– Thiên! Em nhớ anh, anh đến đây gặp em được không?
Bầu không gian trong phòng lập tức im lặng sau những âm thanh phát ra từ điện thoại.

Hạo Thiên không đáp lại cũng không cúp máy.

Anh quay sang nhìn về phía Tiểu An.

Chẳng biết từ bao giờ cô đã tự mình lấy bát cháo trên bàn, tự mình ăn những muỗng cháo.

Cô cứ cúi gằm mặt xuống lặng lẽ không nói một câu cho đến khi âm thanh của tiếng cửa vang lên.
Hạ chiếc muỗng trên tay xuống, Tiểu An ngẩng đầu lên nhìn.

Căn phòng rộng lớn chỉ còn một mình cô trên chiếc giường đầy lạnh lẽo và ảm đạm.

Khoé môi khẽ cong lên nở một nụ cười đầy chua chát.
Tiểu An… đang nghĩ điều gì vậy?
Cô mong cầu Hạo Thiên sẽ ở lại?
Hay sẽ nhanh chóng rời đi?
Bây giờ cảm xúc trong cô thế nào, cô còn không rõ.

Chẳng thể biết chắc được là gì nhưng tim cô rất đau.
Người con gái khi nãy gọi đến cho Hạo Thiên chắc hẳn phải là một người anh rất yêu nên anh mới bỏ lại tất cả mà nhanh chóng rời đi.
Không phải! Là vì cô không là gì với anh nên mới vậy.

Cô cũng chỉ là vợ trên danh nghĩ, là công cụ làm ấm giường cho anh thôi.
Cô… chẳng là gì cả!
Cô hận anh vì khiến cuộc đời cô thành ra như bây giờ.

Hận anh vì đã lấy bố uy hiếp cô những chuyện mà cô không đáng.

Hận anh vì luôn cưỡng ép cô đến nỗi trên cơ thể chỗ nào cũng bị thương.

Đáng lẽ sau ngần ấy chuyện cô không nên để tâm việc bên ngoài anh có ai mới đúng? Nhưng trái tim vẫn rất đau khi thấy anh như vậy.
Phải chăng là vẫn còn yêu?
Tiểu An không muốn suy nghĩ thêm cho nặng đầu và dù cảm giác thật của cô có là vậy đi chăng nữa thì anh cũng không ở đây.
Bát cháo Hạo Thiên mang tới, Tiểu An cũng chỉ ăn được phân nửa đã ngừng.

Chắc là do mới ở khỏi bệnh nên không có cảm giác ngon miệng.

Tiểu An ra khỏi giường mang bát cháo xuống dưới lầu.
Vừa đặt chân tới nơi, Tiểu An thấy quản gia Lục đang nói chuyện với một người đàn ông.

Cô nheo mắt nhìn kỹ hơn thì nhận ra anh ta chính là người đã xuất hiện trong đêm cô bị bắt lại sau khi đã cố gắng trốn thoát khỏi đây.

Hình như anh ta tên Hải thì phải?

Tiểu An tò mò muốn lại gần nghe hai người nói gì biết đâu tìm ra chỗ của bố.

Nhưng vừa tới gần, cuộc trò chuyện đã kết thúc cô đành phải chuyển hướng đến nhà bếp để tránh sự nghi ngờ.
– Cô chủ đang làm gì vậy?
Giọng của quản gia Lục phát ra từ phía sau khiến Tiểu An giật mình.

Cô quay người lại cười gượng trả lời qua loa.
– Con xuống cất đồ thôi.
– Sao cô không gọi lên làm? Cô chủ đang ốm không nên đi lại nhiều.
– Không sao, mấy việc nhỏ này con tự làm được.

Vậy thôi con lên phòng đây.
Tiểu An nhanh chân rời khỏi tầm mắt của quản gia Lục.

Lúc nãy nhìn nét mặt ông khi nói chuyện với Hải, Tiểu An bỗng rùng mình bởi nó thực sự đáng sợ không giống dáng vẻ thường ngày nên Tiểu An cũng không muốn tiếp xúc gần với ông.
Bước đến ngưỡng cửa, Tiểu An chợt nhớ đến bố mình.

Cô quay đầu nhìn quản gia Lục đang cặm cụi làm việc đắn đo mãi mới cất lời.
– Ông ơi, bố con vẫn an toàn chứ?
Quản gia Lục dừng lại hành động đang làm.

Ông không quay người cũng không đáp tạo ra sự im lặng giữa hai người.

Phải mất đến một lúc sau ông mới trả lời.
– Bố cô vẫn an toàn.

Cô chủ đừng lo!
– Vậy khi nào bố con gặp nguy, ông có thể nói cho con biết được không?
– Nếu cô chủ muốn.
Nói rồi quản gia Lục lại tiếp tục làm việc.

Tiếng vòi nước ở bồn rủa một lần nữa vang lên, lần Tiểu An biết cuộc trò chuyện đã kết thúc.

Cô không hỏi thêm lặng lẽ về phòng.
Thu mình lại trong một góc của chiếc giường rộng lớn, Tiểu An suy nghĩ nhiều chuyện vu vơ.
Quản gia Lục chắc chắn biết rõ nơi bố cô bị nhốt nhưng gặng hỏi thế nào ông cũng không nói.

Trong biệt thự này, Tiểu An đã cố tìm thử khắp nơi nhưng không thấy một điều gì liên quan đến bố cũng như nơi hiện tại ông đang bị nhốt.

Hạo Thiên làm việc quá cẩn trọng không sơ hở dù chỉ một chút.

Mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy chẳng biết đến bao giờ cô mới thoát ra khỏi đây cùng với bố.
Căn phòng trống trải với bốn bức tường bao quanh chỉ có một cô gái ngồi đó thở dài.
Rời khỏi Cố gia, Hạo Thiên lái xe đến ngoại ô thành phố gặp người con gái nói nhớ anh.
Quãng đường đi khá xa, cũng phải mất một khoảng thời gian mới đến nơi.

Sau hơn 30 phút, chiếc xe dừng lại trước một căn nhà nhỏ.

Hạo Thiên bước xuống xe rồi vội vã chạy vào trong nhà.

Anh theo thói quen cứ như vậy mà đi thẳng lên lầu hai bước vào căn phòng thứ hai trên dãy hành lang.
Cánh cửa vừa mở, âm thanh cót két của tấm bản lề vang lên.
Trước mặt Hạo Thiên là hình ảnh một cô gái với mái tóc dài xoã ngang vai ngồi trên một chiếc xe lăn ngắm nhìn khung cảnh bên cửa sổ.

Hạo Thiên hít một hơi từng bước đến tiến chỗ người con gái rồi lên tiếng.
– Tố Nhi! Anh đến rồi.
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Tố Nhi vội quay người lại.

Thấy anh liền vui mừng mỉm cười, hai cánh tay nhỏ khẽ dang rộng như muốn ra hiệu.
Hiểu ý, Hạo Thiên tiến lại gần ôm Tố Nhi vào lòng.

Anh vuốt ve mái tóc mềm rồi hôn nhẹ lên trán một cái.

Ngữ điệu ân cần hỏi han.
– Em muốn gặp anh có chuyện gì không?
– Bây giờ phải có chuyện em mới gặp anh được sao?
Tố Nhi phụng phịu trong vòng tay Hạo Thiên, mi mắt khẽ rũ xuống biểu lộ sự buồn bã.
Bàn tay Hạo Thiên nhẹ nhàng xoa gò má hồng của Tố Nhi, từng hành động đều có chút nuông chiều.
– Em có thể gọi anh đến bất kỳ lúc nào em muốn.
– Thật ạ?
– Thật!
Sắc mặt Tố Nhi vui vẻ hẳn lên.

Cô câu lấy cổ Hạo Thiên hôn nhẹ lên má anh một cái rồi bắt đầu nũng nịu.
– Dạo này anh không đến đây thăm em.

Có phải bên ngoài anh đã có người nào khác rồi đúng không?
– Anh làm gì có.

Em lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi đấy.
– Cũng tại anh không đến đây với em nên em mới nghĩ vậy.

Anh không được bỏ rơi em.
– Tố Nhi rất quan trọng với anh, sao anh bỏ em được?
Hạo Thiên vừa nói vừa nắm bàn tay nhỏ của Tố Nhi.

Ánh mắt anh dành cho Tố Nhi vô cùng dịu dàng khác hẳn với những khi anh ở cùng với Tiểu An.

Đối với anh, Tố Nhi rất quan trọng, thực sự rất quan trọng đến nỗi anh có thể bỏ tất cả mọi thứ để đến đây chỉ vì một lời nói của Tố Nhi.

– Thiên!
Tố Nhi đột ngột gọi tên khiến Hạo Thiên giật mình.

Thu lại ánh mắt lơ đễnh anh vội đáp.
– Sao vậy?
– Em không muốn sống ở đây nữa, em muốn ở cùng với anh.
Yêu cầu Tố Nhi đưa ra có phần bất ngờ làm Hạo Thiên không kịp phản ứng.

Anh chần chừ đắn đo rất lâu rồi không thể cho Tố Nhi câu trả lời.

Hiện giờ Cố gia không chỉ có một mình anh mà còn Tiểu An.

Lỡ như Tố Nhi biết được Tiểu An đang ở cùng với anh chắc chắn sẽ tức giận không muốn gặp lại.

Tố Nhi quan trọng với anh đến vậy, Hạo Thiên đương nhiên không thể để chuyện này xảy ra.

Nhưng cũng không giấu mãi được chuyện Tiểu An đang ở Cố gia.
Anh phải làm gì đây?
Sự im lặng của Hạo Thiên khiến Tố Nhi không hài lòng.

Tố Nhi muốn có câu trả lời ngay bây giờ nhưng dáng vẻ của anh khiến cô hoài nghi.
– Có phải anh đang sống cùng với người phụ nữ khác không?
Chẳng cần đợi Hạo Thiên đáp lại, Tố Nhi lập tức lên tiếng hỏi.
Đối diện với anh là ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc của Tố Nhi.

Trong lòng anh có chút bối rối nhất thời khiến cho lời nói ra không được lưu loát.
– Làm… làm gì có.

Anh vẫn sống một mình mà.
– Anh nói dối! Anh sống một mình vậy sao lúc em nói muốn ở cùng anh lại im lặng.

Nếu anh thực sự có người phụ nữ khác, anh có thể nói thẳng em sẽ không làm khó anh.
– Tố Nhi! Không phải…
Hạo Thiên nắm chặt lấy tay Tố Nhi khẩn khoản giải thích.
– Không phải anh không có người khác mà vì hiện tại công việc ở công ty khá nhiều, anh sợ không chăm sóc được em.

Em ở đây có người giúp việc bên cạnh không phải sẽ tốt hơn sao?
Nói qua nói lại cuối cùng Tố Nhi vẫn cho rằng Hạo Thiên không muốn cô dọn tới nên mới bày ra đủ lý do để lảng tránh.

Một khi đã không muốn, Tố Nhơ càng không ép buộc.

Cô gỡ tay Hạo Thiên ra khỏi rồi tự mình đẩy xe lăn sang một hướng khác.

Sắc mặt chẳng còn được vui vẻ như ban đầu.
– Anh về được rồi.

Em muốn ở một mình.
– Tố Nhi!
– Anh không nghe rõ sao? Về đi!
Tố Nhi gắt gỏng quát lớn.

Hiện tại cô không muốn nói chuyện càng không muốn nhìn thấy anh.


Ánh mắt chứa đầy tức giận, gương mặt biểu lộ rõ sự khó chịu.
Hạo Thiên im lặng nhìn Tố Nhi nhưng không rời đi.

Trước sự bướng bỉnh của cô, anh không hề tức giận ngược lại còn tìm cách để dỗ dành.
Anh bước đến chỗ Tố Nhi, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô nhưng bị từ chối một cách phũ phàng thậm chí còn không nhìn mặt anh.

Dù bị từ chối nhưng anh vẫn cố gắng dịu dàng với cô.
– Tố Nhi, không phải là anh không muốn ở cùng em mà thực sự anh sợ không thể chăm sóc được cho em.

Em ở đây, anh vẫn có thể đến thăm em thường xuyên hơn nữa có người giúp việc ở bên cạnh anh cũng bớt lo hơn.
Tố Nhi quay sang nhìn Hạo Thiên.

Dường như cô vẫn không chấp nhận được lý do anh đưa ra, ngược lại còn vô cùng giận dữ.
– Chẳng lẽ ở Cố gia không tìm được một người để chăm sóc cho em? Quản gia Lục cũng có thể chăm sóc tốt cho em như những người ở đây.

Em nói rồi nếu anh thực sự không muốn em đến có thể nói thẳng, đừng viện lý do.
Bao nhiêu năm qua hai người đã sống tách biệt.

Hàng ngày Hạo Thiên đều đến đây thăm Tố Nhi nhưng lâu dần cô cảm thấy tình cảm của anh không còn như trước.

Đặc biệt là dạo gần đây anh không lui tới thăm cô thường xuyên nữa.

Phải cho đến khi cô trực tiếp gọi điện thì dường như anh mới nhớ đến sự tồn tại của cô.
Khi cô đề nghị đến việc dọn đến ở chung anh luôn lấy lý do không thể chăm sóc được để lảng tránh.

Cố gia rộng lớn, giàu có đến vậy chẳng lẽ đến chuyện thuê một người giúp việc cũng khó khăn? Sự vô tâm dạo gần đây của Hạo Thiên cùng với những biểu hiện lạ bây giờ khiến Tố Nhi không thể không nghĩ anh có người khác.

Cô không muốn ép buộc bất kỳ ai ngay cả anh, nếu dọn về ở chung trong sự ép buộc đến khi nhìn mặt nhau sẽ cảm thấy ái ngại.
Cô không thích cảm giác đó!
Hạo Thiên vẫn im lặng suy nghĩ về yêu cầu của Tố Nhi.

Đưa Tố Nhi về Cố gia chuyện chạm mặt Tiểu An là điều không thể tránh khỏi.

Anh chỉ sợ cô không chấp nhận được việc Tiểu An ở cùng mà thôi.
– Anh về đi!
Tố Nhi nhìn thẳng vào mắt Hạo Thiên từng lời nói ra đều như có thứ gì chen ngang trong cổ họng, nghẹn ngào tới nỗi giọng lạc hẳn đi.

Cô đẩy xe lùi về sau rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Hạo Thiên đứng dậy nhìn theo bóng Tố Nhi.

Trong đầu anh hiện tại xuất hiện rất nhiều suy nghĩ trái chiều.

Anh không biết bản thân giải quyết định thế nào cho đúng.

Nhưng khi nhìn thấy bàn tay Tố Nhi chạm vào cánh cửa, Hạo Thiên đột ngột lên tiếng.
– Tố Nhi! Anh sẽ đưa em về Cố gia.
Câu nói của anh khiến Tố Nhi dừng lại, cô quay người hỏi lại một lần nữa.
– Thiên… anh nói thật chứ? Anh sẽ đưa em về Cố gia sao?
Hạo Thiên bước tới chỗ Tố Nhi nhẹ nhàng hôn lên trán cô rồi nói.
– Tuần sau anh sẽ đưa em về Cố gia..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương