Ngược Ái
-
Chương 34: Cảnh nhi bị bệnh
Kéo lê thân hình mệt mỏi đau nhức, Hàn Ngữ Phong về đến sài phòng, Cảnh nhi hôm nay ăn cơm trưa và cơm tối rất ít, nàng có chút lo lắng.
Cảnh nhi đã ngủ, Hàn Ngữ Phong nhìn cậu, không đúng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh nhi sao lại đỏ hồng lên như vậy? Vội vàng lấy tay sờ, Cảnh nhi nóng quá.
“Cảnh nhi, đệ tỉnh lại đi, nói tỷ tỷ nghe đệ khó chịu ở đâu?” Hàn Ngữ Phong vội vàng lay lay cậu, muốn đánh thức cậu.
“Ưm, tỷ tỷ, đệ khó chịu quá.” Cảnh nhi không có mở to mắt, trở mình một cái lại lăn ra ngủ tiếp.
Cảnh nhi bị bệnh, Hàn Ngữ Phong lập tức phản ứng, vội vàng bế Cảnh nhi chạy ra ngoài.
“Đứng lại, ngươi muốn đi đâu?” Nàng chạy đến cổng chính của Vương phủ, thì bị thị vệ ngăn lại.
“Cảnh nhi bị bệnh, ta muốn đi thỉnh đại phu.” Hàn Ngữ Phong vội vàng giải thích.
“Không được, Vương gia căn dặn, ngươi không thể rời khỏi Vương phủ được.” Thị vệ từ chối, vẫn ngăn nàng lại, không cho nàng ra ngoài.
“Nhưng mà, Cảnh nhi bị bệnh rất nặng, ta phải đi thỉnh đại phu, thị vệ đại ca, ngươi thông cảm dùm, cho ta ra ngoài đi, Cảnh nhi còn ở trong này, ta sẽ không đào tẩu đâu.” Hàn Ngữ Phong lo lắng cầu tình.
“Đừng trách chúng ta, chúng ta là bất đắc dĩ, thả ngươi ra ngoài, nói không chừng người chết lại là chúng ta, chi bằng ngươi đi cầu Vương gia đi, Vương phủ này chỉ có Vương gia mới cho phép ngươi đi thỉnh đại phu, mọi người mới có thể thả ngươi ra ngoài.” Thị vệ thấy nàng đáng thương, có lòng tốt khuyên bảo, không phải bọn họ không có tình người, thật sự là Vương gia rất đáng sợ.
Cầu Vương gia, Hàn Ngữ Phong lập tức tỉnh ngộ, đúng, xem ra chỉ có thể cầu xin hắn……
Căng thẳng lo lắng chạy đến phòng ngủ của Tư Mã Tuấn Lỗi, chợt nghe tiếng gầm khẽ từ bên trong truyền đến.
“Vương gia, ta…… Chịu không……” Thúy Hà thở dốc, thanh âm kiều mỵ đứt quãng từ bên trong truyền ra.
“Tiểu yêu tinh, mới như vậy mà đã chịu không nổi, còn cái lợi hại hơn thì sao đây hử?” Thanh âm lãnh khốc tà ác cũng từ bên trong truyền ra.
Hàn Ngữ Phong không để ý đến điều đó, giờ nàng chỉ nghĩ đến Cảnh nhi mà thôi.
“Vương gia, nô tỳ van cầu người, Cảnh nhi bị…………” Hàn Ngữ Phong lớn tiếng cầu xin.
“La hét cái gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi đang trên đà hứng trí đột nhiên bị cắt ngang, không nói lời thứ hai mà mở cửa ra, trừng đôi liệt mâu đang nổi trận lôi đình, giận tái mặt mà vươn chân.
“Binh” một cước, Hàn Ngữ Phong còn chưa kịp dứt lời, thân mình liền văng ra xa, sau đó rơi xuống đất thật mạnh.
“Ôi.” Hàn Ngữ Phong cắn môi phát ra tiếng rên trầm, lảo đảo đứng dậy mà bước đến.
Tư Mã Tuấn Lỗi lần này mới thấy rõ mặt người kia, thì ra là Hàn Ngữ Phong, nàng lại muốn làm gì? Ai trong Vương phủ cũng đều biết, lúc Vương gia đanng bận, dù có xảy ra chuyện lớn đến thế nào cũng không được đến quấy rầy hắn, nếu không bản thân sẽ chuốc lấy hậu quả, nhưng mà, Hàn Ngữ Phong lại không biết điều đó.
“Ngươi không biết rằng, cho dù là chuyện lớn đến thế nào cũng không thể đến quấy rầy bổn Vương sao? Quỳ gối ở đó cho bổn Vương, chờ bổn Vương tâm tình tốt lên sẽ nói sau.” Giọng điệu của Tư Mã Tuấn Lỗi rét lạnh như băng, ngay cả nguyên do cũng chẳng thèm hỏi, cũng không cho nàng cơ hội để giải thích. Xoay người trở về phòng.
Hàn Ngữ Phong lạnh lùng trừng mắt nhìn theo bóng dáng của hắn, mắt đẹp chứa đầy hận ý, hắn lãnh khốc vô tình đến vậy sao, tâm cứng như sắt thép, chẳng lẽ việc tìm hoan mua vui so với sinh mạng của một người còn quan trọng hơn sao? Nàng rất muốn xoay người bước đi, nhưng mà, còn Cảnh nhi thì sao? Lúc này, cốt khí cùng tôn nghiêm không đáng một xu, lòng chứa đầy oán hận cùng bất mãn cũng thế, Hàn Ngữ Phong không thể không quỳ xuống, chờ đợi lương tâm hắn thức tỉnh, cứu lấy Cảnh nhi…………
Rất nhanh, từ trong phòng lại truyền âm thanh khiến cho người khác đỏ mặt tía tai.
Hàn Ngữ Phong liền quỳ gối ngoài phòng, trong lòng thầm cầu nguyện hắn nhanh chấm dứt đi, cũng cầu Cảnh nhi cố gắng chịu đựng……
Đột nhiên một trận cuồng phong nổi lên, từng đợt từng đợt cuồng phong thổi lá cây rơi xuống như mưa, thân hình đơn bạc gầy yếu của nàng vì chắn gió mà run lên, trên trời sấm chớp ầm ầm, tia chớp không ngừng hiện ra, trong khoảnh khắc, từng hạt mưa nặng trĩu không hề báo trước mà rơi xuống.
Từng đợt mưa rơi như muốn quất vào người Hàn Ngữ Phong, trên mặt không còn nhìn rõ đâu là mưa đâu là nước mắt, cuồng phong bạo vũ đều hướng về phía nàng, nàng giống như một đóa hoa nhỏ, đang chịu khổ giữa sự thịnh nộ của đất trời, ảm đạm điêu linh……
Cảnh nhi đã ngủ, Hàn Ngữ Phong nhìn cậu, không đúng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh nhi sao lại đỏ hồng lên như vậy? Vội vàng lấy tay sờ, Cảnh nhi nóng quá.
“Cảnh nhi, đệ tỉnh lại đi, nói tỷ tỷ nghe đệ khó chịu ở đâu?” Hàn Ngữ Phong vội vàng lay lay cậu, muốn đánh thức cậu.
“Ưm, tỷ tỷ, đệ khó chịu quá.” Cảnh nhi không có mở to mắt, trở mình một cái lại lăn ra ngủ tiếp.
Cảnh nhi bị bệnh, Hàn Ngữ Phong lập tức phản ứng, vội vàng bế Cảnh nhi chạy ra ngoài.
“Đứng lại, ngươi muốn đi đâu?” Nàng chạy đến cổng chính của Vương phủ, thì bị thị vệ ngăn lại.
“Cảnh nhi bị bệnh, ta muốn đi thỉnh đại phu.” Hàn Ngữ Phong vội vàng giải thích.
“Không được, Vương gia căn dặn, ngươi không thể rời khỏi Vương phủ được.” Thị vệ từ chối, vẫn ngăn nàng lại, không cho nàng ra ngoài.
“Nhưng mà, Cảnh nhi bị bệnh rất nặng, ta phải đi thỉnh đại phu, thị vệ đại ca, ngươi thông cảm dùm, cho ta ra ngoài đi, Cảnh nhi còn ở trong này, ta sẽ không đào tẩu đâu.” Hàn Ngữ Phong lo lắng cầu tình.
“Đừng trách chúng ta, chúng ta là bất đắc dĩ, thả ngươi ra ngoài, nói không chừng người chết lại là chúng ta, chi bằng ngươi đi cầu Vương gia đi, Vương phủ này chỉ có Vương gia mới cho phép ngươi đi thỉnh đại phu, mọi người mới có thể thả ngươi ra ngoài.” Thị vệ thấy nàng đáng thương, có lòng tốt khuyên bảo, không phải bọn họ không có tình người, thật sự là Vương gia rất đáng sợ.
Cầu Vương gia, Hàn Ngữ Phong lập tức tỉnh ngộ, đúng, xem ra chỉ có thể cầu xin hắn……
Căng thẳng lo lắng chạy đến phòng ngủ của Tư Mã Tuấn Lỗi, chợt nghe tiếng gầm khẽ từ bên trong truyền đến.
“Vương gia, ta…… Chịu không……” Thúy Hà thở dốc, thanh âm kiều mỵ đứt quãng từ bên trong truyền ra.
“Tiểu yêu tinh, mới như vậy mà đã chịu không nổi, còn cái lợi hại hơn thì sao đây hử?” Thanh âm lãnh khốc tà ác cũng từ bên trong truyền ra.
Hàn Ngữ Phong không để ý đến điều đó, giờ nàng chỉ nghĩ đến Cảnh nhi mà thôi.
“Vương gia, nô tỳ van cầu người, Cảnh nhi bị…………” Hàn Ngữ Phong lớn tiếng cầu xin.
“La hét cái gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi đang trên đà hứng trí đột nhiên bị cắt ngang, không nói lời thứ hai mà mở cửa ra, trừng đôi liệt mâu đang nổi trận lôi đình, giận tái mặt mà vươn chân.
“Binh” một cước, Hàn Ngữ Phong còn chưa kịp dứt lời, thân mình liền văng ra xa, sau đó rơi xuống đất thật mạnh.
“Ôi.” Hàn Ngữ Phong cắn môi phát ra tiếng rên trầm, lảo đảo đứng dậy mà bước đến.
Tư Mã Tuấn Lỗi lần này mới thấy rõ mặt người kia, thì ra là Hàn Ngữ Phong, nàng lại muốn làm gì? Ai trong Vương phủ cũng đều biết, lúc Vương gia đanng bận, dù có xảy ra chuyện lớn đến thế nào cũng không được đến quấy rầy hắn, nếu không bản thân sẽ chuốc lấy hậu quả, nhưng mà, Hàn Ngữ Phong lại không biết điều đó.
“Ngươi không biết rằng, cho dù là chuyện lớn đến thế nào cũng không thể đến quấy rầy bổn Vương sao? Quỳ gối ở đó cho bổn Vương, chờ bổn Vương tâm tình tốt lên sẽ nói sau.” Giọng điệu của Tư Mã Tuấn Lỗi rét lạnh như băng, ngay cả nguyên do cũng chẳng thèm hỏi, cũng không cho nàng cơ hội để giải thích. Xoay người trở về phòng.
Hàn Ngữ Phong lạnh lùng trừng mắt nhìn theo bóng dáng của hắn, mắt đẹp chứa đầy hận ý, hắn lãnh khốc vô tình đến vậy sao, tâm cứng như sắt thép, chẳng lẽ việc tìm hoan mua vui so với sinh mạng của một người còn quan trọng hơn sao? Nàng rất muốn xoay người bước đi, nhưng mà, còn Cảnh nhi thì sao? Lúc này, cốt khí cùng tôn nghiêm không đáng một xu, lòng chứa đầy oán hận cùng bất mãn cũng thế, Hàn Ngữ Phong không thể không quỳ xuống, chờ đợi lương tâm hắn thức tỉnh, cứu lấy Cảnh nhi…………
Rất nhanh, từ trong phòng lại truyền âm thanh khiến cho người khác đỏ mặt tía tai.
Hàn Ngữ Phong liền quỳ gối ngoài phòng, trong lòng thầm cầu nguyện hắn nhanh chấm dứt đi, cũng cầu Cảnh nhi cố gắng chịu đựng……
Đột nhiên một trận cuồng phong nổi lên, từng đợt từng đợt cuồng phong thổi lá cây rơi xuống như mưa, thân hình đơn bạc gầy yếu của nàng vì chắn gió mà run lên, trên trời sấm chớp ầm ầm, tia chớp không ngừng hiện ra, trong khoảnh khắc, từng hạt mưa nặng trĩu không hề báo trước mà rơi xuống.
Từng đợt mưa rơi như muốn quất vào người Hàn Ngữ Phong, trên mặt không còn nhìn rõ đâu là mưa đâu là nước mắt, cuồng phong bạo vũ đều hướng về phía nàng, nàng giống như một đóa hoa nhỏ, đang chịu khổ giữa sự thịnh nộ của đất trời, ảm đạm điêu linh……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook