♦ Cửu ♦
Hoàng đế đến thăm làm ngự sử đại nhân cảm thấy nguy hiểm đang rình rập.
Đêm đó.
Phủ hình bộ thượng thư.
Ngự sử đại nhân khập khiễng chạy vào, “Lục huynh, cứu mạng!”
Hình bộ thượng thư buông cuốn sách, mặt than nhìn hắn, “Lại có chuyện gì nữa?”
Ngự sử đại nhân hoảng loạn, “Bệ hạ nói thích ta! Ta phải làm sao bây giờ! Ta… ta không phải đoạn tụ a!”
Lông mày của hình bộ thượng thư rốt cuộc cũng nhướn lên, “Bệ hạ, thích ngươi?”
Ngự sử đại nhân nói năng lộn xộn, “Ngươi nghĩ rằng ta thích nói giỡn với ngươi lắm hả?! Ta phải làm sao đây! Ta không phải đoạn tụ! Làm sao mới cự tuyệt được?! Ta, ta không muốn… bị nam nhân… cho dù là bệ hạ cũng không được!”
Lông mày của hình bộ thượng thư hạ xuống, “Thật khó làm cho ngươi hưởng thụ thánh ân.”
Ngự sử đại nhân uất hận, “Bây giờ ngươi còn có tâm tình chọc ta! Ta tìm ngươi là muốn nhờ ngươi tìm chủ ý, chứ không phải tới nghe ngươi nói nhảm!”
Hình bộ thượng thư ra chủ ý theo yêu cầu, “Bệ hạ thích ngươi chỗ nào thì đổi là được rồi.”
Ngự sử đại nhân buồn rầu, “Ta làm sao biết bệ hạ thích ta ở chỗ nào chứ?!”
Hình bộ thượng thư nói, “Nói với bệ hạ, ngươi có người trong lòng rồi.”
Ngự sử đại nhân nhíu mày, “Cái này không được.”
Hình bộ thượng thư đảo mắt qua, trong mắt mang chế nhạo đã che đi, “Vậy chỉ có thể chấp nhận bệ hạ, ở lâu ngày thì người ta cũng ghét rồi bỏ ngươi thôi.”
Ngự sử đại nhân rốt cuộc cũng tỉnh ngộ, giơ chân đá, mắng to, “Chủ ý xàm xí!”
♦ Thập ♦
Ngự sử đại nhân sống qua nửa tháng chật vật không yên.
Nháy mắt cũng tới ngày thừa tướng thành thân.
Nhìn phủ thừa tướng gửi thiệp mời tới, ngự sử đại nhân lạnh lùng hừ một tiếng, tức giận bình ổn lại hơi thở.
Hôm đó.
Ngự sử đại nhân vốn tính không đi, nhưng gần đến giờ, ma xui quỷ khiến thế nào cũng vác mặt tới.
Hắn chỉ muốn tới nhìn xem, có bao nhiêu đồng minh (?) phản bội hắn.
Tại bữa tiệc.
Các vị quan lớn cùng ngồi một bàn.
Lễ bộ thượng thư cười nói, “Không thể tưởng tượng được, hôm nay lại náo nhiệt như thế!”
Tướng quân sang sảng uống xong một chén rượu, “Lúc nãy xem bọn họ bái đường mới thú vị! Lần đầu tiên nhìn thấy tân nương tử không đội khăn trùm đầu! Hahaha!”
Hộ bộ thượng thư cười, “Tân nương tử là nam, đương nhiên là không thể dùng cách thú cô nương bình thường rồi.”
Tướng quân cười to, “Thật ra cái ta quan tâm nhất là, có thể đợi được tới lúc động phòng hay không!”
“Hahahaha…”
“Hahaha…”
Ngự sử đại nhân thối mặt uống rượu giải sầu, chúng đại thần cũng chẳng nhìn thấy không khí u ám bám lấy người hắn.
♦ Thập nhất ♦
Ban đêm.
Ngự sử đại nhân say khướt về phủ.
Tiểu tôi tớ muốn tới đỡ nhưng ngự sử đại nhân lại gạt tay ra.
Một tay chống tường, khập khiễng bước đi.
Bước ra khỏi cửa gặp thừa tướng mặt hỉ phục tươi cười tiễn khách.
Ngự sử đại nhân cười lạnh lùng, “Cung chúc thừa tướng và phu nhân trăm năm hạnh phúc.” Đoạn tử tuyệt tôn.
Thừa tướng mỉm cười, “Thật sự không nghĩ tới Quý đại nhân sẽ đến, đa tạ đã chúc phúc.”
Ngự sử đại nhân lạnh lùng phất tay áo, ngẩng đầu bước ra ngoài.
Chờ tới khi ra khỏi tầm mắt của thừa tướng, ngự sử đại nhân gục xuống, ngã ngồi dưới chân tường.
Từ từ thở một hơi, suy nghĩ vô cùng rối rắm.
Đoạn tụ…
Cái tên ghê tởm đó…
Nhưng hắn không cản được…
Ngồi hồi lâu.
Một đôi giày tuyết trắng hiện ra trước mặt ngự sử.
Hoàng thượng hỏi, “Ái khanh, sao lại trốn trong góc tường ngồi khóc như thế?”
♦ Thập nhị ♦
Thật ra sau khi tiệc cưới kết thúc hoàng thượng mới tới.
Hơn nữa còn đi cửa sau, một mình gặp thừa tướng phu phu, nhìn cảnh mới mẻ.
Không nghĩ mới ra khỏi, đi được vài bước thì gặp ngự sử đại nhân hồn bay phách lạc, lệ rơi đầy mặt.
Trong lòng có chút đau.
Nếu bàn về trình độ chán ghét đoạn tụ của ngự sử đại nhân, người khác có lẽ không biết, nhưng hoàng thượng thì lại hiểu.
Nhưng mà hắn là người ngoại trừ chuyện có người uy hiếp tới địa vị giang sơn của hắn ra, tất cả những chuyện còn lại hắn đều ở tư thế bàng quan.
Chuyện riêng tư của thần tử, cho dù hắn có biết nhiều tới đâu, cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt.
Tối nay hoàng thượng lại nhịn không được cảm thán trong lòng:
Sao nhìn cái người to lớn như thế lại yếu ớt như vậy.
Chờ đưa ngự sử về tới phủ, ngự sử đại nhân say rượu lớn mật nắm ống tay áo hoàng thượng.
Ngự sử vẻ mặt chua xót, ánh mắt tan nát, ai oán nói, “Bệ hạ, tại sao bệ hạ lại cho phép thừa tướng thú nam thê?! Hành vi trái với luân thường đạo lý này, thật sự rất trơ trẽn!”
Hoàng thượng gỡ tay ngự sử ra, khó khi nào nghiêm túc, “Ái khanh, hôm nay ngươi cũng nên thấy bọn họ bái đường, trẫm ở phía sau cũng thấy, trong mắt hai người có đủ tình ý, cũng rất đẹp đôi mà?”
Ngự sử đại nhân nghẹn lời, “Nhưng… cái này rất trơ trẽn…”
Hoàng thượng ngồi xuống cạnh giường, “Vậy trẫm hỏi ngươi, chuyện gì là trơ trẽn?”
Ngự sử đại nhân ấp úng, “Chính… chính là chuyện này…”
Hoàng thượng sờ đầu ngự sử, “Chỉ là hoan ái thôi mà. Nam nữ có thể thì sao nam nam lại không?”
Ngự sử đại nhân cắn răng, “… Ghê tởm.”
Hoàng thượng than thở, “Đó là vì ngươi không nhìn một cặp tình nhân.”
Thân thể ngự sử đại nhân không nhịn được run lên, bỗng nhiên cảm thấy rét lạnh, tay chân luống cuống tìm chăn che lại.
Hoàng thượng vươn tay ngăn lại, “Lớn rồi, bình thường cũng nhìn rất quả quyết, chỉ có việc này là trong đầu không rõ ràng.”
Ngự sử đại nhân run run, “Bệ hạ, thần, thần muốn ngủ.”
Hoàng đế nhìn ngự sử mang bộ dáng sợ hãi.
Bình tĩnh trong lòng nhịn không được dâng lên chút tức giận.
Tuy biết là không được lưu manh như thế nhưng hắn vẫn cúi xuống hôn.
“Ái khanh…”
“Ngô…”
Bờ môi ấm áp, ngự sử đại nhân lập tức choáng váng.
♦ Thập tam ♦
Hắn hung hăng đẩy hoàng thượng ra.
Ngự sử thẹn quá hóa giận, “Bệ hạ! Người! Người người người…”
Hoàng thượng im lặng không nói gì.
Ngự sử đại nhân tức giận không hề nhẹ, vô số từ ‘ghê tởm’, ‘hạ lưu’, ‘vô liêm sỉ’ nghẹn lại ở yết hầu, không thể nào mắng được.
Sóng mũi cay cay, hắn ôm đầu kịch liệt la hét, “Bệ hạ sao lại thích thần! Bệ hạ nói đi, thần sửa!”
Hoàng thượng rút rút khóe miệng, “Trẫm thích ngươi ở chỗ ngươi ghét đoạn tụ, ngươi sửa đi.”
Ngự sử đại nhân muốn ngất tới nơi, uất ức, “Không thể! Thần sẽ không theo bệ hạ! Bệ hạ sẽ sớm mất từ bỏ!”
Hoàng thượng thiện ý, “Ái khanh say rồi.”
Ngự sử đại nhân phẫn nộ rít gào, “Bệ hạ sẽ sớm từ bỏ!”
Hai má đỏ bừng, tóc dài rối tung, ánh mắt nảy sinh ác độc, mặc dù là mỹ nam nhưng cũng sắp có tâm tư đó rồi.
Hoàng thượng lắc đầu, bảo gia đinh.
“Hầu hạ chủ nhân của ngươi.”
Lúc này hắn mới từ từ hồi cung.
♦ Thập tứ ♦
Ngự sử đại nhân bị hoàng thượng hôn.
Sáng hôm sau, ngự sử tỉnh lại, hắn không quên đi chà miệng.
Sắc mặt âm trầm vác xác lên thượng triều.
Trong triều đình, ánh mắt của ngự sử cũng chẳng mang nét hòa nhã.
Hắn nhìn chằm chằm môi hoàng thượng thật lâu, hận không thể dùng ánh mắt khoét môi hoàng thượng.
Nhưng mà tiếc thay da mặt hoàng thượng rất dày, hắn giả bộ như không thấy.
Nhưng ngự sử thì tức giận tới mức bị nội thương.
Lại qua nửa tháng sống trong buồn bực.
Lực chú ý của ngự sử lúc này mới dời khỏi chuyện “bị hoàng thượng thích” sang chuyện khác.
Mà cái chuyện kia thì lại làm hắn cực kì tức giận hơn vạn phần.
Ở Trường Nguyệt lâu vừa mới đưa về một tiểu quan!
Nghe nói bộ dáng bảy! phần! giống! hắn!
Trong lúc làm việc, ngự sử biết được tin này, thật sự muốn thổ huyết tới nơi, thiếu chút nữa máu tươi ngập cả đài ngự sử!
Xế chiều hôm đó, ngự sử mang bộ dáng giống như muốn đi giết người đứng trước cửa Trường Nguyệt lâu.
Chưởng sự nơm nớp lo sợ, “Không biết đại nhân đến đây là có việc gì?”
Ánh mắt ngự sử đại nhân lãnh liệt, “Gọi tên tiểu quan Vãn Phong lên đây cho ta!”
Vì thế.
Vãn Phong bị gọi lên.
Trong tiết trời cuối xuân, có một mỹ nhân đẹp như hoa bước đi trên hành lang, mặc y phục mùa xuân màu đỏ tía, chậm rãi bước tới chỗ ngự sử.
Như thi như họa, cảnh đẹp ý vui.
Vãn Phong nhẹ nhàng cúi đầu, “Vãn Phong xin ra mắt ngự sử đại nhân.”
Tương tự chính là ngay cả nụ cười cũng giống, làm cho ngự sử bị nội thương muốn ói ra máu.
♦ Thập ngũ ♦
Đêm khuya.
Phủ Kinh Triệu Duẫn.
Kinh Triệu Duẫn đang ăn cơm bị kéo tới nghe ngự sử than thở.
Ngự sử đại nhân phẫn hận dùng bình rượu đập đập mặt bàn, “Có cách nào niêm phong kỹ viện đó không!”
Kinh Triệu Duẫn bất đắc dĩ sửa lại, “Quý đại nhân, Trường Nguyệt lâu không phải kỹ viện.”
Ngự sử đại nhân tức giận trừng mắt, “Ở đó tiểu quan còn có nữa mà! Vậy thì chẳng khác nào kỹ viện dơ bẩn chứ?! Chính là nơi không sạch sẽ! Không niêm phong đúng là thiên lý khó chứa!”
Kinh Triệu Duẫn than thở, nói huỵch tẹt ra, “Chẳng phải chỉ vì có tên tiểu quan giống ngài thôi sao, đại nhân, cái này không thể tính a!”
Ngự sử đại nhân kinh sợ, “Ngươi biết?!”
Kinh Triệu Duẫn vô lực, “Tiểu quan đó treo biển hành nghề, quan lại trong kinh cơ bản đều biết.”
Ngự sử đại nhân tức giận, “Vậy tại sao không có ai nói cho ta biết? Nếu lần này không phải bên đài ngự sử phá án biết được chút chi tiết, chẳng lẽ các ngươi muốn giấu ta cả đời?!”
Kinh Triệu Duẫn có chút bất đắc dĩ, ánh mắt “ngươi nói tiếp đi” nhìn ngự sử.
Ngự sử đại nhân liền hiểu ra, cười giận dữ, lạnh lùng tới dọa người, “Hảo…! Hảo…! Các ngươi đều… rất giỏi chịu đựng!”
Ai cũng biết chỉ có hắn là không!
Cái này…
Là có ý gì chứ?!
♦ Thập lục ♦
Ngự sử đại nhân cảm thấy bị đồng nghiệp phản bội thật đau khổ.
Tuy rằng hình dung như vậy có chút già mồm cãi láo.
Nhưng sự thật là vậy mà.
Bọn họ đều biết hắn có nghịch lân trong lòng, nhưng lại cứ để nó sinh trưởng, chờ nó ra ngoài, rồi chờ xem náo nhiệt!
Hoàng thượng một tay cầm tấu chương, một tay chống cằm, miễn cưỡng ngáp, an ủi, “Ái khanh, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Ngự sử đại nhân bị nghẹn.
Hoàng thượng lại nói, “Bọn họ cũng giống trẫm thôi, theo nguyên tắc nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, thật ra tiểu quan kia thế nào, liên quan gì tới bọn họ?”
Ngự sử đại nhân bị nghẹn.
Hoàng thượng đưa mắt về tấu chương, nhướn mày, “Nhưng mà… Tấu chương ngươi đề nghị niêm phong toàn bộ kỹ quán trong hoàng đô là sao?”
Ngự sử đại nhân căm giận, “Ý tứ nằm trên mặt chữ, gần đây đài ngự sử cũng thấy có không ít quan viên lui tới nơi dơ bẩn đó, thần nghĩ, chỉ có niêm phong mới giữ được thể diện của triều đình!”
Hoàng thượng mím môi, phảng phất trầm tư, “Ân… Niêm phong vài kỹ quán thì xem ra còn được, chứ Trường Nguyệt lâu thì sợ không thể.”
Ngự sử đại nhân nhíu mày, “Chỗ đó mới là nơi dẫu đầu đó!”
Hoàng thượng thương hại nhìn ngự sử, không đành lòng thở dài, “Ngươi cũng biết đó là nơi dẫn đầu còn gì! Sao chẳng nghĩ nó dưới chân thiên tử mà trăm năm vẫn không đổ, đồng nghĩa với việc đằng sau có người chống lưng?”
Ngự sử đại nhân mở to hai mắt, nghẹn họng nói không nên lời, “!!!”
Hoàng đế đến thăm làm ngự sử đại nhân cảm thấy nguy hiểm đang rình rập.
Đêm đó.
Phủ hình bộ thượng thư.
Ngự sử đại nhân khập khiễng chạy vào, “Lục huynh, cứu mạng!”
Hình bộ thượng thư buông cuốn sách, mặt than nhìn hắn, “Lại có chuyện gì nữa?”
Ngự sử đại nhân hoảng loạn, “Bệ hạ nói thích ta! Ta phải làm sao bây giờ! Ta… ta không phải đoạn tụ a!”
Lông mày của hình bộ thượng thư rốt cuộc cũng nhướn lên, “Bệ hạ, thích ngươi?”
Ngự sử đại nhân nói năng lộn xộn, “Ngươi nghĩ rằng ta thích nói giỡn với ngươi lắm hả?! Ta phải làm sao đây! Ta không phải đoạn tụ! Làm sao mới cự tuyệt được?! Ta, ta không muốn… bị nam nhân… cho dù là bệ hạ cũng không được!”
Lông mày của hình bộ thượng thư hạ xuống, “Thật khó làm cho ngươi hưởng thụ thánh ân.”
Ngự sử đại nhân uất hận, “Bây giờ ngươi còn có tâm tình chọc ta! Ta tìm ngươi là muốn nhờ ngươi tìm chủ ý, chứ không phải tới nghe ngươi nói nhảm!”
Hình bộ thượng thư ra chủ ý theo yêu cầu, “Bệ hạ thích ngươi chỗ nào thì đổi là được rồi.”
Ngự sử đại nhân buồn rầu, “Ta làm sao biết bệ hạ thích ta ở chỗ nào chứ?!”
Hình bộ thượng thư nói, “Nói với bệ hạ, ngươi có người trong lòng rồi.”
Ngự sử đại nhân nhíu mày, “Cái này không được.”
Hình bộ thượng thư đảo mắt qua, trong mắt mang chế nhạo đã che đi, “Vậy chỉ có thể chấp nhận bệ hạ, ở lâu ngày thì người ta cũng ghét rồi bỏ ngươi thôi.”
Ngự sử đại nhân rốt cuộc cũng tỉnh ngộ, giơ chân đá, mắng to, “Chủ ý xàm xí!”
♦ Thập ♦
Ngự sử đại nhân sống qua nửa tháng chật vật không yên.
Nháy mắt cũng tới ngày thừa tướng thành thân.
Nhìn phủ thừa tướng gửi thiệp mời tới, ngự sử đại nhân lạnh lùng hừ một tiếng, tức giận bình ổn lại hơi thở.
Hôm đó.
Ngự sử đại nhân vốn tính không đi, nhưng gần đến giờ, ma xui quỷ khiến thế nào cũng vác mặt tới.
Hắn chỉ muốn tới nhìn xem, có bao nhiêu đồng minh (?) phản bội hắn.
Tại bữa tiệc.
Các vị quan lớn cùng ngồi một bàn.
Lễ bộ thượng thư cười nói, “Không thể tưởng tượng được, hôm nay lại náo nhiệt như thế!”
Tướng quân sang sảng uống xong một chén rượu, “Lúc nãy xem bọn họ bái đường mới thú vị! Lần đầu tiên nhìn thấy tân nương tử không đội khăn trùm đầu! Hahaha!”
Hộ bộ thượng thư cười, “Tân nương tử là nam, đương nhiên là không thể dùng cách thú cô nương bình thường rồi.”
Tướng quân cười to, “Thật ra cái ta quan tâm nhất là, có thể đợi được tới lúc động phòng hay không!”
“Hahahaha…”
“Hahaha…”
Ngự sử đại nhân thối mặt uống rượu giải sầu, chúng đại thần cũng chẳng nhìn thấy không khí u ám bám lấy người hắn.
♦ Thập nhất ♦
Ban đêm.
Ngự sử đại nhân say khướt về phủ.
Tiểu tôi tớ muốn tới đỡ nhưng ngự sử đại nhân lại gạt tay ra.
Một tay chống tường, khập khiễng bước đi.
Bước ra khỏi cửa gặp thừa tướng mặt hỉ phục tươi cười tiễn khách.
Ngự sử đại nhân cười lạnh lùng, “Cung chúc thừa tướng và phu nhân trăm năm hạnh phúc.” Đoạn tử tuyệt tôn.
Thừa tướng mỉm cười, “Thật sự không nghĩ tới Quý đại nhân sẽ đến, đa tạ đã chúc phúc.”
Ngự sử đại nhân lạnh lùng phất tay áo, ngẩng đầu bước ra ngoài.
Chờ tới khi ra khỏi tầm mắt của thừa tướng, ngự sử đại nhân gục xuống, ngã ngồi dưới chân tường.
Từ từ thở một hơi, suy nghĩ vô cùng rối rắm.
Đoạn tụ…
Cái tên ghê tởm đó…
Nhưng hắn không cản được…
Ngồi hồi lâu.
Một đôi giày tuyết trắng hiện ra trước mặt ngự sử.
Hoàng thượng hỏi, “Ái khanh, sao lại trốn trong góc tường ngồi khóc như thế?”
♦ Thập nhị ♦
Thật ra sau khi tiệc cưới kết thúc hoàng thượng mới tới.
Hơn nữa còn đi cửa sau, một mình gặp thừa tướng phu phu, nhìn cảnh mới mẻ.
Không nghĩ mới ra khỏi, đi được vài bước thì gặp ngự sử đại nhân hồn bay phách lạc, lệ rơi đầy mặt.
Trong lòng có chút đau.
Nếu bàn về trình độ chán ghét đoạn tụ của ngự sử đại nhân, người khác có lẽ không biết, nhưng hoàng thượng thì lại hiểu.
Nhưng mà hắn là người ngoại trừ chuyện có người uy hiếp tới địa vị giang sơn của hắn ra, tất cả những chuyện còn lại hắn đều ở tư thế bàng quan.
Chuyện riêng tư của thần tử, cho dù hắn có biết nhiều tới đâu, cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt.
Tối nay hoàng thượng lại nhịn không được cảm thán trong lòng:
Sao nhìn cái người to lớn như thế lại yếu ớt như vậy.
Chờ đưa ngự sử về tới phủ, ngự sử đại nhân say rượu lớn mật nắm ống tay áo hoàng thượng.
Ngự sử vẻ mặt chua xót, ánh mắt tan nát, ai oán nói, “Bệ hạ, tại sao bệ hạ lại cho phép thừa tướng thú nam thê?! Hành vi trái với luân thường đạo lý này, thật sự rất trơ trẽn!”
Hoàng thượng gỡ tay ngự sử ra, khó khi nào nghiêm túc, “Ái khanh, hôm nay ngươi cũng nên thấy bọn họ bái đường, trẫm ở phía sau cũng thấy, trong mắt hai người có đủ tình ý, cũng rất đẹp đôi mà?”
Ngự sử đại nhân nghẹn lời, “Nhưng… cái này rất trơ trẽn…”
Hoàng thượng ngồi xuống cạnh giường, “Vậy trẫm hỏi ngươi, chuyện gì là trơ trẽn?”
Ngự sử đại nhân ấp úng, “Chính… chính là chuyện này…”
Hoàng thượng sờ đầu ngự sử, “Chỉ là hoan ái thôi mà. Nam nữ có thể thì sao nam nam lại không?”
Ngự sử đại nhân cắn răng, “… Ghê tởm.”
Hoàng thượng than thở, “Đó là vì ngươi không nhìn một cặp tình nhân.”
Thân thể ngự sử đại nhân không nhịn được run lên, bỗng nhiên cảm thấy rét lạnh, tay chân luống cuống tìm chăn che lại.
Hoàng thượng vươn tay ngăn lại, “Lớn rồi, bình thường cũng nhìn rất quả quyết, chỉ có việc này là trong đầu không rõ ràng.”
Ngự sử đại nhân run run, “Bệ hạ, thần, thần muốn ngủ.”
Hoàng đế nhìn ngự sử mang bộ dáng sợ hãi.
Bình tĩnh trong lòng nhịn không được dâng lên chút tức giận.
Tuy biết là không được lưu manh như thế nhưng hắn vẫn cúi xuống hôn.
“Ái khanh…”
“Ngô…”
Bờ môi ấm áp, ngự sử đại nhân lập tức choáng váng.
♦ Thập tam ♦
Hắn hung hăng đẩy hoàng thượng ra.
Ngự sử thẹn quá hóa giận, “Bệ hạ! Người! Người người người…”
Hoàng thượng im lặng không nói gì.
Ngự sử đại nhân tức giận không hề nhẹ, vô số từ ‘ghê tởm’, ‘hạ lưu’, ‘vô liêm sỉ’ nghẹn lại ở yết hầu, không thể nào mắng được.
Sóng mũi cay cay, hắn ôm đầu kịch liệt la hét, “Bệ hạ sao lại thích thần! Bệ hạ nói đi, thần sửa!”
Hoàng thượng rút rút khóe miệng, “Trẫm thích ngươi ở chỗ ngươi ghét đoạn tụ, ngươi sửa đi.”
Ngự sử đại nhân muốn ngất tới nơi, uất ức, “Không thể! Thần sẽ không theo bệ hạ! Bệ hạ sẽ sớm mất từ bỏ!”
Hoàng thượng thiện ý, “Ái khanh say rồi.”
Ngự sử đại nhân phẫn nộ rít gào, “Bệ hạ sẽ sớm từ bỏ!”
Hai má đỏ bừng, tóc dài rối tung, ánh mắt nảy sinh ác độc, mặc dù là mỹ nam nhưng cũng sắp có tâm tư đó rồi.
Hoàng thượng lắc đầu, bảo gia đinh.
“Hầu hạ chủ nhân của ngươi.”
Lúc này hắn mới từ từ hồi cung.
♦ Thập tứ ♦
Ngự sử đại nhân bị hoàng thượng hôn.
Sáng hôm sau, ngự sử tỉnh lại, hắn không quên đi chà miệng.
Sắc mặt âm trầm vác xác lên thượng triều.
Trong triều đình, ánh mắt của ngự sử cũng chẳng mang nét hòa nhã.
Hắn nhìn chằm chằm môi hoàng thượng thật lâu, hận không thể dùng ánh mắt khoét môi hoàng thượng.
Nhưng mà tiếc thay da mặt hoàng thượng rất dày, hắn giả bộ như không thấy.
Nhưng ngự sử thì tức giận tới mức bị nội thương.
Lại qua nửa tháng sống trong buồn bực.
Lực chú ý của ngự sử lúc này mới dời khỏi chuyện “bị hoàng thượng thích” sang chuyện khác.
Mà cái chuyện kia thì lại làm hắn cực kì tức giận hơn vạn phần.
Ở Trường Nguyệt lâu vừa mới đưa về một tiểu quan!
Nghe nói bộ dáng bảy! phần! giống! hắn!
Trong lúc làm việc, ngự sử biết được tin này, thật sự muốn thổ huyết tới nơi, thiếu chút nữa máu tươi ngập cả đài ngự sử!
Xế chiều hôm đó, ngự sử mang bộ dáng giống như muốn đi giết người đứng trước cửa Trường Nguyệt lâu.
Chưởng sự nơm nớp lo sợ, “Không biết đại nhân đến đây là có việc gì?”
Ánh mắt ngự sử đại nhân lãnh liệt, “Gọi tên tiểu quan Vãn Phong lên đây cho ta!”
Vì thế.
Vãn Phong bị gọi lên.
Trong tiết trời cuối xuân, có một mỹ nhân đẹp như hoa bước đi trên hành lang, mặc y phục mùa xuân màu đỏ tía, chậm rãi bước tới chỗ ngự sử.
Như thi như họa, cảnh đẹp ý vui.
Vãn Phong nhẹ nhàng cúi đầu, “Vãn Phong xin ra mắt ngự sử đại nhân.”
Tương tự chính là ngay cả nụ cười cũng giống, làm cho ngự sử bị nội thương muốn ói ra máu.
♦ Thập ngũ ♦
Đêm khuya.
Phủ Kinh Triệu Duẫn.
Kinh Triệu Duẫn đang ăn cơm bị kéo tới nghe ngự sử than thở.
Ngự sử đại nhân phẫn hận dùng bình rượu đập đập mặt bàn, “Có cách nào niêm phong kỹ viện đó không!”
Kinh Triệu Duẫn bất đắc dĩ sửa lại, “Quý đại nhân, Trường Nguyệt lâu không phải kỹ viện.”
Ngự sử đại nhân tức giận trừng mắt, “Ở đó tiểu quan còn có nữa mà! Vậy thì chẳng khác nào kỹ viện dơ bẩn chứ?! Chính là nơi không sạch sẽ! Không niêm phong đúng là thiên lý khó chứa!”
Kinh Triệu Duẫn than thở, nói huỵch tẹt ra, “Chẳng phải chỉ vì có tên tiểu quan giống ngài thôi sao, đại nhân, cái này không thể tính a!”
Ngự sử đại nhân kinh sợ, “Ngươi biết?!”
Kinh Triệu Duẫn vô lực, “Tiểu quan đó treo biển hành nghề, quan lại trong kinh cơ bản đều biết.”
Ngự sử đại nhân tức giận, “Vậy tại sao không có ai nói cho ta biết? Nếu lần này không phải bên đài ngự sử phá án biết được chút chi tiết, chẳng lẽ các ngươi muốn giấu ta cả đời?!”
Kinh Triệu Duẫn có chút bất đắc dĩ, ánh mắt “ngươi nói tiếp đi” nhìn ngự sử.
Ngự sử đại nhân liền hiểu ra, cười giận dữ, lạnh lùng tới dọa người, “Hảo…! Hảo…! Các ngươi đều… rất giỏi chịu đựng!”
Ai cũng biết chỉ có hắn là không!
Cái này…
Là có ý gì chứ?!
♦ Thập lục ♦
Ngự sử đại nhân cảm thấy bị đồng nghiệp phản bội thật đau khổ.
Tuy rằng hình dung như vậy có chút già mồm cãi láo.
Nhưng sự thật là vậy mà.
Bọn họ đều biết hắn có nghịch lân trong lòng, nhưng lại cứ để nó sinh trưởng, chờ nó ra ngoài, rồi chờ xem náo nhiệt!
Hoàng thượng một tay cầm tấu chương, một tay chống cằm, miễn cưỡng ngáp, an ủi, “Ái khanh, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Ngự sử đại nhân bị nghẹn.
Hoàng thượng lại nói, “Bọn họ cũng giống trẫm thôi, theo nguyên tắc nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, thật ra tiểu quan kia thế nào, liên quan gì tới bọn họ?”
Ngự sử đại nhân bị nghẹn.
Hoàng thượng đưa mắt về tấu chương, nhướn mày, “Nhưng mà… Tấu chương ngươi đề nghị niêm phong toàn bộ kỹ quán trong hoàng đô là sao?”
Ngự sử đại nhân căm giận, “Ý tứ nằm trên mặt chữ, gần đây đài ngự sử cũng thấy có không ít quan viên lui tới nơi dơ bẩn đó, thần nghĩ, chỉ có niêm phong mới giữ được thể diện của triều đình!”
Hoàng thượng mím môi, phảng phất trầm tư, “Ân… Niêm phong vài kỹ quán thì xem ra còn được, chứ Trường Nguyệt lâu thì sợ không thể.”
Ngự sử đại nhân nhíu mày, “Chỗ đó mới là nơi dẫu đầu đó!”
Hoàng thượng thương hại nhìn ngự sử, không đành lòng thở dài, “Ngươi cũng biết đó là nơi dẫn đầu còn gì! Sao chẳng nghĩ nó dưới chân thiên tử mà trăm năm vẫn không đổ, đồng nghĩa với việc đằng sau có người chống lưng?”
Ngự sử đại nhân mở to hai mắt, nghẹn họng nói không nên lời, “!!!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook