Ngự Thú Quân Lâm
Chương 27: Rời khỏi - Nhổ cỏ tận gốc

Cuối cùng thời gian ngắn ngủi còn lại trong Thủy Hỏa cảnh cũng kết thúc, Lạc Nam cùng tam nữ di chuyển đến nơi cánh cổng ánh sáng, chờ thời điểm rời khỏi.

Lần này thu hoạch phải nói là tốt vô cùng, thực lực cả đám sau khi thu phục chiến sủng mới được gia tăng đáng kể không nói, quan trọng là Lạc Nam đã xác định tình cảm của mình với tam nữ, trải nghiệm những kỷ niệm tình cảm đầu đời cùng các nàng. Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, khi một nam tam nữ này đã đứng trên đỉnh kim tự tháp, họ vẫn sẽ mĩm cười hạnh phúc khi nhớ lại những tháng ngày sinh hoạt trong một bí cảnh, mà lúc đó đã rất nhỏ trong mắt họ.

Trái ngược lại vẻ mặt mãn nguyện của đám Lạc Nam, bọn người Hàn Xẻng, Thủy Dương cũng đã đến từ trước, sắc mặt cả đám vô cùng khó coi, lầm lì không nói, bọn chúng vi phạm quy củ nghiêm ngặt nhất của gia tộc, sợ rằng cả đời này không còn cơ hội đặt chân vào bí cảnh đã là hình phạt nhẹ nhất, Hàn Xẻng một mặt vừa sợ hãi vừa oán đôc nhìn Lạc Nam, hiện tại trong lòng hắn vẫn còn ám ảnh, có lẽ chỉ khi nào thiếu niên trước mắt chết đi, hắn mới có thể sống yên ổn, nghĩ tới đây đôi mắt hắn hiện lên một tia sát ý.

Lúc này, chỉ thấy màn ánh sáng lơ lửng trên bí cảnh rốt cuộc chia đôi thành một cánh cửa, Lạc Nam cùng tam nữ lưu luyến quay đầu lại nhìn không gian nơi này một lần nữa, hắn quay sang nhìn tam nữ, phát hiện ba đôi mắt đẹp mang vẻ mất mát nhìn hắn. Lạc Nam hiểu ý, hướng ba nàng cười cười, kiên định nói:

“Chúng ta còn rất nhiều thời gian, chỉ cần sau này các nàng nhớ nơi này, ta tùy thời cùng các nàng trở lại, bao lâu cũng được”

Tam nữ nghe vậy, nhìn nhau mĩm cười thỏa mãn, rất nhanh bốn thân ảnh bước vào cánh cửa ánh sáng, đám người Hàn Xẻng cũng một mặt tới nhợt bước vào, bọn hắn biết điều sắp tới chờ đợi mình không hề tốt, trong lòng tràn đầy hối hận, thật ra bọn hắn lần này đều thu hoạch không tệ, mỗi người có thêm một chiến sủng khá tốt. Chỉ là bọn hắn quá tham lam, muốn săn bắt thêm chiến thú kiếm lời, xui xẻo bị đám người Lạc Nam bắt quả tang.

…..

Bên ngoài Thủy Hỏa cảnh, Thủy Ánh Nguyệt một thân cung trang lam nhạt, xinh đẹp không gì sánh được, nàng đứng trước cửa bí cảnh, trên mặt treo nụ cười nhàn nhạt, Thủy Ánh Nguyệt biết lần này nhị nữ của mình đồng hành cùng Lạc Nam, Thủy Ánh Nguyệt tin tưởng vào khả năng nhìn người bao năm qua của mình, nàng biết có Lạc Nam chiếu cố tin tưởng thực lực nhị nữ tiến triển không ít.

Đối diện nàng, Hỏa Mộng Như một thân phượng hoàng thải y màu đỏ rực, trên mặt trong trẻo lạnh lùng như băng, trái ngược hoàn toàn khí tức nóng bỏng trên thân thể mê người của nàng, mặc dù mâu thuẫn nhưng không hề ảnh hưởng đến dung nhan tuyệt mỹ của nàng. Lúc này, nhìn vẻ mặt cười cười của Thủy Ánh Nguyệt, nàng không nhịn được cau mày hỏi:

“Tỷ không lo lắng cho bọn hắn? theo muội biết mục tiêu lần này của Chúc Diễm và bọn hắn là khu vực hạch tâm đi? mặc dù vài gia hỏa Chiến Hoàng đối với chúng ta không đáng kể, nhưng đối với bọn hắn vẫn là tồn tại nguy hiểm”

Thủy Ánh Nguyệt tự tin mị mị nói: “Có Tiểu Lạc cùng bọn hắn, muội không cần lo ngại”

Hỏa Mộng Như nhíu mày phượng xinh đẹp, miệng thơm nhỏ nhắn được tô điểm nốt ruồi son nơi khóe môi đỏ mộng hé mở: “Hắn rốt cuộc có thân phận gì? tỷ lại tin tưởng hắn như vậy?”

Thủy Ánh Nguyệt vẫn cười cười, thần bí nói: “Ta không biết hắn là ai, cũng không biết hắn từ đâu đến, ta cũng không tin tưởng hắn, cái ta tin tưởng là trực giác của chính mình”

Nhìn vẻ mặt hơi lạnh xuống của Hỏa Mộng Như, nàng mở môi hồng lẩm bẩm: “Hơn nữa, hắn còn rất giống họ.”

Hỏa Mộng Như hơi nhíu mày: “Họ?”

Thủy Ánh Nguyệt gật gật đầu, không có ý định giải thích, nàng chỉ dám suy đoán thế thôi, dù sao thì hai người kia đã qua đời nhiều năm.

Mà trong lúc hai nàng đang trầm tư, bốn thân ảnh bước ra khỏi màn sáng, xuất hiện trước mặt hai nàng.

Trong nháy mắt, hai đôi mắt đẹp một lam một đỏ nhìn chăm chú, rất nhanh chuyển thành kinh ngạc vô cùng.

Thủy Ánh Nguyệt đầu tiên tiến lên, thân mật ôm hai nữ nhi bảo bối, xoay người quan sát hai nữ vài vòng, lúc này vui vẻ cười xinh đẹp: “Không tệ, mẫu thân đã có suy đoán hai đứa sẽ có tiến bộ, nhưng không ngờ tiến bộ kinh người như thế, thậm chí cảnh giới cũng được củng cố”

Nguyệt Cầm cùng Mị Nhi cũng vui vẻ ôm hai cánh tay mẫu thân, một mặt vui sướng, hiển nhiên các nàng rất thích được mẫu thân khen ngợi, dù sao cũng là thiếu nữ chưa quá hai mươi mà thôi.

Phía bên kia, Hỏa Mộng Như cũng thân mật nắm tay Hỏa Chúc Diễm, mặt đẹp vẫn lạnh lùng, nhưng đôi mắt đỏ hiện lên một tia cưng chiều, nàng hé môi mộng khích lệ: “Tiến bộ rất nhiều, có gặp trở ngại gì không?”

Hỏa Chúc Diễm ngày thường nóng bỏng, quyến rũ ở trước mặt nghĩa mẫu của mình, hiện lên tiểu nữ nhi tư thái, đầu nhỏ lúc lắc, làm nũng nói: “không gặp gì nguy hiểm, về nhà nữ nhi sẽ kể cho mẫu thân”

Lạc Nam ngắm nhìn ngũ nữ, trong lòng âm thầm cảm thán các nàng không khác gì tỷ muội, nhìn qua đẹp mắt vô cùng. Bất quá nhìn các nàng sum hợp, hắn lại nhớ mẫu thân Hoa Tiên xinh đẹp, ôn nhu của hắn, nàng cũng rất cưng chiều hắn, trái ngược dáng vẻ hay giả bộ nghiêm khắc của phụ thân, mỗi lần nhìn Lạc Long tỏ vẻ nghiêm mặt, trong lòng Lạc Nam lại buồn cười vô cùng.

Các nàng lúc này mới để ý đến Lạc Nam, vẫn không nhìn rõ tu vi cụ thể, nhìn qua thập phần vô hại, chỉ là tên này cũng quá to gan đi, nhìn chằm chằm vào các nàng như thế. Các nàng lại không có lý do oán trách hắn, trong mắt hắn không có tia khinh nhờn nào.

Màn sáng lại rung nhẹ một tí, đám người Hàn Xẻng xuất hiện.

Thủy gia tỷ muội và Hỏa Chúc Diễm nhàn nhạt nhìn bọn hắn một cái, sau khi về gia tộc, các nàng sẽ báo cáo rõ ràng, hiện tại không cần thiết.

Mà thời điểm này cũng nên trở lại, Thủy Ánh Nguyệt lúc này hướng Lạc Nam nói nói: “Tiểu Lạc, ba tháng này cũng mệt rồi, ngươi về Thủy gia nghỉ ngơi vài ngày, a di có chuyện cùng ngươi thương lượng.”

Lạc Nam giật mình, không biết nhạc mẫu tương lai muốn làm gì, bất quá vẫn nghiêm túc hướng nàng gật đầu.

Mà bên phía Hỏa gia, Hỏa Chúc Diễm đang định hướng Lạc Nam nói gì đó, lại thấy một màn này, hơi cắn cắn môi đỏ. Lạc Nam như cảm nhận được vẻ mất mát của nàng, quay đầu nhìn gương mặt mỹ lệ của hắn, âm thanh ôn nhu truyền vào tai nàng: “Vài hôm nữa ta sẽ đến Hỏa gia bái phỏng, lần này nhất định, chờ ta”

Hỏa Chúc Diễm nhoẽn miệng cười xinh đẹp, mất mát quét sạch.

Một màn này không thoát khỏi ánh mắt Thủy Ánh Nguyệt cùng Hỏa Mộng Như, Lạc Nam truyền âm sao có thể thoát khỏi hồn lực cảm ứng của các nàng, cả hai đều thoáng bất ngờ.

Hỏa Mộng Như nhìn nhìn Chúc Diễm không nói gì, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng liếc về Lạc Nam.

Thủy Ánh Nguyệt lại nhìn hai nữ nhi của mình, thấy các nàng hơi hơi đỏ mặt, thoáng đoán được điều gì, hướng Lạc Nam cười thần bí.

Đột ngột, một tiếng gáy to lớn vang lên khiến Lạc Nam chú ý, chỉ thấy trên không trung sau lưng Hỏa Mộng Như xuất hiện một con Viêm Ô thân hình khủng bố, toàn thân thiêu đốt hỏa viêm nóng rực, đôi mắt lạnh lùng sắc xảo, bộ lông vàng óng mượt xen lẫn màu đỏ rực rỡ, xảy cánh to lớn vô cùng, nhìn qua thập phần cao quý.

“Tam Túc Viêm Ô – Hỏa Hệ, Phong Hệ, Phi Hành Hệ - Chiến Vương hậu kỳ tiếp cận viên mãn”

Không đúng, Lạc Nam lập tức dựa vào hồn lực giồi dàu cảm giác được một điều, con Viêm Ô trước mắt tuyệt đối không đơn giản chỉ là Chiến Vương tiếp cận viên mãn đơn giản như vậy, nó rõ ràng còn đang áp chế ẩn giấu thực lực, trước mắt biểu hiện hoàn toàn là một gốc băng sơn mà thôi.

ĐINH ĐINH

Mà lúc này, bên cạnh Thủy Ánh Nguyệt, một chiến sủng hình sao năm cánh xuất hiện, chỉ thấy nó ngự thân trên không trung, toàn thân được thủy nguyên tố nâng đỡ, xung quanh lấp lánh như bầu trời đêm và nó là tinh tú sáng nhất, cao quý nhất, một con mắt màu đỏ tròn như cẩm thạch nằm giữa năm cánh sao, từng cánh sao cứng rắn như ngọc bích, sáng bóng đến mức có thể nhìn thấy ảnh phản chiếu trên đó.

Lạc Nam nhìn chăm chú, nhớ lại kiến thức mẫu thân từng dạy, lúc này mới nhớ thân phận của chiến sủng hình ngôi sao này:

“Băng Phong Tinh Hà – Thủy Hệ, Băng Hệ, Phong Hệ - Chiến Vương hậu kỳ tiếp cận viên mãn”

Lại ẩn giấu thực lực a, Lạc Nam nhìn hai vị gia chủ đang áp chế thực lực của chiến sủng, âm thầm cầu nguyện cho đám gia hỏa mù mắt đánh chủ ý các nàng, thật là chết như thế nào còn không biết a”

“Diễm Nhi chúng ta trở về” Hỏa Mộng Như hướng Hỏa Chúc Diễm, Hỏa Chúc Diễm nhìn Lạc Nam một chút, thấy hắn nháy mắt với mình, mặt cười ửng đỏ, lúc này mới vâng lời mẫu thân nhảy lên lưng Viêm Ô.

Viêm Ô gáy lên một tiếng, cất cánh bay về Hỏa Gia, từ đầu đến cuối không thèm nhìn hai thanh niên Hỏa gia một chút.

Hai thanh niên Hỏa gia cũng quen với chuyện này, tự mình trở về.

Lạc Nam nhìn một màn này lẩm bẩm: “Không hổ là ngạo kiều, không đem nam nhân để vào mắt chút nào”

“HÌ HÌ, Mộng Như chính là như vậy, chúng ta cũng trở về đi” Thủy Ánh Nguyệt hoàn toàn không có dáng vẻ cường giả, cười hì hì nói.

“Không muốn” Thủy Mị Nhi đột nhiên gọi lên, nàng thả ra Thủy Dực Điểu của bản thân, hướng mẫu thân đắc ý nói rằng: “Người ta có chiến sủng phi hành rồi nha”

“Là Thủy Dực Điểu sao? Không tệ, không tệ, vậy mẫu thân và tỷ tỷ ngươi về trước” Thủy Ánh Nguyệt nhìn chiến sủng mới của con gái, cảm thấy rất tốt, chủng loài này khá hiếm, lại tinh thông hai hệ, rất đáng bồi dưỡng. Lúc này ra lệnh Hà Nhi (Băng Phong Tinh Hà) đưa nàng cùng Nguyệt Cầm bay về Thủy Gia.

Thủy Nguyệt Cầm ân cần quay đầu nhìn Lạc Nam cùng muội muội, âm thầm nghĩ lần sau phải tìm chiến sủng có thể Phi Hành.

Mà lúc này, Thủy Mị Nhi đảo hai tròng mắt giảo hoạt, trước ánh mắt kinh ngạc của Lạc Nam bất ngờ thu hồi Thủy Dực Điểu, một mặt nhảy vào lòng hắn, ra vẻ nủng nịu hừ nói:

“Còn không mau thả ra Thiên Mã của chàng, người ta muốn có không gian riêng”

Lạc Nam nhìn vẻ mặt tinh quái của cô nàng này, ngẩng đầu cười to thoải mái, một tiếng hý vang trời vang lên, bóng dáng Thủy Phong Thiên Mã xuất hiện bên cạnh hắn, Lạc Nam bế nữ nhân tinh nghịch của mình xoay người nhảy lên.

Phong hệ nguyên tố hội tụ, bốn vó ngựa ngự không tung hoành, rất nhanh bay về phía chân trời.

Thủy Dương đứng một mình, nhìn theo thân ảnh phía xa, âm thầm thở dài, hắn biết đời này mình xem như vô vọng, bất quá hiện tại hắn đang lo gia tộc xử phạt, không còn tâm trí ghen tị, bùi ngùi thả ra Hải giác Thú của bản thân, cưỡi lên lưng nó quay về Thủy Gia.

Hàn Xẻng nhìn Thủy Dương rời đi, sắc mặt còn tồi tệ hơn, lúc này hắn được hai thành viên của Hàn Hổ Bang đến đón, một mặt khó coi, mặc kệ vẻ mặt nghi hoặc của hai gã bang chúng, lầm lì thả ra một con Đại Hắc lang hướng về Hàn Hổ bang chạy đi, hắn muốn tìm phụ thân tìm cách ứng phó chuyện lần này. Chỉ là Hàn Xẻng không biết rằng, một bóng dáng màu trắng nhỏ như U linh đang lặng lẽ bám theo hắn, mục tiêu là tổng bộ Hàn Hổ bang.

….

Một thân ảnh màu lam nhàn nhạt bay lượn trên bầu trời, trên lưng Thiên Mã, Lạc Nam hai tay ôm eo thon mềm mại của Thủy Mị Nhi, nàng ngồi đối diện hắn, mặt áp lưng vào ngực hắn, thủ thỉ: “Chàng đó, một lần cướp đi hai tỷ muội chúng ta còn không đủ, lại còn tham lam yêu nữ Hỏa gia kia”

Lạc Nam cười thò tay xoa đầu nàng: “đừng tưởng ta không nhìn ra, nàng và Chúc Diễm thường hay đấu khẩu, xung đột, nhưng tình cảm không thua tỷ muội là mấy”

Thủy Mị Nhi lập tức nhảy dựng, phồng lên hai má nói: “Hừ, ai thèm tỷ muội với yêu nữ kia, từ nhỏ đến lớn chỉ biết trêu chọc, chống đối với người ta”

Lạc Nam lắc đầu: “Chúc Diễm trêu chọc, đấu khẩu, chống đối nàng, hoàn toàn giống như một tỷ tỷ nghịch ngợm thích trêu ghẹo muội muội của mình làm niềm vui mà thôi”

Im lặng một tí, hắn nói tiếp: “ta rất hâm mộ tình cảm của các nàng đó, có biết không? vừa là tỷ muội, vừa như tri kỷ, thật tốt”

Thủy Mị Nhi nghe ra giọng nói của hắn có một phần cô đơn, biết hắn có tâm sự, chẳng qua nàng không hỏi, mặc dù nghịch ngợm nhưng nàng là nữ nhân thông minh, nàng biết khi nào hắn muốn sẽ tự chia sẽ cùng nàng, hai tay nhỏ siết chặt eo hắn.

Lạc Nam ôm lấy thân ảnh nhỏ nhắn của nàng, hắn hiểu nàng nghĩ gì, lúc này nói tiếp: “bất quá, ông trời đối xử với ta không tệ, cho ta gặp ba người các nàng, có các nàng cuộc sống sau này ta lại có thêm một mục tiêu để phấn đấu”

“Tỷ muội chúng ta cũng quyết định cố gắng tu luyện, sẽ không làm chậm bước chân của chàng” Thủy Mị Nhi một mặt nhỏ nhắn kiên định.

Lạc Nam không nói, bàn tay nâng cằm nàng, bốn mắt nhìn nhau, Lạc Nam bắt gặp đôi mắt màu lam của nàng đầy tình ý, hắn cọ mũi vào cái mũi nhỏ nhắn của nàng, ngửi thấy mùi hương thơm ngát từ hơi thở nàng, thủ thỉ: “Sao ngày đó nàng lại để một kẻ lạ mặt như ta đi cùng thuyền?”

Thủy Mị Nhi ánh mắt mê ly, cảm nhận hơi thở nóng hổi của hắn, nhớ lại lần đầu gặp hắn, nàng cười cười, nghịch ngợm đáp:”Thấy chàng đáng thương chứ sao?người ta là nữ nhân tốt bụng nhất trên đời mà, hì hì”

Lạc Nam bật cười, lúc này xấu xa nói nhỏ: “Vậy ta phải thưởng cho bảo bối tốt bụng của ta”

Không đợi Mị Nhi phản ứng, miệng của hắn đã hôn lên đôi môi hồng hào chúm chím của nàng, bốn cánh môi rất nhanh cuốn lấy nhau, Lạc Nam yêu thương mút nhẹ cánh môi của nàng, cảm nhận sự mềm mại, tươi mát đó, hắn không nhịn được, tiếp tục thò cái lưỡi nóng hỏi của mình vào trong miệng thơm.

Thủy Mị Nhi thở gấp yêu kiều, cái lưỡi nhỏ nhắn ngọt lịm bị hắn cuốn lấy, nàng không phản kháng, cũng không muốn phản kháng, ôn nhu cùng hắn hôn môi, ngọc dịch thanh xuân của nàng liên tiếp bị hắn hút lấy.

Thật lâu sau, rời môi, Lạc Nam nhìn một mặt ửng hồng, hai mắt mê ly Thủy Mị Nhi, nàng lúc này thật đẹp, hắn lại ấn lên hai cánh môi nàng một cái thật nhẹ sau đó ngẩng đầu lên, hai người ôm chặt lấy nhau. Thủy Mị Nhi nhắm đôi mắt đẹp, tựa đầu vào ngực người thương, mĩm cười mãn nguyện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương