Ngự Thú Đại Sử Kí
-
Chương 18: Khu giao thương
Bỏ ra gần nửa tiếng Bạch Du mới đến chỗ ranh giới của khu giao thương, nhìn những thứ diễn ra trước mặt Bạch Du không khỏi ước ao.
Thở dài một hơi, Bạch Du đi thẳng vào khu giao thương, xung quanh đèn điện sáng trưng. Các loại kiến trúc cao tầng san sát, khung cảnh nguy nga, tráng lệ.
Trong khu giao thường hầu như đều có mọi loại tiện nghi để đáp ứng nhu cầu của con người.
Từ nhà hàng, nhà trọ, thư viện,....đều có đầy đủ. Có thể nói khu giao thương chính là nơi tập trung tất cả nhu yếu phẩm từ vật chất, đến tinh thần mà mọi người cần.
Tuy đi vào khu giao thương để mua bán không cần điều kiện gì, nhưng nếu muốn được ăn trong nhà hàng hay nghỉ lại trong nhà trọ lại cần thẻ thông hành màu lam trở lên.
Bạch Du thong thả đi trên đường, ngắm nhìn mọi thứ hai bên đường. Tuy rằng hắn lớn lên ở thành phố Phong Diệp nhưng đây cũng là lần đầu tiên Bạch Du đến khu giao thương.
Bạch Du bây giờ đến nơi thu mua tài liệu ở nơi nào cũng không biết, chỉ có thể vừa đi vừa tìm. Tìm hơn một giờ nhưng vẫn không thấy nơi mua bán ở đâu.
Nói đúng hơn là cho dù Bạch Du có đi ngang qua nơi đó đi nữa thì hắn cũng không biết. Vì đơn giản nơi đó trông như thế nào Bạch Du cũng không biết.
“ Cho tôi hỏi chỗ thu mua tài liệu linh thú ở nơi nào” Bạch Du gọi lại một người đang đi đường hỏi chuyện.
Đây là một người thanh niên trẻ tuổi, khuôn mặt góc cạnh, sáng loáng. Tinh thần phấn trấn, vui vẻ có vẻ như vừa gặp chuyện vui.
“ À, cậu đi thẳng về phía trước gần hai trăm mét, ở ngay bên tay trai có một tiệm thu mua tài liệu linh thú tên là Hoàng Phong” người thanh niên trả lời.
“ Cảm ơn” Bạch Du đáp.
Sau khi nói xong, Bạch Du quay đầu đi thẳng đến hướng người thanh niên kia chỉ. Không mất thời gian bao lâu hắn đã có mặt trước cửa hàng Hoàng Phong.
Diện tích cửa hàng gần một mẫu, trong khu mua bán đây là cỡ cửa hàng tầm trung. Nơi cửa có trang trí đèn hiệu, tất nhiên là đèn điện.
Bạch Du lắc đầu than thở, khu dân nghèo đến điện để cho các công việc cần thiết còn chả có. Huống chi là xài để quảng cáo, thu hút khách hàng như cửa tiệm này đây.
Bạch Du nhấc chân bước vào cửa, bên trong cửu hàng còn sang trọng hơn cả hắn tưởng tượng.
Bên trong lấy màu bạch kim làm chủ đạo, làm nổi bật sự sang trọng. Trên quầy hàng trưng bày đủ loại tài liệu, từ nhất phẩm đến nhị phẩm, thậm chí đến tam phẩm tuy ít những cũng có thể tìm được.
Nhân viên thấy khách hàng bước vô, khuôn mặt cười tươi bước lên chào đón. Nhân viên là một người thanh niên tầm hai năm, hai sáu tuổi, khuôn mặt hiền hậu.
Nhưng khi thấy quần áo Bạch Du mặc chỉ là hàng lề đường, còn chưa kể đã phai màu bởi vì mặc lâu dài nụ cười trên mặt cũng nhạt đi vài phần.
“ Khách nhân, ngài muốn mua gì sao” người thanh niên nói.
“ Ta muốn xem xung quanh một lát, lúc cần ta sẽ gọi” Bạch Du nói.
Nghe đến đây, nụ cười trên mặt người nhân viên cũng biến mất, quay đầu bước đi. Trường hợp này hắn cũng gặp nhiều rồi, hầu như toàn lũ dân nghèo vô đây mở rộng tầm mắt xong rồi đi, chứ không mua bán được gì.
“ Thật xúi quẩy, không phải người ta nói quá tam ba bận sao. Nhưng tính cả thằng này đã là người thứ ba rồi, nếu cứ thế này thì buôn bán được gì” người thân viên than thở, sắc mặt khó chịu.
Cũng không trách hắn, hôm này đã có hai kẻ vô tiệm kêu muốn xem qua tài liệu đã mới quyết định, nhưng tụi nó lại là người không có tiền chủ yếu là vô tham quan.
Lần này Bạch Du lại vô ý nói y chang một câu kịch bản bảo sao hắn không khó chịu. Nếu không phải cửa hàng có quy định không được nổi nóng với khách hàng, thì có lẽ giờ này hắn đã đạp Bạch Du bay ra ngoài cửa rồi.
Bạch Du đi xung quanh tiệm, càng đi hắn càng thấy kinh diễm. Này giờ hắn thấy được rất nhiều tài liệu nhị phẩm, thậm chí tam phẩm.
Làm hắn chú ý là giá của chúng, tài liệu nhị phẩm đều đáng giá trên năm mươi vạn linh, cao thậm chí đạt đến hơn một trăm năm mươi vạn linh.
Tài liệu tam phẩm thấp nhất đều từ một trăm năm mươi vạn linh khởi giá, số tiền này đủ để hắn mua một ngôi nhà bình thường ở khu dân thường rồi.
Mà đặc biệt đây chỉ là giá của một kiện tài liệu tam phẩm mà thôi, nếu có tài liệu tứ phẩm, ngữ phẩm thì giá cả sẽ như thế nào.
Bạch Du hít một hơi khí lạnh, hắn rất chờ mong đống nguyên liệu của bản thân sẽ bán được bao nhiêu tiền.
Sau khi đi hết một vòng, tính toán một loạt giá cả tài liệu hắn bắt đầu trở lại quẩy để bán tại liệu.
Người nhân viên lúc đầu tiếp đãi Bạch Du thấy hắn đi đến liền chạy lại. Nhưng giờ đây nụ cười trên mặt người này đã không cánh mà bay.
“ Khách nhân, ngài có nhu cầu gì sao” người nhân viên nói.
Giọng nói bay giờ đã không nóng không lạnh, thậm chí sâu trong ánh mặt hắn còn có một tia khinh thường.
Bạch Du vuốt vuốt mũi, hắn tự hỏi đã làm gì khiến cho tên này phật ý hay sao. Nhưng Bạch Du cũng không suy nghĩ nhiều, hắn đến đây để bán và mua tài liệu, xong việc là hắn dời đi nên tên nhân viên này nghĩ thế nào Bạch Du cũng không quan tâm.
“ Ta muốn bán tài liệu linh thú và thảo dược” Bạch Du nói.
Tên thanh niên sững người, hắn vốn tưởng tên khách nhân này chỉ là mặt hàng “tham quan” nhưng ai ngờ cũng có đồ để bán.
Nhưng tên thanh niên cũng không quan tâm lắm, kinh ngạc về kinh ngạc, khinh thường vẫn về khinh thường.
Theo hắn nghĩ thì Bạch Du nhìn không giống con em quyền quý, khí tức trên người cũng không có chắc chắn không phải Ngự Thú Sử, lui một vạn bước cho dù người khách nhân này có là Ngự Thú Sử thì cũng không mạnh bao nhiêu.
Thế nên theo tiềm thức hắn cũng cho là đồ Bạch Du mang ra giao dịch cũng không đáng giá bao nhiêu.
Dù gì hắn làm việc ở đây đã mấy năm, chưa thấy ai như Bạch Du mà có thể mang ra được tài liệu nào đáng giá.
Thấy thái độ của người thanh niên này, Bạch Du cũng âm thầm cười khổ. Nhưng hắn cũng không sinh khí, người khác nghĩ thế nào kệ họ.
Dù gì hắn cũng không quan tâm mấy cái này, cái hắn quan tâm là thứ có thế giúp hắn mạnh lên, thứ có thể giúp hắn trưởng thành.
Bạch Du thở ra một hơi, lấy ba lô sau lưng xuống, chuẩn bị lấy tài liệu để hoàn thành thành giao dịch.
Người nhân viên thấy vậy đôi mắt hắn càng phát ra khinh thường, theo hắn thấy Bạch Du chưa chắc đã lấy được thé gì đáng giá, thế mà còn lôi hẳn cái ba lô theo như khoa trường càng làm hắn khó chịu.
“ Khoan đã, tôi muốn nói trước, chỗ này chúng tôi chỉ thu tài liệu linh thú hoặc dược thảo nhất phẩm trở lên, nếu tài liệu chưa hợp lệ thì mời đi chỗ khác” thanh niên nói không một chút khách khí.
Bạch Du cũng ngẩn người, bắt đầu cảm thấy khó chịu. Đến tượng đất còn có ba phần nổi nóng huống chi là hắn.
Tài liệu chưa hợp lệ mà người nhân viên này nói, là những vật liệu bình thường không chứa linh lực ở trong.
Linh lực là một loại lực lượng chỉ có linh thú và Ngự Thú Sử nắm giữ, còn nếu thảo dược có chưa linh khí thì được gọi một cách khác là linh thảo.
Nhưng hầu như rất nhiều người vẫn quen gọi là thảo dược hơn, cũng có một số trường hợp linh thú hoặc linh dược trong cơ thể linh khí quá ít không đạt được tiêu chuẩn.
Những trường đó thường được gọi là bán linh thú và bán linh thảo. Tuy nó tốt hơn dã thú và thảo dược bình thường nhưng chất lượng lại không đạt đến Ngự Thú Sử cần thiết, dẫn đến nó không được quá coi trọng.
Bạch Du tuy rằng sắc mặt rất khó xem, trong lòng một mảng khó chịu. Nhưng hắn cũng không thể mất công sức đến lại về ngay được.
Bạch Du thở ra một hơi chuẩn bị tiếp tục lấy tài liệu từ trong ba lô ra. Lần này người nhân viên tuy rằng sắc mặt khó chịu nhưng vẫn không nói lời nào.
Thở dài một hơi, Bạch Du đi thẳng vào khu giao thương, xung quanh đèn điện sáng trưng. Các loại kiến trúc cao tầng san sát, khung cảnh nguy nga, tráng lệ.
Trong khu giao thường hầu như đều có mọi loại tiện nghi để đáp ứng nhu cầu của con người.
Từ nhà hàng, nhà trọ, thư viện,....đều có đầy đủ. Có thể nói khu giao thương chính là nơi tập trung tất cả nhu yếu phẩm từ vật chất, đến tinh thần mà mọi người cần.
Tuy đi vào khu giao thương để mua bán không cần điều kiện gì, nhưng nếu muốn được ăn trong nhà hàng hay nghỉ lại trong nhà trọ lại cần thẻ thông hành màu lam trở lên.
Bạch Du thong thả đi trên đường, ngắm nhìn mọi thứ hai bên đường. Tuy rằng hắn lớn lên ở thành phố Phong Diệp nhưng đây cũng là lần đầu tiên Bạch Du đến khu giao thương.
Bạch Du bây giờ đến nơi thu mua tài liệu ở nơi nào cũng không biết, chỉ có thể vừa đi vừa tìm. Tìm hơn một giờ nhưng vẫn không thấy nơi mua bán ở đâu.
Nói đúng hơn là cho dù Bạch Du có đi ngang qua nơi đó đi nữa thì hắn cũng không biết. Vì đơn giản nơi đó trông như thế nào Bạch Du cũng không biết.
“ Cho tôi hỏi chỗ thu mua tài liệu linh thú ở nơi nào” Bạch Du gọi lại một người đang đi đường hỏi chuyện.
Đây là một người thanh niên trẻ tuổi, khuôn mặt góc cạnh, sáng loáng. Tinh thần phấn trấn, vui vẻ có vẻ như vừa gặp chuyện vui.
“ À, cậu đi thẳng về phía trước gần hai trăm mét, ở ngay bên tay trai có một tiệm thu mua tài liệu linh thú tên là Hoàng Phong” người thanh niên trả lời.
“ Cảm ơn” Bạch Du đáp.
Sau khi nói xong, Bạch Du quay đầu đi thẳng đến hướng người thanh niên kia chỉ. Không mất thời gian bao lâu hắn đã có mặt trước cửa hàng Hoàng Phong.
Diện tích cửa hàng gần một mẫu, trong khu mua bán đây là cỡ cửa hàng tầm trung. Nơi cửa có trang trí đèn hiệu, tất nhiên là đèn điện.
Bạch Du lắc đầu than thở, khu dân nghèo đến điện để cho các công việc cần thiết còn chả có. Huống chi là xài để quảng cáo, thu hút khách hàng như cửa tiệm này đây.
Bạch Du nhấc chân bước vào cửa, bên trong cửu hàng còn sang trọng hơn cả hắn tưởng tượng.
Bên trong lấy màu bạch kim làm chủ đạo, làm nổi bật sự sang trọng. Trên quầy hàng trưng bày đủ loại tài liệu, từ nhất phẩm đến nhị phẩm, thậm chí đến tam phẩm tuy ít những cũng có thể tìm được.
Nhân viên thấy khách hàng bước vô, khuôn mặt cười tươi bước lên chào đón. Nhân viên là một người thanh niên tầm hai năm, hai sáu tuổi, khuôn mặt hiền hậu.
Nhưng khi thấy quần áo Bạch Du mặc chỉ là hàng lề đường, còn chưa kể đã phai màu bởi vì mặc lâu dài nụ cười trên mặt cũng nhạt đi vài phần.
“ Khách nhân, ngài muốn mua gì sao” người thanh niên nói.
“ Ta muốn xem xung quanh một lát, lúc cần ta sẽ gọi” Bạch Du nói.
Nghe đến đây, nụ cười trên mặt người nhân viên cũng biến mất, quay đầu bước đi. Trường hợp này hắn cũng gặp nhiều rồi, hầu như toàn lũ dân nghèo vô đây mở rộng tầm mắt xong rồi đi, chứ không mua bán được gì.
“ Thật xúi quẩy, không phải người ta nói quá tam ba bận sao. Nhưng tính cả thằng này đã là người thứ ba rồi, nếu cứ thế này thì buôn bán được gì” người thân viên than thở, sắc mặt khó chịu.
Cũng không trách hắn, hôm này đã có hai kẻ vô tiệm kêu muốn xem qua tài liệu đã mới quyết định, nhưng tụi nó lại là người không có tiền chủ yếu là vô tham quan.
Lần này Bạch Du lại vô ý nói y chang một câu kịch bản bảo sao hắn không khó chịu. Nếu không phải cửa hàng có quy định không được nổi nóng với khách hàng, thì có lẽ giờ này hắn đã đạp Bạch Du bay ra ngoài cửa rồi.
Bạch Du đi xung quanh tiệm, càng đi hắn càng thấy kinh diễm. Này giờ hắn thấy được rất nhiều tài liệu nhị phẩm, thậm chí tam phẩm.
Làm hắn chú ý là giá của chúng, tài liệu nhị phẩm đều đáng giá trên năm mươi vạn linh, cao thậm chí đạt đến hơn một trăm năm mươi vạn linh.
Tài liệu tam phẩm thấp nhất đều từ một trăm năm mươi vạn linh khởi giá, số tiền này đủ để hắn mua một ngôi nhà bình thường ở khu dân thường rồi.
Mà đặc biệt đây chỉ là giá của một kiện tài liệu tam phẩm mà thôi, nếu có tài liệu tứ phẩm, ngữ phẩm thì giá cả sẽ như thế nào.
Bạch Du hít một hơi khí lạnh, hắn rất chờ mong đống nguyên liệu của bản thân sẽ bán được bao nhiêu tiền.
Sau khi đi hết một vòng, tính toán một loạt giá cả tài liệu hắn bắt đầu trở lại quẩy để bán tại liệu.
Người nhân viên lúc đầu tiếp đãi Bạch Du thấy hắn đi đến liền chạy lại. Nhưng giờ đây nụ cười trên mặt người này đã không cánh mà bay.
“ Khách nhân, ngài có nhu cầu gì sao” người nhân viên nói.
Giọng nói bay giờ đã không nóng không lạnh, thậm chí sâu trong ánh mặt hắn còn có một tia khinh thường.
Bạch Du vuốt vuốt mũi, hắn tự hỏi đã làm gì khiến cho tên này phật ý hay sao. Nhưng Bạch Du cũng không suy nghĩ nhiều, hắn đến đây để bán và mua tài liệu, xong việc là hắn dời đi nên tên nhân viên này nghĩ thế nào Bạch Du cũng không quan tâm.
“ Ta muốn bán tài liệu linh thú và thảo dược” Bạch Du nói.
Tên thanh niên sững người, hắn vốn tưởng tên khách nhân này chỉ là mặt hàng “tham quan” nhưng ai ngờ cũng có đồ để bán.
Nhưng tên thanh niên cũng không quan tâm lắm, kinh ngạc về kinh ngạc, khinh thường vẫn về khinh thường.
Theo hắn nghĩ thì Bạch Du nhìn không giống con em quyền quý, khí tức trên người cũng không có chắc chắn không phải Ngự Thú Sử, lui một vạn bước cho dù người khách nhân này có là Ngự Thú Sử thì cũng không mạnh bao nhiêu.
Thế nên theo tiềm thức hắn cũng cho là đồ Bạch Du mang ra giao dịch cũng không đáng giá bao nhiêu.
Dù gì hắn làm việc ở đây đã mấy năm, chưa thấy ai như Bạch Du mà có thể mang ra được tài liệu nào đáng giá.
Thấy thái độ của người thanh niên này, Bạch Du cũng âm thầm cười khổ. Nhưng hắn cũng không sinh khí, người khác nghĩ thế nào kệ họ.
Dù gì hắn cũng không quan tâm mấy cái này, cái hắn quan tâm là thứ có thế giúp hắn mạnh lên, thứ có thể giúp hắn trưởng thành.
Bạch Du thở ra một hơi, lấy ba lô sau lưng xuống, chuẩn bị lấy tài liệu để hoàn thành thành giao dịch.
Người nhân viên thấy vậy đôi mắt hắn càng phát ra khinh thường, theo hắn thấy Bạch Du chưa chắc đã lấy được thé gì đáng giá, thế mà còn lôi hẳn cái ba lô theo như khoa trường càng làm hắn khó chịu.
“ Khoan đã, tôi muốn nói trước, chỗ này chúng tôi chỉ thu tài liệu linh thú hoặc dược thảo nhất phẩm trở lên, nếu tài liệu chưa hợp lệ thì mời đi chỗ khác” thanh niên nói không một chút khách khí.
Bạch Du cũng ngẩn người, bắt đầu cảm thấy khó chịu. Đến tượng đất còn có ba phần nổi nóng huống chi là hắn.
Tài liệu chưa hợp lệ mà người nhân viên này nói, là những vật liệu bình thường không chứa linh lực ở trong.
Linh lực là một loại lực lượng chỉ có linh thú và Ngự Thú Sử nắm giữ, còn nếu thảo dược có chưa linh khí thì được gọi một cách khác là linh thảo.
Nhưng hầu như rất nhiều người vẫn quen gọi là thảo dược hơn, cũng có một số trường hợp linh thú hoặc linh dược trong cơ thể linh khí quá ít không đạt được tiêu chuẩn.
Những trường đó thường được gọi là bán linh thú và bán linh thảo. Tuy nó tốt hơn dã thú và thảo dược bình thường nhưng chất lượng lại không đạt đến Ngự Thú Sử cần thiết, dẫn đến nó không được quá coi trọng.
Bạch Du tuy rằng sắc mặt rất khó xem, trong lòng một mảng khó chịu. Nhưng hắn cũng không thể mất công sức đến lại về ngay được.
Bạch Du thở ra một hơi chuẩn bị tiếp tục lấy tài liệu từ trong ba lô ra. Lần này người nhân viên tuy rằng sắc mặt khó chịu nhưng vẫn không nói lời nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook