Ngục Tù Tình Yêu - Marry Me Taehyung
-
C24: Vì em mà chăm sóc
Lãnh Hàn còn phải hoàn thành buổi quay nên rời đi trước, ông nội Lãnh có hỏi hai cô phóng viên đi đâu rồi, anh chỉ im lặng lắc đầu bảo không biết.
Buổi quay hoàn thành vào lúc tám giờ tối, mọi người ai ai cũng thấy mệt mỏi.
Ekip mau chóng thu dọn đồ đạc lên xe quay về công ty, mọi người trong nhà cũng giải tán về phòng nghỉ ngơi tắm rửa.
Lãnh Hàn đêm nay quyết định ở lại nên không về sớm, giác quan thứ sáu của phụ nữ mách bảo rằng có điều gì sai sai.
Mẹ anh, bà Bích Phượng nhân lúc anh đang ở bên dưới nói chuyện với ông nội, lẻn đi lên trên tầng.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng, ánh đèn ngủ mờ nhạt, trên giường lấp ló của bóng người nằng đó.
Bà vươn tay bật đèn phòng lên, ánh sáng chiếu rọi vào cơ thể mỏng manh đang nằm bất động trên giường.
Bích Phượng đi tới quan sát cô gái, bà để ý chiếc cổ trắng nõn hằn nguyên hai tay bàn mà ửng đỏ.
“Mẹ làm gì vậy?”
Bà giật mình quay lại, Lãnh Hàn đứng ở đó lúc nào không hay, anh cất giọng làm bà sợ chết khiếp.
“Mày mà làm thêm như thế lần nữa, mẹ mày trầu trời sớm đấy con ạ.”
Lãnh Hàn không nói gì, im lặng đi tới đứng cạnh bà.
“Ai đây?”
“…”
“Thế Anh, đúng chứ?”
Thấy con trai im lặng chính là ngầm xác nhận, thằng bé có mắt nhìn thật đấy.
Cô bé này trông ưa nhìn, gương mặt với ngũ quan hài hòa, nước da trắng, mái tóc đen dài.
“Sao cổ con bé lại có vết đỏ như bị bóp thế? Con làm à?”
“Mẹ nói gì vậy?”
Lãnh Hàn lập tức lên tiếng biện minh cho bản thân, anh đâu có làm mà sao anh cũng nghĩ rằng anh làm. Sự liêm khiết của anh còn cất ở đâu được cơ chứ?
“Không phải con làm, mẹ đừng nghĩ lung tung.”
“Thế sao con bé lại có mấy vết như này?”
“Sao con biết được, lúc đi đến đã thấy cô ấy nằm ngất dưới đất, hơi thở thì yếu nên con đem cô ấy lên đây.”
Mẹ anh khẽ cười, cũng tiện lợi nhỉ. Phải nói là nắm bắt đúng thời cơ.
“À, đó là lý do mà hôm nay con không về nhà ư? Khiếp, trước rủ ở đây suốt mà có thèm ở, giờ không mời cũng ở lại.”
“Mẹ không thích thì con lập tức về.”
“Con về rồi thì cô bé này như nào?”
“Đem theo.”
“Thằng điên.”
Bà nghe xong, đưa tay lên đánh mạnh vào đầu anh một cái. Tiếng “bốp” vang lên êm tai đến lạ thường, anh đau đơn đưa tay lên xoa xoa chỗ ban nãy bị đánh.
“Sao mẹ đánh con?”
“Đánh cho mày tỉnh ngộ ra.”
Mặt bà lộ rõ vẻ khinh bỉ, khinh chính thằng con trai mà mình mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày.
Lãnh Hàn không nói gì thêm, cứ thế hai người cứ đứng nhìn cô ngủ.
“Nghỉ ngơi đi, mẹ mệt rồi, về trước đây.”
“Vâng.”
Bà quay người rời đi, được nửa chừng quay lại đưa một ngón tay dơ lên chỉ thẳng vào người anh.
“Tôi cảnh báo anh, con bé đang như thế, cấm dở trò đồi bại. Ngủ tách riêng ra, một đứa sofa một đứa trên giường.”
Lãnh Hàn nheo mắt nhìn bà, miệng chẹp một cái, anh đưa tay lên xua xua tay bảo bà mau mau đi về nghỉ ngơi đi.
“Biết chưa?”
“Biết rồi biết rồi, mẹ về đi.”
Lãnh Hàn mất kiên nhẫn đi tới đẩy bà ra ngoài, chúc ngủ ngon rồi mau chóng đóng cửa khóa chặt.
“Khóa cửa làm cái gì cơ chứ?”
Bà đứng bên ngoài, miệng thì thào nhỏ, song vẫn quyết định quay người rời đi.
Lãnh Hàn dựa lưng vào cửa, đưa đôi mắt qua nhìn cô. Thế Anh hôn mê như này cũng đã lâu, từ buổi sáng đến tận tối rồi mà vẫn chưa tỉnh.
Lãnh Hàn đứng đó một lúc, song anh đi vào phòng tắm, tắm rửa kĩ càng.
Hôm nay anh chạy đi chạy lại cũng nhiều lần, vừa quay xong liền lập tức chạy lên xem tình hình cô như nào, chụp ảnh xong cũng vậy.
Vừa dùng bữa tối xong xuôi, anh định lên lầu, nhưng lại bị ông nội giữ lại nói chuyện. Thấy mẹ rón rén đi lên, anh mới lấy cơ mình có chút mệt nên xin phép lên phòng nghỉ ngơi.
Nguyên buổi chiều, Lãnh Hàn cứ túc trực trong phòng, lúc thì giải quyết công việc, lúc thì gọi điện cho bên đối tác nước ngoài song anh vẫn ngồi im trên giường, cầm lấy tay cô xoa đều. Ánh mắt dõi theo từng nhịp thở, đôi mắt nhắm lại thoải mái chìm vào giấc ngủ.
“Vì em mà tôi chạy đi chạy lại hơi nhiều đấy, đợi em tỉnh dậy nhớ phải chăm sóc tôi đó.”
Buổi quay hoàn thành vào lúc tám giờ tối, mọi người ai ai cũng thấy mệt mỏi.
Ekip mau chóng thu dọn đồ đạc lên xe quay về công ty, mọi người trong nhà cũng giải tán về phòng nghỉ ngơi tắm rửa.
Lãnh Hàn đêm nay quyết định ở lại nên không về sớm, giác quan thứ sáu của phụ nữ mách bảo rằng có điều gì sai sai.
Mẹ anh, bà Bích Phượng nhân lúc anh đang ở bên dưới nói chuyện với ông nội, lẻn đi lên trên tầng.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng, ánh đèn ngủ mờ nhạt, trên giường lấp ló của bóng người nằng đó.
Bà vươn tay bật đèn phòng lên, ánh sáng chiếu rọi vào cơ thể mỏng manh đang nằm bất động trên giường.
Bích Phượng đi tới quan sát cô gái, bà để ý chiếc cổ trắng nõn hằn nguyên hai tay bàn mà ửng đỏ.
“Mẹ làm gì vậy?”
Bà giật mình quay lại, Lãnh Hàn đứng ở đó lúc nào không hay, anh cất giọng làm bà sợ chết khiếp.
“Mày mà làm thêm như thế lần nữa, mẹ mày trầu trời sớm đấy con ạ.”
Lãnh Hàn không nói gì, im lặng đi tới đứng cạnh bà.
“Ai đây?”
“…”
“Thế Anh, đúng chứ?”
Thấy con trai im lặng chính là ngầm xác nhận, thằng bé có mắt nhìn thật đấy.
Cô bé này trông ưa nhìn, gương mặt với ngũ quan hài hòa, nước da trắng, mái tóc đen dài.
“Sao cổ con bé lại có vết đỏ như bị bóp thế? Con làm à?”
“Mẹ nói gì vậy?”
Lãnh Hàn lập tức lên tiếng biện minh cho bản thân, anh đâu có làm mà sao anh cũng nghĩ rằng anh làm. Sự liêm khiết của anh còn cất ở đâu được cơ chứ?
“Không phải con làm, mẹ đừng nghĩ lung tung.”
“Thế sao con bé lại có mấy vết như này?”
“Sao con biết được, lúc đi đến đã thấy cô ấy nằm ngất dưới đất, hơi thở thì yếu nên con đem cô ấy lên đây.”
Mẹ anh khẽ cười, cũng tiện lợi nhỉ. Phải nói là nắm bắt đúng thời cơ.
“À, đó là lý do mà hôm nay con không về nhà ư? Khiếp, trước rủ ở đây suốt mà có thèm ở, giờ không mời cũng ở lại.”
“Mẹ không thích thì con lập tức về.”
“Con về rồi thì cô bé này như nào?”
“Đem theo.”
“Thằng điên.”
Bà nghe xong, đưa tay lên đánh mạnh vào đầu anh một cái. Tiếng “bốp” vang lên êm tai đến lạ thường, anh đau đơn đưa tay lên xoa xoa chỗ ban nãy bị đánh.
“Sao mẹ đánh con?”
“Đánh cho mày tỉnh ngộ ra.”
Mặt bà lộ rõ vẻ khinh bỉ, khinh chính thằng con trai mà mình mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày.
Lãnh Hàn không nói gì thêm, cứ thế hai người cứ đứng nhìn cô ngủ.
“Nghỉ ngơi đi, mẹ mệt rồi, về trước đây.”
“Vâng.”
Bà quay người rời đi, được nửa chừng quay lại đưa một ngón tay dơ lên chỉ thẳng vào người anh.
“Tôi cảnh báo anh, con bé đang như thế, cấm dở trò đồi bại. Ngủ tách riêng ra, một đứa sofa một đứa trên giường.”
Lãnh Hàn nheo mắt nhìn bà, miệng chẹp một cái, anh đưa tay lên xua xua tay bảo bà mau mau đi về nghỉ ngơi đi.
“Biết chưa?”
“Biết rồi biết rồi, mẹ về đi.”
Lãnh Hàn mất kiên nhẫn đi tới đẩy bà ra ngoài, chúc ngủ ngon rồi mau chóng đóng cửa khóa chặt.
“Khóa cửa làm cái gì cơ chứ?”
Bà đứng bên ngoài, miệng thì thào nhỏ, song vẫn quyết định quay người rời đi.
Lãnh Hàn dựa lưng vào cửa, đưa đôi mắt qua nhìn cô. Thế Anh hôn mê như này cũng đã lâu, từ buổi sáng đến tận tối rồi mà vẫn chưa tỉnh.
Lãnh Hàn đứng đó một lúc, song anh đi vào phòng tắm, tắm rửa kĩ càng.
Hôm nay anh chạy đi chạy lại cũng nhiều lần, vừa quay xong liền lập tức chạy lên xem tình hình cô như nào, chụp ảnh xong cũng vậy.
Vừa dùng bữa tối xong xuôi, anh định lên lầu, nhưng lại bị ông nội giữ lại nói chuyện. Thấy mẹ rón rén đi lên, anh mới lấy cơ mình có chút mệt nên xin phép lên phòng nghỉ ngơi.
Nguyên buổi chiều, Lãnh Hàn cứ túc trực trong phòng, lúc thì giải quyết công việc, lúc thì gọi điện cho bên đối tác nước ngoài song anh vẫn ngồi im trên giường, cầm lấy tay cô xoa đều. Ánh mắt dõi theo từng nhịp thở, đôi mắt nhắm lại thoải mái chìm vào giấc ngủ.
“Vì em mà tôi chạy đi chạy lại hơi nhiều đấy, đợi em tỉnh dậy nhớ phải chăm sóc tôi đó.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook