"Năm 1922
- Ta thật không biết phải làm sao để bảo vệ con bé nữa.

- Nàng khẽ thở dài, tự cảm thấy thất vọng về bản thân.

Thanh Ca từng hoài nghi về khả năng của mình rằng liệu nàng có thể bảo vệ Tiểu Thục khỏi muôn vàn nguy hiểm đang rình rập xung quanh hay không? Nàng sợ mình sẽ khiến Lan Hương thất vọng, sợ Tiểu Thục sẽ không thể yên ổn khi ở cạnh nàng.

Nhưng đó là trước kia, khi nàng còn chưa gặp Hạc Hiên.

Giờ đây, dưới sự che chở của chàng, Thanh Ca đã cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, nhất là khi thấy Tiểu Thục được ăn no mặc ấm mỗi ngày.
- Nàng đã chăm sóc Tiểu Thục rất tốt.

- Chàng an ủi nàng - Nàng đã vượt ngục, thành công đưa con bé ra ngoài.

Đó không phải là điều mà cô nương nào cũng làm được.

Hơn nữa, giờ nàng còn có ta kia mà.
Quả thật, chàng rất biết cách để trấn an người khác.

Cứ hễ nàng có điều gì không vui, chàng đều dùng giọng điệu nhẹ nhàng, nụ cười ấm áp của mình để giúp nàng yên tâm.

Cũng vì thế mà nàng năm lần bảy lượt bị dụ dỗ, tham gia vào những kế hoạch đầy rẫy nguy hiểm của chàng.

Và cũng vì thế mà nàng mới trở thành chính thất của Tuệ Vương.
- Điện hạ nói đúng.

Giờ có lẽ không còn sớm, ta về phòng nghỉ trước.

Điện hạ cũng nên nghỉ ngơi.

Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành.Nàng dặn dò cẩn thận rồi rời thư phòng.

Tiểu Thục đã khỏe hơn nhiều nên không còn quấy nàng, chỉ cần bảo ngủ thì sẽ ngoan ngoãn làm theo.


Tiểu Thục ngủ, nàng cũng đặt lưng xuống giường, mong nghỉ ngơi cho lại sức.

Nhưng những suy nghĩ về mẹ và miếng ngọc bội lại khiến nàng trằn trọc suốt một đêm.
Nàng và mẹ vốn ở làng Thiệu - một làng nhỏ nằm sát biên cương Lam Thành.

Trong một lần bị quân lính càn quét, mẹ nàng và hơn nửa dân làng đều bị thiệt mạng.

Từ đó, số người còn lại dần tan rã, người vào kinh đô sinh sống, kẻ trở lại quê cũ kiếm ăn.

Vì sợ nàng không có chốn dung thân, mẹ nàng trước khi chết đã truyền lại cho nàng một nửa miếng ngọc bội, thều thào dặn dò:
- Sau này không có mẹ, con phải tìm cho ra người giữ mảnh ngọc bội còn lại.

Người ấy sẽ...!bảo vệ con...!cả đời.
Nói rồi, bà nhắm mắt xuôi tay, để lại một đứa trẻ chỉ vỏn vẹn mười tuổi là nàng trơ trọi trên đời này.

Sau, nàng cũng bỏ đi biền biệt như bao người khác trong làng, hòng tìm ra chủ nhân của miếng ngọc bội.

Nhưng ngót nghét cũng đã gần mười hai năm, tung tích về người ấy đối với nàng mà nói vẫn là một ẩn số.

Đợt này có cơ hội quay lại Lam Thành, nàng nhất định sẽ về nhà cũ của mẹ con nàng, tìm thêm một vài manh mối nữa.

Chưa biết chừng, nàng sẽ tra ra được gì đó liên quan đến ngọc bội và người chủ nhân bí hiểm này.
*
Mới tờ mờ sáng, cả phủ Tuệ Vương đã ráo riết sắp đồ lên xe ngựa, chuẩn bị cho chuyến đi dài ngày của chủ tử đến Lam Thành.

Lần này đường xa vất vả, chàng chỉ cho vài thị vệ và tì nữ theo hầu, còn lại đều ở nhà giúp quản gia trông coi phủ.

Thanh Ca và Tiểu Thục được ưu ái ngồi trên xe ngựa, trong khi chàng và Đức Khải cưỡi ngựa đi trước dò đường phòng bất trắc.

Nửa đoạn đường đầu vừa khô vừa thoải, đoàn người đi rất mau.

Bắt đầu từ nửa đoạn sau, địa hình hiểm trở, khó đi, xe và ngựa đã không ít lần dừng lại vì gặp chỗ sình lầy, phải đẩy xe lên mới đi tiếp được.

Khi trời vừa sẩm tối thì bọn họ cũng đến được rừng Dạ Cửu.


Nơi đây nổi tiếng với những đầm lầy sâu và nhớp nháp, hai bên đều là cây cối rậm rạp.

Hơn nữa lại có rất nhiều thổ phỉ rình rập, sẵn sàng xông ra tấn công bất cứ lúc nào.

Việc dừng lại ở một nơi nguy hiểm thế này không phải là một ý hay.
- Điện hạ, Đức Khải huynh, chúng ta có thể đi tiếp một chút nữa được không? - Nàng ghé mặt ra khỏi kiệu, đề xuất với chàng và Đức Khải - Nghe nói vùng Dạ Cửu nguy hiểm đầy rẫy, ta nghĩ không nên nán lại đây lâu.
- Ta e rằng không muốn cũng phải dừng lại.

- Chàng đáp.
Những gia nhân đằng sau nghe không hiểu, nhưng nàng thì lại biết rất rõ.

Chắc hẳn ở phía trước có nguy hiểm nên Hạc Hiên và Đức Khải mới cho xe dừng lại.

Sau ấy, cả hai người tiến sâu hơn vào đầm Dạ Cửu, cẩn thận dòm ngó xung quanh.

Bất chợt, một cơn mưa tên lao đến, thi nhau phi thẳng vào chỗ Đức Khải và Hạc Hiên.

May cả hai đều võ nghệ cao cường nên mới tránh được.

Hai người tản ra hai bên, khua kiếm lia lịa.

Đoạn, một đám người áo đen lao ra, một bên tấn công chàng và Đức Khải, một bên phá đảo xe ngựa và hàng hóa.

Xác tì nữ và thị vệ chẳng mấy chốc đã la liệt trên nền đất.

Lũ thích khách bắt đầu dùng sức lật đổ kiệu, khiến nàng và Tiểu Thục theo đà lăn tròn.

Lại một lần nữa, nàng phải gồng mình để bảo vệ Tiểu Thục.

Thay vì nằm yên chờ chết, Thanh Ca vội vàng bò dậy, chờ khi tấm rèm kiệu được mở ra, liền tung bột cay trong túi vải vào mặt tên thích khách, khiến hắn đau đớn rú lên.

Nhờ thế, nàng mới kéo Tiểu Thục rời khỏi xe, trốn vào sau những tán cây.

Nàng dặn Tiểu Thục ở im trong bụi, còn mình thì lén khều lấy thanh kiếm làm vũ khí phòng thân.Một vài tên đã thấy nàng qua bụi cây, liền xông vào định bắt sống.

Không ngờ nàng còn nhanh hơn chúng, chỉ vài nhát kiếm đã khiến chúng ngã lăn ra đất, sống dở chết dở.

Cảm thấy ở đây không còn an toàn, nàng kéo tay Tiểu Thục chạy về phía rừng cây rậm rạp.

Nhưng bọn chúng đã kịp chặn đường và tước đi thanh kiếm trong tay nàng.

Ngay lúc bọn chúng định giải Thanh Ca và Tiểu Thục đi thì một nam nhân đeo mặt nạ từ đâu xuất hiện, dùng khinh công đánh trả thích khách.

Chỉ trong một vài phút ngắn ngủi, những tên áo đen xung quanh nàng đều đổ gục, tạo lối thoát cho cả nàng và Tiểu Thục.

Lúc bấy giờ, vị nam nhân kia mới đáp xuống đất, gỡ chiếc mặt nạ ra.

Đó là Khải Trạch.
- Ở đây không an toàn, theo ta đi đến nơi khác.

- Hắn đưa tay chờ đợi.
- Khải Trạch huynh? - Nàng ngỡ ngàng trước sự xuất hiện của hắn - Sao huynh lại ở đây?
- Không còn quan trọng nữa.

Nghe ta, rời đi ngay lập tức.

- Hắn thúc giục.
- Ta...!- Nàng do dự.
Phía bên kia, phu quân của nàng và thị vệ thân cận là Đức Khải đang ra sức chiến đấu với đám thích khách, Thanh Ca không thể ích kỉ mà rời đi cùng Khải Trạch.

Nàng khước từ lời đề nghị của hắn
- Đa tạ huynh đã cứu ta, nhưng ta không thể rời đi...!Ta còn có phu quân, còn có Đức Khải huynh...
- Thôi được.

- Hắn đỡ trán - Ta hiểu ý muội rồi.

Muội và đứa trẻ kia ở yên đây.
Không đợi nàng phản ứng, hắn lao vù ra, giúp Hạc Hiên và Đức Khải một tay.

Nhờ có hắn, chẳng mấy chốc đám thích khách đã bị tiêu diệt.

Khải Trạch và Đức Khải đều nằm lăn ra đất, thả lỏng mình sau cuộc chiến khốc liệt.


Còn Hạc Hiên tuy không bị thương nhiều nhưng cũng đã sức cùng lực kiệt, chỉ chực khuỵu xuống.
Nàng xót xa nhìn cả ba vị nam nhân đuối sức sau cuộc chiến, hớt hải kéo Tiểu Thục chạy về phía họ.

Nào ngờ, một tên thích khách gần đó loạng choạng đứng dậy, giương cung lên, ngắm thẳng vào người chàng.

Hóa ra hắn chưa chết, mà chỉ bị đánh cho trọng thương.

Nhân lúc chàng không để ý liền tấn công chàng từ phía sau.

Thế mới nói, quân tử khó thắng nổi tiểu nhân.

Mũi tên xuyên thẳng vào bả vai Hạc Hiên trước khi Đức Khải và Khải Trạch kịp cảnh báo chàng.
Thanh Ca từ xa chứng kiến toàn bộ mọi chuyện.

Nàng không ngờ việc lại diễn ra nhanh đến vậy nên chỉ khi mũi tên đã bắn đi, nàng mới nhận thức được sự tình, liền không chần chờ mà kết liễu tên thích khách ngay từ phía sau.

Vì lo rằng Tiểu Thục bị cảnh tượng ban nãy làm cho hoảng sợ, nàng phải ẵm cô bé trên tay, cực nhọc chạy về phía chàng.Lúc này, mũi tên đã được Đức Khải rút ra.

Hắn đỡ một bên tay chàng, đề nghị đưa chàng lên trên khu rừng cạnh đó.
Cả nàng và Khải Trạch đều đồng ý, lập tức di chuyển theo đề xuất của Đức Khải.

Toàn bộ xe và kiệu đều bị lũ thích khách phá hủy, đồ bên trong cũng không còn nguyên vẹn, Thanh Ca chỉ đành dùng chút dụng cụ còn sót lại để sơ cứu cho chàng.

Trong lúc đó, Đức Khải và Khải Trạch kiếm củi nhóm lửa.

Hai người này từ lúc gặp đã không ưa nhau, hơi một tí là xô xát.

Nếu nàng không nhăn mặt đe dọa, có lẽ cả hai đã lao vào đánh nhau từ bao giờ.
- Suỵt! - Nàng khẽ ra hiệu - Hai huynh không thể ngừng đánh nhau được hay sao?
- Tại bằng hữu của muội gây hấn trước.

- Khải Trạch cao giọng nói.
- Nếu không phải vì Khải Trạch huynh đây tự dưng xuất hiện, phá hỏng kế hoạch của Điện hạ thì ngài ấy đã không ra nông nỗi này.

- Đức Khải cũng chua ngoa đáp trả.
- Này này, ta còn giúp hắn đánh hạ bọn thích khách đấy nhé.

- Khải Trạch sùng lên, suýt nữa lao vào đánh tay đôi với Đức Khải nếu như nàng không lớn giọng lần nữa:
- Hai huynh thôi đi, Điện hạ còn đang bị thương chưa khỏi, hai huynh còn vì xích mích nhỏ này mà gây hấn với nhau? Các huynh phải học tập Tiểu Thục đấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương