Ngược Chết Đóa Bạch Liên Hoa
-
Chương 38
Lâm Tu Duệ thời gian gần đây bận đến sứt đầu mẻ trán, Biện Lương bên kia rắc rối kéo dài đã lâu mà vẫn chưa có cách giải quyết, lại thêm mấy ngày gần đây vận chuyển hàng hoá bên Thương Châu lại bị người theo dõi, hắn ở bên ngoài bận rộn cả ngày, sự tình vẫn không chút cải thiện, một hồi lại nghe nói Lâm Tương bị thương, càng thêm tâm phiền ý loạn đến quần áo cũng không đổi, thẳng hướng Lan uyển gấp rút mà đến.
"Tương Nhi làm sao vậy?" Vừa bước vào cửa viện hắn liền thấy được Triều Tịch đang canh giữ ở cửa phòng, bên trong có thanh âm rên rỉ truyền ra. Lâm Tu Duệ sắc mặt nhất thời trầm xuống, đợi sau khi Triều Tịch thông báo xong, bước nhanh đi vào trong phòng.
"Ca ca......" Lâm Tương ăn mặc đơn bạc ngồi ở trên giường, thanh âm nghẹn ngào, trên mặt nửa điểm huyết sắc đều không có, trên trán còn treo một tầng mồ hôi mỏng. Mắt hạnh ửng đỏ rưng rưng nhìn Lâm Tu Duệ, một bàn tay bị băng thật dày, phía trên còn lấm thấm vết máu đỏ.
Lâm Tu Duệ xem mà tâm như bị ai đó nắm lấy, đau nhói, hắn ngồi tại mép giường, muốn duỗi tay giữ chặt nàng, lại sợ làm đau nàng.
"Kêu đại phu đến xem qua chưa?"
Lâm Tương thấp giọng khóc một tiếng, Triều Tịch vội khom người nói: "Đã nhìn qua, mới cho tiểu thư dùng thuốc."
"Rốt cuộc sao lại thế này? Tốt đẹp ra cửa, sao liền bị trọng thương đến như này? Hai cái nha hoàn này rốt cuộc là được tích sự gì không biết!" Hắn lạnh giọng hỏi.
Mới vừa rồi gã sai vặt nói cũng không rõ, chỉ nói Tương Nhi tiểu thư hôm nay cùng đại tiểu thư và tam tiểu thư cùng ra cửa xem hoa đăng, trên đường liền bị thương hồi phủ.
Triều Tịch Triều Lộ bịch một tiếng quỳ xuống, trán dí sát đất không ngừng run bần bật.
Lâm Tương cọ cọ ống tay áo hắn, vết thương theo động tác này của nàng bị vật liệu may mặc khiến cho đau đến xuyên tim, quả thực đau đớn muốn chết.
Nàng hít sâu một hơi nói: "Ca ca đừng trách các nàng, là ta tự mình lên thuyền, thời điểm không đứng vững liền té ngã từ khoang thuyền lăn xuống dưới."
Lâm Tu Duệ nhíu mày, trực giác cho thấy nàng có chuyện gạt mình, du thuyền ở Đoan Ngọ ngày đó không bị tháo neo, cùng với gia nhân hai bên vững vàng đứng bên cố định thuyền, bậc thang lên thuyền càng là rộng rãi vững chắc, sao có thể bất cẩn mà ngã xuống.
Trầm ngâm một lát hắn hỏi: "Vậy vết thương trên tay, như thế nào mà có?"
Lâm Tương nghĩ nghĩ, nhấp nhấp môi, thanh âm thấp đến cơ hồ nghe không thấy, "Khi rơi xuống đất bị đập phải cái đinh."
"Tương Nhi." Lâm Tu Duệ thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Có một số việc ngươi có thể gạt được người khác, nhưng với ta, ngươi còn không thể tin tưởng mà nói ra sao?"
Lâm Tương nghe vậy đột nhiên bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, tay gắt gao ôm lấy cổ Lâm Tu Duệ, ở nơi hắn không thể nhìn được mà âm hiểm cười cười, rốt cuộc nàng cũng chờ được những lời này của hắn.
Cố Hoài Du nếu có thể uy hiếp nàng đem việc này nói ra ngoài, thì ngược lại, nàng cũng có thể!
Cố Hoài Du chỉ sợ không biết rằng, tuy nàng ở trước mắt lão phu nhân cùng phụ thân mẫu thân còn điều cố kỵ, nhưng trước mặt Lâm Tu Duệ nửa phần lo lắng này cũng sẽ không có. Bất kể sự tình như nào, hắn đều sẽ đứng ở phía bản thân nàng, thay nàng giải quyết.
"Cố Hoài Du đã biết." Nàng liễm đi ý cười bên môi, ở bên tai Lâm Tu Duệ thấp giọng nói.
"Biết cái gì?" Lâm Tu Duệ theo bản năng xoa xoa lưng nàng, lại nghe thấy Lâm Tương kêu thảm thiết một tiếng, từ trong lòng ngực hắn vọt ra ngoài.
"Làm sao vậy?"
Lâm Tương nhịn đau hướng về phía Triều Lộ cùng Triều Tịch đánh mắt một cái, hai cái nha hoàn vội cúi thấp đầu trên đất, lớn tiếng nói: "Thế tử, tiểu thư không phải là té ngã bị thương, mà là bị tam tiểu thư đánh!"
"Triều Lộ! Không được nói bậy!" Lâm Tương thần sắc có chút hoảng loạn.
"Tiểu thư." Triều Lộ ngẩng đầu nhìn Lâm Tương, ngữ khí có chút bênh vực kẻ yếu: "Vốn dĩ là, tam tiểu thư đem chủ tử quất đánh đến nỗi cả người bị thương, ngài lại còn muốn thay nàng ta che giấu!"
Lâm Tương cười khổ lắc đầu, dùng cái tay còn lại chưa bị kéo kéo Lâm Tu Duệ: "Nàng nói bậy."
Triều Lộ lại đem đầu dập một cái nữa trên mặt đất, chém đinh chặt sắt nói: "Nô tỳ không dám nói bậy, nếu thế tử gia không tin, có thể tìm ma ma đến kiểm tra miệng vết thương trên người tiểu thư, nhìn xem có phải là do bị roi quất đánh gây ra không."
Vừa nghe lời này, Lâm Tu Duệ cũng bất chấp đang có hai nha hoàn ở đây, duỗi tay đem cổ áo phái sau lưng Lâm Tương kéo ra, nhìn qua một lượt, toàn bộ phần lưng cư nhiên đều là thương tích do bị quất đánh.
Hắn giận đến đỉnh điểm, nhắm mắt lại hồi lâu mới chỉ vào Triều Lộ nói: "Ngươi tới nói, hôm nay đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Triều Lộ chọn chọn nhặt nhặt vài chuyện, giấu đi việc Lâm Tương có ý định đẩy Cố Hoài Du rơi xuống nước, thêm mắm thêm muối đem sự việc phát sinh trên thuyền nói cho Lâm Tu Duệ.
"Thế tử gia, ngài phải thay tiểu thư làm chủ a! Tiểu thư từ nhỏ được ngài phủng ở lòng bàn tay mà lớn lên, thế mà từ lúc tam tiểu thư hồi phủ vẫn luôn bị nàng ta khi dễ, hiện tại...... hiện tại còn dám trực tiếp động thủ đánh người! Bọn nô tỳ muốn ngăn cản, lại bị nha hoàn bên người tam tiểu thư giữ lấy."
Lâm Tu Duệ càng nghe sắc mặt
càng lạnh, trong mắt lửa giận càng sâu, ngay sau đó nói: "Đi đem tam tiểu thư gọi tới cho ta!"
Đợi sau khi Triều Lộ ra cửa, hắn mới chuyển hướng Lâm Tương hỏi: "Vì cái gì muốn thay nàng ta che giấu?"
Ở trong lòng hắn, Lâm Tương tuy là người hiền lành, đối xử với người khác thập phần hảo ý nhưng tuyệt không phải người có thể nhẫn nhục chịu đựng bị người khác khi dễ, ngày xưa bị ủy khuất trước tiên liền tới tìm hắn, sao lần này lại muốn che che dấu dấu như vậy.
Lâm Tương trong lòng vừa động, hướng Triều Tịch phất tay, sai toàn bộ nha hoàn phòng đi ra ngoài: "Cố Hoài Du đã biết thân thế của muội."
Lâm Tu Duệ duỗi tay xoa xoa gương mặt ở trước mắt, ngón tay ở vuốt ve đôi môi: "Nàng ta từ sớm đã biết đến."
Lâm Tương mím môi, kéo tay hắn xuống nắm lấy trong tay, "Ý muội là, nàng ta đã biết thân thế thật sự của muội."
Lâm Tu Duệ nghe vậy, biến sắc: "Biết nhiều hay ít?"
"Toàn bộ." Lâm Tương nói: "Sau khi đánh muội xong, nàng ta uy hiếp muội không được đem việc này nói ra, bằng không liền liều chết đi cáo ngự trạng, đem toàn bộ vương phủ kéo xuống nước!"
Lâm Tu Duệ ngẩn ra, nếu Cố Hoài Du từ sớm đã biết thân thế của Lâm Tương cùng với thân phận của chính mình, như vậy chuyện ngoài ý muốn hai lần trước liền không quá khó để hiểu, suy bụng ta ra bụng người, nếu có người chiếm vị trí của hắn, tâm sinh ghen ghét âu cũng là điều thường tình hợp lý.
Thời điểm Triều Lộ đi là chính giữa trận mưa, Đường Lê viện cách Lan uyển chút xa, làn váy nàng ướt nhẹp, mỗi khi hành tẩu đều dính ở trên đùi rất không thoải mái.
Cố Hoài Du vừa dính nửa trận mưa, cũng mới vừa tắm gội xong, Lục Chi đang bưng quần áo để thay thì thấy đôi mắt hướng lên trời của Triều Lộ đang đi tới cửa phòng.
"Nha, đây không phải Triều Lộ tỷ tỷ bên người quận chúa sao, hôm nay không biết trận gió quý nào nổi lên, thế nhưng lại đem ngươi thổi tới đây vậy?"
Triều Lộ trợn trắng liếc Lục Chi một cái, đem dù gác qua hành lang, giũ giũ làn váy đầy nước, nhấc chân liền muốn trực tiếp đi vào.
"Chậm đã!" Lục Chi cầm quần áo trên tay đưa cho nha hoàn bên cạnh, duỗi tay ngăn Triều Lộ lại: "Có phải ngươi không hiểu quy củ hay không, phòng tiểu thư là nơi một cái hạ nhân như ngươi có thể tùy tiện xông loạn sao?"
Triều Lộ hít thật mạnh hai khẩu khí, đang muốn mở miệng, liền nghe thấy thanh âm Hoài Du trong truyền đến: "Lục Chi, để nàng tiến vào."
Hướng về phía Lục Chi trừng mắt một cái, lúc Triều Lộ nhấc chân vào cửa còn cố ý đụng phải nàng ta một chút, Lục Chi niết quyền nhìn bóng dáng nàng ta híp híp mắt.
"Tam tiểu thư, thế tử thỉnh ngươi qua đó một chuyến." Triều Lộ giương mắt, thời điểm nhìn đến Cố Hoài Du thì kinh ngạc một chút.
Cố Hoài Du dựa trường kỷ, cả người mềm mại nằm nghiêng ở trên, nàng đổi thành một thân áo lụa nguyệt bạch, tóc xoã ở sau đầu, Hồng Ngọc ở bên cầm miếng khăn vải thay nàng lau tóc, thời điểm giương mắt nhìn Triều Lộ, trong mắt mang theo một tia lười biếng, cùng lạnh lẽo.
"Chuyện gì?"
Ngữ điệu lương bạc, Triều Lộ đánh cái rùng mình, "Ngài đi Lan uyển sẽ biết."
Cố Hoài Du cười nhạo một tiếng, hướng nàng phất phất tay: "Ngươi đi nói cho hắn, ta nghỉ ngơi."
"Ngài hôm nay nhất định phải qua đó một chuyến!" Triều Lộ buột miệng thốt ra.
"Ân?"
Ầm một tiếng, cửa sổ bị gió thổi tung, cuồng phong bí mật mang theo lạnh lẽo nhè nhẹ ùa vào trong phòng, màn treo ở cửa sổ tung bay tựa làn váy, lại giống như đang giương nanh múa vuốt hướng Triều Lộ đánh úp lại.
Triều Lộ nuốt nuốt nước miếng, há mồm muốn nói cái gì lại run rẩy ngậm lại. Nàng cảm thấy tam tiểu thư phảng phất thay đổi chỗ nào đó, nếu trước kia chỉ là một con chuột mang theo chút gai nhím, thì hiện tại tựa như mãnh hổ với cương báo.
Đặc biệt là cặp mắt kia, âm trầm không mang theo một tia ấm áp, nhìn lâu một chút liền cảm thấy chỉ cần một khắc nàng ta sẽ ngay lập tức vồ tới, đem con mồi cắn xe ăn vào bụng.
"Ngươi đi nói cho hắn, muốn tới liền tự tới, ta không có nhã hứng đi xem bọn họ huynh muội tình thâm, cũng không nghĩ tự tìm ghê tởm!"
Mưa to như đổ nước, trời tối tựa mực, nước dọc theo mái ngói chảy xuống bồn hoa, sau khi nghe Triều Lộ nói xong, Lâm Tu Duệ lập tức đen mặt, dường như không thể nghĩ đến mà trợn trừng mắt.
"Nàng ta thật sự nói như vậy?"
Triều Lộ nhút nhát gật gật đầu, "Nô tỳ không dám nói lung tung."
Lâm Tương đúng lúc mở miệng: "Nàng không thích ta liền thôi, ta sẽ không cùng nàng chấp nhặt, nhưng mà nàng ta sao dám nói ca ca như vậy!"
Tay Lâm Tu Duệ đặt ở đầu gối nắm chặt, lại buông ra, sau đó lại đột nhiên nắm chặt, đứng phắt dậy từ mép giường: "Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ta đi tìm nàng."
Lâm Tương rũ xuống đôi mắt, che lại đắc ý nơi đáy mắt, Cố Hoài Du nếu cùng ca ca trực tiếp nổi lên xung đột, như vậy lão phu nhân sẽ giúp ai đây. Một người là cháu gái vừa mới ở chung không lâu, một người là tôn tử tương lai trông cậy vào, không cần nghĩ cũng biết.
Đến lúc đó, Cố Hoài Du không có chỗ dựa kia như châu chấu sau thu, bản thân muốn nàng chết, cũng chỉ là chuyện cần động ngón tay.
Trong Đường Lê trong viện hoa lê đã bị gió thổi rơi dày một tầng dưới đất, lại bị Lâm Tu Duệ không chút lưu tình mà bước qua, hắn không chờ người thông báo liền trực tiếp đẩy cửa đi vào, vòng qua bình phong liền nhìn thấy Cố Hoài Du đang ngồi ngay ngắn ở trên giường, giơ bình cắm mấy bông hoa lê xem xét, thấy hắn tới cũng không tiếp đón, thậm chí đến một cái liếc mắt cũng lười tặng cho.
Lâm Tu Duệ lập tức đi đến một bên rồi ngồi xuống, duỗi tay đập đập sụp mềm mấy cái, thấy nàng vẫn như cũ không có phản ứng mà chỉ xoay bình hoa tinh tế hai vòng nhìn nhìn, sắc mặt trong tức khắc liền trầm xuống: "Ngươi còn có thể nhàn hạ thoải mái như vậy."
Cố Hoài Du cười cười, thuận miệng nói: "Vì sao ta không thể?"
Rắc một tiếng cành hoa thừa bị bẻ gãy, nàng không nhanh không chậm mà nói: "Đồ vật dơ bẩn nhìn thấy nhiều, chỉ khi xem đến những đóa hoa thuần khiết mới coi như mắt được sạch sẽ."
Lâm Tu Duệ ánh mắt một ngưng, ngữ khí trào phúng: "Nhân tâm xấu xí, cư nhiên hoa cắm cũng khó coi."
Cố Hoài Du ừ một tiếng, đồng tình nói: "Khó trách ta chưa bao giờ thấy tỷ tỷ cắm hoa."
Lâm Tu Duệ hô hấp cứng lại, không nghĩ tới nàng sẽ trực tiếp đáp trả như thế, mày kiếm nhăn chặt, âm thanh lạnh lùng nói: "Nếu luận nhân tâm xấu xí, ngươi thật ra độc nhất vương phủ này mất."
Cố Hoài Du không giận không nháo, sắc mặt không một đinh điểm biến hóa. "Nếu luận mắt mù tâm mù, ngươi cũng là độc nhất kinh thành này."
Lâm Tu Duệ siết chặt lòng bàn tay, lời căm tức còn chưa ra đến miệng, lại nghe nàng bồi thêm một câu: "Đại ca suốt ngày nhìn chằm chằm đến việc nội trạch, có công phu như thế sao không hảo hảo thay Nhị hoàng tử quản lý nội trạch đi?"
Lâm Tu Duệ sửng sốt, tay dùng sức đập mạnh trên bàn: "Thái độ ngươi là gì!"
"Thái độ ngươi là gì ta liền thái độ đó." Cố Hoài Du gác bình hoa xuống, lệnh cho Lục Chi đem bình hoa đặt tới trên bàn bên cạnh.
Sắc mặt Lâm Tu Duệ giờ phút này âm thầm lại đen như mực: "Ta chỉ hỏi ngươi, hôm nay có phải ngươi đánh Tương Nhi hay không?."
Cố Hoài Du cười một chút, dứt khoát thừa nhận: "Đúng vậy."
"Hảo, nếu ngươi đã thừa nhận, ta cũng không thể chấp nhận được ngươi tâm tư ác độc hại người như vậy." Lâm Tu Duệ tức giận nói: "Người tới, lấy gia pháp."
Hồng Ngọc trong lòng cả kinh, cái gọi là gia pháp, đó là lấy chậu nước muối cùng roi ngựa, quất đánh thật mạnh ở trên người người phạm phải gia pháp, trên roi ngựa mang theo gai ngược, một roi đi xuống liền da tróc thịt bong, nước muối theo miệng vết thương len lỏi trong cơ thể, nói thẳng ra chính là khiến người sống không bằng chết.
Vừa nói xong, gã sai vặt đi theo Lâm Tu Duệ liền xoay người định dời đi, lại bị Lục Chi một phen vặn trụ cánh tay, đá ngã lăn tới trên mặt đất.
Lâm Tu Duệ giận không thể nhịn được: "Ngươi muốn làm cái gì!"
Cố Hoài Du từ trên giường đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Tu Duệ, nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Ngươi, tốt nhất không cần chọc ta."
"Phản nghịch!" Dứt lời, hắn dương tay muốn cho Cố Hoài Du một cái tát.
Cố Hoài Du bước ra sau né tránh, nhếch môi cười cười: "Vì tình nhân muội muội lấy lại công đạo, ngươi thật đúng là tận tâm hết sức."
"Ngươi nói cái gì!" Lâm Tu Duệ đột nhiên gian trừng lớn mắt, không thể tin tưởng mà nhìn Cố Hoài Du.
"Ta nói cái gì ngươi còn không biết sao?" Nàng ghé sát vào tai Lâm Tu Duệ: "Huynh muội cẩu thả, làm ra được việc vô đạo đức như thế, ngươi nói nếu truyền đi ra ngoài, chúng ta đến tột cùng là ai không có kết cục tốt?"
- ------------------------------
Chương này đối đầu căng thẳng luôn:)) Vote cho editor có động lực đi nhaa
"Tương Nhi làm sao vậy?" Vừa bước vào cửa viện hắn liền thấy được Triều Tịch đang canh giữ ở cửa phòng, bên trong có thanh âm rên rỉ truyền ra. Lâm Tu Duệ sắc mặt nhất thời trầm xuống, đợi sau khi Triều Tịch thông báo xong, bước nhanh đi vào trong phòng.
"Ca ca......" Lâm Tương ăn mặc đơn bạc ngồi ở trên giường, thanh âm nghẹn ngào, trên mặt nửa điểm huyết sắc đều không có, trên trán còn treo một tầng mồ hôi mỏng. Mắt hạnh ửng đỏ rưng rưng nhìn Lâm Tu Duệ, một bàn tay bị băng thật dày, phía trên còn lấm thấm vết máu đỏ.
Lâm Tu Duệ xem mà tâm như bị ai đó nắm lấy, đau nhói, hắn ngồi tại mép giường, muốn duỗi tay giữ chặt nàng, lại sợ làm đau nàng.
"Kêu đại phu đến xem qua chưa?"
Lâm Tương thấp giọng khóc một tiếng, Triều Tịch vội khom người nói: "Đã nhìn qua, mới cho tiểu thư dùng thuốc."
"Rốt cuộc sao lại thế này? Tốt đẹp ra cửa, sao liền bị trọng thương đến như này? Hai cái nha hoàn này rốt cuộc là được tích sự gì không biết!" Hắn lạnh giọng hỏi.
Mới vừa rồi gã sai vặt nói cũng không rõ, chỉ nói Tương Nhi tiểu thư hôm nay cùng đại tiểu thư và tam tiểu thư cùng ra cửa xem hoa đăng, trên đường liền bị thương hồi phủ.
Triều Tịch Triều Lộ bịch một tiếng quỳ xuống, trán dí sát đất không ngừng run bần bật.
Lâm Tương cọ cọ ống tay áo hắn, vết thương theo động tác này của nàng bị vật liệu may mặc khiến cho đau đến xuyên tim, quả thực đau đớn muốn chết.
Nàng hít sâu một hơi nói: "Ca ca đừng trách các nàng, là ta tự mình lên thuyền, thời điểm không đứng vững liền té ngã từ khoang thuyền lăn xuống dưới."
Lâm Tu Duệ nhíu mày, trực giác cho thấy nàng có chuyện gạt mình, du thuyền ở Đoan Ngọ ngày đó không bị tháo neo, cùng với gia nhân hai bên vững vàng đứng bên cố định thuyền, bậc thang lên thuyền càng là rộng rãi vững chắc, sao có thể bất cẩn mà ngã xuống.
Trầm ngâm một lát hắn hỏi: "Vậy vết thương trên tay, như thế nào mà có?"
Lâm Tương nghĩ nghĩ, nhấp nhấp môi, thanh âm thấp đến cơ hồ nghe không thấy, "Khi rơi xuống đất bị đập phải cái đinh."
"Tương Nhi." Lâm Tu Duệ thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Có một số việc ngươi có thể gạt được người khác, nhưng với ta, ngươi còn không thể tin tưởng mà nói ra sao?"
Lâm Tương nghe vậy đột nhiên bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, tay gắt gao ôm lấy cổ Lâm Tu Duệ, ở nơi hắn không thể nhìn được mà âm hiểm cười cười, rốt cuộc nàng cũng chờ được những lời này của hắn.
Cố Hoài Du nếu có thể uy hiếp nàng đem việc này nói ra ngoài, thì ngược lại, nàng cũng có thể!
Cố Hoài Du chỉ sợ không biết rằng, tuy nàng ở trước mắt lão phu nhân cùng phụ thân mẫu thân còn điều cố kỵ, nhưng trước mặt Lâm Tu Duệ nửa phần lo lắng này cũng sẽ không có. Bất kể sự tình như nào, hắn đều sẽ đứng ở phía bản thân nàng, thay nàng giải quyết.
"Cố Hoài Du đã biết." Nàng liễm đi ý cười bên môi, ở bên tai Lâm Tu Duệ thấp giọng nói.
"Biết cái gì?" Lâm Tu Duệ theo bản năng xoa xoa lưng nàng, lại nghe thấy Lâm Tương kêu thảm thiết một tiếng, từ trong lòng ngực hắn vọt ra ngoài.
"Làm sao vậy?"
Lâm Tương nhịn đau hướng về phía Triều Lộ cùng Triều Tịch đánh mắt một cái, hai cái nha hoàn vội cúi thấp đầu trên đất, lớn tiếng nói: "Thế tử, tiểu thư không phải là té ngã bị thương, mà là bị tam tiểu thư đánh!"
"Triều Lộ! Không được nói bậy!" Lâm Tương thần sắc có chút hoảng loạn.
"Tiểu thư." Triều Lộ ngẩng đầu nhìn Lâm Tương, ngữ khí có chút bênh vực kẻ yếu: "Vốn dĩ là, tam tiểu thư đem chủ tử quất đánh đến nỗi cả người bị thương, ngài lại còn muốn thay nàng ta che giấu!"
Lâm Tương cười khổ lắc đầu, dùng cái tay còn lại chưa bị kéo kéo Lâm Tu Duệ: "Nàng nói bậy."
Triều Lộ lại đem đầu dập một cái nữa trên mặt đất, chém đinh chặt sắt nói: "Nô tỳ không dám nói bậy, nếu thế tử gia không tin, có thể tìm ma ma đến kiểm tra miệng vết thương trên người tiểu thư, nhìn xem có phải là do bị roi quất đánh gây ra không."
Vừa nghe lời này, Lâm Tu Duệ cũng bất chấp đang có hai nha hoàn ở đây, duỗi tay đem cổ áo phái sau lưng Lâm Tương kéo ra, nhìn qua một lượt, toàn bộ phần lưng cư nhiên đều là thương tích do bị quất đánh.
Hắn giận đến đỉnh điểm, nhắm mắt lại hồi lâu mới chỉ vào Triều Lộ nói: "Ngươi tới nói, hôm nay đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Triều Lộ chọn chọn nhặt nhặt vài chuyện, giấu đi việc Lâm Tương có ý định đẩy Cố Hoài Du rơi xuống nước, thêm mắm thêm muối đem sự việc phát sinh trên thuyền nói cho Lâm Tu Duệ.
"Thế tử gia, ngài phải thay tiểu thư làm chủ a! Tiểu thư từ nhỏ được ngài phủng ở lòng bàn tay mà lớn lên, thế mà từ lúc tam tiểu thư hồi phủ vẫn luôn bị nàng ta khi dễ, hiện tại...... hiện tại còn dám trực tiếp động thủ đánh người! Bọn nô tỳ muốn ngăn cản, lại bị nha hoàn bên người tam tiểu thư giữ lấy."
Lâm Tu Duệ càng nghe sắc mặt
càng lạnh, trong mắt lửa giận càng sâu, ngay sau đó nói: "Đi đem tam tiểu thư gọi tới cho ta!"
Đợi sau khi Triều Lộ ra cửa, hắn mới chuyển hướng Lâm Tương hỏi: "Vì cái gì muốn thay nàng ta che giấu?"
Ở trong lòng hắn, Lâm Tương tuy là người hiền lành, đối xử với người khác thập phần hảo ý nhưng tuyệt không phải người có thể nhẫn nhục chịu đựng bị người khác khi dễ, ngày xưa bị ủy khuất trước tiên liền tới tìm hắn, sao lần này lại muốn che che dấu dấu như vậy.
Lâm Tương trong lòng vừa động, hướng Triều Tịch phất tay, sai toàn bộ nha hoàn phòng đi ra ngoài: "Cố Hoài Du đã biết thân thế của muội."
Lâm Tu Duệ duỗi tay xoa xoa gương mặt ở trước mắt, ngón tay ở vuốt ve đôi môi: "Nàng ta từ sớm đã biết đến."
Lâm Tương mím môi, kéo tay hắn xuống nắm lấy trong tay, "Ý muội là, nàng ta đã biết thân thế thật sự của muội."
Lâm Tu Duệ nghe vậy, biến sắc: "Biết nhiều hay ít?"
"Toàn bộ." Lâm Tương nói: "Sau khi đánh muội xong, nàng ta uy hiếp muội không được đem việc này nói ra, bằng không liền liều chết đi cáo ngự trạng, đem toàn bộ vương phủ kéo xuống nước!"
Lâm Tu Duệ ngẩn ra, nếu Cố Hoài Du từ sớm đã biết thân thế của Lâm Tương cùng với thân phận của chính mình, như vậy chuyện ngoài ý muốn hai lần trước liền không quá khó để hiểu, suy bụng ta ra bụng người, nếu có người chiếm vị trí của hắn, tâm sinh ghen ghét âu cũng là điều thường tình hợp lý.
Thời điểm Triều Lộ đi là chính giữa trận mưa, Đường Lê viện cách Lan uyển chút xa, làn váy nàng ướt nhẹp, mỗi khi hành tẩu đều dính ở trên đùi rất không thoải mái.
Cố Hoài Du vừa dính nửa trận mưa, cũng mới vừa tắm gội xong, Lục Chi đang bưng quần áo để thay thì thấy đôi mắt hướng lên trời của Triều Lộ đang đi tới cửa phòng.
"Nha, đây không phải Triều Lộ tỷ tỷ bên người quận chúa sao, hôm nay không biết trận gió quý nào nổi lên, thế nhưng lại đem ngươi thổi tới đây vậy?"
Triều Lộ trợn trắng liếc Lục Chi một cái, đem dù gác qua hành lang, giũ giũ làn váy đầy nước, nhấc chân liền muốn trực tiếp đi vào.
"Chậm đã!" Lục Chi cầm quần áo trên tay đưa cho nha hoàn bên cạnh, duỗi tay ngăn Triều Lộ lại: "Có phải ngươi không hiểu quy củ hay không, phòng tiểu thư là nơi một cái hạ nhân như ngươi có thể tùy tiện xông loạn sao?"
Triều Lộ hít thật mạnh hai khẩu khí, đang muốn mở miệng, liền nghe thấy thanh âm Hoài Du trong truyền đến: "Lục Chi, để nàng tiến vào."
Hướng về phía Lục Chi trừng mắt một cái, lúc Triều Lộ nhấc chân vào cửa còn cố ý đụng phải nàng ta một chút, Lục Chi niết quyền nhìn bóng dáng nàng ta híp híp mắt.
"Tam tiểu thư, thế tử thỉnh ngươi qua đó một chuyến." Triều Lộ giương mắt, thời điểm nhìn đến Cố Hoài Du thì kinh ngạc một chút.
Cố Hoài Du dựa trường kỷ, cả người mềm mại nằm nghiêng ở trên, nàng đổi thành một thân áo lụa nguyệt bạch, tóc xoã ở sau đầu, Hồng Ngọc ở bên cầm miếng khăn vải thay nàng lau tóc, thời điểm giương mắt nhìn Triều Lộ, trong mắt mang theo một tia lười biếng, cùng lạnh lẽo.
"Chuyện gì?"
Ngữ điệu lương bạc, Triều Lộ đánh cái rùng mình, "Ngài đi Lan uyển sẽ biết."
Cố Hoài Du cười nhạo một tiếng, hướng nàng phất phất tay: "Ngươi đi nói cho hắn, ta nghỉ ngơi."
"Ngài hôm nay nhất định phải qua đó một chuyến!" Triều Lộ buột miệng thốt ra.
"Ân?"
Ầm một tiếng, cửa sổ bị gió thổi tung, cuồng phong bí mật mang theo lạnh lẽo nhè nhẹ ùa vào trong phòng, màn treo ở cửa sổ tung bay tựa làn váy, lại giống như đang giương nanh múa vuốt hướng Triều Lộ đánh úp lại.
Triều Lộ nuốt nuốt nước miếng, há mồm muốn nói cái gì lại run rẩy ngậm lại. Nàng cảm thấy tam tiểu thư phảng phất thay đổi chỗ nào đó, nếu trước kia chỉ là một con chuột mang theo chút gai nhím, thì hiện tại tựa như mãnh hổ với cương báo.
Đặc biệt là cặp mắt kia, âm trầm không mang theo một tia ấm áp, nhìn lâu một chút liền cảm thấy chỉ cần một khắc nàng ta sẽ ngay lập tức vồ tới, đem con mồi cắn xe ăn vào bụng.
"Ngươi đi nói cho hắn, muốn tới liền tự tới, ta không có nhã hứng đi xem bọn họ huynh muội tình thâm, cũng không nghĩ tự tìm ghê tởm!"
Mưa to như đổ nước, trời tối tựa mực, nước dọc theo mái ngói chảy xuống bồn hoa, sau khi nghe Triều Lộ nói xong, Lâm Tu Duệ lập tức đen mặt, dường như không thể nghĩ đến mà trợn trừng mắt.
"Nàng ta thật sự nói như vậy?"
Triều Lộ nhút nhát gật gật đầu, "Nô tỳ không dám nói lung tung."
Lâm Tương đúng lúc mở miệng: "Nàng không thích ta liền thôi, ta sẽ không cùng nàng chấp nhặt, nhưng mà nàng ta sao dám nói ca ca như vậy!"
Tay Lâm Tu Duệ đặt ở đầu gối nắm chặt, lại buông ra, sau đó lại đột nhiên nắm chặt, đứng phắt dậy từ mép giường: "Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ta đi tìm nàng."
Lâm Tương rũ xuống đôi mắt, che lại đắc ý nơi đáy mắt, Cố Hoài Du nếu cùng ca ca trực tiếp nổi lên xung đột, như vậy lão phu nhân sẽ giúp ai đây. Một người là cháu gái vừa mới ở chung không lâu, một người là tôn tử tương lai trông cậy vào, không cần nghĩ cũng biết.
Đến lúc đó, Cố Hoài Du không có chỗ dựa kia như châu chấu sau thu, bản thân muốn nàng chết, cũng chỉ là chuyện cần động ngón tay.
Trong Đường Lê trong viện hoa lê đã bị gió thổi rơi dày một tầng dưới đất, lại bị Lâm Tu Duệ không chút lưu tình mà bước qua, hắn không chờ người thông báo liền trực tiếp đẩy cửa đi vào, vòng qua bình phong liền nhìn thấy Cố Hoài Du đang ngồi ngay ngắn ở trên giường, giơ bình cắm mấy bông hoa lê xem xét, thấy hắn tới cũng không tiếp đón, thậm chí đến một cái liếc mắt cũng lười tặng cho.
Lâm Tu Duệ lập tức đi đến một bên rồi ngồi xuống, duỗi tay đập đập sụp mềm mấy cái, thấy nàng vẫn như cũ không có phản ứng mà chỉ xoay bình hoa tinh tế hai vòng nhìn nhìn, sắc mặt trong tức khắc liền trầm xuống: "Ngươi còn có thể nhàn hạ thoải mái như vậy."
Cố Hoài Du cười cười, thuận miệng nói: "Vì sao ta không thể?"
Rắc một tiếng cành hoa thừa bị bẻ gãy, nàng không nhanh không chậm mà nói: "Đồ vật dơ bẩn nhìn thấy nhiều, chỉ khi xem đến những đóa hoa thuần khiết mới coi như mắt được sạch sẽ."
Lâm Tu Duệ ánh mắt một ngưng, ngữ khí trào phúng: "Nhân tâm xấu xí, cư nhiên hoa cắm cũng khó coi."
Cố Hoài Du ừ một tiếng, đồng tình nói: "Khó trách ta chưa bao giờ thấy tỷ tỷ cắm hoa."
Lâm Tu Duệ hô hấp cứng lại, không nghĩ tới nàng sẽ trực tiếp đáp trả như thế, mày kiếm nhăn chặt, âm thanh lạnh lùng nói: "Nếu luận nhân tâm xấu xí, ngươi thật ra độc nhất vương phủ này mất."
Cố Hoài Du không giận không nháo, sắc mặt không một đinh điểm biến hóa. "Nếu luận mắt mù tâm mù, ngươi cũng là độc nhất kinh thành này."
Lâm Tu Duệ siết chặt lòng bàn tay, lời căm tức còn chưa ra đến miệng, lại nghe nàng bồi thêm một câu: "Đại ca suốt ngày nhìn chằm chằm đến việc nội trạch, có công phu như thế sao không hảo hảo thay Nhị hoàng tử quản lý nội trạch đi?"
Lâm Tu Duệ sửng sốt, tay dùng sức đập mạnh trên bàn: "Thái độ ngươi là gì!"
"Thái độ ngươi là gì ta liền thái độ đó." Cố Hoài Du gác bình hoa xuống, lệnh cho Lục Chi đem bình hoa đặt tới trên bàn bên cạnh.
Sắc mặt Lâm Tu Duệ giờ phút này âm thầm lại đen như mực: "Ta chỉ hỏi ngươi, hôm nay có phải ngươi đánh Tương Nhi hay không?."
Cố Hoài Du cười một chút, dứt khoát thừa nhận: "Đúng vậy."
"Hảo, nếu ngươi đã thừa nhận, ta cũng không thể chấp nhận được ngươi tâm tư ác độc hại người như vậy." Lâm Tu Duệ tức giận nói: "Người tới, lấy gia pháp."
Hồng Ngọc trong lòng cả kinh, cái gọi là gia pháp, đó là lấy chậu nước muối cùng roi ngựa, quất đánh thật mạnh ở trên người người phạm phải gia pháp, trên roi ngựa mang theo gai ngược, một roi đi xuống liền da tróc thịt bong, nước muối theo miệng vết thương len lỏi trong cơ thể, nói thẳng ra chính là khiến người sống không bằng chết.
Vừa nói xong, gã sai vặt đi theo Lâm Tu Duệ liền xoay người định dời đi, lại bị Lục Chi một phen vặn trụ cánh tay, đá ngã lăn tới trên mặt đất.
Lâm Tu Duệ giận không thể nhịn được: "Ngươi muốn làm cái gì!"
Cố Hoài Du từ trên giường đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Tu Duệ, nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Ngươi, tốt nhất không cần chọc ta."
"Phản nghịch!" Dứt lời, hắn dương tay muốn cho Cố Hoài Du một cái tát.
Cố Hoài Du bước ra sau né tránh, nhếch môi cười cười: "Vì tình nhân muội muội lấy lại công đạo, ngươi thật đúng là tận tâm hết sức."
"Ngươi nói cái gì!" Lâm Tu Duệ đột nhiên gian trừng lớn mắt, không thể tin tưởng mà nhìn Cố Hoài Du.
"Ta nói cái gì ngươi còn không biết sao?" Nàng ghé sát vào tai Lâm Tu Duệ: "Huynh muội cẩu thả, làm ra được việc vô đạo đức như thế, ngươi nói nếu truyền đi ra ngoài, chúng ta đến tột cùng là ai không có kết cục tốt?"
- ------------------------------
Chương này đối đầu căng thẳng luôn:)) Vote cho editor có động lực đi nhaa
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook