Ngự Quỷ Hữu Thuật
-
Chương 10: Tư duy bình thường
Thẩm Già ở sân huấn luyện chờ Thẩm Tu lại gần, hắn dựa vào cái trụ được trồng ở giữa sân, một vòng người vây quanh hắn, bên chân là tiểu tinh linh hệ điện của Tống Bân, nhìn qua giống như bị lửa thiêu, trên bộ lông tơ tỏa ra từng làn khói trắng. Tống Bân bị vài tùy tùng cường tráng khác chế trụ trên đất, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vật nhỏ nằm trên đất.
Tồn tại của Ngự Quỷ sư, vốn là để tiêu diệt hung ma, bảo vệ dân thường. Bất quá để đảm bảo tính cạnh tranh lẫn nhau, cho nên nảy sinh một ít luận bàn ngầm ở bên ngoài cũng không thể tránh được. Không ít người vây quanh lại xem xem trò vui, tuy rằng Tống Bân cũng có khả năng, nhưng cũng không thể đánh thắng được Thẩm Già, đây chính là tài năng xuất chúng bên trong gia tộc Thẩm thị, thực lực mạnh mẽ, chỉ cần nhìn lôi quỷ ở bên cạnh đối phương cũng có thể cảm nhận được.
Không thuộc về ba loại lục, không, thủy là ba thuộc tính chủ yếu của quỷ tộc, quỷ tộc có năng lực lấy từ sấm sét rất khó tìm thấy. Mà loại hình thưa thớt như thế sao có thể dễ dàng thuần phục, lôi quỷ cá tính hung tàn, yêu thích ăn thịt tiểu tinh linh, đồng thời cũng không có tình nghĩa đồng tộc, thường bị ba loại hình quỷ tộc bài xích, mà ở cùng Thẩm Già, lại thỉnh thoảng có thể bắt được tiểu tinh linh để đỡ nhạt miệng, tuy rằng trên đất cũng có một tiểu tinh linh, chỉ có thể nhìn không thể ăn vô cùng đáng tiếc, ngửi mùi thơm ngát a.
Lôi quỷ thể hiện thần sắc tiếc nuối ngay trên mặt, môi răng mở lớn tùy ý nứt ra, đầu lưỡi liếm một vòng cả môi trên lẫn môi dưới, một ngụm nước bọt đột nhiên nhỏ xuống, gặp mặt đất bỗng nhiên tạo nên hiện tượng giống như bị sét đánh, âm thanh xì xì vang dội.
Thẩm Tu cất bước đi tới, mặt không hề tỏ thái độ, Tống Bân gửi lời mời hắn đến đây, nói không chừng là bị ép, hắn lơ đãng giật giật khóe môi, hắn vốn nói không muốn cùng quỷ tộc chiến đấu, tốn nước miếng…
Thẩm Già chờ được đối thủ, ra hiệu cho tùy tùng dẫn Tống Bân cách ra, hắn tiến lên một bước, đạp lên tiểu tinh linh trên mặt đất, nở một nụ cười vui vẻ, nói “Thẩm Tu, hôm trước trước mặt mọi người ngươi sỉ nhục Tử Hằng, không thể cứ như vậy cho qua, ta và ngươi đánh một trận, làm cái kết thúc.”
Đỗ Vân nâng Tống Bân dậy, nhìn xuống tiểu tinh linh trên mặt đất, thật may không chết, chính là sẽ mất một khoảng thời gian dài để hồi phục, Thẩm Già tuy rằng thân phận cao quý, bất quá nếu tùy ý giết chết ngự quỷ vô tội, sẽ phải chịu đến xử lý kỷ luật, thế nhưng nếu làm trọng thương thì lại chẳng bị làm sao.
“Ngươi có cái gì hướng vào ta là được, Thẩm Tu luôn có bản lãnh của hắn, là Thẩm Tử Hằng tài nghệ không bằng người!” Tống Bân mạnh miệng quát.
Đỗ Vân cũng tức giận nói “Tính thêm cả ta, sự tình ngày hôm qua tất cả mọi người đều chứng kiến, rõ ràng Thẩm Tử Hằng không chiến mà đi ra, chẳng lẽ muốn Thẩm Tu hai tay dâng lên?!”
Thẩm Già khẽ cắn răng, nhìn bốn phía xung quanh, người xem náo nhiệt, thế nhưng cũng không có ai lên tiếng đứng về phía mình, loại nội bộ lục đục này, người khác bình thường sẽ không động thủ dính líu, tuy nhiên miệng người đáng sợ, nếu khiến dân chúng phẫn nộ sẽ không tốt, Thẩm Già không phải người ngu, cãi nhau cũng không phải là chuyện tốt “Đừng nói nhảm, Thẩm Tu, nhanh lên một chút lại đây, đừng nói là ngươi sợ? Ngày hôm qua xác định là ngươi dùng thủ đoạn nào đó mọi người không biết, mới bức Tử Hằng đến mức giận dữ rời đi.”
“Há, ta dùng thủ đoạn gì? Mời ngươi nói rõ, cảm tạ.” Thẩm Tu ôm cánh tay đứng tại chỗ, lên tiếng hỏi.
“Trước tiên đánh xong rồi nói!” Thẩm Già sẽ không mở miệng nói nhiều, tên tiểu nhân Thẩm Tần kia, ngày hôm qua gọi hắn cũng không tới, nhất định là đối với Tử Hằng nổi lên nhị tâm, một chút tác dụng cũng không có “Lôi quỷ, đánh!”
Lục Chiến tự giác lao đến trước mặt thanh niên đứng, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Sứ mệnh của ngự quỷ là chiến đấu bảo vệ chủ nhân, mà bản năng chiến đấu chúng nó từ khi sinh ra đã có, chủ nhân chỉ cần làm những công kích đơn giản cùng với phòng ngự, còn lại chỉ cần mệnh lệnh, một số Ngự Quỷ sư cường đại, thậm chí có thể đứng ở những địa hình thuận lợi nhìn toàn cục, để có thể đúng lúc chỉ điểm chiến lược.
Đỗ Vân tâm có chút lo lắng, đừng nhìn Thẩm Già lỗ mãng, thế nhưng trong phương diện thao túng ngự quỷ vẫn có thể coi là tài năng, hắn đỡ Tống Bân đang nắm chặt nắm tay, nhe răng vừa trêu vừa khích lệ bạn tốt, lớn tiếng hò hét “Thẩm Tu, đánh lại, ngươi mạnh nhất!”
Thẩm Tu “…”
Không, hắn thật sự không biết điều khiển ngự quỷ.
Hơn nữa cũng không thích người khác trốn ở sau lưng xem cuộc vui.
Bất quá lần đầu điều khiển ngự quỷ, để tránh mất mặt, làm dáng một chút là được, đối thủ là lôi quỷ lại càng đơn giản.
Lục Chiến đợi mười mấy giây, cũng không nghe được lời chỉ thị, chỉ có thể ở gần chủ nhân tránh né công kích từ nước bọt của lôi quỷ, Thẩm Tu nhìn trúng thời cơ, cấp tốc ra một cái chỉ thị “Đạp một cái vào đầu của nó.”
Vừa dứt lời, lôi quỷ lần đầu tiên cảm nhận được trọng lực đá vào đầu một cái, phương thức chiến đấu của quỷ tộc thuộc tính lục sinh bình thường luôn là vật lộn, cho nên khi Lục Chiến trực tiếp nhảy lên, quăng chân trên không một cái, liền hoàn thành mệnh lệnh của chủ nhân một cách viên mãn, thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, ở một phương diện nào đó, là số mệnh bi ai của ngự quỷ.
Nước bọt trong miệng của lôi quỷ văng lên trên không trung, kéo theo một hàng dài các bóng nước nhỏ, hàng loạt đánh trúng chủ nhân sau lưng nó — Thẩm Già.
“A!”
Âm thanh thê thảm vang lên kèm theo mùi vị thịt bị đốt cháy khét lẹt, lôi quỷ còn chưa kịp phản ứng, trên mặt chủ nhân của nó bỗng chốc biến thành than đen, tóc cũng từng chiếc từng chiếc dựng thẳng đứng, gió vừa thổi, một mảng liền ào ào bay mất, quá giòn, cũng chẳng có biện pháp.
Thắng lợi của trận chiến mở màn khiến Thẩm Tu cũng không nghĩ được lấy đến đơn giản như vậy, trầm mặc “…”
Mọi người cũng không nghĩ tới thắng lợi này có chút… Kỳ lạ, trầm mặc “…”
Các tùy tòng hô to gọi nhỏ mang thiếu gia nhà mình chạy về khu vực chữa bệnh, lôi quỷ không có chỉ thị của chủ nhân liền ngoan ngoãn nằm trên mặt đất giả chết, sau đó bị bảy, tám tùy tùng khiêng đi. (N/A: Thấy bé quỷ này dễ thương, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ. Không dễ thương bằng bé Lục Chiến nhà anh Tu.)
“Phốc…”
Không biết ai là người bắt đầu, không nhịn được vang lên một tiếng cười. Nhất thời trên sân huấn luyện ầm ĩ một mảnh hoan hô, Ngự quỷ sư đánh nhau có lúc rất tàn khốc, nếu như ngự quỷ nhất thời không tập trung, thì đối phương sẽ trực tiếp công kích Ngự Quỷ sư của đối phương, hoặc là trong lúc hai con ngự quỷ chiến đấu, hai Ngự Quỷ sư cũng sẽ ném vũ khí đến trên người đối phương, đến cuối cùng không chết cũng tàn phế, trừ phi trước khi chiến đấu đã có thỏa thuận. Tốc chiến tốc thắng như vậy, đã rất lâu rồi chưa từng gặp, không ít người nhìn về phía Thẩm Tu, trong mắt ngoại trừ có chút hơi hơi chán ghét, đối phương cũng không giống như lời đồn hoàn toàn không có khả năng, nhưng đầu óc vẫn rất linh hoạt!
Thẩm Tu giơ tay gọi quỷ tộc Lục Chiến kia trở về, hắn nhìn quỷ tộc phục tùng khoanh tay bộ dạng bình tĩnh, tiện tay ném qua một viên thúy quả.
Lục Chiến theo phản xạ đón lấy, gặm mấy miếng đã đem thúy quả nuốt vào bụng.
“Ăn thôi mà cũng đẹp mắt như vậy!” Có một người ở bên cạnh che ngực nói.
“Quá đáng thương, đánh thắng cư nhiên chỉ được ăn trái cây. Thẩm Tu quả nhiên là người mang tiếng ngược đãi ngự quỷ?”
“Ai, quả nhiên không được sủng ái…”
Thẩm Tu thính giác luôn nhạy bén nghe được vài câu chê trách, hắn híp mắt một cái, thầm nghĩ chẳng nhẽ phải cho hai quả? Ra đường mà nhồi trái cây phồng một bên túi thật sự không khoa học, muốn ăn thì về nhà rồi lại ăn.
Đỗ Vân cùng Tống Bân liếc mắt nhìn nhau, buổi tối khi ngủ đều nằm trên người ngự quỷ, hoặc là ôm tiểu tinh linh, tự nhiên biết được sau khi thuần phục ngự quỷ, tiếp xúc thân mật mới có thể củng cố liên hệ tinh thân, vào lúc này vỗ vỗ vai hoặc đưa tay ôm một cái là được, hành động cụ thể còn xem thể tích của ngự quỷ lớn hay nhỏ.
“Khụ…” Đỗ Vân nhận ra được Thẩm Tu không quá để ý với cái nghề Ngự Quỷ sư này, cho nên rất nhiều thường thức cơ bản đều không chủ động tìm hiểu, liền tới gần nhỏ giọng giải thích “Ngươi có thể làm một hành động tiếp xúc thân thể nho nhỏ.”
Trời đất chứng giám, lời này của hắn là nói rất trong sáng, không có nửa phần ý tứ nào khác.
Tư duy bình thường, không có suy nghĩ của Ngự Quỷ Sư, Thẩm Tu “…” Thân thể tiếp xúc cái gì, muốn hôn hay muốn thân thân?!
Tư duy bình thường, biết ý thức được bản thân chưa từng được chủ nhân thương yêu, Lục Chiến “…” Thôi vậy, người này rất không thích chính mình.
Tồn tại của Ngự Quỷ sư, vốn là để tiêu diệt hung ma, bảo vệ dân thường. Bất quá để đảm bảo tính cạnh tranh lẫn nhau, cho nên nảy sinh một ít luận bàn ngầm ở bên ngoài cũng không thể tránh được. Không ít người vây quanh lại xem xem trò vui, tuy rằng Tống Bân cũng có khả năng, nhưng cũng không thể đánh thắng được Thẩm Già, đây chính là tài năng xuất chúng bên trong gia tộc Thẩm thị, thực lực mạnh mẽ, chỉ cần nhìn lôi quỷ ở bên cạnh đối phương cũng có thể cảm nhận được.
Không thuộc về ba loại lục, không, thủy là ba thuộc tính chủ yếu của quỷ tộc, quỷ tộc có năng lực lấy từ sấm sét rất khó tìm thấy. Mà loại hình thưa thớt như thế sao có thể dễ dàng thuần phục, lôi quỷ cá tính hung tàn, yêu thích ăn thịt tiểu tinh linh, đồng thời cũng không có tình nghĩa đồng tộc, thường bị ba loại hình quỷ tộc bài xích, mà ở cùng Thẩm Già, lại thỉnh thoảng có thể bắt được tiểu tinh linh để đỡ nhạt miệng, tuy rằng trên đất cũng có một tiểu tinh linh, chỉ có thể nhìn không thể ăn vô cùng đáng tiếc, ngửi mùi thơm ngát a.
Lôi quỷ thể hiện thần sắc tiếc nuối ngay trên mặt, môi răng mở lớn tùy ý nứt ra, đầu lưỡi liếm một vòng cả môi trên lẫn môi dưới, một ngụm nước bọt đột nhiên nhỏ xuống, gặp mặt đất bỗng nhiên tạo nên hiện tượng giống như bị sét đánh, âm thanh xì xì vang dội.
Thẩm Tu cất bước đi tới, mặt không hề tỏ thái độ, Tống Bân gửi lời mời hắn đến đây, nói không chừng là bị ép, hắn lơ đãng giật giật khóe môi, hắn vốn nói không muốn cùng quỷ tộc chiến đấu, tốn nước miếng…
Thẩm Già chờ được đối thủ, ra hiệu cho tùy tùng dẫn Tống Bân cách ra, hắn tiến lên một bước, đạp lên tiểu tinh linh trên mặt đất, nở một nụ cười vui vẻ, nói “Thẩm Tu, hôm trước trước mặt mọi người ngươi sỉ nhục Tử Hằng, không thể cứ như vậy cho qua, ta và ngươi đánh một trận, làm cái kết thúc.”
Đỗ Vân nâng Tống Bân dậy, nhìn xuống tiểu tinh linh trên mặt đất, thật may không chết, chính là sẽ mất một khoảng thời gian dài để hồi phục, Thẩm Già tuy rằng thân phận cao quý, bất quá nếu tùy ý giết chết ngự quỷ vô tội, sẽ phải chịu đến xử lý kỷ luật, thế nhưng nếu làm trọng thương thì lại chẳng bị làm sao.
“Ngươi có cái gì hướng vào ta là được, Thẩm Tu luôn có bản lãnh của hắn, là Thẩm Tử Hằng tài nghệ không bằng người!” Tống Bân mạnh miệng quát.
Đỗ Vân cũng tức giận nói “Tính thêm cả ta, sự tình ngày hôm qua tất cả mọi người đều chứng kiến, rõ ràng Thẩm Tử Hằng không chiến mà đi ra, chẳng lẽ muốn Thẩm Tu hai tay dâng lên?!”
Thẩm Già khẽ cắn răng, nhìn bốn phía xung quanh, người xem náo nhiệt, thế nhưng cũng không có ai lên tiếng đứng về phía mình, loại nội bộ lục đục này, người khác bình thường sẽ không động thủ dính líu, tuy nhiên miệng người đáng sợ, nếu khiến dân chúng phẫn nộ sẽ không tốt, Thẩm Già không phải người ngu, cãi nhau cũng không phải là chuyện tốt “Đừng nói nhảm, Thẩm Tu, nhanh lên một chút lại đây, đừng nói là ngươi sợ? Ngày hôm qua xác định là ngươi dùng thủ đoạn nào đó mọi người không biết, mới bức Tử Hằng đến mức giận dữ rời đi.”
“Há, ta dùng thủ đoạn gì? Mời ngươi nói rõ, cảm tạ.” Thẩm Tu ôm cánh tay đứng tại chỗ, lên tiếng hỏi.
“Trước tiên đánh xong rồi nói!” Thẩm Già sẽ không mở miệng nói nhiều, tên tiểu nhân Thẩm Tần kia, ngày hôm qua gọi hắn cũng không tới, nhất định là đối với Tử Hằng nổi lên nhị tâm, một chút tác dụng cũng không có “Lôi quỷ, đánh!”
Lục Chiến tự giác lao đến trước mặt thanh niên đứng, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Sứ mệnh của ngự quỷ là chiến đấu bảo vệ chủ nhân, mà bản năng chiến đấu chúng nó từ khi sinh ra đã có, chủ nhân chỉ cần làm những công kích đơn giản cùng với phòng ngự, còn lại chỉ cần mệnh lệnh, một số Ngự Quỷ sư cường đại, thậm chí có thể đứng ở những địa hình thuận lợi nhìn toàn cục, để có thể đúng lúc chỉ điểm chiến lược.
Đỗ Vân tâm có chút lo lắng, đừng nhìn Thẩm Già lỗ mãng, thế nhưng trong phương diện thao túng ngự quỷ vẫn có thể coi là tài năng, hắn đỡ Tống Bân đang nắm chặt nắm tay, nhe răng vừa trêu vừa khích lệ bạn tốt, lớn tiếng hò hét “Thẩm Tu, đánh lại, ngươi mạnh nhất!”
Thẩm Tu “…”
Không, hắn thật sự không biết điều khiển ngự quỷ.
Hơn nữa cũng không thích người khác trốn ở sau lưng xem cuộc vui.
Bất quá lần đầu điều khiển ngự quỷ, để tránh mất mặt, làm dáng một chút là được, đối thủ là lôi quỷ lại càng đơn giản.
Lục Chiến đợi mười mấy giây, cũng không nghe được lời chỉ thị, chỉ có thể ở gần chủ nhân tránh né công kích từ nước bọt của lôi quỷ, Thẩm Tu nhìn trúng thời cơ, cấp tốc ra một cái chỉ thị “Đạp một cái vào đầu của nó.”
Vừa dứt lời, lôi quỷ lần đầu tiên cảm nhận được trọng lực đá vào đầu một cái, phương thức chiến đấu của quỷ tộc thuộc tính lục sinh bình thường luôn là vật lộn, cho nên khi Lục Chiến trực tiếp nhảy lên, quăng chân trên không một cái, liền hoàn thành mệnh lệnh của chủ nhân một cách viên mãn, thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, ở một phương diện nào đó, là số mệnh bi ai của ngự quỷ.
Nước bọt trong miệng của lôi quỷ văng lên trên không trung, kéo theo một hàng dài các bóng nước nhỏ, hàng loạt đánh trúng chủ nhân sau lưng nó — Thẩm Già.
“A!”
Âm thanh thê thảm vang lên kèm theo mùi vị thịt bị đốt cháy khét lẹt, lôi quỷ còn chưa kịp phản ứng, trên mặt chủ nhân của nó bỗng chốc biến thành than đen, tóc cũng từng chiếc từng chiếc dựng thẳng đứng, gió vừa thổi, một mảng liền ào ào bay mất, quá giòn, cũng chẳng có biện pháp.
Thắng lợi của trận chiến mở màn khiến Thẩm Tu cũng không nghĩ được lấy đến đơn giản như vậy, trầm mặc “…”
Mọi người cũng không nghĩ tới thắng lợi này có chút… Kỳ lạ, trầm mặc “…”
Các tùy tòng hô to gọi nhỏ mang thiếu gia nhà mình chạy về khu vực chữa bệnh, lôi quỷ không có chỉ thị của chủ nhân liền ngoan ngoãn nằm trên mặt đất giả chết, sau đó bị bảy, tám tùy tùng khiêng đi. (N/A: Thấy bé quỷ này dễ thương, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ. Không dễ thương bằng bé Lục Chiến nhà anh Tu.)
“Phốc…”
Không biết ai là người bắt đầu, không nhịn được vang lên một tiếng cười. Nhất thời trên sân huấn luyện ầm ĩ một mảnh hoan hô, Ngự quỷ sư đánh nhau có lúc rất tàn khốc, nếu như ngự quỷ nhất thời không tập trung, thì đối phương sẽ trực tiếp công kích Ngự Quỷ sư của đối phương, hoặc là trong lúc hai con ngự quỷ chiến đấu, hai Ngự Quỷ sư cũng sẽ ném vũ khí đến trên người đối phương, đến cuối cùng không chết cũng tàn phế, trừ phi trước khi chiến đấu đã có thỏa thuận. Tốc chiến tốc thắng như vậy, đã rất lâu rồi chưa từng gặp, không ít người nhìn về phía Thẩm Tu, trong mắt ngoại trừ có chút hơi hơi chán ghét, đối phương cũng không giống như lời đồn hoàn toàn không có khả năng, nhưng đầu óc vẫn rất linh hoạt!
Thẩm Tu giơ tay gọi quỷ tộc Lục Chiến kia trở về, hắn nhìn quỷ tộc phục tùng khoanh tay bộ dạng bình tĩnh, tiện tay ném qua một viên thúy quả.
Lục Chiến theo phản xạ đón lấy, gặm mấy miếng đã đem thúy quả nuốt vào bụng.
“Ăn thôi mà cũng đẹp mắt như vậy!” Có một người ở bên cạnh che ngực nói.
“Quá đáng thương, đánh thắng cư nhiên chỉ được ăn trái cây. Thẩm Tu quả nhiên là người mang tiếng ngược đãi ngự quỷ?”
“Ai, quả nhiên không được sủng ái…”
Thẩm Tu thính giác luôn nhạy bén nghe được vài câu chê trách, hắn híp mắt một cái, thầm nghĩ chẳng nhẽ phải cho hai quả? Ra đường mà nhồi trái cây phồng một bên túi thật sự không khoa học, muốn ăn thì về nhà rồi lại ăn.
Đỗ Vân cùng Tống Bân liếc mắt nhìn nhau, buổi tối khi ngủ đều nằm trên người ngự quỷ, hoặc là ôm tiểu tinh linh, tự nhiên biết được sau khi thuần phục ngự quỷ, tiếp xúc thân mật mới có thể củng cố liên hệ tinh thân, vào lúc này vỗ vỗ vai hoặc đưa tay ôm một cái là được, hành động cụ thể còn xem thể tích của ngự quỷ lớn hay nhỏ.
“Khụ…” Đỗ Vân nhận ra được Thẩm Tu không quá để ý với cái nghề Ngự Quỷ sư này, cho nên rất nhiều thường thức cơ bản đều không chủ động tìm hiểu, liền tới gần nhỏ giọng giải thích “Ngươi có thể làm một hành động tiếp xúc thân thể nho nhỏ.”
Trời đất chứng giám, lời này của hắn là nói rất trong sáng, không có nửa phần ý tứ nào khác.
Tư duy bình thường, không có suy nghĩ của Ngự Quỷ Sư, Thẩm Tu “…” Thân thể tiếp xúc cái gì, muốn hôn hay muốn thân thân?!
Tư duy bình thường, biết ý thức được bản thân chưa từng được chủ nhân thương yêu, Lục Chiến “…” Thôi vậy, người này rất không thích chính mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook