Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng
-
Chương 131
Cửa phòng giải phẫu vừa mở ra, lực chú ý của Trương Tử Mộng lập tức bị hấp dẫn, vô tâm hỏi han chuyện của Trương Tử Hề. Nàng vội vàng chạy tới, đã thấy Tô Lâm nằm trên giường bệnh bị đẩy ra, nhưng Tô Lâm vẫn còn hôn mê, Trương Tử Mộng đi qua, hô to:"Tô tỷ, Tô tỷ, chị thế nào?"
Lúc này Trương Tử Mộng có lẽ là vì rất khẩn thiết hiện trạng của Tô Lâm, Tô Lâm đang hôn mê làm sao trả lời được, nàng lại nhất thời quên hỏi bác sĩ, chỉ đem tất cả lực chú ý đều đặt lên người Tô Lâm.
Mà ở một bên Chu Tư Y cũng là lo lắng Tô Lâm, nhưng so với Trương Tử Mộng hơn một tia bình tĩnh, nàng xem Tô Lâm nằm trên giường bệnh, hỏi:"Xin chào bác sĩ, cho hỏi tình huống bây giờ của bằng hữu tôi ra sao?"
Đối với bệnh nhân Tàng Huyền Thanh tự mình công đạo, thân là viện trưởng, hắn không dám chậm trễ, gặp Chu Tư Y hỏi, cũng không có cao ngạo như rất nhiều trung y sư của bệnh viện nhà nước, thật khách khí hồi đáp:"Vị tiểu thư này, xin yên tâm. Bệnh nhân kỳ thật cũng không có cái gì trở ngại. Trên người bị thương không nghiêm trọng lắm, chỉ có thể xem là vết thương nhẹ thôi."
Lời bác sĩ nói mặc dù thường hay có mục đích an ủi thân nhân của bệnh nhân, nhưng hắn nói đều là thật, vết thương trên người Tô Lâm so với mấy loại khác hắn xử lý thường ngày, hoặc là bị đao Khai Sơn chém da tróc thịt bong mà nói, xác thực chỉ xem như vết thương nhẹ.
Chu Tư Y vẫn là không quá yên tâm, hỏi lại:"Là thật sao? Vậy vì sao bằng hữu tôi lại hôn mê?"
Bác sĩ mỉm cười một chút, nói:"Vết thương thật sự không nặng, tuy rằng dao cắt đứt da, thương tổn mô liên kết, nhưng không có thương tổn nội tạng, bệnh nhân sở dĩ hôn mê, tôi nghĩ là do cô ấy bị đau đớn kích thích. Yên tâm đi, bệnh nhân hẳn là rất nhanh có thể tỉnh lại, lúc chúng tôi giải phẫu, chỉ gây tê thôi."
Chu Tư Y nghĩ đến vị bác sĩ kia hẳn không chỉ là vì an ủi mình mới nói như vậy, liền hướng hắn thành khẩn nói lời cảm tạ. Mà Trương Tử Mộng cũng là nhất thời khẩn trương đến rối loạn tinh thần, nàng gặp Tô Lâm còn hôn mê, đang muốn quay đầu hỏi bác sĩ, Chu Tư Y cũng đã giúp nàng hỏi, vì thế nàng một bên chuyên chú nhìn Tô Lâm ngủ say, một bên còn nghiêm túc nghe Chu Tư Y cùng bác sĩ đối thoại, nghe được Tô Lâm cũng không có lo ngại, trong lòng cuối cùng yên tâm, nhưng áy náy vì mình thương tổn Tô Lâm, cùng với lo lắng thương tiếc tựa hồ một chút cũng không giảm.
Tô Lâm bị đẩy vào một phòng bệnh cao cấp, bác sĩ và hộ sĩ đều lui xuống, trong phòng chỉ còn lại Trương Tử Mộng và Chu Tư Y, còn có Tô Lâm đang hôn mê. Trương Tử Mộng thu hồi ánh mắt, nhìn Chu Tư Y trầm mặc một hồi, sau đó nói:"Tư Y, cám ơn em. Nếu không có tỷ tỷ và em, tôi cũng không biết nên làm thế nào mới tốt."
"A?" Trương Tử Mộng đột nhiên khách khí, Chu Tư Y hơi ngây ngốc, nàng vội vàng đáp:"Mộng tỷ, không cần khách khí, Tô tỷ cũng là bằng hữu của chúng ta, chúng ta phải giúp đỡ chứ."
Tâm lý của Trương Tử Mộng lúc này, là đemmình đặt ở một vị trí khác so với ngày xưa, giống như nàng là thân nhân của Tô Lâm, đối Chu Tư Y cùng Trương Tử Hề cảm tạ, giống như người nhà được giúp đỡ, sau đó nàng thay mặt cảm tạ. Nói là phức tạp, kỳ thật cũng rất đơn giản, Chu Tư Y và Trương Tử Hề là toàn gia, nàng và Tô Lâm cũng là toàn gia. Trương Tử Mộng trong tiềm thức là đem mình đặt vào vị trí như vậy.
Cùng Chu Tư Y đơn giản nói hai câu, Trương Tử Mộng lại đem toàn bộ lực chú ý đặt lên người Tô Lâm, nàng ngồi bên cạnh Tô Lâm, cầm tay Tô Lâm, lẳng lặng nhìn cô im lặng ngủ say, nàng phải đợi Tô Lâm tỉnh lại, nói cho cô, mình tin chị ấy, mình...... Yêu chị ấy, nói cho chị ấy, mình muốn cùng chị ấy một chỗ, không bao giờ rời đi nữa.
Chu Tư Y đứng phía sau Trương Tử Mộng, cũng lẳng lặng chờ đợi Tô Lâm tỉnh dậy.
Ngay tại lúc Trương Tử Mộng cùng Chu Tư Y lẳng lặng chờ đợi, ước chừng qua hai mươi phút, Tô Lâm đầu tiên là nhíu mày một chút, sau đó mí mắt bắt đầu rung động, đây là dấu hiệu tỉnh dậy sau cơn mê. Trương Tử Mộng vẫn chuyên chú nhìn Tô Lâm lập tức phát hiện, vì thế nàng bắt đầu vội vàng, nhỏ giọng kêu Tô Lâm:"Tô tỷ, Tô tỷ......"
Tô Lâm tựa hồ là nghe được Trương Tử Mộng gọi, ánh mắt chậm rãi mở ra, nhưng trạng thái vẫn còn mơ hồ, cô cau mày mở mắt có chút mờ mịt,nước mắt của Trương Tử Mộng cứ thế chảy xuống.
Trương Tử Mộng không ngừng nhẹ giọng gọi Tô Lâm, đến cuối cùng lại thành nỉ non nghẹn ngào, mà Tô Lâm thấy rõ là Trương Tử Mộng, có điểm suy yếu kêu một tiếng:"Mộng Mộng." Sau đó ánh mắt chậm rãi xuất hiện lo lắng, nói:"Mộng Mộng, em nhất định phải tin tôi, không cần rời đi tôi, tôi......"
Nguyên lai cô còn sốt ruột vấn đề này, Trương Tử Mộng thân thủ nhẹ nhàng bưng kín miệng Tô Lâm, gật đầu nói:"Ừ, em tin chị, em tin chị, em sẽ không...... Rời đi chị đâu."
Chu Tư Y cảm thấy mình đứng ở đây có một ít xấu hổ, nàng im lặng xoay người đi ra cửa, sau đó giúp hai người đóng cửa, để lại một không gian cho Trương Tử Mộng và Tô Lâm.
Trương Tử Hề cùng Tàng Huyền Thanh nói xong, liền cáo biệt trở về xem Tô Lâm, không nghĩ tới Tàng Huyền Thanh cũng đi theo, Trương Tử Hề nói không cần khách khí, Tàng Huyền Thanh lại nói Tô Lâm xem ra phải nằm viện mấy ngày, cô lập tức bước đi, tự mình an bài một chút, Trương Tử Hề nghĩ Tàng Huyền Thanh hữu lý, nhân tiện nói tạ.
Thời điểm Trương Tử Hề và Tàng Huyền Thanh còn có Mộ Dung Phỉ trở lại bệnh viện, chỉ thấy Chu Tư Y một mình đứng ở hành lang, cũng không gặp Trương Tử Mộng. Mà Chu Tư Y ở một khắc Trương Tử Hề chuyển nhập hành lang, liền phát hiện đám người Trương Tử Hề, nàng nhìn Tàng Huyền Thanh cùng Mộ Dung Phỉ một cái, sau đó liền cùng Trương Tử Hề yên lặng đối diện.
Không tiếng động cùng Chu Tư Y đối diện tới gần, Trương Tử Hề đi tới trước mặt nàng, hai người đều là trầm mặc, giữa các nàng không cần ngôn ngữ cùng khách sáo, sự ăn ý làm cho các nàng chỉ cần thông qua một ánh mắt, là có thể biểu đạt rất nhiều thứ, đối phương cũng có thể lập tức lý giải.
Trương Tử Hề hỏi:"Y nhi, Tử Mộng đâu? Vì sao chỉ có em ở đây?"
Chu Tư Y hồi đầu nhìn thoáng qua phòng bệnh khép hờ cách đó không xa, đáp:"Mộng tỷ ở trong phòng bệnh cùng Tô tỷ. Tô tỷ tỉnh rồi."
Trương Tử Hề cùng Tàng Huyền Thanh trao đổi công việc, sở dụng thời gian không tính quá dài, nhưng vẫn là vượt qua một giờ, cách thời điểm Chu Tư Y đi ra phòng bệnh cũng qua một đoạn, nghe Tô Lâm tỉnh, Trương Tử Hề liền khẩn trương hỏi:"Tô tỷ không có vấn đề lớn đi?"
Chu Tư Y lắc lắc đầu, đáp:"Không có việc gì, bác sĩ nói Tô tỷ chỉ là bị thương nhẹ, tu dưỡng vài ngày là có thể khôi phục."
Nghe Tô Lâm không có vấn đề lớn, tâm Trương Tử Hề mới hạ xuống. Cô quay đầu nhìn Tàng Huyền Thanh cùng Mộ Dung Phỉ, suy nghĩ một chút, nói với Chu Tư Y:"Y nhi, chúng ta vào xem Tô tỷ đi."
Chu Tư Y nghĩ mình đi ra cũng có một đoạn thời gian, Trương Tử Mộng cùng Tô Lâm hẳn là tán gẫu không sai biệt lắm, vì thế gật gật đầu, mà Trương Tử Hề liền kéo tay nàng, đi đến phòng bệnh, Tàng Huyền Thanh cùng Mộ Dung Phỉ thủy chung đều là vẫn duy trì trầm mặc, im lặng theo sau.
Trương Tử Hề đẩy cửa ra, nhìn thấy Trương Tử Mộng cùng Tô Lâm cũng không có nói chuyện, các nàng đều đang trầm mặc, nhưng hai mắt Tô Lâm hồng hồng, khóe miệng hơi hơi giơ lên, xem ra kết quả hai người nói chuyện với nhau sẽ không quá kém. Tô Lâm thấy Trương Tử Hềđẩy cửa ra, sửng sốt một chút, cũng không biết cô vừa mới cùng Trương Tử Mộng nói cái gì, thế nhưng có chút xấu hổ, kêu một tiếng:"Hề Hề."
Trương Tử Mộng nghe Tô Lâm nói, quay đầu xem một cái, kêu một tiếng "chị", Trương Tử Hề chú ý tới hốc mắt của Trương Tử Mộng cũng có chút hồng, bất quá cô cũng không hỏi nhiều, vừa đi vào, vừa hỏi:"Tô tỷ, chị có khỏe không?"
"À, hoàn hảo, không cần lo lắng." Tô Lâm đáp, Trương Tử Hề tiến vào, Trương Tử Mộng cùng Tô Lâm mới chú ý tới phía sau Trương Tử Hề còn đi theo Chu Tư Y và hai người khác. Trương Tử Mộng vừa mới gặp qua Tàng Huyền Thanh cùng Mộ Dung Phỉ, thật ra không có nhiều lắm kinh ngạc, mà Tô Lâm cũng là không biết, cô dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi Trương Tử Hề.
"Ừ, không có việc gì là tốt rồi." Trương Tử Hề nói, sau đó quay đầu giới thiệu:"Vị này là Tàng Huyền Thanh...... Thanh tỷ, vị này là Mộ Dung Phỉ."
Trong lúc giới thiệu, Trương Tử Hề chần chờ một chút, vẫn xưng Tàng Huyền Thanh là Thanh tỷ, dù sao Tàng Huyền Thanh lớn tuổi hơn cô, ngày sau Tàng Huyền Thanh còn là đồng bọn hợp tác, quan hệ vẫn là hữu hảo một chút cho thỏa đáng, mà đối với Mộ Dung Phỉ, Trương Tử Hề cũng không biết nàng bao nhiêu tuổi, thẳng hô kỳ danh cũng không có gì không ổn.
Tàng Huyền Thanh, tên này thật đặc thù, người lấy nhan sắc vì danh không nhiều lắm, hơn nữa tên này còn vô cùng vang dội ở H thị, Tô Lâm và Trương Tử Mộng luôn muốn nhìn xem nữ nhân này rốt cuộc là loại người nào, lại nhìn quần áo của Tàng Huyền Thanh, trong lòng xác định nữ nhân này chính là người các nàng suy nghĩ, nhưng các nàng còn chưa biết Trương Tử Hề nhận thức nhân vật này, đối với các nàng mà nói, Trương Tử Hề cùng Tàng Huyền Thanh căn bản không phải người cùng đường, khả năng xuất hiện chung rất ít, cho nên các nàng đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Tử Hề, sau đó mới cùng Tàng Huyền Thanh chào hỏi.
Thái độ cho nhau đều tính là hữu hảo nhiệt tình, chỉ có Mộ Dung Phỉ vẫn là lãnh khốc, bất quá cấp bậc lễ nghĩa, Tàng Huyền Thanh làm được, Mộ Dung Phỉ không làm được, cô cũng giúp đỡ làm thay. Trương Tử Mộng cùng Tô Lâm đều chưa đi so đo thái độ của Mộ Dung Phỉ, bởi vì Tàng Huyền Thanh làm ra cấp bậc lễ nghĩa, đồng thời, không chỉ làm tốt phần của mình, còn làm thay luôn phần của Mộ Dung Phỉ, hơn nữa Mộ Dung Phỉ đối với các nàng, chỉ coi như là cô gái, các nàng tự nhiên không thể quá mức so đo.
Chờ giới thiệu qua đi, Trương Tử Hề nói ra lần này ít nhiều có Tàng Huyền Thanh hỗ trợ, Trương Tử Mộng cùng Tô Lâm vội vàng hướng Tàng Huyền Thanh nói lời cảm tạ, Tàng Huyền Thanh chỉ mỉm cười, không để ý lắm:"Không cần khách khí, nhấc tay chi lao mà thôi."
Bác sĩ cũng không biết là vừa vặn đến kiểm tra phòng, hay là thu được tin tức Tàng Huyền Thanh đã đến, hắn gõ cửa hai cái hạ, sau đó đi đến, đối Tàng Huyền Thanh thái độ thật cung kính kêu một tiếng:"Đại tiểu thư."
Tàng Huyền Thanh gật gật đầu hỏi:"Vị bằng hữu này của ta tình huống thế nào?"
Bác sĩ đáp:"Vị tiểu thư này chỉ bị thương nhẹ, hơn nữa giải phẫu thật thuận lợi, chỉ cần lưu lại bệnh viện quan sát hai tuần, là có thể về nhà tĩnh dưỡng. Bởi vì khi giải phẫu có dùng Albumin*, không cần trở về cắt chỉ, bất quá phải cẩn thận một chút, tôi còn đề nghị trở về phúc tra một lần sẽ tốt hơn."
*thuốc làm tăng thể tích máu
Tàng Huyền Thanh nghe bác sĩ nói xong, lại hỏi hắn các hạng mục cần chú ý, bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, có thể nhìn ra được, vị bác sĩ kia chính là lại đây hướng Tàng Huyền Thanh báo cáo tình huống, mà những lời này đám người Trương Tử Hề cũng là nghe vào lỗ tai.
Chờ bác sĩ đi rồi, Tàng Huyền Thanh liền mỉm cười nói với Tô Lâm:"Nếu bác sĩ đã nói thế, vậy thỉnh Tô tiểu thư ở trong này ngốc hai tuần đi."
Tô Lâm nhìn thoáng qua Trương Tử Mộng,bộ dáng có chút do dự, Trương Tử Mộng không đợi Tô Lâm trả lời, liền thay Tô Lâm đáp ứng: "Vậy cám ơn chị, Thanh...... Thanh tỷ."
Tàng Huyền Thanh mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo Trương Tử Mộng không cần khách khí, sau đó nói với mọi người:"Một khi đã như vậy, ta cũng không quấy rầy nữa, Tô tiểu thư tạm thời ở đây hảo hảo nghỉ ngơi đi."
Tàng Huyền Thanh nói xong, liền lôi kéo Mộ Dung Phỉ ly khai phòng bệnh, mà Trương Tử Hề suy nghĩ một chút, lại đuổi theo, nói với Tàng Huyền Thanh:"Thanh tỷ, ngươi lần trước nói qua, ngươi sẽ phái người bảo hộ ta cùng Y nhi, không biết......?"
Tàng Huyền Thanh dừng lại cước bộ, chọn mi hỏi:"Ta đã sớm phái người đi, ngươi không phát giác được sao?"
Trương Tử Hề lắc đầu, cô đúng là không có phát giác. Tàng Huyền Thanh xem phản ứng của cô, tựa hồ thật vừa lòng, mỉm cười nói:"Ngươi yên tâm, người ta phái đi rất có kinh nghiệm, ta đã nói rồi, sẽ không ảnh hưởng cuộc sống bình thường của ngươi, không phải sao?"
Trương Tử Hề gật gật đầu, nhưng cô đuổi theo chị ta cũng là có mục đích khác,cô nói:"Có thể phiền toái Thanh tỷ phái người bảo hộTử Mộng cùng Tô tỷ không?"
"Hả?" Tàng Huyền Thanh hơi nhướng mày, có điểm kinh ngạc Trương Tử Hề sẽ chủ động đưa ra yêu cầu, bởi vì Trương Tử Hề nguyên bản là phản đối a.
Trương Tử Hề giải thích:"Tử Mộng cùng Tô tỷ đều là người nằm trong kế hoạch, ta nghĩ nhờThanh tỷ an bài người bảo hộ bọn họ giùm. Đương nhiên trong đó ta cũng có tư tâm, ta không nghĩ về sau lại xảy ra chuyện tương tự, ta sẽ trả thù lao tương ứng."
Tàng Huyền Thanh lắc lắc đầu, nói:"Tiền thù lao ta không cần, ta sẽ lập tức phái người phụ trách. Kỳ thật giống như ngươi nói, thủ hạ của ta đang rất rảnh rỗi, cho nên ta mới muốn công ty Viện An của Trương thị, để an trí những người này."
Nghe Tàng Huyền Thanh trả lời như thế, Trương Tử Hề tựa hồnghĩ tới cái gì, do dự một chút mới hỏi:"Thanh tỷ, chẳng lẽ ngươi tưởng đổi nghề?"
Nghe Trương Tử Hề hỏi như vậy, Tàng Huyền Thanh kinh ngạc một hồi, thật sâu nhìn Trương Tử Hề một cái, hồi đáp:"Tử Hề, ngươi thật thông minh."
Tàng Huyền Thanh trả lời cũng không minh xác, nhưng Trương Tử Hề biết mình đã đoán đúng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook