Ngưng Hoan 2: Loạn Vũ
-
Chương 29-1: Phiên ngoại: Thiều quang [1]
Huyện Thang Nguyên là thị trấn dưới chân núi Thang Sơn, xung quanh có bốn năm trấn nhỏ. Thang Sơn vì có suối nước nóng dồi dào mà cây cối sum suê, lại kề sát biên giới Du Thành, thương nhân qua lại cũng nhiều. Nơi này có doanh trại Hổ Kỵ, cũng xem như thái bình. Bởi vậy huyện trấn tuy không lớn, hơn nữa cách kinh thành không xa, nhưng dân chúng lại vui mừng an cư như thế, cũng không cần xu nịnh thiên tử.
Đàn Ôn Các và Túy Tiên Cư là khách điếm quán ăn phát triển mấy năm gần đây ở huyện Thang Nguyên, Đàn Ôn Các là khách điếm có suối nước nóng, Túy Tiên Cư là tửu lâu. Ngắn ngủi mấy năm, lan tràn từ năm chí bắc, bội thu tiếng tăm cả nước. Có thương gia mê tít mắt rối rít bắt chước theo, nhưng kinh doanh không sánh bằng ông chủ ở nơi này. Liều không nổi thất bại từng nhà từng nhà, trơ mắt nhìn bọn họ kiếm đầy chén cơm.
Tết Nguyên Tiêu năm Gia Thuận thứ sáu cuốn theo tuyết mịn mà đến, sau lễ hai ngày, chợ đèn hoa trên đường còn chưa giải tán. Hoa đăng như sao rải đầy, thắp sáng toàn bộ huyện Thang Nguyên như ngân hà.
Diệp Ngưng Hoan khoanh chân mặc chiếc áo nhỏ thường ngày ngồi trên giường trong buồng sưởi, ôm vò ô mai ăn thỏa thích. Thụy nương còn đang bưng một hộp bánh táo chua đưa đến trước mặt nàng, mặt mày tươi như hoa: “Trước kia cứ nói mình không thể sinh, nhìn xem bây giờ sinh đẻ lại tốt như vậy!”
Năm mới vừa qua, tin vui lại tới. Diệp Ngưng Hoan lại mang bầu, hiện giờ đã hơn hai tháng. Sở Hạo ôm nàng, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Mấy năm nay, bọn họ cũng không nhàn rỗi, nhưng cuộc sống vừa đầy đủ vừa thảnh thơi, cũng rất vui vẻ.
Tháng mười năm Gia Thuận đầu tiên, Diệp Ngưng Hoan và Sở Hạo cùng nhau đến huyện Thang Nguyên định cư.
Sở Hạo ban đầu mở hai gian hàng, là Đàn Ôn Các và Túy Tiên Cư. Mở Đàn Ôn Các, là vừa ý nguồn suối nơi này, Túy Tiên Cư đơn giản là bởi vì Diệp Ngưng Hoan tham ăn.
Đang lúc bọn họ bận rộn thu xếp cuộc sống của mình, đứa trẻ lặng lẽ tới.
Mùng tám tháng chín năm Gia Thuận thứ hai, lúc Sở Hạo chuẩn bị mở rộng buôn bán về phía nam, Diệp Ngưng Hoan sinh cho Sở Hạo một đứa con trai, đặt tên Nhậm Mạc, có nghĩa là vô cùng cao minh (1), tự là Đàn.
(1) Mạc (邈): có nghĩa là cao vời vợi
Sở Hạo ẩn danh, lấy nửa chữ Sở là Lâm, lấy trung tâm chữ Hạo là Cảnh (2). Nhậm Mạc cũng là biến đổi theo họ Lâm.
(2) Sở viết là 楚, còn Lâm viết là 林, Hạo viết là 灏, còn Cảnh viết là 景
Tới giữa năm Gia Thuận thứ ba, Sở Hạo thành công mở rộng cửa hàng đến cảnh nội Nam Phong. Dẫn Diệp Ngưng Hoan đi Nam Phong chơi một vòng lớn, thuận tiện gặp Lục Sương Lăng và Triệu Phùng Tắc.
Sau khi Lục, Triệu hai người trốn về Nam Phong, tức thì sẵn sàng góp sức với Nam Phong Vương Sở Nguyên. Đây là tất nhiên, muốn mượn tay Nam Phong Vương báo thù cho Sở Hạo. Sở Nguyên từng định mượn chuyện lập Diệp Ngưng Hoan làm hậu khơi mào tranh chấp, nhưng bị Sở Chính Việt phân hoá chư vương trước nên không thể được việc. Sở Nguyên bởi vậy không chịu tự ý động đậy!
Lục Sương Lăng gấp gáp, cảm thấy Sở Nguyên không thể phó thác, vì thế cùng Triệu Phùng Tắc mưu đồ bí mật chuẩn bị lên kinh ám sát. Sở Nguyên e ngại bị liên lụy, nhưng lại không muốn bỏ mặc hai người có thể nắm thóp Sở Chính Việt, vì thế giữ mẹ đẻ Triệu Phùng Tắc và Trần Tử Yên lại, khiến bọn họ không thể không trở lại Nam Phong.
Điểm ấy Diệp Ngưng Hoan đã ngờ tới, xem như lòng đặt hai phe. Nghĩ rằng ngày còn dài, Lục, Triệu hai người cũng liền giao tim dằn lòng lại, sống qua ngày ở đấy thật tốt.
Sở Chính Việt cũng sớm biết hai người ở Nam Phong, có tình bố trí cử động trước. Sở Chính Việt biết được Sở Nguyên chỉ giam giữ hai người, vẫn chưa tổn thương đến tính mạng, vì thế rút lui Ám Cục không để ý tới chuyện này nữa.
Trên thực tế, nếu không phải Sở Hạo hiểu rất rõ tính tình hai người, chuyện thứ nhất sau khi gặp lại Diệp Ngưng Hoan là trước tiên nghĩ cách liên lạc được với hai người, chỉ sợ hai người này thật sự muốn liều chết nhảy lên kinh làm ra chuyện hành thích.
Sau này bởi vì Diệp Ngưng Hoan có thai, muốn an thai sinh con. Sở Hạo vì thế kéo dài hơn một năm, tới giữa năm Gia Thuận thứ ba, thừa dịp mở rộng buôn bán kiêm du sơn ngoạn thủy, lúc này mới tới Nam Phong gặp bọn họ.
Sau khi gặp lại tất nhiên vui mừng không cần nói nữa, lúc quẳng đi thân phận và địa vị, dường như lại quay về thời thiếu niên. Không còn lợi ích ràng buộc, không còn âm mưu trù tính, chỉ còn sự hòa hợp đầy thích thú trăng thanh gió mát thời niên thiếu.
Mùa thu năm Gia Thuận thứ ba, Sở Hạo sắp xếp xong tỉnh lị phía nam, lập tức mượn con đường mua bán giúp bọn họ thành công thoát khỏi khống chế của nam phiên. Lại lần nữa trở về Thang Nguyên. Mà lúc này, trong cung truyền đến tin tức, Thái Hoàng Thái hậu Vương thị bệnh tình nguy kịch. Sở Hạo bí mật vào cung, gặp Vương thị một lần cuối. Lựa lúc này nói chân tướng cho Vương thị, là ngăn chặn tất cả quyền tranh biến hóa. Cái này, chỉ vì tình mẫu tử.
Diệp Ngưng Hoan không đi theo, ngược lại không phải bởi vì Sở Chính Việt, mà là Vương thị vốn cũng không thích Diệp Ngưng Hoan lắm. Huống chi nàng lại từng là Hoàng hậu của Sở Chính Việt, lại để cho Vương thị nhìn thấy nàng, quả thật không thể cho bà an ủi gì lúc lâm chung.
Hai mươi hai tháng mười năm Gia Thuận thứ ba, Thái Hoàng Thái hậu Vương thị hoăng ở Trường Thanh Điện Thọ Khang Cung, thọ sáu mươi sáu tuổi. Vị nữ nhân này trải qua ba triều, rốt cuộc cũng đi hết cuộc đời trầm bổng của mình. Thụy là Thái Tổ Hiếu Chiêu Nhân Hoàng hậu, hợp táng cùng Thái tổ Hoàng đế Sở Diên Tư.
Năm Gia Thuận thứ tư, Lục ca của Sở Hạo, Nam Phong Vương Sở Nguyên hoăng. Mà cũng trong năm này Sở Hạo hoàn toàn đả thông con đường mua bán từ Trực Lệ tới Nam Phong, việc này không chỉ nhờ vào việc hắn nắm rõ đại cục phiên trấn như bàn tay, càng nhờ vào ánh mắt tinh chuẩn của hắn và nắm chắc cơ hội mua bán. Việc này mang lại cho hắn vô số của cải, còn có mạng lưới tin tức cực kỳ rộng khắp. Cùng năm đó, Sở Hạo lập hiệu buôn Tụ Tinh Trai, mở rộng mua bán, không phải chỉ làm tửu lâu khách điếm.
Năm Gia Thuận thứ năm, Sở Hạo tiếp tục mượn việc kinh doanh mà khai thông con đường buôn bán Tây Ninh và Mộ Thành. Tụ Tinh Trai lúc này đã trở thành tập hợp khách điếm, đồ gốm, tơ lụa thậm chí chuyên chở, sát nhập hiệu buôn lớn nam bắc, tiểu nhị rải rác các nơi vô số kể, phòng thu chi hàng năm báo cáo tổng cộng các nơi có mấy trăm hiệu.
Mà một năm này, Lục Sương Lăng và Trần Tử Yên cuối cùng tu thành chính quả, hai người thành thân. Lúc trước Sương Lăng ngày ngày chỉ muốn thoát thân lên kinh ám sát, nào có tâm tư nhi nữ tình trường? Đến khi tin tức của Sở Hạo tới, Sương Lăng mới bình tâm lại.
Trần Tử Yên và hắn sớm chiều làm bạn, hai người lâu ngày sinh tình. Sau khi gặp Sở Hạo thì vội vàng chuẩn bị rời phương nam, hôn sự cũng liền trì hoãn. Đến cuối năm Gia Thuận thứ ba, Thái Hoàng Thái hậu lại hoăng, vì thế lại kéo dài đến năm Gia Thuận thứ năm mới thành hôn.
Triệu Phùng Tắc trước kia cưới vợ ở Đông Lâm, có con trai có con gái. Chính là bởi vì như vậy, Diệp Ngưng Hoan mới khăng khăng muốn thả bọn họ đi.
Cái bụng Trần Tử Yên không chịu thua kém, vừa thành hôn một tháng đã mang thai, lúc này đã tám tháng. Nay mọi người đoàn tụ cùng một chỗ, thật sự thành một đại gia đình, trẻ có già có, nữ có nam có, cả ngày đều tưng bừng náo nhiệt.
Sở Hạo buôn bán càng làm càng lớn, nhưng hắn thật sự không bận rộn như lúc làm phiên vương. Thương nhân quanh năm suốt tháng không có chuyện nhà, chưa từng phát sinh trên người Sở Hạo. Phần lớn thời gian hắn đều dùng ở bên vợ con, có khi cần đi ra ngoài nói chuyện làm ăn cũng dẫn Diệp Ngưng Hoan theo, thuận tiện du sơn ngoạn thủy.
Mấy năm nay, Sở Hạo và Diệp Ngưng Hoan ăn uống chơi bời ở bên ngoài, thuận tiện kiếm tiền, Sở Chính Việt cũng không nhàn rỗi.
Năm Gia Thuận thứ hai, tân đế Ô Lệ kế vị, phá hủy hiệp ước trước đó trở mặt với Cẩm Thái. Sau khi đàm phán không có kết quả, Sở Chính Việt thông báo điều binh mã hai phiên Bắc Hải, Đông Lâm thân chinh Ô Lệ. Bức Ô Lệ lùi xa biên giới ba trăm dặm, Thất Tinh, Minh Nguyệt, An Lục to như vậy đều thuộc về Cẩm Triều, Cẩm Thái quốc uy đại chấn.
Năm Gia Thuận thứ ba, Sở Chính Việt bãi bỏ mười ba khoản mục đinh phú (3), miễn mười lăm khoản mục quân giáp lạm dụng thêm lao dịch. Khiến hai phiên Nam Phong, Tây Ninh có gần mười vạn dân chúng chuyển đến Trực Lệ, triều đình trở mặt với Nam Phong, Tây Ninh.
(3) đinh phú: thuế đánh theo số đầu người
Mùa thu năm Gia Thuận thứ tư, Nam Phong Vương Sở Nguyên hoăng. Thế tử về phiên kế nhiệm Nam Phong Vương. Cùng năm, Sở Chính Việt khởi động công trình kênh đào sông Duyệt, giảm bớt nạn hạn hán ở phương bắc và ngập úng ở phương nam. Nam Phong kháng cự không chịu mở chốt để quan giám hà (4) vào biên cảnh phía nam, Sở Chính Việt sai Hổ Kỵ Doanh chinh nam. Tây Ninh Vương Sở Nhậm Ngật phát binh công chiếm Giản Quận, tương trợ Nam Phong. Từ đó, Cẩm Thái bắt đầu nội chiến.
(4) quan giám hà: chức quan trông coi sông ngòi
Thái độ của Sở Chính Việt đối với phía nam được quyết định bởi tiến trình con đường mua bán của Sở Hạo, đây cũng chính là cái bọn họ gọi là giao kèo nghiệp quan.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thật sự bắt tay hợp tác, không cần qua lại bàn bạc bày vẽ, bước tiến bước lùi nhất trí ăn ý như một thể.
Triều đình khai chiến với Tây Nam, Sở Hạo không dẫn vợ đi xung quanh chơi được. Một năm này ngoan ngoãn đợi ở Trực Lệ, kết quả vừa mới sang năm Gia Thuận thứ sáu, Diệp Ngưng Hoan lại mang thai.
Hai năm trước Sở Hạo cố ý tránh thai. Thứ nhất là bởi vì Thái hậu mất, thứ hai cũng là vì hắn cảm thấy hai đứa con đầu của Diệp Ngưng Hoan cách nhau quá gần, không có lợi cho thân thể. Tịnh dưỡng hai năm qua, đã khá hơn nhiều. Diệp Ngưng Hoan mặc áo hoa thường ngày, lấy Sở Hạo làm đệm, xoa nhẹ cái bụng vẫn bằng phẳng của mình, lại ăn hai miếng bánh táo chua, nói: “Ta cũng không thấy sao; lúc mang thai Đàn nhi đến tháng thứ năm mới bắt đầu nôn oẹ, đứa bé này cũng không có động tĩnh gì.”
Thụy nương mừng đến mức nếp nhăn trên mặt cũng dãn ra: “Vậy có lẽ vẫn là con trai!”
“Hả? Không phải em gái sao?” Cùng với giọng trẻ con non nớt, tiếng bước chân lạch bạch, Nhậm Mạc mặc áo rộng, trong tay còn cầm đèn lồng đầu thỏ, xông qua cửa phòng đi vào trong. Đèn lồng đầu thỏ bị cậu đập lên đất phịch một tiếng, nến bên trong đã sớm tắt, may mà là đèn lưu ly, nếu là giấy thì đã sớm cháy.
Nhậm Mạc lao đến bên giường, nằm sấp trên mép giường cố gắng ra vẻ mình cao hơn một chút, giương mắt nhìn Diệp Ngưng Hoan nói: “Mẹ, là em gái chứ? Con không cần em trai.”
“Tiểu tử thối, chuyện này có thể để con lựa chọn sao? Đợi ở một bên đi.” Sở Hạo một tay ôm Diệp Ngưng Hoan, một tay còn lại véo mặt cậu bé.
Đôi mắt của cậu cực giống Sở Hạo, nhãn tuyến rõ ràng như tô vẽ, đặc biệt lúc liếc mắt nhìn người thì hoàn toàn chính là Sở Hạo thu nhỏ. Nhậm Mạc nhanh chóng quay đầu đi, né tránh nanh vuốt của Sở Hạo, đôi tay mập mạp giơ đèn lồng đến gần bên cạnh Diệp Ngưng Hoan: “Mẹ, cho mẹ cái này, Đại bá mua đấy!”
Đại bá là Triệu Phùng Tắc, Nhị bá là Lục Sương Lăng. Một đám sửa họ lại, là họ Lâm. Luận về tuổi tác, Sở Hạo nhỏ nhất, bất hạnh thành Tam thúc.
Diệp Ngưng Hoan thò tay ra muốn ôm cậu bé, Nhậm Mạc hết sức phối hợp leo lên trên. Sở Hạo dùng một cánh tay kéo Diệp Ngưng Hoan vào bên trong, tay kia đẩy con trai ra: “Đi xuống, mẹ con mang thai, đừng đè nàng ấy.”
Nhậm Mạc không lên tiếng, ra sức lấy đầu đẩy tay Sở Hạo. Nét mặt hai người giống nhau như đúc, một lớn một nhỏ hai tên bướng bỉnh. Diệp Ngưng Hoan bất đắc dĩ, đẩy tay Sở Hạo ra, kéo Nhậm Mạc lên giường, lấy khăn lau khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm mồ hôi của cậu rồi hỏi: “Chợ đèn hoa chơi vui không?”
“Bình thường.” Cậu bé mới hơn ba tuổi lại ra vẻ ông cụ non, chọc Diệp Ngưng Hoan và Thụy nương cười đến mờ mắt.
Nhậm Mạc vẫn chui đến giữa Sở Hạo và Diệp Ngưng Hoan mới dừng lại, tựa vào trong ngực Diệp Ngưng Hoan, có chút khiêu khích liếc mắt nhìn Sở Hạo một cái, khiến cho Sở Hạo lại muốn véo cậu.
Sở Hạo cắn răng, đè xuống cơn kích động đẩy con trai vào trong lòng Thụy nương, nhìn chằm chằm cái bụng Diệp Ngưng Hoan nói: “Nhất định phải là con gái, ta không chịu nổi thêm một ông cụ non nữa.”
Nhậm Mạc bĩu môi, ánh mắt ngập nước nhìn Diệp Ngưng Hoan, phồng má bánh bao lên. Thành công khiến Diệp Ngưng Hoan tức giận nhìn Sở Hạo. Sở Hạo làm như không thấy, càng muốn vo đầu Nhậm Mạc thành một mớ rơm hơn.
Diệp Ngưng Hoan chán nản, kéo tay hắn ra: “Sao chàng lại bắt nạt nó?”
Nhậm Mạc cũng không yếu thế, lại bò qua ôm cánh tay Diệp Ngưng Hoan: “Không sao cả, không chấp nhặt với cha. Đại bá mua chè ngọt, chúng ta đi ăn đi?”
Sở Hạo tức giận đến ngã ngửa, nhảy dựng lên xách cậu bé đi ra ngoài: “Tự mình đi ăn đi!”
Nhậm Mạc đạp chân loạn xạ, thân mình mập mạp giãy giụa. Sở Hạo vừa đi vừa tiếp tục dụi đầu cậu bé, khiến cậu hoàn toàn không có cách nào khác nhìn xung quanh.
Diệp Ngưng Hoan sớm đã quen, nghiêng người không động đậy, chỉ trợn mắt, không còn lời gì để nói với hai cha con này. Nhậm Mạc sinh vào tháng chín, tháng chín năm nay mới tròn bốn tuổi. Chưa chính thức vỡ lòng, chẳng qua Sở Hạo sớm đã bắt đầu dạy cậu bé. Bình thường cũng tàm tạm, nhưng vừa thấy Diệp Ngưng Hoan hai người này liền thành hai kẻ dở hơi.
Thụy nương cũng không đuổi kịp, cười híp mắt: “Lúc gia ba tuổi, rời xa cha mẹ đến Phất Đài Tự, dù sao cũng không bằng tiểu thiếu gia, có cha mẹ ở bên chăm sóc, tốt biết bao nhiêu.”
Diệp Ngưng Hoan hơi sững sờ, lại nghĩ tới trưởng tử trong cung, bèn thở dài: “Nguyên Trinh năm nay sáu tuổi, lúc ta đi nó mới nửa tuổi, cũng không biết bây giờ sống tốt hay không. Trong cung đầy gian trá, chỉ sợ khó mà tự tại như Đàn nhi… Luôn mắc nợ nó quá nhiều.”
Thụy nương an ủi: “Hoàng thượng chỉ giao trưởng tử cho Đức phi nuôi nấng. Vương thị kia là con gái Vương Tường, hiện giờ nàng ta không có con, có thể nuôi nấng đứa bé này, về công về tư thì đều có ích, tất nhiên phải bảo vệ nó chu toàn. Rõ ràng Hoàng thượng có tâm!”
Diệp Ngưng Hoan có chút khổ sở: “Đã từ lâu, ta luôn nghĩ nếu hắn giải được độc thì có thể trả Nguyên Trinh lại cho ta. Thật sự không muốn để Nguyên Trinh xoay vòng trong cơn lốc xoáy kia. Nhưng đến nay cũng chưa nghe tin tốt truyền tới… Nhoáng một cái năm năm trôi qua, Đức phi là dưỡng mẫu của nó, Chính Việt là phụ thân của nó, nó dần dần hiểu chuyện, sao ta còn nhẫn tâm đoạn tuyệt tình cảm bọn họ?”
Sở Hạo tống đứa bé đi xong, quay lại thì nghe được đoạn cuối, tiến vào ôm nàng dậy ngồi trên đùi hắn: “Được rồi, hiện giờ trong bụng còn có một đứa, suy nghĩ những thứ này nữa không tốt cho cơ thể.”
Diệp Ngưng Hoan không thấy con trai, bèn hỏi: “Đàn nhi đâu?”
Sở Hạo nói: “Cho Ngô ma ma dẫn đi tắm rửa rồi, cả người đầy mồ hôi mà chạy vào trong này.”
Thụy nương cười phì: “Vậy ta đi nhìn xem.”
Sở Hạo vỗ về mặt Diệp Ngưng Hoan: “Nguyên Trinh ở trong cung sẽ rất an toàn, nàng không cần lo lắng. Hàng năm nàng đều chuẩn bị rất nhiều thứ cho nó, nàng may xiêm y cho Đàn nhi, cũng may cho nó. Hai năm trước lúc ta vào cung, thấy nó mặc bộ áo choàng nàng may đấy.”
Diệp Ngưng Hoan dán mặt vào trong ngực hắn, nở nụ cười nhạt: “Sinh nhưng không nuôi, ta có lòng mấy cũng không sánh bằng Chính Việt và Vương thị, nó bình an hạnh phúc là được.”
Sở Hạo nhìn nàng chằm chằm một lúc, cúi đầu hôn lên khóe miệng nàng: “Bỏ ngôi vị Hoàng hậu không làm, chạy tới lăn lộn với ta, không hối hận sao?”
Diệp Ngưng Hoan cười: “Mấy năm nay chàng chưa từng hỏi qua, sao hôm nay lại hỏi rồi?”
Sở Hạo ôm chặt nàng, đặt cằm trên vai nàng: “Không có gì, nghe nàng nhắc tới chuyện trong cung thôi.”
“Ta nhớ Nguyên Trinh, không phải trong cung.” Nàng thuận tay rút trâm cài ra, “Vết mực sắc lưu ly, tơ nối nhau bền chắc. Thông tâm ngộ thất khiếu, một niệm gửi vạn niệm! Ta và Nhạn Hành là nhạn cùng về, khoan nói chàng bây giờ là dân thường, cho dù vào rừng làm cướp, ta cũng đi làm áp trại phu nhân!”
Lời của nàng hết sức lấy lòng hắn, hắn cúi đầu ngậm môi nàng không buông.
Nàng lầu bầu: “Vậy ta cũng muốn hỏi chàng một chút, ta gả cho hắn một năm, ai nấy đều nói Nguyên Trinh là của hắn… Chàng không nghi ngờ ta sao?”
Sở Hạo khẽ buông môi nàng ra: “Nàng chưa bao giờ thay đổi, không uổng công chúng ta hiểu nhau. Mấy chuyện khác, ta đều không quản!”
Diệp Ngưng Hoan cười tươi như hoa, dùng sức hôn hắn. Sở Hạo ôm nàng, sau một lúc thì giùng giằng nghiêng đầu: “Đừng có chọc ta.”
“Cứ chọc chàng đấy, thích quấy chàng đấy.” Diệp Ngưng Hoan cười hí hửng, nhóm lửa cũng bất chấp hành vi dập tắt lửa rất ác liệt.
Sở Hạo bắt lấy hai tay làm loạn của nàng, cắn nàng một cái: “Quấy nữa ta mặc kệ!”
Diệp Ngưng Hoan tóc mai rối bời ngã vào trong lòng hắn, ôm lấy cổ hắn nhìn hắn mặt mày như họa: “Nhạn Hành, về sau ta muốn sinh thật nhiều con cho chàng.”
Sở Hạo cong mắt, ngón tay thò vào vạt áo của nàng, giữ lấy ngực trái nàng. Trái tim đập rất nhanh dưới sự mềm mại, mặt nàng nóng lên như tiểu cô nương, hiện giờ nàng không được tự nhiên, uốn éo người: “Đừng chộn rộn.”
Hắn hôn lên khóe miệng của nàng: “Ngưng Hoan, hôm nay trời quang mây tạnh. Chốc nữa qua giờ hợi, chúng ta đi hồ Noãn Ngọc đi?”
Mặt nàng đỏ ửng, mắt long lanh nhìn hắn: “Chàng thật sự tin chuyện đó?”
Sở Hạo cắn chóp mũi của nàng một cái, khẽ giọng nói: “Đương nhiên tin, kiếp sau… còn ở cùng nhau!”
Lò sưởi cháy hừng hực, ánh đèn chập chờn. Bọn họ bầu bạn, bất luận là đông hay là xuân.
Đàn Ôn Các và Túy Tiên Cư là khách điếm quán ăn phát triển mấy năm gần đây ở huyện Thang Nguyên, Đàn Ôn Các là khách điếm có suối nước nóng, Túy Tiên Cư là tửu lâu. Ngắn ngủi mấy năm, lan tràn từ năm chí bắc, bội thu tiếng tăm cả nước. Có thương gia mê tít mắt rối rít bắt chước theo, nhưng kinh doanh không sánh bằng ông chủ ở nơi này. Liều không nổi thất bại từng nhà từng nhà, trơ mắt nhìn bọn họ kiếm đầy chén cơm.
Tết Nguyên Tiêu năm Gia Thuận thứ sáu cuốn theo tuyết mịn mà đến, sau lễ hai ngày, chợ đèn hoa trên đường còn chưa giải tán. Hoa đăng như sao rải đầy, thắp sáng toàn bộ huyện Thang Nguyên như ngân hà.
Diệp Ngưng Hoan khoanh chân mặc chiếc áo nhỏ thường ngày ngồi trên giường trong buồng sưởi, ôm vò ô mai ăn thỏa thích. Thụy nương còn đang bưng một hộp bánh táo chua đưa đến trước mặt nàng, mặt mày tươi như hoa: “Trước kia cứ nói mình không thể sinh, nhìn xem bây giờ sinh đẻ lại tốt như vậy!”
Năm mới vừa qua, tin vui lại tới. Diệp Ngưng Hoan lại mang bầu, hiện giờ đã hơn hai tháng. Sở Hạo ôm nàng, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Mấy năm nay, bọn họ cũng không nhàn rỗi, nhưng cuộc sống vừa đầy đủ vừa thảnh thơi, cũng rất vui vẻ.
Tháng mười năm Gia Thuận đầu tiên, Diệp Ngưng Hoan và Sở Hạo cùng nhau đến huyện Thang Nguyên định cư.
Sở Hạo ban đầu mở hai gian hàng, là Đàn Ôn Các và Túy Tiên Cư. Mở Đàn Ôn Các, là vừa ý nguồn suối nơi này, Túy Tiên Cư đơn giản là bởi vì Diệp Ngưng Hoan tham ăn.
Đang lúc bọn họ bận rộn thu xếp cuộc sống của mình, đứa trẻ lặng lẽ tới.
Mùng tám tháng chín năm Gia Thuận thứ hai, lúc Sở Hạo chuẩn bị mở rộng buôn bán về phía nam, Diệp Ngưng Hoan sinh cho Sở Hạo một đứa con trai, đặt tên Nhậm Mạc, có nghĩa là vô cùng cao minh (1), tự là Đàn.
(1) Mạc (邈): có nghĩa là cao vời vợi
Sở Hạo ẩn danh, lấy nửa chữ Sở là Lâm, lấy trung tâm chữ Hạo là Cảnh (2). Nhậm Mạc cũng là biến đổi theo họ Lâm.
(2) Sở viết là 楚, còn Lâm viết là 林, Hạo viết là 灏, còn Cảnh viết là 景
Tới giữa năm Gia Thuận thứ ba, Sở Hạo thành công mở rộng cửa hàng đến cảnh nội Nam Phong. Dẫn Diệp Ngưng Hoan đi Nam Phong chơi một vòng lớn, thuận tiện gặp Lục Sương Lăng và Triệu Phùng Tắc.
Sau khi Lục, Triệu hai người trốn về Nam Phong, tức thì sẵn sàng góp sức với Nam Phong Vương Sở Nguyên. Đây là tất nhiên, muốn mượn tay Nam Phong Vương báo thù cho Sở Hạo. Sở Nguyên từng định mượn chuyện lập Diệp Ngưng Hoan làm hậu khơi mào tranh chấp, nhưng bị Sở Chính Việt phân hoá chư vương trước nên không thể được việc. Sở Nguyên bởi vậy không chịu tự ý động đậy!
Lục Sương Lăng gấp gáp, cảm thấy Sở Nguyên không thể phó thác, vì thế cùng Triệu Phùng Tắc mưu đồ bí mật chuẩn bị lên kinh ám sát. Sở Nguyên e ngại bị liên lụy, nhưng lại không muốn bỏ mặc hai người có thể nắm thóp Sở Chính Việt, vì thế giữ mẹ đẻ Triệu Phùng Tắc và Trần Tử Yên lại, khiến bọn họ không thể không trở lại Nam Phong.
Điểm ấy Diệp Ngưng Hoan đã ngờ tới, xem như lòng đặt hai phe. Nghĩ rằng ngày còn dài, Lục, Triệu hai người cũng liền giao tim dằn lòng lại, sống qua ngày ở đấy thật tốt.
Sở Chính Việt cũng sớm biết hai người ở Nam Phong, có tình bố trí cử động trước. Sở Chính Việt biết được Sở Nguyên chỉ giam giữ hai người, vẫn chưa tổn thương đến tính mạng, vì thế rút lui Ám Cục không để ý tới chuyện này nữa.
Trên thực tế, nếu không phải Sở Hạo hiểu rất rõ tính tình hai người, chuyện thứ nhất sau khi gặp lại Diệp Ngưng Hoan là trước tiên nghĩ cách liên lạc được với hai người, chỉ sợ hai người này thật sự muốn liều chết nhảy lên kinh làm ra chuyện hành thích.
Sau này bởi vì Diệp Ngưng Hoan có thai, muốn an thai sinh con. Sở Hạo vì thế kéo dài hơn một năm, tới giữa năm Gia Thuận thứ ba, thừa dịp mở rộng buôn bán kiêm du sơn ngoạn thủy, lúc này mới tới Nam Phong gặp bọn họ.
Sau khi gặp lại tất nhiên vui mừng không cần nói nữa, lúc quẳng đi thân phận và địa vị, dường như lại quay về thời thiếu niên. Không còn lợi ích ràng buộc, không còn âm mưu trù tính, chỉ còn sự hòa hợp đầy thích thú trăng thanh gió mát thời niên thiếu.
Mùa thu năm Gia Thuận thứ ba, Sở Hạo sắp xếp xong tỉnh lị phía nam, lập tức mượn con đường mua bán giúp bọn họ thành công thoát khỏi khống chế của nam phiên. Lại lần nữa trở về Thang Nguyên. Mà lúc này, trong cung truyền đến tin tức, Thái Hoàng Thái hậu Vương thị bệnh tình nguy kịch. Sở Hạo bí mật vào cung, gặp Vương thị một lần cuối. Lựa lúc này nói chân tướng cho Vương thị, là ngăn chặn tất cả quyền tranh biến hóa. Cái này, chỉ vì tình mẫu tử.
Diệp Ngưng Hoan không đi theo, ngược lại không phải bởi vì Sở Chính Việt, mà là Vương thị vốn cũng không thích Diệp Ngưng Hoan lắm. Huống chi nàng lại từng là Hoàng hậu của Sở Chính Việt, lại để cho Vương thị nhìn thấy nàng, quả thật không thể cho bà an ủi gì lúc lâm chung.
Hai mươi hai tháng mười năm Gia Thuận thứ ba, Thái Hoàng Thái hậu Vương thị hoăng ở Trường Thanh Điện Thọ Khang Cung, thọ sáu mươi sáu tuổi. Vị nữ nhân này trải qua ba triều, rốt cuộc cũng đi hết cuộc đời trầm bổng của mình. Thụy là Thái Tổ Hiếu Chiêu Nhân Hoàng hậu, hợp táng cùng Thái tổ Hoàng đế Sở Diên Tư.
Năm Gia Thuận thứ tư, Lục ca của Sở Hạo, Nam Phong Vương Sở Nguyên hoăng. Mà cũng trong năm này Sở Hạo hoàn toàn đả thông con đường mua bán từ Trực Lệ tới Nam Phong, việc này không chỉ nhờ vào việc hắn nắm rõ đại cục phiên trấn như bàn tay, càng nhờ vào ánh mắt tinh chuẩn của hắn và nắm chắc cơ hội mua bán. Việc này mang lại cho hắn vô số của cải, còn có mạng lưới tin tức cực kỳ rộng khắp. Cùng năm đó, Sở Hạo lập hiệu buôn Tụ Tinh Trai, mở rộng mua bán, không phải chỉ làm tửu lâu khách điếm.
Năm Gia Thuận thứ năm, Sở Hạo tiếp tục mượn việc kinh doanh mà khai thông con đường buôn bán Tây Ninh và Mộ Thành. Tụ Tinh Trai lúc này đã trở thành tập hợp khách điếm, đồ gốm, tơ lụa thậm chí chuyên chở, sát nhập hiệu buôn lớn nam bắc, tiểu nhị rải rác các nơi vô số kể, phòng thu chi hàng năm báo cáo tổng cộng các nơi có mấy trăm hiệu.
Mà một năm này, Lục Sương Lăng và Trần Tử Yên cuối cùng tu thành chính quả, hai người thành thân. Lúc trước Sương Lăng ngày ngày chỉ muốn thoát thân lên kinh ám sát, nào có tâm tư nhi nữ tình trường? Đến khi tin tức của Sở Hạo tới, Sương Lăng mới bình tâm lại.
Trần Tử Yên và hắn sớm chiều làm bạn, hai người lâu ngày sinh tình. Sau khi gặp Sở Hạo thì vội vàng chuẩn bị rời phương nam, hôn sự cũng liền trì hoãn. Đến cuối năm Gia Thuận thứ ba, Thái Hoàng Thái hậu lại hoăng, vì thế lại kéo dài đến năm Gia Thuận thứ năm mới thành hôn.
Triệu Phùng Tắc trước kia cưới vợ ở Đông Lâm, có con trai có con gái. Chính là bởi vì như vậy, Diệp Ngưng Hoan mới khăng khăng muốn thả bọn họ đi.
Cái bụng Trần Tử Yên không chịu thua kém, vừa thành hôn một tháng đã mang thai, lúc này đã tám tháng. Nay mọi người đoàn tụ cùng một chỗ, thật sự thành một đại gia đình, trẻ có già có, nữ có nam có, cả ngày đều tưng bừng náo nhiệt.
Sở Hạo buôn bán càng làm càng lớn, nhưng hắn thật sự không bận rộn như lúc làm phiên vương. Thương nhân quanh năm suốt tháng không có chuyện nhà, chưa từng phát sinh trên người Sở Hạo. Phần lớn thời gian hắn đều dùng ở bên vợ con, có khi cần đi ra ngoài nói chuyện làm ăn cũng dẫn Diệp Ngưng Hoan theo, thuận tiện du sơn ngoạn thủy.
Mấy năm nay, Sở Hạo và Diệp Ngưng Hoan ăn uống chơi bời ở bên ngoài, thuận tiện kiếm tiền, Sở Chính Việt cũng không nhàn rỗi.
Năm Gia Thuận thứ hai, tân đế Ô Lệ kế vị, phá hủy hiệp ước trước đó trở mặt với Cẩm Thái. Sau khi đàm phán không có kết quả, Sở Chính Việt thông báo điều binh mã hai phiên Bắc Hải, Đông Lâm thân chinh Ô Lệ. Bức Ô Lệ lùi xa biên giới ba trăm dặm, Thất Tinh, Minh Nguyệt, An Lục to như vậy đều thuộc về Cẩm Triều, Cẩm Thái quốc uy đại chấn.
Năm Gia Thuận thứ ba, Sở Chính Việt bãi bỏ mười ba khoản mục đinh phú (3), miễn mười lăm khoản mục quân giáp lạm dụng thêm lao dịch. Khiến hai phiên Nam Phong, Tây Ninh có gần mười vạn dân chúng chuyển đến Trực Lệ, triều đình trở mặt với Nam Phong, Tây Ninh.
(3) đinh phú: thuế đánh theo số đầu người
Mùa thu năm Gia Thuận thứ tư, Nam Phong Vương Sở Nguyên hoăng. Thế tử về phiên kế nhiệm Nam Phong Vương. Cùng năm, Sở Chính Việt khởi động công trình kênh đào sông Duyệt, giảm bớt nạn hạn hán ở phương bắc và ngập úng ở phương nam. Nam Phong kháng cự không chịu mở chốt để quan giám hà (4) vào biên cảnh phía nam, Sở Chính Việt sai Hổ Kỵ Doanh chinh nam. Tây Ninh Vương Sở Nhậm Ngật phát binh công chiếm Giản Quận, tương trợ Nam Phong. Từ đó, Cẩm Thái bắt đầu nội chiến.
(4) quan giám hà: chức quan trông coi sông ngòi
Thái độ của Sở Chính Việt đối với phía nam được quyết định bởi tiến trình con đường mua bán của Sở Hạo, đây cũng chính là cái bọn họ gọi là giao kèo nghiệp quan.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thật sự bắt tay hợp tác, không cần qua lại bàn bạc bày vẽ, bước tiến bước lùi nhất trí ăn ý như một thể.
Triều đình khai chiến với Tây Nam, Sở Hạo không dẫn vợ đi xung quanh chơi được. Một năm này ngoan ngoãn đợi ở Trực Lệ, kết quả vừa mới sang năm Gia Thuận thứ sáu, Diệp Ngưng Hoan lại mang thai.
Hai năm trước Sở Hạo cố ý tránh thai. Thứ nhất là bởi vì Thái hậu mất, thứ hai cũng là vì hắn cảm thấy hai đứa con đầu của Diệp Ngưng Hoan cách nhau quá gần, không có lợi cho thân thể. Tịnh dưỡng hai năm qua, đã khá hơn nhiều. Diệp Ngưng Hoan mặc áo hoa thường ngày, lấy Sở Hạo làm đệm, xoa nhẹ cái bụng vẫn bằng phẳng của mình, lại ăn hai miếng bánh táo chua, nói: “Ta cũng không thấy sao; lúc mang thai Đàn nhi đến tháng thứ năm mới bắt đầu nôn oẹ, đứa bé này cũng không có động tĩnh gì.”
Thụy nương mừng đến mức nếp nhăn trên mặt cũng dãn ra: “Vậy có lẽ vẫn là con trai!”
“Hả? Không phải em gái sao?” Cùng với giọng trẻ con non nớt, tiếng bước chân lạch bạch, Nhậm Mạc mặc áo rộng, trong tay còn cầm đèn lồng đầu thỏ, xông qua cửa phòng đi vào trong. Đèn lồng đầu thỏ bị cậu đập lên đất phịch một tiếng, nến bên trong đã sớm tắt, may mà là đèn lưu ly, nếu là giấy thì đã sớm cháy.
Nhậm Mạc lao đến bên giường, nằm sấp trên mép giường cố gắng ra vẻ mình cao hơn một chút, giương mắt nhìn Diệp Ngưng Hoan nói: “Mẹ, là em gái chứ? Con không cần em trai.”
“Tiểu tử thối, chuyện này có thể để con lựa chọn sao? Đợi ở một bên đi.” Sở Hạo một tay ôm Diệp Ngưng Hoan, một tay còn lại véo mặt cậu bé.
Đôi mắt của cậu cực giống Sở Hạo, nhãn tuyến rõ ràng như tô vẽ, đặc biệt lúc liếc mắt nhìn người thì hoàn toàn chính là Sở Hạo thu nhỏ. Nhậm Mạc nhanh chóng quay đầu đi, né tránh nanh vuốt của Sở Hạo, đôi tay mập mạp giơ đèn lồng đến gần bên cạnh Diệp Ngưng Hoan: “Mẹ, cho mẹ cái này, Đại bá mua đấy!”
Đại bá là Triệu Phùng Tắc, Nhị bá là Lục Sương Lăng. Một đám sửa họ lại, là họ Lâm. Luận về tuổi tác, Sở Hạo nhỏ nhất, bất hạnh thành Tam thúc.
Diệp Ngưng Hoan thò tay ra muốn ôm cậu bé, Nhậm Mạc hết sức phối hợp leo lên trên. Sở Hạo dùng một cánh tay kéo Diệp Ngưng Hoan vào bên trong, tay kia đẩy con trai ra: “Đi xuống, mẹ con mang thai, đừng đè nàng ấy.”
Nhậm Mạc không lên tiếng, ra sức lấy đầu đẩy tay Sở Hạo. Nét mặt hai người giống nhau như đúc, một lớn một nhỏ hai tên bướng bỉnh. Diệp Ngưng Hoan bất đắc dĩ, đẩy tay Sở Hạo ra, kéo Nhậm Mạc lên giường, lấy khăn lau khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm mồ hôi của cậu rồi hỏi: “Chợ đèn hoa chơi vui không?”
“Bình thường.” Cậu bé mới hơn ba tuổi lại ra vẻ ông cụ non, chọc Diệp Ngưng Hoan và Thụy nương cười đến mờ mắt.
Nhậm Mạc vẫn chui đến giữa Sở Hạo và Diệp Ngưng Hoan mới dừng lại, tựa vào trong ngực Diệp Ngưng Hoan, có chút khiêu khích liếc mắt nhìn Sở Hạo một cái, khiến cho Sở Hạo lại muốn véo cậu.
Sở Hạo cắn răng, đè xuống cơn kích động đẩy con trai vào trong lòng Thụy nương, nhìn chằm chằm cái bụng Diệp Ngưng Hoan nói: “Nhất định phải là con gái, ta không chịu nổi thêm một ông cụ non nữa.”
Nhậm Mạc bĩu môi, ánh mắt ngập nước nhìn Diệp Ngưng Hoan, phồng má bánh bao lên. Thành công khiến Diệp Ngưng Hoan tức giận nhìn Sở Hạo. Sở Hạo làm như không thấy, càng muốn vo đầu Nhậm Mạc thành một mớ rơm hơn.
Diệp Ngưng Hoan chán nản, kéo tay hắn ra: “Sao chàng lại bắt nạt nó?”
Nhậm Mạc cũng không yếu thế, lại bò qua ôm cánh tay Diệp Ngưng Hoan: “Không sao cả, không chấp nhặt với cha. Đại bá mua chè ngọt, chúng ta đi ăn đi?”
Sở Hạo tức giận đến ngã ngửa, nhảy dựng lên xách cậu bé đi ra ngoài: “Tự mình đi ăn đi!”
Nhậm Mạc đạp chân loạn xạ, thân mình mập mạp giãy giụa. Sở Hạo vừa đi vừa tiếp tục dụi đầu cậu bé, khiến cậu hoàn toàn không có cách nào khác nhìn xung quanh.
Diệp Ngưng Hoan sớm đã quen, nghiêng người không động đậy, chỉ trợn mắt, không còn lời gì để nói với hai cha con này. Nhậm Mạc sinh vào tháng chín, tháng chín năm nay mới tròn bốn tuổi. Chưa chính thức vỡ lòng, chẳng qua Sở Hạo sớm đã bắt đầu dạy cậu bé. Bình thường cũng tàm tạm, nhưng vừa thấy Diệp Ngưng Hoan hai người này liền thành hai kẻ dở hơi.
Thụy nương cũng không đuổi kịp, cười híp mắt: “Lúc gia ba tuổi, rời xa cha mẹ đến Phất Đài Tự, dù sao cũng không bằng tiểu thiếu gia, có cha mẹ ở bên chăm sóc, tốt biết bao nhiêu.”
Diệp Ngưng Hoan hơi sững sờ, lại nghĩ tới trưởng tử trong cung, bèn thở dài: “Nguyên Trinh năm nay sáu tuổi, lúc ta đi nó mới nửa tuổi, cũng không biết bây giờ sống tốt hay không. Trong cung đầy gian trá, chỉ sợ khó mà tự tại như Đàn nhi… Luôn mắc nợ nó quá nhiều.”
Thụy nương an ủi: “Hoàng thượng chỉ giao trưởng tử cho Đức phi nuôi nấng. Vương thị kia là con gái Vương Tường, hiện giờ nàng ta không có con, có thể nuôi nấng đứa bé này, về công về tư thì đều có ích, tất nhiên phải bảo vệ nó chu toàn. Rõ ràng Hoàng thượng có tâm!”
Diệp Ngưng Hoan có chút khổ sở: “Đã từ lâu, ta luôn nghĩ nếu hắn giải được độc thì có thể trả Nguyên Trinh lại cho ta. Thật sự không muốn để Nguyên Trinh xoay vòng trong cơn lốc xoáy kia. Nhưng đến nay cũng chưa nghe tin tốt truyền tới… Nhoáng một cái năm năm trôi qua, Đức phi là dưỡng mẫu của nó, Chính Việt là phụ thân của nó, nó dần dần hiểu chuyện, sao ta còn nhẫn tâm đoạn tuyệt tình cảm bọn họ?”
Sở Hạo tống đứa bé đi xong, quay lại thì nghe được đoạn cuối, tiến vào ôm nàng dậy ngồi trên đùi hắn: “Được rồi, hiện giờ trong bụng còn có một đứa, suy nghĩ những thứ này nữa không tốt cho cơ thể.”
Diệp Ngưng Hoan không thấy con trai, bèn hỏi: “Đàn nhi đâu?”
Sở Hạo nói: “Cho Ngô ma ma dẫn đi tắm rửa rồi, cả người đầy mồ hôi mà chạy vào trong này.”
Thụy nương cười phì: “Vậy ta đi nhìn xem.”
Sở Hạo vỗ về mặt Diệp Ngưng Hoan: “Nguyên Trinh ở trong cung sẽ rất an toàn, nàng không cần lo lắng. Hàng năm nàng đều chuẩn bị rất nhiều thứ cho nó, nàng may xiêm y cho Đàn nhi, cũng may cho nó. Hai năm trước lúc ta vào cung, thấy nó mặc bộ áo choàng nàng may đấy.”
Diệp Ngưng Hoan dán mặt vào trong ngực hắn, nở nụ cười nhạt: “Sinh nhưng không nuôi, ta có lòng mấy cũng không sánh bằng Chính Việt và Vương thị, nó bình an hạnh phúc là được.”
Sở Hạo nhìn nàng chằm chằm một lúc, cúi đầu hôn lên khóe miệng nàng: “Bỏ ngôi vị Hoàng hậu không làm, chạy tới lăn lộn với ta, không hối hận sao?”
Diệp Ngưng Hoan cười: “Mấy năm nay chàng chưa từng hỏi qua, sao hôm nay lại hỏi rồi?”
Sở Hạo ôm chặt nàng, đặt cằm trên vai nàng: “Không có gì, nghe nàng nhắc tới chuyện trong cung thôi.”
“Ta nhớ Nguyên Trinh, không phải trong cung.” Nàng thuận tay rút trâm cài ra, “Vết mực sắc lưu ly, tơ nối nhau bền chắc. Thông tâm ngộ thất khiếu, một niệm gửi vạn niệm! Ta và Nhạn Hành là nhạn cùng về, khoan nói chàng bây giờ là dân thường, cho dù vào rừng làm cướp, ta cũng đi làm áp trại phu nhân!”
Lời của nàng hết sức lấy lòng hắn, hắn cúi đầu ngậm môi nàng không buông.
Nàng lầu bầu: “Vậy ta cũng muốn hỏi chàng một chút, ta gả cho hắn một năm, ai nấy đều nói Nguyên Trinh là của hắn… Chàng không nghi ngờ ta sao?”
Sở Hạo khẽ buông môi nàng ra: “Nàng chưa bao giờ thay đổi, không uổng công chúng ta hiểu nhau. Mấy chuyện khác, ta đều không quản!”
Diệp Ngưng Hoan cười tươi như hoa, dùng sức hôn hắn. Sở Hạo ôm nàng, sau một lúc thì giùng giằng nghiêng đầu: “Đừng có chọc ta.”
“Cứ chọc chàng đấy, thích quấy chàng đấy.” Diệp Ngưng Hoan cười hí hửng, nhóm lửa cũng bất chấp hành vi dập tắt lửa rất ác liệt.
Sở Hạo bắt lấy hai tay làm loạn của nàng, cắn nàng một cái: “Quấy nữa ta mặc kệ!”
Diệp Ngưng Hoan tóc mai rối bời ngã vào trong lòng hắn, ôm lấy cổ hắn nhìn hắn mặt mày như họa: “Nhạn Hành, về sau ta muốn sinh thật nhiều con cho chàng.”
Sở Hạo cong mắt, ngón tay thò vào vạt áo của nàng, giữ lấy ngực trái nàng. Trái tim đập rất nhanh dưới sự mềm mại, mặt nàng nóng lên như tiểu cô nương, hiện giờ nàng không được tự nhiên, uốn éo người: “Đừng chộn rộn.”
Hắn hôn lên khóe miệng của nàng: “Ngưng Hoan, hôm nay trời quang mây tạnh. Chốc nữa qua giờ hợi, chúng ta đi hồ Noãn Ngọc đi?”
Mặt nàng đỏ ửng, mắt long lanh nhìn hắn: “Chàng thật sự tin chuyện đó?”
Sở Hạo cắn chóp mũi của nàng một cái, khẽ giọng nói: “Đương nhiên tin, kiếp sau… còn ở cùng nhau!”
Lò sưởi cháy hừng hực, ánh đèn chập chờn. Bọn họ bầu bạn, bất luận là đông hay là xuân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook