Ngược Chiều Ánh Sáng Tìm Đến Yêu Em
-
Quyển 1 - Chương 7: Thám hiểm trong rừng
“Với tình hình tôi biết được hiện
nay, ngũ tọa nhà đất của thôn được phân bố như thế này.” Phó Đông Bình
đưa sơ đồ phác thảo cho Nhậm Thiên Chân xem.
Nhậm Thiên Chân sửng tỉnh, nhìn xem bản vẽ của anh, rồi lại hỏi: “Nếu nói đúng là bát quái trận, vậy liệu có cần đến bát tọa nhà đất bao xung quanh trung quân trận của thái cực âm dương không?”
”Không cần thiết, bát quát trận chỉ có Thiên Địa Phong Vân là chủ trận, bốn trận Long Hổ Điểu Xà là kỳ trận, có thể tận dụng chỗ trống, thông thường là đống rơm cỏ, cối đá hoặc cây cối để mê muội kẻ địch. Mỗi tám trận này đều sẽ có sáu trận nhỏ tạo thành, cộng thêm mười sáu trận trung quân, hợp thành sáu mươi tư quẻ “Chu Dịch”, năm tòa nhà đất mà bây giờ chúng ta thấy được đó, chia ra ứng với Thiên Địa Phong Xà Điểu, mà còn thiếu ba trận Vân Long Hổ. Nếu Vân trận là thật, thì tất nhiên hai trận Long Hổ là giả, hay nói cách khác, nhà đất vốn là lục tọa, có một tòa nhà không biết là đã bị phá hay đã được che giấu.”
Phó Đông Bình nói đến những lời này, thuộc rõ như lòng bàn tay, Nhậm Thiên Chân nghe mà hào hứng, bổ sung thêm: “Trong ghi chép của bố tôi có ghi lại, thôn Quỷ Vương bị đánh vào thời điểm diễn ra cách mạng văn hóa*, kiến trúc cổ trong thôn bị phá hoại không ít, tôi đoán rằng, nhà đất Vân trận chính là biến mất từ lúc đó.”
(*Diễn ra từ tháng 5 năm 1966 đến tháng 10 năm 1976.)
”Đáng tiếc chúng ta không có thiết bị bay, nếu không, nhìn thôn Quỷ Vương từ trên cao xuống có lẽ sẽ có thu hoạch.” Phó Đông Bình tiếc nuối nói.
Mắt Nhậm Thiên Chân sáng lên, “Muốn nhìn từ trên xuống cũng không khó, tôi biết một chỗ, có thể nhìn thấy toàn cảnh thôn Quỷ Vương, hôm qua tôi mới đi qua nơi đó.”
”Ồ?” Phó Đông Bình ngạc nhiên mừng rỡ, “Có phải chính là nơi hôm qua cô nói không, là con đường không lái xe đi được, chỉ có thể đi bộ đó?”
Nhậm Thiên Chân gật đầu một cái, chủ động đề nghị: “Hay là chúng ta cùng đi xem chút, rồi chụp vài tấm quay về nghiên cứu?”
Phó Đông Bình đắc ý vô cùng, cười đùa nói: “Không phải cô không muốn hợp tác với tôi sao? Đổi ý rồi à?”
Nhậm Thiên Chân thấy vẻ đắc ý của anh thì nửa lấy lòng nửa chế nhạo,“Thấy anh ăn nói rõ ràng mạch lạc, cũng không biết liệu mấy lời anh nói có đúng như thật không, cho anh cơ hội khảo sát thực địa đấy.”
”Nhưng cô đang bị thương, tạm thời không nên ra ngoài, không bằng chờ đến mai đi.”
”Không sao, tôi có thể đi được.”
Phó Đông Bình lắc đầu một cái, thấy sắc mặt có vẻ tái nhợt của cô, anh biết máu đọng bên sườn cô vẫn còn đau, liền ngăn cô khoe sức: “Đừng đi bộ, ngồi xe tôi đi đi.”
Đã quyết định cùng đi, Phó Đông Bình quay về phòng nhét la bàn, dây leo núi, dao găm cùng vài loại thuốc hay dùng vào ba lô, thay trang phục mặc áo paca vào, lúc đi xuống lầu thì thấy Nhậm Thiên Chân đã chờ ở cửa, cũng mặc trang phục thám hiểm, thậm chí trong tay cô còn cầm theo gậy leo núi.
”Cô dùng thứ đồ chơi này sao?” Phó Đông Bình chỉ vào gậy leo núi trong tay cô. Nhậm Thiên Chân nói, “Tối qua mưa lớn, đường núi trơn trượt không dễ đi, chuẩn bị trước cũng không sao.”
Hai người lái xe đến quán cơm đã ăn vào trưa hôm trước, dừng xe lại ở đó, theo con đường mà Nhậm Thiên Chân đã nói đi đến thôn Quỷ Vương.
Chặng đường ban đầu coi như cũng dễ đi, nhưng từ khi đi sâu vào trong rừng, đường núi trở nên dốc, rêu xanh dưới chân sau cơn mưa trơn vô cùng, Phó Đông Bình sợ Nhậm Thiên Chân trượt ngã nên đi sau lưng cô, thỉnh thoảng còn đỡ cô.
”Có mệt không, chi bằng chúng ta nghỉ một lúc nhé?” Phó Đông Bình thấy Nhậm Thiên Chân có vẻ mệt mỏi, bèn khuyên cô nghỉ ngơi một chút.
”Cũng được.” Nhậm Thiên Chân cũng không phô trương, tìm tảng đá bên khe suối ngồi xuống, cầm bình nước lên uống.
Vùng núi Vân Mộng thuộc vùng nhiệt đới phía Nam, rừng cây rậm rạp, sắc lục biếc bao quanh, lúc này vẫn chưa tới mùa đắt khách du lịch, họ đi lại giữa đường mòn trong đồi núi hoang vu, trong rừng cây chỉ có hai người bọn họ, cùng tiếng gió và tiếng nước chảy róc rách bầu bạn.
”Trong nước có cá, sớm biết vậy mang theo vỉ nướng đến, chúng ta nướng cá ăn.” Phó Đông Bình nhìn những chú cá bơi qua bơi lại trong làn nước, nói với vẻ không khỏi tiếc nuối.
”Nói cứ như anh có thể bắt được cá không bằng.” Nhậm Thiên Chân chế giễu anh.
Cũng không biết vì sao, cô khá thích tranh cãi với người anh. Anh muốn nhìn người liền nhìn thoải mái, muốn biết điều gì thì dứt khoát hỏi, bản thân toát lên vẻ cởi mở, đến nỗi một người lầm lì như cô cũng không cách nào ghét anh được.
”Làm sao cô biết tôi không bắt được, chỉ cần có dụng cụ là tôi có thể bắt, nếu không thì để tôi bắt cho cô một con cho cô xem nhé.” Phó Đông Bình cởi tất ra, khom người xuống bắt cá.
Không ngờ anh lại trẻ con đến thế, nói bắt cá liền đi bắt luôn. Nhậm Thiên Chân nhìn động tác của anh, chỉ khẽ nhếch khóe miệng chứ không nói gì.
Phó Đông Bình mò cả nửa ngày vẫn không bắt được con nào, nước róc rách chảy vào khe suối, thỉnh thoảng cảm thấy có cá luồn qua cạnh chân anh, anh liền đứng im bất động, chờ đợi thời cơ.
Nhậm Thiên Chân nhìn những rặng cây cao chọc trời trên đỉnh đầu, nơi đây đất đai phì nhiêu, nước trong lành, khí hậu thích hợp, để cây cối phát triển cao lớn vô cùng, tán cây xanh xanh che đi bầu trời xanh, những tia nắng chỉ len qua kẽ hở mà chiếu rọi xuống.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ thất thần, một thứ tươi sống nhảy lên đùi dọa cô giật mình, định thần nhìn lại, thì ra là một con ếch lớn.
Nhậm Thiên Chân phủi con ếch đi, nhìn về phía người bày ra trò, thấy anh chống hông cười ngoặt nghẽo, tức giận nói: “Không phải anh muốn bắt cá sao, sao lại bắt ếch chứ?”
”Đó không phải là ếch, mà là Giác Quái chỉ có ở núi Vân Mộng, tên khoa học gọi là Vibrissaphora liui Pope.”
Trong lúc nói, Phó Đông Bình lại nhấc lấy một con từ trong nước lên, đưa cho Nhậm Thiên Chân nhìn. Nhậm Thiên Chân né người đi, “Tôi không muốn nhìn, chỉ là ếch nhái thì có gì hay ho mà xem.”
Phó Đông Bình chỉ cười không nói, lội nước lên bờ, mặc tất vào, tiếp tục lên đường cùng Nhậm Thiên Chân.
Đường núi bùn lầy, Nhậm Thiên Chân trượt chân một cái, suýt nữa đã ngã ra đất, cũng may Phó Đông Bình kịp thời đỡ cô, “Thiên Chân, đường núi không dễ đi, cô lại đang bị thương, không bằng để tôi đi trước cho, cô đi theo tôi.”
Nhậm Thiên Chân nghe thấy anh gọi tên mình một cách tự nhiên như vậy, trong lòng có chút là lạ, nhưng lại không nói gì mà chỉ im lặng đi theo sau anh.
Rừng cây âm u, cỏ dại trên đường núi mọc um tùm, quanh co không bằng phẳng, bất cứ khi nào cũng có thể gặp dốc đứng, Phó Đông Bình cố ý chậm lại bước chân, để Nhậm Thiên Chân mang vết thương trên người không cần phải dùng nhiều sức.
Bỗng anh dừng bước, suýt nữa Nhậm Thiên Chân đã đụng vào người anh.
Tay Phó Đông Bình đưa lên miệng, ra hiệu đừng có lên tiếng, Nhậm Thiên Chân lặng lẽ nhìn sang, cách đó một mét là một con rắn màu sắc sặc sỡ, thân rắn chỉ nhỏ hơn một chút so với cổ tay cô, cảm nhận được kẻ xâm lăng đang đến gần, cái đầu tam giác vểnh lên.
”Trông giống rắn hổ mang, cô đưa gậy leo núi cho tôi, cô lùi ra sau đi, tôi tìm cách xách nó đi.” Phó Đông Bình nghiêng đầu nói nhỏ bên tai Nhậm Thiên Chân. Anh thường gặp rắn khi đi thám hiểm dã ngoại, nên cũng không hốt hoảng.
Nhậm Thiên Chân cẩn thận nhìn theo con rắn kia, đi lên một bước, dè dặt dùng gậy leo núi khơi rắn lên ném vào trong bụi cỏ.
”Lá gan lớn đấy.” Phó Đông Bình khen cô.
Nhậm Thiên Chân thờ ơ ừ một tiếng, “Đó không phải là rắn hổ mang độc, mà là rắn đầu tam giác* rất giống rắn hổ mang, không có độc, tính công kích cũng thấp, tôi từng trông thấy trong núi khác rồi.”
(*Nguyên văn là 颈棱蛇/cảnh lăng xà, là loại rắn to đuôi ngắn, phía sau có tông màu nâu, có hai hàng lớn vết ban màu nâu sậm, đầu có hình tam giác gần giống rắn hổ mang. Mình không rõ tên tiếng Việt gọi nó là gì, nên tạm đặt theo hình dáng.)
Hai người một trước một sau cùng đi về phía trước rất ăn ý, đến lúc gần ra khỏi cánh rừng này, Nhậm Thiên Chân nhẹ giọng nói: “Sắp đến bãi tha ma rồi, băng qua đó là có thể thấy thôn Quỷ Vương.”
Đường càng đi càng hẹp, càng đi càng không giống đường, bên tai có loài chim không biết tên cất tiếng hót, dồn dập lại thê lương, cả hai gần như nín thở, yên tĩnh đến quái dị.
Thấy trong bụi cỏ ven đường thấp thoáng đống xương trắng, Phó Đông Bình lặng lẽ cầm lấy tay Nhậm Thiên Chân, không ai lên tiếng, nóng lòng muốn rời khỏi nơi giữa ban ngày vẫn có thể khiến người ta rợn tóc gày này.
Dọc đường đi, mộ đất nhiều vô số, có vài mộ có bia, nhưng cũng có mấy phần mộ đến bia cũng không có, phần lớn những mồ mả này đã trải qua nhiều năm mưa gió tạt vào, thậm chí đã lộ ra hài cốt trắng hếu.
”Tôi không thể nào tưởng tượng được, một cô gái như cô từng đi qua nơi này lại không hề sợ.”
”Tôi đâu nói tôi không sợ, đến cũng đa đến rồi, dù có sợ cũng không thể quay đầu lại.”
Thấy trên một tấm bia mộ cách đó không xa có chữ, Phó Đông Bình rảo bước đi nhanh, “Bia này hình như mới lập.” Nhậm Thiên Chân cũng nhìn sang, chữ viết trên mộ cho biết, chủ mộ là là một cụ ông già, hạ huyệt vào năm 2013.
”Nhìn lại thì nơi đây cũng không phải bãi tha ma, mà là nghĩa trang công cộng tập thể của một thôn nào đó.” Phó Đông Bình đưa mắt nhìn quanh, vốn định dùng điện thoại chụp lại nơi này, nhưng rồi lại nghĩ không thích hợp cho lắm, vậy là đành thôi.
Không nán lại lâu, hai người tiếp tục lên đường, Phó Đông Bình cố ý hỏi Nhậm Thiên Chân: “Cô có từng nghe qua truyền thuyết thần bí của thôn Quỷ Vương chưa?”
”Truyền thuyết gì?”
”Tôi từng thấy trên mạng rồi, nói là có mấy người lữ hành đến núi Vân Mộng du lịch, lúc đi ngang qua thôn Quỷ Vương thì đúng lúc gặp mưa lớn, bọn họ năn nỉ người trong thôn cho mình tá túc lại một đêm, người trong thôn đồng ý, kết quả sáng hôm sau lúc bọn họ rời giường thì phát hiện thiếu một người, mọi thứ trong phòng vẫn còn nguyên như đêm trước, cũng không có bất kỳ dấu vết đánh nhau nào, chỉ là không thấy người đâu.”
”Thiếu một người ư? Đã có chuyện gì xảy ra?” Nhậm Thiên Chân chưa từng nghe nói đến truyền thuyết này, nhất thời lòng hiếu kỳ nổi lên.
”Bọn họ cũng muốn biết đã có chuyện gì xảy ra, lập tức đi hỏi người trong thôn là có nhìn thấy người bạn mất tích của bọn họ rời khỏi thôn không, mọi người đều nói không thấy, thế là bọn họ lại quay về phòng, lúc này họ mới phát hiện cửa tủ màu đen trong phòng mở toang, một đêm trước khi bọn họ đến, cánh cửa tủ đó được khóa lại.”
”Chiếc tủ kia có điều gì kỳ lạ sao?” Ngay tại nghĩa địa mà nghe câu chuyện như thế này, cho dù là ban ngày vẫn khiến người khác lạnh tóc gáy.
”Bọn họ có chút tò mò, bèn đi tìm chủ nhà hỏi chuyện chiếc tủ, chủ nhà vừa nghe nói cửa tủ mở thì sợ đến mức biến sắc, liên tục sợ hãi kêu lên rằng, chiếc tủ kia không thể mở ra được, nếu mở ra thì sẽ có người chết. Lần này, nhóm lữ hành bị dọa sợ, vừa lúc người bạn mất tích đó của bọn họ là sự hiếu kỳ lớn nhất trong lòng họ, nói không chừng anh ta nhân lúc người khác ngủ hết, lén lút mở tủ ra.”
Phó Đông Bình nói như thật, giọng điệu ảo diệu vô cùng, Nhậm Thiên Chân nghe đến mê mẩn, không nhịn được lại hỏi: “Sau đó thì sao? Người kia thật sự đã chết rồi ư?”
”Dưới sự yêu cầu liên tục của bọn họ, chủ nhà bèn nói ra lai lịch của chiếc tủ, thì ra chiếc tủ đó gọi là tủ yên hồn, là dụng cụ thờ cúng trong mấy đời tương truyền của thôn bọn họ, mỗi nhà có người chết, chỉ cần đem tro cốt người chết đặt trong tủ yên hồn bảy bảy bốn chín ngày, đợi linh hồn người chết yên ổn thì mới chôn cất lần nữa, là có thể phù hộ số người trong gia tộc đó hưng thịnh.”
Nhậm Thiên Chân nghe đến đây, tâm tư xoay chuyển một cái, đoán là Phó Đông Bình đang bịa chuyện dọa ma, bèn hỏi ngược lại anh: “Vậy là người lữ hành mất tích đó đã bị hồn ma trong tủ mang đi? Loại tủ dùng để cúng tế không phải nên được đặt trong từ đường mà là đặt trong phòng ngủ ư? Lần sau anh bịa chuyện có thể có logic hơn được không?”
Đối với sự thông minh của cô, Phó Đông Bình cười mỉa, “Đây không phải là do tôi bịa, mà là câu chuyện lưu truyền trên mạng, còn về chi tiết cụ thể thì tôi nào biết cặn kẽ vậy chứ.”
Anh từng nghe Hạ Đình Vũ kể truyện ma này cho không ít cô gái nghe, bọn họ không ai không bị dọa sợ, chỉ có một mình Nhậm Thiên Chân này, còn xem xét tính chân thực trong đời nữa, truyện ma trên mạng thì lấy đâu ra suy luận mà nói chứ.
Đi được khoảng mười phút, rốt cuộc cũng đã cách xa bãi tha ma đáng sợ kia, tầm mắt dần dần rộng rãi, đường dưới chân càng đi càng rộng, càng đi càng bằng phẳng.
”Anh nhìn đi, bên kia chính là thôn Quỷ Vương.” Nhậm Thiên Chân chỉ một thôn xóm ở xa xa. Phó Đông Bình đưa mắt nhìn sang, mang máng trong thấy khói bếp bốc lên từ trong thôn, còn nhà đất hình tròn ký hiệu riêng của thôn Quỷ Vương thì có thể trông thấy rõ ràng.
Phó Đông Bình nhìn xung quanh một lúc, lấy dây leo núi từ trong ba lô ra, giao ba lô lại cho Nhậm Thiên Chân, “Cô cầm giúp tôi, tôi muốn trèo lên cây kia xem một chút.”
Nếu là bình thường, nhất định Nhậm Thiên Chân cũng sẽ trèo cây nhìn đông ngó tây, nhưng giờ cô đang bị thương, không tiện trèo cây, chỉ đành đứng dưới tán cây đợi Phó Đông Bình. Phó Đông Bình bám theo dây leo núi, thuận lợi leo dọc lên thân cây, chọn một nhánh cây đủ chắc đứng lên, dùng ống nhòm nhìn về nơi xa.
Đến đây, nhà đất trong thôn Quỷ Vương đã có thể thấy rõ hơn, đại khái Phó Đông Bình đã phân biệt được các phương vị, móc máy tính xách tay trong túi ra vẽ phác thảo lại bản đồ, đánh dấu địa điểm, rồi lại lấy điện thoại chụp rất nhiều tấm hình.
Cúi đầu nhìn xuống, Nhậm Thiên Chân đứng dưới bóng cây nhìn phía trước, nhất thời anh nổi hứng đùa giỡn, sực nhớ trong túi có một trái táo nhỏ, bèn lấy ra ném xuống cô.
Nhậm Thiên Chân đâu nghĩ lại còn có thứ không mời mà đến rơi từ trên trời xuống, bị quả táo đập vào đầu, nhất thời đã đoán được trò đùa dai của người trên cây kia, cô bèn nhặt táo trên đất lên ném về phía anh, Phó Đông Bình bật cười ha hả, nhanh chóng tụt từ trên cây xuống.
”Sao anh lại đánh lén tôi?” Nhậm Thiên Chân tức tối.
”Nhìn xem cô có được khả năng tiềm tàng như Newton không.” Phó Đông Bình trêu.
”Anh đúng là người vô vị nhất tôi từng gặp.” Nhậm Thiên Chân lầm bầm, ném ba lô lại cho anh, tự mình rời đi. Phó Đông Bình đuổi theo cô, “Giờ chúng ta đi đâu đây? Có cần đến thôn Quỷ Vương lần nữa không?”
Nhậm Thiên Chân không trả lời anh, nhưng chân lại bước về hướng thôn Quỷ Vương. Phó Đông Bình lấy hai quả táo đã được rửa sạch trong ba lô ra, đưa cho cô một quả.
”Cô có đói bụng không, trong ba lô tôi có sandwich thịt xông khói đấy.”
”Tôi không ăn thịt.”
”Cô là người theo chủ nghĩa ăn chay sao?”
”Từ lúc học phổ thông tôi đã bắt đầu ăn chay rồi, trước kia từng xem một video do tổ chứ bảo vệ động vật làm, nói về chuyện con người tàn sát báo biển với cá voi, bị dọa giật mình.”
”Thuật thôi miên của cô là ai dạy?” Phó Đông Bình luôn cảm thấy cô rất thần bí. Nhậm Thiên Chân không trả lời ngay, một lúc sau mới nói: “Mẹ tôi là bác sĩ, nhà có rất nhiều sách y, tôi từng đọc qua.”
”Vậy cô...”
Nhậm Thiên Chân ngắt lời anh, “Đừng hỏi chuyện về tôi nữa, tôi không muốn trả lời, những chuyện không liên quan đến thôn Quỷ Vương tôi cũng không muốn trả lời.”
Phó Đông Bình ngượng ngùng nhún vai một cái.
Hai người đi về phía thôn, đã có thể nhìn thấy ở cửa thôn có người lái xe đi ra, chợt lúc này điện thoại Phó Đông Bình reo lên.
”Cái gì? Không tìm thấy Dao Dao? Các cậu đừng sốt ruột, bây giờ tìm xung quanh đó xem sao, anh sẽ lái xe đến ngay.” Phó Đông Bình vội vã cúp máy, nói với Nhậm Thiên Chân, Hạ Đình Vũ với hai cô gái chiều nay định đi xem kịch hái chè, nhưng lúc đi qua một khe núi, Hề Dao Dao mất tích.
Nhậm Thiên Chân sửng tỉnh, nhìn xem bản vẽ của anh, rồi lại hỏi: “Nếu nói đúng là bát quái trận, vậy liệu có cần đến bát tọa nhà đất bao xung quanh trung quân trận của thái cực âm dương không?”
”Không cần thiết, bát quát trận chỉ có Thiên Địa Phong Vân là chủ trận, bốn trận Long Hổ Điểu Xà là kỳ trận, có thể tận dụng chỗ trống, thông thường là đống rơm cỏ, cối đá hoặc cây cối để mê muội kẻ địch. Mỗi tám trận này đều sẽ có sáu trận nhỏ tạo thành, cộng thêm mười sáu trận trung quân, hợp thành sáu mươi tư quẻ “Chu Dịch”, năm tòa nhà đất mà bây giờ chúng ta thấy được đó, chia ra ứng với Thiên Địa Phong Xà Điểu, mà còn thiếu ba trận Vân Long Hổ. Nếu Vân trận là thật, thì tất nhiên hai trận Long Hổ là giả, hay nói cách khác, nhà đất vốn là lục tọa, có một tòa nhà không biết là đã bị phá hay đã được che giấu.”
Phó Đông Bình nói đến những lời này, thuộc rõ như lòng bàn tay, Nhậm Thiên Chân nghe mà hào hứng, bổ sung thêm: “Trong ghi chép của bố tôi có ghi lại, thôn Quỷ Vương bị đánh vào thời điểm diễn ra cách mạng văn hóa*, kiến trúc cổ trong thôn bị phá hoại không ít, tôi đoán rằng, nhà đất Vân trận chính là biến mất từ lúc đó.”
(*Diễn ra từ tháng 5 năm 1966 đến tháng 10 năm 1976.)
”Đáng tiếc chúng ta không có thiết bị bay, nếu không, nhìn thôn Quỷ Vương từ trên cao xuống có lẽ sẽ có thu hoạch.” Phó Đông Bình tiếc nuối nói.
Mắt Nhậm Thiên Chân sáng lên, “Muốn nhìn từ trên xuống cũng không khó, tôi biết một chỗ, có thể nhìn thấy toàn cảnh thôn Quỷ Vương, hôm qua tôi mới đi qua nơi đó.”
”Ồ?” Phó Đông Bình ngạc nhiên mừng rỡ, “Có phải chính là nơi hôm qua cô nói không, là con đường không lái xe đi được, chỉ có thể đi bộ đó?”
Nhậm Thiên Chân gật đầu một cái, chủ động đề nghị: “Hay là chúng ta cùng đi xem chút, rồi chụp vài tấm quay về nghiên cứu?”
Phó Đông Bình đắc ý vô cùng, cười đùa nói: “Không phải cô không muốn hợp tác với tôi sao? Đổi ý rồi à?”
Nhậm Thiên Chân thấy vẻ đắc ý của anh thì nửa lấy lòng nửa chế nhạo,“Thấy anh ăn nói rõ ràng mạch lạc, cũng không biết liệu mấy lời anh nói có đúng như thật không, cho anh cơ hội khảo sát thực địa đấy.”
”Nhưng cô đang bị thương, tạm thời không nên ra ngoài, không bằng chờ đến mai đi.”
”Không sao, tôi có thể đi được.”
Phó Đông Bình lắc đầu một cái, thấy sắc mặt có vẻ tái nhợt của cô, anh biết máu đọng bên sườn cô vẫn còn đau, liền ngăn cô khoe sức: “Đừng đi bộ, ngồi xe tôi đi đi.”
Đã quyết định cùng đi, Phó Đông Bình quay về phòng nhét la bàn, dây leo núi, dao găm cùng vài loại thuốc hay dùng vào ba lô, thay trang phục mặc áo paca vào, lúc đi xuống lầu thì thấy Nhậm Thiên Chân đã chờ ở cửa, cũng mặc trang phục thám hiểm, thậm chí trong tay cô còn cầm theo gậy leo núi.
”Cô dùng thứ đồ chơi này sao?” Phó Đông Bình chỉ vào gậy leo núi trong tay cô. Nhậm Thiên Chân nói, “Tối qua mưa lớn, đường núi trơn trượt không dễ đi, chuẩn bị trước cũng không sao.”
Hai người lái xe đến quán cơm đã ăn vào trưa hôm trước, dừng xe lại ở đó, theo con đường mà Nhậm Thiên Chân đã nói đi đến thôn Quỷ Vương.
Chặng đường ban đầu coi như cũng dễ đi, nhưng từ khi đi sâu vào trong rừng, đường núi trở nên dốc, rêu xanh dưới chân sau cơn mưa trơn vô cùng, Phó Đông Bình sợ Nhậm Thiên Chân trượt ngã nên đi sau lưng cô, thỉnh thoảng còn đỡ cô.
”Có mệt không, chi bằng chúng ta nghỉ một lúc nhé?” Phó Đông Bình thấy Nhậm Thiên Chân có vẻ mệt mỏi, bèn khuyên cô nghỉ ngơi một chút.
”Cũng được.” Nhậm Thiên Chân cũng không phô trương, tìm tảng đá bên khe suối ngồi xuống, cầm bình nước lên uống.
Vùng núi Vân Mộng thuộc vùng nhiệt đới phía Nam, rừng cây rậm rạp, sắc lục biếc bao quanh, lúc này vẫn chưa tới mùa đắt khách du lịch, họ đi lại giữa đường mòn trong đồi núi hoang vu, trong rừng cây chỉ có hai người bọn họ, cùng tiếng gió và tiếng nước chảy róc rách bầu bạn.
”Trong nước có cá, sớm biết vậy mang theo vỉ nướng đến, chúng ta nướng cá ăn.” Phó Đông Bình nhìn những chú cá bơi qua bơi lại trong làn nước, nói với vẻ không khỏi tiếc nuối.
”Nói cứ như anh có thể bắt được cá không bằng.” Nhậm Thiên Chân chế giễu anh.
Cũng không biết vì sao, cô khá thích tranh cãi với người anh. Anh muốn nhìn người liền nhìn thoải mái, muốn biết điều gì thì dứt khoát hỏi, bản thân toát lên vẻ cởi mở, đến nỗi một người lầm lì như cô cũng không cách nào ghét anh được.
”Làm sao cô biết tôi không bắt được, chỉ cần có dụng cụ là tôi có thể bắt, nếu không thì để tôi bắt cho cô một con cho cô xem nhé.” Phó Đông Bình cởi tất ra, khom người xuống bắt cá.
Không ngờ anh lại trẻ con đến thế, nói bắt cá liền đi bắt luôn. Nhậm Thiên Chân nhìn động tác của anh, chỉ khẽ nhếch khóe miệng chứ không nói gì.
Phó Đông Bình mò cả nửa ngày vẫn không bắt được con nào, nước róc rách chảy vào khe suối, thỉnh thoảng cảm thấy có cá luồn qua cạnh chân anh, anh liền đứng im bất động, chờ đợi thời cơ.
Nhậm Thiên Chân nhìn những rặng cây cao chọc trời trên đỉnh đầu, nơi đây đất đai phì nhiêu, nước trong lành, khí hậu thích hợp, để cây cối phát triển cao lớn vô cùng, tán cây xanh xanh che đi bầu trời xanh, những tia nắng chỉ len qua kẽ hở mà chiếu rọi xuống.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ thất thần, một thứ tươi sống nhảy lên đùi dọa cô giật mình, định thần nhìn lại, thì ra là một con ếch lớn.
Nhậm Thiên Chân phủi con ếch đi, nhìn về phía người bày ra trò, thấy anh chống hông cười ngoặt nghẽo, tức giận nói: “Không phải anh muốn bắt cá sao, sao lại bắt ếch chứ?”
”Đó không phải là ếch, mà là Giác Quái chỉ có ở núi Vân Mộng, tên khoa học gọi là Vibrissaphora liui Pope.”
Trong lúc nói, Phó Đông Bình lại nhấc lấy một con từ trong nước lên, đưa cho Nhậm Thiên Chân nhìn. Nhậm Thiên Chân né người đi, “Tôi không muốn nhìn, chỉ là ếch nhái thì có gì hay ho mà xem.”
Phó Đông Bình chỉ cười không nói, lội nước lên bờ, mặc tất vào, tiếp tục lên đường cùng Nhậm Thiên Chân.
Đường núi bùn lầy, Nhậm Thiên Chân trượt chân một cái, suýt nữa đã ngã ra đất, cũng may Phó Đông Bình kịp thời đỡ cô, “Thiên Chân, đường núi không dễ đi, cô lại đang bị thương, không bằng để tôi đi trước cho, cô đi theo tôi.”
Nhậm Thiên Chân nghe thấy anh gọi tên mình một cách tự nhiên như vậy, trong lòng có chút là lạ, nhưng lại không nói gì mà chỉ im lặng đi theo sau anh.
Rừng cây âm u, cỏ dại trên đường núi mọc um tùm, quanh co không bằng phẳng, bất cứ khi nào cũng có thể gặp dốc đứng, Phó Đông Bình cố ý chậm lại bước chân, để Nhậm Thiên Chân mang vết thương trên người không cần phải dùng nhiều sức.
Bỗng anh dừng bước, suýt nữa Nhậm Thiên Chân đã đụng vào người anh.
Tay Phó Đông Bình đưa lên miệng, ra hiệu đừng có lên tiếng, Nhậm Thiên Chân lặng lẽ nhìn sang, cách đó một mét là một con rắn màu sắc sặc sỡ, thân rắn chỉ nhỏ hơn một chút so với cổ tay cô, cảm nhận được kẻ xâm lăng đang đến gần, cái đầu tam giác vểnh lên.
”Trông giống rắn hổ mang, cô đưa gậy leo núi cho tôi, cô lùi ra sau đi, tôi tìm cách xách nó đi.” Phó Đông Bình nghiêng đầu nói nhỏ bên tai Nhậm Thiên Chân. Anh thường gặp rắn khi đi thám hiểm dã ngoại, nên cũng không hốt hoảng.
Nhậm Thiên Chân cẩn thận nhìn theo con rắn kia, đi lên một bước, dè dặt dùng gậy leo núi khơi rắn lên ném vào trong bụi cỏ.
”Lá gan lớn đấy.” Phó Đông Bình khen cô.
Nhậm Thiên Chân thờ ơ ừ một tiếng, “Đó không phải là rắn hổ mang độc, mà là rắn đầu tam giác* rất giống rắn hổ mang, không có độc, tính công kích cũng thấp, tôi từng trông thấy trong núi khác rồi.”
(*Nguyên văn là 颈棱蛇/cảnh lăng xà, là loại rắn to đuôi ngắn, phía sau có tông màu nâu, có hai hàng lớn vết ban màu nâu sậm, đầu có hình tam giác gần giống rắn hổ mang. Mình không rõ tên tiếng Việt gọi nó là gì, nên tạm đặt theo hình dáng.)
Hai người một trước một sau cùng đi về phía trước rất ăn ý, đến lúc gần ra khỏi cánh rừng này, Nhậm Thiên Chân nhẹ giọng nói: “Sắp đến bãi tha ma rồi, băng qua đó là có thể thấy thôn Quỷ Vương.”
Đường càng đi càng hẹp, càng đi càng không giống đường, bên tai có loài chim không biết tên cất tiếng hót, dồn dập lại thê lương, cả hai gần như nín thở, yên tĩnh đến quái dị.
Thấy trong bụi cỏ ven đường thấp thoáng đống xương trắng, Phó Đông Bình lặng lẽ cầm lấy tay Nhậm Thiên Chân, không ai lên tiếng, nóng lòng muốn rời khỏi nơi giữa ban ngày vẫn có thể khiến người ta rợn tóc gày này.
Dọc đường đi, mộ đất nhiều vô số, có vài mộ có bia, nhưng cũng có mấy phần mộ đến bia cũng không có, phần lớn những mồ mả này đã trải qua nhiều năm mưa gió tạt vào, thậm chí đã lộ ra hài cốt trắng hếu.
”Tôi không thể nào tưởng tượng được, một cô gái như cô từng đi qua nơi này lại không hề sợ.”
”Tôi đâu nói tôi không sợ, đến cũng đa đến rồi, dù có sợ cũng không thể quay đầu lại.”
Thấy trên một tấm bia mộ cách đó không xa có chữ, Phó Đông Bình rảo bước đi nhanh, “Bia này hình như mới lập.” Nhậm Thiên Chân cũng nhìn sang, chữ viết trên mộ cho biết, chủ mộ là là một cụ ông già, hạ huyệt vào năm 2013.
”Nhìn lại thì nơi đây cũng không phải bãi tha ma, mà là nghĩa trang công cộng tập thể của một thôn nào đó.” Phó Đông Bình đưa mắt nhìn quanh, vốn định dùng điện thoại chụp lại nơi này, nhưng rồi lại nghĩ không thích hợp cho lắm, vậy là đành thôi.
Không nán lại lâu, hai người tiếp tục lên đường, Phó Đông Bình cố ý hỏi Nhậm Thiên Chân: “Cô có từng nghe qua truyền thuyết thần bí của thôn Quỷ Vương chưa?”
”Truyền thuyết gì?”
”Tôi từng thấy trên mạng rồi, nói là có mấy người lữ hành đến núi Vân Mộng du lịch, lúc đi ngang qua thôn Quỷ Vương thì đúng lúc gặp mưa lớn, bọn họ năn nỉ người trong thôn cho mình tá túc lại một đêm, người trong thôn đồng ý, kết quả sáng hôm sau lúc bọn họ rời giường thì phát hiện thiếu một người, mọi thứ trong phòng vẫn còn nguyên như đêm trước, cũng không có bất kỳ dấu vết đánh nhau nào, chỉ là không thấy người đâu.”
”Thiếu một người ư? Đã có chuyện gì xảy ra?” Nhậm Thiên Chân chưa từng nghe nói đến truyền thuyết này, nhất thời lòng hiếu kỳ nổi lên.
”Bọn họ cũng muốn biết đã có chuyện gì xảy ra, lập tức đi hỏi người trong thôn là có nhìn thấy người bạn mất tích của bọn họ rời khỏi thôn không, mọi người đều nói không thấy, thế là bọn họ lại quay về phòng, lúc này họ mới phát hiện cửa tủ màu đen trong phòng mở toang, một đêm trước khi bọn họ đến, cánh cửa tủ đó được khóa lại.”
”Chiếc tủ kia có điều gì kỳ lạ sao?” Ngay tại nghĩa địa mà nghe câu chuyện như thế này, cho dù là ban ngày vẫn khiến người khác lạnh tóc gáy.
”Bọn họ có chút tò mò, bèn đi tìm chủ nhà hỏi chuyện chiếc tủ, chủ nhà vừa nghe nói cửa tủ mở thì sợ đến mức biến sắc, liên tục sợ hãi kêu lên rằng, chiếc tủ kia không thể mở ra được, nếu mở ra thì sẽ có người chết. Lần này, nhóm lữ hành bị dọa sợ, vừa lúc người bạn mất tích đó của bọn họ là sự hiếu kỳ lớn nhất trong lòng họ, nói không chừng anh ta nhân lúc người khác ngủ hết, lén lút mở tủ ra.”
Phó Đông Bình nói như thật, giọng điệu ảo diệu vô cùng, Nhậm Thiên Chân nghe đến mê mẩn, không nhịn được lại hỏi: “Sau đó thì sao? Người kia thật sự đã chết rồi ư?”
”Dưới sự yêu cầu liên tục của bọn họ, chủ nhà bèn nói ra lai lịch của chiếc tủ, thì ra chiếc tủ đó gọi là tủ yên hồn, là dụng cụ thờ cúng trong mấy đời tương truyền của thôn bọn họ, mỗi nhà có người chết, chỉ cần đem tro cốt người chết đặt trong tủ yên hồn bảy bảy bốn chín ngày, đợi linh hồn người chết yên ổn thì mới chôn cất lần nữa, là có thể phù hộ số người trong gia tộc đó hưng thịnh.”
Nhậm Thiên Chân nghe đến đây, tâm tư xoay chuyển một cái, đoán là Phó Đông Bình đang bịa chuyện dọa ma, bèn hỏi ngược lại anh: “Vậy là người lữ hành mất tích đó đã bị hồn ma trong tủ mang đi? Loại tủ dùng để cúng tế không phải nên được đặt trong từ đường mà là đặt trong phòng ngủ ư? Lần sau anh bịa chuyện có thể có logic hơn được không?”
Đối với sự thông minh của cô, Phó Đông Bình cười mỉa, “Đây không phải là do tôi bịa, mà là câu chuyện lưu truyền trên mạng, còn về chi tiết cụ thể thì tôi nào biết cặn kẽ vậy chứ.”
Anh từng nghe Hạ Đình Vũ kể truyện ma này cho không ít cô gái nghe, bọn họ không ai không bị dọa sợ, chỉ có một mình Nhậm Thiên Chân này, còn xem xét tính chân thực trong đời nữa, truyện ma trên mạng thì lấy đâu ra suy luận mà nói chứ.
Đi được khoảng mười phút, rốt cuộc cũng đã cách xa bãi tha ma đáng sợ kia, tầm mắt dần dần rộng rãi, đường dưới chân càng đi càng rộng, càng đi càng bằng phẳng.
”Anh nhìn đi, bên kia chính là thôn Quỷ Vương.” Nhậm Thiên Chân chỉ một thôn xóm ở xa xa. Phó Đông Bình đưa mắt nhìn sang, mang máng trong thấy khói bếp bốc lên từ trong thôn, còn nhà đất hình tròn ký hiệu riêng của thôn Quỷ Vương thì có thể trông thấy rõ ràng.
Phó Đông Bình nhìn xung quanh một lúc, lấy dây leo núi từ trong ba lô ra, giao ba lô lại cho Nhậm Thiên Chân, “Cô cầm giúp tôi, tôi muốn trèo lên cây kia xem một chút.”
Nếu là bình thường, nhất định Nhậm Thiên Chân cũng sẽ trèo cây nhìn đông ngó tây, nhưng giờ cô đang bị thương, không tiện trèo cây, chỉ đành đứng dưới tán cây đợi Phó Đông Bình. Phó Đông Bình bám theo dây leo núi, thuận lợi leo dọc lên thân cây, chọn một nhánh cây đủ chắc đứng lên, dùng ống nhòm nhìn về nơi xa.
Đến đây, nhà đất trong thôn Quỷ Vương đã có thể thấy rõ hơn, đại khái Phó Đông Bình đã phân biệt được các phương vị, móc máy tính xách tay trong túi ra vẽ phác thảo lại bản đồ, đánh dấu địa điểm, rồi lại lấy điện thoại chụp rất nhiều tấm hình.
Cúi đầu nhìn xuống, Nhậm Thiên Chân đứng dưới bóng cây nhìn phía trước, nhất thời anh nổi hứng đùa giỡn, sực nhớ trong túi có một trái táo nhỏ, bèn lấy ra ném xuống cô.
Nhậm Thiên Chân đâu nghĩ lại còn có thứ không mời mà đến rơi từ trên trời xuống, bị quả táo đập vào đầu, nhất thời đã đoán được trò đùa dai của người trên cây kia, cô bèn nhặt táo trên đất lên ném về phía anh, Phó Đông Bình bật cười ha hả, nhanh chóng tụt từ trên cây xuống.
”Sao anh lại đánh lén tôi?” Nhậm Thiên Chân tức tối.
”Nhìn xem cô có được khả năng tiềm tàng như Newton không.” Phó Đông Bình trêu.
”Anh đúng là người vô vị nhất tôi từng gặp.” Nhậm Thiên Chân lầm bầm, ném ba lô lại cho anh, tự mình rời đi. Phó Đông Bình đuổi theo cô, “Giờ chúng ta đi đâu đây? Có cần đến thôn Quỷ Vương lần nữa không?”
Nhậm Thiên Chân không trả lời anh, nhưng chân lại bước về hướng thôn Quỷ Vương. Phó Đông Bình lấy hai quả táo đã được rửa sạch trong ba lô ra, đưa cho cô một quả.
”Cô có đói bụng không, trong ba lô tôi có sandwich thịt xông khói đấy.”
”Tôi không ăn thịt.”
”Cô là người theo chủ nghĩa ăn chay sao?”
”Từ lúc học phổ thông tôi đã bắt đầu ăn chay rồi, trước kia từng xem một video do tổ chứ bảo vệ động vật làm, nói về chuyện con người tàn sát báo biển với cá voi, bị dọa giật mình.”
”Thuật thôi miên của cô là ai dạy?” Phó Đông Bình luôn cảm thấy cô rất thần bí. Nhậm Thiên Chân không trả lời ngay, một lúc sau mới nói: “Mẹ tôi là bác sĩ, nhà có rất nhiều sách y, tôi từng đọc qua.”
”Vậy cô...”
Nhậm Thiên Chân ngắt lời anh, “Đừng hỏi chuyện về tôi nữa, tôi không muốn trả lời, những chuyện không liên quan đến thôn Quỷ Vương tôi cũng không muốn trả lời.”
Phó Đông Bình ngượng ngùng nhún vai một cái.
Hai người đi về phía thôn, đã có thể nhìn thấy ở cửa thôn có người lái xe đi ra, chợt lúc này điện thoại Phó Đông Bình reo lên.
”Cái gì? Không tìm thấy Dao Dao? Các cậu đừng sốt ruột, bây giờ tìm xung quanh đó xem sao, anh sẽ lái xe đến ngay.” Phó Đông Bình vội vã cúp máy, nói với Nhậm Thiên Chân, Hạ Đình Vũ với hai cô gái chiều nay định đi xem kịch hái chè, nhưng lúc đi qua một khe núi, Hề Dao Dao mất tích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook