Ngục Y
C22: Cái này cũng phải trả lời à

“Được rồi, nhưng...thôi, lát nữa tôi sẽ cho cô một đơn thuốc, cô tự chuẩn bị dược liệu, tôi sẽ thay đổi phương pháp chữa trị khác, nhưng sẽ phiền toái hơn một chút”.

Trần An Bình suy nghĩ một lúc, nhìn thấy sự nghỉ ngờ của Khương Nam, anh giải thích: “Nếu cô có thể chấp nhận cởi quần áo, có thể chỉ cần châm cứu hai hoặc ba lần là có thể khỏi bệnh mà không cần dùng thuốc, nhưng nếu cô không chấp nhận điều trị bằng châm cứu, thì chỉ có thể chấp nhận cách tiếp theo, sử dụng thuốc tắm và bôi thuốc mỡ, cần ít nhất ba lần điều trị, mỗi lần kéo dài khoảng bảy ngày”.

“Đồng thời, tôi cũng phải nhắc nhở cô, thuốc tắm và thuốc mỡ sẽ gây kích ứng da ở một mức độ nhất định, sẽ gây đau và ngứa, nhớ kỹ!”

“Tôi, tôi vân nên chọn thuốc tắm thì hơn, cảm ơn anh, anh Trần”.

Khương Nam nghe xong cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

“Không có gì”.

Trần An Bình vẫn nhẹ nhàng vẫy tay.

“Được rồi, đồ ăn đã nguộ tôi đi gọi thêm hai món nóng”. Khương Nam đỏ mặt, lấy cớ ra ngoài hít thở không khí một chút.

“Anh Trần...” Khương Nam vừa đi ra ngoài, Khương Thượng Khôn đã đi tới trước mặt anh.


“Khương tiên sinh, chú có thể gọi tôi là Tiểu Trần, hoặc An Bình là được, cứ luôn gọi Anh Trần thì quá xa lạ”. Trần An Bình ngắt lời.

Vừa rồi Khương Thượng Khôn và Khương Nam đều nghỉ ngờ anh, thậm chí khi Khương Thượng Khôn nghe nói phải cởi quần áo của con gái ông ta, liền thể hiện sự tức giận với Trần An Bình, nhưng Trần An Bình cũng không tức giận.

Người bình thường đều sế có phản ứng như vậy, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.

Nói cách khác, hai cha con Khương Thượng Khôn không biết nhiều về trung y, họ chưa bao giờ nhìn thấy một bác sĩ trung y lợi hại thực sự, nên có chút sợ hãi.

“Được, vậy coi như tôi chiếm lợi, tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Trần”.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Khương Thượng Khôn nghe được điều này thì rất vui mừng, thực ra ông ta cũng không thích gọi một chàng trai trẻ ở độ tuổi đôi mươi là tiên sinh, ông ta là một nhân vật lớn trong Trung khoa thực nghiệp, tài sản của ông ta chỉ tính bằng mục tiêu nhỏ.

“Tiểu Trần à, chú Khương của cậu thực ra có chút vấn đề nhỏ về sức khỏe, cậu có thể xem qua cho tôi được không? Cho tôi chút thuốc để chữa trị?”

Khương Thượng Khôn nhìn về phía cửa, duỗi cổ tay ra.

Ông ta cũng muốn kiểm tra lại trình độ của Trần An Bình, đó cũng là ý định của ông cụ trong nhà.

Nhà họ Khương cần một thần y! “Không cần bắt mạch, tôi hiểu thân thể của chú Khương, vừa rồi con gái của

chú ở đây, vì vậy tôi đã giữ mặt mũi cho chú”. Trần An Bình đặt đũa xuống: “Cách sống của chú có vấn đề”.

“ẶC.....”

Nụ cười trên mặt Khương Thượng Khôn chợt cứng đờ, ông ta sửng sốt.

“Không hiểu sao? Là thân thể của chú suy yếu trầm trọng, gần đây không làm được chuyện phòng the, chỉ sợ ngay cả ngắm người đẹp cũng không có hứng thú, phải không?”


“Tiểu Trần, cậu có thể khéo léo chừa chút mặt mũi cho tôi được không?”

Khương Thượng Khôn đỏ mặt.

Ông ta cũng đã gần 50 tuổi, nên nói thế nào nhỉ, đàn ông có chết cũng là thiếu niên, không phải là không có đàn ông không gần gũi với phụ nữ, nhưng chỉ có hai loại.

Loại thứ nhất là thái giám.

Loại thứ hai là đã bị treo lên tường.

Với tư cách là Tổng giám đốc của Trung khoa thực nghiệp, Khương Thượng Khôn được rất nhiều phụ nữ vây quanh, trăm hoa đua nhau nở, đương nhiên là không thể tránh khỏi. Các đối tác còn tận dụng nhiều cơ hội để đưa những người phụ nữ xinh đẹp, thật sự rất khó để từ chối.

Thời gian dần trôi, cơ thể thực sự bị suy yếu.

“Được rồi, tôi sẽ không nói”.

Trần An Bình nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.

“Không được, cậu phải nói, bệnh của tôi phải chữa thế nào mới được?”

Bây giờ đến lượt Khương Thượng Khôn sốt ruột.


“Vậy thì chú phải nói cho tôi biết, lần quan hệ gần đây nhất chú đã uống bao nhiêu thuốc? Kéo dài được bao lâu?”, Trần An Bình hỏi lại.

“Cái này cũng phải trả lời à?”

Vẻ mặt của Khương Thượng Khôn rất ngại ngùng.

“Phải trả lời thì tôi mới kê đúng thuốc được”.

“Ừm, uống hai viên, đại khái là không tới mười phút...”, Khương Thượng Khôn sờ sờ mũi, tránh đi ánh mắt như thiêu đốt của Trần An Bình.

“Không tới mười phút nhưng cụ thể là bao nhiêu phút?”

“Ahem, có lẽ, có lế là khoảng hai hoặc ba phút”.

“Cái này mà gọi là chưa tới mười phút sao?”

Trần An Bình bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương