Ngự Xà Cuồng Phi
-
Chương 198: Xe rung bên ngoài cung
Edit: Lạc Thiên Vỹ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Phượng Thiên Mị đợi sau khi Thương Lan Mạch hoàn toàn chìm đắm, đầu lưỡi rụt lại, khẽ cắn môi mỏng hấp dẫn của hắn, Thương Lan Mạch bị đau rên lên một tiếng, kịp phản ứng, thì môi Phượng Thiên Mị đã rời khỏi.
Nghĩ lại hành động vừa rồi, hai gò má Thương Lan Mạch không khỏi nóng lên, cảm thấy có chút ngượng ngùng, ánh mắt né tránh.
Nhưng mà, khi lơ đãng nhìn thấy nụ cười thâm ý kia của Phượng Thiên Mị, thân mình đột nhiên khựng lại, nghĩ tới điều gì, không xác định lắm đánh giá từ trên xuống, thấy nàng không còn bộ dáng nửa sống nửa chết, kích động hỏi: “Nàng, nàng không có việc gì?”
Lời vừa nói ra, lập tức hắn kịp phản ứng, mình bị nàng đùa giỡn.
Nghĩ vậy, sắc mặt Thương Lan Mạch trầm xuống, không thở ra hơi, nữ nhân chết tiệt, làm hại hắn còn vì nàng đau lòng, tuyệt vọng, nhưng mà nàng thì sao! Không ngờ lại lừa gạt mình.
Có điều, nhìn thấy nàng không có việc gì, hắn cảm thấy thực vui vẻ.
Liễu Phong Liễu Trì thấy thế, cũng hiểu rõ, nhưng mà, bọn họ thật sự là không dám khen tặng hành động to gan đó của Phượng Thiên Mị! Chẳng qua, nhớ tới Phượng Thiên Mị không có việc gì, chủ nhân cũng không cần thương tâm, coi như là viên mãn.
Chỉ là, độc của chủ nhân, có thể giải hay không, còn là một ẩn số, hơn nữa, tương lai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Có điều, chỉ cần hiện giờ chủ nhân vui vẻ là được rồi.
Phượng Thiên Mị coi thường cơn giận của Thương Lan Mạch, lập tức đứng dậy, nhìn xuống Thương Lan Mạch, trên cao nhìn xuống bá đạo tuyên bố: “Từ hôm nay trở đi, chàng, Thương Lan Mạch là người của Phượng Thiên Mị ta, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, ta bảo vệ chàng.”
Mọi người lại bị hành động của Phượng Thiên Mị khiến cho kinh hãi, còn chưa đợi mọi người phục hồi tinh thần, Phượng Thiên Mị nhảy lên, phi thân bay lên nóc nhà, sau khi đáp xuống, quay người lại, cười nói: “Ngày mai tiến cung, nên đi sớm, ngoài cung có trò hay xem. Chuyện yến tiệc đêm thất tịch, có biện pháp khống chế, tối mai hãy tới Thiên Phượng cư, trao đổi tỉ mỉ hơn, cho nên, tạm thời chàng không cần nghĩ nhiều. Còn có, nhanh tắm rửa rồi đi ngủ!”
Giọng nói của Phượng Thiên Mị mang theo vài phần trêu tức và đùa giỡn, còn có, quan tâm.
Dứt lời, Phượng Thiên Mị cười ha ha, bay đi.
Thương Lan Mạch cười khổ cũng không được, đúng là chuyện nàng đã nhận định, là nhất định phải làm cho bằng được. Chẳng qua, tim của hắn lại cảm thấy thật hạnh phúc, mặc dù có kèm theo chua sót, nhưng mà, được một người như vậy yêu, hắn còn băn khoăn cái gì nữa!
Nàng đã nói ngày mai ngoài cung có trò hay xem, sẽ là trò hay gì! Chẳng qua cái Phượng Thiên Mị gọi là kịch hay, bình thường không phài người nào cũng có thể thừa nhận được.
Còn có, nàng chuyện nói có biện pháp khống chế yến tiệc đêm thất tịch, không biết là biện pháp gì! Hy vọng, thật sự có thể khống chế!
==============
Ngày kế, dần dần, mặt trời ló rạng từ phương đông, từng làn sương sớm tan dần.
Gió nhẹ thổi qua, một mùi hương bùn đất tươi mát, thơm dịu, thanh nhã phả vào mặt.
Chính là, không khí tốt đẹp hôm nay, nhất định sẽ bị ô nhiễm.
Tuy rằng còn rất sớm, nhưng mà giờ phút này đường cái của Thiên Vận, người đi đường đã qua lại.
“Này! Ngoài cửa cung có kịch vui để xem đó!” Một giọng nam vang lên, nhất thời hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
“Kịch gì!” Mọi người lập tức vây tới chỗ nam tử.
“Ở ngoài cung có một chiếc xe ngựa rung động kịch liệt, bên trong, bên trong vậy mà truyền ra âm thanh nam nữ hoan ái, hơn nữa, hình như là vài nam cùng một nữ!” Nam tử này tràn đầy kích động nói.
“Cái gì?” Mọi người nghe vậy khiếp sợ, hầu như không thể tin, nhưng mà, bởi vì tò mò, cho nên cũng không chú ý được nhiều như vậy, chạy tới ào ào, không có ai nhìn thấy, trong mắt nam tử truyền lời kia hiện lên một chút đắc ý.
Không sai, người này không phải ai khác, mà là nam tử ngày hôm qua bị phái tới phá hủy Phượng Thiên Mị.
Nhất thời, tin tức này lập tức oanh động, dân chúng đều chạy tới ngoài cung.
Phủ Hiên vương, Thương Lan Hiên tựa vào trên ghế của bàn đọc sách, nhíu chặt mày, trong lòng đang rầu rĩ.
Bây giờ hắn biết, Phượng Thiên Mị là không có khả năng gả lại cho hắn, nhưng mà vì cái gì nói là chuyện của hắn, nhớ tới đây, hắn không hề cho rằng, đây là vì bên trong nàng còn thích hắn, mà là sinh ra dự cảm không tốt, nàng là đang trả thù hắn.
Nhưng mà, hiện tại [ Phượng Vũ Cửu Thiên ] đột nhiên biến mất, Bạch Nhan cũng không thấy, lúc này, xem như gặp hạn.
Hiện giờ chỉ còn Tô Bình, nếu hôm nay hắn đưa Tịch Nhi vào miệng cọp, như vậy, phía Tô Bình bên kia, coi như là bị hủy.
Tuy rằng Tịch nhi lợi dụng hắn, nhưng mà, đứa nhỏ, cũng là mất đi ngoài ý muốn, hắn không thể đoạn tuyệt như vậy, không chỉ tổn thương Tịch Nhi, cũng hủy tiền đồ của bản thân.
Như vậy hiện tại, vì đại sự của hắn, phải bảo vệ Tịch nhi.
“Vương gia, nên tiến cung.” Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của quản gia.
“Ừ, đi gọi Trắc phi tới.” Thương Lan Hiên thản nhiên nói, đột nhiên nghĩ lại, còn chưa đợi quản gia đáp lời, Thương Lan Hiên lại nói: “Để bổn vương tự mình đi!”
“Vâng” Quản gia cung kính đáp.
Thương Lan Hiên bước ra thư phòng, muốn đi tới viện của Tô Nhị Tịch, chỉ là, mới đi vài bước, thì nhìn thấy nha hoàn Lục nhi và Thanh nhi của Tô Nhị Tịch vội vội vàng vàng chạy đến, cực kì khẩn cấp.
Khi vừa nhìn thấy Thương Lan Hiên, vội vàng quỳ xuống nói: “Vương gia, không thấy Trắc phi.”
Nói xong, Lục nhi và Thanh nhi đều sắp khóc, giờ phút này bọn họ vừa vội vừa sợ.
“Cái gì? Không thấy.” Thương Lan Hiên ngẩn ra, mày đã nhíu lại gắt gao, sắc mặt biến thành âm u.
Không thấy là ý gì? Là xảy ra chuyện gì, hay là bởi vì sợ hãi trách phạt ngày hôm nay, chạy mất.
“Dạ” Lục nhi và Thanh nhi nơm nớp lo sợ đáp.
Đúng lúc này, một mũi tên mang theo sát khí bắn ra, ở bên cạnh, chẳng qua, không nhắm ngay Thương Lan Hiên mà bắn, mà là bắn ngay bên cạnh Thương Lan Hiên. Thương Lan Hiên phản ứng lại, thân mình chợt lóe, mũi tên xuyên qua trước mắt hắn.
Một tiếng “phập” cắm vào trên cây cột, mọi người vừa thấy, hoảng sợ.
“Có thích khách” Cùng với tiếng kêu sợ hãi thất thanh của thị vệ nào đó, đám thị vệ đều vây đến chỗ Thương Lan Hiên, muốn bảo vệ hắn.
Thương Lan Hiên cảm giác được, mặc dù mũi tên kia có sát khí, nhưng lại không bắn vào hắn, hơn nữa, khi bình tĩnh lại xem xét, hắn cũng thấy được trên mũi tên có buộc giấy trắng.
“Lui ra” Thương Lan Mạch lạnh nhạt ra lệnh.
“Rõ” Bọn thị vệ nghe xong, lập tức lên tiếng trả lời lui ra.
Phượng Thiên Mị đợi sau khi Thương Lan Mạch hoàn toàn chìm đắm, đầu lưỡi rụt lại, khẽ cắn môi mỏng hấp dẫn của hắn, Thương Lan Mạch bị đau rên lên một tiếng, kịp phản ứng, thì môi Phượng Thiên Mị đã rời khỏi.
Nghĩ lại hành động vừa rồi, hai gò má Thương Lan Mạch không khỏi nóng lên, cảm thấy có chút ngượng ngùng, ánh mắt né tránh.
Nhưng mà, khi lơ đãng nhìn thấy nụ cười thâm ý kia của Phượng Thiên Mị, thân mình đột nhiên khựng lại, nghĩ tới điều gì, không xác định lắm đánh giá từ trên xuống, thấy nàng không còn bộ dáng nửa sống nửa chết, kích động hỏi: “Nàng, nàng không có việc gì?”
Lời vừa nói ra, lập tức hắn kịp phản ứng, mình bị nàng đùa giỡn.
Nghĩ vậy, sắc mặt Thương Lan Mạch trầm xuống, không thở ra hơi, nữ nhân chết tiệt, làm hại hắn còn vì nàng đau lòng, tuyệt vọng, nhưng mà nàng thì sao! Không ngờ lại lừa gạt mình.
Có điều, nhìn thấy nàng không có việc gì, hắn cảm thấy thực vui vẻ.
Liễu Phong Liễu Trì thấy thế, cũng hiểu rõ, nhưng mà, bọn họ thật sự là không dám khen tặng hành động to gan đó của Phượng Thiên Mị! Chẳng qua, nhớ tới Phượng Thiên Mị không có việc gì, chủ nhân cũng không cần thương tâm, coi như là viên mãn.
Chỉ là, độc của chủ nhân, có thể giải hay không, còn là một ẩn số, hơn nữa, tương lai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Có điều, chỉ cần hiện giờ chủ nhân vui vẻ là được rồi.
Phượng Thiên Mị coi thường cơn giận của Thương Lan Mạch, lập tức đứng dậy, nhìn xuống Thương Lan Mạch, trên cao nhìn xuống bá đạo tuyên bố: “Từ hôm nay trở đi, chàng, Thương Lan Mạch là người của Phượng Thiên Mị ta, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, ta bảo vệ chàng.”
Mọi người lại bị hành động của Phượng Thiên Mị khiến cho kinh hãi, còn chưa đợi mọi người phục hồi tinh thần, Phượng Thiên Mị nhảy lên, phi thân bay lên nóc nhà, sau khi đáp xuống, quay người lại, cười nói: “Ngày mai tiến cung, nên đi sớm, ngoài cung có trò hay xem. Chuyện yến tiệc đêm thất tịch, có biện pháp khống chế, tối mai hãy tới Thiên Phượng cư, trao đổi tỉ mỉ hơn, cho nên, tạm thời chàng không cần nghĩ nhiều. Còn có, nhanh tắm rửa rồi đi ngủ!”
Giọng nói của Phượng Thiên Mị mang theo vài phần trêu tức và đùa giỡn, còn có, quan tâm.
Dứt lời, Phượng Thiên Mị cười ha ha, bay đi.
Thương Lan Mạch cười khổ cũng không được, đúng là chuyện nàng đã nhận định, là nhất định phải làm cho bằng được. Chẳng qua, tim của hắn lại cảm thấy thật hạnh phúc, mặc dù có kèm theo chua sót, nhưng mà, được một người như vậy yêu, hắn còn băn khoăn cái gì nữa!
Nàng đã nói ngày mai ngoài cung có trò hay xem, sẽ là trò hay gì! Chẳng qua cái Phượng Thiên Mị gọi là kịch hay, bình thường không phài người nào cũng có thể thừa nhận được.
Còn có, nàng chuyện nói có biện pháp khống chế yến tiệc đêm thất tịch, không biết là biện pháp gì! Hy vọng, thật sự có thể khống chế!
==============
Ngày kế, dần dần, mặt trời ló rạng từ phương đông, từng làn sương sớm tan dần.
Gió nhẹ thổi qua, một mùi hương bùn đất tươi mát, thơm dịu, thanh nhã phả vào mặt.
Chính là, không khí tốt đẹp hôm nay, nhất định sẽ bị ô nhiễm.
Tuy rằng còn rất sớm, nhưng mà giờ phút này đường cái của Thiên Vận, người đi đường đã qua lại.
“Này! Ngoài cửa cung có kịch vui để xem đó!” Một giọng nam vang lên, nhất thời hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
“Kịch gì!” Mọi người lập tức vây tới chỗ nam tử.
“Ở ngoài cung có một chiếc xe ngựa rung động kịch liệt, bên trong, bên trong vậy mà truyền ra âm thanh nam nữ hoan ái, hơn nữa, hình như là vài nam cùng một nữ!” Nam tử này tràn đầy kích động nói.
“Cái gì?” Mọi người nghe vậy khiếp sợ, hầu như không thể tin, nhưng mà, bởi vì tò mò, cho nên cũng không chú ý được nhiều như vậy, chạy tới ào ào, không có ai nhìn thấy, trong mắt nam tử truyền lời kia hiện lên một chút đắc ý.
Không sai, người này không phải ai khác, mà là nam tử ngày hôm qua bị phái tới phá hủy Phượng Thiên Mị.
Nhất thời, tin tức này lập tức oanh động, dân chúng đều chạy tới ngoài cung.
Phủ Hiên vương, Thương Lan Hiên tựa vào trên ghế của bàn đọc sách, nhíu chặt mày, trong lòng đang rầu rĩ.
Bây giờ hắn biết, Phượng Thiên Mị là không có khả năng gả lại cho hắn, nhưng mà vì cái gì nói là chuyện của hắn, nhớ tới đây, hắn không hề cho rằng, đây là vì bên trong nàng còn thích hắn, mà là sinh ra dự cảm không tốt, nàng là đang trả thù hắn.
Nhưng mà, hiện tại [ Phượng Vũ Cửu Thiên ] đột nhiên biến mất, Bạch Nhan cũng không thấy, lúc này, xem như gặp hạn.
Hiện giờ chỉ còn Tô Bình, nếu hôm nay hắn đưa Tịch Nhi vào miệng cọp, như vậy, phía Tô Bình bên kia, coi như là bị hủy.
Tuy rằng Tịch nhi lợi dụng hắn, nhưng mà, đứa nhỏ, cũng là mất đi ngoài ý muốn, hắn không thể đoạn tuyệt như vậy, không chỉ tổn thương Tịch Nhi, cũng hủy tiền đồ của bản thân.
Như vậy hiện tại, vì đại sự của hắn, phải bảo vệ Tịch nhi.
“Vương gia, nên tiến cung.” Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của quản gia.
“Ừ, đi gọi Trắc phi tới.” Thương Lan Hiên thản nhiên nói, đột nhiên nghĩ lại, còn chưa đợi quản gia đáp lời, Thương Lan Hiên lại nói: “Để bổn vương tự mình đi!”
“Vâng” Quản gia cung kính đáp.
Thương Lan Hiên bước ra thư phòng, muốn đi tới viện của Tô Nhị Tịch, chỉ là, mới đi vài bước, thì nhìn thấy nha hoàn Lục nhi và Thanh nhi của Tô Nhị Tịch vội vội vàng vàng chạy đến, cực kì khẩn cấp.
Khi vừa nhìn thấy Thương Lan Hiên, vội vàng quỳ xuống nói: “Vương gia, không thấy Trắc phi.”
Nói xong, Lục nhi và Thanh nhi đều sắp khóc, giờ phút này bọn họ vừa vội vừa sợ.
“Cái gì? Không thấy.” Thương Lan Hiên ngẩn ra, mày đã nhíu lại gắt gao, sắc mặt biến thành âm u.
Không thấy là ý gì? Là xảy ra chuyện gì, hay là bởi vì sợ hãi trách phạt ngày hôm nay, chạy mất.
“Dạ” Lục nhi và Thanh nhi nơm nớp lo sợ đáp.
Đúng lúc này, một mũi tên mang theo sát khí bắn ra, ở bên cạnh, chẳng qua, không nhắm ngay Thương Lan Hiên mà bắn, mà là bắn ngay bên cạnh Thương Lan Hiên. Thương Lan Hiên phản ứng lại, thân mình chợt lóe, mũi tên xuyên qua trước mắt hắn.
Một tiếng “phập” cắm vào trên cây cột, mọi người vừa thấy, hoảng sợ.
“Có thích khách” Cùng với tiếng kêu sợ hãi thất thanh của thị vệ nào đó, đám thị vệ đều vây đến chỗ Thương Lan Hiên, muốn bảo vệ hắn.
Thương Lan Hiên cảm giác được, mặc dù mũi tên kia có sát khí, nhưng lại không bắn vào hắn, hơn nữa, khi bình tĩnh lại xem xét, hắn cũng thấy được trên mũi tên có buộc giấy trắng.
“Lui ra” Thương Lan Mạch lạnh nhạt ra lệnh.
“Rõ” Bọn thị vệ nghe xong, lập tức lên tiếng trả lời lui ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook