Ngược Ái
-
Chương 25: Cứu khỏi địa lao
Tư Mã Tuấn Dật vừa vào trong phủ, liền nhìn thấy Cảnh nhi ngồi xổm trên mặt đất khóc rất thương tâm.
“Sao thế? Ai ăn hiếp đệ à?” Bước qua đó, khẽ xoa đầu nó rồi hỏi.
“Đại ca ca.” Cảnh nhi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nước mắt, vui mừng gọi, đại ca ca bay được, đại ca ca rất có bản lĩnh, vậy huynh ấy nhất định có thể cứu được tỷ tỷ, nghĩ vậy, không khỏi nắm lấy tay Tư Mã Tuấn Dật, mang theo cầu xin, hỏi: “Đại ca ca, huynh giúp đệ cứu tỷ tỷ được không?”
“Tỷ tỷ của đệ làm sao?” Tư Mã Tuấn Dật nghe thấy tỷ tỷ của cậu, giật mình, không khỏi vội vàng hỏi.
“Tỷ tỷ, bị bọn họ – nhốt lại, còn đánh – tỷ tỷ, tỷ tỷ chảy – thiệt nhiều máu.” Nghe hắn nói như vậy, Cảnh nhi càng khóc dữ hơn, một mặt khóc mặt khác nói năng lộn xộn.
Tư Mã Tuấn Dật chợt dừng lại ở câu “tỷ tỷ chảy thiệt nhiều máu”, không hiểu vì cái gì tim của hắn lại cảm giác được sự đau đớn, vội kéo tay của Cảnh nhi: “Mang ta đến đó.”
“Tham kiến Tứ Vương gia.” Thị về ngoài địa lao thấy Tư Mã Tuấn Dật bước đến, vội vàng hành lễ.
“Ừ.” Tư Mã Tuấn Dật khẽ gật đầu, nắm lấy tay Cảnh nhi đi vào trong.
“Tứ Vương gia, ngài muốn vào trong sao? Thỉnh Tứ Vương gia đừng vào, tiểu nhân sợ khi Vương gia trở về sẽ trách tội.” Thị vệ vội vàng ngăn hắn lại.
“Tránh ra, chẳng lẽ ngươi không sợ ta sao? Ta cũng có thế lấy mạng của ngươi đấy.” Tư Mã Tuấn Dật có chút buồn bực.
“Vương gia, tiểu nhân……” Thị vệ đứng đó, khó xử, đều là Vương gia cả, ai cũng không được đắc tội.
“Quên đi, tất cả mọi hậu quả bổn Vương sẽ tự mình gánh vác.” Tư Mã Tuấn Dật biết hắn khó xử, dứt lời, liền dẫn Cảnh nhi nhẹ nhàng bước vào trong.
Ánh sáng lờ mờ chiếu vào địa lao âm u, trong đó có một người, toàn thân ướt đẫm máu nằm đó, vẫn không nhúc nhích.
“Tỷ tỷ.” Cảnh nhi bổ nhào đến, Hàn Ngữ Phong đang lâm vào hôn mê nên không biết một chút gì hết, nhưng mà hơi thở có chút nóng.
Tư Mã Tuấn Dật thấy sau lưng nàng chằn chịt vết thương, tuấn mâu đen láy toàn sự phẫn nộ, Tuấn Lỗi cũng thật tàn nhẫn, huynh ấy ra tay cũng thật nặng, dùng thủ đoạn tàn khốc như thế để trách phạt nàng.
“Đại ca ca, tỷ tỷ đã chết rồi có phải hay không?” Nước mắt của Cảnh nhi rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Ngữ Phong, hỏi hắn đang ở bên cạnh cậu.
“Cảnh nhi, không đâu, có đại ca ca ở đây, tỷ tỷ sẽ không có việc gì đâu.” Tư Mã Tuấn Dật dịu dàng an ủi cậu.
Nhẹ nhàng bế Hàn Ngữ Phong, nàng ở trong cơn mê man phản ứng với sự đụng chạm vào vết thương, mặt nhăn mày nhíu, Tư Mã Tuấn Dật đầy thương tiếc nhìn nàng, một nữ tử thanh tú xinh đẹp, lại bị tra tấn thành như vầy.
“Vương gia, ngài muốn dẫn nàng đi?” Thị vệ bên ngoài nhìn thấy Tư Mã Tuấn Dật bế Hàn Ngữ Phong bước ra, vội vàng ngăn cản hắn.
“Cút ngay, Vương gia nhà ngươi trở về, cứ nói người là do ta mang đi.” Tư Mã Tuấn Dật phẫn nộ quát lớn.
“Chuyện này… Vương gia, xin đừng làm khó tiểu nhân nữa.” Thị vệ vẫn chưa nhượng bộ, người không có, Vương gia trách phạt mình, nhìn nhìn Hàn Ngữ Phong trong lòng hắn, không khỏi rùng mình, liều mang ngăn cản.
“Ta nói lần nữa, cút ngay, bằng không ta lập tức sẽ lấy đi cái mạng nhỏ của ngươi.” Tuấn mâu của Tư Mã Tuấn Dật đầy sự âm ngoan, thị vệ bị dọa nhanh chóng tránh sang một bên, không hổ là huynh đệ, đều lãnh khốc ngoan độc y như nhau.
Tư Mã Tuấn Dật lạnh lùng đảo mắt nhìn họ, mang theo Cảnh nhi, bế Hàn Ngữ Phong, cứ thế mà công khai rời phủ.
Hạ nhân cùng thị vệ trong phủ thấy vẻ mặt tức giận của hắn, đều trốn thật xa, không dám tiến lại ngăn cản.
“Sao thế? Ai ăn hiếp đệ à?” Bước qua đó, khẽ xoa đầu nó rồi hỏi.
“Đại ca ca.” Cảnh nhi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nước mắt, vui mừng gọi, đại ca ca bay được, đại ca ca rất có bản lĩnh, vậy huynh ấy nhất định có thể cứu được tỷ tỷ, nghĩ vậy, không khỏi nắm lấy tay Tư Mã Tuấn Dật, mang theo cầu xin, hỏi: “Đại ca ca, huynh giúp đệ cứu tỷ tỷ được không?”
“Tỷ tỷ của đệ làm sao?” Tư Mã Tuấn Dật nghe thấy tỷ tỷ của cậu, giật mình, không khỏi vội vàng hỏi.
“Tỷ tỷ, bị bọn họ – nhốt lại, còn đánh – tỷ tỷ, tỷ tỷ chảy – thiệt nhiều máu.” Nghe hắn nói như vậy, Cảnh nhi càng khóc dữ hơn, một mặt khóc mặt khác nói năng lộn xộn.
Tư Mã Tuấn Dật chợt dừng lại ở câu “tỷ tỷ chảy thiệt nhiều máu”, không hiểu vì cái gì tim của hắn lại cảm giác được sự đau đớn, vội kéo tay của Cảnh nhi: “Mang ta đến đó.”
“Tham kiến Tứ Vương gia.” Thị về ngoài địa lao thấy Tư Mã Tuấn Dật bước đến, vội vàng hành lễ.
“Ừ.” Tư Mã Tuấn Dật khẽ gật đầu, nắm lấy tay Cảnh nhi đi vào trong.
“Tứ Vương gia, ngài muốn vào trong sao? Thỉnh Tứ Vương gia đừng vào, tiểu nhân sợ khi Vương gia trở về sẽ trách tội.” Thị vệ vội vàng ngăn hắn lại.
“Tránh ra, chẳng lẽ ngươi không sợ ta sao? Ta cũng có thế lấy mạng của ngươi đấy.” Tư Mã Tuấn Dật có chút buồn bực.
“Vương gia, tiểu nhân……” Thị vệ đứng đó, khó xử, đều là Vương gia cả, ai cũng không được đắc tội.
“Quên đi, tất cả mọi hậu quả bổn Vương sẽ tự mình gánh vác.” Tư Mã Tuấn Dật biết hắn khó xử, dứt lời, liền dẫn Cảnh nhi nhẹ nhàng bước vào trong.
Ánh sáng lờ mờ chiếu vào địa lao âm u, trong đó có một người, toàn thân ướt đẫm máu nằm đó, vẫn không nhúc nhích.
“Tỷ tỷ.” Cảnh nhi bổ nhào đến, Hàn Ngữ Phong đang lâm vào hôn mê nên không biết một chút gì hết, nhưng mà hơi thở có chút nóng.
Tư Mã Tuấn Dật thấy sau lưng nàng chằn chịt vết thương, tuấn mâu đen láy toàn sự phẫn nộ, Tuấn Lỗi cũng thật tàn nhẫn, huynh ấy ra tay cũng thật nặng, dùng thủ đoạn tàn khốc như thế để trách phạt nàng.
“Đại ca ca, tỷ tỷ đã chết rồi có phải hay không?” Nước mắt của Cảnh nhi rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Ngữ Phong, hỏi hắn đang ở bên cạnh cậu.
“Cảnh nhi, không đâu, có đại ca ca ở đây, tỷ tỷ sẽ không có việc gì đâu.” Tư Mã Tuấn Dật dịu dàng an ủi cậu.
Nhẹ nhàng bế Hàn Ngữ Phong, nàng ở trong cơn mê man phản ứng với sự đụng chạm vào vết thương, mặt nhăn mày nhíu, Tư Mã Tuấn Dật đầy thương tiếc nhìn nàng, một nữ tử thanh tú xinh đẹp, lại bị tra tấn thành như vầy.
“Vương gia, ngài muốn dẫn nàng đi?” Thị vệ bên ngoài nhìn thấy Tư Mã Tuấn Dật bế Hàn Ngữ Phong bước ra, vội vàng ngăn cản hắn.
“Cút ngay, Vương gia nhà ngươi trở về, cứ nói người là do ta mang đi.” Tư Mã Tuấn Dật phẫn nộ quát lớn.
“Chuyện này… Vương gia, xin đừng làm khó tiểu nhân nữa.” Thị vệ vẫn chưa nhượng bộ, người không có, Vương gia trách phạt mình, nhìn nhìn Hàn Ngữ Phong trong lòng hắn, không khỏi rùng mình, liều mang ngăn cản.
“Ta nói lần nữa, cút ngay, bằng không ta lập tức sẽ lấy đi cái mạng nhỏ của ngươi.” Tuấn mâu của Tư Mã Tuấn Dật đầy sự âm ngoan, thị vệ bị dọa nhanh chóng tránh sang một bên, không hổ là huynh đệ, đều lãnh khốc ngoan độc y như nhau.
Tư Mã Tuấn Dật lạnh lùng đảo mắt nhìn họ, mang theo Cảnh nhi, bế Hàn Ngữ Phong, cứ thế mà công khai rời phủ.
Hạ nhân cùng thị vệ trong phủ thấy vẻ mặt tức giận của hắn, đều trốn thật xa, không dám tiến lại ngăn cản.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook