Ngược Dòng Thời Gian Để... Trả Nợ Cho Anh
Chương 9: TÔI KHÔNG CÓ THỜI GIAN

Thấy gương mặt Phục Thăng đơ ra vì câu hỏi của mình, Ngọc Phương mỉm cười ngồi xuống đối diện với anh, cô dùng hai tay chống cằm, nhìn anh rồi nói:

-Lần này là tôi đùa thật, anh giận à?

Phục Thăng lẳng lặng lâc đầu:

-Tôi đâu có giận cô.

-Tốt, sau này tốt nhất anh nên học cách nhường nhịn tôi, tôi càn quấy lắm, hơn nữa tôi cũng không định rời khỏi anh đâu.

-Vì sao? - Phục Thăng ngơ ngác khi nghe cô bé nói vậy.

Ngọc Phương nhìn thẳng vào mắt anh:

-Có gì đâu, do tôi muốn ở với anh và rửa chén cho anh đến hết cuộc đời này.

Phục Thăng bối rối, đan mười ngón tay vào nhau, không dám nhìn vào mắt cô:

-Tôi biết lần này là cô đùa thật...

Ngọc Phương vẫn giữ ánh mắt nhìn anh không rời, cô chầm chậm gật đầu. Lúc tia mắt quay trở lại, nhìn thấy cô bé gật đầu, lòng Phục Thăng bỗng dưng dâng lên một nỗi buồn rười rượi khó hiểu. Thấy biểu hiện của anh chàng, Ngọc Phương nhịn cười không được, cô mỉm cười:

-Tôi đùa vế sau, sức đâu mà rửa chén cho anh mãi được.

Nỗi buồn vô cớ trong lòng còn đang dâng trào, nghe được lời này của Ngọc Phương tựa như cơn mưa rào giữa trời hạn, lập tức dập tắt ngay. Tâm trí Phục Thăng như nở cả một rừng hoa tươi thắm khi đón nhận cơn mưa này, anh nở một nụ cười không thể kiểm soát làm chính bản thân Phục Thăng cũng cảm thấy ngạc nhiên.

-"Lẽ nào mình bị trúng tiếng sét ái tình mất rồi sao?"

-Anh mệt thì đi ngủ trước đi, tôi học tiếp. - Ngọc Phương lên tiếng, với tay xuống lấy tập viết đặt lên bàn.

Phục Thăng cũng thấm mệt, dù sao cũng đã loay hoay ba ngày nay chạy tới chạy lui giữa bệnh viện và đồn cảnh sát.Anh ngáp dài, đến giữa nhà phủi chăn và nệm, đoạn anh lấy thêm một chiếc chăn và gối từ trong tủ đồ nhỏ ra, rũ mạnh đề phòng có bọ hoặc bụi lẩn vào, trãi ở một góc ròi nằm xuống đó. Ngọc Phương đang viết, thấy anh làm thì ngẩng đầu lên hỏi:

-Anh nhường cho tôi chỗ ngủ của mình à?

-Ừ, thân con gái con không nên nằm ngoài đất.- Phục Thăng vừa ngáp vừa trả lời.

-Đêm nay tôi không ngủ, anh cứ việc nằm ở chỗ của mình.



Phục Thăng lo lắng thể hiện ra ngoài mặt:

-Cô định học cả đêm sao? Ngày tháng còn dài, từ từ hãy học, đừng gấp, cô phải chú ý giữ gìn sức khỏe.

Ngọc Phương vừa cắm cúi viết vừa trả lời:

-Anh đừng lo, khi cần thiết, tôi sẽ sử dụng phương pháp ngủ ngắn, mỗi nữa canh giờ tôi lại ngủ một khắc. Nên không ảnh hưởng gì đến sức khỏe.

-Nữa canh giờ, một khắc, cô nói gì tôi không hiểu?

Ngọc Phương ngưng viết, ngẩng đầu lên "à" một tiếng rồi với tay lấy chiếc điện thoại nhấn nhấn gì đó. Chưa đến mười giây, cô đưa màn hình chiếc điện thoại ra trước mặt Phục Thăng:

-Điện thoại mà anh đã đưa cho tôi nói là một canh giờ tương đương hai giờ đồng hồ, một khắc tương đương với mười lăm phút.

Phục Thăng ựm ừ, cố nuốt cho trôi định nghĩa thời gian lạ lẫm này của Ngọc Phương. Nhưng nuốt xong lại trồi lên một cục thắc mắc khác:

-Nếu chỉ ngủ mỗi lần mười lăm phút thì tại sao không ngủ một giấc tám tiếng rồi dậy học tiếp.

Ngọc Phương lắc đầu:

-Tôi cần học gấp, nếu không gấp thì tôi cũng ngủ một giấc dài.

Phục Thăng lại càng không hiểu cô gấp cái gì, anh hỏi:

-Sao cô lại gấp gáp việc học này đến vậy?

Ngọc Phương nhún vai đáp:

-Để có thể tồn tại ở thời đại này, tôi cần cập nhật nhiều kiến thức nhanh nhất có thể.

Phục Thăng có cảm giác câu trả lời của cô hơi cường đại, nhưng dẫu sao có lẽ do bị mất trí nhớ tạm thời nên Ngọc Phương muốn dùng cách này để giúp mình khỏi bệnh nhanh nhất có thể. Dù sao ngày mai cũng còn phải giải quyết một số vụ án tồn đọng trong ba ngày qua, Phục Thăng quyết định đi ngủ trước. Những vừa rồi phân tâm quá nhiều lo cho cô bé này, không thể toàn tâm toàn ý cho công việc, bê trễ là thói quen anh ghét nhất trên đời này. Phục Thăng nằm xuống kéo chăn đến chân, chợt nhớ ra điều mình đã quên, anh ngồi bật dậy hỏi Ngọc Phương:

-Khi nãy tắm xong cô thay băng vết thương trên ngự... à .. trên người cô chưa?

-Tôi thay rồi, cái cô trong bệnh viện hướng dẫn kĩ lắm. - Ngọc Phương đáp.



Phục Thăng ngồi dậy, đến gần nơi treo áo khoác của mình, anh lấy ra một bọc nhỏ, rót một ly nước đầy đặt lên bàn:

-Tôi quên mất, đây là thuốc của bệnh viện phát, họ đã phân thành hai cữ mỗi ngày sáng và tối...

Anh mở một bọc có ghi chữ "Tối" bên trên, mở ra rồi nói tiếp:

-Cô uống đi.

-Không cần phải bỏ vào siêu rồi nấu lên sao? - Ngọc Phương mở to đôi mắt nhìn Phục Thăng.

Anh cười ha hả:

-Có phải thuốc bắc đâu mà dùng siêu nấu thuốc, thuốc Tây này cứ cho vào miệng chung với nước rồi nuốt là được

-Ừ, cảm ơn anh.

Nói xong cô bé đưa ly lên miệng ngậm một ngụm nước rồi nắm lấy vốc thuốc định cho uống , Phục Thăng hoảng hồn lấy tay ngăn lại:

-Cô làm gì vậy, có mấy viên còn trong vỏ thuốc bằng thiếc kìa, cô mà uống vào thì rách bao tử mất.

Ngọc Phương nuốt ngụm nước đánh ực một cái, tim đập bình bịch. Lần đầu tiên có một người quan tâm cô đến vậy, ngay cả nghĩa phụ cũng chưa từng làm điều này với cô. Cô nhìn chàng trai trước mặt mình đang cạy từng viên xanh đỏ tím vàng ra, ân cần đưa cho cô mà khóe mắt cay cay.

-Lần sau cô làm giống tôi vậy đó, giờ thì uống đi, ủa, bụi bay vào mắt cô hay sao ?

Ngọc Phương mỉm cười lắc đầu:

-Không có gì đâu, tôi uống đây.

Nói xong cô thuận tay bỏ thuốc vào miệng rồi uống nước vào. Thuốc đã trôi vào bụng, Ngọc Phương giục:

-Anh ngủ trước đi.

Phục Thăng ừ một tiếng rồi quay lại chỗ ngủ, trước khi nằm xuống, anh còn cố dặn dò:

-Có buồn ngủ thì nằm xuống ngủ, sức khỏe là quan trọng nhất.

-Tôi biết rồi, anh ngủ đi. - Ngọc Phương cười cười đáp rồi tiếp tục tập trung vào việc học của mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương