Ngừng Nhớ Về Em
-
Chương 18: Anh thật thà mà, làm sao nói dối được chứ?
Bên ngoài nhà hát, Chu Minh vừa hét lên, tất cả mọi người xung quanh đều quay lại nhìn. Nhiếp Thanh Anh đi ngược hướng với Chu thiếu hoảng hốt, suýt nữa thì té sấp mặt...
Đúng vậy, cô Nhiếp bị chứng mù mặt nghiêm trọng, lúc nãy khi nhìn thoáng qua thì đúng là cô không nhận ra chồng mình thật. Không nhận ra là một chuyện, nhưng cô không có ngốc đến nỗi nhìn thấy người hơi giống một chút liền nhận lầm.
Nhiếp Thanh Anh đi hướng này là do quá khát, nhìn thấy cửa hàng tiện lợi đằng trước nên định vào mua một chai nước. Khả năng nhận lầm người, chính là người qua đường trong mắt Nhiếp Thanh Anh.
Chu Minh quá lớn tiếng khiến cho mọi người nhìn về Nhiếp Thanh Anh đang khiêm tốn đằng kia. Cô chậm rãi lấy tóc che bớt lại màu đỏ đang lan dần từ tai xuống cổ, hai gò má nóng bừng, gương mặt nữ thần ửng đỏ cả lên.
Sau khi kết hôn với Chu Minh, Nhiếp Thanh Anh đã nếm được cảm giác giận muốn điên người mà trước đây khi quen với Từ Bạch Dương chưa bao giờ có.
Chờ đến khi Nhiếp Thanh Anh mặt mày hầm hầm cầm một chai nước đi đến trước mặt Chu Minh và mấy người bạn của anh, Chu Minh sặc một cái, biết mình đã hiểu lầm cô, anh thức thời vội vàng xin lỗi, ân cần lấy chai nước trong tay cô mở nắp rồi lấy cái ly trong xe ra rót cho cô uống.
Nhiếp Thanh Anh cầm ly nước, rất muốn trừng anh một cái.
Bàn tay Chu Minh đặt phía sau hung hăng nhéo một cái lên lưng một người bạn, suýt nữa khiến cho người này hộc máu. Nhờ kinh nghiệm lăn lộn bao năm cùng nhau, người bạn kia lập tức hiểu ra Chu Minh cần anh ta dời sự chú ý của Nhiếp Thanh Anh. Sau khi thầm mắng Chu thiếu một hồi, anh ta mới ngại ngùng nở nụ cười chào Nhiếp Thanh Anh, "Chào chị dâu."
Anh ta vừa chào xong, mấy anh em trong nhóm bừng tỉnh, nhao nhao lấy lại tinh thần, nhiệt tình chào hỏi với Nhiếp Thanh Anh.
Cô nhẹ nhàng hỏi, "Các anh...đến đây là để gặp tôi hả?"
Chu Minh thân mật ôm vai kéo cô về phía mình, đồng thời quay đầu nháy mắt ra hiệu với đám bạn, thoải mái trả lời, "Làm gì có? Tụi nó rảnh quá nên gọi điện rủ anh đi chơi. Nhưng chồng em từ chối ngay!"
Mấy anh em âm thầm khinh bỉ anh.
Nhiếp Thanh Anh kinh ngạc, có hơi thất vọng nói, "Nhưng tôi lại muốn đi chơi một chút."
Chu Minh, "..."
Vợ của anh đúng là khác người.
Thực ra trong đoàn múa mới có một vở múa hiện đại, vô cùng sinh động đặc sắc. Dù Nhiếp Thanh Anh múa cổ điển nhưng cô không chỉ theo đuổi mỗi múa cổ điển. Sáng này cô và biên đạo múa có xem qua một chút, cảm thấy cần phải tìm hiểu vài quán bar về đêm. Nhắc đến chuyện này, Nhiếp Thanh Anh chợt nhớ đến có lần Chu Minh vì an ủi cô bị thất tình mà dẫn cô đến quán bar, có vẻ như chồng của cô rất quen thuộc với mấy chỗ này.
Nhiếp Thanh Anh khách sáo hỏi mấy người bạn của Chu Minh, "Mấy anh rủ Chu Minh đi đâu vậy?"
Chu Minh đứng sau lưng cô, ánh mắt lườm sang, mấy người kia chỉ được cái giả vờ nghiêm chỉnh, "Có đi đâu đâu, chỉ rủ cậu ta đi...uống cà phê mà thôi."
Nhiếp Thanh Anh, "Tôi còn tưởng mấy anh sẽ đến quán bar, làm tôi muốn xem thử một chút. Đó giờ tôi chưa thấy kẻ có tiền ăn chơi ra sao cả?"
Cả đám bạn bè say ngất. Nữ thần đúng là không giống với bọn người phàm bọn họ.
...
Vì Nhiếp Thanh Anh hiếu kì nên Chu Minh và bạn bè dẫn cô đến một hộp đêm không quá ồn ào. Dù cô đã là vợ của Chu Minh, nhưng tính tình cô yên tĩnh, tao nhã, lại rất có khí chất, ở trước mặt cô, tất cả đàn ông có mặt ở đây đều ngồi rất nghiêm chỉnh, ra vẻ mình đây là người đàn ông đứng đắn.
Hộp đêm vô cùng náo nhiệt, âm nhạc được vặn hết cỡ, những anh chàng đẹp trai như những vì sao lấp lánh xoay quanh ánh trăng ngồi cạnh Nhiếp Thanh Anh, ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm túc như đến đây để họp vậy.
Nhân viên thấy khách quen, vội bước tới hỏi mọi người uống gì.
Mọi người thận trọng đáp, "Nước trái cây được rồi."
Nhiếp Thanh Anh, "...Chỗ này không cho uống rượu hả?"
Chu Minh lập tức trả lời, "Đừng để ý đến tụi nó! Em thích uống gì thì cứ gọi!"
Nhân viên bị đơ toàn tập.
Cậu ta vội vàng rời khỏi đây, sợ hãi nói với quản lý rằng tối nay mấy người Chu Minh rất bất thường. Quản lý cũng hoảng theo, mấy cậu đại gia này là khách quen ở đây, bây giờ lại yên tĩnh gọi nước trái cây nhấp từng ngụm từng ngụm thế này có phải đang bất mãn với chỗ này hay không?
Chu Minh và mấy người bạn cũng không ngốc, dù đang giả vờ giả vịt trước mặt nữ thần đi chăng nữa thì họ cũng biết rõ làm thế này sẽ khiến cho đám người ở đây hiểu lầm. Nhiếp Thanh Anh được Chu Minh che chở ngồi phía trong im lặng thưởng thức không khí ở đây, không hề tỏ vẻ ghét bỏ. Chu Minh nghiêng sang nhìn Hàn Đạt một cái. Hàn Đạt hiểu ý, đứng dậy lấy cớ đi vệ sinh để tìm quản lý nói trước một tiếng.
Hôm nay, Hàn thiếu không được may mắn cho lắm.
Anh ta vừa đi được vài bước thì đụng phải một cô em ngực to đi đến. Em gái này cố ý áp sát vào người anh ta, ỏn ẻn lên tiếng, "Hàn thiếu! Lâu rồi anh không tới đây, có phải không còn thích Tiểu Mỹ nữa không?"
Hàn Đạt lập tức cảm nhận được ánh mắt chăm chú của nữ thần phía sau, anh ta chỉ biết ho khan không ngừng.
Nhưng cô em Tiểu Mỹ này lại không hề biết Hàn Đạt đang sợ sệt, cô ta mỉm cười, đưa tay lấy một cành hồng ngậm vào miệng, chân dài bước lên một bước dán sát vào người Hàn Đạt. Em gái vuốt tóc một cái, đường cong cơ thể lộ ra dưới ánh đèn, cô ta lướt một vòng quanh Hàn Đạt, nhảy một điệu vô cùng cuồng dã.
Hàn Đạt sắp khóc đến nơi rồi, mặt mày đen sầm quát lên, "Làm gì vậy hả, không biết phép tắc gì cả, gọi quản lý của mấy người tới đây!"
Chu Minh đang ngồi cùng với vợ ở ghế trong, vừa uống nước trái cây vừa cười đến run rẩy bả vai. Nhiếp Thanh Anh ngồi bên cạnh thấy chồng mình cười khom cả lưng nên nhỏ giọng hỏi anh, "Anh cười gì thế? Có gì buồn cười ư?"
Chu Minh chưa kịp giải thích với cô vợ ngây thơ của mình thì Hàn Đạt đã quay về, anh ta xấu hổ ngồi xuống, rồi ngại ngùng nhìn Nhiếp Thanh Anh, "Cô em vừa rồi nhảy khá đẹp."
Nhiếp Thanh Anh không nhìn anh ta, nhưng khi Hàn Đạt vừa nói ra, đôi mắt long lanh nhìn về phía anh ta, cô hoang mang hỏi, "Cái này gọi là "nhảy khá đẹp" hả?"
Hàn Đạt, "..."
Nhiếp Thanh Anh, "Trình độ của cô ấy chỉ thuộc dạng mới nhập môn mà thôi, ngay cả thực tập sinh ở vũ đoàn của tôi cũng không bằng."
Hàn Đạt bật cười, "A...Nhưng không phải chị múa cổ điển ư? Em gái kia là nhảy sexy mà, không giống nhau..."
Nhiếp Thanh Anh đặt ly rượu xuống bàn, vẻ mặt hờ hững, "Cũng như nhau thôi. Kiến thức căn bản của múa cổ điển rất nghiêm khắc, mấy động tác của cô ấy tôi cũng có thể nhảy, tôi nhảy còn tốt hơn nhiều."
Thái độ về vũ đạo của Nhiếp Thanh Anh rất nghiêm túc so với mấy anh chàng con nhà giàu này, cô nhìn xung quanh một lát, mấy người kia nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, chỉ có chồng mình là yên lặng ngồi đó, không hề ngạc nhiên trước phản ứng của cô. Nhiếp Thanh Anh do dự một hồi, sau đó đưa tay ôm vai của Chu Minh rồi nghiêng người sang.
Cả đám bạn hít một hơi thật sâu, thấy Nhiếp Thanh Anh vừa nói nhảy liền lấy chồng mình ra làm cột, múa ngay tại chỗ trước mặt bọn họ.
Tiết tấu âm nhạc trở nên mãnh liệt, cơ thể Nhiếp Thanh Anh mềm mại, động tác tạo ra biên độ lớn, cả người uốn éo như có như không dán vào người Chu Minh. Lúc cúi người, cả gương mặt của cô như sượt qua cổ anh.
Hô hấp của mỹ nhân giao hòa với mình, gương mặt mông lung xinh đẹp. Chu Minh nắm chặt ly nước trái cây trong tay, đáy mắt trầm xuống.
Điệu nhảy sexy này dịu dàng nhưng không hề yêu mị, mập mờ như cô gái vừa nãy, tay cô đặt lên vai Chu Minh, thân thể anh lại lùi về phía sau, sắc mặt khẽ biến.
Trong nháy mắt, cơ thể anh đã có phản ứng.
Nhiếp Thanh Anh chỉ nhảy một điệu ngắn, cảm thấy hơi ổn rồi thì quay sang nhìn đám bạn của Chu Minh, "Đây mới gọi là nhảy."
Bạn bè Chu Minh:...Nữ thần Nhiếp đúng là "cô gái bảo bối" mà.
Bọn họ vội lấy lại tinh thần, vỗ tay rầm rầm, huýt sáo liên tục rồi gào to, "Hay! Tam thiếu phu nhân nhảy giỏi quá!"
Nhiếp Thanh Anh không hề cười, cô rũ mắt xuống, đáy mắt mang theo chút ngại ngùng.
Bạn bè giật dây, "Chị dâu nhảy giỏi quá...cho bọn em chiêm ngưỡng một điệu múa cột...ặc!"
Bọn họ chưa dứt lời, âm thanh bỗng trở nên quỷ dị, vì ánh mắt Chu Minh vừa liếc qua, lạnh lùng như băng tuyết khiến người ta run sợ. Chu Minh vừa cười vừa nói với Nhiếp Thanh Anh, "Gọi cho anh một ly rượu đi.", sau đó lặng lẽ lườm đám bạn xấu này.
Nhiếp Thanh Anh bị Chu Minh lừa đi gọi rượu, anh mỉm cười đưa mắt nhìn bóng lưng rời đi của cô dưới ánh đèn lượn lờ khói thuốc của quán bar, vừa quay đầu lại đã cảnh cáo ngay, "Đừng trêu vợ tôi."
Bọn họ ngại ngùng nói, "Chỉ nhảy một bản thôi mà có gì đâu."
Chu Minh hờ hững đáp, "Cô ấy sẽ làm thật đó. Cô ấy khác với chúng ta."
Nhiếp Thanh Anh sống trong thế giới của cô, mà thế giới đó vô cùng thuần túy, vô cùng đơn giản, không bám bụi trần. Trong thế giới của mình, cô sống rất vui vẻ, chỉ cần nhìn một nhánh cây chìa ra khỏi thế giới trần tục thôi cũng đã thấy rất thú vị.
Vui đùa cũng có giới hạn, Chu Minh sẽ không để bạn bè thấy vợ anh ngây thơ liền trêu chọc cô ấy như thế.
...
Chu Minh kiểm soát tình huống, không để đám bạn đùa quá trớn, lại cùng Nhiếp Thanh Anh vui đùa một hồi. Chơi hơn một tiếng, thấy Nhiếp Thanh Anh có vẻ mệt nên anh tìm đại một cái cớ mang cô về trước. Cô vừa đi, đám công tử này mới nới lỏng cà vạt, thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng không cần giả vờ nữa rồi.
Chu Minh lái xe đưa Nhiếp Thanh Anh về nhà, thỉnh thoảng lại nhìn sang cô. Thấy cô nhắm mặt lại, anh liền nở nụ cười, "Sao, chơi vui không?"
Nhiếp Thanh Anh trả lời, "Cũng được. Bạn bè anh rất tốt, nhưng..."
Cô chần chờ một lát, "Tôi có chuyện muốn hỏi anh.
Chu Minh run lên, suýt nữa thì trượt tay lái, thầm nghĩ "Đến rồi, đến rồi". Thấy bọn họ ăn chơi ở quán bar, có lẽ cô đã có ấn tượng không tốt về anh rồi. Anh ăn chơi như thế, liệu cô có cảm thấy hối hận khi gả cho anh không?
Nhiếp Thanh Anh nghiêng đầu, cau mày hỏi, "Bạn anh đều biết chuyện chúng ta kết hôn, là do anh nói ư? Không phải tôi đã bảo là khoan hãy nói với người khác rồi mà?"
Chu Minh dừng lại, khẽ cười một tiếng, "Anh có nói đâu. Eo của anh bị em đạp một phát đau điếng, anh chỉ nói với tụi nó là anh bị đau eo, tụi nó hỏi anh sao lại đau. Anh thật thà mà, làm sao nói dối được chứ?"
Nhiếp Thanh Anh đỏ mặt, tức giận nói, "Anh, anh, anh...sau này đừng đi nói lung tung nữa!"
Chu Minh nhíu mày, sau đó mở miệng đồng ý.
Anh im lặng một hồi, thăm dò hỏi cô, "Em chỉ hỏi cái này thôi hả? Không muốn hỏi gì khác hả?"
Nhiếp Thanh Anh vẫn còn phụng phịu, "Cái gì khác?"
Chu Minh, "Ví dụ như trước đây anh ăn chơi thế nào..."
Nhiếp Thanh Anh khó hiểu, "Trước đây là trước đây, có liên quan gì đến hiện tại? Tôi lấy anh của hiện tại, cho nên sẽ không quan tâm quá khứ của anh."
Chu Minh im lặng, quay mặt sang chỗ khác, ánh đèn đường hắt lên gương mặt anh trông vô cùng dịu dàng. Vừa hay gặp đèn đỏ, anh dừng xe lại, sau đó đưa tay sang nắm lấy tay cô, "Em yên tâm..."
Nhiếp Thanh Anh thoải mái cười với anh, "Không có gì, cùng lắm thì ly hôn thôi. Đúng rồi, chúng ta không có ký bản thỏa thuận trước kết hôn, không sao chứ?"
Chu Minh rút tay về ngay lập tức.
Mẹ bà nó bản thỏa thuận trước kết hôn, cùng lắm thì ly hôn cái con khỉ, cô đừng có mà mơ!
***
Spoil chương sau:
Nhiếp Thanh Anh sững sờ, chưa kịp phản ứng lại thì trên màn hình lại hiện ra một hàng chữ lớn, "Vợ ơi, mở cửa cho anh đi. Anh sai rồi, anh đây tới là để cầu hoan."
Đúng vậy, cô Nhiếp bị chứng mù mặt nghiêm trọng, lúc nãy khi nhìn thoáng qua thì đúng là cô không nhận ra chồng mình thật. Không nhận ra là một chuyện, nhưng cô không có ngốc đến nỗi nhìn thấy người hơi giống một chút liền nhận lầm.
Nhiếp Thanh Anh đi hướng này là do quá khát, nhìn thấy cửa hàng tiện lợi đằng trước nên định vào mua một chai nước. Khả năng nhận lầm người, chính là người qua đường trong mắt Nhiếp Thanh Anh.
Chu Minh quá lớn tiếng khiến cho mọi người nhìn về Nhiếp Thanh Anh đang khiêm tốn đằng kia. Cô chậm rãi lấy tóc che bớt lại màu đỏ đang lan dần từ tai xuống cổ, hai gò má nóng bừng, gương mặt nữ thần ửng đỏ cả lên.
Sau khi kết hôn với Chu Minh, Nhiếp Thanh Anh đã nếm được cảm giác giận muốn điên người mà trước đây khi quen với Từ Bạch Dương chưa bao giờ có.
Chờ đến khi Nhiếp Thanh Anh mặt mày hầm hầm cầm một chai nước đi đến trước mặt Chu Minh và mấy người bạn của anh, Chu Minh sặc một cái, biết mình đã hiểu lầm cô, anh thức thời vội vàng xin lỗi, ân cần lấy chai nước trong tay cô mở nắp rồi lấy cái ly trong xe ra rót cho cô uống.
Nhiếp Thanh Anh cầm ly nước, rất muốn trừng anh một cái.
Bàn tay Chu Minh đặt phía sau hung hăng nhéo một cái lên lưng một người bạn, suýt nữa khiến cho người này hộc máu. Nhờ kinh nghiệm lăn lộn bao năm cùng nhau, người bạn kia lập tức hiểu ra Chu Minh cần anh ta dời sự chú ý của Nhiếp Thanh Anh. Sau khi thầm mắng Chu thiếu một hồi, anh ta mới ngại ngùng nở nụ cười chào Nhiếp Thanh Anh, "Chào chị dâu."
Anh ta vừa chào xong, mấy anh em trong nhóm bừng tỉnh, nhao nhao lấy lại tinh thần, nhiệt tình chào hỏi với Nhiếp Thanh Anh.
Cô nhẹ nhàng hỏi, "Các anh...đến đây là để gặp tôi hả?"
Chu Minh thân mật ôm vai kéo cô về phía mình, đồng thời quay đầu nháy mắt ra hiệu với đám bạn, thoải mái trả lời, "Làm gì có? Tụi nó rảnh quá nên gọi điện rủ anh đi chơi. Nhưng chồng em từ chối ngay!"
Mấy anh em âm thầm khinh bỉ anh.
Nhiếp Thanh Anh kinh ngạc, có hơi thất vọng nói, "Nhưng tôi lại muốn đi chơi một chút."
Chu Minh, "..."
Vợ của anh đúng là khác người.
Thực ra trong đoàn múa mới có một vở múa hiện đại, vô cùng sinh động đặc sắc. Dù Nhiếp Thanh Anh múa cổ điển nhưng cô không chỉ theo đuổi mỗi múa cổ điển. Sáng này cô và biên đạo múa có xem qua một chút, cảm thấy cần phải tìm hiểu vài quán bar về đêm. Nhắc đến chuyện này, Nhiếp Thanh Anh chợt nhớ đến có lần Chu Minh vì an ủi cô bị thất tình mà dẫn cô đến quán bar, có vẻ như chồng của cô rất quen thuộc với mấy chỗ này.
Nhiếp Thanh Anh khách sáo hỏi mấy người bạn của Chu Minh, "Mấy anh rủ Chu Minh đi đâu vậy?"
Chu Minh đứng sau lưng cô, ánh mắt lườm sang, mấy người kia chỉ được cái giả vờ nghiêm chỉnh, "Có đi đâu đâu, chỉ rủ cậu ta đi...uống cà phê mà thôi."
Nhiếp Thanh Anh, "Tôi còn tưởng mấy anh sẽ đến quán bar, làm tôi muốn xem thử một chút. Đó giờ tôi chưa thấy kẻ có tiền ăn chơi ra sao cả?"
Cả đám bạn bè say ngất. Nữ thần đúng là không giống với bọn người phàm bọn họ.
...
Vì Nhiếp Thanh Anh hiếu kì nên Chu Minh và bạn bè dẫn cô đến một hộp đêm không quá ồn ào. Dù cô đã là vợ của Chu Minh, nhưng tính tình cô yên tĩnh, tao nhã, lại rất có khí chất, ở trước mặt cô, tất cả đàn ông có mặt ở đây đều ngồi rất nghiêm chỉnh, ra vẻ mình đây là người đàn ông đứng đắn.
Hộp đêm vô cùng náo nhiệt, âm nhạc được vặn hết cỡ, những anh chàng đẹp trai như những vì sao lấp lánh xoay quanh ánh trăng ngồi cạnh Nhiếp Thanh Anh, ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm túc như đến đây để họp vậy.
Nhân viên thấy khách quen, vội bước tới hỏi mọi người uống gì.
Mọi người thận trọng đáp, "Nước trái cây được rồi."
Nhiếp Thanh Anh, "...Chỗ này không cho uống rượu hả?"
Chu Minh lập tức trả lời, "Đừng để ý đến tụi nó! Em thích uống gì thì cứ gọi!"
Nhân viên bị đơ toàn tập.
Cậu ta vội vàng rời khỏi đây, sợ hãi nói với quản lý rằng tối nay mấy người Chu Minh rất bất thường. Quản lý cũng hoảng theo, mấy cậu đại gia này là khách quen ở đây, bây giờ lại yên tĩnh gọi nước trái cây nhấp từng ngụm từng ngụm thế này có phải đang bất mãn với chỗ này hay không?
Chu Minh và mấy người bạn cũng không ngốc, dù đang giả vờ giả vịt trước mặt nữ thần đi chăng nữa thì họ cũng biết rõ làm thế này sẽ khiến cho đám người ở đây hiểu lầm. Nhiếp Thanh Anh được Chu Minh che chở ngồi phía trong im lặng thưởng thức không khí ở đây, không hề tỏ vẻ ghét bỏ. Chu Minh nghiêng sang nhìn Hàn Đạt một cái. Hàn Đạt hiểu ý, đứng dậy lấy cớ đi vệ sinh để tìm quản lý nói trước một tiếng.
Hôm nay, Hàn thiếu không được may mắn cho lắm.
Anh ta vừa đi được vài bước thì đụng phải một cô em ngực to đi đến. Em gái này cố ý áp sát vào người anh ta, ỏn ẻn lên tiếng, "Hàn thiếu! Lâu rồi anh không tới đây, có phải không còn thích Tiểu Mỹ nữa không?"
Hàn Đạt lập tức cảm nhận được ánh mắt chăm chú của nữ thần phía sau, anh ta chỉ biết ho khan không ngừng.
Nhưng cô em Tiểu Mỹ này lại không hề biết Hàn Đạt đang sợ sệt, cô ta mỉm cười, đưa tay lấy một cành hồng ngậm vào miệng, chân dài bước lên một bước dán sát vào người Hàn Đạt. Em gái vuốt tóc một cái, đường cong cơ thể lộ ra dưới ánh đèn, cô ta lướt một vòng quanh Hàn Đạt, nhảy một điệu vô cùng cuồng dã.
Hàn Đạt sắp khóc đến nơi rồi, mặt mày đen sầm quát lên, "Làm gì vậy hả, không biết phép tắc gì cả, gọi quản lý của mấy người tới đây!"
Chu Minh đang ngồi cùng với vợ ở ghế trong, vừa uống nước trái cây vừa cười đến run rẩy bả vai. Nhiếp Thanh Anh ngồi bên cạnh thấy chồng mình cười khom cả lưng nên nhỏ giọng hỏi anh, "Anh cười gì thế? Có gì buồn cười ư?"
Chu Minh chưa kịp giải thích với cô vợ ngây thơ của mình thì Hàn Đạt đã quay về, anh ta xấu hổ ngồi xuống, rồi ngại ngùng nhìn Nhiếp Thanh Anh, "Cô em vừa rồi nhảy khá đẹp."
Nhiếp Thanh Anh không nhìn anh ta, nhưng khi Hàn Đạt vừa nói ra, đôi mắt long lanh nhìn về phía anh ta, cô hoang mang hỏi, "Cái này gọi là "nhảy khá đẹp" hả?"
Hàn Đạt, "..."
Nhiếp Thanh Anh, "Trình độ của cô ấy chỉ thuộc dạng mới nhập môn mà thôi, ngay cả thực tập sinh ở vũ đoàn của tôi cũng không bằng."
Hàn Đạt bật cười, "A...Nhưng không phải chị múa cổ điển ư? Em gái kia là nhảy sexy mà, không giống nhau..."
Nhiếp Thanh Anh đặt ly rượu xuống bàn, vẻ mặt hờ hững, "Cũng như nhau thôi. Kiến thức căn bản của múa cổ điển rất nghiêm khắc, mấy động tác của cô ấy tôi cũng có thể nhảy, tôi nhảy còn tốt hơn nhiều."
Thái độ về vũ đạo của Nhiếp Thanh Anh rất nghiêm túc so với mấy anh chàng con nhà giàu này, cô nhìn xung quanh một lát, mấy người kia nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, chỉ có chồng mình là yên lặng ngồi đó, không hề ngạc nhiên trước phản ứng của cô. Nhiếp Thanh Anh do dự một hồi, sau đó đưa tay ôm vai của Chu Minh rồi nghiêng người sang.
Cả đám bạn hít một hơi thật sâu, thấy Nhiếp Thanh Anh vừa nói nhảy liền lấy chồng mình ra làm cột, múa ngay tại chỗ trước mặt bọn họ.
Tiết tấu âm nhạc trở nên mãnh liệt, cơ thể Nhiếp Thanh Anh mềm mại, động tác tạo ra biên độ lớn, cả người uốn éo như có như không dán vào người Chu Minh. Lúc cúi người, cả gương mặt của cô như sượt qua cổ anh.
Hô hấp của mỹ nhân giao hòa với mình, gương mặt mông lung xinh đẹp. Chu Minh nắm chặt ly nước trái cây trong tay, đáy mắt trầm xuống.
Điệu nhảy sexy này dịu dàng nhưng không hề yêu mị, mập mờ như cô gái vừa nãy, tay cô đặt lên vai Chu Minh, thân thể anh lại lùi về phía sau, sắc mặt khẽ biến.
Trong nháy mắt, cơ thể anh đã có phản ứng.
Nhiếp Thanh Anh chỉ nhảy một điệu ngắn, cảm thấy hơi ổn rồi thì quay sang nhìn đám bạn của Chu Minh, "Đây mới gọi là nhảy."
Bạn bè Chu Minh:...Nữ thần Nhiếp đúng là "cô gái bảo bối" mà.
Bọn họ vội lấy lại tinh thần, vỗ tay rầm rầm, huýt sáo liên tục rồi gào to, "Hay! Tam thiếu phu nhân nhảy giỏi quá!"
Nhiếp Thanh Anh không hề cười, cô rũ mắt xuống, đáy mắt mang theo chút ngại ngùng.
Bạn bè giật dây, "Chị dâu nhảy giỏi quá...cho bọn em chiêm ngưỡng một điệu múa cột...ặc!"
Bọn họ chưa dứt lời, âm thanh bỗng trở nên quỷ dị, vì ánh mắt Chu Minh vừa liếc qua, lạnh lùng như băng tuyết khiến người ta run sợ. Chu Minh vừa cười vừa nói với Nhiếp Thanh Anh, "Gọi cho anh một ly rượu đi.", sau đó lặng lẽ lườm đám bạn xấu này.
Nhiếp Thanh Anh bị Chu Minh lừa đi gọi rượu, anh mỉm cười đưa mắt nhìn bóng lưng rời đi của cô dưới ánh đèn lượn lờ khói thuốc của quán bar, vừa quay đầu lại đã cảnh cáo ngay, "Đừng trêu vợ tôi."
Bọn họ ngại ngùng nói, "Chỉ nhảy một bản thôi mà có gì đâu."
Chu Minh hờ hững đáp, "Cô ấy sẽ làm thật đó. Cô ấy khác với chúng ta."
Nhiếp Thanh Anh sống trong thế giới của cô, mà thế giới đó vô cùng thuần túy, vô cùng đơn giản, không bám bụi trần. Trong thế giới của mình, cô sống rất vui vẻ, chỉ cần nhìn một nhánh cây chìa ra khỏi thế giới trần tục thôi cũng đã thấy rất thú vị.
Vui đùa cũng có giới hạn, Chu Minh sẽ không để bạn bè thấy vợ anh ngây thơ liền trêu chọc cô ấy như thế.
...
Chu Minh kiểm soát tình huống, không để đám bạn đùa quá trớn, lại cùng Nhiếp Thanh Anh vui đùa một hồi. Chơi hơn một tiếng, thấy Nhiếp Thanh Anh có vẻ mệt nên anh tìm đại một cái cớ mang cô về trước. Cô vừa đi, đám công tử này mới nới lỏng cà vạt, thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng không cần giả vờ nữa rồi.
Chu Minh lái xe đưa Nhiếp Thanh Anh về nhà, thỉnh thoảng lại nhìn sang cô. Thấy cô nhắm mặt lại, anh liền nở nụ cười, "Sao, chơi vui không?"
Nhiếp Thanh Anh trả lời, "Cũng được. Bạn bè anh rất tốt, nhưng..."
Cô chần chờ một lát, "Tôi có chuyện muốn hỏi anh.
Chu Minh run lên, suýt nữa thì trượt tay lái, thầm nghĩ "Đến rồi, đến rồi". Thấy bọn họ ăn chơi ở quán bar, có lẽ cô đã có ấn tượng không tốt về anh rồi. Anh ăn chơi như thế, liệu cô có cảm thấy hối hận khi gả cho anh không?
Nhiếp Thanh Anh nghiêng đầu, cau mày hỏi, "Bạn anh đều biết chuyện chúng ta kết hôn, là do anh nói ư? Không phải tôi đã bảo là khoan hãy nói với người khác rồi mà?"
Chu Minh dừng lại, khẽ cười một tiếng, "Anh có nói đâu. Eo của anh bị em đạp một phát đau điếng, anh chỉ nói với tụi nó là anh bị đau eo, tụi nó hỏi anh sao lại đau. Anh thật thà mà, làm sao nói dối được chứ?"
Nhiếp Thanh Anh đỏ mặt, tức giận nói, "Anh, anh, anh...sau này đừng đi nói lung tung nữa!"
Chu Minh nhíu mày, sau đó mở miệng đồng ý.
Anh im lặng một hồi, thăm dò hỏi cô, "Em chỉ hỏi cái này thôi hả? Không muốn hỏi gì khác hả?"
Nhiếp Thanh Anh vẫn còn phụng phịu, "Cái gì khác?"
Chu Minh, "Ví dụ như trước đây anh ăn chơi thế nào..."
Nhiếp Thanh Anh khó hiểu, "Trước đây là trước đây, có liên quan gì đến hiện tại? Tôi lấy anh của hiện tại, cho nên sẽ không quan tâm quá khứ của anh."
Chu Minh im lặng, quay mặt sang chỗ khác, ánh đèn đường hắt lên gương mặt anh trông vô cùng dịu dàng. Vừa hay gặp đèn đỏ, anh dừng xe lại, sau đó đưa tay sang nắm lấy tay cô, "Em yên tâm..."
Nhiếp Thanh Anh thoải mái cười với anh, "Không có gì, cùng lắm thì ly hôn thôi. Đúng rồi, chúng ta không có ký bản thỏa thuận trước kết hôn, không sao chứ?"
Chu Minh rút tay về ngay lập tức.
Mẹ bà nó bản thỏa thuận trước kết hôn, cùng lắm thì ly hôn cái con khỉ, cô đừng có mà mơ!
***
Spoil chương sau:
Nhiếp Thanh Anh sững sờ, chưa kịp phản ứng lại thì trên màn hình lại hiện ra một hàng chữ lớn, "Vợ ơi, mở cửa cho anh đi. Anh sai rồi, anh đây tới là để cầu hoan."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook