Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng
-
Chương 119: Hiểu lầm
Sau nửa tháng giải phẫu, Trương Tử Mộng đề nghị Trương Tử Hề cho mình trở lại Vu thị, mỗi ngày ở nhà thật là vô vị, mặc dù có Tô Lâm làm bạn, nhưng nàng càng hy vọng nhanh chóng trở lại Vu thị, hảo hảo chia sẻ với Trương Tử Hề.
Tô Lâm cực lực phản đối, nhưng cũng không dám dùng phương thức quá cứng rắn, chỉ là không ngừng hống, hoặc là cầu xin, hy vọng nàng có thể nghỉ ngơi lâu một chút, nhưng Trương Tử Mộng chỉ lẳng lặng nghe, thái độ như trước kiên quyết.
Trương Tử Hề nghe Trương Tử Mộng yêu cầu, suy nghĩ một chút, hỏi:"Em xác định không thành vấn đề sao?" Chờ Trương Tử Mộng khẳng định trả lời, liền không còn ý kiến, vì thế Tô Lâm đành phải bất đắc dĩ tiếp nhận chuyện này.
Tiếp theo Trương Tử Hề, Chu Tư Y, Trương Tử Mộng, Tô Lâm lại nhớ tới những tháng ngày bận rộn, giữa trưa, Tô Lâm vẫn kiên trì đưa cơm cho Trương Tử Mộng và Trương Tử Hề. Hai tỷ muội Trương Tử Mộng cũng không có cướp đoạt quyền lợi này của Tô Lâm, Tô Lâm lại bắt đầu vui vẻ chịu mệt nhọc.
Vài ngày gần đây, Tô Lâm phát giác Trương Tử Mộng cùng Trương Tử Hề, còn có Chu Tư Y có chuyện gì giấu cô, tuy rằng ba người kia cũng không có biểu hiện rõ ràng, nhưng Tô Lâm vẫn là phát giác được. Khi ba người đối mặt với cô, biểu tình đều không có một chút sơ hở, nhưng Tô Lâm vẫn lơ đãng nhìn thấy một loại ưu sắc.
Loại cảm giác này thật không tốt, phi thường không tốt. Trừ bỏ lo lắng cho ba người, còn có cảm giác mất mát vì bị bài trừ, giống như các nàng mới là người một nhà, mình thì chỉ là ngoại nhân.
Chịu đựng tình huống như vậy hai ba ngày, Tô Lâm rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cô phải nhân cơ hội đi đưa cơm, hỏi Trương Tử Mộng cùng Trương Tử Hề mới được.
Bởi vì Trương Tử Hề lên kế hoạch muốn cho Tư Tích tận lực điệu thấp, không dễ dàng bị người phát hiện, cho nên cô gầy dựng Tư Tích cách Vu thị và Trương thị khá xa. Nhưng chính là bởi vì vậy, Chu Tư Y cũng không thể cùng các nàng ăn cơm trưa, mà là ở lại công ty ăn chung với ba vị bằng hữu.
Đúng 12h trưa, Tô Lâm cầm ba phần cơm đến, mỗi ngày đều là như thế, vô cùng chuẩn xác.
Tô Lâm quen thuộc đặt đồ ăn lên bàn, chờ phóng hảo mới kêu Trương Tử Hề cùng Trương Tử Mộng ăn cơm.
Ba người tọa hạ, Tô Lâm nguyên bản sốt ruột trong lòng, lập tức muốn biết tình hình thực tế, suy nghĩ một chút, lại tạm thời buông tha, bởi vì cô không nghĩ ảnh hưởng đến khẩu vị của hai tỷ muội Trương Tử Mộng, vẫn là chờ cơm nước xong lại hỏi đi.
Tô Lâm gắp một đũa rau, không phải bỏ vào trong bát mình, mà là bát của Trương Tử Mộng, sau đó mới bắt đầu ăn cơm. Đối với hành động của Tô Lâm, mặc kệ là Trương Tử Mộng hay Trương Tử Hề, đều tựa hồ sớm thành thói quen, trên mặt không có một chút biến hóa.
Lúc bắt đầu, Trương Tử Mộng còn có thể có điểm không yên thẹn thùng xem Trương Tử Hề, phát hiện Trương Tử Hề không có biểu tình gì đặc biệt, lại hung hăng trừng Tô Lâm một cái. Nhưng ngày qua ngày, dần dần Trương Tử Mộng quen luôn, hoàn toàn có thể bình tĩnh tiếp nhận, trong lòng nghĩ, dù sao Trương Tử Hề đã nói, Tô Lâm đối mình hảo, liền an tâm thụ hưởng đi, vì thế nàng nghe theo cô. Nhưng mà, không biết Trương Tử Mộng có nghĩ tới hay không, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ là muốn "thụ" cả đời.
Ba người rốt cuộc ăn xong, Tô Lâm ổn định tâm lý, đang chuẩn bị hỏi Trương Tử Hề cùng Trương Tử Mộng có chuyện gì gạt mình, còn chưa kịp nói, lại nghe Trương Tử Mộng đột nhiên kêu cô:"Tô tỷ."
Tình huống này làm cho Tô Lâm sửng sốt một chút, sau đó nghi hoặc nhìn về phía Trương Tử Mộng, tiếp theo nghe Trương Tử Mộng nói:"Tô tỷ, bắt đầu từ ngày mai, chị không cần đưa cơm lại đây nữa......"
Trương Tử Mộng nói cực kỳ bình thản, nhưng đối với Tô Lâm, xác thực giống như kinh lôi, trong lòng thoáng chốc lạnh lẽo, mấy ngày nay cùng Trương Tử Mộng ở chung, cô càng ngày càng cảm thấy Trương Tử Mộng hảo, cũng càng ngày càng quý trọng Trương Tử Mộng, để bụng chuyện của Trương Tử Mộng, cô còn âm thầm may mắn vì ngày đó đã xảy ra chuyện kia, bằng không cả đời mình cũng không thể tìm được một người khiến mình yêu thương. Cô hy vọng mình có thể cùng Trương Tử Mộng đi hết quãng đời còn lại.
Tô Lâm luôn lo được lo mất, có lẽ có một ngày Trương Tử Mộng sẽ không để ý đến cô nữa, cô bất an, mà càng bất an thì lại càng dụng tâm, hiện tại trong lòng đều là Trương Tử Mộng, những chuyện trước kia đã sớm bị cô phao ra sau đầu, chỉ thỉnh thoảng hối hận tự ti.
Bởi vì luôn lo được lo mất, tổng cảm thấy tự ti bất an, muốn nắm lấy một chút hy vọng cùng cứu thục cuối cùng, cho nên khi Tô Lâm nghe được những lời này của Trương Tử Mộng, lập tức quắn quéo lên, mình sắp mất đi Trương Tử Mộng, Tô Lâm cũng không hỏi rõ ràng, liền nhận định là Trương Tử Mộng không cần cô, vì thế cô vội vàng nắm tay Trương Tử Mộng, bối rối hỏi:"Mộng Mộng, có phải tôi làm em thấy phiền? Mộng Mộng, em đừng đối xử với tôi như vậy được không?"
Tô Lâm phản ứng, Trương Tử Mộng không rõ, nhưng cũng có một tia không đành, vội vã lắc lắc đầu, phủ định ý tưởng kỳ quái của Tô Lâm.
Trương Tử Mộng vốn là trả lời vấn đề đầu tiên của Tô Lâm, nhưng Tô Lâm lại hiểu sai Trương Tử Mộng đang trả lời vấn đề thứ hai của cô, cô chết lặng hồi lâu, đã lâu rồi cô chưa từng cảm đau đến thế, chỉ có một lần là lúc Tô mẫu qua đời, cô cảm thấy mình sắp khóc, nhưng mà cô cũng không quan tâm, cầu xin nói với Trương Tử Mộng:"Mộng Mộng, không cần đuổi tôi ra xa được không? Nếu tôi có chỗ nào khiến em không hài lòng, tôi nhất định sửa, cam đoan sẽ sửa."
Trương Tử Mộng biết Tô Lâm hiểu lầm mình, nàng cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, trọng yếu hơn là lúc này Trương Tử Hề còn tại bên cạnh, thoáng chốc xấu hổ vô cùng, đầu tiên là không để ý tới Tô Lâm, nhìn thoáng qua Trương Tử Hề, lại phát hiện Trương Tử Hề diện vô biểu tình, tựa hồ chuyện gì cũng chưa nhìn đến, nói cái gì cũng chưa nghe được, cô cầm khăn tay, đang tao nhã khinh mạn lau miệng.
Trương Tử Hề chà lau khóe miệng, sau đó đem khăn tay quẳng vào thùng rác, mặt không chút thay đổi đứng dậy bước đi. Trương Tử Mộng không phát hiện, Trương Tử Hề vừa xoay người, khóe miệng liền nhịn không được gợi lên.
Trương Tử Mộng xấu hổ vạn phần, trong lòng thầm oán Tô Lâm quá mức mẫn cảm, lời mình nói vốn không có ý tứ gì đặc biệt, lại làm cho chị ta hiểu lầm thành cái dạng này, sắc mặt hơi đen xuống, nói:"Tô tỷ, tôi còn chưa nói xong, ý của tôi là,bắt đầu từ ngày mai chị không cần đưa cơm lại đây, bởi vì tôi và tỷ tỷ cần về nhà vài ngày, ngày mai chính là thời gian nhà chúng tôi tế tổ."
Tô Lâm nghe Trương Tử Mộng nói, tâm nguyên bản đã muốn rơi xuống đáy cốc lập tức bay lên, cảm giác"thất mà phục" cô biết, lại không biết đi hình dung nó thế nào, cô vui vẻ nở nụ cười, nói:"Nguyên lai là như vậy a, Mộng Mộng, em làm tôi sợ muốn chết, tôi còn nghĩ đến em là......"
Trương Tử Mộng không nói gì, Tô Lâm cảm thấy không mất mặt, nhưng nàng lại xấu hổ a, Tô Lâm còn chưa nói xong, nàng liền trừng Tô Lâm, ngắt lời:"Chị nghĩ đến cái gì?"
Tô Lâm gặp Trương Tử Mộng giống như sinh khí,thấy Trương Tử Mộng mặt lạnh, sợ hãi nảy lên, lập tức không dám nói thêm, hàm hồ nói:"Không, không có gì." Nhưng Tô Lâm thật sự nhịn không được vui sướng, "haha" cười hai tiếng.
Trương Tử Mộng cau mày nhìn Tô Lâm, cảm thấy hành vi hiện tại của cô thật là giống tiểu hài tử, Tô Lâm như vậy nàng trước kia chưa từng gặp qua, nghĩ lại một chút cũng biết Tô Lâm suýt hiểu lầm mình, mới có thể khẩn trương như thế, bất giác tâm nhuyễn xuống dưới, lãnh khí trên mặt nháy mắt biến mất vô tung, hơn nữa khóe miệng còn hơi hơi gợi lên.
Ở Tư Tích bên kia, Chu Tư Y cùng ba người Thái Trác Nghiên cũng đang ăn cơm trưa. Rau xanh phong phú trước mặt, Chu Tư Y một chút khẩu vị cũng không có, tổng cảm thấy trong lòng thiếu thiếu cái gì, ngay cả ăn cơm đều khó nuốt, Trương Tử Hề hàng năm đều trở về Trương gia một chuyến, cảm xúc luôn không tốt lắm, phía trước Chu Tư Y cũng không rõ ràng Trương Tử Hề là vì cái gì, nhưng bởi vì sự kiện giữa Tô Lâm và Trương Tử Mộng đã làm sáng tỏ ngọn nguồn, Chu Tư Y rốt cuộc biết được nguyên do Trương Tử Hề luôn lơ đãng ưu sầu.
Nàng và Trương Tử Hề đều biết, ngày mai Trương gia tế tổ, nhưng ai cũng không nhắc tới một câu, đều là lừa mình dối người nghĩ đến, chỉ cần không đề cập sự kiện kia,nó sẽ không tồn tại. Nhưng mà, Chu Tư Y biết, Trương Tử Hề cực độ chán ghét, nàng cũng sẽ bài xích theo.
Chu Tư Y cũng biết, hiện tại mình cái gì đều không làm được, vì thế mấy ngày nay lại liều mạng công tác, chỉ hy vọng mình và Tư Tích có thể mau chóng cường đại, có thể xoay chuyển cục diện.
Chỉ ăn một bát nhỏ, Chu Tư Y thật sự là không còn tâm tình, nàng buông bát, nói với ba vị bằng hữu:"Tôi no rồi, các cậu từ từ ăn."
Sau đó, đứng dậy rời đi, trở về văn phòng, bận rộn hoặc là im lặng đều hảo.
Khâu Khả Nhi đối trạng thái của Chu Tư Y có chút sở giác, Chu Tư Y ăn quá ít, ba người đồng thời lo lắng nhăn lại mi, Thái Trác Hân nhịn không được gọi lại Chu Tư Y, hỏi:"Tư Y, gần đây cậu làm sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái hay không? Hay là gặp chuyện không vui gì?"
Chu Tư Y chỉ mỉm cười cảm tạ ba vị bằng hữu quan tâm, mở miệng nói:"Không có gì, chỉ là gần đây khẩu vị có điểm không tốt mà thôi. Đừng lo lắng, tôi không sao. Các cậu tiếp tục ăn cơm đi, tôi về phòng trước."
Chu Tư Y nói xong, cũng không chờ ba vị bằng hữu đáp lại liền rời đi. Thái Trác Hân nhìn bóng dáng Chu Tư Y, nhăn mày càng chặt, trong ánh mắt mang theo lo lắng, nói với hai người:"Tư Y hẳn là có tâm sự gì đi? Chỉ là cậu ấy không muốn nói."
Khâu Khả Nhi nhìn Chu Tư Y, đồng dạng là mang theo quan tâm cùng lo lắng gật gật đầu, đồng ý lời Thái Trác Hân nói. Thái Trác Nghiên cũng nhìn Chu Tư Y, đăm chiêu một hồi mới nói:"Nếu cậu ấy đã không muốn nói, chúng ta cũng đừng miễn cưỡng, giả vờ không biết là tốt rồi, chúng ta nên tận lực chia sẻ với cậu ấy, ít nhất về phương diện công tác có thể làm cho cậu ấy thoải mái."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook