Ngự Xà Cuồng Phi
-
Chương 50: Nam tử trúng cổ độc
Phượng Thiên Mị đến gần, thấy trong cơ thể nam tử có thứ gì đó gần bằng bàn tay đang lẩn đi khắp chỗ, suy nghĩ đầu tiên của Phượng Thiên Mị là hắn trúng cổ độc, hơn nữa là thực tâm cổ hiếm thấy trên thế gian.
Thực tâm cổ độc ở hàn băng, cần dùng đến nhiệt độ cực nóng giảm bớt, nhưng nhiệt độ ở ôn tuyền này không đủ, nhưng nếu quá óng mà nói sẽ phản tác dụng.
Thực tâm cổ sống đến mười năm, sẽ không chịu sự khống chế của người hạ cổ, bắt đầu phát tác vào những đêm trăng tròn, liên tục như vậy, ngày càng tái phát thường xuyên hơn, vào những đêm trăng qua. Mà mỗi khi cổ độc phát tác sẽ phải thừa nhận đau đớn thấu tận tâm can, quả thực là sống không bằng chết.
Cổ trùng trong cơ thể hắn đã lớn như vậy, xem ra đã ở trong cơ thể của hắn tám năm. Cổ trùng sông lâu như thế, không có ngàn năm Băng Thiềm thì không có khả năng chữa khỏi, cho dù là người hạ cổ muốn giả cũng vô pháp.
Ngàn năm Băng Thiềm là vật cực lạnh trên thế gian, cũng có thể giải trăm độc, cho nên chỉ có Ngàn năm Băng Thiền mới giải được cổ độc của hắn.
Hơn nữa, nếu trong vòng hai năm tới không giải được cổ, hắn chết không thể nghi ngờ.
“A ….” Nam tử lại tiếp tục kêu rên.
Phượng Thiên Mị nhìn hắn thống khổ dãy rụa như vậy, trong lòng lại thấy đau đớn, con người của nàng, đối với kẻ thù không bao giờ nương tay, nhưng đối với người có hảo cảm hay thấy không đáng ghét thì không thể khoanh tay đứng nhìn.
Tuy rằng nàng hiện tại không thấy rõ dung mạo người này, nhưng nam tử này không khiến nàng cảm thấy chán ghét, cũng không bài xích, tuy rằng nàng cũng vô pháp cứu hắn, nhưng vẫn có thể áp chế cổ độc giúp hắn giảm bớt thống khổ.
Thôi nghĩ nhiều, vội vàng lấy ra chuỷ thủ tuỳ thân, nhảy xuống ôn tuyền, tiến lên giữ lấy nam tử kia, nhưng nam tử kia không ngừng dãy rụa, khí lực lại to lớn, Phượng Thiên Mị căn bản bắt không được hắn.
Phượng Thiên Mị chưa chịu từ bỏ gắt gao túm lấy hai cánh tay hắn, nam tử dần giảm bớt hoạt động, Phượng Thiên Mị nhân cơ hội, cầm lấy chủy thủ cắt một đường trên cổ tay của mình rồi mau chóng đưa tới miệng nam tử, muốn hắn uống máu nàng.
Máu của nàng có nhiều độc tố khác nhau, dần hình thành bách độc bất xâm, coi như bán độc nhân, có thể tạm thời áp chế cổ độc trong cơ thể hắn.
Nhưng đối đầu với loại độc mãnh liệt như vậy độc của nàng không đáng kể tới, nàng cũng đành thúc thủ vô sách, chỉ có giúp hắn tạm thời ngăn chặn cổ độc.
*chương này khá ngắn mọi người chịu khó nha... ^:)^
Thực tâm cổ độc ở hàn băng, cần dùng đến nhiệt độ cực nóng giảm bớt, nhưng nhiệt độ ở ôn tuyền này không đủ, nhưng nếu quá óng mà nói sẽ phản tác dụng.
Thực tâm cổ sống đến mười năm, sẽ không chịu sự khống chế của người hạ cổ, bắt đầu phát tác vào những đêm trăng tròn, liên tục như vậy, ngày càng tái phát thường xuyên hơn, vào những đêm trăng qua. Mà mỗi khi cổ độc phát tác sẽ phải thừa nhận đau đớn thấu tận tâm can, quả thực là sống không bằng chết.
Cổ trùng trong cơ thể hắn đã lớn như vậy, xem ra đã ở trong cơ thể của hắn tám năm. Cổ trùng sông lâu như thế, không có ngàn năm Băng Thiềm thì không có khả năng chữa khỏi, cho dù là người hạ cổ muốn giả cũng vô pháp.
Ngàn năm Băng Thiềm là vật cực lạnh trên thế gian, cũng có thể giải trăm độc, cho nên chỉ có Ngàn năm Băng Thiền mới giải được cổ độc của hắn.
Hơn nữa, nếu trong vòng hai năm tới không giải được cổ, hắn chết không thể nghi ngờ.
“A ….” Nam tử lại tiếp tục kêu rên.
Phượng Thiên Mị nhìn hắn thống khổ dãy rụa như vậy, trong lòng lại thấy đau đớn, con người của nàng, đối với kẻ thù không bao giờ nương tay, nhưng đối với người có hảo cảm hay thấy không đáng ghét thì không thể khoanh tay đứng nhìn.
Tuy rằng nàng hiện tại không thấy rõ dung mạo người này, nhưng nam tử này không khiến nàng cảm thấy chán ghét, cũng không bài xích, tuy rằng nàng cũng vô pháp cứu hắn, nhưng vẫn có thể áp chế cổ độc giúp hắn giảm bớt thống khổ.
Thôi nghĩ nhiều, vội vàng lấy ra chuỷ thủ tuỳ thân, nhảy xuống ôn tuyền, tiến lên giữ lấy nam tử kia, nhưng nam tử kia không ngừng dãy rụa, khí lực lại to lớn, Phượng Thiên Mị căn bản bắt không được hắn.
Phượng Thiên Mị chưa chịu từ bỏ gắt gao túm lấy hai cánh tay hắn, nam tử dần giảm bớt hoạt động, Phượng Thiên Mị nhân cơ hội, cầm lấy chủy thủ cắt một đường trên cổ tay của mình rồi mau chóng đưa tới miệng nam tử, muốn hắn uống máu nàng.
Máu của nàng có nhiều độc tố khác nhau, dần hình thành bách độc bất xâm, coi như bán độc nhân, có thể tạm thời áp chế cổ độc trong cơ thể hắn.
Nhưng đối đầu với loại độc mãnh liệt như vậy độc của nàng không đáng kể tới, nàng cũng đành thúc thủ vô sách, chỉ có giúp hắn tạm thời ngăn chặn cổ độc.
*chương này khá ngắn mọi người chịu khó nha... ^:)^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook