Ngục Thánh
-
Quyển 5 - Chương 17: Ngày phán xét
Vô Phong tỉnh giấc và chuẩn bị tinh thần chiến đấu gần như ngay lập tức. Những cảnh tượng cuối cùng mà hắn nhìn thấy là phi thuyền lao xuống một cánh rừng Vương Quốc Cũ, nó đâm sầm vào những ngọn cây lá kim, văng bên nọ đập bên kia. Người, ghế, thùng hàng, dù cứu hộ, động cơ… mọi thứ lộn tùng phèo như nồi súp bị quăng quật trên sàn bếp. Tất cả kết thúc bằng cú tiếp đất kinh hoàng lẫn ánh sáng nhá lên như lửa cháy, rồi đôi mắt Vô Phong bị nhấn chìm vào đêm tối. Hắn biết mình đã bất tỉnh ít lâu.
Nhưng cảnh tượng mở ra trước mắt Vô Phong lại hoàn toàn khác. Không phải tuyết, không có xác chết, cũng chẳng có phi thuyền cháy hay bóng tối đen đặc nào.
Lúc này, tên tóc đỏ đang dạo bộ trên một con đường với nhiều tòa nhà hình vòng cung màu trắng ngà. Chúng nằm bên bờ sông chảy dọc thành phố, bao các khúc lượn và trông xuống mặt nước bằng dãy cửa sổ lớn lợp kính nhiều màu. Trời quang, sông dềnh nắng hắt lên cửa sổ từng đụn băng tuyết còn sót lại sau đêm lạnh giá. Nắng ấm hanh khô len lỏi khắp nơi tựa sự hân thưởng cho thành phố đã chịu đựng mùa đông buốt ẩm kéo dài. Con người nhào ra phố rong chơi, ăn uống, mua sắm, kể lể vô khối chuyện buồn chán trong những ngày nằm nhà tránh rét. Máy chiếu ba chiều, điện thoại… đủ thứ phương tiện liên lạc hiện đại nhưng cư dân thành phố này vẫn muốn chia sẻ với nhau như thế.
Thong dong giữa dòng người, tên tóc đỏ vô tình lắng nghe nhiều câu chuyện không đầu không cuối. Hắn hiểu nhiều điều mà cũng có điều chẳng biết. Nhưng dù hiểu dù không thì hắn vẫn cảm giác thế giới rộng hơn một ít, lớn hơn một ít. Khi nương nhờ bản thân trong những chuyện kể, hắn mường tượng mình đang dạo qua nhiều thế giới, nhiều khung cảnh và được “sống”.
Dạo bộ một quãng, tên tóc đỏ dừng chân ở băng ghế công cộng dưới một cây phong trụi lá rồi ườn mình tận hưởng nắng ấm thanh bình. Phóng mắt qua tán cây trọc, hắn nhìn ngắm từng bức hình họa trên các ô cửa sổ lợp kính nhiều màu rồi chăm chú từng đường nét diễn tả Vạn Thế, Nữ Thần Tiên Tri, Bát Đại Hộ Vệ, những vị vua của triều đại Thần Đế từng cai trị Phi Thiên, những vị thần đã lùi vào dĩ vãng hay truyền thuyết cổ xưa ít người biết đến. Hắn biết rõ thành phố này. “Cội thành” – mọi người gọi thành phố này như thế – một nơi đầy tác phẩm nghệ thuật, di tích quá khứ phản chiếu Tâm Mộng. Ở đây, hắn tự do ngắm nhìn thế giới mà không bị thế giới phán xét. Ở đây hắn được sống. Hắn yêu Cội thành.
“Đang nhìn gì vậy, Phong? À, các bức họa hình? Đó là phong cách nghệ thuật triều đại Thần Đế, gọi là “họa kính”. Người thời ấy không thể hiện tranh vẽ lên giấy mà vẽ trên kính. Họ trưng bày họa kính ở nơi công cộng cho mọi người bình phẩm và phơi ra trước cát bụi thời gian. Nếu các vị thần động lòng, họa kính sẽ trường tồn, còn không nó sẽ nhạt màu và xấu xí, cuối cùng bị gỡ bỏ. Thời đó, họa sĩ giỏi nhất không phải người vẽ đẹp nhất, mà là người sở hữu họa kính lâu bền nhất. Họ quan niệm nghệ thuật khác chúng ta bây giờ…”
Lời thuyết giảng cứ thế rót vào tai Vô Phong bất chấp hắn nghe hay không. Nó được cất lên bằng giọng nữ thanh, cao, hơi lảnh lót, chừng như xuất phát từ một cổ họng ưa cười. Nhưng tên tóc đỏ chẳng lấy làm phiền phức. Hắn biết chủ nhân của giọng nói ấy, biết rằng người đó sẽ vặn vẹo mình bằng những lời nhõng nhẽo khó trả lời.
“Sao vậy, Phong? Anh nghĩ gì thế? Chắc chắn là anh đang nghĩ. Hãy nói cho em nghe! Không nói? Anh làm vậy mà cũng thấy được ư? Thì anh cứ làm đi, em sẽ không buồn đâu, rồi một ngày nào đấy anh sẽ thấy hối hận và day dứt! Anh cảm thấy làm vậy mà vẫn hít thở không khí được à? Anh cảm thấy làm vậy mà tim phổi vẫn tuần hoàn máu được à?”
Đồng hành với mấy lời kể trên là mái tóc màu hạt dẻ cùng đôi mắt xanh lơ đầy sức sống. Vô Phong giơ tay đầu hàng đoạn mỉm cười. Hắn đã quen hình ảnh này như quen thuộc đường đi lối lại trong thành phố. Và hắn cũng yêu mái tóc hạt dẻ lẫn đôi mắt xanh lơ như yêu Cội thành.
“Tôi đang nghĩ về thứ em nói… họa kính… phải, là thứ đó. Tôi nghĩ mình giống họa kính. Tôi không biết diễn đạt như em, nhưng tôi cảm giác mình giống thứ đó. Chính bản thân tôi phản chiếu những gì tôi đã, đang và sẽ làm, giống các họa kính. Em biết đấy, tôi là lính Thổ Hành. Vạn Thế sẽ phán xét tôi như phán xét các họa kính. Tôi được sống thanh thản hay phải đền tội đều do cây mẹ quyết định. Một lúc nào đấy, Vạn Thế sẽ định đoạt số mệnh cho tôi.”
Vô Phong không lảm nhảm. Hắn biết mình nói gì, thậm chí hình dung được viễn cảnh đương chờ sẵn ở tương lai. Trong tương lai đó, hắn một mình lê bước giữa bóng tối, cuối cùng gục xuống, chịu đày đọa hàng thiên niên kỷ trước khi bị màu đen nuốt chửng. Vốn dĩ hắn không suy nghĩ nhiều như thế bởi hắn chỉ “tồn tại”, nhưng kể từ lúc gặp cô gái tóc hạt dẻ, hắn biết “sống” đồng thời biết cả “chết”. Hắn nhận ra chỉ có sống thực sự mới biết đến cái chết thực sự.
“Liệu rằng Vạn Thế phán xét chúng ta như đã làm điều tương tự với Năm Đế Chế Cổ Đại? Em không tin đâu! Đó chỉ là giáo điều mà Thánh Vực dạy chúng ta, chẳng có một bằng chứng rõ ràng nào hết! Phán xét ư? Cái chết không phải là phán xét, nó là món quà mà Tử Thần gửi tặng con người để họ biết cách sống. Tử Thần không phán xét ai, Vạn Thế càng không. Chúng ta phán xét lẫn nhau và tự phán xét chính mình mà thôi, vậy nên họ mới lập ra tòa án thay vì dẫn nhau tới và chờ đợi thánh thần lên tiếng. Cứ sống thôi, Phong à, kệ quách mọi thứ! Sống tới khi nào Tử Thần gõ cửa, ta sẽ vùng vẫy chống lại ông ta, hoặc mời Tử Thần trò chuyện lần cuối trước khi theo ông ta tới Tụ Hồn Hải. Anh đáng được sống mà?! Tại sao anh không nghĩ mọi chuyện đơn giản hơn nhỉ?”
Mái tóc màu hạt dẻ đung đưa trước mắt Vô Phong, vài sợi tóc khẽ rây lên với gió rồi đùa cợt nắng ấm. Cô gái nói đúng. Ở đây chẳng có ai phán xét hắn. Ở đây và ở bên cô gái tóc màu hạt dẻ, hắn được sống đàng hoàng.
Hôm ấy nắng đẹp như sự hân thưởng từ Vạn Thế ban cho Vô Phong.
*
* *
Tên tóc đỏ mở mắt, đầu ong ong. Mùi lửa cháy, mùi điện bốc khét lẹt, gió tuyết lạnh toát cùng những cơn đau thể xác đang tấn công ngũ quan của Vô Phong. Không còn nắng ấm thanh bình hay những tòa nhà lắp họa kính, đây là thực tại khắc nghiệt ở Vương Quốc Cũ.
Lúc này, Vô Phong bị kẹt dưới một đống thiết bị máy móc nặng như cối câm, chúng bị long khỏi trần phi thuyền sau vụ va chạm. Vừa mệt vừa đau nhưng hắn cố lèn người, hất đổ đống máy móc bằng bả vai và lưng. Mỗi lần gồng sức, hắn cảm thấy nội tạng sắp phọt qua vết đâm bên sườn phải, chảy túa lua thành một đống sệt bết đặc dính. Kiên trì mãi, rốt cục tên tóc đỏ cũng thoát ra. Hắn nằm vật trên mặt sàn ngổn ngang rồi thở hồng hộc, hầu như phó mặc số phận cho may rủi. Nếu Thú xuất hiện, sinh vật săn đêm đi ngang qua hoặc phi thuyền chập điện phát nổ thì hắn cũng chẳng thể làm gì. Sức người đã đến giới hạn.
Nhưng chẳng có gì xảy ra ngoài gió tuyết gào thét trên ngọn rừng. Vô Phong nhổm dậy nhìn quanh. Khung cảnh tù mù dưới ánh đèn đỏ tù mù, mọi thứ đều bất động. Cách Vô Phong dăm bước, ông chuyên gia khảo cổ Pháp Lãi nằm ngửa trên ghế, hai mắt nhắm nghiền như say ngủ. Tên tóc đỏ lê thân tới chỗ Pháp Lãi đoạn cất lời:
-Ông già? Ông già! Nghe tôi nói gì không?!
Pháp Lãi không đáp. Vô Phong cũng ngừng gọi khi nhận ra nửa sau đầu của ông chuyên gia chảy ròng ròng máu, chừng như bị va đập rất mạnh khi phi thuyền cắm mặt tiếp đất. Vô Phong không thể làm gì hơn với thương tích kiểu này. Hắn mò lên khoang lái chính, tiếp tục phát hiện hai phi công đều đã chết. Tay lái chính bị đạn bắn, gã lái phụ bị một nhành cây lớn đâm thủng ngực. Tại đây, Vô Phong là sinh mạng duy nhất còn tồn tại.
Tên tóc đỏ rời phi thuyền. Gió lạnh buốt thấu tim phổi làm hắn ho sù sụ. Qua tán rừng rậm rạp, hắn trông thấy một bầu trời quang đãng cùng hai mặt trăng đang rọi qua lớp mây mỏng. Nhưng chừng ấy ánh sáng chỉ làm nổi lên những gờ gợn sần sùi trên cổ thụ tán lá thấp chen chúc hay những cung đường mập mờ đầy nguy hiểm dưới tán cây lá kim, chứ chẳng thể soi rọi bóng tối chốn rừng sâu. Từ bóng tối đen thẳm đó đương vọng ra vô số âm thanh đáng ngờ làm Vô Phong rét gáy. Rừng Vương Quốc Cũ không có loài tàn ảnh giống miền cực bắc song lại có lũ “rúc nhủi” – một loại quái vật lông trắng gần giống mèo với thân dài, tứ chi mảnh khảnh nhưng cực khỏe, sở hữu hàm răng thu ngắn kéo dài tùy ý, móng vuốt sắc bén, có thể ẩn mình hàng giờ chờ chực con mồi. Chúng đi thành nhóm và sẽ tấn công ngay khi có cơ hội. Bởi vậy người thám hiểm Vương Quốc Cũ luôn đi thành nhóm đông, ít nhất phải từ bảy người trở lên.
Nghĩ đến lũ quái vật, Vô Phong bỗng nghe bóng tối vọng lên vài tiếng hú, có thể là thú săn đêm bình thường mà cũng có thể là bọn rúc nhủi. Nhưng dù là thứ gì thì hắn phải khẩn trương rời khỏi đây. Vô Phong kiểm tra hộp đựng sau lưng, thấy di cốt vẫn yên vị trong lớp mút nhung, không chút tổn hại hay suy chuyển. Hắn mở ba lô tìm đồ thiết yếu. Bên trong có quần áo, đèn pin, súng ngắn, lựu đạn, băng đạn, đá mài kiếm, dụng cụ điện tử, đồ sơ cứu, vài món quà tặng bánh kẹo cùng con thỏ vải từ đứa bé Át Sa họ Cát Giá… nhưng tất cả đều không phải thứ mà hắn cần. Có lúc, hắn nghĩ rằng đã làm mất nó.
Lần tay qua đống tạp phí lù, Vô Phong tạm thở phào khi mò được một chiếc bật lửa. Hồi rời Phi Thiên thành đến vùng Mù Thủy, hắn được Tiểu Hồ tặng thứ này nhưng chưa từng sử dụng[1]. Hắn vận nội lực bật lửa để chắc chắn nó vẫn hoạt động tốt, sau gắn nó vào cái khoen ở gốc cán thanh kiếm Pháo Tép. Hắn lôi ra quần áo rồi cắt chúng thành nhiều mảnh nhét túi quần, giữ một mảnh buộc kín đầu nhằm che đi màu tóc đỏ nổi bật giữa đêm trăng nhập nhoạng. Xong xuôi đâu đấy, hắn vội vã chạy vào bóng tối, không quên kích hoạt thiết bị khẩn cấp đeo ở vai. Nhờ thiết bị này, đại thống lĩnh Khai Y sẽ biết hắn gặp nguy hiểm và cử người giúp đỡ. Hắn hy vọng người Băng Hóa tỏ lòng tốt dù rằng “Người Băng Hóa không bao giờ tốt”.
-Si Giáng… cô nghe thấy tôi nói không? Si Giáng?! – Vô Phong gọi vào bộ đàm – Vong Liêm? Vong Liêm đầu trọc?! Hai người nghe tôi nói không? Mấy người đang ở đâu?
Đáp lại tên tóc đỏ là tiếng rè rè vô nghĩa. Vô Phong tự nhủ bọn họ đã chết. Tại chốn hoang vu thăm thẳm này chỉ còn hắn và Thú truy đuổi nhau. Bị văng khỏi phi thuyền với tốc độ cao, người thường như Si Giáng hay Vong Liêm chắc chắn tan xác, nhưng Thú thì không vì gã không phải người. Con quái vật sẽ tỉnh dậy và săn lùng mục tiêu tới lúc hoàn thành nhiệm vụ.
Vô Phong biết điều đó.
Theo ánh đèn pin cùng la bàn chỉ dẫn, Vô Phong chạy về hướng nam. Được một quãng, hắn mở bản đồ xác định lại vị trí của mình, vạch ra con đường ngắn nhất để thoát khỏi khu rừng và chạy ra vùng đồng bằng. Chỉ cần tới được đồng bằng, phi thuyền tiếp viện của Khai Y sẽ đón hắn. Di cốt Biệt Liên Đa Xuyến đang nằm trong tay hắn, Khai Y không thể trở mặt.
Vô Phong leo qua một đám rễ cây bùi nhùi, vung Pháo Tép chặt bớt cây khô lá mục giăng lối chắn đường. Phía sau Vô Phong, bóng đêm vẫn thở phà phà những âm trầm đục như bốc ra từ một dạ dày khổng lồ. Hai mặt trăng lúc tỏ lúc mờ vì mây che khuất, hoặc vì tán rừng chỗ thưa chỗ dày, đẽo khảm những mảng sáng nhợt nhạt trên cổ thụ, cây khô, trên những bức tượng dính tuyết hay những khối kiến trúc đổ nát sót lại của Vương Quốc Thịnh Vượng. Tên tóc đỏ nhảy qua, leo trèo hoặc vung kiếm chặt phăng mọi thứ cản đường. Hắn đang chạy trốn bóng tối, bọn ăn đêm và Thú.
Thú đang đến. Hắn biết điều đó.
Phạt ngang một đống bùi nhùi cành lá khô, Vô Phong hoảng hồn khi thấy một bức tượng người không đầu án ngữ trước mặt. Nhưng chừng ấy chỉ dọa rồ chứ không thể đánh gục hắn. Hắn phải chạy, bởi lẽ nỗi sợ thực sự không ở phía trước mà nằm phía sau. Bóng tối lại phả làn hơi mới vào lưng tên tóc đỏ. Hắn nghe trong làn hơi ấy có tiếng gió hú, thú vật tru, lá khô lạo xạo, răng nghiến trèo trẹo, hơi thở sặc mùi đói khát. Là thật hay tưởng tượng, Vô Phong không chắc. Là bọn ăn đêm, lũ rúc nhủi… hay Thú? – Hắn chẳng rõ.
Có thứ gì đấy tựa những móng tay dài ngoẵng cào lưng Vô Phong. Hắn giật thót đoạn lăn người theo phản xạ, tay rọi đèn pin về đằng sau. Luồng sáng soi ngang dọc, luồn qua tán cây len vào cội rễ sục sạo bóng tối.
Không có gì cả.
Không có ai.
Không có Thú.
Vô Phong thở hồng hộc, quên luôn các vết thương trên thân thể. Có lẽ thứ vừa cào lưng Vô Phong chỉ là ngọn gió hoặc lá khô, hắn vì quá căng thẳng mà phản ứng thái quá. Tên tóc đỏ định thần rồi co giò chạy tiếp. Vết thương bên sườn đang rỉ máu nhưng hắn không được nghỉ. Hắn không thể nghỉ.
Đường đi mỗi lúc khó khăn hơn. Nhiều lối bị cây tán thấp che kín, cành lớn cành nhỏ chen chúc đặc kín, thanh Pháo Tép không sao chém nổi. Vô Phong phải tìm ngả khác, vừa chạy vừa nhìn la bàn để không mất phương hướng. Sương mù bắt đầu xuất hiện. Thứ sương mù băng ở Vương Quốc Cũ vừa dày vừa lạnh, quánh dẻo tựa lớp kẹo đường mỏng bám dính thân thể, khó chịu vô cùng. Giữa lớp sương mù ngưng tụ nhiều tinh thể băng lơ lửng, hễ chạm vào Vô Phong là tan vỡ hoặc rơi lộp độp xuống đất. Vô Phong không thích điều này, hắn đang ồn ào quá mức. Ở rừng sâu, chỉ bản thân khu rừng mới được quyền to tiếng, những thứ khác thì không.
-Hi hi hi…
Vô Phong giật thót, lập tức lẩn ra phía sau gốc cây lá kim, tay trái soi đèn, tay phải nắm chắc kiếm. Đèn rọi bóng tối soi sương mù, hắt luồng sáng lên tán lá um tùm trên cao, dội xuống từng lùm cây xào xạc lá lẫn tuyết. Không có gì. Vẫn không có gì! – Vô Phong tự nhủ. Nhưng hắn cảm giác tiếng cười nào đấy vừa cất lên cùng gió rít. Thú hay cười như thế: điệu cười kệch cỡm, giễu nhại như trêu chọc mà man rợ tựa đồ tể. Từ ngày gặp Thú ở Hồi Đằng, tên tóc đỏ không thể quên thứ âm thanh đó.
Nhưng bóng tối vẫn im lìm. Dường như tên tóc đỏ bị căng thẳng nên thính giác nhãn quan nhạy cảm quá mức, nghe tiếng gió ra tiếng cười, thấy lá rơi mà tưởng kẻ địch. Dù vậy, Vô Phong không lơi là cảnh giác. Hắn lùi bước, tay rọi đèn phía trước phía sau rồi chạy tiếp. Hắn phải chạy thật nhanh.
Thú đang tới.
Dưới ánh trăng, bóng dáng Vô Phong luồn lách lùm cây bụi rậm, nhảy phốc qua đá tảng, chốc chốc chạy vòng quanh những khối kiến trúc cổ xưa đổ nát. Hắn nhận ra cây tán thấp đang ít dần, lùm bụi cũng thưa bớt – những dấu hiệu cho thấy vùng đồng bằng đã rất gần, cách đây khoảng nửa tiếng đi bộ. Nhưng đường tới đó không dễ dàng. Trong gió tuyết táp mặt, Vô Phong nghe thấy vài âm sắc mỏng mảnh như tiếng rít vọng ra từ kẽ răng. Hắn biết đó là “Kẽ Nứt” – những khe vực nhỏ nằm rải rác giữa các cánh rừng Vương Quốc Cũ.
Tên tóc đỏ dừng chân, mở ba lô lấy kính nhìn đêm, đôi chân dò bước thận trọng. Vội vàng lúc này chỉ mở đường tới Tụ Hồn Hải nhanh hơn. Bởi lẽ Kẽ Nứt có bề rộng chỉ to hơn khúc suối nhưng sâu vô tận, bờ vực đổ dốc được tuyết che kín mà nếu chẳng may dẫm vào sẽ trượt chân, không sao dừng được. Chúng đã ở đây trước khi Vương Quốc Thịnh Vượng thành lập, trước cả khi người phương bắc hình thành bộ tộc. Người ta đồn thổi dưới đáy Kẽ Nứt có một vương quốc khác, một thế giới khác. Nhưng Vô Phong không còn hơi đâu tò mò. Hắn cần sống.
-Hi hi hi…
Vô Phong lập tức quay lại. Hắn không giật mình. Hắn đã chuẩn bị cho tình huống này. Bóng tối vẫn im lìm. Tên tóc đỏ liền nhào qua, nấp mình sau một gốc cây lá kim rồi thủ thanh Pháo Tép ngang ngực. Giờ này, hắn dám khẳng định thứ âm thanh nọ là điệu cười kệch cỡm ưa giễu nhại đồng thời là tiếng cười đồ tể từng giết hàng trăm người ở sa mạc Hồi Đằng.
Thú đang ở đây.
Chắc chắn Thú đang ở đây.
Con quái vật đang ở đây.
Có tiếng bước chân. Có tiếng nghiến răng. Có tiếng va đập vào những tinh thể băng trong sương mù. Có sự tăng tốc hối hả nhịp thở. “Đến rồi! Đến rồi!” – Vô Phong thở gấp, mắt liếc sang trái. Ở phía đó, một bóng đen vụt tới mang theo móng vuốt lẫn răng nanh thở hơi tanh lòm. Hắn ngả người vung kiếm theo bản năng. Thanh Pháo Tép quật trúng cái bóng, tiếng rên ư ử phát ra ngay tức khắc. Cái bóng ngã xuống, trượt dài trên tuyết. Nhưng chưa hết. Một cái bóng khác hùng hục chạy đến, cũng răng nanh, cũng móng vuốt. Không còn đà vung kiếm, Vô Phong liền nhảy sang, vừa kịp thoát một cú táp mạnh bạo. Hắn lăn lông lốc đoạn rọi đèn pin về hướng những cái bóng.
Không phải Thú, mà là rúc nhủi. Lũ săn đêm đã tới. Một con bị thương với vệt máu kéo lê trên tuyết, con còn lại nhe răng với Vô Phong, bốn chiếc năng thụt ra co vào như lời dọa dẫm. Con thú không sợ ánh đèn pin, càng không sợ thanh Pháo Tép của tên tóc đỏ bởi nó còn đồng bọn. Chỉ vài giây sau, đàn rúc nhủi gồm sáu con lộ diện từ sau những gốc cây. Chúng bao vây Vô Phong, cặp mắt màu xanh tím ma quái định vị sẵn mục tiêu cắn xé. Tên tóc đỏ rọi đèn pin, chúng nheo mắt gào ầm ĩ đoạn chậm rãi tiến đến. Lũ thú không sợ ánh sáng.
-Thế cơ đấy! – Vô Phong gằn giọng – Vậy thế này thì sao?
Tên tóc đỏ vận lực. Chiếc bật lửa gắn ở móc khoen Pháo Tép bùng cháy tạo ngọn lửa bao trùm Pháo Tép, biến thanh kiếm thành ngọn đuốc nóng bỏng. Nhờ Phong kỹ, tên tóc đỏ có thể khuếch đại ngọn lửa và chừng nào hắn còn nội lực, chiếc bật lửa còn cháy. Vừa thấy hơi lửa, lũ rúc nhủi rú lên từng tràng. Chúng không sợ ánh sáng hiện đại mà khiếp hãi ánh sáng nguyên thủy. Vô Phong vung vẩy kiếm, hơi nóng hực tràn ra thiêu đốt tinh thể băng lơ lửng, hất vào mặt lũ rúc nhủi. Chúng gào rú, cắn táp nhặng xị nhưng không con nào dám thử sức với ngọn lửa. Sau rốt cả đàn quái vật hò nhau rút lui, bỏ mặc con bị thương ở lại. Chúng đủ thông minh để đánh giá con mồi. Vô Phong thở phào.
Đương trấn tĩnh, Vô Phong chợt nghe tiếng chạy đằng sau lưng. Chạy nhanh. Rất nhanh! – Hắn tự nhủ đoạn quay lại vung kiếm. Ánh lửa chớp nhoáng cho hắn thấy một con quái vật mảnh khảnh với tứ chi dài ngoẵng. Nhưng đó không phải rúc nhủi bởi lẽ không con rúc nhủi nào có mái tóc nhờn nhẫy, đeo kính râm và một cái miệng biết cười. Ở khoảnh khắc đó, con quái vật đã cười.
Con quái vật cúi người né kiếm, tay phải vươn đến, năm đầu ngón bật ra vuốt kim loại cắm vào bụng Vô Phong rồi nhấc bổng cả tên tóc đỏ lên không trung. Con quái vật chạy rầm rập, lấy thân thể Vô Phong húc vào thân cây đến “bình” một tiếng, bộ vuốt cắm vào sâu hơn, chừng như sắp chạm tới ổ ruột. Tên tóc đỏ đau thấu xương, hắn thở:
-Thú… là mày… là mày…
-Chào bé Vô Phong dễ thương! Tao đến rồi đây! – Thú cười hềnh hệch, hàm răng bịt sắt nhe nhởn – Bé hư quá, đi chơi không về! Tới giờ về nhà rồi!
Gã bóp mạnh, bộ vuốt chực đâm sâu hơn và lôi hết ổ ruột của Vô Phong ra ngoài. Tên tóc đỏ vội túm tay Thú, đau tới nỗi không thể hô mật khẩu triệu hồi thần hộ mệnh, gương mặt đỏ lựng gần bằng màu tóc. “Vô Phong là đồ cà tẩm!” – Chỉ mấy chữ nhưng hắn không nói nổi. Con quái vật ghé sát mặt gần tên tóc đỏ, cười khà khà:
-Nào, nào, bé cưng! Ngoan! Ngoan nào! Ui Vạn Thế ơi, bé ngoan phải nghe lời người lớn! Hi hi hi! – Thú thọc tay mạnh hơn, năm đầu vuốt lủng sâu da thịt chảy ròng máu – Ngoài này lạnh lắm, bé cưng không nên chạy lung tung, bé cưng theo ta về nhà thôi! Ôi chu choa, đừng chống cự nữa, phải nghe lời người lớn chứ?!
Vô Phong nghiến răng, thanh quản bị đau đớn bóp nghẹt, không nói nổi một chữ rõ ràng. Hắn đang cận kề cái chết. Cùng lúc đó, đôi mắt hắn tràn ngập màu đỏ. Không phải máu, mà là sắc đỏ quỷ quái luôn ám ảnh hắn trong giấc ngủ hay những thời khắc nguy hiểm nhất. Ở thẳm sâu thâm tâm, nó đang thuyết phục hắn rằng hãy để nó chữa trị vết thương và điều khiển thân thể. “Giải thoát cho tao, rồi chúng ta sẽ trở thành một!” – Sắc đỏ quỷ quái liên tục kêu gào. Giờ phút đó, Vô Phong đã buông xuôi.
Cuộc giằng co tới hồi ngã ngũ, Vô Phong không thể chịu đựng lâu hơn. Bỗng từ sương mù, một bóng đen khác bất thình lình xuất hiện. Vào đúng tầm, bóng đen nọ vung lên thanh kiếm màu xám bạc nhằm thẳng đầu Thú. Con quái vật kính râm phản đòn, cẳng tay trái bật ra lưỡi đao xỉn chống đỡ. Tiếng va chạm vang dội khắp khoảnh rừng, những tinh thể băng lơ lửng giữa sương mù rung bần bật. Thanh kiếm xám bạc rung bần bật, ngân âm sắc chói lói chọc thẳng vào màng nhĩ của Thú, xoắn nghẹt từng dây thần kinh não. Thứ bí kỹ khuếch đại âm thanh của Si Giáng mạnh mẽ gấp nhiều lần vẻ ngoài nhỏ nhắn của cô nàng. Con quái vật choáng váng, thân thể trong phút chốc bủn rủn mềm nhũn. Chẳng bỏ lỡ thời cơ, Vô Phong liền đấm vào mặt Thú rồi đạp gã ra, bàn tay móng vuốt rời ổ bụng mang theo vài miếng da thịt lẫn máu văng tung tóe. Tên tóc đỏ tạm thời được cứu.
Vô Phong đổ gục. Hắn lồm cồm bò dậy, rút những mảnh vải trong túi quần bịt miệng vết thương, lại quấn chúng thành nhiều vòng siết chặt cơ bụng. Máu chảy nhiều, chừng như dạ dày đã tổn thương song chưa quá nguy hiểm. Hắn học cách tự sơ cứu này từ người Tuyệt Tưởng Thành, nó không thực sự tốt nhưng sẽ giúp hắn cầm cự phần nào. Đợi thần tình trấn tĩnh, hắn ngẩng mặt lên và nhận ra cái bóng vừa cứu mình là Si Giáng. Cô gái chưa chết. Không giống một cô gái vô tư vui vẻ, đôi mắt Si Giáng bây giờ chỉ còn giận dữ. Cô ả đánh hăng, liên tục chém xả mấy nhát trên người Thú. Dường như nữ thần Nê Mê đã bảo hộ Si Giáng trước cái chết và dẫn cô gái đến tận đây để báo thù.
Phiền nỗi báo thù với Thú là câu chuyện khác. Bị chém lốc da thịt nhưng con quái vật không chùn bước mà cười ầm ĩ. Sau ít phút khổ sở chịu đòn, gã dùng bộ đao ở cẳng tay lẫn móng vuốt phản đòn Si Giáng tới tấp. Cô gái dần lọt thỏm trước con quái vật cao hơn hai mét. Một chút bất cẩn, Si Giáng trượt chân ngã ngửa. Thú liền bổ tới, hai lưỡi đao cắm xuống một góc vuông cuồng bạo. Si Giáng chỉ kịp giương ngang kiếm đỡ đòn. Thanh kiếm xám bạc xẻ sâu vào tay Thú nhưng con quái vật không ngừng, lại còn khoái trá hơn. Gã nhìn Si Giáng qua cặp kính râm, chặc chặc lưỡi như dỗ dành trẻ con:
-Nào, bé cưng ngoan nào! Không được cãi lời người lớn! Ồ, sao gương mặt bé quen thế? Tao đã gặp ở đâu rồi nhỉ? Sao tao không nhớ nhỉ? Á há há!
Thú nhe răng cười, bộ hàm bọc sắt nhểu dãi. Si Giáng gào lên vì kinh tởm và vì mũi đao đang xuyên qua da thịt của cô nàng. Thấy vậy, Vô Phong lấy hơi tàn rút súng đoạn bóp cò, súng nổ liên hồi, những tia đạn vàng găm ngập thân thể Thú. Con quái vật khựng lại đôi chút vì chấn động. Ngay lúc ấy, Si Giáng vận lực, thanh kiếm xám bạc chia đôi: một nửa vẫn cắm ngập tay Thú, nửa kia tách rời cùng những sợi dây kim loại mỏng mảnh. Cô nàng lách người thoát ra, lanh lẹ điều khiển bó dây kim loại trói người Thú rồi vòng lên siết chặt cổ con quái vật. Bó dây kim loại nghiến sâu da thịt, Thú gầm lên, cổ họng sùi bọt. Si Giáng đạp một chân lên lưng gã làm điểm tựa rồi kéo dây mạnh hơn. Cô nàng thở hồng hộc:
-Chết đi… thằng khốn… mày phải chết…
Vô Phong biết rõ vũ khí của Si Giáng. Nó vốn là hai thanh kiếm, gọi là “Vĩ” và “Cầm”. Sau ngày Si Thăng chết, cả hai nhập thành một. Thanh kiếm Vĩ Cầm có thể tách đôi và siết cổ đối thủ bằng dây kim loại tổng hợp; giả sử Si Thăng còn sống và phối hợp với Si Giáng, Thú đã đứt đầu từ lâu. Thần Nê Mê đang phù hộ cho Si Giáng.
Nhưng thần Nê Mê tính nợ giữa người với người, không tính nợ với quái vật.
Bị chém, bị bắn, bị đâm, bị trói chặt nhưng Thú không cạn sức. Con quái vật gồng lưng đẩy ngược chân Si Giáng, sau đó chạy giật lùi đẩy cả hai vào gốc cây, tán lá rung dữ dội rũ tuyết. Cả tấm lưng bị va đập, Si Giáng choáng váng và vô thức buông dây kim loại. Được giải thoát, con quái vật gầm lên vui sướng rồi quay lại bóp cổ cô gái nhấc bổng lên. Si Giáng nghẹt thở, chỉ kịp quay ra nhìn Vô Phong, môi mấp máy:
-Chạy… chạy đi…
Thú cười hỉ hả. Con quái vật vung đao đâm lủng ngực cô gái, máu túa dòng chảy đẫm tuyết. Si Giáng thở hấp hối, bàn tay cố gắng cào cấu gương mặt Thú trong bất lực. Gã quái vật kính râm cười, sau rút đao, ném cô gái đi như quăng đồ vật đã hết giá trị. Gã khạc nhổ đống máu:
-Chà, chà! Thật mệt à nha! Giờ thì tao với mày tiếp tục nói chuyện nhé, Phong? Ủa, Phong…? Ủa? Ủa??? Mày đâu rồi? Ủa? Mày đâu rồi, Phong? Mày trốn đâu rồi? Sao lại trốn thế? Tao chưa nói chuyện xong với mày mà?
Trước mặt Thú, tên tóc đỏ đã biến mất. Con quái vật kính râm mò tới chỗ Vô Phong vừa nằm, quệt dấu máu vào lưỡi rồi nhai nuốt, hít hửi. Gã cười:
-Ồ không, mày không đi đâu. Mày đang ở đây, mày đang chơi trốn tìm với tao, đúng không? Tao biết mà! Cục cưng Vô Phong bé bỏng của tao không bỏ rơi tao! Chúng mình chơi trốn tìm, nha? Tao đi tìm mày, nha? Ôi chu choa, bé cưng Vô Phong muốn chơi kìa!
Con quái vật khom người hít hửi, bò trên đất bằng cả tay lẫn chân như con chó săn mồi. Cách đấy chục mét, Vô Phong ẩn mình giữa lùm cây và nín thở quan sát Thú. Hắn không còn khả năng chiến đấu, chất độc đã lan khắp cơ thể, thương thế vượt quá sức chịu đựng. Hắn chỉ còn cách trốn, nhưng trốn tới bao giờ và tới khi nào trước con quỷ đeo kính râm kia thì hắn không biết. Lúc này, con quỷ đó hết trườn mình trên tuyết lại dò dẫm các gốc cây, vừa săn lùng con mồi vừa ngêu ngao:
-Bé Vô Phong ơiiiiiiiii! Bé Vô Phong ààààààà! Có nghe thấy tao nói gì không? Ra đây chơi nào! Bé Vô Phong ààààà! Ôi chu choa, ra đây nào, rồi chúng ta cùng chơi! Hi hi hi!
Nhưng cảnh tượng mở ra trước mắt Vô Phong lại hoàn toàn khác. Không phải tuyết, không có xác chết, cũng chẳng có phi thuyền cháy hay bóng tối đen đặc nào.
Lúc này, tên tóc đỏ đang dạo bộ trên một con đường với nhiều tòa nhà hình vòng cung màu trắng ngà. Chúng nằm bên bờ sông chảy dọc thành phố, bao các khúc lượn và trông xuống mặt nước bằng dãy cửa sổ lớn lợp kính nhiều màu. Trời quang, sông dềnh nắng hắt lên cửa sổ từng đụn băng tuyết còn sót lại sau đêm lạnh giá. Nắng ấm hanh khô len lỏi khắp nơi tựa sự hân thưởng cho thành phố đã chịu đựng mùa đông buốt ẩm kéo dài. Con người nhào ra phố rong chơi, ăn uống, mua sắm, kể lể vô khối chuyện buồn chán trong những ngày nằm nhà tránh rét. Máy chiếu ba chiều, điện thoại… đủ thứ phương tiện liên lạc hiện đại nhưng cư dân thành phố này vẫn muốn chia sẻ với nhau như thế.
Thong dong giữa dòng người, tên tóc đỏ vô tình lắng nghe nhiều câu chuyện không đầu không cuối. Hắn hiểu nhiều điều mà cũng có điều chẳng biết. Nhưng dù hiểu dù không thì hắn vẫn cảm giác thế giới rộng hơn một ít, lớn hơn một ít. Khi nương nhờ bản thân trong những chuyện kể, hắn mường tượng mình đang dạo qua nhiều thế giới, nhiều khung cảnh và được “sống”.
Dạo bộ một quãng, tên tóc đỏ dừng chân ở băng ghế công cộng dưới một cây phong trụi lá rồi ườn mình tận hưởng nắng ấm thanh bình. Phóng mắt qua tán cây trọc, hắn nhìn ngắm từng bức hình họa trên các ô cửa sổ lợp kính nhiều màu rồi chăm chú từng đường nét diễn tả Vạn Thế, Nữ Thần Tiên Tri, Bát Đại Hộ Vệ, những vị vua của triều đại Thần Đế từng cai trị Phi Thiên, những vị thần đã lùi vào dĩ vãng hay truyền thuyết cổ xưa ít người biết đến. Hắn biết rõ thành phố này. “Cội thành” – mọi người gọi thành phố này như thế – một nơi đầy tác phẩm nghệ thuật, di tích quá khứ phản chiếu Tâm Mộng. Ở đây, hắn tự do ngắm nhìn thế giới mà không bị thế giới phán xét. Ở đây hắn được sống. Hắn yêu Cội thành.
“Đang nhìn gì vậy, Phong? À, các bức họa hình? Đó là phong cách nghệ thuật triều đại Thần Đế, gọi là “họa kính”. Người thời ấy không thể hiện tranh vẽ lên giấy mà vẽ trên kính. Họ trưng bày họa kính ở nơi công cộng cho mọi người bình phẩm và phơi ra trước cát bụi thời gian. Nếu các vị thần động lòng, họa kính sẽ trường tồn, còn không nó sẽ nhạt màu và xấu xí, cuối cùng bị gỡ bỏ. Thời đó, họa sĩ giỏi nhất không phải người vẽ đẹp nhất, mà là người sở hữu họa kính lâu bền nhất. Họ quan niệm nghệ thuật khác chúng ta bây giờ…”
Lời thuyết giảng cứ thế rót vào tai Vô Phong bất chấp hắn nghe hay không. Nó được cất lên bằng giọng nữ thanh, cao, hơi lảnh lót, chừng như xuất phát từ một cổ họng ưa cười. Nhưng tên tóc đỏ chẳng lấy làm phiền phức. Hắn biết chủ nhân của giọng nói ấy, biết rằng người đó sẽ vặn vẹo mình bằng những lời nhõng nhẽo khó trả lời.
“Sao vậy, Phong? Anh nghĩ gì thế? Chắc chắn là anh đang nghĩ. Hãy nói cho em nghe! Không nói? Anh làm vậy mà cũng thấy được ư? Thì anh cứ làm đi, em sẽ không buồn đâu, rồi một ngày nào đấy anh sẽ thấy hối hận và day dứt! Anh cảm thấy làm vậy mà vẫn hít thở không khí được à? Anh cảm thấy làm vậy mà tim phổi vẫn tuần hoàn máu được à?”
Đồng hành với mấy lời kể trên là mái tóc màu hạt dẻ cùng đôi mắt xanh lơ đầy sức sống. Vô Phong giơ tay đầu hàng đoạn mỉm cười. Hắn đã quen hình ảnh này như quen thuộc đường đi lối lại trong thành phố. Và hắn cũng yêu mái tóc hạt dẻ lẫn đôi mắt xanh lơ như yêu Cội thành.
“Tôi đang nghĩ về thứ em nói… họa kính… phải, là thứ đó. Tôi nghĩ mình giống họa kính. Tôi không biết diễn đạt như em, nhưng tôi cảm giác mình giống thứ đó. Chính bản thân tôi phản chiếu những gì tôi đã, đang và sẽ làm, giống các họa kính. Em biết đấy, tôi là lính Thổ Hành. Vạn Thế sẽ phán xét tôi như phán xét các họa kính. Tôi được sống thanh thản hay phải đền tội đều do cây mẹ quyết định. Một lúc nào đấy, Vạn Thế sẽ định đoạt số mệnh cho tôi.”
Vô Phong không lảm nhảm. Hắn biết mình nói gì, thậm chí hình dung được viễn cảnh đương chờ sẵn ở tương lai. Trong tương lai đó, hắn một mình lê bước giữa bóng tối, cuối cùng gục xuống, chịu đày đọa hàng thiên niên kỷ trước khi bị màu đen nuốt chửng. Vốn dĩ hắn không suy nghĩ nhiều như thế bởi hắn chỉ “tồn tại”, nhưng kể từ lúc gặp cô gái tóc hạt dẻ, hắn biết “sống” đồng thời biết cả “chết”. Hắn nhận ra chỉ có sống thực sự mới biết đến cái chết thực sự.
“Liệu rằng Vạn Thế phán xét chúng ta như đã làm điều tương tự với Năm Đế Chế Cổ Đại? Em không tin đâu! Đó chỉ là giáo điều mà Thánh Vực dạy chúng ta, chẳng có một bằng chứng rõ ràng nào hết! Phán xét ư? Cái chết không phải là phán xét, nó là món quà mà Tử Thần gửi tặng con người để họ biết cách sống. Tử Thần không phán xét ai, Vạn Thế càng không. Chúng ta phán xét lẫn nhau và tự phán xét chính mình mà thôi, vậy nên họ mới lập ra tòa án thay vì dẫn nhau tới và chờ đợi thánh thần lên tiếng. Cứ sống thôi, Phong à, kệ quách mọi thứ! Sống tới khi nào Tử Thần gõ cửa, ta sẽ vùng vẫy chống lại ông ta, hoặc mời Tử Thần trò chuyện lần cuối trước khi theo ông ta tới Tụ Hồn Hải. Anh đáng được sống mà?! Tại sao anh không nghĩ mọi chuyện đơn giản hơn nhỉ?”
Mái tóc màu hạt dẻ đung đưa trước mắt Vô Phong, vài sợi tóc khẽ rây lên với gió rồi đùa cợt nắng ấm. Cô gái nói đúng. Ở đây chẳng có ai phán xét hắn. Ở đây và ở bên cô gái tóc màu hạt dẻ, hắn được sống đàng hoàng.
Hôm ấy nắng đẹp như sự hân thưởng từ Vạn Thế ban cho Vô Phong.
*
* *
Tên tóc đỏ mở mắt, đầu ong ong. Mùi lửa cháy, mùi điện bốc khét lẹt, gió tuyết lạnh toát cùng những cơn đau thể xác đang tấn công ngũ quan của Vô Phong. Không còn nắng ấm thanh bình hay những tòa nhà lắp họa kính, đây là thực tại khắc nghiệt ở Vương Quốc Cũ.
Lúc này, Vô Phong bị kẹt dưới một đống thiết bị máy móc nặng như cối câm, chúng bị long khỏi trần phi thuyền sau vụ va chạm. Vừa mệt vừa đau nhưng hắn cố lèn người, hất đổ đống máy móc bằng bả vai và lưng. Mỗi lần gồng sức, hắn cảm thấy nội tạng sắp phọt qua vết đâm bên sườn phải, chảy túa lua thành một đống sệt bết đặc dính. Kiên trì mãi, rốt cục tên tóc đỏ cũng thoát ra. Hắn nằm vật trên mặt sàn ngổn ngang rồi thở hồng hộc, hầu như phó mặc số phận cho may rủi. Nếu Thú xuất hiện, sinh vật săn đêm đi ngang qua hoặc phi thuyền chập điện phát nổ thì hắn cũng chẳng thể làm gì. Sức người đã đến giới hạn.
Nhưng chẳng có gì xảy ra ngoài gió tuyết gào thét trên ngọn rừng. Vô Phong nhổm dậy nhìn quanh. Khung cảnh tù mù dưới ánh đèn đỏ tù mù, mọi thứ đều bất động. Cách Vô Phong dăm bước, ông chuyên gia khảo cổ Pháp Lãi nằm ngửa trên ghế, hai mắt nhắm nghiền như say ngủ. Tên tóc đỏ lê thân tới chỗ Pháp Lãi đoạn cất lời:
-Ông già? Ông già! Nghe tôi nói gì không?!
Pháp Lãi không đáp. Vô Phong cũng ngừng gọi khi nhận ra nửa sau đầu của ông chuyên gia chảy ròng ròng máu, chừng như bị va đập rất mạnh khi phi thuyền cắm mặt tiếp đất. Vô Phong không thể làm gì hơn với thương tích kiểu này. Hắn mò lên khoang lái chính, tiếp tục phát hiện hai phi công đều đã chết. Tay lái chính bị đạn bắn, gã lái phụ bị một nhành cây lớn đâm thủng ngực. Tại đây, Vô Phong là sinh mạng duy nhất còn tồn tại.
Tên tóc đỏ rời phi thuyền. Gió lạnh buốt thấu tim phổi làm hắn ho sù sụ. Qua tán rừng rậm rạp, hắn trông thấy một bầu trời quang đãng cùng hai mặt trăng đang rọi qua lớp mây mỏng. Nhưng chừng ấy ánh sáng chỉ làm nổi lên những gờ gợn sần sùi trên cổ thụ tán lá thấp chen chúc hay những cung đường mập mờ đầy nguy hiểm dưới tán cây lá kim, chứ chẳng thể soi rọi bóng tối chốn rừng sâu. Từ bóng tối đen thẳm đó đương vọng ra vô số âm thanh đáng ngờ làm Vô Phong rét gáy. Rừng Vương Quốc Cũ không có loài tàn ảnh giống miền cực bắc song lại có lũ “rúc nhủi” – một loại quái vật lông trắng gần giống mèo với thân dài, tứ chi mảnh khảnh nhưng cực khỏe, sở hữu hàm răng thu ngắn kéo dài tùy ý, móng vuốt sắc bén, có thể ẩn mình hàng giờ chờ chực con mồi. Chúng đi thành nhóm và sẽ tấn công ngay khi có cơ hội. Bởi vậy người thám hiểm Vương Quốc Cũ luôn đi thành nhóm đông, ít nhất phải từ bảy người trở lên.
Nghĩ đến lũ quái vật, Vô Phong bỗng nghe bóng tối vọng lên vài tiếng hú, có thể là thú săn đêm bình thường mà cũng có thể là bọn rúc nhủi. Nhưng dù là thứ gì thì hắn phải khẩn trương rời khỏi đây. Vô Phong kiểm tra hộp đựng sau lưng, thấy di cốt vẫn yên vị trong lớp mút nhung, không chút tổn hại hay suy chuyển. Hắn mở ba lô tìm đồ thiết yếu. Bên trong có quần áo, đèn pin, súng ngắn, lựu đạn, băng đạn, đá mài kiếm, dụng cụ điện tử, đồ sơ cứu, vài món quà tặng bánh kẹo cùng con thỏ vải từ đứa bé Át Sa họ Cát Giá… nhưng tất cả đều không phải thứ mà hắn cần. Có lúc, hắn nghĩ rằng đã làm mất nó.
Lần tay qua đống tạp phí lù, Vô Phong tạm thở phào khi mò được một chiếc bật lửa. Hồi rời Phi Thiên thành đến vùng Mù Thủy, hắn được Tiểu Hồ tặng thứ này nhưng chưa từng sử dụng[1]. Hắn vận nội lực bật lửa để chắc chắn nó vẫn hoạt động tốt, sau gắn nó vào cái khoen ở gốc cán thanh kiếm Pháo Tép. Hắn lôi ra quần áo rồi cắt chúng thành nhiều mảnh nhét túi quần, giữ một mảnh buộc kín đầu nhằm che đi màu tóc đỏ nổi bật giữa đêm trăng nhập nhoạng. Xong xuôi đâu đấy, hắn vội vã chạy vào bóng tối, không quên kích hoạt thiết bị khẩn cấp đeo ở vai. Nhờ thiết bị này, đại thống lĩnh Khai Y sẽ biết hắn gặp nguy hiểm và cử người giúp đỡ. Hắn hy vọng người Băng Hóa tỏ lòng tốt dù rằng “Người Băng Hóa không bao giờ tốt”.
-Si Giáng… cô nghe thấy tôi nói không? Si Giáng?! – Vô Phong gọi vào bộ đàm – Vong Liêm? Vong Liêm đầu trọc?! Hai người nghe tôi nói không? Mấy người đang ở đâu?
Đáp lại tên tóc đỏ là tiếng rè rè vô nghĩa. Vô Phong tự nhủ bọn họ đã chết. Tại chốn hoang vu thăm thẳm này chỉ còn hắn và Thú truy đuổi nhau. Bị văng khỏi phi thuyền với tốc độ cao, người thường như Si Giáng hay Vong Liêm chắc chắn tan xác, nhưng Thú thì không vì gã không phải người. Con quái vật sẽ tỉnh dậy và săn lùng mục tiêu tới lúc hoàn thành nhiệm vụ.
Vô Phong biết điều đó.
Theo ánh đèn pin cùng la bàn chỉ dẫn, Vô Phong chạy về hướng nam. Được một quãng, hắn mở bản đồ xác định lại vị trí của mình, vạch ra con đường ngắn nhất để thoát khỏi khu rừng và chạy ra vùng đồng bằng. Chỉ cần tới được đồng bằng, phi thuyền tiếp viện của Khai Y sẽ đón hắn. Di cốt Biệt Liên Đa Xuyến đang nằm trong tay hắn, Khai Y không thể trở mặt.
Vô Phong leo qua một đám rễ cây bùi nhùi, vung Pháo Tép chặt bớt cây khô lá mục giăng lối chắn đường. Phía sau Vô Phong, bóng đêm vẫn thở phà phà những âm trầm đục như bốc ra từ một dạ dày khổng lồ. Hai mặt trăng lúc tỏ lúc mờ vì mây che khuất, hoặc vì tán rừng chỗ thưa chỗ dày, đẽo khảm những mảng sáng nhợt nhạt trên cổ thụ, cây khô, trên những bức tượng dính tuyết hay những khối kiến trúc đổ nát sót lại của Vương Quốc Thịnh Vượng. Tên tóc đỏ nhảy qua, leo trèo hoặc vung kiếm chặt phăng mọi thứ cản đường. Hắn đang chạy trốn bóng tối, bọn ăn đêm và Thú.
Thú đang đến. Hắn biết điều đó.
Phạt ngang một đống bùi nhùi cành lá khô, Vô Phong hoảng hồn khi thấy một bức tượng người không đầu án ngữ trước mặt. Nhưng chừng ấy chỉ dọa rồ chứ không thể đánh gục hắn. Hắn phải chạy, bởi lẽ nỗi sợ thực sự không ở phía trước mà nằm phía sau. Bóng tối lại phả làn hơi mới vào lưng tên tóc đỏ. Hắn nghe trong làn hơi ấy có tiếng gió hú, thú vật tru, lá khô lạo xạo, răng nghiến trèo trẹo, hơi thở sặc mùi đói khát. Là thật hay tưởng tượng, Vô Phong không chắc. Là bọn ăn đêm, lũ rúc nhủi… hay Thú? – Hắn chẳng rõ.
Có thứ gì đấy tựa những móng tay dài ngoẵng cào lưng Vô Phong. Hắn giật thót đoạn lăn người theo phản xạ, tay rọi đèn pin về đằng sau. Luồng sáng soi ngang dọc, luồn qua tán cây len vào cội rễ sục sạo bóng tối.
Không có gì cả.
Không có ai.
Không có Thú.
Vô Phong thở hồng hộc, quên luôn các vết thương trên thân thể. Có lẽ thứ vừa cào lưng Vô Phong chỉ là ngọn gió hoặc lá khô, hắn vì quá căng thẳng mà phản ứng thái quá. Tên tóc đỏ định thần rồi co giò chạy tiếp. Vết thương bên sườn đang rỉ máu nhưng hắn không được nghỉ. Hắn không thể nghỉ.
Đường đi mỗi lúc khó khăn hơn. Nhiều lối bị cây tán thấp che kín, cành lớn cành nhỏ chen chúc đặc kín, thanh Pháo Tép không sao chém nổi. Vô Phong phải tìm ngả khác, vừa chạy vừa nhìn la bàn để không mất phương hướng. Sương mù bắt đầu xuất hiện. Thứ sương mù băng ở Vương Quốc Cũ vừa dày vừa lạnh, quánh dẻo tựa lớp kẹo đường mỏng bám dính thân thể, khó chịu vô cùng. Giữa lớp sương mù ngưng tụ nhiều tinh thể băng lơ lửng, hễ chạm vào Vô Phong là tan vỡ hoặc rơi lộp độp xuống đất. Vô Phong không thích điều này, hắn đang ồn ào quá mức. Ở rừng sâu, chỉ bản thân khu rừng mới được quyền to tiếng, những thứ khác thì không.
-Hi hi hi…
Vô Phong giật thót, lập tức lẩn ra phía sau gốc cây lá kim, tay trái soi đèn, tay phải nắm chắc kiếm. Đèn rọi bóng tối soi sương mù, hắt luồng sáng lên tán lá um tùm trên cao, dội xuống từng lùm cây xào xạc lá lẫn tuyết. Không có gì. Vẫn không có gì! – Vô Phong tự nhủ. Nhưng hắn cảm giác tiếng cười nào đấy vừa cất lên cùng gió rít. Thú hay cười như thế: điệu cười kệch cỡm, giễu nhại như trêu chọc mà man rợ tựa đồ tể. Từ ngày gặp Thú ở Hồi Đằng, tên tóc đỏ không thể quên thứ âm thanh đó.
Nhưng bóng tối vẫn im lìm. Dường như tên tóc đỏ bị căng thẳng nên thính giác nhãn quan nhạy cảm quá mức, nghe tiếng gió ra tiếng cười, thấy lá rơi mà tưởng kẻ địch. Dù vậy, Vô Phong không lơi là cảnh giác. Hắn lùi bước, tay rọi đèn phía trước phía sau rồi chạy tiếp. Hắn phải chạy thật nhanh.
Thú đang tới.
Dưới ánh trăng, bóng dáng Vô Phong luồn lách lùm cây bụi rậm, nhảy phốc qua đá tảng, chốc chốc chạy vòng quanh những khối kiến trúc cổ xưa đổ nát. Hắn nhận ra cây tán thấp đang ít dần, lùm bụi cũng thưa bớt – những dấu hiệu cho thấy vùng đồng bằng đã rất gần, cách đây khoảng nửa tiếng đi bộ. Nhưng đường tới đó không dễ dàng. Trong gió tuyết táp mặt, Vô Phong nghe thấy vài âm sắc mỏng mảnh như tiếng rít vọng ra từ kẽ răng. Hắn biết đó là “Kẽ Nứt” – những khe vực nhỏ nằm rải rác giữa các cánh rừng Vương Quốc Cũ.
Tên tóc đỏ dừng chân, mở ba lô lấy kính nhìn đêm, đôi chân dò bước thận trọng. Vội vàng lúc này chỉ mở đường tới Tụ Hồn Hải nhanh hơn. Bởi lẽ Kẽ Nứt có bề rộng chỉ to hơn khúc suối nhưng sâu vô tận, bờ vực đổ dốc được tuyết che kín mà nếu chẳng may dẫm vào sẽ trượt chân, không sao dừng được. Chúng đã ở đây trước khi Vương Quốc Thịnh Vượng thành lập, trước cả khi người phương bắc hình thành bộ tộc. Người ta đồn thổi dưới đáy Kẽ Nứt có một vương quốc khác, một thế giới khác. Nhưng Vô Phong không còn hơi đâu tò mò. Hắn cần sống.
-Hi hi hi…
Vô Phong lập tức quay lại. Hắn không giật mình. Hắn đã chuẩn bị cho tình huống này. Bóng tối vẫn im lìm. Tên tóc đỏ liền nhào qua, nấp mình sau một gốc cây lá kim rồi thủ thanh Pháo Tép ngang ngực. Giờ này, hắn dám khẳng định thứ âm thanh nọ là điệu cười kệch cỡm ưa giễu nhại đồng thời là tiếng cười đồ tể từng giết hàng trăm người ở sa mạc Hồi Đằng.
Thú đang ở đây.
Chắc chắn Thú đang ở đây.
Con quái vật đang ở đây.
Có tiếng bước chân. Có tiếng nghiến răng. Có tiếng va đập vào những tinh thể băng trong sương mù. Có sự tăng tốc hối hả nhịp thở. “Đến rồi! Đến rồi!” – Vô Phong thở gấp, mắt liếc sang trái. Ở phía đó, một bóng đen vụt tới mang theo móng vuốt lẫn răng nanh thở hơi tanh lòm. Hắn ngả người vung kiếm theo bản năng. Thanh Pháo Tép quật trúng cái bóng, tiếng rên ư ử phát ra ngay tức khắc. Cái bóng ngã xuống, trượt dài trên tuyết. Nhưng chưa hết. Một cái bóng khác hùng hục chạy đến, cũng răng nanh, cũng móng vuốt. Không còn đà vung kiếm, Vô Phong liền nhảy sang, vừa kịp thoát một cú táp mạnh bạo. Hắn lăn lông lốc đoạn rọi đèn pin về hướng những cái bóng.
Không phải Thú, mà là rúc nhủi. Lũ săn đêm đã tới. Một con bị thương với vệt máu kéo lê trên tuyết, con còn lại nhe răng với Vô Phong, bốn chiếc năng thụt ra co vào như lời dọa dẫm. Con thú không sợ ánh đèn pin, càng không sợ thanh Pháo Tép của tên tóc đỏ bởi nó còn đồng bọn. Chỉ vài giây sau, đàn rúc nhủi gồm sáu con lộ diện từ sau những gốc cây. Chúng bao vây Vô Phong, cặp mắt màu xanh tím ma quái định vị sẵn mục tiêu cắn xé. Tên tóc đỏ rọi đèn pin, chúng nheo mắt gào ầm ĩ đoạn chậm rãi tiến đến. Lũ thú không sợ ánh sáng.
-Thế cơ đấy! – Vô Phong gằn giọng – Vậy thế này thì sao?
Tên tóc đỏ vận lực. Chiếc bật lửa gắn ở móc khoen Pháo Tép bùng cháy tạo ngọn lửa bao trùm Pháo Tép, biến thanh kiếm thành ngọn đuốc nóng bỏng. Nhờ Phong kỹ, tên tóc đỏ có thể khuếch đại ngọn lửa và chừng nào hắn còn nội lực, chiếc bật lửa còn cháy. Vừa thấy hơi lửa, lũ rúc nhủi rú lên từng tràng. Chúng không sợ ánh sáng hiện đại mà khiếp hãi ánh sáng nguyên thủy. Vô Phong vung vẩy kiếm, hơi nóng hực tràn ra thiêu đốt tinh thể băng lơ lửng, hất vào mặt lũ rúc nhủi. Chúng gào rú, cắn táp nhặng xị nhưng không con nào dám thử sức với ngọn lửa. Sau rốt cả đàn quái vật hò nhau rút lui, bỏ mặc con bị thương ở lại. Chúng đủ thông minh để đánh giá con mồi. Vô Phong thở phào.
Đương trấn tĩnh, Vô Phong chợt nghe tiếng chạy đằng sau lưng. Chạy nhanh. Rất nhanh! – Hắn tự nhủ đoạn quay lại vung kiếm. Ánh lửa chớp nhoáng cho hắn thấy một con quái vật mảnh khảnh với tứ chi dài ngoẵng. Nhưng đó không phải rúc nhủi bởi lẽ không con rúc nhủi nào có mái tóc nhờn nhẫy, đeo kính râm và một cái miệng biết cười. Ở khoảnh khắc đó, con quái vật đã cười.
Con quái vật cúi người né kiếm, tay phải vươn đến, năm đầu ngón bật ra vuốt kim loại cắm vào bụng Vô Phong rồi nhấc bổng cả tên tóc đỏ lên không trung. Con quái vật chạy rầm rập, lấy thân thể Vô Phong húc vào thân cây đến “bình” một tiếng, bộ vuốt cắm vào sâu hơn, chừng như sắp chạm tới ổ ruột. Tên tóc đỏ đau thấu xương, hắn thở:
-Thú… là mày… là mày…
-Chào bé Vô Phong dễ thương! Tao đến rồi đây! – Thú cười hềnh hệch, hàm răng bịt sắt nhe nhởn – Bé hư quá, đi chơi không về! Tới giờ về nhà rồi!
Gã bóp mạnh, bộ vuốt chực đâm sâu hơn và lôi hết ổ ruột của Vô Phong ra ngoài. Tên tóc đỏ vội túm tay Thú, đau tới nỗi không thể hô mật khẩu triệu hồi thần hộ mệnh, gương mặt đỏ lựng gần bằng màu tóc. “Vô Phong là đồ cà tẩm!” – Chỉ mấy chữ nhưng hắn không nói nổi. Con quái vật ghé sát mặt gần tên tóc đỏ, cười khà khà:
-Nào, nào, bé cưng! Ngoan! Ngoan nào! Ui Vạn Thế ơi, bé ngoan phải nghe lời người lớn! Hi hi hi! – Thú thọc tay mạnh hơn, năm đầu vuốt lủng sâu da thịt chảy ròng máu – Ngoài này lạnh lắm, bé cưng không nên chạy lung tung, bé cưng theo ta về nhà thôi! Ôi chu choa, đừng chống cự nữa, phải nghe lời người lớn chứ?!
Vô Phong nghiến răng, thanh quản bị đau đớn bóp nghẹt, không nói nổi một chữ rõ ràng. Hắn đang cận kề cái chết. Cùng lúc đó, đôi mắt hắn tràn ngập màu đỏ. Không phải máu, mà là sắc đỏ quỷ quái luôn ám ảnh hắn trong giấc ngủ hay những thời khắc nguy hiểm nhất. Ở thẳm sâu thâm tâm, nó đang thuyết phục hắn rằng hãy để nó chữa trị vết thương và điều khiển thân thể. “Giải thoát cho tao, rồi chúng ta sẽ trở thành một!” – Sắc đỏ quỷ quái liên tục kêu gào. Giờ phút đó, Vô Phong đã buông xuôi.
Cuộc giằng co tới hồi ngã ngũ, Vô Phong không thể chịu đựng lâu hơn. Bỗng từ sương mù, một bóng đen khác bất thình lình xuất hiện. Vào đúng tầm, bóng đen nọ vung lên thanh kiếm màu xám bạc nhằm thẳng đầu Thú. Con quái vật kính râm phản đòn, cẳng tay trái bật ra lưỡi đao xỉn chống đỡ. Tiếng va chạm vang dội khắp khoảnh rừng, những tinh thể băng lơ lửng giữa sương mù rung bần bật. Thanh kiếm xám bạc rung bần bật, ngân âm sắc chói lói chọc thẳng vào màng nhĩ của Thú, xoắn nghẹt từng dây thần kinh não. Thứ bí kỹ khuếch đại âm thanh của Si Giáng mạnh mẽ gấp nhiều lần vẻ ngoài nhỏ nhắn của cô nàng. Con quái vật choáng váng, thân thể trong phút chốc bủn rủn mềm nhũn. Chẳng bỏ lỡ thời cơ, Vô Phong liền đấm vào mặt Thú rồi đạp gã ra, bàn tay móng vuốt rời ổ bụng mang theo vài miếng da thịt lẫn máu văng tung tóe. Tên tóc đỏ tạm thời được cứu.
Vô Phong đổ gục. Hắn lồm cồm bò dậy, rút những mảnh vải trong túi quần bịt miệng vết thương, lại quấn chúng thành nhiều vòng siết chặt cơ bụng. Máu chảy nhiều, chừng như dạ dày đã tổn thương song chưa quá nguy hiểm. Hắn học cách tự sơ cứu này từ người Tuyệt Tưởng Thành, nó không thực sự tốt nhưng sẽ giúp hắn cầm cự phần nào. Đợi thần tình trấn tĩnh, hắn ngẩng mặt lên và nhận ra cái bóng vừa cứu mình là Si Giáng. Cô gái chưa chết. Không giống một cô gái vô tư vui vẻ, đôi mắt Si Giáng bây giờ chỉ còn giận dữ. Cô ả đánh hăng, liên tục chém xả mấy nhát trên người Thú. Dường như nữ thần Nê Mê đã bảo hộ Si Giáng trước cái chết và dẫn cô gái đến tận đây để báo thù.
Phiền nỗi báo thù với Thú là câu chuyện khác. Bị chém lốc da thịt nhưng con quái vật không chùn bước mà cười ầm ĩ. Sau ít phút khổ sở chịu đòn, gã dùng bộ đao ở cẳng tay lẫn móng vuốt phản đòn Si Giáng tới tấp. Cô gái dần lọt thỏm trước con quái vật cao hơn hai mét. Một chút bất cẩn, Si Giáng trượt chân ngã ngửa. Thú liền bổ tới, hai lưỡi đao cắm xuống một góc vuông cuồng bạo. Si Giáng chỉ kịp giương ngang kiếm đỡ đòn. Thanh kiếm xám bạc xẻ sâu vào tay Thú nhưng con quái vật không ngừng, lại còn khoái trá hơn. Gã nhìn Si Giáng qua cặp kính râm, chặc chặc lưỡi như dỗ dành trẻ con:
-Nào, bé cưng ngoan nào! Không được cãi lời người lớn! Ồ, sao gương mặt bé quen thế? Tao đã gặp ở đâu rồi nhỉ? Sao tao không nhớ nhỉ? Á há há!
Thú nhe răng cười, bộ hàm bọc sắt nhểu dãi. Si Giáng gào lên vì kinh tởm và vì mũi đao đang xuyên qua da thịt của cô nàng. Thấy vậy, Vô Phong lấy hơi tàn rút súng đoạn bóp cò, súng nổ liên hồi, những tia đạn vàng găm ngập thân thể Thú. Con quái vật khựng lại đôi chút vì chấn động. Ngay lúc ấy, Si Giáng vận lực, thanh kiếm xám bạc chia đôi: một nửa vẫn cắm ngập tay Thú, nửa kia tách rời cùng những sợi dây kim loại mỏng mảnh. Cô nàng lách người thoát ra, lanh lẹ điều khiển bó dây kim loại trói người Thú rồi vòng lên siết chặt cổ con quái vật. Bó dây kim loại nghiến sâu da thịt, Thú gầm lên, cổ họng sùi bọt. Si Giáng đạp một chân lên lưng gã làm điểm tựa rồi kéo dây mạnh hơn. Cô nàng thở hồng hộc:
-Chết đi… thằng khốn… mày phải chết…
Vô Phong biết rõ vũ khí của Si Giáng. Nó vốn là hai thanh kiếm, gọi là “Vĩ” và “Cầm”. Sau ngày Si Thăng chết, cả hai nhập thành một. Thanh kiếm Vĩ Cầm có thể tách đôi và siết cổ đối thủ bằng dây kim loại tổng hợp; giả sử Si Thăng còn sống và phối hợp với Si Giáng, Thú đã đứt đầu từ lâu. Thần Nê Mê đang phù hộ cho Si Giáng.
Nhưng thần Nê Mê tính nợ giữa người với người, không tính nợ với quái vật.
Bị chém, bị bắn, bị đâm, bị trói chặt nhưng Thú không cạn sức. Con quái vật gồng lưng đẩy ngược chân Si Giáng, sau đó chạy giật lùi đẩy cả hai vào gốc cây, tán lá rung dữ dội rũ tuyết. Cả tấm lưng bị va đập, Si Giáng choáng váng và vô thức buông dây kim loại. Được giải thoát, con quái vật gầm lên vui sướng rồi quay lại bóp cổ cô gái nhấc bổng lên. Si Giáng nghẹt thở, chỉ kịp quay ra nhìn Vô Phong, môi mấp máy:
-Chạy… chạy đi…
Thú cười hỉ hả. Con quái vật vung đao đâm lủng ngực cô gái, máu túa dòng chảy đẫm tuyết. Si Giáng thở hấp hối, bàn tay cố gắng cào cấu gương mặt Thú trong bất lực. Gã quái vật kính râm cười, sau rút đao, ném cô gái đi như quăng đồ vật đã hết giá trị. Gã khạc nhổ đống máu:
-Chà, chà! Thật mệt à nha! Giờ thì tao với mày tiếp tục nói chuyện nhé, Phong? Ủa, Phong…? Ủa? Ủa??? Mày đâu rồi? Ủa? Mày đâu rồi, Phong? Mày trốn đâu rồi? Sao lại trốn thế? Tao chưa nói chuyện xong với mày mà?
Trước mặt Thú, tên tóc đỏ đã biến mất. Con quái vật kính râm mò tới chỗ Vô Phong vừa nằm, quệt dấu máu vào lưỡi rồi nhai nuốt, hít hửi. Gã cười:
-Ồ không, mày không đi đâu. Mày đang ở đây, mày đang chơi trốn tìm với tao, đúng không? Tao biết mà! Cục cưng Vô Phong bé bỏng của tao không bỏ rơi tao! Chúng mình chơi trốn tìm, nha? Tao đi tìm mày, nha? Ôi chu choa, bé cưng Vô Phong muốn chơi kìa!
Con quái vật khom người hít hửi, bò trên đất bằng cả tay lẫn chân như con chó săn mồi. Cách đấy chục mét, Vô Phong ẩn mình giữa lùm cây và nín thở quan sát Thú. Hắn không còn khả năng chiến đấu, chất độc đã lan khắp cơ thể, thương thế vượt quá sức chịu đựng. Hắn chỉ còn cách trốn, nhưng trốn tới bao giờ và tới khi nào trước con quỷ đeo kính râm kia thì hắn không biết. Lúc này, con quỷ đó hết trườn mình trên tuyết lại dò dẫm các gốc cây, vừa săn lùng con mồi vừa ngêu ngao:
-Bé Vô Phong ơiiiiiiiii! Bé Vô Phong ààààààà! Có nghe thấy tao nói gì không? Ra đây chơi nào! Bé Vô Phong ààààà! Ôi chu choa, ra đây nào, rồi chúng ta cùng chơi! Hi hi hi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook