Ngự Tỷ Lão Sư
-
Chương 70: Phiên Ngoại 2
5 năm sau, tết nguyên đán.
Một ngày bề bộn công tác đã xong, Dương Nhất giương mắt nhìn đồng hồ, có thể tan tầm rồi, Dương Nhất tính toán trong lòng, cầm chìa khóa xe ra khỏi phòng chủ tịch.
Hiện tại, Dương Nhất đã trở thành chủ tịch của Mộ thị, Mộ Ngôn Tín sớm biến thành chủ tịch nhẹ nhàng, mỗi ngày chỉ lượn trong phòng chủ tịch nhìn Dương Nhất. Dương Nhất thông qua 5 năm rèn luyện, thủ đoạn so với Mộ Ngôn Tín càng tốt hơn, cô hoàn toàn thể hiện được tài năng kinh doanh, tiếp tục dẫn dắt Mộ thị lập nên thành tích kiêu người.
Hôm nay Mộ Ngôn Tín không có cùng cô đến công ty, mà đang ở nhà cùng Đại Bảo, Đại Bảo được sinh ra đều khiến Dương phụ mẫu cùng Mộ phụ mẫu vui vẻ không thôi, nhìn xem Đại Bảo là tập hợp ưu điểm của Dương Nhất cùng Mộ Ngôn Tín, cha mẹ hai nhà đều yêu thương hết mực, thế cho nên, cuối cùng vì có thể cho Đại Bảo đi theo mình, mà tiến hành đoạt chiến, cuối cùng nhất, hai nhà thương định, hàng năm mỗi nhà có thể mang đi ba tháng, thời gian còn lại đi theo Dương Nhất cùng Mộ Ngôn Tín, đây là quyết định được đưa ra sau khi Dương Nhất cùng Mộ Ngôn Tín thương lượng, mỗi nhà mang đi ba tháng, hai nhà là sáu tháng, lại để cho đứa trẻ hàng năm có nửa năm không thể cùng chính mình một chỗ, mới đầu Dương Nhất rất không tình nguyện, cô cảm thấy trẻ con đi theo cha mẹ vẫn tốt hơn, nhưng là Mộ Ngôn Tín nói, trẻ con suốt ngày ở bên cạnh cha mẹ sẽ ảnh hưởng tính độc lập sau này, huống hồ cha mẹ lớn tuổi hy vọng có con gái bên người, chúng ta bây giờ không có biện pháp ở bên cạnh họ, để cho Đại Bảo đi bổ khuyết chỗ trống a, sau Mộ Ngôn Tín còn cười xấu xa kèm theo, Nhất Nhất, chẳng lẽ ngươi không muốn tiếp tục cuộc sống hai người sao, sau khi nghe thấy lời này, Dương Nhất như con chó nhỏ ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.
Dương Nhất xuống lầu, tiến vào xe thể thao, lái xe về nhà, buổi sáng hôm nay Đại Bảo trở về, Mộ Ngôn Tín ra sân bay đón con bé, Dương Nhất rất là sốt ruột, muốn chạy nhanh về nhà chơi với con gái, con bé ở Dương gia một tháng, thật là nhớ con bé.
Nhớ tới Đại Bảo, Dương Nhất cảm thấy đáng yêu vô cùng, con mắt cùng khuôn mặt lớn lên rất giống Mộ Ngôn Tín, cười rộ lên sẽ có lúm đồng tiền giống chính mình, hoàn toàn kế thừa ưu điểm của chính mình cùng vợ. Tuy nhiên tính cách...
Dương Nhất đỗ xe dưới gara, vội vàng chạy từ dưới hầm lên nhà, tiến vào cửa nhìn thấy Đại Bảo đang chuyên chú xem cuốn văn học nước ngoài, Dương Nhất vung giày, chạy đến ôm Đại Bảo.
"Đại Bảo, có nhớ mẹ không? Đến đây để mẹ hôn một chút."
"Mẹ, con nói nhiều lần rồi, làm ơn đừng có đụng một chút là xông lại ôm con, mummy bên cạnh mẹ kìa, mẹ có thể đi ôm người."
Dương Nhất nghe xong lời nữ nhi nói, rất là ấm ức nhìn Mộ Ngôn Tín ngồi trên sofa, sau đó xoay người chui vào lòng con dâu để nàng ôm mình, làm bộ khóc "Tín bảo bối, ngươi xem, Đại Bảo không thích thân cận với chúng ta."
Mộ Ngôn Tín biết Dương Nhất đáng thương, nhưng mà tâm lý nàng cũng vô hạn oán niệm, là con gái chính mình sinh ra, lớn lên cũng giống các nàng, nhưng tính cách lại không giống, rất độc lập, IQ cao, không biết đây rốt cuộc giống ai. Mộ Ngôn Tín không khỏi sờ sờ đầu chồng mình, an ủi.
Lúc này, Đại Bảo ngồi ở bàn nhỏ nhìn cảnh này chán ngấy, liếc mắt nhìn mẹ nói ra "Nếu không hai mẹ sinh cho con một tiểu muội muội đi, nói không chừng em gái rất thích dính hai người." Nói xong, Đại Bảo trở lại gian phòng của mình tiếp tục đọc sách, để lại đôi vợ chồng với vẻ mặt kinh ngạc.
Dương Nhất nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng Đại Bảo lúc nhỏ rất đáng yêu, vì cái gì càng lớn càng không đáng yêu nữa nha, chẳng lẽ là giáo dục của cha mẹ mình có vấn đề, còn có giáo dục của nhạc phụ nhạc mẫu cũng có vấn đề. Dương Nhất rơi vào vô hạn mê muội...
Mộ Ngôn Tín nghe Đại Bảo nói, bắt đầu tiến vào trầm tư, Đại Bảo muốn có em, kỳ thật Đại Bảo đứa nhỏ này rất có tâm tư, rất giống chính mình lúc nhỏ, con bé tuy rằng biểu lộ không thích cha mẹ, như trong lòng vẫn rất là thương chúng ta.
Buổi tối, một nhà ba người ăn cơm tối do Dương Nhất nấu, Đại Bảo rất độc lập, chính mình ăn cơm, thỉnh thoảng còn gắp rau cho Dương Nhất cùng Mộ Ngôn Tín, cái này lại để cho Dương Nhất cảm thấy ánh mặt trời chiếu rọi, vẻ mặt vui vẻ nhìn nữ nhi của mình, lại muốn ôm con bé nựng một chút, chỉ tiếc, hiện tại chỉ có thể ngẫm, còn nếu thực hành, nói không chừng con gái sẽ rất khinh bỉ cô. Nội tâm Dương Nhất không ngừng ai oán, aiz, lại không được nựng con gái...
Mà Mộ Ngôn Tín nhìn xem nữ nhi của mình, nghĩ làm thế nào để gạt Dương Nhất có thêm một đứa nữa. Từ khi Dương Nhất trong phòng sinh hôn mê bất tỉnh, một khoảng thời gian dài sau đó, Dương Nhất nằm mơ nói mớ đều là lời nói trong phòng sinh, không phải lầu bầu trong miệng, thì cũng là mơ đến mặt mũi đều ướt đẫm mồ hôi. Lúc Mộ Ngôn Tín còn trong tháng, Dương Nhất đi tìm Thất ca, nói kinh nghiệm sinh em bé của chính mình cho Thất ca, còn hy vọng Thất ca đừng lại nghe lời Mộ Ngôn Tín, Dương Nhất thật sự bị tình hình lần trước dọa thảm rồi, nghĩ tới quá trình cung co, nghĩ đến Mộ Ngôn Tín đau đớn, nhớ tới khi đứa nhỏ chào đời toàn thân đầy máu, Dương Nhất thật sự không dám nghĩ thêm nữa, mỗi lần nhớ tới những hình ảnh này, Dương Nhất đều nằm mơ.
Mộ Ngôn Tín suy nghĩ rốt cuộc làm sao mới có thể khiến Dương Nhất đồng ý có thêm một cục cưng nữa, nàng nghĩ, nếu sinh thêm lần nữa, hoàn toàn có thể thỏa mãn nguyện vọng của Đại Bảo, cho Đại Bảo một người bạn, dù sao sản nghiệp của Mộ gia cũng quá lớn, chỉ dựa vào một nữ nhân thật sự quá mệt mỏi, nàng không muốn Đại Bảo đi theo con đường của mình. Nhưng là lần trước, sau khi Dương Nhất đi tìm Thất ca, trong bệnh viện của Thất ca đã không còn trứng của Dương Nhất nữa rồi, trứng của mình thì có thể dễ dàng lấy tới, nhưng còn Dương Nhất...
Mộ Ngôn Tín suy nghĩ một buổi tối, rốt cuộc rạng sáng mới nghĩ được một biện pháp tốt.
Sáng hôm sau, Dương Nhất thức dậy, sớm làm điểm tâm cho mẹ con các nàng, rồi đi đến công ty, trên cơ bản thời gian Đại Bảo ở nhà Mộ Ngôn Tín sẽ không đến công ty.
Mộ Ngôn Tín rời giường, nhìn thấy Đại Bảo trước bàn ăn, ăn điểm tâm, nàng cũng đến thưởng thức bữa sáng, kết quả là hai mẹ con triển khai hữu hảo đối thoại.
"Đại Bảo, mummy có chuyện nói với con, con nhất định phải giúp mummy nha."
"Mummy là muốn sinh em bé ah, mummy chỉ cần nói cho con làm như thế nào để giúp mummy là được rồi."
"Đại Bảo thật thông minh, mummy muốn con khống chế mẹ con, làm cho nàng không có thời gian quấy nhiễu mummy, sau đó......" Mộ Ngôn Tín tiến đến thì thầm bên tai Đại Bảo.
"Không có vấn đề mumy, cứ giao cho con, bất quá mummy cũng phải đáp ứng con một việc." Mộ Ngôn Tín tò mò nhìn con gái.
"Không được gọi con là Đại Bảo nữa, có được không? Cái tên này nghe thật "thiếu muối" ah" Mộ Ngôn Tín nghe xong lời nữ nhi nói, kiên định quyết tâm sinh thêm đứa nữa...
Chiều tối Dương Nhất tan tầm về nhà, "Mẹ, ngày mai con có thể theo mẹ đi công ty không" Đại Bảo biểu lộ đáng yêu hỏi, Dương Nhất nhìn thấy nữ nhi hiếm khi cùng mình làm nũng, vui vẻ không thôi, ôm lấy Đại Bảo hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé.
"Đương nhiên là có thể, ngày mai ba người chúng ta cùng đi công ty."
"Đừng, con chỉ thích đi cùng mẹ, mẹ không thích con hả" Đại Bảo biểu lộ muốn khóc, ghé vào vai Dương Nhất, Dương Nhất nhìn qua Mộ Ngôn Tín, rồi dỗ dành bé con "Đại Bảo ngoan ah, ngày mai để mummy ở nhà, mẹ dắt con đi công ty ah."
Đại Bảo nghe xong lời này, rất là vui vẻ quay qua Mộ Ngôn Tín đưa tay dấu hiệu OK, Mộ Ngôn Tín phúc hắc nghĩ, Đại Bảo làm tốt hơn mình tưởng.
Ngày hôm sau, Đại Bảo sớm rời giường, lôi kéo Dương Nhất đi công ty, Mộ Ngôn Tín thức, gọi điện cho Thất ca, nói nàng muốn sinh thêm cục cưng, muốn hắn ủng hộ, ban đầu Thất ca không đồng ý, tuy nhiên, trải qua quá trình công kích của Mộ nữ vương, Thất ca bỏ cuộc, Mộ nữ vương vui vẻ cúp điện thoại. Suy nghĩ, hiện tại mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ còn cần trứng của Dương Nhất nữa thôi. Không biết Đại Bảo đã chuẩn bị sẵn sàng chưa. Buổi chiều, Mộ Ngôn Tín đến bệnh viện Thất ca kiểm tra thân thể, rút trứng ra.
Sau khi Đại Bảo đến công ty, không ngừng quấn quít lấy mẹ của mình, đòi kể chuyện xưa, vì phòng ngừa mẹ gọi điện cho mummy, con bé dùng cách khóc lớn để quấy nhiễu Dương Nhất, Dương Nhất chỉ sợ bảo bối của mình khóc, không có biện pháp, chỉ có thể buông tay công tác, ném di động qua một bên, dụ dỗ nữ nhi của mình, cứ như vậy, cả một ngày Dương Nhất ở văn phòng chủ tịch kể chuyện xưa cho con gái nghe, sau khi tan ca, Đại Bảo nghe được bên ngoài không còn tiếng động, liền nói "Mẹ, con khát nước."
"Chờ mẹ một chút, mẹ đi rót nước cho con." Dương Nhất nói xong xoay người tiến vào phòng nghỉ rót nước, Đại Bảo lấy lọ nước thuốc Mộ Ngôn Tín đưa ra, nước thuốc này là cái gì Đại Bảo cũng không rõ, chỉ biết nước thuốc này có thể giúp mummy có em bé. Dương Nhất cầm ly nước từ phòng nghỉ đi ra, cười nói "Bảo bối, uống đi con." Ai ngờ Đại Bảo vẻ mặt nũng nịu nói ra "Mẹ, lấy thêm chuối tiêu cho con nha." Dương Nhất xoa xoa đầu Đại Bảo, để ly nước lên bàn trà, quay vào phòng nghỉ lấy chuối tiêu, Đại Bảo thừa cơ hội nhỏ hai giọt nước thuốc vào ly nước, rồi bỏ lọ thuốc vào balo của mình.
Đại Bảo cầm chính là xuân dược của Thất ca đưa cho, chỉ cần vài giọt, sẽ khiến người ta cảm thấy choáng váng đầu óc, sau đó dược lực rất nhanh thiêu đốt trong người, khiến người ta muốn dừng cũng không được.
Dương Nhất mới đi ra, liền nhìn thấy Đại Bảo bưng ly nước mỉm cười ngọt ngào, "Mẹ, uống nước ah." Dương Nhất ngồi xuống hôn mặt bảo bối một cái, uống một hớp nước, nói ra "Bảo bối, uống đi." Đại Bảo lắc đầu, "Mẹ kể chuyện xưa khổ cực, uống nhiều một chút, mummy bảo con giám sát mẹ, nếu mẹ không uống, con sẽ đi nói với mummy nha." Dương Nhất cười cười, không có biện pháp, cầm ly nước uống một hơi, aiz, hai bảo bối là không thể trêu vào. Dương Nhất uống nước xong thì cảm thấy đầu óc hơi choáng, Mộ Ngôn Tín đã sớm tính toán thời gian, nàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Dương Nhất nằm trên giường trong phòng nghỉ, Đại Bảo vui vẻ cười với nàng, nàng đi đến ôm Đại Bảo "Bảo bối thật lợi hại." Mà Đại Bảo để lại một câu "Mummy, cố gắng lên, đừng quá mệt mỏi nha."
Mộ Ngôn Tín kêu Nhâm Sơ trước đem bảo bối của mình đi, sau đó bắt đầu thoát y chồng mình, sau khi lấy trứng, đưa cho thủ hạ của Thất ca mang đến bệnh viện, chính mình ở lại, đợt lát nữa chuẩn bị ứng phó với con người nổi giận này.
Sau một đêm mây mưa, Dương Nhất từ trên giường tỉnh lại, đã là xế chiều, Mộ Ngôn Tín sớm rời khỏi công ty đến bệnh viện của Thất ca cấy phôi thai. Đợi đến khi Dương Nhất biết được chỉ có thể đấm ngực giậm chân cảm thán, bị đại nữ vương cùng tiểu nữ vương tính kế...
Một ngày bề bộn công tác đã xong, Dương Nhất giương mắt nhìn đồng hồ, có thể tan tầm rồi, Dương Nhất tính toán trong lòng, cầm chìa khóa xe ra khỏi phòng chủ tịch.
Hiện tại, Dương Nhất đã trở thành chủ tịch của Mộ thị, Mộ Ngôn Tín sớm biến thành chủ tịch nhẹ nhàng, mỗi ngày chỉ lượn trong phòng chủ tịch nhìn Dương Nhất. Dương Nhất thông qua 5 năm rèn luyện, thủ đoạn so với Mộ Ngôn Tín càng tốt hơn, cô hoàn toàn thể hiện được tài năng kinh doanh, tiếp tục dẫn dắt Mộ thị lập nên thành tích kiêu người.
Hôm nay Mộ Ngôn Tín không có cùng cô đến công ty, mà đang ở nhà cùng Đại Bảo, Đại Bảo được sinh ra đều khiến Dương phụ mẫu cùng Mộ phụ mẫu vui vẻ không thôi, nhìn xem Đại Bảo là tập hợp ưu điểm của Dương Nhất cùng Mộ Ngôn Tín, cha mẹ hai nhà đều yêu thương hết mực, thế cho nên, cuối cùng vì có thể cho Đại Bảo đi theo mình, mà tiến hành đoạt chiến, cuối cùng nhất, hai nhà thương định, hàng năm mỗi nhà có thể mang đi ba tháng, thời gian còn lại đi theo Dương Nhất cùng Mộ Ngôn Tín, đây là quyết định được đưa ra sau khi Dương Nhất cùng Mộ Ngôn Tín thương lượng, mỗi nhà mang đi ba tháng, hai nhà là sáu tháng, lại để cho đứa trẻ hàng năm có nửa năm không thể cùng chính mình một chỗ, mới đầu Dương Nhất rất không tình nguyện, cô cảm thấy trẻ con đi theo cha mẹ vẫn tốt hơn, nhưng là Mộ Ngôn Tín nói, trẻ con suốt ngày ở bên cạnh cha mẹ sẽ ảnh hưởng tính độc lập sau này, huống hồ cha mẹ lớn tuổi hy vọng có con gái bên người, chúng ta bây giờ không có biện pháp ở bên cạnh họ, để cho Đại Bảo đi bổ khuyết chỗ trống a, sau Mộ Ngôn Tín còn cười xấu xa kèm theo, Nhất Nhất, chẳng lẽ ngươi không muốn tiếp tục cuộc sống hai người sao, sau khi nghe thấy lời này, Dương Nhất như con chó nhỏ ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.
Dương Nhất xuống lầu, tiến vào xe thể thao, lái xe về nhà, buổi sáng hôm nay Đại Bảo trở về, Mộ Ngôn Tín ra sân bay đón con bé, Dương Nhất rất là sốt ruột, muốn chạy nhanh về nhà chơi với con gái, con bé ở Dương gia một tháng, thật là nhớ con bé.
Nhớ tới Đại Bảo, Dương Nhất cảm thấy đáng yêu vô cùng, con mắt cùng khuôn mặt lớn lên rất giống Mộ Ngôn Tín, cười rộ lên sẽ có lúm đồng tiền giống chính mình, hoàn toàn kế thừa ưu điểm của chính mình cùng vợ. Tuy nhiên tính cách...
Dương Nhất đỗ xe dưới gara, vội vàng chạy từ dưới hầm lên nhà, tiến vào cửa nhìn thấy Đại Bảo đang chuyên chú xem cuốn văn học nước ngoài, Dương Nhất vung giày, chạy đến ôm Đại Bảo.
"Đại Bảo, có nhớ mẹ không? Đến đây để mẹ hôn một chút."
"Mẹ, con nói nhiều lần rồi, làm ơn đừng có đụng một chút là xông lại ôm con, mummy bên cạnh mẹ kìa, mẹ có thể đi ôm người."
Dương Nhất nghe xong lời nữ nhi nói, rất là ấm ức nhìn Mộ Ngôn Tín ngồi trên sofa, sau đó xoay người chui vào lòng con dâu để nàng ôm mình, làm bộ khóc "Tín bảo bối, ngươi xem, Đại Bảo không thích thân cận với chúng ta."
Mộ Ngôn Tín biết Dương Nhất đáng thương, nhưng mà tâm lý nàng cũng vô hạn oán niệm, là con gái chính mình sinh ra, lớn lên cũng giống các nàng, nhưng tính cách lại không giống, rất độc lập, IQ cao, không biết đây rốt cuộc giống ai. Mộ Ngôn Tín không khỏi sờ sờ đầu chồng mình, an ủi.
Lúc này, Đại Bảo ngồi ở bàn nhỏ nhìn cảnh này chán ngấy, liếc mắt nhìn mẹ nói ra "Nếu không hai mẹ sinh cho con một tiểu muội muội đi, nói không chừng em gái rất thích dính hai người." Nói xong, Đại Bảo trở lại gian phòng của mình tiếp tục đọc sách, để lại đôi vợ chồng với vẻ mặt kinh ngạc.
Dương Nhất nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng Đại Bảo lúc nhỏ rất đáng yêu, vì cái gì càng lớn càng không đáng yêu nữa nha, chẳng lẽ là giáo dục của cha mẹ mình có vấn đề, còn có giáo dục của nhạc phụ nhạc mẫu cũng có vấn đề. Dương Nhất rơi vào vô hạn mê muội...
Mộ Ngôn Tín nghe Đại Bảo nói, bắt đầu tiến vào trầm tư, Đại Bảo muốn có em, kỳ thật Đại Bảo đứa nhỏ này rất có tâm tư, rất giống chính mình lúc nhỏ, con bé tuy rằng biểu lộ không thích cha mẹ, như trong lòng vẫn rất là thương chúng ta.
Buổi tối, một nhà ba người ăn cơm tối do Dương Nhất nấu, Đại Bảo rất độc lập, chính mình ăn cơm, thỉnh thoảng còn gắp rau cho Dương Nhất cùng Mộ Ngôn Tín, cái này lại để cho Dương Nhất cảm thấy ánh mặt trời chiếu rọi, vẻ mặt vui vẻ nhìn nữ nhi của mình, lại muốn ôm con bé nựng một chút, chỉ tiếc, hiện tại chỉ có thể ngẫm, còn nếu thực hành, nói không chừng con gái sẽ rất khinh bỉ cô. Nội tâm Dương Nhất không ngừng ai oán, aiz, lại không được nựng con gái...
Mà Mộ Ngôn Tín nhìn xem nữ nhi của mình, nghĩ làm thế nào để gạt Dương Nhất có thêm một đứa nữa. Từ khi Dương Nhất trong phòng sinh hôn mê bất tỉnh, một khoảng thời gian dài sau đó, Dương Nhất nằm mơ nói mớ đều là lời nói trong phòng sinh, không phải lầu bầu trong miệng, thì cũng là mơ đến mặt mũi đều ướt đẫm mồ hôi. Lúc Mộ Ngôn Tín còn trong tháng, Dương Nhất đi tìm Thất ca, nói kinh nghiệm sinh em bé của chính mình cho Thất ca, còn hy vọng Thất ca đừng lại nghe lời Mộ Ngôn Tín, Dương Nhất thật sự bị tình hình lần trước dọa thảm rồi, nghĩ tới quá trình cung co, nghĩ đến Mộ Ngôn Tín đau đớn, nhớ tới khi đứa nhỏ chào đời toàn thân đầy máu, Dương Nhất thật sự không dám nghĩ thêm nữa, mỗi lần nhớ tới những hình ảnh này, Dương Nhất đều nằm mơ.
Mộ Ngôn Tín suy nghĩ rốt cuộc làm sao mới có thể khiến Dương Nhất đồng ý có thêm một cục cưng nữa, nàng nghĩ, nếu sinh thêm lần nữa, hoàn toàn có thể thỏa mãn nguyện vọng của Đại Bảo, cho Đại Bảo một người bạn, dù sao sản nghiệp của Mộ gia cũng quá lớn, chỉ dựa vào một nữ nhân thật sự quá mệt mỏi, nàng không muốn Đại Bảo đi theo con đường của mình. Nhưng là lần trước, sau khi Dương Nhất đi tìm Thất ca, trong bệnh viện của Thất ca đã không còn trứng của Dương Nhất nữa rồi, trứng của mình thì có thể dễ dàng lấy tới, nhưng còn Dương Nhất...
Mộ Ngôn Tín suy nghĩ một buổi tối, rốt cuộc rạng sáng mới nghĩ được một biện pháp tốt.
Sáng hôm sau, Dương Nhất thức dậy, sớm làm điểm tâm cho mẹ con các nàng, rồi đi đến công ty, trên cơ bản thời gian Đại Bảo ở nhà Mộ Ngôn Tín sẽ không đến công ty.
Mộ Ngôn Tín rời giường, nhìn thấy Đại Bảo trước bàn ăn, ăn điểm tâm, nàng cũng đến thưởng thức bữa sáng, kết quả là hai mẹ con triển khai hữu hảo đối thoại.
"Đại Bảo, mummy có chuyện nói với con, con nhất định phải giúp mummy nha."
"Mummy là muốn sinh em bé ah, mummy chỉ cần nói cho con làm như thế nào để giúp mummy là được rồi."
"Đại Bảo thật thông minh, mummy muốn con khống chế mẹ con, làm cho nàng không có thời gian quấy nhiễu mummy, sau đó......" Mộ Ngôn Tín tiến đến thì thầm bên tai Đại Bảo.
"Không có vấn đề mumy, cứ giao cho con, bất quá mummy cũng phải đáp ứng con một việc." Mộ Ngôn Tín tò mò nhìn con gái.
"Không được gọi con là Đại Bảo nữa, có được không? Cái tên này nghe thật "thiếu muối" ah" Mộ Ngôn Tín nghe xong lời nữ nhi nói, kiên định quyết tâm sinh thêm đứa nữa...
Chiều tối Dương Nhất tan tầm về nhà, "Mẹ, ngày mai con có thể theo mẹ đi công ty không" Đại Bảo biểu lộ đáng yêu hỏi, Dương Nhất nhìn thấy nữ nhi hiếm khi cùng mình làm nũng, vui vẻ không thôi, ôm lấy Đại Bảo hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé.
"Đương nhiên là có thể, ngày mai ba người chúng ta cùng đi công ty."
"Đừng, con chỉ thích đi cùng mẹ, mẹ không thích con hả" Đại Bảo biểu lộ muốn khóc, ghé vào vai Dương Nhất, Dương Nhất nhìn qua Mộ Ngôn Tín, rồi dỗ dành bé con "Đại Bảo ngoan ah, ngày mai để mummy ở nhà, mẹ dắt con đi công ty ah."
Đại Bảo nghe xong lời này, rất là vui vẻ quay qua Mộ Ngôn Tín đưa tay dấu hiệu OK, Mộ Ngôn Tín phúc hắc nghĩ, Đại Bảo làm tốt hơn mình tưởng.
Ngày hôm sau, Đại Bảo sớm rời giường, lôi kéo Dương Nhất đi công ty, Mộ Ngôn Tín thức, gọi điện cho Thất ca, nói nàng muốn sinh thêm cục cưng, muốn hắn ủng hộ, ban đầu Thất ca không đồng ý, tuy nhiên, trải qua quá trình công kích của Mộ nữ vương, Thất ca bỏ cuộc, Mộ nữ vương vui vẻ cúp điện thoại. Suy nghĩ, hiện tại mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ còn cần trứng của Dương Nhất nữa thôi. Không biết Đại Bảo đã chuẩn bị sẵn sàng chưa. Buổi chiều, Mộ Ngôn Tín đến bệnh viện Thất ca kiểm tra thân thể, rút trứng ra.
Sau khi Đại Bảo đến công ty, không ngừng quấn quít lấy mẹ của mình, đòi kể chuyện xưa, vì phòng ngừa mẹ gọi điện cho mummy, con bé dùng cách khóc lớn để quấy nhiễu Dương Nhất, Dương Nhất chỉ sợ bảo bối của mình khóc, không có biện pháp, chỉ có thể buông tay công tác, ném di động qua một bên, dụ dỗ nữ nhi của mình, cứ như vậy, cả một ngày Dương Nhất ở văn phòng chủ tịch kể chuyện xưa cho con gái nghe, sau khi tan ca, Đại Bảo nghe được bên ngoài không còn tiếng động, liền nói "Mẹ, con khát nước."
"Chờ mẹ một chút, mẹ đi rót nước cho con." Dương Nhất nói xong xoay người tiến vào phòng nghỉ rót nước, Đại Bảo lấy lọ nước thuốc Mộ Ngôn Tín đưa ra, nước thuốc này là cái gì Đại Bảo cũng không rõ, chỉ biết nước thuốc này có thể giúp mummy có em bé. Dương Nhất cầm ly nước từ phòng nghỉ đi ra, cười nói "Bảo bối, uống đi con." Ai ngờ Đại Bảo vẻ mặt nũng nịu nói ra "Mẹ, lấy thêm chuối tiêu cho con nha." Dương Nhất xoa xoa đầu Đại Bảo, để ly nước lên bàn trà, quay vào phòng nghỉ lấy chuối tiêu, Đại Bảo thừa cơ hội nhỏ hai giọt nước thuốc vào ly nước, rồi bỏ lọ thuốc vào balo của mình.
Đại Bảo cầm chính là xuân dược của Thất ca đưa cho, chỉ cần vài giọt, sẽ khiến người ta cảm thấy choáng váng đầu óc, sau đó dược lực rất nhanh thiêu đốt trong người, khiến người ta muốn dừng cũng không được.
Dương Nhất mới đi ra, liền nhìn thấy Đại Bảo bưng ly nước mỉm cười ngọt ngào, "Mẹ, uống nước ah." Dương Nhất ngồi xuống hôn mặt bảo bối một cái, uống một hớp nước, nói ra "Bảo bối, uống đi." Đại Bảo lắc đầu, "Mẹ kể chuyện xưa khổ cực, uống nhiều một chút, mummy bảo con giám sát mẹ, nếu mẹ không uống, con sẽ đi nói với mummy nha." Dương Nhất cười cười, không có biện pháp, cầm ly nước uống một hơi, aiz, hai bảo bối là không thể trêu vào. Dương Nhất uống nước xong thì cảm thấy đầu óc hơi choáng, Mộ Ngôn Tín đã sớm tính toán thời gian, nàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Dương Nhất nằm trên giường trong phòng nghỉ, Đại Bảo vui vẻ cười với nàng, nàng đi đến ôm Đại Bảo "Bảo bối thật lợi hại." Mà Đại Bảo để lại một câu "Mummy, cố gắng lên, đừng quá mệt mỏi nha."
Mộ Ngôn Tín kêu Nhâm Sơ trước đem bảo bối của mình đi, sau đó bắt đầu thoát y chồng mình, sau khi lấy trứng, đưa cho thủ hạ của Thất ca mang đến bệnh viện, chính mình ở lại, đợt lát nữa chuẩn bị ứng phó với con người nổi giận này.
Sau một đêm mây mưa, Dương Nhất từ trên giường tỉnh lại, đã là xế chiều, Mộ Ngôn Tín sớm rời khỏi công ty đến bệnh viện của Thất ca cấy phôi thai. Đợi đến khi Dương Nhất biết được chỉ có thể đấm ngực giậm chân cảm thán, bị đại nữ vương cùng tiểu nữ vương tính kế...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook