Ngự Xà Cuồng Phi
-
Chương 57: Nữ tử Bạch y
Đột nhiên, một trận gió nhẹ thổi qua, mang theo nhiều điểm yêu khí, Phượng Thiên Mị khóe miệng tà mị giương lên, khinh thần mở miệng,“Đến đây”
“Ha ha! Chủ tử thật nhạy bén, thuộc hạ vừa đến, chủ tử liền phát hiện ra.”
Thanh âm tràn đầy đáng yêu dí dỏm nhưng không mất đi sự cung kính truyền đến, theo đó một nữ tử vận bạch y từ trời giáng xuống.
Nữ tử Bạch y trắng hơn tuyết, da dẻ nõn nà, trán Nga Mi, “xảo tiếu thiến hề, mi mục phán hề”*, kiều mỵ, không xương thập phần kiều diễm.
("Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề", đây là hai câu thơ xuất từ "Thi Kinh - Quốc Phong - Vệ Phong - Thạc Nhân".
Dịch thơ: "Khéo cười tươi đẹp làm sao, đôi mắt quyến rũ làm ai mong này".”
Vừa đúng lúc Tư Diệu, Tư Tình cùng Hồng Kiều tiến vào, nhìn thấy một bạch y nữ tử từ trời giáng xuống, lập tức cảnh giác quát to“Có thích khách.” Tiếp đó, Tư Diệu Tư Tình lập tức chắn trước người Phượng Thiên Mị, một bộ chuẩn bị phản kích, mà Hồng Kiều cháy đi tìm Tư Vân cùng Tư Nguyệt.
Một loạt hành động này làm cho Phượng Thiên Mị cùng Bạch y nữ tử không khỏi buồn cười, Phượng Thiên Mị thấy Tư Diệu và Tư Tình bảo hộ mình như thế, tâm sinh một cỗ lo lắng.
“Ngươi là người nào? Dám xâm phạm vào Thiên Phượng cư.” Tư Diệu giận dữ quát.
“Khanh khách! Người rảnh rỗi, tự nhiên là đến tìm chuyện!” Bạch y nữ tử quyến rũ cười khanh khách nói.
“Hừ! Đừng hòng thương tổn tiểu thư nhà chúng ta, có bản lĩnh thì bước qua thi thể bọn ta đã.” Tư Tình hừ nói, cừu thị nhìn Bạch y nữ tử.
Phượng Thiên Mị tâm mặc dù cảm động, cũng không nói gì, đứng nguyên một chỗ, để cho các nàng tự tiến hành trao đổi tình cảm với nhau, nàng đứng một bên uống tà xem diễn là đủ.[ Mai nhi: Có người trao đổi tình cảm như vậy sao? Chỉ sợ tý nữa lao vào đánh nhau, đao kiếm không có mắt a! Phượng Thiên Mị: Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói “không hoà thuận sao”? Mai nhi: …..Được rồi!]
“Yêu ~! Thật trung tâm nha! Bất quá, các ngươi không phải đối thủ của ta nga!” Bạch y nữ tử trêu tức cười, trêu ghẹo nói.
“Cô nương, người tới là khách, nhưng nếu là hữu, chúng ta hoan nghênh, nếu là địch, tự nhiên là thực lực nói chuyện, nếu chúng ta đánh không lại, tự nhiên là chúng ta kĩ không bằng nhân. Chính là không biết cô nương là hữu hay là địch, chúng ta có thù oán gì với cô nương sao, nên cô nương đến Thiên Phương của chúng ta.” Đang lúc Tư Tình Tư Diệu bị trêu chọc, một giọng nói không nhanh không chậm, không uy không giận truyền đến, người có thể nói chuyện bình tĩnh như vậy đương nhiên là Tư Vân còn có Tư Nguyện vẻ mặt lạnh nhạt cùng Hồng Kiều vẻ mặt kinh hoảng đứng bên cạnh.
Tư Vân nói làm Phượng Thiên Mị cùng Bạch xà hơi hơi kinh ngạc cùng thưởng thức, trầm ổn lạnh nhạt, bình tĩnh lý trí.
“Ha ha! Hảo, chủ tử không hổ là chủ tử, có được những thủ hạ trung tâm như vậy, Bạch xà bội phục.” Bạch xà cũng không tính cùng các nàng nháo, cười nói giọng điệu mang theo sự sùng kính.
“Chủ tử? Bạch xà?” Trừ bỏ Phượng Thiên Mị, mọi người đều bị lời nói Bạch xà cấp kinh hãi, ngoài khó hiểu thì khó hiểu vẫn là khó hiểu, ngoài nghi hoặc thì cũng chỉ có nghi hoặc, nữ tử này vì cái gì gọi tiểu thư là chủ tử, hơn nữa một nữ hài tử lại tự xưng là Bạch xà, Thiên A!
“Khanh khách!” Thấy bộ dáng kinh hách của mọi người, Bạch xà không khỏi quyến rũ cười khanh khách, nàng cảm thấy những nhân loại này thật thú vị.
“Bạch xà tên này rất …..khác loại, về sau ngươi kêu Bạch Nhan đi!” Phượng Thiên Mị cũng có chút bất đắc dĩ, kêu Bạch xà quả thật thực dễ dàng dọa người.
“Là, chủ tử.” Bạch Nhan [ bạch xà ] nói.
“Về sau, mọi người chính là người một nhà, hảo hảo ở chung, còn có, Bạch Nhan về sau gọi ta tiểu thư đi! Gọi chủ tử tựa hồ có chút xa cách.” Phượng Thiên Mị nói.
“Ha ha! Chủ tử thật nhạy bén, thuộc hạ vừa đến, chủ tử liền phát hiện ra.”
Thanh âm tràn đầy đáng yêu dí dỏm nhưng không mất đi sự cung kính truyền đến, theo đó một nữ tử vận bạch y từ trời giáng xuống.
Nữ tử Bạch y trắng hơn tuyết, da dẻ nõn nà, trán Nga Mi, “xảo tiếu thiến hề, mi mục phán hề”*, kiều mỵ, không xương thập phần kiều diễm.
("Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề", đây là hai câu thơ xuất từ "Thi Kinh - Quốc Phong - Vệ Phong - Thạc Nhân".
Dịch thơ: "Khéo cười tươi đẹp làm sao, đôi mắt quyến rũ làm ai mong này".”
Vừa đúng lúc Tư Diệu, Tư Tình cùng Hồng Kiều tiến vào, nhìn thấy một bạch y nữ tử từ trời giáng xuống, lập tức cảnh giác quát to“Có thích khách.” Tiếp đó, Tư Diệu Tư Tình lập tức chắn trước người Phượng Thiên Mị, một bộ chuẩn bị phản kích, mà Hồng Kiều cháy đi tìm Tư Vân cùng Tư Nguyệt.
Một loạt hành động này làm cho Phượng Thiên Mị cùng Bạch y nữ tử không khỏi buồn cười, Phượng Thiên Mị thấy Tư Diệu và Tư Tình bảo hộ mình như thế, tâm sinh một cỗ lo lắng.
“Ngươi là người nào? Dám xâm phạm vào Thiên Phượng cư.” Tư Diệu giận dữ quát.
“Khanh khách! Người rảnh rỗi, tự nhiên là đến tìm chuyện!” Bạch y nữ tử quyến rũ cười khanh khách nói.
“Hừ! Đừng hòng thương tổn tiểu thư nhà chúng ta, có bản lĩnh thì bước qua thi thể bọn ta đã.” Tư Tình hừ nói, cừu thị nhìn Bạch y nữ tử.
Phượng Thiên Mị tâm mặc dù cảm động, cũng không nói gì, đứng nguyên một chỗ, để cho các nàng tự tiến hành trao đổi tình cảm với nhau, nàng đứng một bên uống tà xem diễn là đủ.[ Mai nhi: Có người trao đổi tình cảm như vậy sao? Chỉ sợ tý nữa lao vào đánh nhau, đao kiếm không có mắt a! Phượng Thiên Mị: Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói “không hoà thuận sao”? Mai nhi: …..Được rồi!]
“Yêu ~! Thật trung tâm nha! Bất quá, các ngươi không phải đối thủ của ta nga!” Bạch y nữ tử trêu tức cười, trêu ghẹo nói.
“Cô nương, người tới là khách, nhưng nếu là hữu, chúng ta hoan nghênh, nếu là địch, tự nhiên là thực lực nói chuyện, nếu chúng ta đánh không lại, tự nhiên là chúng ta kĩ không bằng nhân. Chính là không biết cô nương là hữu hay là địch, chúng ta có thù oán gì với cô nương sao, nên cô nương đến Thiên Phương của chúng ta.” Đang lúc Tư Tình Tư Diệu bị trêu chọc, một giọng nói không nhanh không chậm, không uy không giận truyền đến, người có thể nói chuyện bình tĩnh như vậy đương nhiên là Tư Vân còn có Tư Nguyện vẻ mặt lạnh nhạt cùng Hồng Kiều vẻ mặt kinh hoảng đứng bên cạnh.
Tư Vân nói làm Phượng Thiên Mị cùng Bạch xà hơi hơi kinh ngạc cùng thưởng thức, trầm ổn lạnh nhạt, bình tĩnh lý trí.
“Ha ha! Hảo, chủ tử không hổ là chủ tử, có được những thủ hạ trung tâm như vậy, Bạch xà bội phục.” Bạch xà cũng không tính cùng các nàng nháo, cười nói giọng điệu mang theo sự sùng kính.
“Chủ tử? Bạch xà?” Trừ bỏ Phượng Thiên Mị, mọi người đều bị lời nói Bạch xà cấp kinh hãi, ngoài khó hiểu thì khó hiểu vẫn là khó hiểu, ngoài nghi hoặc thì cũng chỉ có nghi hoặc, nữ tử này vì cái gì gọi tiểu thư là chủ tử, hơn nữa một nữ hài tử lại tự xưng là Bạch xà, Thiên A!
“Khanh khách!” Thấy bộ dáng kinh hách của mọi người, Bạch xà không khỏi quyến rũ cười khanh khách, nàng cảm thấy những nhân loại này thật thú vị.
“Bạch xà tên này rất …..khác loại, về sau ngươi kêu Bạch Nhan đi!” Phượng Thiên Mị cũng có chút bất đắc dĩ, kêu Bạch xà quả thật thực dễ dàng dọa người.
“Là, chủ tử.” Bạch Nhan [ bạch xà ] nói.
“Về sau, mọi người chính là người một nhà, hảo hảo ở chung, còn có, Bạch Nhan về sau gọi ta tiểu thư đi! Gọi chủ tử tựa hồ có chút xa cách.” Phượng Thiên Mị nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook