Lục Vĩ Dạ đè chặt cái gối xuống mặt cô, gằn từng chữ một:

- Đi! chết! đi!

Ả ra sức đè xuống, cố gắng làm cô tắt thở.

Thấy máy đo nhịp tim của cô càng ngày càng yếu, ả cười nham hiểm.

Ha! Không hại chết được con cô, nhưng giờ cô cùng dắt đứa nhỏ về chầu Diêm Vương ha?!

Ả vừa hơi thả lỏng tay, lập tức nhịp tim của cô đập mạnh lại. Một cánh tay cô thò ra, chụp lấy cánh tay ả. Một chân kia đạp mạnh vào bụng, làm ả ngã dúi dụi ra ngoài.

Ả nằm dưới đất nhìn cô đang từ từ ngồi dậy. Ả trợn tròn mắt.

- Cô...Lạc Khiết! Cô tỉnh rồi?

Lạc Khiết nhìn ả bằng ánh mắt căm hận.

- Không tỉnh thì làm sao tôi biết có con đàn bà thứ 3 dám tới đây hại tôi?

Ả chột dạ sợ hãi, nhưng rồi cũng nhanh chóng khôi phục bộ mặt nham hiểm, cười ác độc:

- Thứ 3 sao? Nếu tôi nhớ không nhầm, cô mới chính là người xen chân vào mối quan hệ giữa tôi và Dực!

Cô ngao ngán thở dài:

- Sao cũng được! Nhưng nói cho cô biết, Dực yêu tôi, kẻ đến sau như tôi, không! phải! cô!

- Hừ! Cô dám chắc về điều đó sao?

Ả mò mẫm đứng dậy, giọng thập phần uy hiếp:

- Lạc Khiết cô cũng thật ngây thơ. Tôi có cách làm cô xuýt nữa sảy thai, thì tại sao lại không có cách làm Dực hết yêu cô chứ?

Nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của ả, cô khẽ ôm bụng. Chết tiệt! Bụng của cô to rồi, không thể chạy đi tìm Dực được!

Phụ nữ trong tình yêu quả thực rất mù quáng, tới mức chuyện giết người vẫn có thể làm được.

Mà Lục Vĩ Dạ, lại là loại phụ nữ đó!

Sự sợ hãi bắt đầu nhen nhóm trong lòng cô. Ả tính làm gì? Ả tính làm gì cô và con cô?!

Lục Vĩ Dạ từng bước tiến về chỗ cô, tay lần mò vào túi áo lấy ra một ống tiêm lạnh lẽo:

- Nhanh thôi! Chỉ cần cho thứ thuốc này vào người cô, đảm bảo các bác sĩ cũng không biết cô bị hạ độc mà chết! Rồi Dực sẽ quên cô, tôi sẽ thay chỗ của cô, trở thành Tần phu nhân, nhất và chỉ duy nhất!

Cô hơi lùi mình ra sau:

- Thật nực cười! Cô lại muốn làm một người thay thế ư? Cô nguyện làm một Tần phu nhân để bù đắp cho người trước sao? Cứ cho cô có thể leo lên được chức đó, nhưng cô mãi mãi chỉ là kẻ thế thân, của tôi!

Ả chột dạ, nhưng tay vẫn lăm le ống tiêm:

- Tôi không quan tâm! Dực là của Lục Vĩ Dạ này! Tần phu nhân là Lục Vĩ Dạ này! Tài sản của Tần gia cũng là của Lục Vĩ Dạ này!

Lạc Khiết cười nhếch môi:

- Nói chuyện nửa ngày trời mới chịu khai họ tên, hơn nữa mới giới thiệu mục đích vào nhà họ Tần. Cô thật không lịch sự!

Ả cười bấn loạn:

- Để tỏ lòng lịch sự với cô, trước khi cô chết, tôi sẽ cho cô biết ai là kẻ hại con cô suýt nữa mất mạng. Là Tần Tiểu Liên, là đứa em chồng nhỏ nhắn ngây thơ của cô đó! Haha...

Cô hoảng hốt. Là con bé, là Tiểu Liên đã hại cô!

- Con bé đó thật ngu ngốc! Cái gì mà chị dâu cơ chứ? Chẳng qua cô ta cũng chỉ là một nước cờ để tôi lợi dụng thôi! Công nhận, bọn người trong cuộc chơi này đều là những kẻ tầm thường, ngu ngốc!

Điều cô quan tâm tới lúc này không phải là ả, mà là Tiểu Liên đã đứng ngoài cửa từ lúc nào.

Tiểu Liên chực rơi nước mắt, thỏ thẻ:

- Chị Dạ! Chị đối xử với em như vậy sao?

Lục Vĩ Dạ xoay mình lại, thấy con bé thì cũng bất ngờ, nhưng vẫn cười ranh mãnh:

- Đừng gọi tôi là chị! Thật kinh tởm! Nếu cô đã nghe rồi, tôi cũng không ngại nói cho cô biết sự thật đâu!

- Sự thật sao?

- Đúng vậy! Sự thật chính là bấy lâu nay tôi luôn thương yêu cô, luôn hiền từ với cô, chỉ có một mục đích duy nhất là để lợi dụng cô!

Tiểu Liên tay vịn chặt vào thành cửa. Thì ra khoảng thời gian hạnh phúc đó, đều là một tay cô ta dựng nên!

- Uổng công cho tôi muốn tới đây để giết Lạc Khiết! Không! Em sai rồi! Chị Khiết! Em sai rồi! Em không nên làm thế với chị, không nên làm thế với chị!

Con bé hét hoảng loạn, 2 chân nhanh chóng tiến tới bóp cổ Lục Vĩ Dạ:

- Em sẽ đòi lại công bằng cho chị! Em sẽ đòi lại công bằng cho cháu của em!

2 người giằng co qua về đầy hỗn loạn. Ống tiêm huơ huơ trong tay ả một cách vô định.

Lạc Khiết sửng sốt. Không!!!

(...)

Lục Vĩ Dạ túm tóc Tiểu Liên, hét lớn:

- Con điên này! Mày dám đánh tao à?

Tiểu Liên cũng đã sôi máu:

- Tôi nhất định phải thay chị Khiết đòi lại công bằng cho con của chị ấy!

Hai người giằng co qua về. Ống tiêm nhọn hoắc, quơ loạn xạ trên tay ả.

Lạc Khiết đỏ bừng mặt, nước mắt chảy dài.

- Không!!!

Tiểu Liên gục xuống, nơi gáy là ống tiêm chứa thuốc độc đó.

- Không! Tiểu Liên! Em không được chết! Em không được chết!

Lạc Khiết chạy tới chỗ con bé, đỡ con bé dậy. Nó nằm thoi thóp, đưa tay lên sờ vào mặt cô:

- Chị Khiết! Em xin lỗi...xin lỗi chị! Là em nghe lời ả...để hại chị...Em...Em có lỗi...

- Không! Đừng nói gì hết! Xin em đừng nói gì hết!

Nhìn những giọt nước mắt của cô rơi xuống, nó cũng bật khóc:

- Em hối hận...rồi! Em thật sự... hối hận...Chị tha lỗi cho em...được không?

- Được! Chị tha lỗi cho em mà! Nhưng em phải sống, nếu không cả đời này chị cũng không tha thứ cho bản thân mình!

Nó thở phào, cười nhẹ nhõm:

- Em phải đi rồi! Chết là em...Em chúc anh chị...hạnh phúc! Chị...dâu...

Nói rồi con bé nhắm mắt.

Cô cúi gằm mặt, nước mắt tuôn như mưa.

Tiểu Liên! Chị sẽ đòi lại công bằng cho em!

Cô đặt con bé nằm ngay ngắn xuống sàn, đứng dậy, mắt đỏ rực như màu máu:

- Đủ rồi! Tất cả đã quá đủ rồi! Đầu tiên là hại con tôi, bây giờ lại còn hại chết em gái của tôi! Lục Vĩ Dạ! Người tiếp theo phải chết, chính là cô! Tôi nhất định, không tha cho cô!

(...)

Sắp kết được r nha bà con❤❤

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương