Ngự Tỷ Lão Sư
Chương 5

Hôm nay là ánh mặt trời đặc biệt tươi đẹp.

Hôm nay văn phòng Mộ lão sư xán lạng vô hạn.

Hôm nay Dương Nhất trong nội tâm ai thán.

Hôm nay Mộ ngự tỷ vẫn xinh đẹp như thường.

Sau khi khăn tắm rơi khỏi thân thể, Mộ ngự tỷ trên mặt nhiễm một tầng mây đỏ, làm người ta không khỏi nhớ tới cảnh tượng mỹ nhân ngâm mình trong hồ thời cổ đại. Mộ ngự tỷ nghĩ thầm, dù sao cái khăn cũng đã rơi xuống, ta dứt khoát không quấn lại, nhìn thoáng qua con tôm nhỏ đang nhìn lén mình qua kẽ tay, Mộ ngự tỷ bỏ máy sấy xuống, đi đến trước tủ quần áo, bắt đầu chọn quần áo.

Dương Nhất thông qua kẽ tay nhìn thấy Mộ Ngôn Tín khí định thần nhàn chọn y phục, trong nội tâm vô hạn ai thán nhưng lại cũng có một chút hưng phấn. Oh, Lão Thiên a, ngươi đây không cần khảo nghiệm định lực của ta! Biết rõ ta thích nữ nhân, cũng không nên mang người như vậy đến đùa giỡn với ta, mắt ta ngày mai sẽ không nổi lẹo đi, Thượng Đế phù hộ ta hôm nay còn toàn mạng rời khỏi đây, bất quá... thân thể Mộ Ngôn Tín thật đẹp a, da thịt trắng nõn, hai ngọn núi tròn tròn, hai đỉnh núi vểnh lên, đôi chân dải mảnh khảnh, nhìn lén dáng người Mộ ngự tỷ, Dương Nhất nuốt một ngụm nước bọt, lau lau mũi, nghĩ đến bản thân như thế nào nhìn đến chảy máu mũi, đột nhiên ý thức được, what! NGAO~ Dương Nhất chảy máu mũi rồi a!!!

Mộ Ngôn Tín đã chọn xong quần áo chuẩn bị mặc vào, chợt nghe bạn học Dương gào lên, quay đầu lại nhìn thấy con tôm nhỏ kia lao như bay tới phòng tắm, chứng kiến cảnh này Mộ Ngôn Tín bất giác mỉm cười. Đồng hồ trên tường đã chỉ 11 giờ 30 phút, là thời điểm ăn trưa rồi, đi đến tủ đồ lấy túi xách ra, sau đó ngồi xuống sofa, nhìn cái người kia rửa sạch mặt mũi, lấy khăn giấy chặn mũi đi ra.

"Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta."

"Lão sư nói trách nhiệm là............."

"Làm trợ lý cho ta, đến khi ta hài lòng mới thôi."

Dương Nhất nghe xong lời này mới thấy an tâm một chút, làm trợ lý cũng tốt, nếu nàng nói bắt ta lấy nàng chẳng phải ta trở thành kẻ thù của cả trường này sao! Dương Nhất thở phài một cái, thầm nghĩ, vô luận thế nào mình cũng phải kìm nén một chút, không thể bị vẻ ngoài cùng thân thể của nàng mê hoặc, Dương Nhất nội tâm cố gắn niệm, bình tĩnh, ta phải bình tĩnh a.

"Đã không có kháng nghị thì, hiện tại cùng ta đi ăn cơm, ta sẽ gọi thư ký đưa cho ngươi lịch làm việc của ta, ngươi hảo hảo xem cho kỹ, lúc nào cũng phải nhìn điện thoại, ta gọi lập tức đến, còn bây giờ, đi rồi ta sẽ nói tiếp." Mộ ngự tỷ nói xong cũng xách túi ra cửa, Dương Nhất nhanh chân đuổi theo, tiện tay khóa cửa lại.

Đi theo Mộ ngự tỷ đến bãi đỗ xe, thấy nàng đi đến bên chiếc Porche 911, "Ngươi lái." Mộ ngự tỷ đem chìa khóa ném cho nàng, còn bản thân ngồi vào ghế phụ. Dương Nhất vội vàng ngồi vào vị trí tài xế, tra chìa khóa, chở ngự tỷ ra khỏi trường học.

Dương Nhất vừa lái xe vừa suy nghĩ, người này thật sự là nữ vương a, mặc ta có biết lái hay không đã đem chìa khóa ném cho ta, cũng không hỏi ta biết lái xe được bao lâu, nhỡ đâu ta mới học thì sao, ngươi thật không sợ chết?! Dương Nhất suy nghĩ chút nữa mình phải cẩn thận, tuyệt không thể gây ra chuyện gì rắc rối.

"Chạy đến Lâm Tâm a." Ngự tỷ từ từ nhắm hai mắt nói. Lâm Tâm là một khách sạn nối tiếng trong thành phố, ăn cơm, mua sắm, giải trí, cái gì cần cũng có, kẻ có tiền thích phô trương đều tới nơi này mà hoang phí.

Dương Nhất biết rõ trong thành phố này có cái điểm điểm như thế, nhưng là nàng chưa từng đi qua, những chỗ như thế nàng không có khả năng chi trả, nàng chỉ là sinh viên, không cần đến những nơi xa xỉ tiêu xài hoang phí như vậy, tuy là cha mẹ cho tiền sinh hoạt nhiều, nhưng bạn học Dương cho rằng đó là tiền của cha mẹ, đợi sau khi nàng tốt nghiệp, bản thân kiếm ra tiền, lúc đó tiêu xài cũng không muộn.

Dương Nhất theo lời Mộ Ngôn Tín nói chạy đến Lâm Tâm, ngừng ở bãi đổ xe. Sau đó theo Mộ Ngôn Tín vào một nhà Tây trong Lâm Tâm, nàng không hỏi Dương Nhất thích ăn cái gì, nàng biết rõ, vừa rồi nhìn thấy biểu lộ của Dương Nhất khi nàng nói ra địa điểm, có thể đoán được, người kia chưa từng đến chỗ này.

Dương Nhất tuy chưa từng đến đây, nhưng cũng không đến mức giống hai lúa lên thành phố, cái gì cũng hiếu kỳ, được cha mẹ giáo dục từ nhỏ, dưỡng lễ phép thành thói quen, đi đến những chỗ sang trọng nàng cũng sẽ biết mình nên như thế nào, bình chân như vại, Mộ Ngôn Tín có chút không ngờ tới, hiện tại đối với hành vi của nàng là cảm thấy rất vừa lòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương