Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?
-
Chương 11
[Mời trong vòng hai mươi giây chọn một trong những lựa chọn sau và hoàn thành trong bốn mươi giây.
1. Gào lên với Viên Duy: Viên Duy! (&^*&&^%&%^@!^$#$%)((%^#[email protected]#¥% anh!
2. Gào lên với Viên Duy: Anh chính là loại nghèo rớt mồng tơi, giả bộ cái gì?
3. Gào lên với Viên Duy: Cút đi! Đi rồi đừng quay lại nữa!
Vượt quá thời hạn, nhiệm vụ thất bại, phạt giật điện, 20, 19, 18...]
Tô Hữu Điềm sững người, trợn mắt, vừa há miệng ra, hệ thống đã chặn trước:
[Không được tru tréo! Không được khóc lóc om sòm! Còn kì kèo nữa sẽ giật điện!]
Cô ngậm miệng lại: "Sao không giết chết ta nữa?"
[Quen biết lâu vậy rồi, cho cô đi cửa sau, đừng có lâu la! 10, 9,...]
Tô Hữu Điềm hỏi: "Cái này khó quá, ta gào nho nhỏ thôi được không?"
[Không được! 8, 7...]
Tô Hữu Điềm cuống lên: "Vậy rốt cuộc nên chọn cái nào đây?"
Cái thứ nhất chửi bới hạ nhục người ta quá cô không nói nổi, quan trọng nhất là...nó quá dài.
Cái thứ hai, mắng Viên Duy là đồ nghèo kiết xác sao? Không nên không nên, hơi quá đáng thôi cô cũng không nói nổi.
[6, 5, 4,...]
Cái cuối cùng đi, cái cuối vừa đơn giản vừa dễ nhớ, lại phù hợp với sự đa sầu đa cảm của cô, đúng chuẩn kiểu nhỏ nhẹ yếu đuối giàu tình cảm của một cô gái nhỏ.
Tô Hữu Điềm gật đầu.
[3, 2,...]
"3! Ta chọn 3!"
[Đã chọn 3, mời kí chủ hoàn thành lựa chọn số 3 trong vòng bốn mươi giây. 40, 39...]
Tìm được đường sống trong chỗ chết một lần, Tô Hữu Điềm thở phào nhẹ nhõm, cô vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện ra phía trước đen đặc một màu, đến nửa cái bóng người cũng không thấy đâu.
"Hệ thống..." Tô Hữu Điềm há miệng run rẩy nói: "Không thấy Viên Duy đâu."
Con mẹ nó chân hắn dài quá hay là mọc tám cái chân vậy? Bị thương còn đi nhanh được đến vậy cơ à?
[Để ta xem bản đồ một chút, hắn đang đứng cách cô 200 mét. Ta chỉ đường cho cô.]
"40 giây 200 mét? Mi có hiểu lầm gì với thể chất củi mục của ta rồi hả?"
[Không đến 40 giây, 35, 34,...]
Tô Hữu Điềm phun ra một búng máu: "Ta biết ngay nhiệm vụ này sẽ không đơn giản vậy mà."
[33, 32,...]
"Đừng đếm nữa! Ta chạy ngay đây!"
Nói đoạn, Tô Hữu Điềm ôm Nhúm Lông càng chặt hơn, vừa chạy vừa ngao ngao kêu.
"Viên Duy! Viên Duy!"
Cô vừa chạy vừa gọi, Nhúm Lông trong lòng cô bị đè ép kêu ngao ngao, vùng vẫy muốn xuống.
"Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, mẹ dẫn con đi tìm ba nhé, không tìm thấy ba mẹ sẽ bị nướng khét đó QAQ"
Nhúm Lông: "Ngao ngao?"
[20, 19, 18... Còn 160 mét nữa, rốt cuộc cô phế đến mức nào nữa vậy!"
Tô Hữu Điềm: "QAQ"
"Viên Duy! Viên Duy anh ở đâu?"
Tô Hữu Điềm chạy về phía trước cứ như thiếu phụ bi lụy ôm con nhỏ tìm người chồng phụ bạc, người hoang mang không nơi nương tựa vậy.
Đầu Nhúm Lông trong lòng Tô Hữu Điềm gà gật lên xuống, Tô Hữu Điềm nhìn bản đồ quãng đường chậm chạp rút ngắn cứ như ốc sên bò, chỉ cảm thấy buồn bực tựa hồ muốn phát hỏa, trong miệng cũng từ từ trào lên vị tanh của máu, trước mắt trăng sao từng vòng lượn quanh.
Cô vừa chạy vừa ào ào rơi nước mắt: "Ngao ngao! Trực tiếp giật điện chết ta luôn đi! Ta thực sự chạy hết nổi rồi!"
[Sắp tới rồi! 10, 9, 8...]
Tô Hữu Điềm thực sự không gượng nổi nữa, cô trực tiếp thả Nhúm Lông xuống bên cạnh, lăn vật ra đất:
"Ta có gây nên tội nghiệt gì chứ hả! Mi cứ thẳng tay giật điện chết luôn ta đi!"
[Lại ăn vạ! Lại ăn vạ! Cẩn thận ta giật điện chết cô!]
"Giật đi! Mi giật đi!"
[Được được được, ta sẽ cho cô thêm mười giây!]
Tô Hữu Điềm gào lên: "Có cho mười phút ta cũng không chơi!"
Đang lăn lộn, chợt lăn đụng vào chân một người. Cô sửng sốt, vừa ngước mắt lên thì thấy Viên Duy hơi cúi người, nhàn nhạt nhìn cô.
Dưới ánh đèn, sắc mặt anh trắng bệch, nhưng trên trán lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
"Em lăn lộn gì chứ?"
[5, 4, 3,...]
Trong chớp mắt, Tô Hữu Điềm chợt ôm lấy đùi Viên Duy, ngao ngao la lên: "Cút đi! Đi rồi đừng quay lại nữa!"
Nói xong, cô ôm chặt lấy Viên Duy.
[Nhiệm vụ hoàn thành.]
Viên Duy nhướng một bên lông mày, giật giật chân, Tô Hữu Điềm ôm anh, chùi hết nước mắt nước mũi lên ống quần anh.
Viên Duy bất đắc dĩ mím môi một cái, anh ngồi xổm xuống một nửa, bóng dáng cao lớn lập tức bao lấy Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm hít hít nước mũi: "Anh đã nói là anh sẽ không đánh tôi."
Viên Duy đỡ cô dậy, giật giật chân, ý bảo cô miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo: "Không phải em muốn tôi cút sao?"
Tô Hữu Điềm cúi xuống, thấy quần Viên Duy bị cô vò thành một đống nhàu nhĩ, nước mắt nước mũi và bụi bặm dính vào với nhau cáu bẩn. Cô ngượng ngùng cúi đầu.
"Tôi buông ra rồi, anh đi đi."
Nói xong, cô len lén giương mắt liếc Viên Duy.
Viên Duy bế Nhúm Lông đang kêu ngao ngao bên cạnh lên: "Chạy theo tôi xa vậy là để bảo tôi cút à?"
"..."
Cô cũng hiểu rằng hành động này rất bại não.
Viên Duy lắc đầu bất đắc dĩ, tựa hồ đối với việc cô đầu óc chập mạch đã tập mãi thành quen. Anh nhìn khuôn mặt lem nhem của Tô Hữu Điềm một chốc, giơ Nhúm Lông lên trước mặt cô.
Tô Hữu Điềm: "?"
Viên Duy chợt dán Nhúm Lông bông xù lên mặt cô, sau đó quệt trái quệt phải quệt lên quệt xuống.
Tô Hữu Điềm: "..."
Nhúm Lông: "Ngao?"
Viên Duy buông Nhúm Lông xuống, gật đầu: "Tôi không có khăn tay, chỉ có thể như vậy thôi."
Anh không sợ làm con trai cún của anh thất vọng sao?
Cô phì ra một nhúm lông chó, cướp Nhúm Lông về, ngồi dưới đất lấy mông làm trục xoay qua chỗ khác: "Anh không cần phải tha thứ cho tôi, vừa rồi tôi lại mắng chửi anh, chúng ta về sau cũng đừng liên lạc nữa, đường ai nấy đi!"
Nói xong, bụng cô chợt réo lên.
Cô rất đường hoàng chọc chọc bụng Nhúm Lông:
"Nhúm Lông, sao con nhanh đói vậy, mới nãy cho con ăn còn chưa đủ sao?"
Nhúm Lông ngáp một cái, núp trong ngực cô hờ hững.
Viên Duy nhìn cô bất đắc dĩ, luồn hai tay xuống dưới nách cô, dùng sức một cái đã vững vàng nhấc được cô lên.
Tô Hữu Điềm cả kinh: "Anh, anh làm gì vậy?"
Viên Duy nói: "Đi thôi, tôi dẫn em đi ăn."
Tô Hữu Điềm nhìn con phố đen kịt chung quanh: "Đi đâu?"
"Nhà tôi."
Nhà Viên Duy vẫn còn sót lại mùi máu tanh và vị thuốc đông y. Tô Hữu Điềm ngồi trên salon, nhìn Nhúm Lông vùi đầu vào bát ăn, chân sau giơ lên cao, cứ như muốn bay lên vậy, khóe miệng cô không khỏi hé ra nụ cười.
Bên phải, ảnh chụp mẹ Viên Duy còn treo trên tường, trên bàn trà không có hoa quả, nhưng dưới di ảnh lại bày đầy đủ chuối tiêu cam quýt.
Tô Hữu Điềm nhìn đồ đạc cũ nát trong nhà, mắt hơi nong nóng.
Cô cúi đầu, không dám nhìn người phụ nữ đang cười dịu dàng hiền hòa kia nữa.
Mẹ Viên Duy đã lấy hết cuộc đời mình dồn cho Viên Duy, xuất thân của bà không tốt, vậy nhưng rất độc lập tự chủ, hướng tới tự do, sai lầm duy nhất phạm phải cả đời này chính là quen biết bố Viên Duy, bà dịu dàng, nhưng cũng rất ngây thơ, dễ dàng tin tưởng vào lời ngon tiếng ngọt của bố Viên Duy, cuối cùng, tên đàn ông cặn bã biến mất, bà một mình mang theo Viên Duy sống cuộc sống gian khổ.
Vất vả mãi mới nuôi Viên Duy lớn lên được, lại bị bệnh tật hành hạ đoạt mất sinh mệnh.
Tô Hữu Điềm vì muốn cho Viên Duy cơ hội vùng dậy đã cố ý tạo ra một đoạn mở đầu dẫn truyện. Hầu như trong tiểu thuyết nào, nam chính kiểu tổng tài cũng đều có một điểm chung đó là quá khứ bi thảm, họ thiếu yêu thương, cũng không biết yêu thương, chỉ biết đợi nữ chính tới ủ tan trái tim băng giá của họ, cứu bọn họ khỏi cuộc sống vô vị.
Tô Hữu Điềm cũng cảm thấy viết vậy chẳng có gì là không đúng, cho đến khi cô xuyên tới thế giới này.
Lúc này cô mới phát hiện ra, mấy câu ngắn ngủi của mình lại có thể quyết định cả một đời người.
Cô cúi đầu thật thấp, gần như không biết phải đối mặt với Viên Duy thế nào nữa.
Nếu anh biết cô chính là "đầu sỏ" gây nên tất cả bi thảm cho cuộc sống của anh, nhất định sẽ ngược cô thảm hơn Thịnh Hạ.
Tô Hữu Điềm cười khổ một tiếng.
"Aiz, hệ thống, mi nói xem nếu ta viết mẹ Viên Duy trọng sinh thì sẽ thế nào? Liệu tiểu thuyết có trở thành một thế giới không?"
[Cái này lời ta nói không tính được.]
Lời hệ thống nói không tính, vậy lời ai nói thì tính?
Cô nhớ, trước đây cũng từng nói đến vấn đề tương tự, hệ thống cũng trả lời rất mơ hồ, vậy rốt cuộc là ai đứng đằng sau hệ thống, khiến cô xuyên vào sách?
"Thịnh Hạ!"
"Ơi?"
Tô Hữu Điềm nghển cổ nhìn về phía phòng bếp.
Trong bếp hắt ra quầng sáng mờ mờ của ngọn đèn nhỏ, Viên Duy đeo tạp dề cúi đầu nhìn mì trong nồi. Tô Hữu Điềm không ngờ, Viên Duy nói đến nhà anh ăn, hóa ra là tự mình nấu mì cho cô. Có thể được nếm thử tay nghề nấu nướng của nam chính trong truyện chính mình viết, cô cũng thật vinh dự.
Tô Hữu Điềm nghĩ một hồi, ánh mắt nhìn anh lại ngẩn ra.
Dưới ánh đèn, tóc Viên Duy hơi ngả vàng, tỏa ra ánh sáng ấm áp, lưng anh hơi khom xuống, cần cổ thon dài, vài sợi tóc không an phận chui vào trong cổ áo, tạp dề phác họa vòng eo anh càng thêm thon gầy, anh mặc bộ quần áo rộng rãi mặc ở nhà, một góc gấu quần bị anh giẫm lên.
Tô Hữu Điềm bất giác nắm lấy vỏ bọc salon, thân thể Viên Duy hơi khom xuống, đường vòng cung hoàn mỹ khiến người ta không tự chủ được muốn dán lên người anh.
Tô Hữu Điềm: "Hệ thống, mi vừa nói gì? Nghe không rõ..."
[Mau quét ngay cái đống suy nghĩ bậy bạ trong đầu cô đi! Người ta nấu cơm cho cô ăn mà cô lại như thế, lương tâm của cô có biết đau không hả?"
Tô Hữu Điềm cúi đầu: "Ta có tội. Ta bị sắc đẹp mê hoặc, aiz..."
Viên Duy hơi quay đầu lại: "Trong ngăn kéo của tôi có quần áo sạch, đổi đi."
Tô Hữu Điềm ngoan ngoãn gật đầu, cô vừa đứng lên liền thấy lớp bụi ở hai bên trên salon tạo thành hai vệt, hợp lại với nhau vừa vặn thành hình cái mông.
Tô Hữu Điềm: "..."
Cô ôm Nhúm Lông đang ăn cơm lên, chùi chùi lên salon.
Nhúm Lông: "Ngao? Ngao!!!"
Viên Duy chậc một tiếng: "Em lại ức hiếp Nhúm Lông đấy à?"
Tô Hữu Điềm vội vàng thả Nhúm Lông xuống đứng ngay ngắn: "Không có! Tôi chưa từng ức hiếp nó!"
Nhúm Lông liếc cô, cắn lấy cái bát tha vào góc, vùi mặt vào bên trong.
Viên Duy bỏ gói gia vị vào nồi, cho đũa vào khuấy khuấy.
"Đi thay quần áo đi, chuẩn bị ăn cơm."
Tô Hữu Điềm đáp một tiếng, cô vào phòng ngủ, đóng cửa lại, mở tủ quần áo ra.
Ố! Toàn sơ mi.
Cô như có điều suy nghĩ thoáng liếc ra cửa, sau đó chọn lấy cái áo ngắn nhất.
1. Gào lên với Viên Duy: Viên Duy! (&^*&&^%&%^@!^$#$%)((%^#[email protected]#¥% anh!
2. Gào lên với Viên Duy: Anh chính là loại nghèo rớt mồng tơi, giả bộ cái gì?
3. Gào lên với Viên Duy: Cút đi! Đi rồi đừng quay lại nữa!
Vượt quá thời hạn, nhiệm vụ thất bại, phạt giật điện, 20, 19, 18...]
Tô Hữu Điềm sững người, trợn mắt, vừa há miệng ra, hệ thống đã chặn trước:
[Không được tru tréo! Không được khóc lóc om sòm! Còn kì kèo nữa sẽ giật điện!]
Cô ngậm miệng lại: "Sao không giết chết ta nữa?"
[Quen biết lâu vậy rồi, cho cô đi cửa sau, đừng có lâu la! 10, 9,...]
Tô Hữu Điềm hỏi: "Cái này khó quá, ta gào nho nhỏ thôi được không?"
[Không được! 8, 7...]
Tô Hữu Điềm cuống lên: "Vậy rốt cuộc nên chọn cái nào đây?"
Cái thứ nhất chửi bới hạ nhục người ta quá cô không nói nổi, quan trọng nhất là...nó quá dài.
Cái thứ hai, mắng Viên Duy là đồ nghèo kiết xác sao? Không nên không nên, hơi quá đáng thôi cô cũng không nói nổi.
[6, 5, 4,...]
Cái cuối cùng đi, cái cuối vừa đơn giản vừa dễ nhớ, lại phù hợp với sự đa sầu đa cảm của cô, đúng chuẩn kiểu nhỏ nhẹ yếu đuối giàu tình cảm của một cô gái nhỏ.
Tô Hữu Điềm gật đầu.
[3, 2,...]
"3! Ta chọn 3!"
[Đã chọn 3, mời kí chủ hoàn thành lựa chọn số 3 trong vòng bốn mươi giây. 40, 39...]
Tìm được đường sống trong chỗ chết một lần, Tô Hữu Điềm thở phào nhẹ nhõm, cô vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện ra phía trước đen đặc một màu, đến nửa cái bóng người cũng không thấy đâu.
"Hệ thống..." Tô Hữu Điềm há miệng run rẩy nói: "Không thấy Viên Duy đâu."
Con mẹ nó chân hắn dài quá hay là mọc tám cái chân vậy? Bị thương còn đi nhanh được đến vậy cơ à?
[Để ta xem bản đồ một chút, hắn đang đứng cách cô 200 mét. Ta chỉ đường cho cô.]
"40 giây 200 mét? Mi có hiểu lầm gì với thể chất củi mục của ta rồi hả?"
[Không đến 40 giây, 35, 34,...]
Tô Hữu Điềm phun ra một búng máu: "Ta biết ngay nhiệm vụ này sẽ không đơn giản vậy mà."
[33, 32,...]
"Đừng đếm nữa! Ta chạy ngay đây!"
Nói đoạn, Tô Hữu Điềm ôm Nhúm Lông càng chặt hơn, vừa chạy vừa ngao ngao kêu.
"Viên Duy! Viên Duy!"
Cô vừa chạy vừa gọi, Nhúm Lông trong lòng cô bị đè ép kêu ngao ngao, vùng vẫy muốn xuống.
"Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, mẹ dẫn con đi tìm ba nhé, không tìm thấy ba mẹ sẽ bị nướng khét đó QAQ"
Nhúm Lông: "Ngao ngao?"
[20, 19, 18... Còn 160 mét nữa, rốt cuộc cô phế đến mức nào nữa vậy!"
Tô Hữu Điềm: "QAQ"
"Viên Duy! Viên Duy anh ở đâu?"
Tô Hữu Điềm chạy về phía trước cứ như thiếu phụ bi lụy ôm con nhỏ tìm người chồng phụ bạc, người hoang mang không nơi nương tựa vậy.
Đầu Nhúm Lông trong lòng Tô Hữu Điềm gà gật lên xuống, Tô Hữu Điềm nhìn bản đồ quãng đường chậm chạp rút ngắn cứ như ốc sên bò, chỉ cảm thấy buồn bực tựa hồ muốn phát hỏa, trong miệng cũng từ từ trào lên vị tanh của máu, trước mắt trăng sao từng vòng lượn quanh.
Cô vừa chạy vừa ào ào rơi nước mắt: "Ngao ngao! Trực tiếp giật điện chết ta luôn đi! Ta thực sự chạy hết nổi rồi!"
[Sắp tới rồi! 10, 9, 8...]
Tô Hữu Điềm thực sự không gượng nổi nữa, cô trực tiếp thả Nhúm Lông xuống bên cạnh, lăn vật ra đất:
"Ta có gây nên tội nghiệt gì chứ hả! Mi cứ thẳng tay giật điện chết luôn ta đi!"
[Lại ăn vạ! Lại ăn vạ! Cẩn thận ta giật điện chết cô!]
"Giật đi! Mi giật đi!"
[Được được được, ta sẽ cho cô thêm mười giây!]
Tô Hữu Điềm gào lên: "Có cho mười phút ta cũng không chơi!"
Đang lăn lộn, chợt lăn đụng vào chân một người. Cô sửng sốt, vừa ngước mắt lên thì thấy Viên Duy hơi cúi người, nhàn nhạt nhìn cô.
Dưới ánh đèn, sắc mặt anh trắng bệch, nhưng trên trán lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
"Em lăn lộn gì chứ?"
[5, 4, 3,...]
Trong chớp mắt, Tô Hữu Điềm chợt ôm lấy đùi Viên Duy, ngao ngao la lên: "Cút đi! Đi rồi đừng quay lại nữa!"
Nói xong, cô ôm chặt lấy Viên Duy.
[Nhiệm vụ hoàn thành.]
Viên Duy nhướng một bên lông mày, giật giật chân, Tô Hữu Điềm ôm anh, chùi hết nước mắt nước mũi lên ống quần anh.
Viên Duy bất đắc dĩ mím môi một cái, anh ngồi xổm xuống một nửa, bóng dáng cao lớn lập tức bao lấy Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm hít hít nước mũi: "Anh đã nói là anh sẽ không đánh tôi."
Viên Duy đỡ cô dậy, giật giật chân, ý bảo cô miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo: "Không phải em muốn tôi cút sao?"
Tô Hữu Điềm cúi xuống, thấy quần Viên Duy bị cô vò thành một đống nhàu nhĩ, nước mắt nước mũi và bụi bặm dính vào với nhau cáu bẩn. Cô ngượng ngùng cúi đầu.
"Tôi buông ra rồi, anh đi đi."
Nói xong, cô len lén giương mắt liếc Viên Duy.
Viên Duy bế Nhúm Lông đang kêu ngao ngao bên cạnh lên: "Chạy theo tôi xa vậy là để bảo tôi cút à?"
"..."
Cô cũng hiểu rằng hành động này rất bại não.
Viên Duy lắc đầu bất đắc dĩ, tựa hồ đối với việc cô đầu óc chập mạch đã tập mãi thành quen. Anh nhìn khuôn mặt lem nhem của Tô Hữu Điềm một chốc, giơ Nhúm Lông lên trước mặt cô.
Tô Hữu Điềm: "?"
Viên Duy chợt dán Nhúm Lông bông xù lên mặt cô, sau đó quệt trái quệt phải quệt lên quệt xuống.
Tô Hữu Điềm: "..."
Nhúm Lông: "Ngao?"
Viên Duy buông Nhúm Lông xuống, gật đầu: "Tôi không có khăn tay, chỉ có thể như vậy thôi."
Anh không sợ làm con trai cún của anh thất vọng sao?
Cô phì ra một nhúm lông chó, cướp Nhúm Lông về, ngồi dưới đất lấy mông làm trục xoay qua chỗ khác: "Anh không cần phải tha thứ cho tôi, vừa rồi tôi lại mắng chửi anh, chúng ta về sau cũng đừng liên lạc nữa, đường ai nấy đi!"
Nói xong, bụng cô chợt réo lên.
Cô rất đường hoàng chọc chọc bụng Nhúm Lông:
"Nhúm Lông, sao con nhanh đói vậy, mới nãy cho con ăn còn chưa đủ sao?"
Nhúm Lông ngáp một cái, núp trong ngực cô hờ hững.
Viên Duy nhìn cô bất đắc dĩ, luồn hai tay xuống dưới nách cô, dùng sức một cái đã vững vàng nhấc được cô lên.
Tô Hữu Điềm cả kinh: "Anh, anh làm gì vậy?"
Viên Duy nói: "Đi thôi, tôi dẫn em đi ăn."
Tô Hữu Điềm nhìn con phố đen kịt chung quanh: "Đi đâu?"
"Nhà tôi."
Nhà Viên Duy vẫn còn sót lại mùi máu tanh và vị thuốc đông y. Tô Hữu Điềm ngồi trên salon, nhìn Nhúm Lông vùi đầu vào bát ăn, chân sau giơ lên cao, cứ như muốn bay lên vậy, khóe miệng cô không khỏi hé ra nụ cười.
Bên phải, ảnh chụp mẹ Viên Duy còn treo trên tường, trên bàn trà không có hoa quả, nhưng dưới di ảnh lại bày đầy đủ chuối tiêu cam quýt.
Tô Hữu Điềm nhìn đồ đạc cũ nát trong nhà, mắt hơi nong nóng.
Cô cúi đầu, không dám nhìn người phụ nữ đang cười dịu dàng hiền hòa kia nữa.
Mẹ Viên Duy đã lấy hết cuộc đời mình dồn cho Viên Duy, xuất thân của bà không tốt, vậy nhưng rất độc lập tự chủ, hướng tới tự do, sai lầm duy nhất phạm phải cả đời này chính là quen biết bố Viên Duy, bà dịu dàng, nhưng cũng rất ngây thơ, dễ dàng tin tưởng vào lời ngon tiếng ngọt của bố Viên Duy, cuối cùng, tên đàn ông cặn bã biến mất, bà một mình mang theo Viên Duy sống cuộc sống gian khổ.
Vất vả mãi mới nuôi Viên Duy lớn lên được, lại bị bệnh tật hành hạ đoạt mất sinh mệnh.
Tô Hữu Điềm vì muốn cho Viên Duy cơ hội vùng dậy đã cố ý tạo ra một đoạn mở đầu dẫn truyện. Hầu như trong tiểu thuyết nào, nam chính kiểu tổng tài cũng đều có một điểm chung đó là quá khứ bi thảm, họ thiếu yêu thương, cũng không biết yêu thương, chỉ biết đợi nữ chính tới ủ tan trái tim băng giá của họ, cứu bọn họ khỏi cuộc sống vô vị.
Tô Hữu Điềm cũng cảm thấy viết vậy chẳng có gì là không đúng, cho đến khi cô xuyên tới thế giới này.
Lúc này cô mới phát hiện ra, mấy câu ngắn ngủi của mình lại có thể quyết định cả một đời người.
Cô cúi đầu thật thấp, gần như không biết phải đối mặt với Viên Duy thế nào nữa.
Nếu anh biết cô chính là "đầu sỏ" gây nên tất cả bi thảm cho cuộc sống của anh, nhất định sẽ ngược cô thảm hơn Thịnh Hạ.
Tô Hữu Điềm cười khổ một tiếng.
"Aiz, hệ thống, mi nói xem nếu ta viết mẹ Viên Duy trọng sinh thì sẽ thế nào? Liệu tiểu thuyết có trở thành một thế giới không?"
[Cái này lời ta nói không tính được.]
Lời hệ thống nói không tính, vậy lời ai nói thì tính?
Cô nhớ, trước đây cũng từng nói đến vấn đề tương tự, hệ thống cũng trả lời rất mơ hồ, vậy rốt cuộc là ai đứng đằng sau hệ thống, khiến cô xuyên vào sách?
"Thịnh Hạ!"
"Ơi?"
Tô Hữu Điềm nghển cổ nhìn về phía phòng bếp.
Trong bếp hắt ra quầng sáng mờ mờ của ngọn đèn nhỏ, Viên Duy đeo tạp dề cúi đầu nhìn mì trong nồi. Tô Hữu Điềm không ngờ, Viên Duy nói đến nhà anh ăn, hóa ra là tự mình nấu mì cho cô. Có thể được nếm thử tay nghề nấu nướng của nam chính trong truyện chính mình viết, cô cũng thật vinh dự.
Tô Hữu Điềm nghĩ một hồi, ánh mắt nhìn anh lại ngẩn ra.
Dưới ánh đèn, tóc Viên Duy hơi ngả vàng, tỏa ra ánh sáng ấm áp, lưng anh hơi khom xuống, cần cổ thon dài, vài sợi tóc không an phận chui vào trong cổ áo, tạp dề phác họa vòng eo anh càng thêm thon gầy, anh mặc bộ quần áo rộng rãi mặc ở nhà, một góc gấu quần bị anh giẫm lên.
Tô Hữu Điềm bất giác nắm lấy vỏ bọc salon, thân thể Viên Duy hơi khom xuống, đường vòng cung hoàn mỹ khiến người ta không tự chủ được muốn dán lên người anh.
Tô Hữu Điềm: "Hệ thống, mi vừa nói gì? Nghe không rõ..."
[Mau quét ngay cái đống suy nghĩ bậy bạ trong đầu cô đi! Người ta nấu cơm cho cô ăn mà cô lại như thế, lương tâm của cô có biết đau không hả?"
Tô Hữu Điềm cúi đầu: "Ta có tội. Ta bị sắc đẹp mê hoặc, aiz..."
Viên Duy hơi quay đầu lại: "Trong ngăn kéo của tôi có quần áo sạch, đổi đi."
Tô Hữu Điềm ngoan ngoãn gật đầu, cô vừa đứng lên liền thấy lớp bụi ở hai bên trên salon tạo thành hai vệt, hợp lại với nhau vừa vặn thành hình cái mông.
Tô Hữu Điềm: "..."
Cô ôm Nhúm Lông đang ăn cơm lên, chùi chùi lên salon.
Nhúm Lông: "Ngao? Ngao!!!"
Viên Duy chậc một tiếng: "Em lại ức hiếp Nhúm Lông đấy à?"
Tô Hữu Điềm vội vàng thả Nhúm Lông xuống đứng ngay ngắn: "Không có! Tôi chưa từng ức hiếp nó!"
Nhúm Lông liếc cô, cắn lấy cái bát tha vào góc, vùi mặt vào bên trong.
Viên Duy bỏ gói gia vị vào nồi, cho đũa vào khuấy khuấy.
"Đi thay quần áo đi, chuẩn bị ăn cơm."
Tô Hữu Điềm đáp một tiếng, cô vào phòng ngủ, đóng cửa lại, mở tủ quần áo ra.
Ố! Toàn sơ mi.
Cô như có điều suy nghĩ thoáng liếc ra cửa, sau đó chọn lấy cái áo ngắn nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook