Ngự Y Dữ Thần Y
Quyển 2 - Chương 55

Ở ma giáo mãi cho tới khi đông qua xuân đến.

Thần Y rốt cục đối với cảnh Sư Phụ cùng giáo chủ khanh khanh ta ta, chàng chàng thiếp thiếp không chịu được nữa, quyết định mang theo sư đệ nhà mình dứt áo ra đi, ra ngoài du ngoạn một vòng, vừa đúng lúc có thể quay về căn nhà nghỉ mát lúc nào cũng gió thổi ầm ầm của mình.

“Sư Phụ, chúng ta đi đây.” Thái Y hướng về phía Sư Phụ, huơ huơ bàn tay nhỏ bé.

“Đi đi thôi.” Sư Phụ gật gật đầu, một bên rất là hưởng thụ quả táo đích thân Giáo Chủ cắt tỉa.

Kỹ thuật xắt rau củ quả của Giáo Chủ ngày càng tốt, quả táo kia bị cắt gọt xong trông tựa đóa hoa, càng lợi hại hơn chính là tốc độ như chớp xẹt, khắc quả táo thành đóa mẫu đơn lộng lẫy xong, thịt táo cư nhiên còn chưa bị thâm.

Thái Y hai mắt đăm đăm, vô cùng sùng bái nhìn Giáo Chủ.. Tiếc là ánh mắt tôn sùng đó, bị Thần Y một đường đánh gãy, bị lôi đi.

“Giáo Chủ thực yêu Sư Phụ.” Thái Y cảm khái nói.

“Này không phải là yêu, mà là bệnh.” Thần Y nói.

“Bệnh gì?” Thái Y hiếu kỳ hỏi.

Thần Y suy nghĩ một lúc liền nghiêm túc nói: “Bại não!”

Thái Y trầm mặc một lát, buồn bã nói: “Ta thật sự hy vọng sư huynh ngươi cũng có thể hướng con đường đó mà học tập một chút.”

Bực mình, cái này phải chờ đến lúc đi về phòng, hảo hảo giáo dục lại mới được.

Ngày đó ly khai ma giáo, hai người dắt nhau đi dạo trong rừng, thuận tiện diễn thêm một màn tình chàng ý thiếp, thân thân bão bão. Ngay lúc đang hôn đến mê người thị chợt nghe thấy một thanh âm thân quen truyền tới: “Trước mặt mọi người hôn môi, phạt tiền hai lượng!”

Hai người đồng thời quay đầu tìm kiếm chủ thể phát ra thanh âm – một bụi rậm nhỏ.

Tả Hộ Pháp hắn lại đang bền bỉ nằm vùng cắm chốt mà tróc nã uyên uyên sao?

Kết quả, chờ mãi cũng không thấy Tả Hộ Pháp nhảy ra khua khoắng đả uyên bổng của hắn, ngược lại, từ bụi rậm kia lại phát ra âm thanh ừ a quỷ dị.

“Tên hỗn đản ngươi, buông ra, nếu không thả ra, lão tử tựu phạt cho ngươi táng gia bại sản.”

“Ngay cả người ta cũng đã cho ngươi rồi, tiền tự nhiên đều do ngươi quản” Thanh âm trêu tức từ trong bụi cây truyền tới.

“Không nên ở chỗ nãy, ngang nhiên giữa thanh thiên bạch nhật… Ân …”

“Cưng ơi, dã chiến cũng là tình thú nha…”

Thái Y che mặt, Tả Hộ Pháp – con người “thẳng” cuối cùng ở trong ma giáo, rốt cục cũng đã bị hạ gục rồi.

“Chúng ta đi đâu?” Bước ra khỏi đại môn ma giáo, Thái Y hỏi/

“Yên hoa tam nguyệt hạ Dương Châu.”

“Bây giờ là tháng hai…” Thái Y vô cùng thành thực nói.

“..” Mặt Thần Y thoáng chốc cứng đờ.

“Được rồi, được rồi. Tháng hai cũng có thể xuống Dương Châu…” Thái Y nói thầm: “Thuận tiện đi thăm Lan công tử luôn, hắn giờ đang ở Vượng Đức Phủ, nghe nói sống vô cùng thoải mái a.”

“Còn phải đi khám lại cho Quân Sư.”

“Thiếu chút nữa quên hắn luôn…” Thái Y vò vò đầu, cười nói.

“Đi.”

“Ân.”

Cứ như vậy, đám cây to nhỏ ở gần đại môn ma giáo cuối cùng cũng đã thoát khỏi nỗi ám ảnh của lớp cây ông cha, không cần lo lắng hãi hùng bị Giáo Chủ chém ngang chém dọc mỗi lúc phát điên; giáo chúng cũng không cần lo lắng bị phạt tiền mỗi khi cắm chốt ở cửa phòng mà tình chàng ý thiếp, mà dù có bị bắt được đi chăng nữa thì cũng có Hữu Hộ Pháp đỡ cho rồi.

Nhân sinh a, viên mãn quá rồi

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương