Ngự Thủy Tiếu Nha Đầu
-
Chương 2
"Cám ơn ngươi, ân công."
Trên miệng số 77 còn mang theo nụ cười ngây thơ, liên tiếp nói cảm ơn.
Đương nhiên, từ "ân công" này là nàng thấy trên TV người ta hay sử dụng. Ai bảo trong đêm tối ân công mặc đồ suất khí giả dạng hiệp sĩ, nàng phải nhập cảnh tùy tục gọi hắn một tiếng "ân công" a !
Nhưng vị ân công mặc đồ đen này hình như không thích nghe, hắn lắc đầu.
"Không cần gọi như vậy."
Bỗng dưng, hắn phát giác hôm nay hắn thế nhưng bật thốt lên không ít lời, tất cả đều hiến cho tiểu nha đầu này, mà hắn vẫn chưa biết bất cứ chuyện gì của nàng, bao gồm cả tên của nàng.
Số 77 không được tự nhiên kéo kéo quần áo trên người. Nói thật, quần áo này mặc vào thật khó chịu, nhưng vì muốn cho ân công cao hứng, nàng vẫn là mặc vào.
"Ừ. . . . . . Ách, vậy ta nên gọi ngươi như thế nào đây?"
" Long Dạ Thiên."
" Long Dạ Thiên. . . . . . . . Oa! Tên hay quá. . . . . Không như ta, không có tên."
Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của số 77 tối sầm xuống, khiến tâm Long Dạ Thiên nhói lên, thiếu chút nữa đã vươn tay ra an ủi khuôn mặt u sầu của nàng.
Hử ? Hắn bị sao vậy?
Từ khi hắn gặp được cái tiểu nữ nhân này, hắn bắt đầu trở nên không bình thường, chỉ trong vòng một ngày mà đã nói trên mười câu, khiến trong lòng hắn vang lên báo động rồi.
Nhưng mà nàng nói nàng không có họ tên, điều này khiến hắn tò mò.
"Vì sao?"
"Ta cũng không biết nữa, nhưng mà ta có số thứ tự á. . .! Ta là số 77, ta còn có hai tỷ tỷ tốt, bạn tốt. Các nàng ấy là số 55 và số 63."
Nói tới các nàng ấy, số 77 bỗng đứng bật dậy, bắt đầu cuống quít lên.
"Sao vậy?"
"Thôi chết rồi! Ta thế mà lại quên tìm số 55 và số 63 rồi. Thảm rồi thảm rồi, họ mà không tìm thấy ta, nói không chừng đi trước rồi." Nàng đi qua đi lại vài vòng trước mặt Long Dạ Thiên, rồi bỗng dưng dừng lại: "Không được, ta phải trở về tìm họ."
"Khoan đã."
Long Dạ Thiên chặn lại trước mặt nàng, kéo nàng trở về bên cạnh mình rồi buông nàng ra.
"Ân công?"
"Đừng có gọi như vậy!"
Số 77 ngu người luôn, hỏi lại hắn: "Vậy chứ ta gọi là gì? Dạ Thiên ca ca?"
"Tùy ngươi."
"Ừm, vậy ta gọi là Dạ Thiên ca ca."
Sau đó nàng tiến nhanh tới dắt tay Long Dạ Thiên, thân hình cao to của hắn lóe lên, trốn khỏi tay nàng, khiến số 77 bạnh quai hàm, không ấy vui vẻ.
Bởi vì nàng phát hiện, nàng rất thích đến gần Dạ Thiên ca ca a. . . .! Cho nên khi hắn né tránh tay nàng, đương nhiên nàng có chút khổ sở, mất hứng.
Nhưng Long Dạ Thiên cũng không muốn giải thích phản ứng kì lạ của bản thân, chỉ theo thói quen hất hất áo choàng màu đen lên.
"Không phải ngươi muốn đi tìm bằng hữu ngươi sao?" Nhân tiện hắn dẫn đầu đi trước.
"Chờ ta với."
Số 77 đang ở sau lưng hắn, vội vội vàng vàng chạy theo.
Trở lại nơi đêm qua Long Dạ Thiên phát hiện ra số 77, tìm hồi lâu cũng không thấy một bóng dáng bàng bạc nào cả, số 77 nản lòng ngồi trên tảng đá, mặt buồn rười rượi.
Long Dạ Thiên đứng một bên, trầm mặc không nói.
Long Dạ Thiên thật sự sợ số 77 lại khóc không ngừng, hắn cũng không biết phải an ủi nàng như thế nào.
Yên lặng một lúc lâu, số 77 mới vỗ vỗ mông đứng lên.
"Chúng ta đi thôi, ân công. . . . . Ách, Dạ Thiên ca ca, chắc các nàng ấy đã đi trước rồi, cho nên. . . . . Dạ Thiên ca ca, huynh có đi theo ta tìm các nàng ấy không?"
Đối với yêu cầu bất thình lình của số 77, khuôn mặt của Long Dạ Thiên không có bất cứ biểu tình gì nhưng lòng đã mềm nhũn ra rồi.
"Được !" Hắn bật thốt lên câu trả lời, khiến chính bản thân hắn cũng không thể nào tin được.
Hắn đang nói cái gì vậy trời? Hắn thế nhưng lại đáp ứng cái nữ nhân kiêm cái phiền toái này đi lữ hành, đến cùng là hắn bị sao vậy ?
Dường như một khắc kia khi gặp được nàng, sinh mệnh hắn đã có thay đổi to lớn, đến chính hắn cũng không còn hiểu nổi mình rồi.
Trong chặng đường kế tiếp, qua miệng số 77, Long Dạ Thiên biết được rất nhiều điều về nàng, tỷ như: Sở nghiên cứu Coase, thí nghiệm chủng người mới, và những chuyện thú vị về số 41, số 55, số 63.
Đồng thời, Long Dạ Thiên cũng phát giác dường như số 77 rất để ý việc nàng ấy không có tên, vì vậy hắn thuận miệng đặt cho nàng một cái tên.
" Thanh Thanh."
"Cái gì? Dạ Thiên ca ca, huynh nói cái gì?"
Số 77 đi đường cũng không giống người thường, cứ giống như con khỉ nhỏ vậy, nhảy nhót rồi lại nhảy nhót, chạy vòng quanh Long Dạ Thiên.
"Tên của ngươi."
Long Dạ Thiên thả chậm bước đi, phối hợp với số 77 với thứ gì cũng đều tò mò, đi một chút lại ngừng.
Lúc này số 77 mới trợn to đôi mắt to tròn, nhìn chằm chằm hắn, một bộ dáng rất kinh ngạc, khiến cho Long Dạ Thiên phải nhấp môi dưới để nén cười.
Ở chung một chỗ với con khỉ nhỏ này mà không bật cười, đúng là chuyện khó mà. Cùng xuống núi với số 77, Long Dạ Thiên đã có mấy lần muốn nở nụ cười.
"Tên? Huynh nói. . . . . Thanh Thanh là tên của ta?"
Số 77 dừng chân, đứng trước mặt hắn, vóc dáng chỉ cao tới ngực hắn lại không ngừng nhón chân, trông rất vui vẻ.
Thấy đôi mắt nàng như tỏa ra ánh sáng, Long Dạ Thiên cũng cảm nhận được sự hồn nhiên, sự vui vẻ của nàng. Hắn hơi hơi nâng khóe miệng, lại phát hiện trong lòng mình xôn xao nên vội áp chế xuống.
"Không sai." Long Dạ Thiên trầm thấp nói.
Hắn đem chính họ của mình đặt cho nàng, sau đó lại lấy từ đồng âm với số 77 đặt tên(*), thật không ngờ, nàng thế nhưng lại vui vẻ tới mức bắt lấy tay hắn nhảy lên.
* mèo giải thích tí: số 77 (七七: qīqī) đọc là Thất Thất; nên Dạ Thiên ca ca mới lấy từ phát âm gần giống là Thanh Thanh (青青: qīngqīng)
Sự khí phách vì bị nàng dựa dẫm mà bị ấm áp nhu tình thay thế, lại khiến hắn hơi cau mày.
"Oa! Ta có tên rồi! Ta có tên rồi!"
Số 77, không! Bây giờ nàng là một người mới, tên Long Thanh Thanh, một người có tên.
Long Thanh Thanh nhảy nhót xung quanh Long Dạ Thiên, xoay một vòng, mái tóc dài thướt tha tùy ý tung bay trong gió không buộc chặt giống những nữ tử khác, nhìn thật sự rất đẹp.
" Long Thanh Thanh! Long Thanh Thanh! Tên của ta là Long Thanh Thanh!"
Nàng đem tên của nàng hát lên giống như một bài ca, tiếp tục bước đi, bắt kịp cước bộ của Long Dạ Thiên. Long Dạ Thiên nghe nàng hát lạc điệu sai nhịp, vẫn không nói một câu, nhưng mà. . . . . trái tim cứng rắn kia đã từ từ sụp một góc, khiến hắn sinh lòng cảnh giác.
" Long Thanh Thanh! Long Thanh Thanh! Tên dễ nghe giống tên của Dạ Thiên ca ca! Long Thanh Thanh! Long Thanh Thanh. . . . ."
Long Thanh Thanh hát một đường đến khi bầu trời tối đen, nghĩ trọ, sự vui mừng vẫn còn kéo dài đến khi nàng chìm vào giấc mộng ngọt ngào, không hề biến mất.
Buổi chiều hôm sau, Long Dạ Thiên và Long Thanh Thanh đã xuống tới chân núi đến trấn Đại Thành.
Trước tiên Long Dạ Thiên dừng chân ở một tiệm vải may mấy bộ y phục cho Long Thanh Thanh, rồi mới mang theo nàng tìm khách điếm nghỉ ngơi.
"A! Cám ơn tiểu nhị ca." Long Thanh Thanh khua tay nói với tiểu nhị ca đang mặt đỏ tai hồng dẫn bọn họ đi nhận phòng, bật cười nhìn bộ dạng khẩn trương lui khỏi phòng của hắn.
Này cũng khó trách, ai bảo bộ dạng Long Thanh Thanh dễ thương đáng yêu như thế, hơn nữa hành động và lời nói của nàng lại không giống với những nữ tử khác, vô cùng bắt mắt, bởi vậy lúc hắn rời đi mới có bộ dáng khẩn trương thiếu chút nữa còn trượt chân té vập mặt vào cửa, khiến Long Thanh Thanh cười không ngừng.
Đối với hành vi của tiểu nhị ca, đột nhiên trong lòng Long Dạ Thiên rất khó chịu, không dấu vết liếc nàng một cái. (mèo: này là liếc yêu a? =)))
"Ta ra ngoài một chút." Hắn nói với cô gái nhỏ đang rất có hứng thú với quang cảnh ngoài cửa sổ kia.
Tuy bọn họ ở chung đã hai ba ngày, nhưng hắn vẫn không thể quen được với việc Long Thanh Thanh nói quá nhiều, giống như trời sinh đã như vậy rồi.
Lúc này Long Thanh Thanh mới lùi thân thể vẫn dán sát vào cửa sổ lại, đôi mắt đầy tò mò, chạy tới nắm tay áo hắn hỏi.
" Dạ Thiên ca ca! Huynh muốn đi đâu? Ta cũng muốn đi!"
Trong đôi mắt nàng tràn ngập hứng thú, bộ dạng lại ngây thơ đáng yêu, khiến mặt Long Dạ Thiên nhu hòa vài phần, nhưng sau đó lại căng thẳng.
"Đi làm việc." Hắn cố nén muốn nổi giận, liền nói đơn giản với nàng.
Hiện nay Long Dạ Thiên sống nhờ vào việc tróc nã phạm nhân mà quan phủ treo thưởng, bởi vậy khi xuống núi, hắn dò xét thấy quan phủ có phạm nhân cần truy bắt, liền bắt đầu muốn làm việc. Nếu không thì hắn vẫn còn phải nghe Long Thanh Thanh lải nhải, quả thật phải rất nỗ lực.
"Làm việc? Ta cũng muốn đi, Dạ Thiên ca ca, ta có thể giúp huynh làm việc!"
Long Thanh Thanh thật sự hưng phấn, không biết nàng có biết định nghĩa "đi làm việc" nghĩa là gì không? Nàng có phải ăn cơm mà lớn không vậy?
Long Dạ Thiên nghiêm túc lắc đầu, cứng ngắc nói: "Không được."
Mang nàng đi bắt phạm nhân? Để mà thành sự không đủ, bại sự có thừa !
Đối với trình độ của nàng, tò mò với mọi việc, không chỉ cần phải được dạy bảo lại, mà ngay cả một chút việc trong sinh hoạt hằng ngày hắn cũng phải giải thích với nàng một lần.
Hắn cũng không muốn, đến lúc đó lại phải giải thích với nàng vì sao người này phạm tội? Vì sao lại bắt hắn? Hoặc vì sao lấy tiền? Có mà giải thích đến sáng !
Vậy thì hắn còn rảnh để mà bắt phạm nhân sao? Hắn cực kỳ hoài nghi.
Vậy thì hắn còn rảnh để mà bắt phạm nhân sao? Hắn cực kỳ hoài nghi.
Nhưng cái phiền toái nhỏ Long Thanh Thanh này lại không nghe lời, mặc kệ sắc mặt của Long Dạ Thiên đã trầm xuống, nàng cứ liều chết bám chặt ống tay áo hắn không rời, gương mặt nhỏ nhắn mang đầy ý cầu xin. Tất nhiên, nàng căn bản không hề sợ khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc của hắn, lại còn coi hắn như người tốt ngàn năm, bởi vì hắn đã cứu nàng.
"Đừng như vậy mà, Dạ Thiên ca ca! Cho ta đi với, ta hứa sẽ ngoan ngoãn mà, được không ?"
Suýt chút nữa Long Dạ Thiên đã bị bộ dạng tội nghiệp đáng thương của nàng lay động, nhưng hắn ngay lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt sắc bén bắn qua, giọng nói lạnh lùng cự tuyệt: "Không được! Ồn ào nữa, bỏ ngươi lại."
Ý là: Nếu ngươi lại ồn ào đòi đi nữa, ta liền bỏ đi, mặc kệ ngươi! Khiến Long Thanh Thanh khổ sở đỏ mắt, nhẹ bĩu môi, một bộ dáng vô cùng uất ức.
"Được rồi! Ta không đi là được."
Trong lòng Long Thanh Thanh rất muốn khóc, nhất là Long Dạ Thiên hình như có chút ghét bỏ bộ dáng của nàng, lại không biết nguyên nhân vì sao. Nhưng nàng không thể để Long Dạ Thiên bỏ nàng lại, bởi vậy nàng mới tâm không cam tình không nguyện mà thỏa hiệp.
Nhất thời Long Dạ Thiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại có một tia thất vọng đang lan tràn trong lòng nhưng bị hắn cố ý xem nhẹ, chỉ bỏ lại một câu "Đừng chạy loạn!", rồi đi mất.
Long Thanh Thanh ai oán nhìn theo hắn rời đi, rồi uể oải nằm úp sấp trên bàn gỗ, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, lại bắt đầu ngây ngốc.
"Tại sao Dạ Thiên ca ca có vẻ như không thích mình? Chẳng lẽ. . . . . mình khó ưa như vậy sao?"
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở.
Không lâu sau, nàng liền thay đổi động tác hai tay chống má, thở dài, dần dần nhớ tới lần gặp gỡ bất ngờ của nàng và Long Dạ Thiên.
Xem ra vận may của cô rất tốt, vừa thoát khỏi sở nghiên cứu Coase liền gặp được người tốt như Dạ Thiên ca ca vậy.
Nhưng mà đầu nàng lại đầy dấu chấm hỏi a, vì sao nàng và Dạ Thiên ca ca xuống núi đã lâu như vậy, nhìn thấy những người đi trên đường đều mặc quần áo rất kì quái. . .! Lại hại nàng luống cuống, thật khộng biết đây là chỗ nào, vì sao đến cả kiến trúc cũng kì quái như vậy?
Mà nói đi nói lại, quả thật khá giống với các nhân vật trong TV nha! Nhưng đó là các nhân vật cổ đại mà, làm sao thời gian có thể đảo ngược, trở lại thời gian thật lâu trước đây được?
Nghĩ đến đây, Long Thanh Thanh bật cười.
"Thật là, nơi này làm sao có thể là cổ đại được chứ! Có lẽ người dân ở đây chưa được khai hóa, cho nên ăn mặc và đồ dùng đều cực kỳ khó khăn, không thể so với sở nghiên cứu được. Nếu ta có thể khiến Dạ Thiên ca ca không chán ghét mình như thế thì tốt rồi."
Phút chốc Long Thanh Thanh lại ủ rũ cúi đầu lầm bầm. Thật lâu sau, giống như bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, mới từ trên ghế nhảy dựng lên.
"Đúng rồi! Mình nên thừa dịp Dạ Thiên ca ca đi làm công chuyện mà đi tìm số 55 và số 63! Ha ha! Đến lúc đó còn có thể giới thiệu với Dạ Thiên ca ca hai vị tỷ tỷ tốt nhất của mình. . . . . Mà nói không chừng đến lúc đó Dạ Thiên ca ca sẽ cực kì vui vẻ, liền không chán ghét ta nữa."
Long Thanh Thanh càng nghĩ càng vui vẻ, nhảy chân sáo tới bên cánh cửa, khi bàn tay nhỏ của nàng vừa chạm đến ván cửa thì đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
"Phải rồi, có nên lưu lại lời nhắn cho Dạ Thiên ca ca không ta?"
Nàng nhớ đến trên TV mọi người hay diễn như vậy, nhưng lại nghĩ nàng cũng không phải một đi không về, không cần lưu lại lời nhắn. Mà nàng trở về trước khi Dạ Thiên ca ca về, thì chắc là không có vấn đề gì đâu.
Long Thanh Thanh đi ra khỏi khách điếm, liền khoe ra một gương mặt tươi cười ngọt ngào, hỏi thăm người đi đường về tin tức của số 55 và số 63.
Không lâu sau, có vài tên dê xồm thấy nàng ở một mình, bộ dạng lại tú sắc khả xan(*) liền theo đuôi nàng, theo qua một đoạn đường, tiện tìm cơ hội đến gần nàng.
(*) 秀色可餐 Tú sắc khả xan : (Thành ngữ Trung Quốc) sắc đẹp thay cơm, ý là đẹp đến nỗi nhìn ngắm cũng no rồi khỏi cần ăn cơm.
"Này tiểu cô nương, ta nghe nói ngươi đang tìm hai vị tỷ tỷ đúng không?" Trong đó có một tên ở giửa nhích lại gần nàng, vẻ mặt dâm tặc nhìn nàng hỏi.
Long Thanh Thanh nhìn đời chưa sâu, đương nhiên không nhìn ra được ý đồ của hắn. "Đúng vậy, đại thúc, ngươi có biết họ ở đâu không?" Long Thanh Thanh ngu ngốc, lại dùng vẻ mặt chờ mong hỏi.
Người nọ thấy nàng đã cắn câu, liền hưng phấn mà xoa xoa tay: "Ha ha ha! Đừng gọi ta là đại thúc, ta năm nay mới ba mươi tám tuổi, ngươi cứ gọi ta là đại ca là được."
Cái gì? Ba mươi tám tuổi vẫn không chịu làm đại thúc? Thật là người kì quái a. . .!
Long Thanh Thanh cảm thấy được, đại thúc này sốt ruột quá mức thật kì quái, nhưng mà nghĩ sắp có tin tức của số 55 và số 63, nàng vẫn dằn lại tính tình hỏi: "Đại thúc. . . . . . Ách, đại ca, ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi có biết các nàng ấy ở đâu không?"
Long Thanh Thanh gọi một tiếng đại ca này, khiến cho lòng hắn bắn pháo hoa, vui sướng muốn chết rồi.
Vì thế hắn dụ dỗ nói: "Có nha. . .A!"
Ai ngờ hắn mới nói có hai chữ, tay đã bị Long Thanh Thanh cầm lấy không rời, khiến cái mặt than của hắn đỏ bừng lên, mà người qua đường bốn phía cũng đều nhìn về phía bên này, làm hắn vô cùng mất tự nhiên.
Thật không ngờ tiểu oa nhi này lại không chừng mực như vậy! Ha ha ha, xem ra lát nữa huynh đệ bọn hắn sẽ được hưởng thụ a.
"Thật sao? Thật sao? Đại thúc. . . . . Đại ca thật sự có tin tức của các nàng ấy sao? Thật tốt quá! yahooooo!"
Vốn dĩ Long Thanh Thanh muốn ôm hắn ta lớn tiếng hoan hô, nhưng nàng đột nhiên nhớ tới, lấn trước khi nàng ôm ấp Long Dạ Thiên, hắn có chút xấu hổ và hờn giận, vì vậy nàng mới không ôm.
Nếu vị "đại thúc" biết được nguyên nhân hắn không thể ôm áp mỹ nhân, không tức chết mới là lạ.
"Thật. . . . . Thật đó."
Vị đại ca này híp mắt,nhìn ngắm dáng người hoạt bát phấn khởi của nàng, nói chuyện đã trở nên ngọng ngịu, hô hấp cũng nhanh hơn rồi.
"Vậy ngươi mau nói cho ta biết họ đang ở đâu di."
Sao hắn biết tỷ tỷ của nàng ở đâu được chứ? Ha ha ha! Nhưng mà, nàng đã từng bước từng bước tiến vào cái bẫy của bọn hắn rồi.
Sắc tâm của hắn đã không nhịn nổi rồi.
"Bọn họ. . . . . . mà sao ngươi không đi theo ta gặp họ a?" Hắn dụ dỗ Long Thanh Thanh
Long Thanh Thanh không hề nghi ngờ gì, ngây ngốc theo sát hắn đi về phía ngoại ô.
"Cái gì? Các tỷ ấy ở đây sao?" Long Thanh Thanh đi theo vị đại ca xa lạ, đi tới một căn nhà gỗ cũ nát, không dám tin hỏi lại.
Nhưng vị đại ca kia không chút nào hoang mang gật đầu, xoa xoa tay.
"Đúng! Đúng! Không sai, tiểu cô nương, lấn trước ta có nhìn thấy hai vị cô nương mặc ngân y ra vào nơi này, chắc chắn sẽ không sai."
"Vậy sao?"
Thấy Long Thanh Thanh có biểu tình nghi vấn, vị đại ca xa lạ có chút khẩn trương.
"Hay là. . . . . tiểu cô nương, tự ngươi đi vào trong không phải sẽ biết sao?"
Long Thanh Thanh nghĩ thầm, cũng đúng, không bằng cứ đi vào nhìn một cái, như vậy có thể biết số 55 và số 63 có ở nơi này không, huống chi vị đại ca xa lạ nhưng tốt bụng này dắt nàng đi một đoạn xa như vậy, nếu nàng không đi vào nhìn một cái thì thật có lỗi với hắn.
"Vậy được rồi, ta đi qua gõ cửa xem."
Vì vậy Long Thanh Thanh tiến lên gõ cửa, mới gõ vài tiếng, một bàn tay to thò ra từ khe cửa mạnh mẽ kéo nàng vào nhà.
Long Thanh Thanh kinh sợ, kêu to: "Đại ca, cứu mạng."
Nhưng cái vị đại ca xa lạ kia lại nở một nụ cười dâm tà, không những không kéo mà còn đẩy mạnh nàng vào phòng, rồi trở tay khóa cửa lại.
"Ui da ! Ngươi. . . . . Các ngươi muốn làm gì?"
Long Thanh Thanh bị đẩy ngã trên mặt đất đầy bụi bặm, đau nhức la to, rồi mới từ từ thích ứng với bóng đêm, thấy rõ cảnh vật chung quanh.
Bên cạnh nàng đứng bốn năm tên đại nam nhân, tính cả vị đại ca xa lạ kia thì tổng cộng có sáu tên.
Lúc này, Long Thanh Thanh mới biết rõ: thì ra đây là một cái bẫy có mưu tính trước.
Chỉ có thể trách nàng quá ngu ngốc! Mấy ngày hôm trước mắc bẫy số 41 một lần rồi, kết quả bây giờ lại. . . . . Aizz! Nàng không phải ngu ngốc thì là cái gì?
Long Thanh Thanh tự trách đến nhăn hết cả mày lại, quỳ trên mặt đất, liếc sáu người không có ý tốt kia đang đến gần nàng.
"Hắc hắc hắc hắc!Tiểu cô nương, chúng ta muốn làm gì, ngươi không biết sao?"
Sau đó vài người ầm ỹ cười to, nhìn thấy ánh mắt của nàng bọn hắn lại cười càng khoa trương hơn.
Thật là, bọn họ không nói sao nàng biết được nha!
đương nhiên Long Thanh Thanh không hỏi ra miệng, bởi vì chỉ cần ghe tiếng cười càn rỡ của bọn họ, nàng liền biết tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt, làm sao có thể hỏi được chứ?
Hừ! Dù nàng có nhiều lúc ngu dốt, nhưng vẫn không ngu đến trình độ này. Long Thanh Thanh tức giận suy nghĩ.
"Yên tâm đi, mấy người bọn ta rất thương hương tiếc ngọc mà đối đãi tốt với ngươi, oa ha ha ha ha ha ha!"
Trong đó có một gã nam nhân tương đối thấp bé, thong thà bước đến bên Long Thanh Thanh, nở nụ cười dâm đãng đưa tay vuốt tóc nàng khiến nàng nhịn không được xém tí ói ra tại chỗ.
Nhất là khi thấy đôi mắt nhỏ hẹp của hắn bắn ra quang mang, lại càng khiến nàng sợ hãi, mà một khi sợ hãi, nàng lại muốn. . . . . muốn khóc to một trận.
"Tiểu ngu ngốc, ngươi chính là chủng người mới, không nên hơi một tí là khóc, như vậy rất mất mặt nha!"
Đột nhiên, Long Thanh Thanh nhớ đến lời mắng của số 63, lại đem cảm giác muốn khóc thu về, hít một hơi, nếu không như vậy thì nàng thật sự muốn khóc.
"Này! Từ từ! Ta tới trước, ta là người dẫn nàng ta tới đây, ta nghĩ mình có quyền lợi khai bao nàng ta chứ?"
Vị đại ca xa lạ kia chen lách qua, đập vào bàn tay của nam nhân thấp bé, những người khác cũng rất nóng vội.
"Chờ một chút, chủ ý là ta nghĩ ra, hẳn là ta trước mới đúng."
"Không! Không! không! Địa phương là ta tìm ra, ta trước mới đúng." Cứ như vậy, sáu người bọn hắn thế nhưng lại cãi nhau.
Long Thanh Thanh thầm nghĩ: Cơ hội tốt! Ha ha! Long Thanh Thanh nàng cũng có thời điểm đột nhiên thông minh a.
Vì thế nàng lắc người một cái, từ trên mặt đất nhảy lên định lao ra đạp cửa bỏ chạy, đáng tiếc có người nhanh hơn, lập tức kéo nàng về áp trên mặt đất, rất ghê tởm mà cúi xuống hửi cổ nàng.
"Hố hố hố, nàng thật là thơm nha! Bọn ta không đợi được nữa rồi."
"Không cần! tên đáng ghét này, ngươi mau thả ta ra, nếu không ta sẽ hét to lên. . . ." Long Thanh Thanh uy hiếp.
Nhưng mà, trong lòng nàng thật sự muốn khóc a.
"Hét lên đi! Ở đây không có ai, cho dù ngươi có kêu đến bể cả yết hầu cũng không có ai tới cứu ngươi, hắc hắc hắc."
Một người khác cũng xáp lại, một cánh tay đầy lông thứ nhưng bắt đầu cởi quần áo nàng ra, sờ soạng da thịt nàng.
Nàng thật sự muốn khóc, cũng rất muốn ói. . . .
"Đúng vậy! Chúng ta sao có khả năng buông tha ngươi, ngươi thật quá ngây thơ rồi."
Không ngờ rằng tất cả sáu nam nhân đều vây lại, vươn tay về phía nàng. . . . . Oa! Nàng không nhịn được nữa, vì vậy òa khóc, cũng hù sợ mấy đại nam nhân này.
"Trời đất! Tiếng khóc của nàng ta lớn quá, coi chừng bị người qua đường phát hiện, này, ngươi đi tìm cái gì bịt miệng nàng ta lại."
Vì thế hai người áp chế hai tay hai chân đang vung đá loạn xạ của nàng, muốn bịt miệng nàng lại.
Chỉ tiếc, Long Thanh Thanh không muốn lại phải chịu đựng cái loại đãi ngộ đáng thương này, bởi vậy không có chú ý, nhà gỗ thế nhưng lại bị lũ lụt.
A! Nhưng mà, lũ lụt không phải do mước mắt của nàng tạo thành, mà là do nàng khống chế siêu năng lực không được tốt, khiến cho mấy đại nam nhân trong phòng hô to cứu mạng.
Bọn hắn động sai đối tượng rồi, hu hu. . . . .
Trên miệng số 77 còn mang theo nụ cười ngây thơ, liên tiếp nói cảm ơn.
Đương nhiên, từ "ân công" này là nàng thấy trên TV người ta hay sử dụng. Ai bảo trong đêm tối ân công mặc đồ suất khí giả dạng hiệp sĩ, nàng phải nhập cảnh tùy tục gọi hắn một tiếng "ân công" a !
Nhưng vị ân công mặc đồ đen này hình như không thích nghe, hắn lắc đầu.
"Không cần gọi như vậy."
Bỗng dưng, hắn phát giác hôm nay hắn thế nhưng bật thốt lên không ít lời, tất cả đều hiến cho tiểu nha đầu này, mà hắn vẫn chưa biết bất cứ chuyện gì của nàng, bao gồm cả tên của nàng.
Số 77 không được tự nhiên kéo kéo quần áo trên người. Nói thật, quần áo này mặc vào thật khó chịu, nhưng vì muốn cho ân công cao hứng, nàng vẫn là mặc vào.
"Ừ. . . . . . Ách, vậy ta nên gọi ngươi như thế nào đây?"
" Long Dạ Thiên."
" Long Dạ Thiên. . . . . . . . Oa! Tên hay quá. . . . . Không như ta, không có tên."
Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của số 77 tối sầm xuống, khiến tâm Long Dạ Thiên nhói lên, thiếu chút nữa đã vươn tay ra an ủi khuôn mặt u sầu của nàng.
Hử ? Hắn bị sao vậy?
Từ khi hắn gặp được cái tiểu nữ nhân này, hắn bắt đầu trở nên không bình thường, chỉ trong vòng một ngày mà đã nói trên mười câu, khiến trong lòng hắn vang lên báo động rồi.
Nhưng mà nàng nói nàng không có họ tên, điều này khiến hắn tò mò.
"Vì sao?"
"Ta cũng không biết nữa, nhưng mà ta có số thứ tự á. . .! Ta là số 77, ta còn có hai tỷ tỷ tốt, bạn tốt. Các nàng ấy là số 55 và số 63."
Nói tới các nàng ấy, số 77 bỗng đứng bật dậy, bắt đầu cuống quít lên.
"Sao vậy?"
"Thôi chết rồi! Ta thế mà lại quên tìm số 55 và số 63 rồi. Thảm rồi thảm rồi, họ mà không tìm thấy ta, nói không chừng đi trước rồi." Nàng đi qua đi lại vài vòng trước mặt Long Dạ Thiên, rồi bỗng dưng dừng lại: "Không được, ta phải trở về tìm họ."
"Khoan đã."
Long Dạ Thiên chặn lại trước mặt nàng, kéo nàng trở về bên cạnh mình rồi buông nàng ra.
"Ân công?"
"Đừng có gọi như vậy!"
Số 77 ngu người luôn, hỏi lại hắn: "Vậy chứ ta gọi là gì? Dạ Thiên ca ca?"
"Tùy ngươi."
"Ừm, vậy ta gọi là Dạ Thiên ca ca."
Sau đó nàng tiến nhanh tới dắt tay Long Dạ Thiên, thân hình cao to của hắn lóe lên, trốn khỏi tay nàng, khiến số 77 bạnh quai hàm, không ấy vui vẻ.
Bởi vì nàng phát hiện, nàng rất thích đến gần Dạ Thiên ca ca a. . . .! Cho nên khi hắn né tránh tay nàng, đương nhiên nàng có chút khổ sở, mất hứng.
Nhưng Long Dạ Thiên cũng không muốn giải thích phản ứng kì lạ của bản thân, chỉ theo thói quen hất hất áo choàng màu đen lên.
"Không phải ngươi muốn đi tìm bằng hữu ngươi sao?" Nhân tiện hắn dẫn đầu đi trước.
"Chờ ta với."
Số 77 đang ở sau lưng hắn, vội vội vàng vàng chạy theo.
Trở lại nơi đêm qua Long Dạ Thiên phát hiện ra số 77, tìm hồi lâu cũng không thấy một bóng dáng bàng bạc nào cả, số 77 nản lòng ngồi trên tảng đá, mặt buồn rười rượi.
Long Dạ Thiên đứng một bên, trầm mặc không nói.
Long Dạ Thiên thật sự sợ số 77 lại khóc không ngừng, hắn cũng không biết phải an ủi nàng như thế nào.
Yên lặng một lúc lâu, số 77 mới vỗ vỗ mông đứng lên.
"Chúng ta đi thôi, ân công. . . . . Ách, Dạ Thiên ca ca, chắc các nàng ấy đã đi trước rồi, cho nên. . . . . Dạ Thiên ca ca, huynh có đi theo ta tìm các nàng ấy không?"
Đối với yêu cầu bất thình lình của số 77, khuôn mặt của Long Dạ Thiên không có bất cứ biểu tình gì nhưng lòng đã mềm nhũn ra rồi.
"Được !" Hắn bật thốt lên câu trả lời, khiến chính bản thân hắn cũng không thể nào tin được.
Hắn đang nói cái gì vậy trời? Hắn thế nhưng lại đáp ứng cái nữ nhân kiêm cái phiền toái này đi lữ hành, đến cùng là hắn bị sao vậy ?
Dường như một khắc kia khi gặp được nàng, sinh mệnh hắn đã có thay đổi to lớn, đến chính hắn cũng không còn hiểu nổi mình rồi.
Trong chặng đường kế tiếp, qua miệng số 77, Long Dạ Thiên biết được rất nhiều điều về nàng, tỷ như: Sở nghiên cứu Coase, thí nghiệm chủng người mới, và những chuyện thú vị về số 41, số 55, số 63.
Đồng thời, Long Dạ Thiên cũng phát giác dường như số 77 rất để ý việc nàng ấy không có tên, vì vậy hắn thuận miệng đặt cho nàng một cái tên.
" Thanh Thanh."
"Cái gì? Dạ Thiên ca ca, huynh nói cái gì?"
Số 77 đi đường cũng không giống người thường, cứ giống như con khỉ nhỏ vậy, nhảy nhót rồi lại nhảy nhót, chạy vòng quanh Long Dạ Thiên.
"Tên của ngươi."
Long Dạ Thiên thả chậm bước đi, phối hợp với số 77 với thứ gì cũng đều tò mò, đi một chút lại ngừng.
Lúc này số 77 mới trợn to đôi mắt to tròn, nhìn chằm chằm hắn, một bộ dáng rất kinh ngạc, khiến cho Long Dạ Thiên phải nhấp môi dưới để nén cười.
Ở chung một chỗ với con khỉ nhỏ này mà không bật cười, đúng là chuyện khó mà. Cùng xuống núi với số 77, Long Dạ Thiên đã có mấy lần muốn nở nụ cười.
"Tên? Huynh nói. . . . . Thanh Thanh là tên của ta?"
Số 77 dừng chân, đứng trước mặt hắn, vóc dáng chỉ cao tới ngực hắn lại không ngừng nhón chân, trông rất vui vẻ.
Thấy đôi mắt nàng như tỏa ra ánh sáng, Long Dạ Thiên cũng cảm nhận được sự hồn nhiên, sự vui vẻ của nàng. Hắn hơi hơi nâng khóe miệng, lại phát hiện trong lòng mình xôn xao nên vội áp chế xuống.
"Không sai." Long Dạ Thiên trầm thấp nói.
Hắn đem chính họ của mình đặt cho nàng, sau đó lại lấy từ đồng âm với số 77 đặt tên(*), thật không ngờ, nàng thế nhưng lại vui vẻ tới mức bắt lấy tay hắn nhảy lên.
* mèo giải thích tí: số 77 (七七: qīqī) đọc là Thất Thất; nên Dạ Thiên ca ca mới lấy từ phát âm gần giống là Thanh Thanh (青青: qīngqīng)
Sự khí phách vì bị nàng dựa dẫm mà bị ấm áp nhu tình thay thế, lại khiến hắn hơi cau mày.
"Oa! Ta có tên rồi! Ta có tên rồi!"
Số 77, không! Bây giờ nàng là một người mới, tên Long Thanh Thanh, một người có tên.
Long Thanh Thanh nhảy nhót xung quanh Long Dạ Thiên, xoay một vòng, mái tóc dài thướt tha tùy ý tung bay trong gió không buộc chặt giống những nữ tử khác, nhìn thật sự rất đẹp.
" Long Thanh Thanh! Long Thanh Thanh! Tên của ta là Long Thanh Thanh!"
Nàng đem tên của nàng hát lên giống như một bài ca, tiếp tục bước đi, bắt kịp cước bộ của Long Dạ Thiên. Long Dạ Thiên nghe nàng hát lạc điệu sai nhịp, vẫn không nói một câu, nhưng mà. . . . . trái tim cứng rắn kia đã từ từ sụp một góc, khiến hắn sinh lòng cảnh giác.
" Long Thanh Thanh! Long Thanh Thanh! Tên dễ nghe giống tên của Dạ Thiên ca ca! Long Thanh Thanh! Long Thanh Thanh. . . . ."
Long Thanh Thanh hát một đường đến khi bầu trời tối đen, nghĩ trọ, sự vui mừng vẫn còn kéo dài đến khi nàng chìm vào giấc mộng ngọt ngào, không hề biến mất.
Buổi chiều hôm sau, Long Dạ Thiên và Long Thanh Thanh đã xuống tới chân núi đến trấn Đại Thành.
Trước tiên Long Dạ Thiên dừng chân ở một tiệm vải may mấy bộ y phục cho Long Thanh Thanh, rồi mới mang theo nàng tìm khách điếm nghỉ ngơi.
"A! Cám ơn tiểu nhị ca." Long Thanh Thanh khua tay nói với tiểu nhị ca đang mặt đỏ tai hồng dẫn bọn họ đi nhận phòng, bật cười nhìn bộ dạng khẩn trương lui khỏi phòng của hắn.
Này cũng khó trách, ai bảo bộ dạng Long Thanh Thanh dễ thương đáng yêu như thế, hơn nữa hành động và lời nói của nàng lại không giống với những nữ tử khác, vô cùng bắt mắt, bởi vậy lúc hắn rời đi mới có bộ dáng khẩn trương thiếu chút nữa còn trượt chân té vập mặt vào cửa, khiến Long Thanh Thanh cười không ngừng.
Đối với hành vi của tiểu nhị ca, đột nhiên trong lòng Long Dạ Thiên rất khó chịu, không dấu vết liếc nàng một cái. (mèo: này là liếc yêu a? =)))
"Ta ra ngoài một chút." Hắn nói với cô gái nhỏ đang rất có hứng thú với quang cảnh ngoài cửa sổ kia.
Tuy bọn họ ở chung đã hai ba ngày, nhưng hắn vẫn không thể quen được với việc Long Thanh Thanh nói quá nhiều, giống như trời sinh đã như vậy rồi.
Lúc này Long Thanh Thanh mới lùi thân thể vẫn dán sát vào cửa sổ lại, đôi mắt đầy tò mò, chạy tới nắm tay áo hắn hỏi.
" Dạ Thiên ca ca! Huynh muốn đi đâu? Ta cũng muốn đi!"
Trong đôi mắt nàng tràn ngập hứng thú, bộ dạng lại ngây thơ đáng yêu, khiến mặt Long Dạ Thiên nhu hòa vài phần, nhưng sau đó lại căng thẳng.
"Đi làm việc." Hắn cố nén muốn nổi giận, liền nói đơn giản với nàng.
Hiện nay Long Dạ Thiên sống nhờ vào việc tróc nã phạm nhân mà quan phủ treo thưởng, bởi vậy khi xuống núi, hắn dò xét thấy quan phủ có phạm nhân cần truy bắt, liền bắt đầu muốn làm việc. Nếu không thì hắn vẫn còn phải nghe Long Thanh Thanh lải nhải, quả thật phải rất nỗ lực.
"Làm việc? Ta cũng muốn đi, Dạ Thiên ca ca, ta có thể giúp huynh làm việc!"
Long Thanh Thanh thật sự hưng phấn, không biết nàng có biết định nghĩa "đi làm việc" nghĩa là gì không? Nàng có phải ăn cơm mà lớn không vậy?
Long Dạ Thiên nghiêm túc lắc đầu, cứng ngắc nói: "Không được."
Mang nàng đi bắt phạm nhân? Để mà thành sự không đủ, bại sự có thừa !
Đối với trình độ của nàng, tò mò với mọi việc, không chỉ cần phải được dạy bảo lại, mà ngay cả một chút việc trong sinh hoạt hằng ngày hắn cũng phải giải thích với nàng một lần.
Hắn cũng không muốn, đến lúc đó lại phải giải thích với nàng vì sao người này phạm tội? Vì sao lại bắt hắn? Hoặc vì sao lấy tiền? Có mà giải thích đến sáng !
Vậy thì hắn còn rảnh để mà bắt phạm nhân sao? Hắn cực kỳ hoài nghi.
Vậy thì hắn còn rảnh để mà bắt phạm nhân sao? Hắn cực kỳ hoài nghi.
Nhưng cái phiền toái nhỏ Long Thanh Thanh này lại không nghe lời, mặc kệ sắc mặt của Long Dạ Thiên đã trầm xuống, nàng cứ liều chết bám chặt ống tay áo hắn không rời, gương mặt nhỏ nhắn mang đầy ý cầu xin. Tất nhiên, nàng căn bản không hề sợ khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc của hắn, lại còn coi hắn như người tốt ngàn năm, bởi vì hắn đã cứu nàng.
"Đừng như vậy mà, Dạ Thiên ca ca! Cho ta đi với, ta hứa sẽ ngoan ngoãn mà, được không ?"
Suýt chút nữa Long Dạ Thiên đã bị bộ dạng tội nghiệp đáng thương của nàng lay động, nhưng hắn ngay lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt sắc bén bắn qua, giọng nói lạnh lùng cự tuyệt: "Không được! Ồn ào nữa, bỏ ngươi lại."
Ý là: Nếu ngươi lại ồn ào đòi đi nữa, ta liền bỏ đi, mặc kệ ngươi! Khiến Long Thanh Thanh khổ sở đỏ mắt, nhẹ bĩu môi, một bộ dáng vô cùng uất ức.
"Được rồi! Ta không đi là được."
Trong lòng Long Thanh Thanh rất muốn khóc, nhất là Long Dạ Thiên hình như có chút ghét bỏ bộ dáng của nàng, lại không biết nguyên nhân vì sao. Nhưng nàng không thể để Long Dạ Thiên bỏ nàng lại, bởi vậy nàng mới tâm không cam tình không nguyện mà thỏa hiệp.
Nhất thời Long Dạ Thiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại có một tia thất vọng đang lan tràn trong lòng nhưng bị hắn cố ý xem nhẹ, chỉ bỏ lại một câu "Đừng chạy loạn!", rồi đi mất.
Long Thanh Thanh ai oán nhìn theo hắn rời đi, rồi uể oải nằm úp sấp trên bàn gỗ, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, lại bắt đầu ngây ngốc.
"Tại sao Dạ Thiên ca ca có vẻ như không thích mình? Chẳng lẽ. . . . . mình khó ưa như vậy sao?"
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở.
Không lâu sau, nàng liền thay đổi động tác hai tay chống má, thở dài, dần dần nhớ tới lần gặp gỡ bất ngờ của nàng và Long Dạ Thiên.
Xem ra vận may của cô rất tốt, vừa thoát khỏi sở nghiên cứu Coase liền gặp được người tốt như Dạ Thiên ca ca vậy.
Nhưng mà đầu nàng lại đầy dấu chấm hỏi a, vì sao nàng và Dạ Thiên ca ca xuống núi đã lâu như vậy, nhìn thấy những người đi trên đường đều mặc quần áo rất kì quái. . .! Lại hại nàng luống cuống, thật khộng biết đây là chỗ nào, vì sao đến cả kiến trúc cũng kì quái như vậy?
Mà nói đi nói lại, quả thật khá giống với các nhân vật trong TV nha! Nhưng đó là các nhân vật cổ đại mà, làm sao thời gian có thể đảo ngược, trở lại thời gian thật lâu trước đây được?
Nghĩ đến đây, Long Thanh Thanh bật cười.
"Thật là, nơi này làm sao có thể là cổ đại được chứ! Có lẽ người dân ở đây chưa được khai hóa, cho nên ăn mặc và đồ dùng đều cực kỳ khó khăn, không thể so với sở nghiên cứu được. Nếu ta có thể khiến Dạ Thiên ca ca không chán ghét mình như thế thì tốt rồi."
Phút chốc Long Thanh Thanh lại ủ rũ cúi đầu lầm bầm. Thật lâu sau, giống như bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, mới từ trên ghế nhảy dựng lên.
"Đúng rồi! Mình nên thừa dịp Dạ Thiên ca ca đi làm công chuyện mà đi tìm số 55 và số 63! Ha ha! Đến lúc đó còn có thể giới thiệu với Dạ Thiên ca ca hai vị tỷ tỷ tốt nhất của mình. . . . . Mà nói không chừng đến lúc đó Dạ Thiên ca ca sẽ cực kì vui vẻ, liền không chán ghét ta nữa."
Long Thanh Thanh càng nghĩ càng vui vẻ, nhảy chân sáo tới bên cánh cửa, khi bàn tay nhỏ của nàng vừa chạm đến ván cửa thì đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
"Phải rồi, có nên lưu lại lời nhắn cho Dạ Thiên ca ca không ta?"
Nàng nhớ đến trên TV mọi người hay diễn như vậy, nhưng lại nghĩ nàng cũng không phải một đi không về, không cần lưu lại lời nhắn. Mà nàng trở về trước khi Dạ Thiên ca ca về, thì chắc là không có vấn đề gì đâu.
Long Thanh Thanh đi ra khỏi khách điếm, liền khoe ra một gương mặt tươi cười ngọt ngào, hỏi thăm người đi đường về tin tức của số 55 và số 63.
Không lâu sau, có vài tên dê xồm thấy nàng ở một mình, bộ dạng lại tú sắc khả xan(*) liền theo đuôi nàng, theo qua một đoạn đường, tiện tìm cơ hội đến gần nàng.
(*) 秀色可餐 Tú sắc khả xan : (Thành ngữ Trung Quốc) sắc đẹp thay cơm, ý là đẹp đến nỗi nhìn ngắm cũng no rồi khỏi cần ăn cơm.
"Này tiểu cô nương, ta nghe nói ngươi đang tìm hai vị tỷ tỷ đúng không?" Trong đó có một tên ở giửa nhích lại gần nàng, vẻ mặt dâm tặc nhìn nàng hỏi.
Long Thanh Thanh nhìn đời chưa sâu, đương nhiên không nhìn ra được ý đồ của hắn. "Đúng vậy, đại thúc, ngươi có biết họ ở đâu không?" Long Thanh Thanh ngu ngốc, lại dùng vẻ mặt chờ mong hỏi.
Người nọ thấy nàng đã cắn câu, liền hưng phấn mà xoa xoa tay: "Ha ha ha! Đừng gọi ta là đại thúc, ta năm nay mới ba mươi tám tuổi, ngươi cứ gọi ta là đại ca là được."
Cái gì? Ba mươi tám tuổi vẫn không chịu làm đại thúc? Thật là người kì quái a. . .!
Long Thanh Thanh cảm thấy được, đại thúc này sốt ruột quá mức thật kì quái, nhưng mà nghĩ sắp có tin tức của số 55 và số 63, nàng vẫn dằn lại tính tình hỏi: "Đại thúc. . . . . . Ách, đại ca, ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi có biết các nàng ấy ở đâu không?"
Long Thanh Thanh gọi một tiếng đại ca này, khiến cho lòng hắn bắn pháo hoa, vui sướng muốn chết rồi.
Vì thế hắn dụ dỗ nói: "Có nha. . .A!"
Ai ngờ hắn mới nói có hai chữ, tay đã bị Long Thanh Thanh cầm lấy không rời, khiến cái mặt than của hắn đỏ bừng lên, mà người qua đường bốn phía cũng đều nhìn về phía bên này, làm hắn vô cùng mất tự nhiên.
Thật không ngờ tiểu oa nhi này lại không chừng mực như vậy! Ha ha ha, xem ra lát nữa huynh đệ bọn hắn sẽ được hưởng thụ a.
"Thật sao? Thật sao? Đại thúc. . . . . Đại ca thật sự có tin tức của các nàng ấy sao? Thật tốt quá! yahooooo!"
Vốn dĩ Long Thanh Thanh muốn ôm hắn ta lớn tiếng hoan hô, nhưng nàng đột nhiên nhớ tới, lấn trước khi nàng ôm ấp Long Dạ Thiên, hắn có chút xấu hổ và hờn giận, vì vậy nàng mới không ôm.
Nếu vị "đại thúc" biết được nguyên nhân hắn không thể ôm áp mỹ nhân, không tức chết mới là lạ.
"Thật. . . . . Thật đó."
Vị đại ca này híp mắt,nhìn ngắm dáng người hoạt bát phấn khởi của nàng, nói chuyện đã trở nên ngọng ngịu, hô hấp cũng nhanh hơn rồi.
"Vậy ngươi mau nói cho ta biết họ đang ở đâu di."
Sao hắn biết tỷ tỷ của nàng ở đâu được chứ? Ha ha ha! Nhưng mà, nàng đã từng bước từng bước tiến vào cái bẫy của bọn hắn rồi.
Sắc tâm của hắn đã không nhịn nổi rồi.
"Bọn họ. . . . . . mà sao ngươi không đi theo ta gặp họ a?" Hắn dụ dỗ Long Thanh Thanh
Long Thanh Thanh không hề nghi ngờ gì, ngây ngốc theo sát hắn đi về phía ngoại ô.
"Cái gì? Các tỷ ấy ở đây sao?" Long Thanh Thanh đi theo vị đại ca xa lạ, đi tới một căn nhà gỗ cũ nát, không dám tin hỏi lại.
Nhưng vị đại ca kia không chút nào hoang mang gật đầu, xoa xoa tay.
"Đúng! Đúng! Không sai, tiểu cô nương, lấn trước ta có nhìn thấy hai vị cô nương mặc ngân y ra vào nơi này, chắc chắn sẽ không sai."
"Vậy sao?"
Thấy Long Thanh Thanh có biểu tình nghi vấn, vị đại ca xa lạ có chút khẩn trương.
"Hay là. . . . . tiểu cô nương, tự ngươi đi vào trong không phải sẽ biết sao?"
Long Thanh Thanh nghĩ thầm, cũng đúng, không bằng cứ đi vào nhìn một cái, như vậy có thể biết số 55 và số 63 có ở nơi này không, huống chi vị đại ca xa lạ nhưng tốt bụng này dắt nàng đi một đoạn xa như vậy, nếu nàng không đi vào nhìn một cái thì thật có lỗi với hắn.
"Vậy được rồi, ta đi qua gõ cửa xem."
Vì vậy Long Thanh Thanh tiến lên gõ cửa, mới gõ vài tiếng, một bàn tay to thò ra từ khe cửa mạnh mẽ kéo nàng vào nhà.
Long Thanh Thanh kinh sợ, kêu to: "Đại ca, cứu mạng."
Nhưng cái vị đại ca xa lạ kia lại nở một nụ cười dâm tà, không những không kéo mà còn đẩy mạnh nàng vào phòng, rồi trở tay khóa cửa lại.
"Ui da ! Ngươi. . . . . Các ngươi muốn làm gì?"
Long Thanh Thanh bị đẩy ngã trên mặt đất đầy bụi bặm, đau nhức la to, rồi mới từ từ thích ứng với bóng đêm, thấy rõ cảnh vật chung quanh.
Bên cạnh nàng đứng bốn năm tên đại nam nhân, tính cả vị đại ca xa lạ kia thì tổng cộng có sáu tên.
Lúc này, Long Thanh Thanh mới biết rõ: thì ra đây là một cái bẫy có mưu tính trước.
Chỉ có thể trách nàng quá ngu ngốc! Mấy ngày hôm trước mắc bẫy số 41 một lần rồi, kết quả bây giờ lại. . . . . Aizz! Nàng không phải ngu ngốc thì là cái gì?
Long Thanh Thanh tự trách đến nhăn hết cả mày lại, quỳ trên mặt đất, liếc sáu người không có ý tốt kia đang đến gần nàng.
"Hắc hắc hắc hắc!Tiểu cô nương, chúng ta muốn làm gì, ngươi không biết sao?"
Sau đó vài người ầm ỹ cười to, nhìn thấy ánh mắt của nàng bọn hắn lại cười càng khoa trương hơn.
Thật là, bọn họ không nói sao nàng biết được nha!
đương nhiên Long Thanh Thanh không hỏi ra miệng, bởi vì chỉ cần ghe tiếng cười càn rỡ của bọn họ, nàng liền biết tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt, làm sao có thể hỏi được chứ?
Hừ! Dù nàng có nhiều lúc ngu dốt, nhưng vẫn không ngu đến trình độ này. Long Thanh Thanh tức giận suy nghĩ.
"Yên tâm đi, mấy người bọn ta rất thương hương tiếc ngọc mà đối đãi tốt với ngươi, oa ha ha ha ha ha ha!"
Trong đó có một gã nam nhân tương đối thấp bé, thong thà bước đến bên Long Thanh Thanh, nở nụ cười dâm đãng đưa tay vuốt tóc nàng khiến nàng nhịn không được xém tí ói ra tại chỗ.
Nhất là khi thấy đôi mắt nhỏ hẹp của hắn bắn ra quang mang, lại càng khiến nàng sợ hãi, mà một khi sợ hãi, nàng lại muốn. . . . . muốn khóc to một trận.
"Tiểu ngu ngốc, ngươi chính là chủng người mới, không nên hơi một tí là khóc, như vậy rất mất mặt nha!"
Đột nhiên, Long Thanh Thanh nhớ đến lời mắng của số 63, lại đem cảm giác muốn khóc thu về, hít một hơi, nếu không như vậy thì nàng thật sự muốn khóc.
"Này! Từ từ! Ta tới trước, ta là người dẫn nàng ta tới đây, ta nghĩ mình có quyền lợi khai bao nàng ta chứ?"
Vị đại ca xa lạ kia chen lách qua, đập vào bàn tay của nam nhân thấp bé, những người khác cũng rất nóng vội.
"Chờ một chút, chủ ý là ta nghĩ ra, hẳn là ta trước mới đúng."
"Không! Không! không! Địa phương là ta tìm ra, ta trước mới đúng." Cứ như vậy, sáu người bọn hắn thế nhưng lại cãi nhau.
Long Thanh Thanh thầm nghĩ: Cơ hội tốt! Ha ha! Long Thanh Thanh nàng cũng có thời điểm đột nhiên thông minh a.
Vì thế nàng lắc người một cái, từ trên mặt đất nhảy lên định lao ra đạp cửa bỏ chạy, đáng tiếc có người nhanh hơn, lập tức kéo nàng về áp trên mặt đất, rất ghê tởm mà cúi xuống hửi cổ nàng.
"Hố hố hố, nàng thật là thơm nha! Bọn ta không đợi được nữa rồi."
"Không cần! tên đáng ghét này, ngươi mau thả ta ra, nếu không ta sẽ hét to lên. . . ." Long Thanh Thanh uy hiếp.
Nhưng mà, trong lòng nàng thật sự muốn khóc a.
"Hét lên đi! Ở đây không có ai, cho dù ngươi có kêu đến bể cả yết hầu cũng không có ai tới cứu ngươi, hắc hắc hắc."
Một người khác cũng xáp lại, một cánh tay đầy lông thứ nhưng bắt đầu cởi quần áo nàng ra, sờ soạng da thịt nàng.
Nàng thật sự muốn khóc, cũng rất muốn ói. . . .
"Đúng vậy! Chúng ta sao có khả năng buông tha ngươi, ngươi thật quá ngây thơ rồi."
Không ngờ rằng tất cả sáu nam nhân đều vây lại, vươn tay về phía nàng. . . . . Oa! Nàng không nhịn được nữa, vì vậy òa khóc, cũng hù sợ mấy đại nam nhân này.
"Trời đất! Tiếng khóc của nàng ta lớn quá, coi chừng bị người qua đường phát hiện, này, ngươi đi tìm cái gì bịt miệng nàng ta lại."
Vì thế hai người áp chế hai tay hai chân đang vung đá loạn xạ của nàng, muốn bịt miệng nàng lại.
Chỉ tiếc, Long Thanh Thanh không muốn lại phải chịu đựng cái loại đãi ngộ đáng thương này, bởi vậy không có chú ý, nhà gỗ thế nhưng lại bị lũ lụt.
A! Nhưng mà, lũ lụt không phải do mước mắt của nàng tạo thành, mà là do nàng khống chế siêu năng lực không được tốt, khiến cho mấy đại nam nhân trong phòng hô to cứu mạng.
Bọn hắn động sai đối tượng rồi, hu hu. . . . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook