Ngục Quỷ
-
Chương 9
Đới Bằng vừa vào cũng nhìn thấy Ngô Thủy Căn, co đầu rụt cổ đứng một bên không dám nói lời nào.
Chờ cảnh sát đi rồi, lập tức đi đến trước mặt Thủy Căn nước mắt lưng tròng gọi một tiếng: “Thủy Căn.”
Vừa nghe kẻ bất lực phát ra thứ âm thanh nhão nhoét, Thủy Căn cảm giác tim rớt xuốngbụng luôn rồi. Mỗi lần con bê này trước mặt thầy cô giả bộ đáng thương, đều là ra vẻ tiểu cô nương đức hạnh thế này.
Nhưng sau khi cảm giác sợ hãi từ từ biến mất, sự phẫn nộ nhanh chóng ngập tràn, bản thân cậu rơi vào tình cảnh này, nói cho cùng, đều là do Đới Bằng dẫn sói vào nhà, còn dẫn lửa thiêu thân tự hại chính hắn.
Không đợi bọn Long ca đi lên dạy dỗ quy củ, Thủy Căn xông lên trước cho bạn học cũ một cái tát. Đới Bằng bị đánh “Ai u” một tiếng, bưng mặt chỉ vào Thủy Căn nói: “Mi dám đánh ta? Ta…… Ta muốn gọi quản giáo!”
Thủy Căn oán hận nói: “Mi gọi thử xem! Gọi đi, gọi một cái đánh mi một cái!”
Long ca bên cạnh rất vui vẻ, ở đây lâu như vậy cũng không có gì giải trí, xem hai thằng nhãi con này cấu véo lẫn nhau cũng rất thú vị đấy chứ.
Đới Bằng chính là một con hổ giấy miệng hùm gan sứa, lại thêm Thủy Căn lộ ra vẻ mặt cực kỳ hung ác chưa từng có, cuối cùng hắn nhất thời bị lép vế.
Đá chân, biểu diễn mấy thế võ mèo quào, có lẽ nhận ra tình cảnh trước mắt của mình, Đới công tử nói: “Cũng đã thế này rồi, mi còn muốn phân cao thấp với ta, không khéo ta đến phải chết ở đây……”
Thủy Căn kỳ thật cũng là một bụng nghi hoặc, đúng lúc này, bên ngoài lại có người hô: “542, 543 đi ra! Đến phân xưởng mới nhận báo danh!”
542 là Thủy Căn, 543 hiển nhiên là Đới Bằng. Theo quy củ của nhà giam, hễ là tội phạm mới bị kết án đều phải chịu lao động cải tạo. Bởi vì phạm nhân mới vào kỹ thuật không thuần thục, cho nên các phạm nhân mới các khu đều phải tập trung ở một cái xưởng tiếp nhận huấn luyện.
Chỉ thấy khắp nơi trong phân xưởng hỗn loạn chất đầy những mẩu vải vụn vứt đi, hơn chục vị lão gia ngồi trên ghế, khâu những hạt châu đen làm mắt cho gấu bông. Cũng thêu vào tứ chi một loạt kim cương lấp lánh.
Cảnh ngục sau khi sắp xếp ổn tỏa vị trí cho hai người, nói: “Bởi vì các người là phạm nhân mới, chỉ tiêu hoàn thành chỉ cần bằng 60% của phạm nhân già là được.”
Nhưng chỉ có 60% này cũng là một ngày phải thêu hết 100 cái mới tính là đạt tiêu chuẩn.
Đều là nam hài tử, dù là trẻ con nhà nghèo như Thủy Căn chưa từng biết thêu thùa, Đới Bằng một tiểu thiếu gia, càng khỏi phải nói.
Hai người ngồi cạnh nhau bên bàn, cầm lấy kim thêu bắt đầu khâu mắt cho gấu.
Canh lúc quản giáo tại xưởng bên kia hút thuốc nói chuyện phiếm,Thủy Căn lén lút hỏi :“Mi vào bằng cách nào?”
“Ta cũng không biết…… Từ sau cái lần ở mộ địa ta bị dọa sợ đến ngất xỉu kia, trí nhớ thường xuyên xuất hiện khoảng trống, rõ ràng buổi tối ở nhà ngủ, thế nhưng sáng ngày thứ hai tỉnh dậy lại nằm giữa một vùng hoang vu…… Ngoài ra…… toàn thân ta đều là máu……” Nói đến đây, tay cầm kim của Đới Bằng đều khâu loạn cả lên.
“Sau đó…… Có một hôm, lúc ta tỉnh lại, bên người nằm một người vừa chết…… yết hầu bị cắn nát…… Ô…… Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng cảnh sát nói dấu răng trên thi thể kia là của ta…… Ta oan uổng a! Trong nhà tốn rất nhiều tiền mới đem án của ta phán thành giết người để tự vệ, cha ta bảo ta trước cố nhịn một chút, ổng chuẩn bị tìm người khai cho ta một cái xác minh bệnh tâm thần…… Trưởng nhà giam này cha ta đối phó không được, khụ, nghe nói lúc trước nếu không có cha ta, hắn đã là chủ tịch huyện rồi. Mấy ngày này phải chịu đựng thế nào đây……”
Đới Bằng thần kinh hề hề ở đằng kia, Thủy Căn trong lòng trầm xuống, cậu đột nhiên nhớ tới cái tên “Đới Bằng” phi lễ mình kia, chẳng lẽ là cùng việc mất trí nhớ giết người có liên quan?
“Phùng cục trưởng kia với mi có quan hệ gì? Mi vì cái gì giúp hắn gạt ta vào cái cổ mộ đó?” Thủy Căn trầm tư thật lâu rồi hỏi.
Nghe thấy thế, Đới Bằng đang bôi nước mũi lên ống tay áo lại giật mình một cái.
Hắn lặng lẽ quan sát bốn phía, tận lực hạ giọng nói: “Thủy Căn, mi đừng trách ta hại mi, ta kỳ thật cũng là bị hắn lừa gạt. Mi có biết họ Phùng kia có chỗ dựa cực kỳ vững chắc? Không chỉ đơn giản là một cục trưởng cục công an như vậy, ta là qua một bằng hữu mà quen biết hắn, lúc đó hắn tìm ta nói, muốn ta hỗ trợ phá án, ta cũng chả nghĩ nhiều đến thế! Mi cũng thấy đấy, người nọ trên tay đầy thịt đó, nói không là không. Mi nói xem họ Phùng kia là người hay là yêu quái chứ?”
Thấy Đới Bằng nhìn mình vẻ mặt hi vọng, Thủy Căn cực kỳ muốn nói, chả lẽ chỉ có họ Phùng không phải người, mi cũng như vậy chứ đâu!
“Mi vì sao không đem chuyện xảy ra đêm đó nói cho cảnh sát? Đi vạch trần họ Phùng kia?”, Thủy Căn nghĩ đến oan khuất của mình, âm lượng không tự chủ được mà khuếch đại.
Đới Bằng gấp đến độ túm vạt áo cậu: “Mi nha, sự tình nào có đơn giản như vậy? Nói với ai đây a? Mi cũng chưa thử qua sao? Cảnh sát sẽ nghe mấy chuyện ma quỷ này sao, ai có thể tin rằng một đám khói bốc lên là có thể đem người ta gặm đến trơ xương chứ! Ta……ta lúc ấy không phải sẽ chịu liên lụy sao?”
“542, 543! Hai người các ngươi thì thầm cái gì! Nói cho các người biết, nếu làm không xong, thì phải làm suốt đêm, đừng hòng ngủ!”
Thế là hai người không dám nói nữa, tiếp tục khâu mắt.
Kết quả của một ngày bận rộn, những người khác hoàn thành chỉ tiêu, chỉ có Đới Bằng còn thiếu 30 cái. Ăn xong bữa cơm chiều, những phạm nhân mới bị sắp xếp học kỷ luật ngục giam. Đới Bằng bị giữ lại tiếp tục hoàn thành công việc.
Chờ hết buổi dạy, đã là hơn tám giờ tối. Trên thao trường khi xếp thành hàng dài trở về phòng giam nghỉ ngơi, Thủy Căn trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn trời, mặt trăng chỉ còn lại một mảnh hình lưỡi liềm, trên nền trời đêm đen như mực, phảng phất hiện ra những vầng sáng mờ ảo.
Khi trở lại phòng giam, hai người trong phòng đang nằm trên giường ngâm nga tiểu khúc. Thấy Thủy Căn một mình trở lại, trao đổi một ánh mắt quỷ dị.
Thủy Căn chưa quên xung đột buổi sáng hôm nay, xem ra hai tên này vẫn còn đang nghẹn chết đây!
Khi Thủy Căn nằm ở trên giường, toàn thân căng cứng, đề phòng bọn họ đột nhiên tập kích.
Nhưng nằm xuống đã nửa ngày, cũng không thấy hai người bọn họ có động tĩnh gì.
Thẳng đến mười hai giờ đêm, cửa phòng giam mở ra, trong lúc đó, quản giáo vừa mở cửa vừa lớn tiếng giáo huấn Đới Bằng, ý tứ đại khái là nếu như lần sau còn làm việc lề mề như vậy, cũng khỏi ăn cơm tối luôn gì gì đó. . . . .
Đới Bằng xem ra cũng mệt muốn chết rồi, chờ quản giáo đi, lập tức liên tục rên rỉ, nghiêng người mệt mỏi ngã xuống cái giường đối diện giường Thủy Căn.
Thủy Căn phát hiện lúc đó hai người vẫn một mực vờ ngủ kia lén lút đứng lên, hướng đến giường Đới Bằng sờ soạng.
Hèn gì mà không chọc đến mình, hóa ra là đang tơ tưởng đến cái mông nộn nộn của Đới Bằng đây mà.
“Ngươi làm gì…… Ngô…… Buông ra……” Hai người kia cũng là kẻ tái phạm, nhanh chóng bịt kín miệng Đới Bằng, đem người hắn lật lại, lột quần xuống.
Đới Bằng bị bịt mồm, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm vào Thủy Căn, ước chừng là khẩn cầu cậu cứu hắn.
Báo ứng!
Thủy Căn cố sức quay đi, mắt không thấy, tâm không phiền, trong từng đợt tiếng thở hổn hển của thú vật, tiếng kêu nhỏ đến không thể nghe thấy của Đới Bằng vẫn không ngừng truyền vào tai cậu.
Kỳ thật Đới Bằng cũng không phải quá xấu, dù gì cũng là bạn học của mình một thời gian, nếu có người gọt họ Đới một trận, Thủy Căn cậu tuyệt đối mặc kệ, tiểu tử này chính là rất thiếu giáo dục.
Nhưng mà cái này gọi là gì đây? Sao lại có thể làm nhục người ta như vậy?
Thủy Căn nhịn không nổi nữa, cậu nhảy xuống giường, đưa tay đem Long ca từ trên người Đới Bằng túm xuống.
Long ca đang cao hứng, vừa dùng hạ thân đỏ thẫm lắm lông của mình, ở trên cái mông tròn tròn của Đới Bằng cảm thụ vài cái đến sảng khoái, lại cứ bị Thủy Căn cắt ngang, lập tức giơ tay cho Thủy Căn một quyền.
Thân thể tiểu hài tử văng ra, một phát đập vào thành giường, xương sườn đau đến sắp không thở nổi.
“Mẹ kiếp, tha cho mày một cái mạng còn không biết tốt xấu, muốn chết có phải không?”
Nói xong đi đến cho thêm mấy cước, Thủy Căn ôm cái đầu đã trúng vài cú, cảm thấy cổ họng một trận tanh ngọt, một búng máu cứ như vậy phun ra.
Tên lâu la nhìn lão đại thị uy, đang ở đó “hắc hắc” cười quái dị, cúi đầu, hù dọa Đới Bằng đang toàn thân run rẩy: “Nhìn thấy không, ngoan ngoãn đi, để mấy đại gia đây sảng khoái một chút, thì chuyện gì cũng không có, bằng không đánh cho ngươi thổ huyết đã là nhẹ .”
Mùi máu trong không khí từ từ tràn ngập, có lẽ là nghe được sự uy hiếp của tên lâu la, Đới Bằng dần dần bất động, mà vầng trăng khuyết ngoài song cửa càng tỏa ra ánh sáng đỏ tươi.
Long ca nhìn Thủy Căn đau đến co quắp, lại hướng về phía thân thể cuộn lại kia bổ thêm một cước, rồi nhanh chóng quay lại tiếp tục lộng Đới Bằng.
Người trẻ tuổi chính là người trẻ tuổi, dù cùng là nam nhân, thế nhưng da thịt trắng nộn co dãn, trong mắt đám tù phạm là vô cùng quý giá a. Đới Bằng bộ dáng không tồi, khóc đến vành mắt đỏ hoe, cực kỳ kích thích người ta, nếu như nhắm mắt lại tưởng tượng ra mỹ nữ phong nhũ phì đồn (mông to ngực nở a :”> nghe thô bỉ quá nên để nguyên), thật là một bữa thịnh yến.
Long ca nhịn không được đem Đới Băng lật lại, chuẩn bị mặt đối mặt làm thêm lần nữa, hắn thô lỗ khuấy động khe mông Đới Bằng, lại đem tiểu đệ đệ đã đứng thẳng của mình, nhắm vào nơi đó chuẩn bị cắm vào.
Thật là chặt, trong nháy mắt vừa tiến vào, Long ca kìm lòng không được nhắm mắt lại.
Nhưng sau một khắc, hắn lại đột nhiên mở mắt ra.
Một bàn tay không biết từ khi nào đã cắm vào ngực hắn, thủ hạ ở bên cạnh hỗ trợ cổ đã bị bẻ gẫy một cách quỷ dị, đầu cùng thân thể vặn vẹo 180 độ.
Sau đó hắn phát hiện cái con tép riu nhu nhược mới rồi còn đang khóc lóc kia, đang chậm rãi từ lỗ hổng trên lồng ngực hắn lôi ra một trái tim đỏ tươi còn đang đập thình thịch.
Long ca muốn kêu lên, nhưng thanh âm lại mắc ở cổ họng, không phát ra được tiếng nào.
Bàn tay đang nắm lấy trái tim hắn kia, năm ngón tay bóp chặt, máu đỏ tươi theo khối thịt nứt toác ra, bắn tung toé lên làn da trắng nõn của “Đới Bằng”, tràn ra những dấu vết xúc mục kinh tâm (nhìn thấy mà giật mình khiếp sợ).
Thủy Căn đang quỳ rạp trên mặt đất tận mắt chứng kiến một màn như thế.
Cậu thấy hai người mới vừa rồi còn sống sờ sờ, hiện tại đã thành hai đống nhão nhoét như bùn dán trên mặt đất.
Sau đó cậu nhìn thấy “Đới Bằng” từng chút một liếm sạch máu tươi trên tay, nhìn hắn cùng bản thân trầm mặc nhìn nhau, nhìn hắn chậm rãi hướng về phía cậu mà đi tới……
Chờ cảnh sát đi rồi, lập tức đi đến trước mặt Thủy Căn nước mắt lưng tròng gọi một tiếng: “Thủy Căn.”
Vừa nghe kẻ bất lực phát ra thứ âm thanh nhão nhoét, Thủy Căn cảm giác tim rớt xuốngbụng luôn rồi. Mỗi lần con bê này trước mặt thầy cô giả bộ đáng thương, đều là ra vẻ tiểu cô nương đức hạnh thế này.
Nhưng sau khi cảm giác sợ hãi từ từ biến mất, sự phẫn nộ nhanh chóng ngập tràn, bản thân cậu rơi vào tình cảnh này, nói cho cùng, đều là do Đới Bằng dẫn sói vào nhà, còn dẫn lửa thiêu thân tự hại chính hắn.
Không đợi bọn Long ca đi lên dạy dỗ quy củ, Thủy Căn xông lên trước cho bạn học cũ một cái tát. Đới Bằng bị đánh “Ai u” một tiếng, bưng mặt chỉ vào Thủy Căn nói: “Mi dám đánh ta? Ta…… Ta muốn gọi quản giáo!”
Thủy Căn oán hận nói: “Mi gọi thử xem! Gọi đi, gọi một cái đánh mi một cái!”
Long ca bên cạnh rất vui vẻ, ở đây lâu như vậy cũng không có gì giải trí, xem hai thằng nhãi con này cấu véo lẫn nhau cũng rất thú vị đấy chứ.
Đới Bằng chính là một con hổ giấy miệng hùm gan sứa, lại thêm Thủy Căn lộ ra vẻ mặt cực kỳ hung ác chưa từng có, cuối cùng hắn nhất thời bị lép vế.
Đá chân, biểu diễn mấy thế võ mèo quào, có lẽ nhận ra tình cảnh trước mắt của mình, Đới công tử nói: “Cũng đã thế này rồi, mi còn muốn phân cao thấp với ta, không khéo ta đến phải chết ở đây……”
Thủy Căn kỳ thật cũng là một bụng nghi hoặc, đúng lúc này, bên ngoài lại có người hô: “542, 543 đi ra! Đến phân xưởng mới nhận báo danh!”
542 là Thủy Căn, 543 hiển nhiên là Đới Bằng. Theo quy củ của nhà giam, hễ là tội phạm mới bị kết án đều phải chịu lao động cải tạo. Bởi vì phạm nhân mới vào kỹ thuật không thuần thục, cho nên các phạm nhân mới các khu đều phải tập trung ở một cái xưởng tiếp nhận huấn luyện.
Chỉ thấy khắp nơi trong phân xưởng hỗn loạn chất đầy những mẩu vải vụn vứt đi, hơn chục vị lão gia ngồi trên ghế, khâu những hạt châu đen làm mắt cho gấu bông. Cũng thêu vào tứ chi một loạt kim cương lấp lánh.
Cảnh ngục sau khi sắp xếp ổn tỏa vị trí cho hai người, nói: “Bởi vì các người là phạm nhân mới, chỉ tiêu hoàn thành chỉ cần bằng 60% của phạm nhân già là được.”
Nhưng chỉ có 60% này cũng là một ngày phải thêu hết 100 cái mới tính là đạt tiêu chuẩn.
Đều là nam hài tử, dù là trẻ con nhà nghèo như Thủy Căn chưa từng biết thêu thùa, Đới Bằng một tiểu thiếu gia, càng khỏi phải nói.
Hai người ngồi cạnh nhau bên bàn, cầm lấy kim thêu bắt đầu khâu mắt cho gấu.
Canh lúc quản giáo tại xưởng bên kia hút thuốc nói chuyện phiếm,Thủy Căn lén lút hỏi :“Mi vào bằng cách nào?”
“Ta cũng không biết…… Từ sau cái lần ở mộ địa ta bị dọa sợ đến ngất xỉu kia, trí nhớ thường xuyên xuất hiện khoảng trống, rõ ràng buổi tối ở nhà ngủ, thế nhưng sáng ngày thứ hai tỉnh dậy lại nằm giữa một vùng hoang vu…… Ngoài ra…… toàn thân ta đều là máu……” Nói đến đây, tay cầm kim của Đới Bằng đều khâu loạn cả lên.
“Sau đó…… Có một hôm, lúc ta tỉnh lại, bên người nằm một người vừa chết…… yết hầu bị cắn nát…… Ô…… Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng cảnh sát nói dấu răng trên thi thể kia là của ta…… Ta oan uổng a! Trong nhà tốn rất nhiều tiền mới đem án của ta phán thành giết người để tự vệ, cha ta bảo ta trước cố nhịn một chút, ổng chuẩn bị tìm người khai cho ta một cái xác minh bệnh tâm thần…… Trưởng nhà giam này cha ta đối phó không được, khụ, nghe nói lúc trước nếu không có cha ta, hắn đã là chủ tịch huyện rồi. Mấy ngày này phải chịu đựng thế nào đây……”
Đới Bằng thần kinh hề hề ở đằng kia, Thủy Căn trong lòng trầm xuống, cậu đột nhiên nhớ tới cái tên “Đới Bằng” phi lễ mình kia, chẳng lẽ là cùng việc mất trí nhớ giết người có liên quan?
“Phùng cục trưởng kia với mi có quan hệ gì? Mi vì cái gì giúp hắn gạt ta vào cái cổ mộ đó?” Thủy Căn trầm tư thật lâu rồi hỏi.
Nghe thấy thế, Đới Bằng đang bôi nước mũi lên ống tay áo lại giật mình một cái.
Hắn lặng lẽ quan sát bốn phía, tận lực hạ giọng nói: “Thủy Căn, mi đừng trách ta hại mi, ta kỳ thật cũng là bị hắn lừa gạt. Mi có biết họ Phùng kia có chỗ dựa cực kỳ vững chắc? Không chỉ đơn giản là một cục trưởng cục công an như vậy, ta là qua một bằng hữu mà quen biết hắn, lúc đó hắn tìm ta nói, muốn ta hỗ trợ phá án, ta cũng chả nghĩ nhiều đến thế! Mi cũng thấy đấy, người nọ trên tay đầy thịt đó, nói không là không. Mi nói xem họ Phùng kia là người hay là yêu quái chứ?”
Thấy Đới Bằng nhìn mình vẻ mặt hi vọng, Thủy Căn cực kỳ muốn nói, chả lẽ chỉ có họ Phùng không phải người, mi cũng như vậy chứ đâu!
“Mi vì sao không đem chuyện xảy ra đêm đó nói cho cảnh sát? Đi vạch trần họ Phùng kia?”, Thủy Căn nghĩ đến oan khuất của mình, âm lượng không tự chủ được mà khuếch đại.
Đới Bằng gấp đến độ túm vạt áo cậu: “Mi nha, sự tình nào có đơn giản như vậy? Nói với ai đây a? Mi cũng chưa thử qua sao? Cảnh sát sẽ nghe mấy chuyện ma quỷ này sao, ai có thể tin rằng một đám khói bốc lên là có thể đem người ta gặm đến trơ xương chứ! Ta……ta lúc ấy không phải sẽ chịu liên lụy sao?”
“542, 543! Hai người các ngươi thì thầm cái gì! Nói cho các người biết, nếu làm không xong, thì phải làm suốt đêm, đừng hòng ngủ!”
Thế là hai người không dám nói nữa, tiếp tục khâu mắt.
Kết quả của một ngày bận rộn, những người khác hoàn thành chỉ tiêu, chỉ có Đới Bằng còn thiếu 30 cái. Ăn xong bữa cơm chiều, những phạm nhân mới bị sắp xếp học kỷ luật ngục giam. Đới Bằng bị giữ lại tiếp tục hoàn thành công việc.
Chờ hết buổi dạy, đã là hơn tám giờ tối. Trên thao trường khi xếp thành hàng dài trở về phòng giam nghỉ ngơi, Thủy Căn trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn trời, mặt trăng chỉ còn lại một mảnh hình lưỡi liềm, trên nền trời đêm đen như mực, phảng phất hiện ra những vầng sáng mờ ảo.
Khi trở lại phòng giam, hai người trong phòng đang nằm trên giường ngâm nga tiểu khúc. Thấy Thủy Căn một mình trở lại, trao đổi một ánh mắt quỷ dị.
Thủy Căn chưa quên xung đột buổi sáng hôm nay, xem ra hai tên này vẫn còn đang nghẹn chết đây!
Khi Thủy Căn nằm ở trên giường, toàn thân căng cứng, đề phòng bọn họ đột nhiên tập kích.
Nhưng nằm xuống đã nửa ngày, cũng không thấy hai người bọn họ có động tĩnh gì.
Thẳng đến mười hai giờ đêm, cửa phòng giam mở ra, trong lúc đó, quản giáo vừa mở cửa vừa lớn tiếng giáo huấn Đới Bằng, ý tứ đại khái là nếu như lần sau còn làm việc lề mề như vậy, cũng khỏi ăn cơm tối luôn gì gì đó. . . . .
Đới Bằng xem ra cũng mệt muốn chết rồi, chờ quản giáo đi, lập tức liên tục rên rỉ, nghiêng người mệt mỏi ngã xuống cái giường đối diện giường Thủy Căn.
Thủy Căn phát hiện lúc đó hai người vẫn một mực vờ ngủ kia lén lút đứng lên, hướng đến giường Đới Bằng sờ soạng.
Hèn gì mà không chọc đến mình, hóa ra là đang tơ tưởng đến cái mông nộn nộn của Đới Bằng đây mà.
“Ngươi làm gì…… Ngô…… Buông ra……” Hai người kia cũng là kẻ tái phạm, nhanh chóng bịt kín miệng Đới Bằng, đem người hắn lật lại, lột quần xuống.
Đới Bằng bị bịt mồm, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm vào Thủy Căn, ước chừng là khẩn cầu cậu cứu hắn.
Báo ứng!
Thủy Căn cố sức quay đi, mắt không thấy, tâm không phiền, trong từng đợt tiếng thở hổn hển của thú vật, tiếng kêu nhỏ đến không thể nghe thấy của Đới Bằng vẫn không ngừng truyền vào tai cậu.
Kỳ thật Đới Bằng cũng không phải quá xấu, dù gì cũng là bạn học của mình một thời gian, nếu có người gọt họ Đới một trận, Thủy Căn cậu tuyệt đối mặc kệ, tiểu tử này chính là rất thiếu giáo dục.
Nhưng mà cái này gọi là gì đây? Sao lại có thể làm nhục người ta như vậy?
Thủy Căn nhịn không nổi nữa, cậu nhảy xuống giường, đưa tay đem Long ca từ trên người Đới Bằng túm xuống.
Long ca đang cao hứng, vừa dùng hạ thân đỏ thẫm lắm lông của mình, ở trên cái mông tròn tròn của Đới Bằng cảm thụ vài cái đến sảng khoái, lại cứ bị Thủy Căn cắt ngang, lập tức giơ tay cho Thủy Căn một quyền.
Thân thể tiểu hài tử văng ra, một phát đập vào thành giường, xương sườn đau đến sắp không thở nổi.
“Mẹ kiếp, tha cho mày một cái mạng còn không biết tốt xấu, muốn chết có phải không?”
Nói xong đi đến cho thêm mấy cước, Thủy Căn ôm cái đầu đã trúng vài cú, cảm thấy cổ họng một trận tanh ngọt, một búng máu cứ như vậy phun ra.
Tên lâu la nhìn lão đại thị uy, đang ở đó “hắc hắc” cười quái dị, cúi đầu, hù dọa Đới Bằng đang toàn thân run rẩy: “Nhìn thấy không, ngoan ngoãn đi, để mấy đại gia đây sảng khoái một chút, thì chuyện gì cũng không có, bằng không đánh cho ngươi thổ huyết đã là nhẹ .”
Mùi máu trong không khí từ từ tràn ngập, có lẽ là nghe được sự uy hiếp của tên lâu la, Đới Bằng dần dần bất động, mà vầng trăng khuyết ngoài song cửa càng tỏa ra ánh sáng đỏ tươi.
Long ca nhìn Thủy Căn đau đến co quắp, lại hướng về phía thân thể cuộn lại kia bổ thêm một cước, rồi nhanh chóng quay lại tiếp tục lộng Đới Bằng.
Người trẻ tuổi chính là người trẻ tuổi, dù cùng là nam nhân, thế nhưng da thịt trắng nộn co dãn, trong mắt đám tù phạm là vô cùng quý giá a. Đới Bằng bộ dáng không tồi, khóc đến vành mắt đỏ hoe, cực kỳ kích thích người ta, nếu như nhắm mắt lại tưởng tượng ra mỹ nữ phong nhũ phì đồn (mông to ngực nở a :”> nghe thô bỉ quá nên để nguyên), thật là một bữa thịnh yến.
Long ca nhịn không được đem Đới Băng lật lại, chuẩn bị mặt đối mặt làm thêm lần nữa, hắn thô lỗ khuấy động khe mông Đới Bằng, lại đem tiểu đệ đệ đã đứng thẳng của mình, nhắm vào nơi đó chuẩn bị cắm vào.
Thật là chặt, trong nháy mắt vừa tiến vào, Long ca kìm lòng không được nhắm mắt lại.
Nhưng sau một khắc, hắn lại đột nhiên mở mắt ra.
Một bàn tay không biết từ khi nào đã cắm vào ngực hắn, thủ hạ ở bên cạnh hỗ trợ cổ đã bị bẻ gẫy một cách quỷ dị, đầu cùng thân thể vặn vẹo 180 độ.
Sau đó hắn phát hiện cái con tép riu nhu nhược mới rồi còn đang khóc lóc kia, đang chậm rãi từ lỗ hổng trên lồng ngực hắn lôi ra một trái tim đỏ tươi còn đang đập thình thịch.
Long ca muốn kêu lên, nhưng thanh âm lại mắc ở cổ họng, không phát ra được tiếng nào.
Bàn tay đang nắm lấy trái tim hắn kia, năm ngón tay bóp chặt, máu đỏ tươi theo khối thịt nứt toác ra, bắn tung toé lên làn da trắng nõn của “Đới Bằng”, tràn ra những dấu vết xúc mục kinh tâm (nhìn thấy mà giật mình khiếp sợ).
Thủy Căn đang quỳ rạp trên mặt đất tận mắt chứng kiến một màn như thế.
Cậu thấy hai người mới vừa rồi còn sống sờ sờ, hiện tại đã thành hai đống nhão nhoét như bùn dán trên mặt đất.
Sau đó cậu nhìn thấy “Đới Bằng” từng chút một liếm sạch máu tươi trên tay, nhìn hắn cùng bản thân trầm mặc nhìn nhau, nhìn hắn chậm rãi hướng về phía cậu mà đi tới……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook