Tần Dực nắm lấy mặt của sợi dây chuyền, hỏi khẽ:
- Khiết! Em nói bằng chứng nằm trong này?
Cô gật đầu kiên định, ánh mắt lóe lên tia lấp lánh:
- Không sai! Trong này không những có bằng chứng chứng minh em trong sạch, mà còn có bằng chứng giúp chúng ta biết được ai đã hại con mình, hơn nữa còn giết chết Tiểu Liên!
Lục Vĩ Dạ sợ hãi tột độ, hai mắt trợn trừng nhìn cô.

Không! Không thể nào! Nếu Tần Dực kiểm tra được sợi dây chuyền đó, ả chết chắc!
Nghĩ là làm, ả liền hung dữ vồ tới nhắm vào sợi dây đó.

Hắn phản ứng nhanh ôm cô đứng sang một bên, còn ả ngã chúi dụi đập đầu vào thành giường.

Ả mơ màng đứng dậy, trong phút chốc, máu chảy đầy bên thái dương.

Lạc Khiết cười khẽ khàng:
- Phản ứng như vậy, là có tật giật mình sao?
Hắn nhìn ả ta, có hơi hiểu ra vấn đề:
- Ý em là Lục Vĩ Dạ chính là người đứng sau tất cả chuyện này?
Cô ừ nhẹ, đưa tay bấm vào mặt sau của sợi dây chuyền.

Từng đoạn ghi âm phát lên, một cách chậm rãi và rõ ràng hơn bao giờ hết.

Thật ra sợi dây cô mang trên cổ có gắn máy nghe lén.

Cô đã phòng bị trước cho mình kể từ khi mẹ chồng và Tiểu Liên về chăm sóc cho mình.

Hừ! Tại trong ngôn tình, cảnh em chồng giúp người ngoài đối phó kẻ trong nhà đã quá quen thuộc, nên cô cũng không ngần ngại nghĩ về việc cuộc đời mình sẽ xảy ra biến cố như thế.


Giờ mới biết, sự lo trước lo sau của cô cũng không có gì là không tốt.

- Anh Tần! Mời anh theo tôi làm một số giấy tờ cần thiết cho bệnh nhân Lạc!
Hắn ngờ ngợ nhớ lại.

Đây là tiếng của cô y tá đã gọi hắn ra ngoài.

Vào ba phút sau, có tiếng lộp cộp của giày cao gót bước vào, kế đó lại là giọng nữ rất rành mạch:
- Ngu thật! Đúng là ngu thật! Không lấy ai lại đi lấy phải một người đã có hôn ước.

Hừ! Nếu không phải tại cô, Dực cũng sẽ không hủy hôn ước với tôi!
Hắn nhìn ả, mắt lóe lên tia ngạc nhiên, sau đó đổi thành sát khí.

Còn ả run lẩy bẩy.

Không sai! Giọng nói đó chính là của ả!
- Lạc Khiết yêu dấu! Giữ được đứa con thì sao chứ? Tôi có cách để giết hại nó, dĩ nhiên cũng có cách giết hại luôn cả cô! Nếu cô xem tôi là loại phụ nữ mù quáng, chỉ biết tranh giành một cách yếu đuối, thì cô sai rồi! Tôi sẽ xử cô, cho cô tâm phục khẩu phục! Còn về anh Dực, tôi không tin anh ấy không yêu tôi.

Lạc Khiết căm phẫn, phóng tầm mắt về phía Lục Vĩ Dạ.

Chính cô ta hại con cô, còn muốn giết luôn cả cô!
Còn Tần Dực cúi gằm mặt, lắng nghe tiếp đoạn ghi âm ẩn chứa sự thật đáng kinh tởm.

- Lạc Khiết cô cũng thật ngây thơ.

Tôi có cách làm cô xuýt nữa sảy thai, thì tại sao lại không có cách làm Dực hết yêu cô chứ?
...!
- Nhanh thôi! Chỉ cần cho thứ thuốc này vào người cô, đảm bảo các bác sĩ cũng không biết cô bị hạ độc mà chết! Rồi Dực sẽ quên cô, tôi sẽ thay chỗ của cô, trở thành Tần phu nhân, nhất và chỉ duy nhất!
...!
- Để tỏ lòng lịch sự với cô, trước khi cô chết, tôi sẽ cho cô biết ai là kẻ hại con cô suýt nữa mất mạng.

Là Tần Tiểu Liên, là đứa em chồng nhỏ nhắn ngây thơ của cô đó! Haha...
Đến lúc này, Tần Dực mới ngẩng đầu nhìn con bé.

Xác của Tiểu Liên nằm ngay ngắn giữa nền nhà lạnh lẽo.

Em gái hắn...em gái hắn lại đi giúp người ngoài để giết chết con của hắn!
- Uổng công cho tôi muốn tới đây để giết Lạc Khiết! Không! Em sai rồi! Chị Khiết! Em sai rồi! Em không nên làm thế với chị, không nên làm thế với chị!
Là giọng của con bé rất rõ ràng.

Kế đó, nhiều tiếng động vang lên.

Lạc Khiết đau đớn kể:
- Đây là âm thanh mà lúc Lục Vĩ Dạ và Tiểu Liên xảy ra ẩu đả.


Trong lúc ẩu đả, cô ta đã đâm ống tiêm đó vào gáy Tiểu Liên.

Là cô ta, Lục Vĩ Dạ đã giết chết Tiểu Liên!
Tần Dực trợn mắt nhìn ả, hai lòng bàn tay siết lại thành quyền, gân xanh nổi đầy.

Ả lắp bắp:
- Không! Anh hiểu lầm rồi! Em không có làm điều đó! Hãy nghe em giải...!
- Cút! Cút ngay cho tôi! Con đàn bà ác độc như cô cút ngay khỏi đây cho tôi!
Hắn hét lên làm ả khiếp đảm.

Không! Tôi không cam tâm! Tôi không thể mất Dực! Tôi không thể để mọi công sức của mình đổ sống đổ biển!
Ả hết nhìn ống tiên nằm lăn lóc dưới đất còn một ít thuốc, lại nhìn sang Lạc Khiết đang đứng sau lưng hắn.

Hừ! Nếu mọi chuyện đã bị bại lộ, tôi cũng không ngại xử luôn cả cô!
Ả nhanh chóng chụp lấy ống tiêm, điên cuồng lao đến chỗ cô đứng.

Cô tái mặt, chỉ biết đưa 2 tay lên đỡ.

Đến khi khôi phục lại phản ứng, cô đã thấy Tần Dực nằm dài dưới đất, trước ngực là ống tiêm sắc lạnh.

Lạc Khiết đau đớn ngồi xuống, ôm hắn vào lòng, hét lớn:
- Đừng! Làm ơn! Anh đừng đi mà! Anh đừng bỏ em mà!
Hắn nằm im, hơi thở cũng dần yếu ớt.

Lục Vĩ Dạ nắn chặt tay, lắp bắp:
- Mình...mình giết Dực rồi! Không! Mình giết Tần Dực rồi!
Ả nhìn hắn đang nằm trong lòng Lạc Khiết, hai mắt đầy tia sợ hãi:
- Không! Mình giết người rồi! Cảnh sát sẽ bắt mình mất! Không! Tôi không muốn ngồi tù! Tôi không muốn ngồi tù!
Ả bỏ chạy, mang theo một đầu toàn máu và ý thức mơ màng.

Còn cô khóc sướt mướt, ghì chặt đầu hắn vào lòng mình.
- Tại sao? Tại sao anh lại đỡ giùm em môth ống thuốc độc chứ? Tại sao anh lại bỏ mẹ con em chứ? Tại sao? Tại sao?
Đúng lúc này, các vị bác sĩ và y tá chạy đến, thấy cô đang ôm hắn khóc ròng rã.


Mọi người không chịu được nữa, cười toáng lên.

Cô mở mắt, ngơ ngác chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì bất chợt một bàn tay ấm nóng kéo cô xuống.

Kế đó là một nụ hôn dài, nhẹ nhàng.

Mãi lúc sau, hắn mới buông cô ra, thì thầm:
- Vợ! Em nghĩ anh dễ chết vậy sao?
Cô thấy hắn mở mắt, sự ngạc nhiên và vui sướng dâng tràn cõi lòng:
- Nhưng...nhưng sao...cái ống tiêm...!
Hắn từ từ rút cái ống tiêm trên ngực ra, kế đó rút ra trong túi áo một bì bông gòn.

- Bịch bông gòn này là bác sĩ bảo anh lấy cho em.

Anh tiện nhét trong túi áo, không ngờ nó lại đỡ cho anh một liều độc.

Thứ cần cho em, bây giờ lại hiến cho anh rồi!
Hắn dứt lời, lại hôn đằm thắm lên môi cô:
- Lạc Khiết! Cảm ơn em!
Cô hạnh phúc ôm hắn thật chặt, đến nỗi hắn phải rên lên mới chịu thả ra.

Các bác sĩ ái ngại nhìn Tiểu Liên.

Con bé...chết rồi!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương