Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật
-
Chương 133
Lý Ngư bơi nhanh qua những phần nước sâu và thỉnh thoảng cậu lại tới gần mặt nước để kiểm tra vị trí hiện tại.
Dưới nước rất an toàn, các thị vệ tuần tra hết đợt này đến đợt khác, nhưng không ai trong số họ để ý rằng bên trong dòng sông, cái ao bên cạnh họ, có một con cá mang theo hổ phù đang lướt qua họ.
Ban đầu, Lý Ngư đã hủy bỏ dạng người của mình để biến thành dạng cá, mục đích là để mật báo cho Cảnh Vương. Nhưng, vì sự xuất hiện đột ngột của Lục hoàng tử, cậu vô tình bị đưa đến Càn Thành Cung. Bây giờ việc cậu chuyển phát hổ phù cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của cậu vì cuối cùng cậu cũng có ích rồi.
Nếu có thể trực tiếp bơi ra khỏi Hoàng cung bằng đường thủy này thì tất nhiên là tốt nhất rồi, nếu không…
Cậu nhất định có thể tạo ra đường đi. Cảnh Vương, Hoàng đế, những người ở Càn Thanh Cung đều trông cậy vào cậu. Có hổ phù trong tay, cậu nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh của mình!
Lý Ngư tiếp tục bơi. Cậu không biết đã qua bao lâu, cũng quên mình đã đổi bao nhiêu kênh nước. Cuối cùng, cậu bơi vào một con sông nhỏ cách cửa cung đúng một bức tường ngăn cách.
Vận khí của cậu rất tốt, dọc đường không có người chú ý tới cậu, đúng lúc này, một đội thị vệ đổi ca, nhàn rỗi không có gì làm đi nhìn đường sông nhỏ hẹp, cười nói trò chuyện.
Tốc độ của Lý Ngư dần dần chậm lại.
Đây là con đường thủy duy nhất có thể ra khỏi hoàng cung, lẽ nào bắt cậu phải bơi qua ngay trước mặt đám này hả?
Nếu còn là một con cá nhỏ màu đen, cậu sẽ không lo bị phát hiện, nhưng bây giờ cậu đã là một con cẩm lý màu bạc ánh kim, đã vậy màu sắc thân cá của cậu còn khá rõ ràng trong nước.
Đặc biệt là nếu cậu phải bơi qua ngay trước mặt đám thị vệ này, mấy tên này không biết vì sao đều đang nhìn xuống nước, nếu như cậu vô tình bị bắt, thì tất cả những nỗ lực này sẽ hoàn toàn trở thành công cốc.
Để cẩn thận, Lý Ngư trước tiên tìm một khu vực có thủy sinh để dừng lại ở đó. Cậu muốn đợi cho đến khi mấy tên thị vệ này rời đi rồi xông lên. Nhưng, sau khi hết chờ rồi lại chờ, mấy cái tên này vẫn chẳng rời đi.
Lý Ngư hơi mất kiên nhẫn, nhưng đột nhiên cậu nghe thấy một tiếng ‘meo meo’ nhỏ, một con mèo trắng đang nhanh nhẹn chạy về phía cậu.
Lý Ngư sủng sốt, lẽ nào cậu bị con mèo này phát hiện?
Bây giờ cậu đã có vảy cá cứng rắn, cậu không sợ mèo, nhưng cậu cũng không thể xung đột với mèo vào lúc này. Lý Ngư vừa định trốn sâu hơn thì con mèo trắng đột nhiên quay lại và lao về phía thị vệ.
“Meo!!” Mèo trắng kêu to, thu hút toàn bộ sự chú ý của đám thị vệ.
Lý Ngư:?
Đám thị vệ:???
Mèo trắng vọt về phía đám thị vệ, nó hung hăng đâm vào chân một tên thị vệ rồi tặng thêm một cái “vuốt” yêu thương vào chân hắn. Lợi dụng lúc tên thị vệ kia đang kêu đau, mèo trắng đã giật luôn túi tiền mà tên này vô tình đánh rơi. Tên thị vệ vừa bị đâm, vừa bị cào lại còn bị giật tiền liền lập tức hét lớn rồi đuổi theo con mèo gây họa này.
Mấy tên thị vệ còn lại cười lớn. Đồng liêu tự nhiên tự lành bị một con mèo hoang bắt nạt, bọn họ không thể ngoảnh mặt làm ngơ được. Cuối cùng họ lần lượt đuổi theo và rời khỏi con sông mà ban đầu họ đứng.
Giờ đã an toàn chưa?
Lý Ngư nín thở chờ một lát. Đến tận khi cậu chắc chắn rằng ở đó không còn ai thì cậu mới bơi qua.
Trước khi rời khỏi tường cung, cậu nhìn về hướng mà con mèo đã chạy.
Tuy là một con mèo trắng, nhưng cả người nó bẩn đến mức chuyển hẳn sang màu xám.Tuy dáng người của nó không còn cường tráng như khi còn là chủ miêu nhưng đôi mắt ấy của nó vẫn long lanh hệt như đá quý.
…Cảm ơn Phiêu Tuyết. Lý Ngư thầm nghĩ.
Cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao “Cộng giang sơn” lại thay đổi sau khi cậu giúp Phiêu Tuyết.
Cậu vốn cho rằng nhiệm vụ chính này chẳng hề liên quan gì đến Phiêu Tuyết cả, nhưng Phiêu Tuyết đã lấy thực lực của mình để chứng minh rằng, thật ra là nó có liên quan đến một túi tiền.
Mặc dù động vật không phải là con người, nhưng chúng cũng biết cách trả ơn.
Lý Ngư lao ra khỏi hoàng cung hệt như một mũi tên.
Điểm dừng chân tiếp theo, cậu đã quyết định, là Thừa Ân Công phủ.
Bọn nhỏ và Vương Hỉ đang ở Thừa Ân Công phủ, cả nhà Thừa Ân Công cũng rất đáng tin, chỉ cần cậu giao hổ phù cho bọn họ, nói cho bọn họ biết chuyện xảy ra trong cung thì bọn họ chắc chắn sẽ đi tìm thủ vệ quân và dẫn quân vào cung cứu giá!
Lý Ngư đã từng tới Thừa Ân Công phủ mấy lần nên cậu biết rất rõ hoàn cảnh xung quanh đấy, nhưng đây là lần đầu cậu đi bằng đường thủy.
Con sống chảy ra từ hoàng cung không đi qua Thừa Ân Công phủ, gần Thừa Ân Công phủ lại có một dòng sông khác, nhưng hai con sông này lại không giao nhau. Lý Ngư bơi vài vòng, càng lúc càng xa Thừa Ân Công phủ.
Xem ra cậu cần phải đổi đường rồi.
Lý Ngư nhảy lên bờ rồi nhảy liên tiếp thêm mấy cái. Tuy đuôi cá của cậu có thể trượt trong một khoảng ngắn nhưng nó chậm quá, cậu sợ cậu sẽ ngạt thở trước khi nhảy xuống dòng sông khác!
Nếu như là dạng người thì cậu chỉ cần sải một bước dài là đến nơi rồi.
Nhưng kỹ năng biến người của cậu đã bị hủy bỏ rồi, hôm nay cậu không thể sử dụng lại được nữa …
Hổ phù là quan trọng nhất. Lý Ngư gần như không nghĩ nhiều, trực tiếp biến thành hình thái cá người.
Cậu rất ít khi sử dụng kỹ năng này. Hình dạng cá người cũng phải đối mặt với nguy cơ không thể thở được. Ngoài ra, vì khuôn mặt quá xấu nên khi ‘chơi’ không thể phê được bằng người cá. Tuy nhiên, dù không thở được nhưng nó vẫn có lợi thế là đôi chân chạy siêu nhanh vậy nên lúc này, cậu không có thời gian để quan tâm đến.
Lý Ngư lấy một bộ quần áo trong không gian, chùm lên nửa trên của mình rồi chạy ngay trước khi cậu khó thở.
Trời đã khuya, Lý Ngư nhìn không rõ lắm, ngoài ý muốn đụng phải mấy người đi đường.
Thật xin lỗi, thật xin lỗi!
Lý Ngư không thể nói nên chỉ vẫy vẫy cái vây mũm mĩm ngắn cũn của mình.
Người qua đường vô tình nhìn thấy nửa cái đầu cá liền sững người một lúc: Chuyện quái gì thế này, sao mà hắn hình như nhìn thấy một con cá…con cá chạy ngang qua…con cá…thì ra nó đã chân, vì vậy nó cần phải chạy!
Lý Ngư chạy nhanh tới một con sông nhỏ khác rồi lao thẳng xuống. Sau khi lấy lại hình cá, cậu tiếp tục xông lên.
Cuối cùng cậu cũng bơi đến Thừa Ân Công phủ, dòng nước ở đây thông với bên trong phủ, Lý Ngư không chút do dự bơi vào.
Thừa Ân Công phủ đèn đuốc sáng trưng, Lý Ngư sốt ruột bơi trong hồ sen.
Cậu không biết Diệp Thanh Hoan, lão Thừa Ân Công đang ở đâu.
Đột nhiên, Lý Ngư nghe thấy một loạt tiếng chó sủa, mắt cậu liền sáng lên.
Là Hùng Phong! Lý Ngư phát hiện còn hy vọng.
Một lúc sau, Hùng Phong vẫy đuôi chạy tới, nó đang ngậm một quả bóng trẻ em trong miệng.
Đột nhiên, nó dừng lại và hít một hơi thật mạnh rồi bắt đầu điên cuồng lao về phía hồ sen mà Lý Ngư đang ở.
“Hùng Phong!”
Lý Ngư nhảy từ dưới nước lên bờ ao và vẫy đuôi thật to để Hùng Phong nghe thấy.
Hùng Phong kích động sủa lên. Đầu tiên, nó chạy tới đi vòng quanh Lý Ngư, dùng chóp mũi chọc chọc Lý Ngư để xác nhận đó là bạn cũ của nó hay không.
Lý Ngư nói: “Mau mang chủ nhân của mày đến đây đi.”
Hùng Phong nghe không hiểu tiếng cá, nó vẫn cứ vừa sủa vừa chạy xung quanh cá.
May thay, vì nó sủa rất to nên Diệp Thanh Hoan ở gần đó đã để ý tới. Diệp Thanh Hoan càm thấy hình như cún cưng của mình đang phấn khích quá rồi nên y qua xem thử.
Từ xa liếc qua, y thấy quả bóng đang chỏng chơ trên đất còn Hùng Phong thì đang đi đi lại lại quanh hồ sen sủa to. Diệp Thanh Hoan không phát hiện ra điều gì bất thường, y định cúi xuống nhặt quả bóng rồi bỏ đi.
Lý Ngư không thể để Diệp Thanh Hoan cứ thế mà đi được. Hình người và cá người đã được cậu dùng trước đó, Lý Ngư thu hết can đảm và biến thành dạng người cá, hét lớn: “Diệp Thanh Hoan!”
Diệp Thanh Hoan giật nảy mình vì giọng nói đột ngột xuất hiện từ hư không. Y quay lại thì thấy bóng một bóng người bên trong hồ sen.
Lý Ngư nửa người chìm trong nước, cậu vội vàng mặc quần áo vào rồi đem cái đuôi cá giấu xuống dưới đám sen.
“Lý công tử……..Biểu ca?” Diệp Thanh Hoan thăm dò đi tới.
Lý Ngư lau nước trên mặt, vội vàng gật đầu: “Là ta.”
“Sao ngươi lại xuất hiện ở đây …Thiên Trì đâu?” Diệp Thanh Hoan hỏi.
Vương Hỉ nói Cảnh Vương và Cảnh Vương phi đã vào cung, không rõ tin tức, gia đình y đang lo lắng cho họ, vậy mà Cảnh Vương phi đột nhiên xuất hiện từ hồ sen nhà mình, thật quá khó tin.
“Diệp Thanh Hoan, có lẽ ngươi cảm thấy điều này kỳ quái, nhưng điều đó không quan trọng.” Lý Ngư hít một hơi thật sâu rồi lấy hổ phù từ trong không gian ra, nâng trong lòng bàn tay.
“Ta có một thứ rất, rất quan trọng muốn giao cho ngươi.”
Cá shipper cuối cùng cũng đã về đích!
Lý Ngư kể cho Diệp Thanh Hoan tình hình hiện tại, Diệp Thanh Hoan lập tức nắm chặt hổ phù.
“Ngươi yên tâm, ta lập tức đi tìm gia gia và mọi người, ta chắc chắn sẽ không khiến ngươi thất vọng, sẽ nhanh chóng giải cứu Hoàng thượng và những người khác.”
Lý Ngư gật đầu, Diệp Thanh Hoan bước nhanh hai bước rồi quay đầu lại, khó hiểu nhìn cậu.
“Ngươi….cứ ở trong nước thế sẽ không sao chứ?” Đôi khi Diệp Thanh Hoan sẽ rất mẫn cảm, y có thể nhận ra Lý Ngư dường như hơi khác.
Nhưng tình huống trong cung lúc này rất nguy cấp, y không có thời gian để lo những chuyện này.
“Ta không sao, không có việc gì, ngươi đi cứu điện hạ đi!” Lý Dự giục y nhanh chóng rời đi.
Diệp thế tử hiểu ý, trước khi y rời đi, Lý Ngư lại thay đổi lời nói: “Ngươi giúp ta một việc được không? Ngươi có thể tạm thời không cho phép người khác đến gần đây được không?”
Diệp Thanh Hoan lại nghi ngờ nhìn Lý Ngư.
Y có thể chắc chắn rằng việc Lý Ngư khăng khăng ở lại trong hồ sen chắc chắn là đang che giấu một bí mật nào đó.
Nhưng, cho dù đó có là bí mật nào thì chỉ với việc Lý Ngư và thê tử Cảnh Vương, là bạn của y thì y chắc chắn sẽ giúp bảo vệ nó.
“Ta cam đoan với ngươi, sẽ không có bất kì kẻ nào tới gần ngươi.”
Diệp Thanh Hoan thẳng lưng, lớn tiếng nói: “Nhưng ta sẽ cho bọn nhỏ tới đây, ngươi hẳn là rất muốn gặp mấy đứa nhỏ.”
“Được…”
Lý Ngư cũng rất nhớ bọn nhỏ. Thừa Ân Công phủ rất an toàn, sau khi Diệp Thanh Hoan rời đi, Lý Ngư mới thả lỏng tinh thần.
Cậu vốn định chợp mắt trong hồ sen trong khi chờ bọn nhỏ. Ngày hôm nay sắp hết, cậu rất mong chờ chờ giây phút có thể trở lại hình người.
Nhưng chỉ được một lúc thì Lý Ngư đã chìm vào giấc ngủ.
Dù sao thì cậu cũng là một con cá đang mang thai, cho dù thân cá có bảo vệ tốt áo bông nhỏ đi chăng nữa thì cậu cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Sau khi tỉnh lại, Lý Ngư phát hiện trước mặt mình có bốn “ngọn núi” nhỏ.
Mấy cái mông của cục cưng đang ngồi thành một hàng đối diện với cậu, từ ngoài cùng bên trái thì thẳng tắp, đến ngoài cùng bên phải thì cong cong vẹo vẹo.
Mấy đứa đang làm gì vậy, cá cha tò mò.
Bọn trẻ không thể im lặng mãi được. Một lát sau, Lý Ngư nghe thấy các bé thì thầm với nhau.
Nhị Bảo và Tam Bảo vô cùng lo lắng: “Cha vẫn chưa tỉnh.”
Tư Bảo lắc đầu: “Cha còn đang ngủ.”
Đại Bảo vội vàng nhắc mấy bé nhỏ tiếng lại: “Trật tự. Im lặng và chăm sóc cha.”
Lý Ngư: “….”
Cá cha được các con chăm sóc làm cho cảm động, nhóm cá con vất vả quá rồi.
Vì đã sang ngày mới nên kĩ năng biến hình của Lý Ngư đã được reset. Lý Ngư nhanh chóng biến thành hình người rồi “khụ” một tiếng thật to. Các bé cá nghe vậy đồng loạt quay đầu lại, vui mừng gọi “cha”.
Lý Ngư bước lên bờ và ôm chặt lũ trẻ vào lòng.
Cộng giang sơn thì có to tát gì chứ? Bọn nhỏ đáng yêu vậy, cậu nhất định sẽ bảo vệ tổ ấm của các bé!
Còn chưa muộn, chúng ta phải nhanh chóng cứu lao công thôi!
Dưới nước rất an toàn, các thị vệ tuần tra hết đợt này đến đợt khác, nhưng không ai trong số họ để ý rằng bên trong dòng sông, cái ao bên cạnh họ, có một con cá mang theo hổ phù đang lướt qua họ.
Ban đầu, Lý Ngư đã hủy bỏ dạng người của mình để biến thành dạng cá, mục đích là để mật báo cho Cảnh Vương. Nhưng, vì sự xuất hiện đột ngột của Lục hoàng tử, cậu vô tình bị đưa đến Càn Thành Cung. Bây giờ việc cậu chuyển phát hổ phù cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của cậu vì cuối cùng cậu cũng có ích rồi.
Nếu có thể trực tiếp bơi ra khỏi Hoàng cung bằng đường thủy này thì tất nhiên là tốt nhất rồi, nếu không…
Cậu nhất định có thể tạo ra đường đi. Cảnh Vương, Hoàng đế, những người ở Càn Thanh Cung đều trông cậy vào cậu. Có hổ phù trong tay, cậu nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh của mình!
Lý Ngư tiếp tục bơi. Cậu không biết đã qua bao lâu, cũng quên mình đã đổi bao nhiêu kênh nước. Cuối cùng, cậu bơi vào một con sông nhỏ cách cửa cung đúng một bức tường ngăn cách.
Vận khí của cậu rất tốt, dọc đường không có người chú ý tới cậu, đúng lúc này, một đội thị vệ đổi ca, nhàn rỗi không có gì làm đi nhìn đường sông nhỏ hẹp, cười nói trò chuyện.
Tốc độ của Lý Ngư dần dần chậm lại.
Đây là con đường thủy duy nhất có thể ra khỏi hoàng cung, lẽ nào bắt cậu phải bơi qua ngay trước mặt đám này hả?
Nếu còn là một con cá nhỏ màu đen, cậu sẽ không lo bị phát hiện, nhưng bây giờ cậu đã là một con cẩm lý màu bạc ánh kim, đã vậy màu sắc thân cá của cậu còn khá rõ ràng trong nước.
Đặc biệt là nếu cậu phải bơi qua ngay trước mặt đám thị vệ này, mấy tên này không biết vì sao đều đang nhìn xuống nước, nếu như cậu vô tình bị bắt, thì tất cả những nỗ lực này sẽ hoàn toàn trở thành công cốc.
Để cẩn thận, Lý Ngư trước tiên tìm một khu vực có thủy sinh để dừng lại ở đó. Cậu muốn đợi cho đến khi mấy tên thị vệ này rời đi rồi xông lên. Nhưng, sau khi hết chờ rồi lại chờ, mấy cái tên này vẫn chẳng rời đi.
Lý Ngư hơi mất kiên nhẫn, nhưng đột nhiên cậu nghe thấy một tiếng ‘meo meo’ nhỏ, một con mèo trắng đang nhanh nhẹn chạy về phía cậu.
Lý Ngư sủng sốt, lẽ nào cậu bị con mèo này phát hiện?
Bây giờ cậu đã có vảy cá cứng rắn, cậu không sợ mèo, nhưng cậu cũng không thể xung đột với mèo vào lúc này. Lý Ngư vừa định trốn sâu hơn thì con mèo trắng đột nhiên quay lại và lao về phía thị vệ.
“Meo!!” Mèo trắng kêu to, thu hút toàn bộ sự chú ý của đám thị vệ.
Lý Ngư:?
Đám thị vệ:???
Mèo trắng vọt về phía đám thị vệ, nó hung hăng đâm vào chân một tên thị vệ rồi tặng thêm một cái “vuốt” yêu thương vào chân hắn. Lợi dụng lúc tên thị vệ kia đang kêu đau, mèo trắng đã giật luôn túi tiền mà tên này vô tình đánh rơi. Tên thị vệ vừa bị đâm, vừa bị cào lại còn bị giật tiền liền lập tức hét lớn rồi đuổi theo con mèo gây họa này.
Mấy tên thị vệ còn lại cười lớn. Đồng liêu tự nhiên tự lành bị một con mèo hoang bắt nạt, bọn họ không thể ngoảnh mặt làm ngơ được. Cuối cùng họ lần lượt đuổi theo và rời khỏi con sông mà ban đầu họ đứng.
Giờ đã an toàn chưa?
Lý Ngư nín thở chờ một lát. Đến tận khi cậu chắc chắn rằng ở đó không còn ai thì cậu mới bơi qua.
Trước khi rời khỏi tường cung, cậu nhìn về hướng mà con mèo đã chạy.
Tuy là một con mèo trắng, nhưng cả người nó bẩn đến mức chuyển hẳn sang màu xám.Tuy dáng người của nó không còn cường tráng như khi còn là chủ miêu nhưng đôi mắt ấy của nó vẫn long lanh hệt như đá quý.
…Cảm ơn Phiêu Tuyết. Lý Ngư thầm nghĩ.
Cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao “Cộng giang sơn” lại thay đổi sau khi cậu giúp Phiêu Tuyết.
Cậu vốn cho rằng nhiệm vụ chính này chẳng hề liên quan gì đến Phiêu Tuyết cả, nhưng Phiêu Tuyết đã lấy thực lực của mình để chứng minh rằng, thật ra là nó có liên quan đến một túi tiền.
Mặc dù động vật không phải là con người, nhưng chúng cũng biết cách trả ơn.
Lý Ngư lao ra khỏi hoàng cung hệt như một mũi tên.
Điểm dừng chân tiếp theo, cậu đã quyết định, là Thừa Ân Công phủ.
Bọn nhỏ và Vương Hỉ đang ở Thừa Ân Công phủ, cả nhà Thừa Ân Công cũng rất đáng tin, chỉ cần cậu giao hổ phù cho bọn họ, nói cho bọn họ biết chuyện xảy ra trong cung thì bọn họ chắc chắn sẽ đi tìm thủ vệ quân và dẫn quân vào cung cứu giá!
Lý Ngư đã từng tới Thừa Ân Công phủ mấy lần nên cậu biết rất rõ hoàn cảnh xung quanh đấy, nhưng đây là lần đầu cậu đi bằng đường thủy.
Con sống chảy ra từ hoàng cung không đi qua Thừa Ân Công phủ, gần Thừa Ân Công phủ lại có một dòng sông khác, nhưng hai con sông này lại không giao nhau. Lý Ngư bơi vài vòng, càng lúc càng xa Thừa Ân Công phủ.
Xem ra cậu cần phải đổi đường rồi.
Lý Ngư nhảy lên bờ rồi nhảy liên tiếp thêm mấy cái. Tuy đuôi cá của cậu có thể trượt trong một khoảng ngắn nhưng nó chậm quá, cậu sợ cậu sẽ ngạt thở trước khi nhảy xuống dòng sông khác!
Nếu như là dạng người thì cậu chỉ cần sải một bước dài là đến nơi rồi.
Nhưng kỹ năng biến người của cậu đã bị hủy bỏ rồi, hôm nay cậu không thể sử dụng lại được nữa …
Hổ phù là quan trọng nhất. Lý Ngư gần như không nghĩ nhiều, trực tiếp biến thành hình thái cá người.
Cậu rất ít khi sử dụng kỹ năng này. Hình dạng cá người cũng phải đối mặt với nguy cơ không thể thở được. Ngoài ra, vì khuôn mặt quá xấu nên khi ‘chơi’ không thể phê được bằng người cá. Tuy nhiên, dù không thở được nhưng nó vẫn có lợi thế là đôi chân chạy siêu nhanh vậy nên lúc này, cậu không có thời gian để quan tâm đến.
Lý Ngư lấy một bộ quần áo trong không gian, chùm lên nửa trên của mình rồi chạy ngay trước khi cậu khó thở.
Trời đã khuya, Lý Ngư nhìn không rõ lắm, ngoài ý muốn đụng phải mấy người đi đường.
Thật xin lỗi, thật xin lỗi!
Lý Ngư không thể nói nên chỉ vẫy vẫy cái vây mũm mĩm ngắn cũn của mình.
Người qua đường vô tình nhìn thấy nửa cái đầu cá liền sững người một lúc: Chuyện quái gì thế này, sao mà hắn hình như nhìn thấy một con cá…con cá chạy ngang qua…con cá…thì ra nó đã chân, vì vậy nó cần phải chạy!
Lý Ngư chạy nhanh tới một con sông nhỏ khác rồi lao thẳng xuống. Sau khi lấy lại hình cá, cậu tiếp tục xông lên.
Cuối cùng cậu cũng bơi đến Thừa Ân Công phủ, dòng nước ở đây thông với bên trong phủ, Lý Ngư không chút do dự bơi vào.
Thừa Ân Công phủ đèn đuốc sáng trưng, Lý Ngư sốt ruột bơi trong hồ sen.
Cậu không biết Diệp Thanh Hoan, lão Thừa Ân Công đang ở đâu.
Đột nhiên, Lý Ngư nghe thấy một loạt tiếng chó sủa, mắt cậu liền sáng lên.
Là Hùng Phong! Lý Ngư phát hiện còn hy vọng.
Một lúc sau, Hùng Phong vẫy đuôi chạy tới, nó đang ngậm một quả bóng trẻ em trong miệng.
Đột nhiên, nó dừng lại và hít một hơi thật mạnh rồi bắt đầu điên cuồng lao về phía hồ sen mà Lý Ngư đang ở.
“Hùng Phong!”
Lý Ngư nhảy từ dưới nước lên bờ ao và vẫy đuôi thật to để Hùng Phong nghe thấy.
Hùng Phong kích động sủa lên. Đầu tiên, nó chạy tới đi vòng quanh Lý Ngư, dùng chóp mũi chọc chọc Lý Ngư để xác nhận đó là bạn cũ của nó hay không.
Lý Ngư nói: “Mau mang chủ nhân của mày đến đây đi.”
Hùng Phong nghe không hiểu tiếng cá, nó vẫn cứ vừa sủa vừa chạy xung quanh cá.
May thay, vì nó sủa rất to nên Diệp Thanh Hoan ở gần đó đã để ý tới. Diệp Thanh Hoan càm thấy hình như cún cưng của mình đang phấn khích quá rồi nên y qua xem thử.
Từ xa liếc qua, y thấy quả bóng đang chỏng chơ trên đất còn Hùng Phong thì đang đi đi lại lại quanh hồ sen sủa to. Diệp Thanh Hoan không phát hiện ra điều gì bất thường, y định cúi xuống nhặt quả bóng rồi bỏ đi.
Lý Ngư không thể để Diệp Thanh Hoan cứ thế mà đi được. Hình người và cá người đã được cậu dùng trước đó, Lý Ngư thu hết can đảm và biến thành dạng người cá, hét lớn: “Diệp Thanh Hoan!”
Diệp Thanh Hoan giật nảy mình vì giọng nói đột ngột xuất hiện từ hư không. Y quay lại thì thấy bóng một bóng người bên trong hồ sen.
Lý Ngư nửa người chìm trong nước, cậu vội vàng mặc quần áo vào rồi đem cái đuôi cá giấu xuống dưới đám sen.
“Lý công tử……..Biểu ca?” Diệp Thanh Hoan thăm dò đi tới.
Lý Ngư lau nước trên mặt, vội vàng gật đầu: “Là ta.”
“Sao ngươi lại xuất hiện ở đây …Thiên Trì đâu?” Diệp Thanh Hoan hỏi.
Vương Hỉ nói Cảnh Vương và Cảnh Vương phi đã vào cung, không rõ tin tức, gia đình y đang lo lắng cho họ, vậy mà Cảnh Vương phi đột nhiên xuất hiện từ hồ sen nhà mình, thật quá khó tin.
“Diệp Thanh Hoan, có lẽ ngươi cảm thấy điều này kỳ quái, nhưng điều đó không quan trọng.” Lý Ngư hít một hơi thật sâu rồi lấy hổ phù từ trong không gian ra, nâng trong lòng bàn tay.
“Ta có một thứ rất, rất quan trọng muốn giao cho ngươi.”
Cá shipper cuối cùng cũng đã về đích!
Lý Ngư kể cho Diệp Thanh Hoan tình hình hiện tại, Diệp Thanh Hoan lập tức nắm chặt hổ phù.
“Ngươi yên tâm, ta lập tức đi tìm gia gia và mọi người, ta chắc chắn sẽ không khiến ngươi thất vọng, sẽ nhanh chóng giải cứu Hoàng thượng và những người khác.”
Lý Ngư gật đầu, Diệp Thanh Hoan bước nhanh hai bước rồi quay đầu lại, khó hiểu nhìn cậu.
“Ngươi….cứ ở trong nước thế sẽ không sao chứ?” Đôi khi Diệp Thanh Hoan sẽ rất mẫn cảm, y có thể nhận ra Lý Ngư dường như hơi khác.
Nhưng tình huống trong cung lúc này rất nguy cấp, y không có thời gian để lo những chuyện này.
“Ta không sao, không có việc gì, ngươi đi cứu điện hạ đi!” Lý Dự giục y nhanh chóng rời đi.
Diệp thế tử hiểu ý, trước khi y rời đi, Lý Ngư lại thay đổi lời nói: “Ngươi giúp ta một việc được không? Ngươi có thể tạm thời không cho phép người khác đến gần đây được không?”
Diệp Thanh Hoan lại nghi ngờ nhìn Lý Ngư.
Y có thể chắc chắn rằng việc Lý Ngư khăng khăng ở lại trong hồ sen chắc chắn là đang che giấu một bí mật nào đó.
Nhưng, cho dù đó có là bí mật nào thì chỉ với việc Lý Ngư và thê tử Cảnh Vương, là bạn của y thì y chắc chắn sẽ giúp bảo vệ nó.
“Ta cam đoan với ngươi, sẽ không có bất kì kẻ nào tới gần ngươi.”
Diệp Thanh Hoan thẳng lưng, lớn tiếng nói: “Nhưng ta sẽ cho bọn nhỏ tới đây, ngươi hẳn là rất muốn gặp mấy đứa nhỏ.”
“Được…”
Lý Ngư cũng rất nhớ bọn nhỏ. Thừa Ân Công phủ rất an toàn, sau khi Diệp Thanh Hoan rời đi, Lý Ngư mới thả lỏng tinh thần.
Cậu vốn định chợp mắt trong hồ sen trong khi chờ bọn nhỏ. Ngày hôm nay sắp hết, cậu rất mong chờ chờ giây phút có thể trở lại hình người.
Nhưng chỉ được một lúc thì Lý Ngư đã chìm vào giấc ngủ.
Dù sao thì cậu cũng là một con cá đang mang thai, cho dù thân cá có bảo vệ tốt áo bông nhỏ đi chăng nữa thì cậu cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Sau khi tỉnh lại, Lý Ngư phát hiện trước mặt mình có bốn “ngọn núi” nhỏ.
Mấy cái mông của cục cưng đang ngồi thành một hàng đối diện với cậu, từ ngoài cùng bên trái thì thẳng tắp, đến ngoài cùng bên phải thì cong cong vẹo vẹo.
Mấy đứa đang làm gì vậy, cá cha tò mò.
Bọn trẻ không thể im lặng mãi được. Một lát sau, Lý Ngư nghe thấy các bé thì thầm với nhau.
Nhị Bảo và Tam Bảo vô cùng lo lắng: “Cha vẫn chưa tỉnh.”
Tư Bảo lắc đầu: “Cha còn đang ngủ.”
Đại Bảo vội vàng nhắc mấy bé nhỏ tiếng lại: “Trật tự. Im lặng và chăm sóc cha.”
Lý Ngư: “….”
Cá cha được các con chăm sóc làm cho cảm động, nhóm cá con vất vả quá rồi.
Vì đã sang ngày mới nên kĩ năng biến hình của Lý Ngư đã được reset. Lý Ngư nhanh chóng biến thành hình người rồi “khụ” một tiếng thật to. Các bé cá nghe vậy đồng loạt quay đầu lại, vui mừng gọi “cha”.
Lý Ngư bước lên bờ và ôm chặt lũ trẻ vào lòng.
Cộng giang sơn thì có to tát gì chứ? Bọn nhỏ đáng yêu vậy, cậu nhất định sẽ bảo vệ tổ ấm của các bé!
Còn chưa muộn, chúng ta phải nhanh chóng cứu lao công thôi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook