Ngược Đầu Sóng Gió
Chương 112: Chỉ Cần Em


"Bác sĩ có nói qua, Nhạc tiểu thư không có chấn thương.

Kết quả xét nghiệm máu cho thấy, trong thành phần máu có chứa Chlorpheniramin, đây là một chất thuộc thuốc kháng histamin.

Sẽ gây ức chế thần kinh...tác dụng lớn nhất của nó chính là gây mất trí nhớ, đối với chuyện này chỉ cần ngưng không cho cô ấy dùng bất kỳ loại thuốc nào có chứa Chlorpheniramin là được....còn..." Triệu Triết ấp úng, đặt lên bàn hắn một tập bệnh án.
"Bác sĩ đã kiểm tra qua, Nhạc Ca tiểu thư vì sinh trong môi trường khắc nghiệt, bị nhiễm hàn rất nặng, tử cung bị tổn thương nặng nề, có lẽ đã xảy ra băng huyết.

Bất quá....hiện tại đã hồi phục, tuy nhiên sinh đẻ là cửa tử, cô ấy cần phải được chăm sóc nhiều hơn để sức khoẻ có thể trở về như trước kia."
"Về phần đứa bé...quả thật đứa bé hôm đó ở bệnh viện chính là...."
Triệu Triết do dự nói, chỉ thấy Nam Trấn Ảnh khuôn mặt đã sa sầm lại, bàn tay đặt trên bàn đã run rẩy đến trắng bệch.
"Không cần nói nữa....cậu...cậu đã xong nhiệm vụ rồi...!Lui ra đi..."
Nam Trấn Ảnh nói một câu, ánh mắt không dám nhìn lên trên, rõ ràng đang rất bất ổn.
Triệu Triết trong lòng thực sự kinh ngạc, bởi lẽ cậu ta không thể ngờ tới người phụ nữ của Nam Trấn Ảnh lại gặp phải nhiều chuyện khủng khiếp như thế.

Hắn chưa bao giờ thấy Nam Trấn Ảnh như lúc này, run rẩy, đau đớn, phải, chính là nỗi đau xé nát tâm can.

Là nỗi đau mà dù cho người ngoài như cậu ta cũng cảm thấy thật đau đớn.
Triệu Triết vâng một tiếng, lặng lẽ lui ra.

Để lại hình bóng Nam Trấn Ảnh một mình in hằn trong căn phòng lặng lẽ, tĩnh mịch đến đáng thưong.
Khoảnh khắc cánh cửa phòng đóng lại, tấm phòng vệ cuối cùng của Nam Trấn Ảnh cuối cùng cũng đã sụp đổ hoàn toàn.

Cơn gió lùa qua cánh cửa ấy, đem những tờ giấy trên bàn loạn xạ bay khắp nơi.

Nam Trấn Ảnh gục xuống dưới đất, bàn tay vì siết chặt mà nổi lên gân xanh.

Mái tóc hắn rũ xuống, che đi những giọt nước mắt đầy đớn đau.

Mọi thứ trước mắt bày ra giống như đang dày vò hắn.
Hắn nhớ đến đêm ngày hôm đó, hắn dường như đã nhìn thấy cô, hắn cứ nghĩ là ảo ảnh, thế nhưng hắn đã lầm rồi, đó chính là cô.

Khuôn mặt lấm lem gầy gò đó giống như lưỡi dao đâm thẳng vào tim hắn đau đớn.

Hắn chợt bật khóc như một đứa trẻ, vì khi hắn nghĩ đến những chuyện mà cô gặp phải, trái tim hắn như bị bóp nghẹn lại không tài nào thở nổi.

Đêm hôm đó hắn rõ ràng là có thể gặp được cô, có thể cứu được cô sớm hơn nhưng hắn lại bỏ lỡ, điều này khiến cho hắn căm hận bản thân đến tột cùng, hắn đập đầu vào tường, hai tay bấu chặt vào bức tường ấy, dường như muốn trừng phạt bản thân hắn, thế nhưng hắn vẫn không thể cảm nhận được một chút đau đớn nào, chỉ có những giọt nước mắt chảy xuống gò má hắn, mang đến cảm giác lạnh lẽo đến xót xa.

Triệu Triết đã đi rồi, thế nhưng những lời của cậu ta dường như vẫn còn văng vẳng bên tai hắn.
Hắn run rẩy bò đến đống giấy kia, cầm lên một tấm ảnh lẫn lộn trong tập tài liệu...!Đó là một đứa bé sơ sinh...cũng là đứa bé mà hắn đã gặp ở bệnh viện ngày hôm đó.

Gương mặt đứa bé trong bức ảnh nhỏ bé mềm mại giống hệt như khi hắn bế đứa bé trong lòng, đôi mắt to tròn xinh đẹp, khuôn miệng nhỏ nhắn đáng yêu, rất giống cô, cũng thật giống hắn, hắn không thể ngờ rằng đứa bé quá đỗi xinh đẹp này lại chính là con của mình.

Thật kỳ diệu biết bao, hắn và cô đã có con, vậy là từ trước khi mất tích cô đã mang thai rồi.

Trời ơi, hắn hốt hoảng, khi ấy hắn không biết điều đó, hắn đã làm ra những chuyện tày trời gì rồi.

Cô đang mang trong mình giọt máu của hắn.

Vậy mà hắn...hắn lại không thể bảo vệ được cô.

Nhưng thật may, hắn vẫn còn có thể tìm được mẹ con cô...
Cuộc đời này đã lấy đi của hắn quá nhiều, nhưng cũng đã cho hắn rất nhiều thứ quý giá.

Đó là hai mẹ con cô, tình yêu của hắn, cuộc đời của hắn.
Hắn vuốt ve hình ảnh của đứa bé trong bức ảnh, những giọt nước mắt của hạnh phúc không ngừng tuôn ra...
Hắn muốn thật nhanh chóng đón đứa bé về đây, nhưng có lẽ lúc này chưa thể, Nhạc Ca vẫn còn mất trí nhớ, sắp tới là hôn lễ của Nam Trân Tâm.

Hơn nữa chuyện này còn có kẻ đứng sau giật dây.

Nhưng tuyệt đối không phải người đàn bà đó, kẻ này là nhắm đến hắn, đã nhắm đến từ rất lâu rồi.

Hắn nhất định phải lột trần mặt nạ của kẻ đó, đồng thời phải bảo vệ được hai mẹ con cô, thế nên hắn không thể khinh suất.
_______
Đêm.

Khi bóng tối bên ngoài đang bao trùm lấy mọi thứ thì bên trong căn phòng này lại có một thứ ánh sáng nhu hoà hiện ra.
Nhạc Ca nằm trên giường, trong giấc ngủ vẫn không buông cảnh giác mà co ro thân người, đôi mắt nhắm chặt, đầu lông mày vẫn nhíu lại không hề giãn ra.
Có tiếng mở cửa rất nhẹ nhàng, Nam Trấn Ảnh bước vào, rất ôn nhu nằm xuống bên cạnh cô, vuốt ve mái tóc của cô, nhìn vào khuôn mặt nhỏ bé ấy trái tim hắn lại nhói đau.

Ngón tay hắn run rẩy như muốn siết lấy thân thể cô vào lòng.

Bởi hắn nhớ cô, nhớ đến phát điên, nhớ đến nỗi khi giây phút này đây cô đang ở trước mặt hắn nhưng hắn vẫn cảm thấy cô thật xa vời.


Đôi mắt màu hổ phách co thắt lại, hắn đặt lên cặp lông mày đang nhíu chặt của cô một nụ hôn thật nhẹ nhàng và ấm áp.
Nhìn người con gái nhỏ bé mỏng manh này trong tay, hắn vẫn chưa thể ngờ được cô đã sinh cho hắn một đứa con.

Một đứa con thật xinh đẹp và khoẻ mạnh.

Hắn sung sướng và cũng thật lòng thương xót cô, cô là tim can của hắn, lẽ nào hắn không đau.

Hắn ôm chặt cô vào lòng để cảm nhận sự tồn tại của cô.

Cảm nhận rằng cô vẫn còn ở bên cạnh hắn.
Người con gái dường như cảm nhận được một hơi thở ấm áp phả trên gương mặt mình, mùi gỗ thật trầm mà sạch sẽ khiến người khác an tâm...vì thế mà gương mặt cô dần trở nên nhu hoà, trong cơn mê man theo bản năng mà cọ má vào lồng ngực của ai đó.
Nam Trấn Ảnh nhìn cô thật trìu mến, hắn đặt cằm trên đỉnh đầu cô, ôm cô trong tay trải qua một đêm.
Sang ngày hôm sau.
Khi Nhạc Ca tỉnh dậy, thứ cô nhìn thấy đầu tiên chính là gương mặt của Nam Trấn Ảnh ngay sát chóp mũi mình.

Chân cô còn gác lên hắn, bàn tay nằm gọn trong bàn tay to lớn của hắn.
Cô hoảng hốt rụt tay lại, đẩy hắn ra xa.
Nam Trấn Ảnh chợt tỉnh dậy, nhìn thấy khuôn mặt tái mét của cô mà lo lắng.
"Nhạc Ca...em sao vậy??"
Cô ôm lấy tấm chăn trên giường lui về sau.
"Anh tránh xa tôi ra, tại sao anh lại xuất hiện ở đây!!"
Nam Trấn Ảnh: "Anh xin lỗi...đêm qua thấy em đã ngủ, anh không nỡ đánh thức em..."
"Anh...." Cô ấm ức nhìn thân mình, thật may là quần áo vẫn còn nguyên.

"Đồ bỉ ổi!!!" Cô quát lên.
Anh nhìn thấy cô lui về sau, mà phía sau là khoảng trống, nếu còn lui nữa thì sẽ ngã.

Anh vội vàng tiến lên trước.
"Cẩn thận phía sau...nghe anh nói...!"
"Anh đừng qua đây!!" Cô hét lên, đồng thời lùi về phía sau.

Nhưng thật không ngờ lại trượt chân, toàn thân bị đổ về phía sau.
"Nhạc Ca!!!" Nam Trấn Ảnh chỉ kịp hét lên một tiếng rồi vội chạy qua đỡ cô.
Rầm một tiếng, hai người đã ngã xuống dưới sàn nhà, tay cô vướng vào rèm tường, kéo theo là chiếc đèn chùm thủy tinh được đặt ở góc bàn rơi xuống loảng xoảng, mà Nam Trấn Ảnh ở dưới người Nhạc Ca, tay anh ôm lấy đầu cô.

Nhạc Ca bị doạ một phen, theo bản năng mà ôm lấy Nam Trấn Ảnh.

Đột nhiên phía gáy cô có cảm giác ươn ướt, một dòng nước chảy từ gáy xuống cằm cô, rơi xuống ngực người đàn ông.

Cô mở mắt ra nhìn thì chợt kinh hãi....là máu.

thế nhưng bản thân cô lại không hề cảm thấy đau đớn gì.

Nam Trấn Ảnh hốt hoảng ôm cô dậy, đặt cô lên trên giường kiểm tra khắp người cô.
"Em có sao không, có bị thương không!!!"
Lúc này nhìn hắn cô mới chợt nhận ra, vết máu ấy không phải là của cô mà là của hắn.

Chảy ra từ vết thương trên tay hắn, lẫn trong dòng máu còn lẫn lộn vài miếng thủy tinh.

Cô sợ hãi bụp miệng lại.
"Tay...tay anh..."
Hắn nhìn xuống tay mình, rõ ràng là vết thương của hắn rất nghiêm trọng, nhưng hắn lại không hề cảm thấy đau đớn gì, ngược lại là cô, chỉ cần một cái nhíu mày của cô thôi cũng đã đủ khiến hắn đau đớn rồi.
"Anh không sao....em có bị sao không, có cảm thấy không ổn ở đâu không?"
Cô nhìn vào đôi mắt tràn đầy lo lắng vì yêu thương của hắn, nhất thời trái tim như muốn nhũn ra.

Người đàn ông này bị thương đến như vậy mà vẫn quan tâm đến cô...cô cúi đầu xuống, hổ thẹn mà lắc đầu.
Hắn thở phào ôm chặt cô vào lòng, cảm tạ trời đất là cô không bị sao.
"Nhạc Ca...nếu em không muốn, từ sau anh sẽ không ngủ trên giường nữa.

Anh sẽ không làm em hoảng sợ...chỉ cần em muốn gì anh đều có thể đáp ứng....nhưng xin em...đừng rời xa anh có được không...."
Nhạc Ca bị ôm nhất thời không biết phải làm gì.

Khoảnh khắc hắn ôm cô, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập bất ổn của hắn, nhưng hắn có nghe thấy không, khi trái tim cô cũng đã loạn nhịp theo hắn.
______
Nhìn Nam Trấn Ảnh loay hoay băng lại bàn tay của mình, Nhạc Ca dường như có chút không nỡ, mỗi khoảnh khắc hắn nhíu mày, cô lại chịu không nổi mà cắn môi mình.

Máu chảy nhiều như thế, vết thương chắc chắn không hề nhẹ.
Một hồi lâu sau cô nhịn không được mà bước lại gần hắn, bộ dạng như một con mèo nhỏ mắc lỗi mà lý nhí.
"Tôi...để tôi giúp anh...."
Động tác của Nam Trấn Ảnh chợt ngưng lại, đôi mắt có chút hơi bất ngờ nhìn cô.
Hắn chưa kịp nói gì, cô đã thay hắn cầm lấy bông băng, bàn tay gượng gạo mà băng lại vết thương cho hắn.
Nam Trấn Ảnh từ đầu đến cuối đều nhìn lấy cô, cô không chắc mình có mạnh tay quá không khi hắn đến một chút biểu cảm cũng không có mà chỉ mãi nhìn cô, khiến cô chỉ có thể cúi đầu mà xử lý vết thương kia.
Nam Trấn Ảnh nhìn cô đầy ôn nhu, hắn không hy vọng quá nhiều cô sẽ nhớ lại mình, điều duy nhất mà hắn muốn chỉ là cô được bình an.

Thời khắc ban nãy có trời mới biết hắn sợ hãi đến nhường nào, nếu như cô bị thương, có lẽ hắn sẽ chết mất.

Hắn không nhịn nổi mà ôm chầm lấy cô mặc cho vết thương đang chảy máu.


Nhạc Ca đôi mắt trợn tròn, đột nhiên hắn lại ôm cô.

Nhưng lần này cô không hề đẩy hắn ra.
"Vết thương của anh...."
Nam Trấn Ảnh vùi đầu vào hõm vai cô, cố lưu lấy hương hoa cỏ thanh mát từ trên người cô, hắn mệt mỏi, thực sự vô cùng mệt mỏi.
"Cho anh ôm em một lát...chỉ một lát thôi...."
Nhạc Ca ánh mắt dần trở nên dịu lại, chỉ cần một cái ôm...trái tim cô chợt lạc hướng.

Cô bỗng nhận ra lúc này cô đối với hắn, thực sự đã xuất hiện hai chữ "không nỡ".
Đã rất lâu kể từ ngày hôm đó, hắn trở về sau một đêm tàn khốc, hắn bị thương rất nặng, nặng đến nỗi dấu tích còn lại cho đến bây giờ chính là một vết sẹo kéo dài khắp lưng.

Khi đó cô cũng như thế này mà băng bó cho hắn, cũng dùng ánh mắt như thế này mà nhìn hắn.

Mỗi lúc hắn nhíu mày là cô lại mím môi, giống như vết thương này của hắn đang nằm trên người cô vậy.

Hắn yêu cô, hắn thực sự muốn ôm lấy cô như thế này mãi mãi.

Bởi hắn đã không còn chút ý thức nào để rời xa cô nữa rồi.

Có lẽ đời này của hắn sẽ không thể thiếu cô, vì cô đã xác nhập vào thân thể hắn, trở thành linh hồn của hắn, tối thượng của hắn.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, là Bắc Gia đã đến, thím Trần lên gọi hắn.
"Cậu chủ...Bắc Gia đến rồi..."
Hắn ừ một tiếng nhưng vẫn chưa muốn buông cô ra.

Cho đến hơn một khắc sau, hắn mới tiếc nuối buông tay, để cho cô băng bó nốt vết thương...
Sau khi băng bó xong, hắn dặn dò cô nghỉ ngơi rồi đi ra ngoài.
Ngày hôm nay hắn có chuyện cần phải giải quyết, Bắc Gia có thể hỗ trợ hắn, hơn nữa chuyện này có liên quan đến Uông Thư Vỹ, ngoài Bắc Gia ra, hắn không muốn người khác biết đến.
___________
Nam Trấn Ảnh đã đi khỏi, cô ngồi lặng im sững sờ nhìn những mảnh vỡ dưới đất nhuốm đầy máu của hắn, trái tim chợt trở nên khó chịu.

Rõ ràng hắn là kẻ thù của cô, nhưng khi thấy hắn bị thương như vậy cô lại không tránh khỏi đau lòng, điều này là vì sao...
Nhạc Ca bị giam giữ trong căn biệt thự này đã hơn một tuần.

Tuy nhiên, nói giam giữ cũng không hẳn là đúng.

Tuy Nam Trấn Ảnh không cho phép cô ra khỏi nơi này, nhưng cũng không cấm cô đi lại trong biệt thự, hơn nữa ai ở đây cũng đều đối với cô rất tốt.

Từ lời của người được gọi là thím Trần nói cho cô biết thì nơi này là biệt thự tư nhân của Nam Trấn Ảnh, sống ở đây còn có một người tên là Nam Trân Tâm, em gái của hắn.

Cô cũng đã gặp qua người này, cô ấy đối với cô rất tốt, hơn nữa còn nói với cô rất nhiều chuyện của trước kia....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương