lam vắt trên ghế, một bên tay áo rủ xuống.
(*) Loại giường đặc trưng ở phương Bắc Trung Quốc, làm bằng đất nung, bên trong khoét rỗng có thể bỏ than vào để sưởi ấm.
Tai Tô Hữu Điềm khẽ động, tiếng Viên Duy ngáy nho nhỏ truyền rõ ràng vào tai cô.
Cô bật một cái móng vuốt sắc nhọn ra, móc lên tay áo, mất nửa ngày mới bò lên được ghế, sau đó lại tốn mười phút mới nhảy được lên giường.
Thân mình cô nhỏ xinh, thể trọng nhẹ nhàng, lúc nhảy lên giường, Viên Duy vẫn còn ngủ rất say.
Tô Hữu Điềm khe khẽ thở dốc, cô nhìn khuôn mặt non nớt của Viên Duy dưới ánh trăng, có chút ngẩn ngơ.
"Viên Duy khi còn bé hóa ra là trông thế này..."
Mặt mày rất mềm mại, nhưng vẫn có thể nhìn ra được mày kiếm mắt sáng của sau này, đường nét ngay từ ban đầu đã rất sắc bén.
Viên Duy không hay biết gì, cậu ngủ rất sâu, lồng ngực lên xuống nhè nhẹ, dáng vẻ nhắm mắt trông chẳng khác nào Hoàng Tử Bé dưới ánh trăng.
Tô Hữu Điềm khẽ khàng giơ chân lên chạm chạm vào mặt Viên Duy, cô dùng mũi ngửi ngửi thăm dò trước, hơi thở của Viên Duy phả lên cái mặt đầy lông của cô, để lộ ra cần cổ trắng mịn mảnh mai.
Tô Hữu Điềm nhìn mà kích động vô cùng, lập tức vùi đầu dựa lên cổ cậu.
Oa, thoải mái quá...
Ừm, ấm lắm...
Viên Duy nhíu nhíu mày, cậu khó khăn ngửa đầu thở hắt ra, có lẽ là do học hành mệt mỏi nên cuối cùng cũng không tỉnh lại.
Tô Hữu Điềm thỏa mãn cuộn người trên cổ Viên Duy, ngủ ngon lành.
Sáng sớm hôm sau, cô còn chưa tỉnh đã cảm giác da gáy mình căng lên, tứ chi trở nên cứng ngắc.
Cô mơ màng mở mắt ra, trông thấy Viên Duy đang lạnh mặt nhìn mình.
Không thể không nói, Viên Duy phiên bản khi còn nhỏ khống chế tâm trạng chưa được tốt lắm, hiện giờ trong mắt cậu viết rất rõ ràng hai chữ: "Ghét bỏ".
Tô Hữu Điềm: Bây giờ giả moe còn kịp không?
Lại một lần nữa bị ném về cái ổ cũ nát, Tô Hữu Điềm thở dài, sống không còn gì luyến tiếc.
Viên Duy vì sao lại không thích cô chứ. Chẳng lẽ là do năng lực giả moe của cô không đủ?
Tô Hữu Điềm buồn bực trợn tròn hai mắt, cô không tin cô không thu phục được một thằng nhãi con.
Lúc ăn cơm, Viên Duy và bà ngoại ngồi trên bàn húp cháo.
Hơi nước trăng trắng quẩn quanh trong phòng, Tô Hữu Điềm lăn lộn quấn bên chân Viên Duy, làm nũng giả moe ra sức thu hút sự chú ý của cậu, không ngờ Viên Duy ngồi thẳng tắp, sừng sững bất động, thoạt nhìn còn lãnh khốc hơn cả giá rét ngày đông.
Cơm nước xong, cậu khoác cặp lên chuẩn bị đi:
"Ngoại, con đi học đây."
Nói đoạn, cậu tránh khỏi Tô Hữu Điềm, xoay người rời đi.
Tô Hữu Điềm thu chân, đau khổ thở dài.
Bà ngoại thu dọn bát đũa, bỏ một cái bánh bao vào bát mèo của cô, lại nhéo nhéo chân cô.
"Mèo con, mau ăn đi."
Tô Hữu Điềm cắn máy cái lấy lệ, mắt nhìn chằm chằm ra sân.
Xa xa, dáng người gầy gò của Tiểu Viên Duy dần biến mất trong màn tuyết.
Chiều tối, Viên Duy đạp tuyết trở về, cậu vừa vào tới sân, Tô Hữu Điềm lập tức vọt ra ngoài, quấn quít bên chân cậu kêu gọi, thật sự coi mình thành cún.
Viên Duy mặt không đổi sắc, cũng không cúi đầu.
Cứ như vậy suốt mấy ngày liền, Viên Duy cho tới giờ tựa hồ chưa từng đối xử đặc biệt với cô lần nào, mỗi ngày đều tất bật ra cửa, rồi lại tất bật trở về. Trong thế giới của Viên Duy dường như chỉ có bà ngoại và việc học, không đúng, còn có người mẹ đang làm việc trên trấn nữa.
Tô Hữu Điềm lăn lộn như vậy, gần như là đã muốn từ bỏ.
Hệ thống không nhìn nổi: [Cô lăn qua lộn lại như vậy làm gì? Ta cũng đâu có thông báo nhiệm vụ gì cho cô đâu.]
Tô Hữu Điềm nhìn hàng dấu chân trên tuyết, nói không nên lời cảm giác trong lòng, nàng đại khái chỉ biết rằng, cô bây giờ, chỉ là không quen thôi.
Tuy chỉ chung đụng với Viên Duy phiên bản thành niên có mấy tháng, nhưng cô đã quen được anh chăm sóc, quen được anh đối xử dịu dàng, hiện giờ bỗng nhiên bước vào thời anh còn niên thiếu, phát hiện ra cuộc sống của anh hoàn toàn không có cô, thậm chí còn phiền chán cô, sự chênh lệch to lớn như mực nước sông so với mực nước biển khiến cô không biết phải làm sao.
Cô giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, gắng tìm kiếm sự an ủi ở một Viên Duy còn nhỏ hơn cô.
Hôm nay, Viên Duy vừa vào nhà đã phủi phủi hoa tuyết trên đầu: "Ngoại, con về rồi."
Bà ngoại cười híp mắt.
"Lạnh không? Mau lên giường sưởi ấm đi."
Viên Duy lắc đầu, cởi áo khoác ra là lập tức mở cặp, một chồng tài liệu dày được cậu bỏ ra bàn.
Vừa định ngồi xuống, cậu chợt khựng lại, làm bộ lơ đang hỏi: "Ngoại ơi, mèo đâu rồi ạ?"
Bà ngoại ở dưới bếp đang múc nước vào nồi, nghe vậy ló đầu ra: "Mèo à, cả ngày nay ngoại cũng không thấy nó đâu, nó lớn rồi, biết ra ngoài đi chơi rồi đấy."
Viên Duy nhìn bên ngoài cửa sổ gió bấc đang gào thét, mím môi.
Chạng vạng, trời từ sớm đã tối mù tối mịt, Viên Duy ăn xong cơm tối, ngồi trước bàn học nhưng mãi vẫn chưa động bút.
Cuối cùng, cậu thở dài, tìm trong ngăn tủ lấy ra chiếc áo bông dày nhất, khoác lên người rồi ra ngoài.
Bà ngoại ngủ nông, bị Viên Duy đánh thức, mơ màng hỏi: "Tiểu Duy, nửa đêm con ra ngoài làm gì thế?"
Viên Duy nói: "Ngoại ngủ trước đi, con ra ngoài đi một vòng rồi về."
"Đừng đi xa quá đấy!"
Viên Duy vâng một tiếng.
Gió tuyết bên ngoài quất lên áo bông, tạo ra những tiếng lộp độp, Viên Duy cầm đèn pin soi lên mặt đất thành một quầng sáng nho nhỏ.
Cậu cau mày, thân hình gầy gò trong gió tuyết khom thành một hình cung, khập khiễng bước đi.
Viên Duy che mũi miệng lại, đi dọc theo đoạn đường thường đi, cuối cùng phát hiện ra vài dấu chân hình hoa mai nho nhỏ.
Dấu chân như có như không, có cái đã bị tuyết lấp mất, Viên Duy không sao phân rõ được phương hướng cụ thể, cậu ngẩng đầu, muốn cất tiếng gọi, lại phát hiện ra không có cái tên cụ thể nào để gọi.
Gió càng lúc càng lớn, hàng mày của Viên Duy cũng càng lúc càng nhíu chặt, cậu đi tới một căn nhà bỏ hoang trong sân, lướt mắt đảo một vòng trong chuồng bò trống không, chợt bắt gặp một đôi mắt tròn xoe lóe ánh xanh lục.
Viên Duy khựng lại.
Cậu cẩn thận khom người, vừa nhìn kĩ lại đã thấy một nhúm lông vàng vàng nằm trong góc lạnh run, đôi mắt mèo vừa to vừa tròn trông thấy cậu chợt sáng ngời, lại chỉ thăm do giơ chân lên mà không dám đi qua.
Viên Duy thở phào nhẹ nhõm, cậu xòe bàn tay ra: "Mèo con, qua đây."
Nhất thời, con mèo kia meo meo ngao một tiếng, bổ nhào tới.
Viên Duy suýt nữa bị nó nhào cho ngã xuống đất.
Tô Hữu Điềm dường như thật sự bị lạnh, run lẩy bẩy trong lòng cậu. Viên Duy không mấy thành thục vuốt vuốt đầu nó, con mèo con lập tức giãy giụa nhảy xuống, thoắt cái đã chui vào đống rơm rạ trong chuồng bò.
Viên Duy nhíu nhíu mày, môi mỏng mím lại.
Chốc sau, Tô Hữu Điềm vui vẻ phe phẩy đuôi, chạy trở lại, ngoài miệng dường như đang ngậm thứ gì đó.
Cô nhả xuống trước mặt Viên Duy.
Viên Duy nhìn qua, là hai con chim sẻ.
Tô Hữu Điềm kiêu ngạo ưỡn ngực, chờ cậu khen thưởng.
Cô tìm cả một ngày mới bắt được hai con chim sẻ này, không nghĩ tới đi chơi về quá muộn, lại gặp phải tuyết lớn, bởi vậy mới không về được nhà.
Không ngờ Viên Duy có thể tự mình ra ngoài tìm cô, điều này khiến cõi lòng sắp tuyệt vọng của cô thoáng lóe lên tia hi vọng.
Viên Duy lặng thinh một lát rồi bỏ hai con chim sẻ vào túi, tiếp đó dịu dàng xoa đầu Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm mãn nguyện híp mắt.
Ha, quả nhiên không ai có thể tránh thoạt sức quyến rũ của mèo.
Cô bảnh chọe nghĩ, giây kế tiếp, trên mông chợt cảm thấy một trận đau đớn.
Bốp một tiếng, Viên Duy thu tay lại, híp mắt cười với cô:
"Em trộm chạy ra ngoài, tuy bắt được chim sẻ nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!"
Tô Hữu Điềm: [... Cái đồ cặn bã dùng xong là ném! Ta cắn!]
Cuối cùng, hai con chim sẻ bị Viên Duy vùi trong bếp lò nướng, một con cho bà ngoại, một con cậu chia ra ăn cùng Tô Hữu Điềm.
Tới đây hơn một tháng, rốt cuộc Tô Hữu Điềm cũng nhìn thấy được chút thức ăn mặn, cô liếm liếm cái miệng bóng mỡ, thỏa mãn ngủ trong lòng Viên Duy.
Sắp đến Tết, mẹ Viên Duy cũng sắp trở về, bà ngoại và Viên Duy tổng vệ sinh nhà cửa một lượt, đến cả Tô Hữu Điềm cũng không được buông tha, cô bị Viên Duy bỏ vào chậu xoa nắn từ trên xuống dưới một trận, lúc đứng lên trong cái bao vải lót trên giường đất, cô bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
[Thống nhi, thân thể ta không còn trong trắng nữa rồi...]
[Cô nghĩ nhiều rồi, cô bây giờ chỉ là một con mèo thôi.]
Tô Hữu Điềm dùng chân quệt nước mũi, đau lòng không sao sánh nổi nói: [Không phải, mi không hiểu, cái thứ chỉ có số liệu không có giới tính như mi sao mà hiểu được lòng xấu hổ của một cô gái chứ, hắn, hắn vừa mới nhìn hết của ta, lại còn dùng giọng thất vọng nói là "Hóa ra em là con gái" nữa.]
[Cô bây giờ là một con mèo, xấu hổ có ích lợi gì chứ?]
Tô Hữu Điềm giãy giụa chui đầu ra khỏi đống vải mềm mại, cô nhìn thân thể thanh xuân của Viên Duy đang đi tới đi lui trên mặt đất, đau xót tột cùng nói: [Ta đã nói là mi không hiểu mà...]
Hệ thống đặc biệt làm phiền cô: [Vậy rốt cuộc cô muốn thế nào?]
Mắt mèo của Tô Hữu Điềm không nhúc nhích nhìn chằm chằm Viên Duy thay quần áo: [Trả thù trả thù, ta muốn xem lại hết của hắn hi hi.]
[Hắn vẫn còn là vị thành niên, cẩn thận bọn ta hủy diệt cô!]
Tô Hữu Điềm vô cùng tủi thân: [Ta cũng là vị thành niên mà meo meo.]
[... Cút đi.]
Trên bàn cơm, Viên Duy đặt thêm một cái ghế bên cạnh mình, Tô Hữu Điềm ngồi lên đó, cái đầu nhỏ ngẩng lên thật cao, hướng về phía Viên Duy: "A..."
Bà ngoại cười cầm đũa gõ lên đầu cô: "Mới được mấy tháng mà đã thành tinh rồi."
Viên Duy lắc đầu, đặt bát mèo tới trước mặt cô: "Tự ăn đi."
Tô Hữu Điềm đẩy bát ra, lại tiếp tục: "A..."
Viên Duy không còn cách nào khác, chỉ đành nhanh chóng ăn xong cơm rồi từng miếng từng miếng đút cho cô.
Bà ngoại cười nhìn một hồi, đột nhiên nói: "Tiểu Duy này, con đặt cho con mèo này một cái tên đi, cũng không thế cứ gọi "mèo con", "mèo con" mãi được."
Viên Duy sờ sờ bụng Tô Hữu Điềm, sau khi xác nhận cô đã ăn no bèn khép miệng cô lại.
"Tên gì cũng thế cả."
Tô Hữu Điềm không muốn, cô gừ gừ đập chân vào lòng bàn tay cậu. Tên đặc biệt quan trọng nha, cô muốn có biệt danh, bảo bối, tâm can gì đó đều được, cô tuyệt sẽ không kén chọn!
Bà ngoại cười nói: "Xem đi, thế này là đang tức giận đó, con lấy một cái tên cho nó đi, lỡ sau này mất tích cũng dễ tìm."
Viên Duy sững người, ngó sang cặp mắt mèo tròn xoe của Tô Hữu Điềm, khóe miệng không khỏi mím lại một cái.
"Gọi là Quýt Bự đi."
Cậu mới là Quýt Bự!
Cả nhà cậu là Quýt Bự!
Tô Hữu Điềm thu chân lại, khua tới khua lui trước mặt Viên Duy tạo thành nhưng vệt bóng, lúc này Viên Duy mới chịu đổi giọng, sau này cứ gọi là Quả Quýt đi.
Mẹ Viên Duy rất gầy, trong chớp mắt lúc bà vào nhà, Tô Hữu Điềm lập tức nhận ra bà.
Bởi vì bà có cùng một đôi mắt nhạt màu giống Viên Duy.
Con gái đã trở về, bà ngoại mừng rỡ vô cùng, lúc đi lại cũng ngâm nga hát. Đến cả khuôn mặt như núi băng vạn năm không đổi của Viên Duy cũng có dấu hiện tan chảy.
Tô Hữu Điềm nhìn người mẹ dịu dàng này cởi áo khoác ra, gần như vừa ngồi lên giường đất bà đã vẫy vẫy tay với cô.
"Mèo con, qua đây nào."
Tô Hữu Điềm giơ chân lên, thăm dò đi về phía bà.
Bà ngoại ngồi ở cuối giường, cười cười nói với mẹ Viên Duy, Ông Tư Nguyệt: "Con mèo nhỏ này là Viên Duy nhặt về, đừng thấy nó mới được mấy tháng tuổi, hiểu được lời người khác nói đấy. Bình thường dính Viên Duy nhất, cứ thấy thằng bé là lập tức nhào về phía nó."
Viên Duy ngồi bên bàn làm bài tập, nghe vậy thì hừ một tiếng không rõ ý tứ.
Ông Tư Nguyệt cười nhón lấy bàn chân Tô Hữu Điềm.
"Chào con, mèo con."
Tô Hữu kêu một tiếng ngọt như mía lùi: "Meo meo ngao ~"
[Chào mẹ ạ, mẹ chồng.]
Viên Duy?
Sao Viên Duy lại ở đây?
Hắn không phải là ở thành phố B sao? Từ lúc nào lại quay về nông thôn rồi?
Tim Tô Hữu Điềm nảy mạnh một cái, cô theo phản xạ trợn to mắt mèo, nhìn vào trong cửa.
Trong cửa vang lên một giọng nói có phần ngây ngô: "Biết rồi."
Thằng nhãi con phủi phủi bụi trên người, bám lên khung cửa nói: "Anh Duy, anh mau ra xem này, mèo nhà anh biết sủa tiếng chó."
Lát sau, bên kia vang lên tiếng lật sách: "Đừng làm phiền anh."
Thằng nhóc xoa xoa chân: "Để em bảo nó kêu cho anh nghe!"
Nói đoạn, nó lạch bạch chạy tới cạnh Tô Hữu Điềm, tay nhỏ luồn xuống nách cô xách lên.
Tô Hữu Điềm bị cầm trong bàn tay mập mạp, nhanh chóng được mang tới gần căn phòng.
Tô Hữu Điềm trợn trừng mắt mèo, khẩn trương đến độ lông tóc toàn thân muốn dựng đứng hết cả lên.
Viên Duy sao không ở thành phố B làm phú nhị đại của hắn đi, về nông thôn làm cái gì? Hắn nuôi mèo à? Nhúm Lông đâu? Sao không thấy nó?
Đánh mắt tía lia mấy vòng, Tô Hữu Điềm rốt cuộc cũng thấy được một bóng hình cao lớn.
Trước bệ cửa sổ, một thiếu niên mặc đồng phục màu lam hơi cúi đầu, ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa kính dịu dàng chiếu lên mặt cậu, rèm mi phủ bóng trên khuôn mặt trắng nõn, tựa như tán cây tùng soi bóng trên mặt tuyết.
Cậu cúi đầu, lộ ra cái gáy trắng trẻo, ngón tay mảnh khảnh thon dài chậm rãi cọ cọ lên trang sách, tiếng nghe xào xạc như tuyết rơi ngoài cửa sổ, nhất thời cô không thể phân biệt nổi là trang giấy trắng hơn hay là ngón tay cậu trắng hơn nữa.
Tô Hữu Điềm nhìn đến ngây người.
Soái ca, cậu là ai thế...
[Thống nhi, hắn...là Viên Duy?]
[Đúng vậy, kí chủ, hắn là Viên Duy thời cấp hai.]
Tô Hữu Điềm lập tức nhớ ngay tới tình tiết gốc trong truyện, hồi còn nhỏ, con mèo Quả Quýt... Cô không dám tin trợn to mắt mèo: [Ta là xuyên tới thời Viên Duy học cấp hai, biến thành con mèo vàng bị bóp chết ở cửa thôn đó hả?]
[Đúng.]
Tô Hữu Điềm sợ ngây người.
Cô há hốc miệng mèo, cả nửa ngày cũng không khép lại được, thế là nước bọt chảy hết cả ra.
Thằng nhóc mập xách Tô Hữu Điềm lắc qua lắc lại: "Anh Duy, anh nghe này, nó thật sự biết sủa tiếng chó đó!"
Viên Duy không chớp mắt nhìn sách giáo khoa chăm chú, ừ đại một tiếng.
Thằng nhóc mập không được đếm xỉa đến bèn nắm lấy gáy Tô Hữu Điềm giơ tới trước mặt Viên Duy, vỗ bụng cô nói: "Ê ê, mày kêu đi chứ!"
Viên Duy không kiên nhẫn ngửa ra sau, vừa quay đầu đã đụng phải mắt mèo tròn xoe của Tô Hữu Điềm, bốn mắt nhìn nhau.
Tô Hữu Điềm bị nhìn chằm chằm mà sững sờ, há to miệng nhìn cậu, nước bọt trong nháy mắt tí tách chảy xuống thành dòng.
Viên Duy ghét bỏ nhìu mày.
"Lấy ra, bẩn."
Tô Hữu Điềm: "..."
Cô đáng yêu thế cơ mà! Lông xù như vậy sao lại là bẩn được!
Thằng nhóc mập hậm hực tha Tô Hữu Điềm đi, bỏ lại vào ổ, chọc chọc bụng cô:
"Sao mày không sủa tiếng chó đi, thật là một con mèo hư."
Nói đoạn, vần vò cô cả nửa ngày rồi mới hài lòng rời đi.
Tô Hữu Điềm nằm ngửa trong ổ, nhìn nóc nhà cũ nát bằng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
[Hệ thống, ta thật sự phải làm mèo ba năm sao? Vì sao mi phải đối xử với ta như vậy meo meo...]
Hệ thống nói: [Làm mèo có gì không tốt, không phải lo ăn không phải lo mặc, mỗi ngày chỉ cần nằm trong ổ mèo, còn có thể được Viên Duy âu yếm, sướng thế còn gì!]
Tô Hữu Điềm bi thiết nói: [Nhưng Viên Duy ghét bỏ ta, hắn thế mà lại ghét bỏ một con mèo con đáng yêu vô địch như ta meo meo!]
Chiều hôm đó, để tiếp cận Viên Duy, cô không ngừng lăn lộn giả moe, ôm chân kêu rên, bao nhiêu chiêu số đều đem hết ra thi triển mà Viên Duy lại hết lần này tới lần khác chẳng thèm đoái hoài, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, đến nửa ánh mắt cũng không thèm bố thí cho cô.
Hắn không phải là rất thích Nhúm Lông sao?
Vì sao lại ghét bỏ cô như vậy!
Là do lông cô không đủ mềm sao? Hay là do giọng cô không đủ ngọt?
Hay hắn chỉ thích chó không thích mèo?
Tô Hữu Điềm nằm trong ổ mèo ở góc tường, thở dài một hơi sống không còn gì luyến tiếc.
[Chuyện này không thể trách ta được.]
Tô Hữu Điềm ôm lấy cái đuôi nhỏ của mình, sụt sịt nói: [Mi trả mùa xuân thứ hai lại cho ta đây! Mi trả tiểu thịt tươi cho ta đây!]
Hệ thống bất đắc dĩ hỏi: [Viên Duy có chỗ nào kém tiểu thịt tươi chứ?], nó lại đổi giọng, phát ra hai tiếng cười máy móc quái dị: [Lại nói, không phải cô muốn xem Viên Duy trải qua thời kỳ trưởng thành thế nào sao hi hi.]
Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngô của Tiểu Viên Duy trong bức ảnh kia, Tô Điềm theo phản xạ cười hai tiếng: [Hi hi.]
Cười xong, cô lại thở dài một tiếng, cảm thấy mình vứt bỏ tiết tháo nhanh quá rồi, chưa đâu đã thỏa hiệp.
Một chốc sau, bà ngoại Viên Duy khoác áo bông dày từ trong phòng đi ra. Đầu bà đầy tóc bạc, lưng hơi còng nhưng bước chân vẫn rất nhanh nhẹn, đun thêm nước sôi cho Viên Duy xong thì đem đồ ăn thừa trộn cơm cho Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm động động mũi ngửi ngửi, không ngửi thấy mùi thức ăn mặn, cô lè lưỡi, cuộn mình lại đi ngủ.
Bà ngoại vuốt đầu cô thở dài một hơi, lẩm bẩm: "Mèo con à, con không ăn cơm sao lớn lên được."
Tô Hữu Điềm cảm nhận lòng bàn tay ram ráp trên đầu, meo một tiếng ỉu xìu.
Ngoại à, con bị chiều hư rồi, thật sự ăn không vào.
Tô Hữu Điềm vùi đầu vào trong bụng, cảm giác được ánh đèn trong phòng Viên Duy đã tắt, cô cũng mơ mơ màng màng thiếp đi.
Nửa đêm, cô bị lạnh mà tỉnh, tuy ổ mèo được tạo từ chăn dày nhưng lại đặt trong góc bếp, nhất là trên mặt đất lạnh băng, không khí lạnh lẽo không ngóc ngách nào là không thấm vào được, bộ lông dày trên người cô căn bản không có ích gì.
Cô mơ mơ màng màng đứng dậy, theo bản năng tìm về phía nguồn nhiệt, không biết mình đã tới chỗ nào, luồng khí ấm áp liên tục phả vào lông mình, nhất thời làm cô thoải mái híp mắt lại.
Tô Hữu Điềm sảng khoái thở dài, cô vừa mở mắt ra thì trông thấy miệng bếp lò đen ngòm, trông giống như một con mãnh thú đang mở cái miệng to như chậu máu, ngậm lấy nửa cái đầu của cô vào mồm.
Tô Hữu Điềm: "... Meooo!"
[Cô là cảm thấy Viên Duy quá khó khăn nên quyết định cho hắn thêm chút thịt làm đồ ăn sao?]
Tô Hữu Điềm hừ một tiếng, cô cũng là nghĩ mà sợ, vừa rồi thiếu chút nữa đã phát sóng trực tiếp cảnh bếp lò thiếu chết mình cho hệ thống xem rồi.
Cô sợ đến rùng mình, chết khiếp rụt đầu lại.
Vừa tiếp xúc với không khí lạnh, cô đã run lẩy bẩy, Tô Hữu Điềm nhìn cái miệng bếp đen ngòm, lý trí và khát vọng sưởi ấm nhất thời đánh nhau.
Lỡ như vào đó rồi, sáng mai bà ngoại nấu cơm không phát hiện ra cô, để cô chết cháy thì phải làm sao...
Nhưng nếu không vào thì cô lại bị cóng đến không chịu nổi.
Tô Hữu Điềm cắn răng, tâm lí cầu sinh chiến thắng tâm lí cầu may, cô chậm rãi lùi ra sau mấy bước. Khóe mắt lơ đãng liếc qua, thấy cửa phòng của Tiểu Viên Duy chưa đóng hẳn.
Ánh mắt cô lập tức sáng ngời, cong mông chạy tới dùng đầu đẩy cửa ra.
Mái nhà trong phòng Viên Duy bị dột, thứ duy nhất còn nhìn được là cái bàn học lớn kê bên giường đất (*), trên bàn bày đầy các loại sách vở tư liệu, đồng phục màu lam vắt trên ghế, một bên tay áo rủ xuống.
(*) Loại giường đặc trưng ở phương Bắc Trung Quốc, làm bằng đất nung, bên trong khoét rỗng có thể bỏ than vào để sưởi ấm.
Tai Tô Hữu Điềm khẽ động, tiếng Viên Duy ngáy nho nhỏ truyền rõ ràng vào tai cô.
Cô bật một cái móng vuốt sắc nhọn ra, móc lên tay áo, mất nửa ngày mới bò lên được ghế, sau đó lại tốn mười phút mới nhảy được lên giường.
Thân mình cô nhỏ xinh, thể trọng nhẹ nhàng, lúc nhảy lên giường, Viên Duy vẫn còn ngủ rất say.
Tô Hữu Điềm khe khẽ thở dốc, cô nhìn khuôn mặt non nớt của Viên Duy dưới ánh trăng, có chút ngẩn ngơ.
"Viên Duy khi còn bé hóa ra là trông thế này..."
Mặt mày rất mềm mại, nhưng vẫn có thể nhìn ra được mày kiếm mắt sáng của sau này, đường nét ngay từ ban đầu đã rất sắc bén.
Viên Duy không hay biết gì, cậu ngủ rất sâu, lồng ngực lên xuống nhè nhẹ, dáng vẻ nhắm mắt trông chẳng khác nào Hoàng Tử Bé dưới ánh trăng.
Tô Hữu Điềm khẽ khàng giơ chân lên chạm chạm vào mặt Viên Duy, cô dùng mũi ngửi ngửi thăm dò trước, hơi thở của Viên Duy phả lên cái mặt đầy lông của cô, để lộ ra cần cổ trắng mịn mảnh mai.
Tô Hữu Điềm nhìn mà kích động vô cùng, lập tức vùi đầu dựa lên cổ cậu.
Oa, thoải mái quá...
Ừm, ấm lắm...
Viên Duy nhíu nhíu mày, cậu khó khăn ngửa đầu thở hắt ra, có lẽ là do học hành mệt mỏi nên cuối cùng cũng không tỉnh lại.
Tô Hữu Điềm thỏa mãn cuộn người trên cổ Viên Duy, ngủ ngon lành.
Sáng sớm hôm sau, cô còn chưa tỉnh đã cảm giác da gáy mình căng lên, tứ chi trở nên cứng ngắc.
Cô mơ màng mở mắt ra, trông thấy Viên Duy đang lạnh mặt nhìn mình.
Không thể không nói, Viên Duy phiên bản khi còn nhỏ khống chế tâm trạng chưa được tốt lắm, hiện giờ trong mắt cậu viết rất rõ ràng hai chữ: "Ghét bỏ".
Tô Hữu Điềm: Bây giờ giả moe còn kịp không?
Lại một lần nữa bị ném về cái ổ cũ nát, Tô Hữu Điềm thở dài, sống không còn gì luyến tiếc.
Viên Duy vì sao lại không thích cô chứ. Chẳng lẽ là do năng lực giả moe của cô không đủ?
Tô Hữu Điềm buồn bực trợn tròn hai mắt, cô không tin cô không thu phục được một thằng nhãi con.
Lúc ăn cơm, Viên Duy và bà ngoại ngồi trên bàn húp cháo.
Hơi nước trăng trắng quẩn quanh trong phòng, Tô Hữu Điềm lăn lộn quấn bên chân Viên Duy, làm nũng giả moe ra sức thu hút sự chú ý của cậu, không ngờ Viên Duy ngồi thẳng tắp, sừng sững bất động, thoạt nhìn còn lãnh khốc hơn cả giá rét ngày đông.
Cơm nước xong, cậu khoác cặp lên chuẩn bị đi:
"Ngoại, con đi học đây."
Nói đoạn, cậu tránh khỏi Tô Hữu Điềm, xoay người rời đi.
Tô Hữu Điềm thu chân, đau khổ thở dài.
Bà ngoại thu dọn bát đũa, bỏ một cái bánh bao vào bát mèo của cô, lại nhéo nhéo chân cô.
"Mèo con, mau ăn đi."
Tô Hữu Điềm cắn máy cái lấy lệ, mắt nhìn chằm chằm ra sân.
Xa xa, dáng người gầy gò của Tiểu Viên Duy dần biến mất trong màn tuyết.
Chiều tối, Viên Duy đạp tuyết trở về, cậu vừa vào tới sân, Tô Hữu Điềm lập tức vọt ra ngoài, quấn quít bên chân cậu kêu gọi, thật sự coi mình thành cún.
Viên Duy mặt không đổi sắc, cũng không cúi đầu.
Cứ như vậy suốt mấy ngày liền, Viên Duy cho tới giờ tựa hồ chưa từng đối xử đặc biệt với cô lần nào, mỗi ngày đều tất bật ra cửa, rồi lại tất bật trở về. Trong thế giới của Viên Duy dường như chỉ có bà ngoại và việc học, không đúng, còn có người mẹ đang làm việc trên trấn nữa.
Tô Hữu Điềm lăn lộn như vậy, gần như là đã muốn từ bỏ.
Hệ thống không nhìn nổi: [Cô lăn qua lộn lại như vậy làm gì? Ta cũng đâu có thông báo nhiệm vụ gì cho cô đâu.]
Tô Hữu Điềm nhìn hàng dấu chân trên tuyết, nói không nên lời cảm giác trong lòng, nàng đại khái chỉ biết rằng, cô bây giờ, chỉ là không quen thôi.
Tuy chỉ chung đụng với Viên Duy phiên bản thành niên có mấy tháng, nhưng cô đã quen được anh chăm sóc, quen được anh đối xử dịu dàng, hiện giờ bỗng nhiên bước vào thời anh còn niên thiếu, phát hiện ra cuộc sống của anh hoàn toàn không có cô, thậm chí còn phiền chán cô, sự chênh lệch to lớn như mực nước sông so với mực nước biển khiến cô không biết phải làm sao.
Cô giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, gắng tìm kiếm sự an ủi ở một Viên Duy còn nhỏ hơn cô.
Hôm nay, Viên Duy vừa vào nhà đã phủi phủi hoa tuyết trên đầu: "Ngoại, con về rồi."
Bà ngoại cười híp mắt.
"Lạnh không? Mau lên giường sưởi ấm đi."
Viên Duy lắc đầu, cởi áo khoác ra là lập tức mở cặp, một chồng tài liệu dày được cậu bỏ ra bàn.
Vừa định ngồi xuống, cậu chợt khựng lại, làm bộ lơ đang hỏi: "Ngoại ơi, mèo đâu rồi ạ?"
Bà ngoại ở dưới bếp đang múc nước vào nồi, nghe vậy ló đầu ra: "Mèo à, cả ngày nay ngoại cũng không thấy nó đâu, nó lớn rồi, biết ra ngoài đi chơi rồi đấy."
Viên Duy nhìn bên ngoài cửa sổ gió bấc đang gào thét, mím môi.
Chạng vạng, trời từ sớm đã tối mù tối mịt, Viên Duy ăn xong cơm tối, ngồi trước bàn học nhưng mãi vẫn chưa động bút.
Cuối cùng, cậu thở dài, tìm trong ngăn tủ lấy ra chiếc áo bông dày nhất, khoác lên người rồi ra ngoài.
Bà ngoại ngủ nông, bị Viên Duy đánh thức, mơ màng hỏi: "Tiểu Duy, nửa đêm con ra ngoài làm gì thế?"
Viên Duy nói: "Ngoại ngủ trước đi, con ra ngoài đi một vòng rồi về."
"Đừng đi xa quá đấy!"
Viên Duy vâng một tiếng.
Gió tuyết bên ngoài quất lên áo bông, tạo ra những tiếng lộp độp, Viên Duy cầm đèn pin soi lên mặt đất thành một quầng sáng nho nhỏ.
Cậu cau mày, thân hình gầy gò trong gió tuyết khom thành một hình cung, khập khiễng bước đi.
Viên Duy che mũi miệng lại, đi dọc theo đoạn đường thường đi, cuối cùng phát hiện ra vài dấu chân hình hoa mai nho nhỏ.
Dấu chân như có như không, có cái đã bị tuyết lấp mất, Viên Duy không sao phân rõ được phương hướng cụ thể, cậu ngẩng đầu, muốn cất tiếng gọi, lại phát hiện ra không có cái tên cụ thể nào để gọi.
Gió càng lúc càng lớn, hàng mày của Viên Duy cũng càng lúc càng nhíu chặt, cậu đi tới một căn nhà bỏ hoang trong sân, lướt mắt đảo một vòng trong chuồng bò trống không, chợt bắt gặp một đôi mắt tròn xoe lóe ánh xanh lục.
Viên Duy khựng lại.
Cậu cẩn thận khom người, vừa nhìn kĩ lại đã thấy một nhúm lông vàng vàng nằm trong góc lạnh run, đôi mắt mèo vừa to vừa tròn trông thấy cậu chợt sáng ngời, lại chỉ thăm do giơ chân lên mà không dám đi qua.
Viên Duy thở phào nhẹ nhõm, cậu xòe bàn tay ra: "Mèo con, qua đây."
Nhất thời, con mèo kia meo meo ngao một tiếng, bổ nhào tới.
Viên Duy suýt nữa bị nó nhào cho ngã xuống đất.
Tô Hữu Điềm dường như thật sự bị lạnh, run lẩy bẩy trong lòng cậu. Viên Duy không mấy thành thục vuốt vuốt đầu nó, con mèo con lập tức giãy giụa nhảy xuống, thoắt cái đã chui vào đống rơm rạ trong chuồng bò.
Viên Duy nhíu nhíu mày, môi mỏng mím lại.
Chốc sau, Tô Hữu Điềm vui vẻ phe phẩy đuôi, chạy trở lại, ngoài miệng dường như đang ngậm thứ gì đó.
Cô nhả xuống trước mặt Viên Duy.
Viên Duy nhìn qua, là hai con chim sẻ.
Tô Hữu Điềm kiêu ngạo ưỡn ngực, chờ cậu khen thưởng.
Cô tìm cả một ngày mới bắt được hai con chim sẻ này, không nghĩ tới đi chơi về quá muộn, lại gặp phải tuyết lớn, bởi vậy mới không về được nhà.
Không ngờ Viên Duy có thể tự mình ra ngoài tìm cô, điều này khiến cõi lòng sắp tuyệt vọng của cô thoáng lóe lên tia hi vọng.
Viên Duy lặng thinh một lát rồi bỏ hai con chim sẻ vào túi, tiếp đó dịu dàng xoa đầu Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm mãn nguyện híp mắt.
Ha, quả nhiên không ai có thể tránh thoạt sức quyến rũ của mèo.
Cô bảnh chọe nghĩ, giây kế tiếp, trên mông chợt cảm thấy một trận đau đớn.
Bốp một tiếng, Viên Duy thu tay lại, híp mắt cười với cô:
"Em trộm chạy ra ngoài, tuy bắt được chim sẻ nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!"
Tô Hữu Điềm: [... Cái đồ cặn bã dùng xong là ném! Ta cắn!]
Cuối cùng, hai con chim sẻ bị Viên Duy vùi trong bếp lò nướng, một con cho bà ngoại, một con cậu chia ra ăn cùng Tô Hữu Điềm.
Tới đây hơn một tháng, rốt cuộc Tô Hữu Điềm cũng nhìn thấy được chút thức ăn mặn, cô liếm liếm cái miệng bóng mỡ, thỏa mãn ngủ trong lòng Viên Duy.
Sắp đến Tết, mẹ Viên Duy cũng sắp trở về, bà ngoại và Viên Duy tổng vệ sinh nhà cửa một lượt, đến cả Tô Hữu Điềm cũng không được buông tha, cô bị Viên Duy bỏ vào chậu xoa nắn từ trên xuống dưới một trận, lúc đứng lên trong cái bao vải lót trên giường đất, cô bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
[Thống nhi, thân thể ta không còn trong trắng nữa rồi...]
[Cô nghĩ nhiều rồi, cô bây giờ chỉ là một con mèo thôi.]
Tô Hữu Điềm dùng chân quệt nước mũi, đau lòng không sao sánh nổi nói: [Không phải, mi không hiểu, cái thứ chỉ có số liệu không có giới tính như mi sao mà hiểu được lòng xấu hổ của một cô gái chứ, hắn, hắn vừa mới nhìn hết của ta, lại còn dùng giọng thất vọng nói là "Hóa ra em là con gái" nữa.]
[Cô bây giờ là một con mèo, xấu hổ có ích lợi gì chứ?]
Tô Hữu Điềm giãy giụa chui đầu ra khỏi đống vải mềm mại, cô nhìn thân thể thanh xuân của Viên Duy đang đi tới đi lui trên mặt đất, đau xót tột cùng nói: [Ta đã nói là mi không hiểu mà...]
Hệ thống đặc biệt làm phiền cô: [Vậy rốt cuộc cô muốn thế nào?]
Mắt mèo của Tô Hữu Điềm không nhúc nhích nhìn chằm chằm Viên Duy thay quần áo: [Trả thù trả thù, ta muốn xem lại hết của hắn hi hi.]
[Hắn vẫn còn là vị thành niên, cẩn thận bọn ta hủy diệt cô!]
Tô Hữu Điềm vô cùng tủi thân: [Ta cũng là vị thành niên mà meo meo.]
[... Cút đi.]
Trên bàn cơm, Viên Duy đặt thêm một cái ghế bên cạnh mình, Tô Hữu Điềm ngồi lên đó, cái đầu nhỏ ngẩng lên thật cao, hướng về phía Viên Duy: "A..."
Bà ngoại cười cầm đũa gõ lên đầu cô: "Mới được mấy tháng mà đã thành tinh rồi."
Viên Duy lắc đầu, đặt bát mèo tới trước mặt cô: "Tự ăn đi."
Tô Hữu Điềm đẩy bát ra, lại tiếp tục: "A..."
Viên Duy không còn cách nào khác, chỉ đành nhanh chóng ăn xong cơm rồi từng miếng từng miếng đút cho cô.
Bà ngoại cười nhìn một hồi, đột nhiên nói: "Tiểu Duy này, con đặt cho con mèo này một cái tên đi, cũng không thế cứ gọi "mèo con", "mèo con" mãi được."
Viên Duy sờ sờ bụng Tô Hữu Điềm, sau khi xác nhận cô đã ăn no bèn khép miệng cô lại.
"Tên gì cũng thế cả."
Tô Hữu Điềm không muốn, cô gừ gừ đập chân vào lòng bàn tay cậu. Tên đặc biệt quan trọng nha, cô muốn có biệt danh, bảo bối, tâm can gì đó đều được, cô tuyệt sẽ không kén chọn!
Bà ngoại cười nói: "Xem đi, thế này là đang tức giận đó, con lấy một cái tên cho nó đi, lỡ sau này mất tích cũng dễ tìm."
Viên Duy sững người, ngó sang cặp mắt mèo tròn xoe của Tô Hữu Điềm, khóe miệng không khỏi mím lại một cái.
"Gọi là Quýt Bự đi."
Cậu mới là Quýt Bự!
Cả nhà cậu là Quýt Bự!
Tô Hữu Điềm thu chân lại, khua tới khua lui trước mặt Viên Duy tạo thành nhưng vệt bóng, lúc này Viên Duy mới chịu đổi giọng, sau này cứ gọi là Quả Quýt đi.
Mẹ Viên Duy rất gầy, trong chớp mắt lúc bà vào nhà, Tô Hữu Điềm lập tức nhận ra bà.
Bởi vì bà có cùng một đôi mắt nhạt màu giống Viên Duy.
Con gái đã trở về, bà ngoại mừng rỡ vô cùng, lúc đi lại cũng ngâm nga hát. Đến cả khuôn mặt như núi băng vạn năm không đổi của Viên Duy cũng có dấu hiện tan chảy.
Tô Hữu Điềm nhìn người mẹ dịu dàng này cởi áo khoác ra, gần như vừa ngồi lên giường đất bà đã vẫy vẫy tay với cô.
"Mèo con, qua đây nào."
Tô Hữu Điềm giơ chân lên, thăm dò đi về phía bà.
Bà ngoại ngồi ở cuối giường, cười cười nói với mẹ Viên Duy, Ông Tư Nguyệt: "Con mèo nhỏ này là Viên Duy nhặt về, đừng thấy nó mới được mấy tháng tuổi, hiểu được lời người khác nói đấy. Bình thường dính Viên Duy nhất, cứ thấy thằng bé là lập tức nhào về phía nó."
Viên Duy ngồi bên bàn làm bài tập, nghe vậy thì hừ một tiếng không rõ ý tứ.
Ông Tư Nguyệt cười nhón lấy bàn chân Tô Hữu Điềm.
"Chào con, mèo con."
Tô Hữu kêu một tiếng ngọt như mía lùi: "Meo meo ngao ~"
[Chào mẹ ạ, mẹ chồng.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook