Ngự Thú Đại Sử Kí
-
Chương 6: Hắc y nhân
Bạch Du phi thân nhanh chóng về phía trước, đằng sau hắn là một còn lợn rừng thân cao bốn mét. Bắp thịt thô to, bị một tầng đất đá bao phủ như là một lớp giáp tự nhiên.
Hai cái răng nanh nhô cao về phía trước, đỉnh răng nhọn hoắc, sáng bóng. Đừng nói là con người, cho dù là linh thú bị cái răng đó xiên trúng thì cũng ăn không tiêu.
“ Chết tiệt con lợn thối, dai như đỉa. Chẳng phải chỉ là một cây Hãn huyết thảo thôi sao, làm gì mà đuổi theo không bỏ cơ chứ” Bạch Du quay đầu nhìn về phía sau, cắn răng mắng thầm.
Trên tay Bạch Du đang cầm một cây thảo dược chỉ cao cỡ hai gang tay, toàn thân đỏ chót. Cành lá có huyết vân lưu chuyển trông hết sức thần dị, đây chính là Hãn Huyết Thảo.
Con lợn đang đuổi theo Bạch Du là một con Trọng Thổ Trư, nhất phẩm linh thú. Da giầy, thịt béo sức phòng thủ biến thái, là một linh thú khó chơi.
Tính từ lúc mà Hồng Nhật Đường Lang và Thực Cốt Điệp lưỡng bại câu thương đến lúc này cũng đã gần ba canh giờ, Bạch Du lựa chọn một hướng xuất phát cho đến bây giờ.
Trên đường đi hắn cũng gặp một ít thảo dược, tuy chỉ là cấp thấp nhưng đối với hắn cũng là một khoản thu nhập ổn thỏa, hắn bắt đầu vừa đi vừa thu thập thảo dược. Nếu có linh thú thủ hộ hắn sẽ tìm cách nhẹ nhàng vòng qua, không kinh động đến chúng.
Mới vừa này hắn thấy Hãn huyết thảo nằm lẳng lặng dưới một bụi cỏ, sau khi quan sát một hồi không thấy dấu vết linh thú thủ hộ, hắn mới đánh bạo tiến lên thu hoạch.
Hãn huyết thảo cũng không quý hiếm, nhưng tốt ở chỗ thực dụng. Nó có thể cầm máu, thúc đẩy vết thương đóng vảy, lại có thể bổ sung lại máu khi mất máu quá nhiều. Tuy rằng chưa luyện thành đan dược tác dụng giảm mạnh.
Nhưng khi đang ở nơi hoang dã thế này, mà Bạch Du lại không có tiền mua đan dược chữa thương để thủ bên người, thì Hãn huyết thảo chẳng khác nào một cái mạng thứ hai cả.
Ai ngờ còn chưa chờ hắn cầm được nóng tay, bỗng từ đâu con lợn chết tiệt này lao ra, nhắm thắng đến hắn mà xông lại.
Nếu không phảỉ Trọng Thổ Trư tốc độ quá chậm, không, phải nói là trong hàng ngũ linh thú không ai có thể chậm qua Trọng Thổ Trư, thì hắn cũng không sống được đến bây giờ.
“ Hộc...Hộc, nó là linh thú ta là người thường, ta lại đi đua thể lực với nó thế này chả khác nào là nộp mạng cả. Làm thế nào đây...làm thế nào đây...” Bạch Du cau mày lại, lẩm bẩm không ngừng.
Cắn răng, Bạch Du với tay vào trong túi quần lấy ra một cái túi, chỉ cỡ nắm tay trẻ con. Bên trong chứa một thứ bột màu trắng.
Đây là Dụ thú phấn, nghe tên cũng đủ biết rồi. Tác dụng của nó cũng y chang Dụ trùng thủy, chỉ là đổi từ dụ thú thành dụ trùng.
Trước khi tiến về Thanh Man Đồng Bằng hắn đã chuẩn bị mỗi loại một phần, không phải hắn không muốn chuẩn bị nhiều hơn mà tình hình tài chính không cho phép.
Tích góp mấy năm nay của hắn dùng đóng học phí không ít, số còn lại chỉ có thể mua được bấy nhiêu.
Tất nhiên Dụ trùng thủy và Dụ thú phấn không phải vạn năng, vẫn có một số linh thú ngoại lệ không bị ảnh hưởng từ chúng.
Chưa kể Bạch Du không có điều kiện, Dụ trùng thủy và Dụ thú phấn hắn mua cũng đều là cấp thấp. Chỉ có thể ảnh hưởng linh thú nhất phẩm và nhị phẩm, nếu gặp linh thú tam phẩm thì chỉ có giơ tay hiến mạng rồi.
“ Thứ con heo chết tiệt, đừng để ta lần sau gặp được ngươi nếu không ta không thể không xé xác, làm thịt ngươi không thể” Bạch Du cắn răng, quăng túi phấn trong tay về phía bên phải.
Trọng Thổ Trư đang chạy nhanh về phía trước bỗng nhiên thắng lại thân hình, nó nhìn về phía Bạch Du xong lại nhìn về phía túi Dụ thú phấn bay đi. Có vẻ như đang do dự.
Tên nhân loại này dám ăn cắp linh thảo của nó, không thể dễ dàng tha thứ, nó muốn ăn thịt tên nhân loại này cho hả giận.
Nhưng dụ hoặc của Dụ thú phấn đối với nó quá lớn, nó cũng không muốn từ bỏ dễ dàng như thế. Do dự trong chốc lát, nó quay về phía Bạch Du đang chạy đi rống to, ánh mắt đầy giận dữ nhìn hắn
RỐNG ~ RỐNG ~
Sau đó nó quay về phía Dụ thú phấn bay đi, chạy nhanh, Bạch Du lại không dám thả lỏng. Vừa chạy vừa nhìn lại đằng sau, sợ Trọng Thổ Trư giết một cái hồi mã thương.
Nhưng có vẻ như Bạch Du đánh giá cao chỉ số thông minh của con lợn này, chẳng mất bao lâu thân hình to lớn của Trọng Thổ Trư hoàn toàn biến mất trước mặt hắn.
Bạch Du thở phào nhẹ nhõm, trái tim nhấc lên cổ họng nãy giờ của hắn cuối cùng cũng có thể hạ xuống.
“ Cái cảm giác luôn luôn căng thẳng, nguy hiểm theo đuôi thế này chả dễ chịu chút nào. Lần sau ta phải quan sát kĩ hơn mới được” Bạch Du tự nhủ.
“ Vấn đề là bây giờ cứ đi lung tung vậy cũng không phải là cách, ta phải xác định được phương hướng di chuyển chính xác nếu không ta có đi cả đời cũng không thể thoát được cái khu rừng rậm khốn kiếp này...” hắn cau mày tính toán.
Mặt trời dần dần xuống núi, ánh trăng ẩn hiện. Trời tối dần, Bạch Du đành dừng lại tìm mội chỗ nghỉ chân.
Di chuyển trong rừng rậm giữ đêm khuya chẳng khác nào muốn chết cả. Không biết lý do gì nhưng về đêm linh thú thường trở lên dữ tợn, hiếu chiến và thị sát hơn.
Chưa kể chúng lại không bị ảnh hưởng tầm nhìn vào ban đêm nhưng con người thì có, thế nên ban đêm mà đối mặt với linh thú thì chả khác nào lấy sở đoản của bản thân đi so sở trường của kẻ địch cả.
Bạch Du tìm một cái cây đủ cao, trèo lên nghỉ ngơi. Ngặm từng miếng lương khô, hắn thở dài. Mấy ngày cũng chỉ ăn lương khô, không có một miếng rau nào làm hắn cảm thấy khó chịu.
Còn thịt thì Bạch Du nghĩ còn chả dám nghĩ, bởi vì thịt linh thú không ăn được, nguồn thịt duy nhất là các nông trường chăn nuôi. Nhưng thời đại này nguy hiểm khắp nơi chỗ ở đã ít thì nông trường rộng được bao nhiêu.
Cũng vì thế năng suất rất ít, dẫn đến việc đắt đỏ. Bạch Du cũng chỉ dám lâu lâu lấy ra một miếng nhỏ để thay đổi khẩu vị mà thôi. Còn có thể ăn nhiều, ăn mỗi ngày thì đó là đặc quyền của lũ công tử, tiểu thư danh giá khu cao cấp mới có.
Trời bắt đầu lạnh dần, nhưng Bạch Du lại không dám đốt lửa, bởi vì ánh sáng phát ra từ đám lửa chả khác nào hắn đang nói cho bọn linh thú là đến ăn bản thân đi cả.
Hắn đi lạc vào khu rừng này đêm nay đã là đêm thứ ba, nếu không phải từ nhỏ gia đình đã khó khăn làm hắn quen với cực khổ thì ba đêm liên tiếp chịu rét, chịu buốt có khi hắn đã đi đời nhà ma.
Nhưng cho dù vậy, bây giờ hắn cũng rất khó chịu, cắn răng chịu đựng cái rét. Nhắm mắt lại Bạch Du cố gắng nghỉ ngơi để quên đi cái rét, để chuẩn bị cho hành trình ngày mai.
==========
Ở một nơi nào đó, những bóng đen đang di động. Nếu nhìn kĩ sẽ thấy bọn chúng có hình dáng giống như loài trâu, đầu mang hai sừng.
Gần đó là một khu rừng rậm rạm, cây cối um tùm, cao chục trượng. Ở trên cành của một cái cây trong số đó thình lình có một bóng đen đang nhìn về phương xa.
Cả người bao phủ bởi hắc y, không nhìn rõ được thân hình. Khuôn mặt cũng bị một tầng vải che lại phân không ra nam hay nữ. Thân hình lại hoàn toàn hòa mình vào trong bóng đêm.
Cho dù có người đưa mắt nhìn kĩ cũng không phát hiện ra, trừ khi là linh thú có giác quan cực kì minh mẫn mới có thể phát giác ra một tia dị dạng.
“ Quái lạ, ta đã chờ ở đây ba ngày rồi nhưng tiểu tử đó vẫn chưa xuất hiện. Chẳng lẽ là lạc đường, hay bị linh thú ăn thịt trên đường rồi? Mà không quan trọng, bị linh thú ăn càng tốt, cho dù đến được đây cũng phải chết” Tên hắc y nhân lầm bầm, tiếp tục đưa mắt nhìn về phương xa.
Nếu có người nhìn thấy khuôn mặt sau lớp vải đen đó sẽ thấy được, miệng của hắn giương lên đầy quỷ dị. Như một thợ săn đang cười nhạo còn mồi, chỉ một cái nhếch miệng cũng đủ để người khác cảm thấy khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Hai cái răng nanh nhô cao về phía trước, đỉnh răng nhọn hoắc, sáng bóng. Đừng nói là con người, cho dù là linh thú bị cái răng đó xiên trúng thì cũng ăn không tiêu.
“ Chết tiệt con lợn thối, dai như đỉa. Chẳng phải chỉ là một cây Hãn huyết thảo thôi sao, làm gì mà đuổi theo không bỏ cơ chứ” Bạch Du quay đầu nhìn về phía sau, cắn răng mắng thầm.
Trên tay Bạch Du đang cầm một cây thảo dược chỉ cao cỡ hai gang tay, toàn thân đỏ chót. Cành lá có huyết vân lưu chuyển trông hết sức thần dị, đây chính là Hãn Huyết Thảo.
Con lợn đang đuổi theo Bạch Du là một con Trọng Thổ Trư, nhất phẩm linh thú. Da giầy, thịt béo sức phòng thủ biến thái, là một linh thú khó chơi.
Tính từ lúc mà Hồng Nhật Đường Lang và Thực Cốt Điệp lưỡng bại câu thương đến lúc này cũng đã gần ba canh giờ, Bạch Du lựa chọn một hướng xuất phát cho đến bây giờ.
Trên đường đi hắn cũng gặp một ít thảo dược, tuy chỉ là cấp thấp nhưng đối với hắn cũng là một khoản thu nhập ổn thỏa, hắn bắt đầu vừa đi vừa thu thập thảo dược. Nếu có linh thú thủ hộ hắn sẽ tìm cách nhẹ nhàng vòng qua, không kinh động đến chúng.
Mới vừa này hắn thấy Hãn huyết thảo nằm lẳng lặng dưới một bụi cỏ, sau khi quan sát một hồi không thấy dấu vết linh thú thủ hộ, hắn mới đánh bạo tiến lên thu hoạch.
Hãn huyết thảo cũng không quý hiếm, nhưng tốt ở chỗ thực dụng. Nó có thể cầm máu, thúc đẩy vết thương đóng vảy, lại có thể bổ sung lại máu khi mất máu quá nhiều. Tuy rằng chưa luyện thành đan dược tác dụng giảm mạnh.
Nhưng khi đang ở nơi hoang dã thế này, mà Bạch Du lại không có tiền mua đan dược chữa thương để thủ bên người, thì Hãn huyết thảo chẳng khác nào một cái mạng thứ hai cả.
Ai ngờ còn chưa chờ hắn cầm được nóng tay, bỗng từ đâu con lợn chết tiệt này lao ra, nhắm thắng đến hắn mà xông lại.
Nếu không phảỉ Trọng Thổ Trư tốc độ quá chậm, không, phải nói là trong hàng ngũ linh thú không ai có thể chậm qua Trọng Thổ Trư, thì hắn cũng không sống được đến bây giờ.
“ Hộc...Hộc, nó là linh thú ta là người thường, ta lại đi đua thể lực với nó thế này chả khác nào là nộp mạng cả. Làm thế nào đây...làm thế nào đây...” Bạch Du cau mày lại, lẩm bẩm không ngừng.
Cắn răng, Bạch Du với tay vào trong túi quần lấy ra một cái túi, chỉ cỡ nắm tay trẻ con. Bên trong chứa một thứ bột màu trắng.
Đây là Dụ thú phấn, nghe tên cũng đủ biết rồi. Tác dụng của nó cũng y chang Dụ trùng thủy, chỉ là đổi từ dụ thú thành dụ trùng.
Trước khi tiến về Thanh Man Đồng Bằng hắn đã chuẩn bị mỗi loại một phần, không phải hắn không muốn chuẩn bị nhiều hơn mà tình hình tài chính không cho phép.
Tích góp mấy năm nay của hắn dùng đóng học phí không ít, số còn lại chỉ có thể mua được bấy nhiêu.
Tất nhiên Dụ trùng thủy và Dụ thú phấn không phải vạn năng, vẫn có một số linh thú ngoại lệ không bị ảnh hưởng từ chúng.
Chưa kể Bạch Du không có điều kiện, Dụ trùng thủy và Dụ thú phấn hắn mua cũng đều là cấp thấp. Chỉ có thể ảnh hưởng linh thú nhất phẩm và nhị phẩm, nếu gặp linh thú tam phẩm thì chỉ có giơ tay hiến mạng rồi.
“ Thứ con heo chết tiệt, đừng để ta lần sau gặp được ngươi nếu không ta không thể không xé xác, làm thịt ngươi không thể” Bạch Du cắn răng, quăng túi phấn trong tay về phía bên phải.
Trọng Thổ Trư đang chạy nhanh về phía trước bỗng nhiên thắng lại thân hình, nó nhìn về phía Bạch Du xong lại nhìn về phía túi Dụ thú phấn bay đi. Có vẻ như đang do dự.
Tên nhân loại này dám ăn cắp linh thảo của nó, không thể dễ dàng tha thứ, nó muốn ăn thịt tên nhân loại này cho hả giận.
Nhưng dụ hoặc của Dụ thú phấn đối với nó quá lớn, nó cũng không muốn từ bỏ dễ dàng như thế. Do dự trong chốc lát, nó quay về phía Bạch Du đang chạy đi rống to, ánh mắt đầy giận dữ nhìn hắn
RỐNG ~ RỐNG ~
Sau đó nó quay về phía Dụ thú phấn bay đi, chạy nhanh, Bạch Du lại không dám thả lỏng. Vừa chạy vừa nhìn lại đằng sau, sợ Trọng Thổ Trư giết một cái hồi mã thương.
Nhưng có vẻ như Bạch Du đánh giá cao chỉ số thông minh của con lợn này, chẳng mất bao lâu thân hình to lớn của Trọng Thổ Trư hoàn toàn biến mất trước mặt hắn.
Bạch Du thở phào nhẹ nhõm, trái tim nhấc lên cổ họng nãy giờ của hắn cuối cùng cũng có thể hạ xuống.
“ Cái cảm giác luôn luôn căng thẳng, nguy hiểm theo đuôi thế này chả dễ chịu chút nào. Lần sau ta phải quan sát kĩ hơn mới được” Bạch Du tự nhủ.
“ Vấn đề là bây giờ cứ đi lung tung vậy cũng không phải là cách, ta phải xác định được phương hướng di chuyển chính xác nếu không ta có đi cả đời cũng không thể thoát được cái khu rừng rậm khốn kiếp này...” hắn cau mày tính toán.
Mặt trời dần dần xuống núi, ánh trăng ẩn hiện. Trời tối dần, Bạch Du đành dừng lại tìm mội chỗ nghỉ chân.
Di chuyển trong rừng rậm giữ đêm khuya chẳng khác nào muốn chết cả. Không biết lý do gì nhưng về đêm linh thú thường trở lên dữ tợn, hiếu chiến và thị sát hơn.
Chưa kể chúng lại không bị ảnh hưởng tầm nhìn vào ban đêm nhưng con người thì có, thế nên ban đêm mà đối mặt với linh thú thì chả khác nào lấy sở đoản của bản thân đi so sở trường của kẻ địch cả.
Bạch Du tìm một cái cây đủ cao, trèo lên nghỉ ngơi. Ngặm từng miếng lương khô, hắn thở dài. Mấy ngày cũng chỉ ăn lương khô, không có một miếng rau nào làm hắn cảm thấy khó chịu.
Còn thịt thì Bạch Du nghĩ còn chả dám nghĩ, bởi vì thịt linh thú không ăn được, nguồn thịt duy nhất là các nông trường chăn nuôi. Nhưng thời đại này nguy hiểm khắp nơi chỗ ở đã ít thì nông trường rộng được bao nhiêu.
Cũng vì thế năng suất rất ít, dẫn đến việc đắt đỏ. Bạch Du cũng chỉ dám lâu lâu lấy ra một miếng nhỏ để thay đổi khẩu vị mà thôi. Còn có thể ăn nhiều, ăn mỗi ngày thì đó là đặc quyền của lũ công tử, tiểu thư danh giá khu cao cấp mới có.
Trời bắt đầu lạnh dần, nhưng Bạch Du lại không dám đốt lửa, bởi vì ánh sáng phát ra từ đám lửa chả khác nào hắn đang nói cho bọn linh thú là đến ăn bản thân đi cả.
Hắn đi lạc vào khu rừng này đêm nay đã là đêm thứ ba, nếu không phải từ nhỏ gia đình đã khó khăn làm hắn quen với cực khổ thì ba đêm liên tiếp chịu rét, chịu buốt có khi hắn đã đi đời nhà ma.
Nhưng cho dù vậy, bây giờ hắn cũng rất khó chịu, cắn răng chịu đựng cái rét. Nhắm mắt lại Bạch Du cố gắng nghỉ ngơi để quên đi cái rét, để chuẩn bị cho hành trình ngày mai.
==========
Ở một nơi nào đó, những bóng đen đang di động. Nếu nhìn kĩ sẽ thấy bọn chúng có hình dáng giống như loài trâu, đầu mang hai sừng.
Gần đó là một khu rừng rậm rạm, cây cối um tùm, cao chục trượng. Ở trên cành của một cái cây trong số đó thình lình có một bóng đen đang nhìn về phương xa.
Cả người bao phủ bởi hắc y, không nhìn rõ được thân hình. Khuôn mặt cũng bị một tầng vải che lại phân không ra nam hay nữ. Thân hình lại hoàn toàn hòa mình vào trong bóng đêm.
Cho dù có người đưa mắt nhìn kĩ cũng không phát hiện ra, trừ khi là linh thú có giác quan cực kì minh mẫn mới có thể phát giác ra một tia dị dạng.
“ Quái lạ, ta đã chờ ở đây ba ngày rồi nhưng tiểu tử đó vẫn chưa xuất hiện. Chẳng lẽ là lạc đường, hay bị linh thú ăn thịt trên đường rồi? Mà không quan trọng, bị linh thú ăn càng tốt, cho dù đến được đây cũng phải chết” Tên hắc y nhân lầm bầm, tiếp tục đưa mắt nhìn về phương xa.
Nếu có người nhìn thấy khuôn mặt sau lớp vải đen đó sẽ thấy được, miệng của hắn giương lên đầy quỷ dị. Như một thợ săn đang cười nhạo còn mồi, chỉ một cái nhếch miệng cũng đủ để người khác cảm thấy khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook