Ngục Thánh
-
Quyển 1 - Chương 8: Khởi hành
Đội Thổ Hành bắt đầu ngày mới bằng cách chạy bộ dưới bãi biển, lưng khoác những túi quân dụng nặng hơn sáu chục cân. Suốt năm năm liền, đôi chân là niềm tự hào của Vô Phong. Sự tự hào biến thành nỗi ô nhục sau năm phút. Nước ngập ngang thắt lưng, ngấm ướt quân phục, lưng oằn như muốn gãy đôi, chân nặng như đeo chì, hắn gục ngã nhanh chóng còn những người khác băng băng về đích. Đội trưởng Hắc Hùng kéo hắn vào bờ, đoạn nhìn đồng hồ đeo tay rồi mắng sa sả:
-Được năm phút thôi à? Yếu quá! Cậu phải thích ứng mọi địa hình, mọi hoàn cảnh! Chậm một giây thôi, cậu sẽ quân địch bắt giữ, bị tra tấn, chịu được không hả? Đứng dậy ngay, thằng yếu đuối!
-Cho tôi nghỉ chút… – Tên tóc đỏ thở hồng hộc – …tôi chưa ăn gì cả…
Hắc Hùng mỉm cười, lớp môi dày mở cửa lộ hàm răng trắng ởn:
-Ăn hả? Thế thì… chạy, hoặc là không ăn sáng.
Nhắc đến “ăn”, Vô Phong liền bật dậy lê lết cơ thể đã rã rời. Càng chạy hắn càng nghe rõ những lời lẽ kêu gọi bỏ cuộc trong đầu mình. May mắn là hắn đã bỏ qua lý trí và nghe theo tiếng gọi của dạ dày. Rốt cục viễn cảnh nhịn đói vẫn khiến hắn khiếp sợ hơn cả.
Một tiếng sau, hắn về doanh trại, nằm vật ra đất như con cá chết sắp bốc mùi ươn thối. Mệt mỏi là thế nhưng không có nghĩa Vô Phong được quyền ăn uống thoải mái; khẩu phần được giữ nguyên, thậm chí Hắc Hùng còn xén bớt vài món. Theo gã đội trưởng thì Vô Phong cần thực hiện chế độ dinh dưỡng bài bản, luyện tập bài bản. Cá nhân Vô Phong tin rằng mấy thứ “bài bản” này là sự bóc lột sức lao động trá hình.
Ăn xong bữa sáng, tên tóc đỏ đến phòng tập kiếm. Khởi đầu bài học là một đống lý thuyết lằng nhằng từ ông thầy Hắc Hùng. Gã đội trưởng thao thao bất tuyệt suốt mấy tiếng liền về tư thế đánh kiếm, chiêu thức kiếm thuật bằng cái giọng oang oang điếc lỗ nhĩ. Thi thoảng gã lại rít lên như một ca sĩ cố tình hát chệch tông nhạc khiến Vô Phong đứng tim. Sau màn lý thuyết lê thê, hắn bước vào thực hành. Hình thức luyện tập không khác mấy buổi kiểm tra, ngoại trừ việc Hắc Hùng dùng kiếm gỗ thay kiếm thật. Tên tóc đỏ hí hửng mừng thầm, cơ thể hắn ít nhất sẽ tránh nguy cơ rơi cái nọ mất cái kia.
Bài tập đầu tiên Vô Phong cần học là phòng thủ, còn Hắc Hùng tấn công. Có điều gã đội trưởng đánh kiếm nhanh không tưởng, Vô Phong chỉ miễn cưỡng đỡ nổi hai đòn. Hắn sụp đổ trước cú đánh thứ ba, kiếm rớt khỏi tay đồng thời được khuyến mãi thêm một phát chém ngang lưng. Hắn đau đến nỗi không thốt nên lời, cảm giác xương sống vừa gãy đôi. Và đó mới là khúc dạo đầu của ác mộng. Thời gian chậm rãi trôi, Vô Phong liên tiếp dính đòn, khắp người đầy rẫy chấn thương. Mỗi lần hắn gục xuống sàn, Hắc Hùng lại quát:
-Đứng dậy ngay! Cậu phải quan sát tổng thể, không được chăm chăm chú ý đường kiếm hay đôi chân của đối phương!
-Là sao? – Tên tóc đỏ thở hổn hển.
Hắc Hùng vung kiếm sừng sộ:
-Là cậu sẽ không nhìn thấy toàn bộ chiêu thức của đối thủ chứ sao nữa? Mới học đã quên hả?
Nói đoạn gã hầm hầm tiến đến. Vô Phong xua tay:
-Từ từ đã, đội trưởng ơi! Cho tôi nghỉ tí! Đừng đánh! Ối!
Tên tóc đỏ cong mông chạy, tay vớ kiếm đón nhận những đợt tấn công mới. Dù hắn đã cố gắng tập trung song kết quả chẳng mấy khả quan. Hắc Hùng vung kiếm quá nhanh, từng cú đánh “nặng” vô cùng. Có thể tưởng tượng rằng Vô Phong cầm một thanh gỗ, còn gã da đen cầm một cây búa tạ. Khi phòng thủ Vô Phong phải cố hết sức mới trụ vững. Kiếm của hắn gãy liên miên, mặt sàn chẳng mấy chốc ngổn ngang vụn gỗ; bao nhiêu kiếm gãy, bấy nhiêu vết thương trên người hắn.
Đến tầm trưa, Vô Phong kiệt sức, tay chân bải hoải vô lực. Hắn loạng choạng vài bước rồi đổ vật trên sàn và không thể lết về nhà ăn. Tuy nhiên Hắc Hùng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Bữa trưa dành cho gã tóc đỏ bao gồm bánh mì khô, rau xanh đầy tú ụ, vài quả trứng chỉ toàn lòng trắng cùng ít đồ chiên xào. Chẳng thèm kén cá chọn canh, Vô Phong chén sạch bách kể cả vụn bánh mì. Nhưng đặc biệt nhất phải kể đến hai chiếc bánh tròn nhỏ xíu màu đen có tác dụng kích thích tăng lực. Hắn nhấm thử thì cảm giác vị ngọt thẩm thấu tứ chi, mọi mệt mỏi tiêu biến, cơ thể tràn trề nhựa sống.
Vô Phong xoa xoa bụng, cảm giác chưa no. Hắn ngó thử sang Hắc Hùng thì nhận ra nào thịt nào cá thơm phưng phức, thịnh soạn như đại tiệc. Thấy bản mặt thèm thuồng của hắn, Hắc Hùng giảng giải:
-Trong đội Thổ Hành, mỗi người có chế độ ăn riêng. Ta ăn kiểu của ta, cậu ăn kiểu của cậu.
Vô Phong dài giọng:
-Đồ ăn giống nhau cả. Phân chia làm gì chứ?
-Chế độ ăn quyết định vóc dáng. Vóc dáng cơ thể sẽ quyết định sức mạnh hay dạng kiếm thuật mà người đó sử dụng. Ta dùng kiếm thiên về sức mạnh, do đó ta cần phát triển cơ bắp.
-Vóc dáng cơ thể?
-Nó rất quan trọng! – Hắc Hùng nói – Cậu sẽ hiểu sớm thôi!
Hai người nghỉ ngơi nửa tiếng rồi tiếp tục luyện tập. Lần này họ đổi vị trí: Vô Phong tấn công, Hắc Hùng phòng thủ. Mở màn trận đấu, tên tóc đỏ triển khai lối đánh bát nháo giống hệt ngày hôm qua. Nhưng hôm nay, trò bổn cũ soạn lại của hắn hoàn toàn “tắt nắng” trước Hắc Hùng. Bằng vài cú phản đòn đơn giản, gã đội trưởng gạt bay tên tóc đỏ. Vô Phong chưa chịu thua, hắn quyết định dùng tốc độ hòng đảo ngược tình thế song vô hiệu. Gã da đen phòng ngự quá chặt, hắn không thể tìm ra một cơ hội dù là nhỏ nhất. Vô Phong chỉ như một con chim cắt yếu đuối đang húc đầu vào bức tường thép kiên cố. Hắc Hùng nói:
-Nhận ra ưu thế thể hình chưa?
Hắn gật gật, thở hổn hển. Đội trưởng tiếp lời:
-Đó gọi là “áp đặt thị giác”. Nhớ trẻ con đánh nhau không? Những đứa nhỏ con thường sợ đứa to lớn dù đứa to hơn chưa chắc khỏe hơn. Sự áp đặt thị giác khiến cậu mất tâm lý, mất tỉnh táo để tìm đường tấn công. Và ta nhắc lại, đánh kiếm kiểu đó chỉ phí công thôi!
-Tệ lắm à?
Hắc Hùng thở dài:
-Tệ như một thằng lưu manh cầm vũ khí. Hùng hục chạy, sau là một cú chém dọc, tiếp là một cú tạt ngang. Một kiểu đánh đơn điệu, thiếu lực, đầy sơ hở. Bọn kiếm sĩ chuyên nghiệp giết cậu dễ như bỡn!
-Nhưng tôi không thể đánh mạnh bằng ông!
-Thế nên mới sinh ra kiếm thuật! Nó dạy cách đánh bài bản, cách phát huy toàn bộ sức mạnh cơ thể! Và quan trọng hơn, nó dạy cách kiểm soát đường kiếm để cậu không tự đâm chính mình; ta chứng kiến quá nhiều cái chết lãng nhách như thế rồi!
Vô Phong uể oải nghe lời. Hắc Hùng nghiêm mặt:
-Nghiêm túc vào! Muốn nhịn bữa tối không?
Biết đội trưởng không dọa suông, tên tóc đỏ chỉnh đốn thái độ. Hắn phải làm đi làm lại các bài tập tấn công cơ bản, kiếm gãy chồng đống cao quá đầu người. Một buổi chiều tẻ nhạt đầy tiếng quát tháo và tiếng rên rỉ đau đớn. Cơn ác mộng của Vô Phong kết thúc lúc trời bắt đầu nhập nhoạng hoàng hôn. Hắn nhăn nhó ôm lấy cơ thể đầy thương tích, bữa tối cũng kém ngon hẳn đi. Vô Phong chạy đi xin đội trưởng vài chiếc bánh tăng lực nhưng gã da đen không cho vì chúng là thực phẩm kích thích, không thể sử dụng lâu dài.
Nhưng kinh hoàng nhất phải kể đến các bài tập sinh tồn. Nhịn thở dưới nước chẳng hạn. Vô Phong bị ép nhịn thở năm phút trong khi hắn không thể chịu nổi quá mười giây, mỗi lần ngoi lên lại bị Hắc Hùng ấn xuống. Hay như sống sót giữa rừng sâu. Phía sau dải núi bao quanh thủ đô có một khu rừng rộng lớn, Hắc Hùng đưa hắn vào rừng rồi… bỏ lại ở đó. Hắn chỉ được cấp một bình nước, một con dao găm, sau ba ngày phải thoát khỏi đó. Sống ở chợ rác đã quen cộng thêm bản năng sinh tồn mãnh liệt, Vô Phong đã hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn. Nghe có vẻ dễ dàng, nhưng kỳ thực hắn trở về trong bộ dạng rách nát, dạ dày toàn thịt sống, mắt thâm quầng vì ba đêm không ngủ, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ thú dữ mò đến. Sau ngày đó, cứ nhìn món thịt hắn lại muốn nôn mửa.
Tuần đầu tiên là khoảng thời gian vất vả nhất. Tên tóc đỏ luôn ở tình trạng suy kiệt như cây khô thiếu nước. Áp lực càng nặng khi Độc Trùng thêm vài tiết bắn súng vào thời khóa biểu của hắn. Gọi là “bắn súng” nhưng thực chất là huấn luyện sử dụng khí tài quân sự. Nôm na là hắn phải biết lái bất cứ thứ gì có thể chuyển động, biết dùng mọi loại súng bất kể to nhỏ. Độc Trùng không cố định thời gian, gã dạy buổi sáng hoặc buổi tối, thậm chí chen lấn giờ tập kiếm của Hắc Hùng. Khác đội trưởng, gã đội phó rất thoải mái, không o ép hay quát thét ai; cái gã cần là hiệu quả bài học. Gã kiểm tra ngay sau tiết dạy, nếu Vô Phong không đạt điểm chỉ tiêu thì phải nhịn trừ bữa. Tính từ đầu tuần, tên tóc đỏ đã ba lần ôm bụng đói nhìn người khác ăn trưa.
Đến giữa tuần thứ hai, tình hình cải thiện đáng kể. Vô Phong không còn lờ vờ như xác chết nữa mà dần quen lối sống rèn luyện cường độ mạnh. Thể xác bớt mệt nhọc, bản tính nhí nhố của tên tóc đỏ quay trở lại. Kỷ luật doanh trại nghiêm ngặt, hành nghề trộm cắp là điều ngu ngốc; có điều Vô Phong không chôm tiền mà chôm đồ ăn. Lắm hôm đói quá hắn nẫng luôn phần ăn trưa của đội trưởng. Ngày thứ nhất trót lọt, ngày thứ hai hắn bị Hắc Hùng bắt sống. Hình phạt cho kẻ ăn vụng là chống đẩy một nghìn lần, chạy bộ mười vòng quanh doanh trại. Hỏng keo này bày keo khác, Vô Phong mò xuống nhà bếp. Hắn vơ vét nhiều tới mức thống lĩnh Nhất Long phải phát động chiến dịch nghe rất kêu: “ngày cuối tuần toàn quân tiêu diệt chuột”.
Khi đã quen với cuộc sống quân đội, hắn bắt đầu lân la tìm hiểu Thổ Hành. Đáng nói là lịch sử trung đội không nằm trên giấy tờ hay dữ liệu máy tính. Hắn nghe Độc Trùng nói rằng toàn bộ hồ sơ Thổ Hành do hội đồng pháp quan quản lý, bản thân Độc Trùng hay đội trưởng đều không biết chút gì về thế hệ đi trước. Quá khứ của Vô Phong chung quy vẫn như màn sương dày đặc.
Khoan bàn chuyện quá khứ, ngay cả thông tin của trung đội hiện tại cũng rất ít ỏi. Sau một tuần tiếp xúc, tên tóc đỏ nhận ra các thành viên khá nhiệt tình và vui tính song tất cả đều lảng tránh những câu hỏi mang tính chất cá nhân. Một chủ đề khác khiến họ khó chịu không kém là thành viên đang vắng mặt tên “Thú”. Nhắc đến gã, mỗi thành viên bày tỏ quan điểm khác nhau: người cười trừ, người ngao ngán, người cười ầm ĩ, số khác im lặng; thành ra Vô Phong không thể mường tượng chính xác Thú là người thế nào.
Thấm thoắt đã hơn nửa tháng, hôm nay là ngày khởi hành. Vô Phong được miễn bài tập tối, hắn đang chuẩn bị đồ đạc để khởi hành lúc nửa đêm. Hắnchẳng hề quan tâm nhiệm vụ mà chỉ nhăm nhăm “công chúa”. Suốt buổi hắn đảo qua đáo lại vài lần với hy vọng công chúa sẽ xuất hiện. Ngó bản mặt của hắn, Độc Trùng nói:
-Mấy ngày nữa ngắm “tông túa” thoải mái! Tập trung làm việc đi!
Vô Phong vội vàng sửa soạn đồ đạc. Mọi thứ đã xong xuôi, chỉ còn một vấn đề nho nhỏ là túi tiền. Ngần ngừ chán, hắn quyết định mang nó theo. Vô Phong không có ý trốn khỏi quân đội nhưng cũng không muốn bỏ lại chiến lợi phẩm. Dù sao hắn đã liều mạng mà đoạt được, ném nó đi quả thực phí hoài công sức.
Ít phút sau, hai người tập hợp cùng trung đội trước cửa hầm dẫn vào khu chứa phi thuyền. Một người trong hai anh em sinh đôi lên tiếng:
-Thần Sấm to cỡ nào, đội trưởng? Có chỗ vui chơi chứ?
Gã da đen cười toe:
-Tí nữa đừng ngã ngửa ra nhé!
Thang máy đưa trung đội xuống tầng hầm. Sau vài phút, nó mở ra. Đập vào mắt Vô Phong là từng đoàn xe nối đuôi nhau chở những thiết bị máy móc cỡ lớn; hàng ngàn chuyên viên trong bộ quần áo trắng toát đang kiểm tra kỹ thuật lần cuối. Các dàn vũ khí tối tân xếp hàng thẳng tắp chuẩn bị quá trình lắp đặt; những chiếc phi thuyền chiến đấu hạng nhẹ xếp đều tăm tắp. Cảnh tượng nhộn nhịp như thể hàng chục công xưởng cỡ lớn cùng hoạt động. Diện tích của khu kỹ thuật mênh mông gần bằng quảng trường thủ đô. Vô Phong sững người, đầu óc choáng ngợp trước không gian đầy ắp âm thanh cơ khí. Hắn biết hầm chứa rất lớn nhưng chưa từng nghĩ nó khủng khiếp cỡ này.
Từ xa, thống lĩnh Nhất Long bước tới, bộ ria bàn chải rung rung theo từng nhịp bước. Vừa thấy Hắc Hùng, ông ta buông lời khiển trách:
-Các cậu đến muộn!
Nhất Long có sở thích bới lỗi. Gã đội trưởng chiều ý ngài thống lĩnh bèn cúi đầu nhận lỗi. Một người trong hai anh em sinh đôi lên tiếng:
-Thần Sấm đâu, thưa thống lĩnh?
-Làm gì có sấm với chớp! – Người kia tiếp lời – Chắc thống lĩnh nói chơi thôi!
Hai gã nhí nháy nhau cười rần. Ngài Nhất Long ôn tồn trả lời:
-Hai cậu chưa tin hả? Vậy hãy chào mừng anh bạn mới của chúng ta!
Dưới lệnh thống lĩnh, các nhân viên kỹ thuật liền khởi động hệ thống. Tiếng ầm ì vang vọng, hầm chứa rung nhẹ như đang trải qua dư chấn động đất. Mặt sàn tại khu vực trung tâm nhìn qua tưởng liền mạch bỗng phân tách thành nhiều phần và mở ra theo hình trôn ốc, khối kim loại tên gọi “Thần Sấm” trồi lên. Các thành viên Thổ Hành ngẩn ngơ ngắm nghía chiếc phi thuyền mới xuất hiện. Dáng vẻ của nó áp đảo tinh thần bọn họ ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Các công nhân đã chế tạo Thần Sấm theo khuôn mẫu đúng với cái gọi là “khổng lồ”. Nó to gấp chục lần phi thuyền vận tải thông thường; chiều cao ước chừng xấp xỉ tòa nhà ba mươi tầng, toàn thân phủ lớp sơn màu bạc. Phần chính phi thuyền có hình dáng tựa đầu mũi tên: nhỏ phần đầu, càng về cuối càng phình to, phía cuối là bốn ống xả lớn sâu hun hút như vực không đáy. Một đôi “cánh” khum khum bao quanh trục chính – Vô Phong thấy nó giống một càng cua khổng lồ đối xứng. Mỗi càng chứa đầy khí tài quân sự như tên lửa hay phi thuyền tự lái. Vô Phong dợm nghĩ thứ của nợ này chỉ tổ tốn xăng dầu. Nhưng nhiên liệu vận hành phi thuyền là một thứ hoàn toàn khác.
-Thần Sấm hoạt động bằng “quang tố”. – Nhất Long nói – Bộ phận điều hành tính rằng phi thuyền sử dụng hết một cục “quang tố” trong một tuần.
-“Quang tố” à? Khéo có khi chúng tôi sẽ bị cắt giảm lương. – Hắc Hùng nói nửa đùa nửa thật.
Vô Phong bèn hỏi Độc Trùng:
-Quang tố là cái gì thế?
Gã đội phó nói một tràng như giảng bài:
-Một loại đá phép thuật, vật không thể thiếu của thánh sứ. Nhưng họ dùng làm gì thì tôi không biết. Quang tố sở hữu năng lượng rất lớn, số lượng hạn chế, thuộc mặt hàng nghiêm cấm giao dịch, không có trị giá tài sản. Ngoài chợ đen, một cục quang tố quy đổi ra hai ngàn thùng kim cương hoặc năm triệu thùng vàng.
Tên tóc đỏ ngộp thở trong đống vàng với kim cương. Hắn nói:
-Đáng giá thế à? Nhưng “quang tố” là đồ phép thuật, sao lại kết hợp nó cùng máy móc?
-Vậy mới hay chứ! – Độc Trùng cười.
Toàn đội lục tục lên Thần Sấm bằng một cầu thang nhỏ dưới bụng phi thuyền. Hai anh em sinh đôi bá vai tên tóc đỏ, hỏi:
-Này, cậu gặp công chúa rồi hả? Cô ta trông thế nào? Dễ thương đáng yêu hay kiêu căng ngạo mạn?
-Công chúa đẹp lắm hả? Số đo ba vòng của nàng thế nào? – Người kia tiếp lời.
Gặp hai gã vui tính, tên tóc đỏ được dịp bốc phét vung trời. Bằng giọng nói huyền bí, hắn mô tả hình ảnh công chúa đạt độ lung linh ngang ngửa nữ thần tiên tri hay Vạn Thế. Mấy gã thành viên biết thừa hắn nổ tưng bừng nhưng vẫn chăm chú lắng nghe. Ai nấy xao nhãng công việc vì cái mỏ dẻo quẹo của hắn. Hắc Hùng liền sai tên tóc đỏ xuống dọn nhà vệ sinh phi thuyền vì tội kể chuyện bậy bạ.
Cùng lúc đó tại cổng chính hầm chứa, Lục Châu và ba hộ vệ đang trình diện trước hoàng đế. Ngài đệ thập không vào trong vì không muốn gây chú ý. Điều ông quan tâm nhất bây giờ là Lục Châu. Chưa bao giờ ông ngắm con gái lâu đến thế, nhiều đến thế. Đáng buồn thay, ngay lúc này, ông không biết nói gì để an ủi tinh thần Lục Châu. Cuộc sống chính trị khiến ông đắn đo lời nói, nó khiến ông phân vân câu từ chữ nghĩa. Cuối cùng ông cũng nói và coi đó như một lời động viên:
-Chiều nay, ta vừa gặp Tây Minh. Đại thánh sứ đã chấp nhận đề nghị của ta.
Lục Châu ngỡ ngàng:
-Thầy sẽ đi cùng con?
-Phải. – Hoàng đế gật đầu – Chút nữa Tây Minh sẽ tới. Còn nữa, Nhất Long sẽ là thuyền trưởng Thần Sấm. Công việc doanh trại sẽ giao cho Lục Thiên, tóm lại là nó lên chức thống lĩnh.
Công chúa cười:
-Nhờ cha chuyển lời chúc mừng của con tới anh ấy! Chắc anh đang vui lắm!
-Vui đêm nay thôi. – Hoàng đế lắc đầu – Ngày mai nó sẽ xù lông với cánh báo chí.
Hoàng đế và Lục Châu cười lớn, rồi một khoảng không im lặng kéo dài thật lâu. Chiến Tử nhắc khéo Tiểu Hồ và Hỏa Nghi, ba người nhanh chóng lui bước. Chỉ còn lại hai cha con hoàng đế, họ đang lặng lẽ song hành trên con đường ký ức; một con đường trống trải khẽ thoảng những ký ức mù mờ.
Hai mươi năm trước, Lục Châu ra đời, nhưng ngài đệ thập không tới. Ông còn bận tiếp đón đoàn ngoại giao.
Mười lăm tuổi, Lục Châu tuyên thệ trở thành thánh sứ, Bạch Dương đệ thập cũng vắng mặt vì ông phải giải quyết chính sự.
Hai mươi tuổi, Lục Châu rời xa đất nước, trọng trách đè nặng đôi vai. Và thật may, hoàng đế đã tới. Nhưng đây liệu có phải là lần cuối cùng?
Hoàng đế ôm Lục Châu, ông muốn nói, muốn bày tỏ sự yêu thương trong tư cách người cha. Phiền rằng bao lời tình cảm dồn ứ nơi cổ họng, ông cảm thấy ngượng ngùng, bàn tay già nua siết chặt mái tóc con gái. Lục Châu định nắm lấy tay hoàng đế thì ông bất ngờ rụt lại. Ngài đệ thập tự trách mình quá ủy mị, nét uy nghiêm tái hiện trên gương mặt ông:
-Cố gắng nhé!
Hoàng đế không cười song Lục Châu nhoẻn miệng cười tươi. Nàng cúi đầu:
-Con xin phép.
Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi kết thúc. Công chúa bước vào khu kỹ thuật, cõi lòng chan chứa tâm sự. Từ đây về sau, con đường nàng đi sẽ không còn bàn tay che chở của hoàng đế và anh trai. Lục Châu bắt đầu nghĩ về Chiến Tử. Nàng cần một chỗ dựa, một chốn an bình.
Nửa đêm rồi cũng đến. Lớp mái vòm rộng mênh mông của hầm chứa tách đôi. Thần Sấm khởi động, bộ hỏa lực dưới bụng phi thuyền phát ra những ngọn lửa nóng bỏng cùng lực đẩy mạnh mẽ, những cột trụ khổng lồ thu lại vào bộ cánh. Chiếc phi thuyền khổng lồ dần bay lên không trung dưới sự chứng kiến của hàng ngàn người trong khu kỹ thuật. Âm thanh ù ù tựa tiếng sấm tràn qua doanh trại nhưng không ai chạy ra theo dõi vì binh lính đã bị giới nghiêm. Bạch Dương đệ thập muốn càng ít người biết Thần Sấm càng tốt.
Thần Sấm bay lên cao. Đứng trên tàu, đôi mắt Lục Châu nhìn qua những ô cửa trong suốt, Phi Thiên thành trong mắt nàng nhỏ dần. Nàng nhìn ra bóng dáng hoàng cung hoa lệ ở quận Trăng Khuyết, nàng nhìn những ngọn tháp rực rỡ ánh đèn ở quận Mắt Trắng. Công chúa thấy cả Phi Thiên thành nhưng không thấy người cha dù nàng biết ông đang theo dõi mình.
Một cánh tay bỗng quàng lên cổ Lục Châu. Nàng quay sang thì nhận ra Tiểu Hồ. Cô nàng tóc vàng cười tươi lộ hàm răng trắng bóng:
-Công chúa nhớ nhà! Công chúa nhớ nhà!
-Có, một chút. – Lục Châu gật đầu.
-Chúng ta ngủ chung nhé?
Công chúa lưỡng lự, Tiểu Hồ làm bộ giận dỗi:
-Không muốn ngủ cùng em chứ gì? Thích ngủ cùng người khác hả?
Lục Châu tức điên người mà lại buồn cười. Thành ra nàng vừa cười vừa mắng mỏ Tiểu Hồ, tiếng cười chuyển thành cơn ho rũ rượi. Công chúa ho nhiều đến độ giọng khản đặc, gò má đỏ bừng. Tiểu Hồ lo lắng: nguồn .
-Công chúa ổn chứ? Em gọi bác sĩ nhé?
Công chúa xua tay. Tiểu Hồ tiếp lời:
-Chắc có ai đó đang nói xấu công chúa.
-Là… là sao?
Tiểu Hồ nháy mắt:
-Chắc ai đó đang nói xấu công chúa, em thề!
Lục Châu lắc đầu, nàng nghĩ Tiểu Hồ đang trêu chọc mình. Nhưng Tiểu Hồ nói đúng, có người đang gọi tên công chúa, thậm chí rất nhiều là đằng khác. Kẻ đó đang bị phạt lau chùi nhà vệ sinh vì kể chuyện bậy bạ gây rối lòng quân sĩ. Hắn một tay quét dọn, một tay cầm xô nước, miệng hát ông ổng:
-Công chúa số một! Lục Châu số một! Tôi là con khỉ đột hâm mộ nàng! Nhưng vì nàng mà tôi chết dấp chốn xó xỉnh này…
-Được năm phút thôi à? Yếu quá! Cậu phải thích ứng mọi địa hình, mọi hoàn cảnh! Chậm một giây thôi, cậu sẽ quân địch bắt giữ, bị tra tấn, chịu được không hả? Đứng dậy ngay, thằng yếu đuối!
-Cho tôi nghỉ chút… – Tên tóc đỏ thở hồng hộc – …tôi chưa ăn gì cả…
Hắc Hùng mỉm cười, lớp môi dày mở cửa lộ hàm răng trắng ởn:
-Ăn hả? Thế thì… chạy, hoặc là không ăn sáng.
Nhắc đến “ăn”, Vô Phong liền bật dậy lê lết cơ thể đã rã rời. Càng chạy hắn càng nghe rõ những lời lẽ kêu gọi bỏ cuộc trong đầu mình. May mắn là hắn đã bỏ qua lý trí và nghe theo tiếng gọi của dạ dày. Rốt cục viễn cảnh nhịn đói vẫn khiến hắn khiếp sợ hơn cả.
Một tiếng sau, hắn về doanh trại, nằm vật ra đất như con cá chết sắp bốc mùi ươn thối. Mệt mỏi là thế nhưng không có nghĩa Vô Phong được quyền ăn uống thoải mái; khẩu phần được giữ nguyên, thậm chí Hắc Hùng còn xén bớt vài món. Theo gã đội trưởng thì Vô Phong cần thực hiện chế độ dinh dưỡng bài bản, luyện tập bài bản. Cá nhân Vô Phong tin rằng mấy thứ “bài bản” này là sự bóc lột sức lao động trá hình.
Ăn xong bữa sáng, tên tóc đỏ đến phòng tập kiếm. Khởi đầu bài học là một đống lý thuyết lằng nhằng từ ông thầy Hắc Hùng. Gã đội trưởng thao thao bất tuyệt suốt mấy tiếng liền về tư thế đánh kiếm, chiêu thức kiếm thuật bằng cái giọng oang oang điếc lỗ nhĩ. Thi thoảng gã lại rít lên như một ca sĩ cố tình hát chệch tông nhạc khiến Vô Phong đứng tim. Sau màn lý thuyết lê thê, hắn bước vào thực hành. Hình thức luyện tập không khác mấy buổi kiểm tra, ngoại trừ việc Hắc Hùng dùng kiếm gỗ thay kiếm thật. Tên tóc đỏ hí hửng mừng thầm, cơ thể hắn ít nhất sẽ tránh nguy cơ rơi cái nọ mất cái kia.
Bài tập đầu tiên Vô Phong cần học là phòng thủ, còn Hắc Hùng tấn công. Có điều gã đội trưởng đánh kiếm nhanh không tưởng, Vô Phong chỉ miễn cưỡng đỡ nổi hai đòn. Hắn sụp đổ trước cú đánh thứ ba, kiếm rớt khỏi tay đồng thời được khuyến mãi thêm một phát chém ngang lưng. Hắn đau đến nỗi không thốt nên lời, cảm giác xương sống vừa gãy đôi. Và đó mới là khúc dạo đầu của ác mộng. Thời gian chậm rãi trôi, Vô Phong liên tiếp dính đòn, khắp người đầy rẫy chấn thương. Mỗi lần hắn gục xuống sàn, Hắc Hùng lại quát:
-Đứng dậy ngay! Cậu phải quan sát tổng thể, không được chăm chăm chú ý đường kiếm hay đôi chân của đối phương!
-Là sao? – Tên tóc đỏ thở hổn hển.
Hắc Hùng vung kiếm sừng sộ:
-Là cậu sẽ không nhìn thấy toàn bộ chiêu thức của đối thủ chứ sao nữa? Mới học đã quên hả?
Nói đoạn gã hầm hầm tiến đến. Vô Phong xua tay:
-Từ từ đã, đội trưởng ơi! Cho tôi nghỉ tí! Đừng đánh! Ối!
Tên tóc đỏ cong mông chạy, tay vớ kiếm đón nhận những đợt tấn công mới. Dù hắn đã cố gắng tập trung song kết quả chẳng mấy khả quan. Hắc Hùng vung kiếm quá nhanh, từng cú đánh “nặng” vô cùng. Có thể tưởng tượng rằng Vô Phong cầm một thanh gỗ, còn gã da đen cầm một cây búa tạ. Khi phòng thủ Vô Phong phải cố hết sức mới trụ vững. Kiếm của hắn gãy liên miên, mặt sàn chẳng mấy chốc ngổn ngang vụn gỗ; bao nhiêu kiếm gãy, bấy nhiêu vết thương trên người hắn.
Đến tầm trưa, Vô Phong kiệt sức, tay chân bải hoải vô lực. Hắn loạng choạng vài bước rồi đổ vật trên sàn và không thể lết về nhà ăn. Tuy nhiên Hắc Hùng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Bữa trưa dành cho gã tóc đỏ bao gồm bánh mì khô, rau xanh đầy tú ụ, vài quả trứng chỉ toàn lòng trắng cùng ít đồ chiên xào. Chẳng thèm kén cá chọn canh, Vô Phong chén sạch bách kể cả vụn bánh mì. Nhưng đặc biệt nhất phải kể đến hai chiếc bánh tròn nhỏ xíu màu đen có tác dụng kích thích tăng lực. Hắn nhấm thử thì cảm giác vị ngọt thẩm thấu tứ chi, mọi mệt mỏi tiêu biến, cơ thể tràn trề nhựa sống.
Vô Phong xoa xoa bụng, cảm giác chưa no. Hắn ngó thử sang Hắc Hùng thì nhận ra nào thịt nào cá thơm phưng phức, thịnh soạn như đại tiệc. Thấy bản mặt thèm thuồng của hắn, Hắc Hùng giảng giải:
-Trong đội Thổ Hành, mỗi người có chế độ ăn riêng. Ta ăn kiểu của ta, cậu ăn kiểu của cậu.
Vô Phong dài giọng:
-Đồ ăn giống nhau cả. Phân chia làm gì chứ?
-Chế độ ăn quyết định vóc dáng. Vóc dáng cơ thể sẽ quyết định sức mạnh hay dạng kiếm thuật mà người đó sử dụng. Ta dùng kiếm thiên về sức mạnh, do đó ta cần phát triển cơ bắp.
-Vóc dáng cơ thể?
-Nó rất quan trọng! – Hắc Hùng nói – Cậu sẽ hiểu sớm thôi!
Hai người nghỉ ngơi nửa tiếng rồi tiếp tục luyện tập. Lần này họ đổi vị trí: Vô Phong tấn công, Hắc Hùng phòng thủ. Mở màn trận đấu, tên tóc đỏ triển khai lối đánh bát nháo giống hệt ngày hôm qua. Nhưng hôm nay, trò bổn cũ soạn lại của hắn hoàn toàn “tắt nắng” trước Hắc Hùng. Bằng vài cú phản đòn đơn giản, gã đội trưởng gạt bay tên tóc đỏ. Vô Phong chưa chịu thua, hắn quyết định dùng tốc độ hòng đảo ngược tình thế song vô hiệu. Gã da đen phòng ngự quá chặt, hắn không thể tìm ra một cơ hội dù là nhỏ nhất. Vô Phong chỉ như một con chim cắt yếu đuối đang húc đầu vào bức tường thép kiên cố. Hắc Hùng nói:
-Nhận ra ưu thế thể hình chưa?
Hắn gật gật, thở hổn hển. Đội trưởng tiếp lời:
-Đó gọi là “áp đặt thị giác”. Nhớ trẻ con đánh nhau không? Những đứa nhỏ con thường sợ đứa to lớn dù đứa to hơn chưa chắc khỏe hơn. Sự áp đặt thị giác khiến cậu mất tâm lý, mất tỉnh táo để tìm đường tấn công. Và ta nhắc lại, đánh kiếm kiểu đó chỉ phí công thôi!
-Tệ lắm à?
Hắc Hùng thở dài:
-Tệ như một thằng lưu manh cầm vũ khí. Hùng hục chạy, sau là một cú chém dọc, tiếp là một cú tạt ngang. Một kiểu đánh đơn điệu, thiếu lực, đầy sơ hở. Bọn kiếm sĩ chuyên nghiệp giết cậu dễ như bỡn!
-Nhưng tôi không thể đánh mạnh bằng ông!
-Thế nên mới sinh ra kiếm thuật! Nó dạy cách đánh bài bản, cách phát huy toàn bộ sức mạnh cơ thể! Và quan trọng hơn, nó dạy cách kiểm soát đường kiếm để cậu không tự đâm chính mình; ta chứng kiến quá nhiều cái chết lãng nhách như thế rồi!
Vô Phong uể oải nghe lời. Hắc Hùng nghiêm mặt:
-Nghiêm túc vào! Muốn nhịn bữa tối không?
Biết đội trưởng không dọa suông, tên tóc đỏ chỉnh đốn thái độ. Hắn phải làm đi làm lại các bài tập tấn công cơ bản, kiếm gãy chồng đống cao quá đầu người. Một buổi chiều tẻ nhạt đầy tiếng quát tháo và tiếng rên rỉ đau đớn. Cơn ác mộng của Vô Phong kết thúc lúc trời bắt đầu nhập nhoạng hoàng hôn. Hắn nhăn nhó ôm lấy cơ thể đầy thương tích, bữa tối cũng kém ngon hẳn đi. Vô Phong chạy đi xin đội trưởng vài chiếc bánh tăng lực nhưng gã da đen không cho vì chúng là thực phẩm kích thích, không thể sử dụng lâu dài.
Nhưng kinh hoàng nhất phải kể đến các bài tập sinh tồn. Nhịn thở dưới nước chẳng hạn. Vô Phong bị ép nhịn thở năm phút trong khi hắn không thể chịu nổi quá mười giây, mỗi lần ngoi lên lại bị Hắc Hùng ấn xuống. Hay như sống sót giữa rừng sâu. Phía sau dải núi bao quanh thủ đô có một khu rừng rộng lớn, Hắc Hùng đưa hắn vào rừng rồi… bỏ lại ở đó. Hắn chỉ được cấp một bình nước, một con dao găm, sau ba ngày phải thoát khỏi đó. Sống ở chợ rác đã quen cộng thêm bản năng sinh tồn mãnh liệt, Vô Phong đã hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn. Nghe có vẻ dễ dàng, nhưng kỳ thực hắn trở về trong bộ dạng rách nát, dạ dày toàn thịt sống, mắt thâm quầng vì ba đêm không ngủ, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ thú dữ mò đến. Sau ngày đó, cứ nhìn món thịt hắn lại muốn nôn mửa.
Tuần đầu tiên là khoảng thời gian vất vả nhất. Tên tóc đỏ luôn ở tình trạng suy kiệt như cây khô thiếu nước. Áp lực càng nặng khi Độc Trùng thêm vài tiết bắn súng vào thời khóa biểu của hắn. Gọi là “bắn súng” nhưng thực chất là huấn luyện sử dụng khí tài quân sự. Nôm na là hắn phải biết lái bất cứ thứ gì có thể chuyển động, biết dùng mọi loại súng bất kể to nhỏ. Độc Trùng không cố định thời gian, gã dạy buổi sáng hoặc buổi tối, thậm chí chen lấn giờ tập kiếm của Hắc Hùng. Khác đội trưởng, gã đội phó rất thoải mái, không o ép hay quát thét ai; cái gã cần là hiệu quả bài học. Gã kiểm tra ngay sau tiết dạy, nếu Vô Phong không đạt điểm chỉ tiêu thì phải nhịn trừ bữa. Tính từ đầu tuần, tên tóc đỏ đã ba lần ôm bụng đói nhìn người khác ăn trưa.
Đến giữa tuần thứ hai, tình hình cải thiện đáng kể. Vô Phong không còn lờ vờ như xác chết nữa mà dần quen lối sống rèn luyện cường độ mạnh. Thể xác bớt mệt nhọc, bản tính nhí nhố của tên tóc đỏ quay trở lại. Kỷ luật doanh trại nghiêm ngặt, hành nghề trộm cắp là điều ngu ngốc; có điều Vô Phong không chôm tiền mà chôm đồ ăn. Lắm hôm đói quá hắn nẫng luôn phần ăn trưa của đội trưởng. Ngày thứ nhất trót lọt, ngày thứ hai hắn bị Hắc Hùng bắt sống. Hình phạt cho kẻ ăn vụng là chống đẩy một nghìn lần, chạy bộ mười vòng quanh doanh trại. Hỏng keo này bày keo khác, Vô Phong mò xuống nhà bếp. Hắn vơ vét nhiều tới mức thống lĩnh Nhất Long phải phát động chiến dịch nghe rất kêu: “ngày cuối tuần toàn quân tiêu diệt chuột”.
Khi đã quen với cuộc sống quân đội, hắn bắt đầu lân la tìm hiểu Thổ Hành. Đáng nói là lịch sử trung đội không nằm trên giấy tờ hay dữ liệu máy tính. Hắn nghe Độc Trùng nói rằng toàn bộ hồ sơ Thổ Hành do hội đồng pháp quan quản lý, bản thân Độc Trùng hay đội trưởng đều không biết chút gì về thế hệ đi trước. Quá khứ của Vô Phong chung quy vẫn như màn sương dày đặc.
Khoan bàn chuyện quá khứ, ngay cả thông tin của trung đội hiện tại cũng rất ít ỏi. Sau một tuần tiếp xúc, tên tóc đỏ nhận ra các thành viên khá nhiệt tình và vui tính song tất cả đều lảng tránh những câu hỏi mang tính chất cá nhân. Một chủ đề khác khiến họ khó chịu không kém là thành viên đang vắng mặt tên “Thú”. Nhắc đến gã, mỗi thành viên bày tỏ quan điểm khác nhau: người cười trừ, người ngao ngán, người cười ầm ĩ, số khác im lặng; thành ra Vô Phong không thể mường tượng chính xác Thú là người thế nào.
Thấm thoắt đã hơn nửa tháng, hôm nay là ngày khởi hành. Vô Phong được miễn bài tập tối, hắn đang chuẩn bị đồ đạc để khởi hành lúc nửa đêm. Hắnchẳng hề quan tâm nhiệm vụ mà chỉ nhăm nhăm “công chúa”. Suốt buổi hắn đảo qua đáo lại vài lần với hy vọng công chúa sẽ xuất hiện. Ngó bản mặt của hắn, Độc Trùng nói:
-Mấy ngày nữa ngắm “tông túa” thoải mái! Tập trung làm việc đi!
Vô Phong vội vàng sửa soạn đồ đạc. Mọi thứ đã xong xuôi, chỉ còn một vấn đề nho nhỏ là túi tiền. Ngần ngừ chán, hắn quyết định mang nó theo. Vô Phong không có ý trốn khỏi quân đội nhưng cũng không muốn bỏ lại chiến lợi phẩm. Dù sao hắn đã liều mạng mà đoạt được, ném nó đi quả thực phí hoài công sức.
Ít phút sau, hai người tập hợp cùng trung đội trước cửa hầm dẫn vào khu chứa phi thuyền. Một người trong hai anh em sinh đôi lên tiếng:
-Thần Sấm to cỡ nào, đội trưởng? Có chỗ vui chơi chứ?
Gã da đen cười toe:
-Tí nữa đừng ngã ngửa ra nhé!
Thang máy đưa trung đội xuống tầng hầm. Sau vài phút, nó mở ra. Đập vào mắt Vô Phong là từng đoàn xe nối đuôi nhau chở những thiết bị máy móc cỡ lớn; hàng ngàn chuyên viên trong bộ quần áo trắng toát đang kiểm tra kỹ thuật lần cuối. Các dàn vũ khí tối tân xếp hàng thẳng tắp chuẩn bị quá trình lắp đặt; những chiếc phi thuyền chiến đấu hạng nhẹ xếp đều tăm tắp. Cảnh tượng nhộn nhịp như thể hàng chục công xưởng cỡ lớn cùng hoạt động. Diện tích của khu kỹ thuật mênh mông gần bằng quảng trường thủ đô. Vô Phong sững người, đầu óc choáng ngợp trước không gian đầy ắp âm thanh cơ khí. Hắn biết hầm chứa rất lớn nhưng chưa từng nghĩ nó khủng khiếp cỡ này.
Từ xa, thống lĩnh Nhất Long bước tới, bộ ria bàn chải rung rung theo từng nhịp bước. Vừa thấy Hắc Hùng, ông ta buông lời khiển trách:
-Các cậu đến muộn!
Nhất Long có sở thích bới lỗi. Gã đội trưởng chiều ý ngài thống lĩnh bèn cúi đầu nhận lỗi. Một người trong hai anh em sinh đôi lên tiếng:
-Thần Sấm đâu, thưa thống lĩnh?
-Làm gì có sấm với chớp! – Người kia tiếp lời – Chắc thống lĩnh nói chơi thôi!
Hai gã nhí nháy nhau cười rần. Ngài Nhất Long ôn tồn trả lời:
-Hai cậu chưa tin hả? Vậy hãy chào mừng anh bạn mới của chúng ta!
Dưới lệnh thống lĩnh, các nhân viên kỹ thuật liền khởi động hệ thống. Tiếng ầm ì vang vọng, hầm chứa rung nhẹ như đang trải qua dư chấn động đất. Mặt sàn tại khu vực trung tâm nhìn qua tưởng liền mạch bỗng phân tách thành nhiều phần và mở ra theo hình trôn ốc, khối kim loại tên gọi “Thần Sấm” trồi lên. Các thành viên Thổ Hành ngẩn ngơ ngắm nghía chiếc phi thuyền mới xuất hiện. Dáng vẻ của nó áp đảo tinh thần bọn họ ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Các công nhân đã chế tạo Thần Sấm theo khuôn mẫu đúng với cái gọi là “khổng lồ”. Nó to gấp chục lần phi thuyền vận tải thông thường; chiều cao ước chừng xấp xỉ tòa nhà ba mươi tầng, toàn thân phủ lớp sơn màu bạc. Phần chính phi thuyền có hình dáng tựa đầu mũi tên: nhỏ phần đầu, càng về cuối càng phình to, phía cuối là bốn ống xả lớn sâu hun hút như vực không đáy. Một đôi “cánh” khum khum bao quanh trục chính – Vô Phong thấy nó giống một càng cua khổng lồ đối xứng. Mỗi càng chứa đầy khí tài quân sự như tên lửa hay phi thuyền tự lái. Vô Phong dợm nghĩ thứ của nợ này chỉ tổ tốn xăng dầu. Nhưng nhiên liệu vận hành phi thuyền là một thứ hoàn toàn khác.
-Thần Sấm hoạt động bằng “quang tố”. – Nhất Long nói – Bộ phận điều hành tính rằng phi thuyền sử dụng hết một cục “quang tố” trong một tuần.
-“Quang tố” à? Khéo có khi chúng tôi sẽ bị cắt giảm lương. – Hắc Hùng nói nửa đùa nửa thật.
Vô Phong bèn hỏi Độc Trùng:
-Quang tố là cái gì thế?
Gã đội phó nói một tràng như giảng bài:
-Một loại đá phép thuật, vật không thể thiếu của thánh sứ. Nhưng họ dùng làm gì thì tôi không biết. Quang tố sở hữu năng lượng rất lớn, số lượng hạn chế, thuộc mặt hàng nghiêm cấm giao dịch, không có trị giá tài sản. Ngoài chợ đen, một cục quang tố quy đổi ra hai ngàn thùng kim cương hoặc năm triệu thùng vàng.
Tên tóc đỏ ngộp thở trong đống vàng với kim cương. Hắn nói:
-Đáng giá thế à? Nhưng “quang tố” là đồ phép thuật, sao lại kết hợp nó cùng máy móc?
-Vậy mới hay chứ! – Độc Trùng cười.
Toàn đội lục tục lên Thần Sấm bằng một cầu thang nhỏ dưới bụng phi thuyền. Hai anh em sinh đôi bá vai tên tóc đỏ, hỏi:
-Này, cậu gặp công chúa rồi hả? Cô ta trông thế nào? Dễ thương đáng yêu hay kiêu căng ngạo mạn?
-Công chúa đẹp lắm hả? Số đo ba vòng của nàng thế nào? – Người kia tiếp lời.
Gặp hai gã vui tính, tên tóc đỏ được dịp bốc phét vung trời. Bằng giọng nói huyền bí, hắn mô tả hình ảnh công chúa đạt độ lung linh ngang ngửa nữ thần tiên tri hay Vạn Thế. Mấy gã thành viên biết thừa hắn nổ tưng bừng nhưng vẫn chăm chú lắng nghe. Ai nấy xao nhãng công việc vì cái mỏ dẻo quẹo của hắn. Hắc Hùng liền sai tên tóc đỏ xuống dọn nhà vệ sinh phi thuyền vì tội kể chuyện bậy bạ.
Cùng lúc đó tại cổng chính hầm chứa, Lục Châu và ba hộ vệ đang trình diện trước hoàng đế. Ngài đệ thập không vào trong vì không muốn gây chú ý. Điều ông quan tâm nhất bây giờ là Lục Châu. Chưa bao giờ ông ngắm con gái lâu đến thế, nhiều đến thế. Đáng buồn thay, ngay lúc này, ông không biết nói gì để an ủi tinh thần Lục Châu. Cuộc sống chính trị khiến ông đắn đo lời nói, nó khiến ông phân vân câu từ chữ nghĩa. Cuối cùng ông cũng nói và coi đó như một lời động viên:
-Chiều nay, ta vừa gặp Tây Minh. Đại thánh sứ đã chấp nhận đề nghị của ta.
Lục Châu ngỡ ngàng:
-Thầy sẽ đi cùng con?
-Phải. – Hoàng đế gật đầu – Chút nữa Tây Minh sẽ tới. Còn nữa, Nhất Long sẽ là thuyền trưởng Thần Sấm. Công việc doanh trại sẽ giao cho Lục Thiên, tóm lại là nó lên chức thống lĩnh.
Công chúa cười:
-Nhờ cha chuyển lời chúc mừng của con tới anh ấy! Chắc anh đang vui lắm!
-Vui đêm nay thôi. – Hoàng đế lắc đầu – Ngày mai nó sẽ xù lông với cánh báo chí.
Hoàng đế và Lục Châu cười lớn, rồi một khoảng không im lặng kéo dài thật lâu. Chiến Tử nhắc khéo Tiểu Hồ và Hỏa Nghi, ba người nhanh chóng lui bước. Chỉ còn lại hai cha con hoàng đế, họ đang lặng lẽ song hành trên con đường ký ức; một con đường trống trải khẽ thoảng những ký ức mù mờ.
Hai mươi năm trước, Lục Châu ra đời, nhưng ngài đệ thập không tới. Ông còn bận tiếp đón đoàn ngoại giao.
Mười lăm tuổi, Lục Châu tuyên thệ trở thành thánh sứ, Bạch Dương đệ thập cũng vắng mặt vì ông phải giải quyết chính sự.
Hai mươi tuổi, Lục Châu rời xa đất nước, trọng trách đè nặng đôi vai. Và thật may, hoàng đế đã tới. Nhưng đây liệu có phải là lần cuối cùng?
Hoàng đế ôm Lục Châu, ông muốn nói, muốn bày tỏ sự yêu thương trong tư cách người cha. Phiền rằng bao lời tình cảm dồn ứ nơi cổ họng, ông cảm thấy ngượng ngùng, bàn tay già nua siết chặt mái tóc con gái. Lục Châu định nắm lấy tay hoàng đế thì ông bất ngờ rụt lại. Ngài đệ thập tự trách mình quá ủy mị, nét uy nghiêm tái hiện trên gương mặt ông:
-Cố gắng nhé!
Hoàng đế không cười song Lục Châu nhoẻn miệng cười tươi. Nàng cúi đầu:
-Con xin phép.
Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi kết thúc. Công chúa bước vào khu kỹ thuật, cõi lòng chan chứa tâm sự. Từ đây về sau, con đường nàng đi sẽ không còn bàn tay che chở của hoàng đế và anh trai. Lục Châu bắt đầu nghĩ về Chiến Tử. Nàng cần một chỗ dựa, một chốn an bình.
Nửa đêm rồi cũng đến. Lớp mái vòm rộng mênh mông của hầm chứa tách đôi. Thần Sấm khởi động, bộ hỏa lực dưới bụng phi thuyền phát ra những ngọn lửa nóng bỏng cùng lực đẩy mạnh mẽ, những cột trụ khổng lồ thu lại vào bộ cánh. Chiếc phi thuyền khổng lồ dần bay lên không trung dưới sự chứng kiến của hàng ngàn người trong khu kỹ thuật. Âm thanh ù ù tựa tiếng sấm tràn qua doanh trại nhưng không ai chạy ra theo dõi vì binh lính đã bị giới nghiêm. Bạch Dương đệ thập muốn càng ít người biết Thần Sấm càng tốt.
Thần Sấm bay lên cao. Đứng trên tàu, đôi mắt Lục Châu nhìn qua những ô cửa trong suốt, Phi Thiên thành trong mắt nàng nhỏ dần. Nàng nhìn ra bóng dáng hoàng cung hoa lệ ở quận Trăng Khuyết, nàng nhìn những ngọn tháp rực rỡ ánh đèn ở quận Mắt Trắng. Công chúa thấy cả Phi Thiên thành nhưng không thấy người cha dù nàng biết ông đang theo dõi mình.
Một cánh tay bỗng quàng lên cổ Lục Châu. Nàng quay sang thì nhận ra Tiểu Hồ. Cô nàng tóc vàng cười tươi lộ hàm răng trắng bóng:
-Công chúa nhớ nhà! Công chúa nhớ nhà!
-Có, một chút. – Lục Châu gật đầu.
-Chúng ta ngủ chung nhé?
Công chúa lưỡng lự, Tiểu Hồ làm bộ giận dỗi:
-Không muốn ngủ cùng em chứ gì? Thích ngủ cùng người khác hả?
Lục Châu tức điên người mà lại buồn cười. Thành ra nàng vừa cười vừa mắng mỏ Tiểu Hồ, tiếng cười chuyển thành cơn ho rũ rượi. Công chúa ho nhiều đến độ giọng khản đặc, gò má đỏ bừng. Tiểu Hồ lo lắng: nguồn .
-Công chúa ổn chứ? Em gọi bác sĩ nhé?
Công chúa xua tay. Tiểu Hồ tiếp lời:
-Chắc có ai đó đang nói xấu công chúa.
-Là… là sao?
Tiểu Hồ nháy mắt:
-Chắc ai đó đang nói xấu công chúa, em thề!
Lục Châu lắc đầu, nàng nghĩ Tiểu Hồ đang trêu chọc mình. Nhưng Tiểu Hồ nói đúng, có người đang gọi tên công chúa, thậm chí rất nhiều là đằng khác. Kẻ đó đang bị phạt lau chùi nhà vệ sinh vì kể chuyện bậy bạ gây rối lòng quân sĩ. Hắn một tay quét dọn, một tay cầm xô nước, miệng hát ông ổng:
-Công chúa số một! Lục Châu số một! Tôi là con khỉ đột hâm mộ nàng! Nhưng vì nàng mà tôi chết dấp chốn xó xỉnh này…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook