Ngự Thú Đại Sử Kí
-
Chương 65: Biến cố
Đồng cỏ rộng lớn bát ngát, cây cối xanh tươi tràn đầy sức sống. Những ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua, đám cỏ dại nhẹ nhàng đong đưa.
Một loạt thân ảnh bước đi chậm rãi trên bình nguyên, thỉnh thoảng cúi đấu xuống ngặm vài nhánh cỏ non.
Đám linh thú này chính là một đoàn Thanh Man Ngưu, trong đó có một thân ảnh to hơn một vòng so với những con còn lại.
Nó thảnh thơi nằm yên trên bãi cỏ, cái đuôi ve vẩy theo lan gió. Một khung cảnh tường hòa và yên bình.
Có một tảng đá lớn yên tĩnh nằm cách đó không xa, một bóng người thập thò, lén lút. Khuôn mặt không tính là đẹp trai, chỉ có nói là ở mức trung bình.
Thế nhưng trên hắn lại mang đến cho người nhìn một cảm giác mông lung xuất trần.
Khuôn mặt ngây ngô thế nhưng ánh mắt lại vô cùng trần tĩnh. Sự kết hợp không hài hòa, thế nhưng lại không ngây lên phản cảm mà thậm chí còn tăng thêm một phần khí chất thần bí.
Người ta sẽ tự hỏi rằng, ở trong hoàn cảnh như thế nào mới có thể sinh ra một còn người như thế này.
Chỉ cần thông qua ánh mắt là có thể thấy tâm chí của hắn cùng tuổi tác không hề hợp nhau.
Người này đúng là Bạch Du, không chênh lệch với tính toán bao nhiêu. Hắn hao tốn hơn năm ngày, cuối cùng cũng trở lại Thanh man đồng bằng một lần nữa.
Lại hao tốn thêm năm ngày, cuối cùng Bạch Du cũng tìm được bầy đàn của con Thanh Man Ngưu Vương kia.
Nơi đây được gọi là Thanh man đồng bằng, vì ở đây sinh sống rất nhiều đàn Thanh Man Ngưu.
Ban đầu Bạch Du còn lo lắng làm sao để tìm thấy chính xác Thanh Man Ngưu Vương mà hắn cần.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy Bạch Du liền lập tức nhận ra. Tuy rằng lần trước vì đào vong, không thể không nhanh chóng chạy trốn.
Thế nhưng sau cùng Bạch Du vẫn là thấy được hư ảnh màu hoàng kim mà Thanh Man Ngưu Vương triệu hồi ra.
Tuy rằng đến bây giờ đã qua thời gian rất lâu, nhưng không biết vì lí do gì hư ảnh kia vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Con Thanh Man Ngưu Vương cách đó không xa, đang có một đạo ánh sáng màu hoàng kim bao phủ toàn thân.
Tuy rằng bây giờ đã hoàn toàn không còn nhìn rõ hình dạng của hư ảnh kia, nhưng khí tức, màu sắc đều nói cho Bạch Du là hắn đã tìm đến đúng mục tiêu.
“ Bây giờ mục tiêu cũng đã tìm được, làm thế nào để nó chấp nhận kí Huyết ước với ta đây?” Bạch Du nhíu mày suy tư.
Trong lúc vừa đi đường vừa tìm kiếm, Bạch Du một mực vẫn luôn suy tư vẫn đề này. Thế nhưng đến bây giờ hắn vẫn chưa tìm được câu trả lời.
Bạch Du một lần nữa bắt đầu vận dụng não bộ một cách tối đa. Từ những thông tin mà hắn từng đọc được, cũng như thời gian khi trước hắn được tận mắt quan sát tập tính của bọn nó
Bỗng như nghĩ đến cái gì, ánh mắt của Bạch Du sáng nên. Khóe miệng hơi nhếch, mang theo một vệt tà mị.
“ Tuy rằng không chắc chắn có thể thành công cũng như vô cùng rắc rối, thế nhưng vẫn là có một tia cơ hội....” Bạch Du lẩm bẩm, bắt đầu hướng về một phương hướng khác chạy đi.
===========
Thời gian chớp mắt lại qua đi mười ngày, một ngày nay Bạch Du cũng đã hoàn thành tất cả chuẩn bị.
Bạch Du dựa theo con đường cũ, nhanh chóng trờ về nơi ở của Thanh Man Ngưu Vương.
Chẳng bao lâu sau, khoảng cách mục tiêu đã càng ngày càng gần. Thế nhưng trong lòng Bạch Du lại xuất hiện cảm giác thấp thỏm không yên.
“ Kì lạ, tại sao ta lại có cảm giác lo lắng, giống như có chuyện gì sắp xảy ra thế này?” Bạch Du thầm nói.
Càng ngày càng lại gần, cảm giác không ổn lại ngày một tăng. Xuất hiện, thế nhưng không phải là mục tiểu của Bạch Du xuất hiện mà là một cột khói đen nghi ngút xuất hiện nơi chân trời.
“ Không hay” Bạch Du sắc mặt trầm xuống.
Bạch Du một lần nữa tăng nhanh tốc độ, chạy hết tốc lực về phía trước. Quang cảnh xung quanh dần dần rớt lại phía sau.
Cuối cùng đích đến cũng xuất hiện trước mắt Bạch Du. Thế nhưng giờ đây nơi này đã đây đã khác rất xa trước kia.
Một cái là tiên cảnh, một cái là địa ngục trần gian. Mọi thứ hầu như chẳng còn gì nguyên vẹn.
Không còn nhưng bãi cỏ xanh mượt, không còn nhưng làn gió thoang thoảng trong lành. Cũng không còn những con Thanh Man Ngưu đùa nghịch trên thảo nguyên mênh mông.
Còn lại chỉ là nhưng ngọn lửa cuồng bạo, giống như nhưng con quỷ bị xuổng chuổng tàn phá xung quanh.
Cối cối nhanh chóng bị đốt rụi, hao cỏ cũng bị tàn phá thảm liệt. Mặt đất mấy mô, hố sâu chen chúc.
Bạch Du sững người nhìn cảnh tượng trước mặt, đồ vật trên tay rơi xuống đất từ bao giờ hắn cũng không hề biết.
Đồ mà Bạch Du đánh rơi là một cành hoa nhỏ, toàn thân xám trắng. Đích thực là một cảnh Ảo thú hoa.
Khi xưa Bạch Du nhờ vào thứ này mà có thể tiếp cận được Thanh Man Ngưu Vương, thậm chí trong vô tình còn được nó giúp đỡ.
Bạch Du vốn định nhờ vào Ảo thú hoa, một lần nữa tiếp cận Thanh Man Ngưu Vương.
Sau đó chuẩn bị một loạt những linh thảo cấp thấp mà Thanh Man Ngưu Vương yêu thích, giống như trong sách từng nói đến.
Từng bước một lấy được sự thân thuộc của Thanh Man Ngưu Vương, còn rất nhiều bước trong kế hoạch mà Bạch Du còn chưa kịp triển khai.
“ Có lẽ đã không còn cần đến những kế hoạch này nữa rồi. Hết rồi....hết rồi.....” Bạch Du thì thào, sắc mặt xám trắng.
Bạch Du đã tốn rất nhiều công sức để chuẩn bị những linh thảo cấp thấp để đưa cho Vương Thanh Man Ngưu, thế nhưng giờ đây lại như công dã tràng.
Những linh thảo này đều là Bạch Du nhìn thấy trong lần xâm nhập, thậm trí để tiết kiệm thời gian có rất nhiều thứ hắn vẫn chưa hề thu hoạch.
Hầu hết đều là những linh thảo nhất phẩm, thậm chí còn chưa được cho là linh thảo, linh thảo nhị phẩm chỉ có hai cọng.
Lần trước bởi vì không đủ thực lực lên Bạch Du đành cắn răng từ bỏ, lần này hắn có thực lực lên mới quay lại thu hoạch.
Bạch Du cũng không biết rằng, tuy rằng đây đều là những linh thảo cấp thấp. Thế nhưng bản tính con người vốn là tham lam, nếu có người nhìn thấy thì tại sao lại không hái đi.
Nếu không phải lần trước Bạch Du bị con linh thú quái dị kia truy đuổi, tìm đến nơi này và cũng biết nguyên do gì đường đến nơi đây cũng tự được in khắc trong đầu hắn.
Nếu không cho dù có tìm cả đời, Bạch Du cũng không thể đến được khu vực tràn đầy linh thảo như thế, cho dù là linh thảo cấp thấp.
Sau một lúc Bạch Du cũng dần dần ổn định cảm xúc, hắn bắt đầu tường tận và kĩ lưỡng đánh giá hoàn cảnh trước mặt.
“ Không đúng, tuy rằng ngọn lửa xác thực dữ dội, dần dần cắn nuốt mọi thứ. Thế nhưng lại không thấy bóng dáng của một con Thanh Man Ngưu nào, chứ đừng nói đến Thanh Man Ngưu Vương. Chẳng lẽ.....” Bạch Du âm thầm suy tư.
Rống ~~~~
Đúng lúc này, nơi xa vang vọng lên một tiếng rống chẩn động khí lưu. Chim chóc bị kinh động, bắt đầu nhanh chóng huy cánh bay trở lại bầu trời.
“ Âm thanh này.....Thanh Man Ngưu Vương.....” Bạch Du cũng bị âm thanh gây chú ý.
Sắc mặt Bạch Du đã trở lại bình thường, bởi vì ít nhất Vương Thanh Man Ngưu còn chưa chết.
Thế nhưng từ trong âm thanh, Bạch Du có thể cảm thấy được sự đau khổ và phần nộ của Vương Thanh Man Ngưu.
Bạch Du cũng không dám qua loa, vội vàng lần theo phương hướng của âm thanh mà đi. Để lại sau lưng một cánh đồng lửa rực chạy, đốt rụi cả thương khung.
Một loạt thân ảnh bước đi chậm rãi trên bình nguyên, thỉnh thoảng cúi đấu xuống ngặm vài nhánh cỏ non.
Đám linh thú này chính là một đoàn Thanh Man Ngưu, trong đó có một thân ảnh to hơn một vòng so với những con còn lại.
Nó thảnh thơi nằm yên trên bãi cỏ, cái đuôi ve vẩy theo lan gió. Một khung cảnh tường hòa và yên bình.
Có một tảng đá lớn yên tĩnh nằm cách đó không xa, một bóng người thập thò, lén lút. Khuôn mặt không tính là đẹp trai, chỉ có nói là ở mức trung bình.
Thế nhưng trên hắn lại mang đến cho người nhìn một cảm giác mông lung xuất trần.
Khuôn mặt ngây ngô thế nhưng ánh mắt lại vô cùng trần tĩnh. Sự kết hợp không hài hòa, thế nhưng lại không ngây lên phản cảm mà thậm chí còn tăng thêm một phần khí chất thần bí.
Người ta sẽ tự hỏi rằng, ở trong hoàn cảnh như thế nào mới có thể sinh ra một còn người như thế này.
Chỉ cần thông qua ánh mắt là có thể thấy tâm chí của hắn cùng tuổi tác không hề hợp nhau.
Người này đúng là Bạch Du, không chênh lệch với tính toán bao nhiêu. Hắn hao tốn hơn năm ngày, cuối cùng cũng trở lại Thanh man đồng bằng một lần nữa.
Lại hao tốn thêm năm ngày, cuối cùng Bạch Du cũng tìm được bầy đàn của con Thanh Man Ngưu Vương kia.
Nơi đây được gọi là Thanh man đồng bằng, vì ở đây sinh sống rất nhiều đàn Thanh Man Ngưu.
Ban đầu Bạch Du còn lo lắng làm sao để tìm thấy chính xác Thanh Man Ngưu Vương mà hắn cần.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy Bạch Du liền lập tức nhận ra. Tuy rằng lần trước vì đào vong, không thể không nhanh chóng chạy trốn.
Thế nhưng sau cùng Bạch Du vẫn là thấy được hư ảnh màu hoàng kim mà Thanh Man Ngưu Vương triệu hồi ra.
Tuy rằng đến bây giờ đã qua thời gian rất lâu, nhưng không biết vì lí do gì hư ảnh kia vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Con Thanh Man Ngưu Vương cách đó không xa, đang có một đạo ánh sáng màu hoàng kim bao phủ toàn thân.
Tuy rằng bây giờ đã hoàn toàn không còn nhìn rõ hình dạng của hư ảnh kia, nhưng khí tức, màu sắc đều nói cho Bạch Du là hắn đã tìm đến đúng mục tiêu.
“ Bây giờ mục tiêu cũng đã tìm được, làm thế nào để nó chấp nhận kí Huyết ước với ta đây?” Bạch Du nhíu mày suy tư.
Trong lúc vừa đi đường vừa tìm kiếm, Bạch Du một mực vẫn luôn suy tư vẫn đề này. Thế nhưng đến bây giờ hắn vẫn chưa tìm được câu trả lời.
Bạch Du một lần nữa bắt đầu vận dụng não bộ một cách tối đa. Từ những thông tin mà hắn từng đọc được, cũng như thời gian khi trước hắn được tận mắt quan sát tập tính của bọn nó
Bỗng như nghĩ đến cái gì, ánh mắt của Bạch Du sáng nên. Khóe miệng hơi nhếch, mang theo một vệt tà mị.
“ Tuy rằng không chắc chắn có thể thành công cũng như vô cùng rắc rối, thế nhưng vẫn là có một tia cơ hội....” Bạch Du lẩm bẩm, bắt đầu hướng về một phương hướng khác chạy đi.
===========
Thời gian chớp mắt lại qua đi mười ngày, một ngày nay Bạch Du cũng đã hoàn thành tất cả chuẩn bị.
Bạch Du dựa theo con đường cũ, nhanh chóng trờ về nơi ở của Thanh Man Ngưu Vương.
Chẳng bao lâu sau, khoảng cách mục tiêu đã càng ngày càng gần. Thế nhưng trong lòng Bạch Du lại xuất hiện cảm giác thấp thỏm không yên.
“ Kì lạ, tại sao ta lại có cảm giác lo lắng, giống như có chuyện gì sắp xảy ra thế này?” Bạch Du thầm nói.
Càng ngày càng lại gần, cảm giác không ổn lại ngày một tăng. Xuất hiện, thế nhưng không phải là mục tiểu của Bạch Du xuất hiện mà là một cột khói đen nghi ngút xuất hiện nơi chân trời.
“ Không hay” Bạch Du sắc mặt trầm xuống.
Bạch Du một lần nữa tăng nhanh tốc độ, chạy hết tốc lực về phía trước. Quang cảnh xung quanh dần dần rớt lại phía sau.
Cuối cùng đích đến cũng xuất hiện trước mắt Bạch Du. Thế nhưng giờ đây nơi này đã đây đã khác rất xa trước kia.
Một cái là tiên cảnh, một cái là địa ngục trần gian. Mọi thứ hầu như chẳng còn gì nguyên vẹn.
Không còn nhưng bãi cỏ xanh mượt, không còn nhưng làn gió thoang thoảng trong lành. Cũng không còn những con Thanh Man Ngưu đùa nghịch trên thảo nguyên mênh mông.
Còn lại chỉ là nhưng ngọn lửa cuồng bạo, giống như nhưng con quỷ bị xuổng chuổng tàn phá xung quanh.
Cối cối nhanh chóng bị đốt rụi, hao cỏ cũng bị tàn phá thảm liệt. Mặt đất mấy mô, hố sâu chen chúc.
Bạch Du sững người nhìn cảnh tượng trước mặt, đồ vật trên tay rơi xuống đất từ bao giờ hắn cũng không hề biết.
Đồ mà Bạch Du đánh rơi là một cành hoa nhỏ, toàn thân xám trắng. Đích thực là một cảnh Ảo thú hoa.
Khi xưa Bạch Du nhờ vào thứ này mà có thể tiếp cận được Thanh Man Ngưu Vương, thậm chí trong vô tình còn được nó giúp đỡ.
Bạch Du vốn định nhờ vào Ảo thú hoa, một lần nữa tiếp cận Thanh Man Ngưu Vương.
Sau đó chuẩn bị một loạt những linh thảo cấp thấp mà Thanh Man Ngưu Vương yêu thích, giống như trong sách từng nói đến.
Từng bước một lấy được sự thân thuộc của Thanh Man Ngưu Vương, còn rất nhiều bước trong kế hoạch mà Bạch Du còn chưa kịp triển khai.
“ Có lẽ đã không còn cần đến những kế hoạch này nữa rồi. Hết rồi....hết rồi.....” Bạch Du thì thào, sắc mặt xám trắng.
Bạch Du đã tốn rất nhiều công sức để chuẩn bị những linh thảo cấp thấp để đưa cho Vương Thanh Man Ngưu, thế nhưng giờ đây lại như công dã tràng.
Những linh thảo này đều là Bạch Du nhìn thấy trong lần xâm nhập, thậm trí để tiết kiệm thời gian có rất nhiều thứ hắn vẫn chưa hề thu hoạch.
Hầu hết đều là những linh thảo nhất phẩm, thậm chí còn chưa được cho là linh thảo, linh thảo nhị phẩm chỉ có hai cọng.
Lần trước bởi vì không đủ thực lực lên Bạch Du đành cắn răng từ bỏ, lần này hắn có thực lực lên mới quay lại thu hoạch.
Bạch Du cũng không biết rằng, tuy rằng đây đều là những linh thảo cấp thấp. Thế nhưng bản tính con người vốn là tham lam, nếu có người nhìn thấy thì tại sao lại không hái đi.
Nếu không phải lần trước Bạch Du bị con linh thú quái dị kia truy đuổi, tìm đến nơi này và cũng biết nguyên do gì đường đến nơi đây cũng tự được in khắc trong đầu hắn.
Nếu không cho dù có tìm cả đời, Bạch Du cũng không thể đến được khu vực tràn đầy linh thảo như thế, cho dù là linh thảo cấp thấp.
Sau một lúc Bạch Du cũng dần dần ổn định cảm xúc, hắn bắt đầu tường tận và kĩ lưỡng đánh giá hoàn cảnh trước mặt.
“ Không đúng, tuy rằng ngọn lửa xác thực dữ dội, dần dần cắn nuốt mọi thứ. Thế nhưng lại không thấy bóng dáng của một con Thanh Man Ngưu nào, chứ đừng nói đến Thanh Man Ngưu Vương. Chẳng lẽ.....” Bạch Du âm thầm suy tư.
Rống ~~~~
Đúng lúc này, nơi xa vang vọng lên một tiếng rống chẩn động khí lưu. Chim chóc bị kinh động, bắt đầu nhanh chóng huy cánh bay trở lại bầu trời.
“ Âm thanh này.....Thanh Man Ngưu Vương.....” Bạch Du cũng bị âm thanh gây chú ý.
Sắc mặt Bạch Du đã trở lại bình thường, bởi vì ít nhất Vương Thanh Man Ngưu còn chưa chết.
Thế nhưng từ trong âm thanh, Bạch Du có thể cảm thấy được sự đau khổ và phần nộ của Vương Thanh Man Ngưu.
Bạch Du cũng không dám qua loa, vội vàng lần theo phương hướng của âm thanh mà đi. Để lại sau lưng một cánh đồng lửa rực chạy, đốt rụi cả thương khung.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook