Ngự Xà Cuồng Phi
-
Chương 78: Càng vương theo dõi
Phía dưới, Lam ma ma và Tiền ma ma cho đám đông im lặng, rồi nói rõ quy củ của Phượng Vũ Cửu Thiên cho mọi người nghe.
Theo sau, liền giói thiệu tiết mục đầu tiên của ngày khai trương là một đoạn kinh kịch, tên gọi Tần Hương Liên*.
Một hồi kinh kịch qua đi, mọi người sớm đã không bình tĩnh, đều mắng Trần Thế Mĩ, bạc tình bạc nghĩa, vong ân phụ nghĩa, vô cùng sinh khí.
Mà Thương Lan Hiên sắc mặt có vài phần khó coi, chuyện xưa này giống như đang ám chỉ hắn.
Đây cũng khó trách, tuy rằng chuyện xưa của Trần Thế Mĩ và Tần Hương Liên cùng chuyện của Thương Lan Hiên và Phượng Thiên Mị có chỗ bất đồng, nhưng
vẫn có chố giống là vì quyền lực mà giết thê.
Nhìn toàn trường tranh luận kịch liệt, lại nhìn sắc mặt Thương Lan Hiên không được tự nhiên, Phượng Thiên Mị khóe miệng nở nụ cười tà mị, mâu lý hiện lên âm ngoan.
Thương Lan Hiên, rất nhanh, nàng rất nhanh sẽ báo đủ thù này.
Phía dưới, Tiền ma ma vội vàng tiến lên, lớn tiếng nói,“Các vị khách quan mời im lặng, kế tiếp là Phượng Vũ Cửu Thiên Tứ đại hoa khôi mang đến tiếng đàn hát, và tiếp theo chính là vũ đạo, tiên nữ tán hoa, đặc yêu Vân Phi công nương hoa khôi của lâu múa dẫn đầu.” Cái gọi là đặc yêu là thân tự do, không chịu sự không chế, lên đài bằng tâm tình hoặc muốn.
Lời nói Tiền ma ma rơi, tràng thượng lập tức sôi trào, Vân Phi hai từ nàn ở Vân thành không ai không biết, hôm nay mọi người đến đây cũng là vì ngưỡng mộ đại danh của nàng.
Mà Thương Lan Hiên cùng Thương Lan Việt đều mang theo đủ loại tâm tư tới, xem ra Phượng Vũ Cửu Thiên này không thể khinh thường, thế lực không kém, bọn họ càng muốn thế lực này, càng làm bọn họ cảm thấy nguy hiểm.
Nếu là có thể hợp tác cùng Phượng Vũ Cửu Thiên hoặc có thể có được sự trợ giúp từ đó, vậy thì tất nhiên thế lực của bản thân càng thêm cường đại, nhưng nếu để Thương Lan Việt ( Thương Lan Hiên) chiếm được thì sẽ trở thành mói nguy cho bọn họ.
Còn nếu như không người nào chiếm được thì thế lực bọn họ vẫn cân bằng như trước,và đợi đến lúc Phượng Vũ Cửu Thiên sinh ý xuống dốc, lúc đó thu mua vẫn không muộn.
Xem ra, chủ yếu vẫn là tiên hạ thủ vi cường.
Ngừng nghĩ hai người bọn họ không hẹn mà cùng nhau tới hậu trường, tìm Lâm ma ma và Tiền ma ma nói chuyện hợp tác. Tiền ma ma và Lâm ma ma liền đi bẩm báo cho Phượng Thiên Mị, Tiền ma ma và Lâm ma ma nói lời từ chối.
Nhận được câu trả lời, Thương Lan Hiên cùng Thương Lân Việt vẫn không chịu buông tha, mà là tính xuống tay với lão bảo thật sự. Mặc kệ Vân Phi hay Bạch y nữ tử là lão banr hay không, nhưng vị trí của các nàng ở Phượng Vũ Cửu Thiên không tầm thường, nếu muốn tìm kẻ đứng sau, xuống tay từ các nàng là thích hợp nhất.
Dưới đài, một khúc ca vang lên làm mọi người chìm đắm trong đó, những người nghe qua Vân Phi hát thi càm thấy vẫn không sánh được với nàng, nhưng cũng không kém.
Một khúc này bọn họ chưa từng nghe qua, độc đáo mới mẻ, khiến họ khen không dứt miệng.
Phía dưới, Tiền ma ma tuyến bố, tiếng nhạc vang lên, các cô nương lượn vòng ra múa, dáng người tuyệt đẹp, nhất thời mọi người đều say mê trong đó.
Nhưng mà, đúng lúc này từ không trung bay xuống một trờ đầy hoa, mọi người chưa kịp cảm thán, thì từ lầu hai hạ xuống một hồng ảnh, cầm lấy một đoạn hồng trù sớm cột trên cao, theo những tán hoa bay xuống.
T
oàn trường nhất thời lặng ngắt như tờ, một đôi mắt kinh diễm nhìn thiên hạ đàng từ từ ba xuống kia, hồng y phi vũ, hồng sa che mặt, thần bí xinh đẹp, bạn đóa hoa quả thực là tiên nữ giáng trần!
Phượng Thiên Mị chân chạm đài, xoay người, hai tay vung lên, trong tay áo bay ra một đoạn hồng trù, thẳng hướng đánh vào hai cái trống bên đài, phát ra một tiếng dễ nghe ‘đông’, này một tiếng này như vao chạm vào trái tim mọi người, kích động, kích thích.
Liên tiếp tiếng “Thùng thùng đông”, cũng có tiết tấu,càng nghe càng vui, nghe mọi người hưng phấn không thôi.
Lầu hai, Thương Lan Hiên cùng Thương Lan Việt hai mắt sang ngời, gắt gao nhìn hồng y nữ tử dưới đại, như sợ chớp mắt một cái nàng sẽ biến mất.
Nhất vũ chung tẫn, mọi người vẫn hãm trong điệu múa, một lúc lâu sau, mọi người mới hậu tri hậu giác hô lớn ra tiếng,“Hảo, hảo.” Theo là một trận vỗ tay sấm dậy.
Thương Lan Hiên và Thương Lan Việt hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phượng Thiên Mị, thấy nàng rời đi, bọn họ cũng ly khai.
Bởi vì Phượng Thiên Mị phân phó, Bạch Nhan nhìn thấy Thương Lan Hiên đứng dậy, rời đi nhã các, liền cố y để hắn thấy bản thân, cho nên ngay khi nhìn thấy Bạch Nhan, Thương Lan Hiên không đuổi theo Phượng Thiên Mị nữa mà đi theo Bạch Nhan.
Bên này, Thương Lan Việt vừa đến phía sau sân khấu lại nghe được Vân Phi cô nương đã rời đi, vội vàng đuổi theo.
Mới ra khỏi Phượng Vũ Cửu Thiên, liền nhìn thấy xa xa có một hồng ảnh đi về một địa phương hẻo lánh, Thương Lan Hiên tuy có khó hiểu, nhưng là cũng không nghĩ nhiều, đuổi theo.
Rốt cục rời xa ngã tư đường, không có người lui tới, Phượng Thiên Mị dừng cước bộ, trong mắt hiện lên châm chọc, khóe miệng tà mị, mang theo vài phần trêu tức nói,“Xuất hiện đi!”
Chỗ tối Thương Lan Việt vừa nghe, sợ run một chút, rõ ràng không thể tin, này nữ nhân cư nhiên phát hiện ra hắn. Hắn tự nhận là nội lực không tầm thường, bình thường cao thủ cũng khó phát hiện, thế nhưng lại bị một nữ nhân không chút nội lực phát hiện.
Bị phát hiên, Thương Lan Việt không tính tiếp tục che dấu, hiện thân, sắc mặt lạnh nhạt, còn có cảnh giác, bởi vì hắn cảm thấy nữ nhân này không đơn giản.
“Không biết Càng Vương gia theo dõi tiểu nữ vì chuyện chi?” Phượng Thiên Mị hỏi, nhưng ánh mắt không hề có chút nghi hoặc nào, giống như biết rõ còn cố hỏi.
Mà Thương Lan Việt thấy nữ tử trước mặt nói ra được thân phận của mình, có chút nao nao, cũng không có quá nhiều kinh ngạc, nhìn đến Phượng Thiên Mị trong mắt một mảnh lạnh nhạt, không có một tia nghi hoặc, Thương Lan Hiên nhất thời hiểu rõ, là nàng cố ý đưa hắn tới đây!
Không nghĩ thêm nhiều, Thương Lan Việt bỏ đo vẻ ngụy trang lộ ra bản tính tham lam của bản thân, cao ngạo cười nói,“Vân Phi cô nương tài nghệ xuất chúng, không bằng, đến Khuynh Vũ Các của ta thế nào? Ta nguyện ý trả giả gấp bội.”
*Trần Thế Mỹ xuất thân vốn là một thư sinh nghèo khó tại vùng Hồ Nam, có cha mẹ nghèo khó, anh ta kết hôn với Tần Hương Liên và có hai đứa con. Tần Hương Liên hết lòng dốc sức làm lụng cho Trần Thế Mỹ ăn học. Sau đó Trần Thế Mỹ lên kinh thi cử và đỗ trạng nguyên. Công chúa thấy Thế Mỹ sáng sủa và muốn kết hôn. Tân khoa trạng nguyên Trần Thế Mỹ tài học xuất chúng, được thái hậu thưởng thức và chiêu làm phò mã, cả nước cùng ăn mừng.
Trần Thế Mỹ từ khi đỗ trạng nguyên nên được tung hô, tâng bốc và đã chán chường cảnh nghèo khổ nên muốn ruồng bỏ quá khứ, chối bỏ vợ con. Lúc này Tần Hương Liên dẫn hai người con lên kinh tìm chồng trước đó cha mẹ của Trần Thế Mỹ vì quá già yếu nghèo khó nên mất, trước khi mất biểu Tần Hương Liên lên tìm chồng để trở về quê.
Thôn phụ Tần Hương Liên mang theo hai đứa con là Xuân Ca và Đông Muội vượt ngàn dặm đến kinh thành tìm chồng, vốn là phò mã nên Trần Thế Mỹ đã không nhận vợ con và sai người đuổi họ đi vì sợ tội "Trùng hôn" (đã kết hôn rồi lại kết hôn lần nữa khi chưa hủy hôn ước nhất là dám lừa dối công chúa là chưa có vợ).
Tần Hương Liên uất ức nên chặn kiệu của Bao Chửng đệ đơn kêu oan. Được sự giúp đỡ của Triển Chiêu, cô tới được công đường nhờ Bao chửng phán xét. Trần Thế Mỹ biết chuyện liền phái Hàn Kỳ giết hại ba mẹ con để giết người diệt khẩu nhưng không thành. Hàn Kỳ cũng ăn năn những việc mình đã làm, mang đao đồng vốn là vật trong phủ Phò mã làm vật chứng để tố cáo tội ác của Trần Thế Mỹ.
Bao Chửng triệu Trần Thế Mỹ tới công đường Khai Phong hỏi tội rồi kết án và cho đao phủ xử chém. Trần Thế Mỹ ỷ vào sự che chở của vợ và thái hậu gây áp lực đòi tha hắn. Tuy nhiên, Bao Công cùng với các cộng sự của mình kiên quyết xử chém, thậm chí ông cùng với các cộng sự cởi mũ quan và đưa Thế Mỹ lên Long đầu trảm xử chém.
Theo sau, liền giói thiệu tiết mục đầu tiên của ngày khai trương là một đoạn kinh kịch, tên gọi Tần Hương Liên*.
Một hồi kinh kịch qua đi, mọi người sớm đã không bình tĩnh, đều mắng Trần Thế Mĩ, bạc tình bạc nghĩa, vong ân phụ nghĩa, vô cùng sinh khí.
Mà Thương Lan Hiên sắc mặt có vài phần khó coi, chuyện xưa này giống như đang ám chỉ hắn.
Đây cũng khó trách, tuy rằng chuyện xưa của Trần Thế Mĩ và Tần Hương Liên cùng chuyện của Thương Lan Hiên và Phượng Thiên Mị có chỗ bất đồng, nhưng
vẫn có chố giống là vì quyền lực mà giết thê.
Nhìn toàn trường tranh luận kịch liệt, lại nhìn sắc mặt Thương Lan Hiên không được tự nhiên, Phượng Thiên Mị khóe miệng nở nụ cười tà mị, mâu lý hiện lên âm ngoan.
Thương Lan Hiên, rất nhanh, nàng rất nhanh sẽ báo đủ thù này.
Phía dưới, Tiền ma ma vội vàng tiến lên, lớn tiếng nói,“Các vị khách quan mời im lặng, kế tiếp là Phượng Vũ Cửu Thiên Tứ đại hoa khôi mang đến tiếng đàn hát, và tiếp theo chính là vũ đạo, tiên nữ tán hoa, đặc yêu Vân Phi công nương hoa khôi của lâu múa dẫn đầu.” Cái gọi là đặc yêu là thân tự do, không chịu sự không chế, lên đài bằng tâm tình hoặc muốn.
Lời nói Tiền ma ma rơi, tràng thượng lập tức sôi trào, Vân Phi hai từ nàn ở Vân thành không ai không biết, hôm nay mọi người đến đây cũng là vì ngưỡng mộ đại danh của nàng.
Mà Thương Lan Hiên cùng Thương Lan Việt đều mang theo đủ loại tâm tư tới, xem ra Phượng Vũ Cửu Thiên này không thể khinh thường, thế lực không kém, bọn họ càng muốn thế lực này, càng làm bọn họ cảm thấy nguy hiểm.
Nếu là có thể hợp tác cùng Phượng Vũ Cửu Thiên hoặc có thể có được sự trợ giúp từ đó, vậy thì tất nhiên thế lực của bản thân càng thêm cường đại, nhưng nếu để Thương Lan Việt ( Thương Lan Hiên) chiếm được thì sẽ trở thành mói nguy cho bọn họ.
Còn nếu như không người nào chiếm được thì thế lực bọn họ vẫn cân bằng như trước,và đợi đến lúc Phượng Vũ Cửu Thiên sinh ý xuống dốc, lúc đó thu mua vẫn không muộn.
Xem ra, chủ yếu vẫn là tiên hạ thủ vi cường.
Ngừng nghĩ hai người bọn họ không hẹn mà cùng nhau tới hậu trường, tìm Lâm ma ma và Tiền ma ma nói chuyện hợp tác. Tiền ma ma và Lâm ma ma liền đi bẩm báo cho Phượng Thiên Mị, Tiền ma ma và Lâm ma ma nói lời từ chối.
Nhận được câu trả lời, Thương Lan Hiên cùng Thương Lân Việt vẫn không chịu buông tha, mà là tính xuống tay với lão bảo thật sự. Mặc kệ Vân Phi hay Bạch y nữ tử là lão banr hay không, nhưng vị trí của các nàng ở Phượng Vũ Cửu Thiên không tầm thường, nếu muốn tìm kẻ đứng sau, xuống tay từ các nàng là thích hợp nhất.
Dưới đài, một khúc ca vang lên làm mọi người chìm đắm trong đó, những người nghe qua Vân Phi hát thi càm thấy vẫn không sánh được với nàng, nhưng cũng không kém.
Một khúc này bọn họ chưa từng nghe qua, độc đáo mới mẻ, khiến họ khen không dứt miệng.
Phía dưới, Tiền ma ma tuyến bố, tiếng nhạc vang lên, các cô nương lượn vòng ra múa, dáng người tuyệt đẹp, nhất thời mọi người đều say mê trong đó.
Nhưng mà, đúng lúc này từ không trung bay xuống một trờ đầy hoa, mọi người chưa kịp cảm thán, thì từ lầu hai hạ xuống một hồng ảnh, cầm lấy một đoạn hồng trù sớm cột trên cao, theo những tán hoa bay xuống.
T
oàn trường nhất thời lặng ngắt như tờ, một đôi mắt kinh diễm nhìn thiên hạ đàng từ từ ba xuống kia, hồng y phi vũ, hồng sa che mặt, thần bí xinh đẹp, bạn đóa hoa quả thực là tiên nữ giáng trần!
Phượng Thiên Mị chân chạm đài, xoay người, hai tay vung lên, trong tay áo bay ra một đoạn hồng trù, thẳng hướng đánh vào hai cái trống bên đài, phát ra một tiếng dễ nghe ‘đông’, này một tiếng này như vao chạm vào trái tim mọi người, kích động, kích thích.
Liên tiếp tiếng “Thùng thùng đông”, cũng có tiết tấu,càng nghe càng vui, nghe mọi người hưng phấn không thôi.
Lầu hai, Thương Lan Hiên cùng Thương Lan Việt hai mắt sang ngời, gắt gao nhìn hồng y nữ tử dưới đại, như sợ chớp mắt một cái nàng sẽ biến mất.
Nhất vũ chung tẫn, mọi người vẫn hãm trong điệu múa, một lúc lâu sau, mọi người mới hậu tri hậu giác hô lớn ra tiếng,“Hảo, hảo.” Theo là một trận vỗ tay sấm dậy.
Thương Lan Hiên và Thương Lan Việt hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phượng Thiên Mị, thấy nàng rời đi, bọn họ cũng ly khai.
Bởi vì Phượng Thiên Mị phân phó, Bạch Nhan nhìn thấy Thương Lan Hiên đứng dậy, rời đi nhã các, liền cố y để hắn thấy bản thân, cho nên ngay khi nhìn thấy Bạch Nhan, Thương Lan Hiên không đuổi theo Phượng Thiên Mị nữa mà đi theo Bạch Nhan.
Bên này, Thương Lan Việt vừa đến phía sau sân khấu lại nghe được Vân Phi cô nương đã rời đi, vội vàng đuổi theo.
Mới ra khỏi Phượng Vũ Cửu Thiên, liền nhìn thấy xa xa có một hồng ảnh đi về một địa phương hẻo lánh, Thương Lan Hiên tuy có khó hiểu, nhưng là cũng không nghĩ nhiều, đuổi theo.
Rốt cục rời xa ngã tư đường, không có người lui tới, Phượng Thiên Mị dừng cước bộ, trong mắt hiện lên châm chọc, khóe miệng tà mị, mang theo vài phần trêu tức nói,“Xuất hiện đi!”
Chỗ tối Thương Lan Việt vừa nghe, sợ run một chút, rõ ràng không thể tin, này nữ nhân cư nhiên phát hiện ra hắn. Hắn tự nhận là nội lực không tầm thường, bình thường cao thủ cũng khó phát hiện, thế nhưng lại bị một nữ nhân không chút nội lực phát hiện.
Bị phát hiên, Thương Lan Việt không tính tiếp tục che dấu, hiện thân, sắc mặt lạnh nhạt, còn có cảnh giác, bởi vì hắn cảm thấy nữ nhân này không đơn giản.
“Không biết Càng Vương gia theo dõi tiểu nữ vì chuyện chi?” Phượng Thiên Mị hỏi, nhưng ánh mắt không hề có chút nghi hoặc nào, giống như biết rõ còn cố hỏi.
Mà Thương Lan Việt thấy nữ tử trước mặt nói ra được thân phận của mình, có chút nao nao, cũng không có quá nhiều kinh ngạc, nhìn đến Phượng Thiên Mị trong mắt một mảnh lạnh nhạt, không có một tia nghi hoặc, Thương Lan Hiên nhất thời hiểu rõ, là nàng cố ý đưa hắn tới đây!
Không nghĩ thêm nhiều, Thương Lan Việt bỏ đo vẻ ngụy trang lộ ra bản tính tham lam của bản thân, cao ngạo cười nói,“Vân Phi cô nương tài nghệ xuất chúng, không bằng, đến Khuynh Vũ Các của ta thế nào? Ta nguyện ý trả giả gấp bội.”
*Trần Thế Mỹ xuất thân vốn là một thư sinh nghèo khó tại vùng Hồ Nam, có cha mẹ nghèo khó, anh ta kết hôn với Tần Hương Liên và có hai đứa con. Tần Hương Liên hết lòng dốc sức làm lụng cho Trần Thế Mỹ ăn học. Sau đó Trần Thế Mỹ lên kinh thi cử và đỗ trạng nguyên. Công chúa thấy Thế Mỹ sáng sủa và muốn kết hôn. Tân khoa trạng nguyên Trần Thế Mỹ tài học xuất chúng, được thái hậu thưởng thức và chiêu làm phò mã, cả nước cùng ăn mừng.
Trần Thế Mỹ từ khi đỗ trạng nguyên nên được tung hô, tâng bốc và đã chán chường cảnh nghèo khổ nên muốn ruồng bỏ quá khứ, chối bỏ vợ con. Lúc này Tần Hương Liên dẫn hai người con lên kinh tìm chồng trước đó cha mẹ của Trần Thế Mỹ vì quá già yếu nghèo khó nên mất, trước khi mất biểu Tần Hương Liên lên tìm chồng để trở về quê.
Thôn phụ Tần Hương Liên mang theo hai đứa con là Xuân Ca và Đông Muội vượt ngàn dặm đến kinh thành tìm chồng, vốn là phò mã nên Trần Thế Mỹ đã không nhận vợ con và sai người đuổi họ đi vì sợ tội "Trùng hôn" (đã kết hôn rồi lại kết hôn lần nữa khi chưa hủy hôn ước nhất là dám lừa dối công chúa là chưa có vợ).
Tần Hương Liên uất ức nên chặn kiệu của Bao Chửng đệ đơn kêu oan. Được sự giúp đỡ của Triển Chiêu, cô tới được công đường nhờ Bao chửng phán xét. Trần Thế Mỹ biết chuyện liền phái Hàn Kỳ giết hại ba mẹ con để giết người diệt khẩu nhưng không thành. Hàn Kỳ cũng ăn năn những việc mình đã làm, mang đao đồng vốn là vật trong phủ Phò mã làm vật chứng để tố cáo tội ác của Trần Thế Mỹ.
Bao Chửng triệu Trần Thế Mỹ tới công đường Khai Phong hỏi tội rồi kết án và cho đao phủ xử chém. Trần Thế Mỹ ỷ vào sự che chở của vợ và thái hậu gây áp lực đòi tha hắn. Tuy nhiên, Bao Công cùng với các cộng sự của mình kiên quyết xử chém, thậm chí ông cùng với các cộng sự cởi mũ quan và đưa Thế Mỹ lên Long đầu trảm xử chém.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook