Ngự Xà Cuồng Phi
Chương 177: Thiên Mị bị thương

Edit: Đường Y Huệ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Cùng lúc đó, ở Phượng Vũ Cửu Thiên, Bạch Nhan đang nói chuyện với Thương Lan Hiên, đột nhiên cơ thể cứng đờ, thầm kêu không tốt, chủ nhân đã xảy ra chuyện.

“Hiên vương gia, bây giờ Bạch Nhan có chuyện quan trọng, không thể tiếp tục hàn huyên cùng người.” Bạch Nhan vừa dứt lời, không đợi Thương Lan Hiên đáp, vội đứng dậy rời đi, tốc độ nhanh kinh người, chờ đến khi Thương Lan Hiên phản ứng lại, đã không thấy bóng Bạch Nhan đâu. 

Bạch Nhan rời khỏi nhã các, trực tiếp chạy về phía sau viện, nhìn chung quanh thấy không có ai, phi thân bay lên, bay về phía rừng Quỷ sương mù. 

Khi Bạch Nhan vừa biến mất ở trong đêm tối, ở trong bóng tối xuất hiện một bóng dáng màu đỏ, người này chính là Giang Ngự Phong.

Giang Ngự Phong vốn vẫn ở một nơi trong bóng tối theo dõi Bạch Nhan, nhìn thấy nàng vội vàng ra ngoài, y cảm giác được đã xảy ra chuyện gì đó. 

Khi hắn nhìn thấy Bạch Nhan có thể nhẹ nhàng bay lên, y bị dọa sợ, đây chính là bay!  Không phải khinh công, nàng, thế mà có thể bay, chẳng lẽ, nàng là tiên nữ?

Đột nhiên Giang Ngự Phong bị suy nghĩ này làm cho hoảng sợ, trên thế gian này thật sự có tiên nữ sao?

Tuy rằng khiếp sợ và nghi ngờ, nhưng y vẫn không có quên phải đi theo, vì vậy, sau khi Bạch Nhan biến mất ở sân sau, Giang Ngự Phong cũng đuổi theo. Khinh công của Giang Ngự Phong cũng là trác tuyệt, không kém Bạch Nhan.

Bên này, Phượng Thiên Mị đang âm thầm vui mừng, thật may vì Thương Lan Việt đã bị trọng thương, cho nên lực đạo đã yếu đi không ít, nhưng mà một chưởng này đối với người không có nội lực như Phượng Thiên Mị mà nói, cũng là quá sức.

Huyết xà thấy thế, giật mình, nhanh chóng vọt thân mình về phía Thương Lan Việt, bởi vì Huyết xà vừa đánh nhau với tử sĩ, cho nên lực đạo đánh úp về phía Thương Lan Việt cũng không lớn. Cộng thêm Thương Lan Việt cũng nhìn thấy Huyết xà đánh úp, nên lắc mình né tránh, nhưng vẫn trúng một chưởng, tuy rằng không nặng, nhưng do thân thể có thương tích, cho nên, bị đánh ngã, nôn ra một ngụm máu tươi.

Tuy rằng Huyết xà có thể chia thành rất nhiều rắn, nhưng mà nếu như vậy, sức mạnh sẽ yếu đi, phản ứng cũng sẽ chậm lại, chống lại từng này tử sĩ, kết quả chính là bị đánh nát, càng không thể bảo vệ được Phượng Thiên Mị.

Tuy rằng Phượng Thiên Mị bị trọng thương, nhưng vẫn tỉnh táo, nàng đứng thẳng người, nhặt chùy thủ dưới chân lên, đâm về phía Thương Lan Việt.

Khi sắp đâm được, một tử sĩ đánh úp về phía nàng, Phượng Thiên Mị không kịp né tránh,“phập” một tiếng, kiếm đâm vào người, “phụt” một ngụm máu tươi phun ra khỏi miệng.

“Xích Xích ··· chủ nhân” Huyết xà kinh hãi, muốn đi đến bên Phượng Thiên Mị, nhưng lại bị những hoạt tử nhân này bức lui.

Đúng lúc này, chỉ thấy một thanh kiếm đâm về phía tử sĩ kia, thanh kiếm chưa đâm xuyên qua hoạt tử nhân, hoạt tử nhân đã bị kiếm khí đánh bay.

Tiếp đó, một nam tử mặc áo dài màu bạc, mang mặt nạ màu bạc từ trên trời hạ xuống.

Thương Lan Việt không có xông tới, thầm kêu không tốt, cứ như vậy, lại có thêm một người biết thủ hạ của hắn là hoạt tử nhân. Nếu để cho bọn họ sống sót trở về, cho dù không gây ra sóng to gió lớn, nhưng cũng sẽ  tạo ra bất lợi cho hắn.

“Ngân Diện Tà Long” sau khi thấy rõ người vừa tới, Thương Lan Việt sợ hãi kêu lên.

Huyết xà thấy, biết hắn sẽ không gây bất lợi cho chủ nhân, trước mắt cũng đành phải nhờ nam nhân này bảo vệ chủ nhân rồi. 

Lúc Tà Long nhìn thấy Huyết xà, cũng kinh hãi, chỉ là, bây giờ tình hình không phải là lúc để hắn khiếp sợ.

Nhìn Phượng Thiên Mị bị thương, tim hắn nhói đau, so với lúc mình bị thương còn đau hơn, hắn luống cuống, lòng rối loạn, sợ, sợ nàng cứ như vậy mà chết đi. 

“Chết tiệt, vẫn tới chậm.” Tà Long ôm lấy Phượng Thiên Mị đang hấp hối, tức giận nhỏ giọng mắng.

Sau khi ôm lấy Phượng Thiên Mị, hắn muốn rời đi, vài hoạt tử nhân lập tức tới gần, bởi vì kiếm của Tà Long vừa nãy đã ném đi, bây giờ đã không còn bất kỳ vũ khí nào, trên tay lại còn ôm Phượng Thiên Mị đang hấp hối.

Cho dù khinh công của hắn có cao hơn đi chăng nữa, cũng không kịp phi thân rời đi, chỉ có thể ứng phó.

Sau mấy chiêu, tuy rằng Tà Long và Phượng Thiên Mị không bị đánh trúng, nhưng mà, cũng chỉ có thể né tránh công kích, không thể đánh lại.

“Mau dẫn tiểu thư rời đi” Đúng lúc này, một giộng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, lập tức, thấy Bạch Nhan vận một bộ áo trắng, mang khăn che mặt đứng chắn trước Tà Long và Phượng Thiên Mị, cản lại các đợt công kích cho bọn họ.

Tốc độ của Bạch Nhan khiến cho Tà Long sững sờ, nhưng hắn cũng không có thời gian nghĩ nhiều, ôm Phượng Thiên Mị né ra.

Huyết xà thấy Bạch Nhan đã đến đây, chủ nhân cũng đã có Tà Long bảo vệ, nó cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Bạch Nhan vừa đến, Giang Ngự Phong cũng đuổi tới, vốn trong lòng đang cảm thán Bạch Nhan bay thật nhanh, thiếu chút nữa y đã không đuổi kịp, đối với việc  Bạch Nhan đến rừng Quỷ sương mù cũng nghi ngờ. Nhưng mà, khi tới gần, y cảm nhận được một trận sát khí mãnh liệt, trong lòng cũng nổi lên dự cảm xấu.

Cho đến khi tới nơi, nhìn thấy đại chiến giữa người và rắn, y kinh hãi.

Không, nói chính xác, đây không phải là người, sắc mặt trắng bệch, không hề có sức sống. Y có hiểu hiết đặc biệt đối với độc, những người này cả người đều là độc tố, những người này, chính là hoạt tử nhân.

Sau khi biết được, Giang Ngự Phong ngẩn ra, người có thể làm ra chuyện này, cũng chỉ có pháp sư Quý Thiên của đảo Linh Cốc. Xem ra, Thương Lan Việt có quan hệ không đơn giản với đảo Linh Cốc.

Hơn nữa, con rắn kia lớn như vậy, y chưa từng bao giờ thấy qua, hơn nữa thân mình nó đỏ như máu, vừa nhìn, đã biết đó là thần vật, trách không được có thể đối chiến với mười hai hoạt tử nhân một lúc, không chút yếu thế, xem ra cũng là một thân bất tử!

Lại nhìn thấy Tà Long đang ôm Phượng Thiên Mị đang hấp hối trên tay, Giang Ngự Phong không hề nghĩ nhiều, rút chiếc khăn màu đỏ khỏi ngực, che mặt lập tức phóng tới.

“Huynh theo dõi ta?” chân trước Bạch Nhan vừa đến, sau lưng đã có người theo tới, tâm tình vốn vì tiểu thư bị thương mà tức giận, giờ càng thêm tức giận rồi.

“Hãy bớt nói nhảm đi, trước đối địch, để cho bọn họ thoát thân.” Lúc này Giang Ngự Phong không có tâm tình để ý tới Bạch Nhan, lạnh nhạt nói, rồi gia nhập trận chiến.

“Hừ” Bạch Nhan hừ lạnh một tiếng, thấy hắn không phải kẻ địch, cũng không nói thêm gì nữa. 

“Ngự Phong, nơi này giao cho các người.” Tà Long nhìn Giang Ngự Phong, nói.

“Đi nhanh đi!” Giang Ngự Phong thấy bộ dáng sốt ruột lo lắng của Tà Long, trong lòng có một chút chua sót, chua sót vì Tà Long, Tà Long, có lẽ đã yêu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương