Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)
Chương 2: Giao Nhân

Sáu năm trước, bên ngoài ngự yêu cốc.

Kỷ Vân Hòa nhận "hàng" từ tay gã thái giám kiêu ngạo vào thời điểm tiết trời tháng ba đẹp nhất.

Thảm hoa dại hữu tình phủ khắp núi ngoài cốc, hương hoa dìu dịu thơm ngát.

Thái giám trước mặt thao thao bất tuyệt bằng chất giọng the thé khiến nàng cảm thấy trong lòng vô cùng buồn phiền.

"Người cá này khiến chủ tử ta hao tổn rất nhiều thời gian và công sức mới bắt được. Cho ngươi thời gian ba tháng, huấn luyện nó cho thật tốt. Đừng để lần sau bọn ta quay lại vẫn phải dùng cái rương vừa to vừa dán đầy phù chú này, vận chuyển rất phiền phức mà nhìn cũng thấy buồn bực."

Phụ trách giao dịch với gã thái giám ngạo mạn này là trợ thủ đắc lực của Kỷ Vân Hòa, Cù Hiểu Tinh, thiếu niên này miệng lưỡi như được bôi dầu, trơn tru vô cùng. Hắn cười hì hì đáp lời thái giám: "Công công, ngài yên tâm đi, ngự yêu cốc chúng tôi mấy chục năm nay thuần phục không biết bao nhiêu yêu quái. Cho dù trong rương là yêu quái gì đi nữa, chỉ cần đưa tới nơi này, đảm bảo với ngài lúc trở ra liền ngoan ngoãn phục tùng. Tuyệt đối không dám cãi lời."

"Ừ, chớ khinh thường, chú ý một chút, người cá này không hề tầm thường đâu."

"Chúng tôi biết đây chính là việc Thuận Đức công chúa giao xuống, ngự yêu cốc tuyệt đối sẽ dốc hết sức thuần phục yêu quái này. Lúc quay về, nhất định sẽ khiến cho Trương công công ngài nở mày nở mặt." Cù Hiểu Tinh rất giỏi ứng phó với loại người này, hắn nói chuyện dễ nghe, Trương công công cũng tỏ vẻ hài lòng.

Kỷ Vân Hòa nghe bọn họ nói chuyện, cất bước đi đến bên cạnh xe ngựa.

Sau xe buộc một cái rương lớn, cao cỡ nửa người, toàn bộ là màu đen đặc quánh, bên dưới quấn đầy xích sắt nặng nề, phía trên dán tầng tầng lớp lớp phù chú, nàng vươn tay cầm lấy một lá bùa, vừa nhìn thấy chú văn trên phù chú, đôi mày khẽ nhíu lại, tiện tay gỡ lá bùa xuống.

Khoảnh khắc lá bùa vừa gỡ xuống, chỉ nghe "ầm" một tiếng, âm thanh từ trong chiếc rương nặng nề vang dội, xích sắt mãnh liệt giằng co, va chạm với rương phát ra tiếng leng keng không ngừng.

Ánh mắt Kỷ Vân Hoà ngưng trọng, yêu quái này nhất định rất lợi hại. Dán nhiều phù chú như vậy, nàng chỉ gỡ xuống một tấm, nó ngay lập tức nhận ra được...

Cùng lúc đó, chấn động trong rương làm cho con ngựa giật mình, ngựa hí một tiếng, quệt móng guốc chạy, ngay lập tức phu xe kéo dây cương lại, áp chế một hồi, mới khiến ngựa ổn định.

Trương công công quay đầu: "Ai ya, ngươi cẩn thận chút được không, đã bảo con yêu quái này lợi vô cùng đó."

Ông ta vừa nói vừa lùi lại mấy bước, "Ngươi là ai? Không biết thì đừng có động vào. Mau đem lá bùa dán trở lại. Cẩn thận ta hỏi tội ngươi đấy!"

Cù Hiểu Tinh vội vàng cười xòa: "Đó là chúng tôi..."



"Chu sa phù vàng, lôi đình lịch chú bế ngũ giác, phong yêu lực, là thủ bút của đại quốc sư." Kỷ Vân Hòa cắt ngang lời Cù Hiểu Tinh, ánh mắt nhìn lá bùa trong tay có chút đùa cợt, nhưng khi quét mắt sang gã thái giám ánh mắt sắc bén lạ thường.

Ngón tay nàng khẽ động, chu sa phù vàng trong tay lập tức lao đi như tên bắn, chuẩn xác dừng ngay cổ họng Trương công công. Chỉ thấy Trương công công kia hai mắt trợn ngược, gương mặt đầy vẻ giận dữ, nhưng một chút âm thanh cũng không phát ra được.

Trương công công lập tức kinh hãi, dùng tay gỡ bùa chú trên cổ ra, nhưng ngón tay vừa di chuyển, nó lập tức dính sát trở lại, đáy mắt gã thái giám thêm bảy phần hoảng sợ, khủng hoảng nhìn chằm chằm Kỷ Vân Hòa, tay chỉ vào nàng, nhưng miệng vẫn không phát ra âm thanh nào.

"Than thở, lầm bầm ồn ào cả nửa ngày trời." Kỷ Vân Hòa phủi phủi tay, "Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi."

Nàng ném một ánh nhìn ra sau lưng mấy gã hán tử to khỏe, một người lập tức tiến lên kéo xe ngựa, đội thị vệ cũng đều khẩn trương đặt tay lên cán đao.

"Ngự yêu cốc chúng tôi đã nhận xe ngựa này, ba tháng sau đến đón yêu quái trong rương, chúng tôi đảm bảo nó sẽ ngoan ngoãn, việc bảo đảm vận chuyển yêu quái đến đi an toàn, chẳng phải chuyện các ngươi nên làm sao? Bây giờ yêu quái đã đến ngự yêu cốc, nên để chúng tôi tiếp quản, các ngươi dàn trận thế này, là không muốn để bọn ta thuần yêu sao?" Kỷ Vân Hòa chăm chăm nhìn bọn thị vệ, "Các ngươi là nghe lệnh Thuận Đức công chúa, hay muốn ở đây giúp thái giám này ra mặt?"

Kỷ Vân Hòa vừa nói ra lời này, các thị vệ đưa mắt nhìn nhau sau đó lui xuống. Mấy gã hán tử lúc này mới để phu xe xuống ngựa, dắt ngựa vào trong ngự yêu cốc.

Đợi xe ngựa bị dắt đi rồi, Kỷ Vân Hòa liếc gã thái giám một cái: "Ta không hiểu bùa chú, chỉ biết dán, không biết giải, tự trở về tìm đại quốc sư đi."

Nói xong, nàng khoát tay áo, xoay người vào cốc.

Cù Hiểu Tinh vội vàng cười xòa, giải thích với thái giám: "Đó là ngự yêu sư của chúng tôi, hơi nóng tính, nhưng bàn về ngự yêu thuật, là ngự yêu sư vô cùng lợi hại ở trong cốc, công công đừng tức giận... Ai, chú này ta cũng không có biện pháp, ta pháp lực thấp, không so được với nàng ta, ngài chịu khổ, e rằng thật đúng là chỉ còn cách trở về tìm đại quốc sư giúp đỡ..."

"Cù Hiểu Tinh."

Kỷ Vân Hòa ở phía trước gọi một tiếng. Cù Hiểu Tinh vội vàng đáp lời, không cùng thái giám nói chuyện nữa, chỉ áy náy nhìn gương mặt đang trở thành màu gan lợn của Trương công công, xoay người đuổi theo nàng.

Chạy đến bên nàng, Cù Hiểu Tinh thở dài, có chút trách móc: "Tả hộ pháp a, đã nói với người bao nhiêu lần rồi, những kẻ đưa yêu quái đến đây dẫu sao cũng là thuộc hạ của những gia tộc quyền quý, họ có thể ở bên tai những người kia nói vài ba lời bất lợi. Người không thể tùy tiện đắc tội được... Lần này lại là thái giám thân tín của Thuận Đức công chúa, hắn chỉ cần nói với Thuận Đức công chúa hai câu là..."

"Được rồi, ta không phí sức lấy lòng đâu." Kỷ Vân Hòa thuận miệng đáp lại.

"Cho nên hay là người đến nói cho hắn cách gỡ lá bùa đó đi, chèn ép người ta đến đường cùng, không chừng lại kết thâm thù đại hận."

Kỷ Vân Hòa liếc hắn một cái: "Cù Hiểu Tinh, chúng ta muốn lấy lòng chính là chủ tử của bọn họ, không phải bọn họ. Mà muốn lấy lòng chủ tử bọn họ, chính là đem yêu quái thuần dưỡng tốt, không cần làm bất cứ điều gì khác."

Nàng vừa dứt lời, Cù Hiểu Tinh lại thở dài:



"Người nói cũng có đạo lý...ai, cũng trách thế đạo ngày nay đối với giới ngự yêu của chúng ta quá bất công. Nghe nói năm mươi năm trước, đại quốc sư kia còn chưa điều chế ra loại độc dược đặc biệt đối phó với tộc ngự yêu, chúng ta uy phong lẫm liệt, hô mưa gọi gió, sai khiến yêu quái, làm sao có thể nghĩ đến năm mươi năm sau lại sa sút đến mức này, ngay cả bọn thái giám trong cung cũng có thể lớn tiếng hống hách với chúng ta..."

"Được rồi, nói giống như ngươi năm mươi năm trước đã ra đời vậy."

Kỷ Vân Hòa trách hắn, vừa dứt lời, hai người đã đi tới cổng của ngự yêu cốc, cửa lớn rộng mở, trong cốc là một mảnh sương mù giăng kín, nàng chuyển đề tài, "Hôm nay người cá được đưa đến này e rằng lai lịch không nhỏ, chúng ta đến địa lao mở rương."

Cù Hiểu Tinh gật đầu nói phải.

Trong ngục tối của ngự yêu cốc, cột sắt trên lồng giam khắc chằng chịt chú văn phong ấn sức mạnh của quái thú.

Rương thép đen được đưa đến phòng giam lớn nhất, có một xích sắt móc ở trên đỉnh rương, ngự yêu sư đem nó móc với xích sắt dài trên xà nhà, chú văn bốn phía thoáng chốc sáng lên.

Rương khóa yêu này vốn là vật do ngự yêu cốc chế tạo, thuận tiện cho các quan chức quý nhân nhốt những yêu quái không nhu thuận lại, vận chuyển đến ngự yêu cốc.

Cái móc phía trên rương thực chất là đi từ bên trong ra, yêu quái bên trong bị xiềng xích giam cầm, móc treo chính là một đầu của dây xích, khi móc mối với dây treo trên xà nhà, thì dây xích trói yêu quái lập tức cùng với các hệ thống khác trong phòng hợp thành một thể, lực phong ấn trên cột sắt đen sẽ truyền tới yêu quái, tăng cường áp chế chúng, tránh cho khi mở nắp rương, yêu quái tiếp xúc với bên ngoài kích động làm ngự yêu sư bị thương.

Móc nối vừa được liên kết, ngự yêu sư dùng chìa khóa cắm vào lỗ khóa ẩn giấu trên rương, vừa nghe "két" một tiếng, trong rương liên tiếp truyền tới tiếng"ầm ầm ầm" cùng với những rung lắc dữ dội.

Ngự yêu sư còn chưa kịp lấy chìa khóa ra, đột nhiên, rương thép phủ đầy bùa chú bị đánh vỡ từ bên trong, mảnh vụn văng ra khắp nơi, có mảnh tan thành bụi biến mất vào không khí, một chiếc đuôi cá to lớn lộ ra.

Kỷ Vân Hòa đứng bên ngoài phòng giam, một tiếng "Cẩn thận" còn chưa kịp kêu lên, chỉ cảm thấy trong ngục nổi lên một trận gió yêu, chiếc đuôi cá khổng lồ hai màu trắng xanh chuyển động tựa như chiếc quạt gió. Các ngự yêu sư mở rương ở bên trong chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, phun máu tại chỗ.

Nàng ôm lấy đầu Cù Hiểu Tinh, đem hắn đặt ở chỗ an toàn trên mặt đất, kịp thời tránh được sát khí mà chiếc đuôi cá quạt đến.

Nàng nằm trên đất ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong ngục, rương khóa yêu chia năm xẻ bảy, nằm rải rác trên mặt đất, người cá hai tay bị trói, treo trên xích sắt, y toàn thân xích lõa, nửa thân dưới là một chiếc đuôi cá cực to, chỉ là trông không giống với những người cá bình thường, đuôi cá của y xanh trắng giao nhau, vẩy cá tầng tầng lớp lớp tựa như xếp thành hình đóa hoa sen khổng lồ. Mà càng khiến người ta kinh ngạc hơn nữa, là khuôn mặt của người cá này...

Tộc người cá, từ trước đến giờ dung mạo đều xinh đẹp, chỉ là Kỷ Vân Hòa chưa từng nghĩ đến, lại có một gương mặt xinh đẹp như y, mang vẻ vẻ đẹp kinh động lòng người, thậm chí là quên cả hô hấp...

Đây cư nhiên là một...

Mỹ nam ngư. (thật ra nguyên văn là Hùng tính giao nhân, hùng tính là giống đực, giao nhân là người cá nên tớ dịch vậy cho suông mạch truyện.)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương