Ngu Quân Như Núi
-
Chương 47
Hai người lắp bắp kinh hãi, đồng thời bật ra tiếng.
Vân Lạc nhìn Từ Nguyệt Tình liếc mắt một cái, quay đầu nói với Liên Ngu Sơn, “Đi ngoài lâu rồi, cần phải trở về.”
Liên Ngu Sơn kinh ngạc gật gật đầu.
Vân Lạc cầm tay y, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay lạnh lẽo. Liên Ngu Sơn cúi đầu, tránh đi tầm mắt của hắn, muốn đem tay rút về đến nhưng lại bị Vân Lạc chặt chẽ bắt lấy.
Vân Lạc đối Từ Nguyệt Tình nói, “Hoàng hậu, ngươi đi về trước đi.”
Từ Nguyệt Tình yên lặng nhìn bọn họ liếc mắt một cái, xoay người rời khỏi.
Liên Ngu Sơn vô lực tựa vào thân cây, cúi đầu xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
Vân Lạc thở dài, vòng tay vây lấy Liên Ngu Sơn, “Không ngờ ngươi lại gặp nàng ở đây. Đang êm đẹp tại sao lại ra khỏi Duệ Kỳ cung?”
Liên Ngu Sơn đáp, “Không có gì, chỉ là muốn đến… nhìn xem cây này thôi.”
Vân Lạc ngẩng đầu nhìn sang đại thụ, vỗ vỗ thân cây to lớn, nói sang chuyện khác, “Thụ gia gia vẫn rắn chắc như thế, nhớ năm đó ta không ít lần ở trên cây đến nhảy xuống, đến mùa hè lại trốn trên tàng cây, thoải mái cực kỳ. Trừ ngươi ra, ai cũng tìm không thấy.”
Liên Ngu Sơn khẽ động khóe miệng, cười khẽ một chút.
Vân Lạc ôm y, “Không biết đứa nhỏ của chúng ta sau này có thể leo lên cây này nữa không a.”
Liên Ngu Sơn không nói gì, lặng yên một lát, thở dài nói, “Ta mệt rồi, trở về đi.”
“Được.” Vân Lạc đưa y trở về, trên đường gặp được tiểu Cửu đang vội vàng đi tới, Vân Lạc tiếp nhận hậu áo khoác lớn phủ thêm cho Liên Ngu Sơn, cùng y trở về Duệ Kỳ cung.
Dùng xong ngọ thiện (bữa trưa), Liên Ngu Sơn tinh thần không tốt, Vân Lạc dìu y lên giường nghỉ ngơi. Liên Ngu Sơn bỗng nhiên đưa lưng về phía Vân Lạc, thấp giọng nói, “Nàng là một nữ tử tốt.”
“… Ân, ta biết.”
“Lần trước ta hỏi nàng, ngươi vì sao trốn tránh mà không đáp?”
Vân Lạc dừng lại một chút, cười khổ nói, “Thích một người, có thể làm cho người nhu nhược trở nên dũng cảm, cũng có thể làm cho người dũng cảm trở nên yếu đuối. Ta không phải không muốn nói, chỉ là khi nhìn đến ngươi liền mở không nổi miệng.”
Liên Ngu Sơn lặng yên một lát, nói, “Ta không muốn thương tổn nàng. Ta cảm thấy… cảm thấy…”
“Cảm thấy cái gì?”
“… cảm thấy các ngươi… thực xứng.” Thanh âm Liên Ngu Sơn bình tĩnh nhưng tựa hồ phải dùng khí lực rất lớn mới thốt ra được những lời này.
Vân Lạc sửng sốt, chợt thấy đáy lòng phẫn nộ, cắn răng nói, “Ta không cảm thấy thế!” Nói xong không hề để ý tới Liên Ngu Sơn, phất tay áo rời đi.
Chạng vạng, Vân Lạc đi đến Phượng Nghi cung, Từ Nguyệt Tình sớm chờ đã lâu.
“Thì ra là y.”
Vân Lạc gật gật đầu, “Chuyện cho tới bây giờ, trẫm cũng không muốn giấu ngươi. Trẫm và y là thanh mai trúc mã, khi còn bé đã lập lời thề hôn ước, tiên hoàng cũng đã nhận lời, còn muốn đích thân hạ chỉ cho chúng ta. Ai ngờ… thế sự vô thường (việc đời luôn thay đổi).”
Mặt Vân Lạc lộ vẻ thống khổ. Việc Tiên hoàng gặp chuyện vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng hắn.
Từ Nguyệt Tình đã hiểu được. Nàng sớm đã biết, ngôi vị hoàng hậu này nguyên bản không phải của nàng.
“Hoàng Thượng, ngươi thực thích y?” Từ Nguyệt Tình lấy hết dũng khí hỏi.
Vân Lạc thản nhiên nói, “Ân, thực thích.”
“‘Thực thích’ là có bao nhiêu thích?”
Vân Lạc nhìn nàng liếc mắt một cái, mỉm cười nói, “Thực thích là cho dù y là người giết cha ngươi, ngươi cũng phải cùng y một chỗ.”
Cả người Từ Nguyệt Tình chấn động.
Mặc dù Hoàng Thượng giống vui đùa, nói đến vân đạm phong khinh (bình tĩnh), nhưng những lời này cũng thật đến tám chín phần mười. Liên Ngu Sơn tuy nói không phải là người có thù giết cha với hoàng thượng, nhưng Liên gia là nguyên nhân khách quan dẫn đến việc tiên hoàng bị ám sát. Triều đình vô tình, dựa theo luật pháp, lưu đày biên cương đã là án xử nhẹ nhàng lắm rồi.
Từ Nguyệt Tình muốn nói tới một chuyện, “Cái kia… y, y…”
“Cái gì?”
“Y, y, y hình như…” Mặt Từ Nguyệt Tình đỏ lên, nói lắp nửa ngày vẫn không biết nên nói thế nào.
Vân Lạc nghĩ nghĩ, thấp giọng nói, “Trẫm ta cũng không gạt ngươi. Trong bụng y đã có cốt nhục của trẫm.”
Từ Nguyệt Tình khiếp hãi. Mặc dù nàng đã nghĩ đến nhưng khi hoàng thượng chính mình thừa nhận vẫn khiến nàng khiếp sợ sâu sắc.
Vân quốc mặc dù có linh dược có thể làm cho nam tử nghịch thiên thụ thai nhưng việc này nguy hiểm phi thường, mấy trăm năm qua nam tử làm như thế quả thực ít ỏi đến có thể đếm được. Nữ nhân sinh con còn phải dạo một vòng quanh quỷ môn quan, huống chi là nam nhân.
Từ Nguyệt Tình trong phút chốc thật sự bị mơ màng.
Vân Lạc nhìn Từ Nguyệt Tình liếc mắt một cái, quay đầu nói với Liên Ngu Sơn, “Đi ngoài lâu rồi, cần phải trở về.”
Liên Ngu Sơn kinh ngạc gật gật đầu.
Vân Lạc cầm tay y, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay lạnh lẽo. Liên Ngu Sơn cúi đầu, tránh đi tầm mắt của hắn, muốn đem tay rút về đến nhưng lại bị Vân Lạc chặt chẽ bắt lấy.
Vân Lạc đối Từ Nguyệt Tình nói, “Hoàng hậu, ngươi đi về trước đi.”
Từ Nguyệt Tình yên lặng nhìn bọn họ liếc mắt một cái, xoay người rời khỏi.
Liên Ngu Sơn vô lực tựa vào thân cây, cúi đầu xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
Vân Lạc thở dài, vòng tay vây lấy Liên Ngu Sơn, “Không ngờ ngươi lại gặp nàng ở đây. Đang êm đẹp tại sao lại ra khỏi Duệ Kỳ cung?”
Liên Ngu Sơn đáp, “Không có gì, chỉ là muốn đến… nhìn xem cây này thôi.”
Vân Lạc ngẩng đầu nhìn sang đại thụ, vỗ vỗ thân cây to lớn, nói sang chuyện khác, “Thụ gia gia vẫn rắn chắc như thế, nhớ năm đó ta không ít lần ở trên cây đến nhảy xuống, đến mùa hè lại trốn trên tàng cây, thoải mái cực kỳ. Trừ ngươi ra, ai cũng tìm không thấy.”
Liên Ngu Sơn khẽ động khóe miệng, cười khẽ một chút.
Vân Lạc ôm y, “Không biết đứa nhỏ của chúng ta sau này có thể leo lên cây này nữa không a.”
Liên Ngu Sơn không nói gì, lặng yên một lát, thở dài nói, “Ta mệt rồi, trở về đi.”
“Được.” Vân Lạc đưa y trở về, trên đường gặp được tiểu Cửu đang vội vàng đi tới, Vân Lạc tiếp nhận hậu áo khoác lớn phủ thêm cho Liên Ngu Sơn, cùng y trở về Duệ Kỳ cung.
Dùng xong ngọ thiện (bữa trưa), Liên Ngu Sơn tinh thần không tốt, Vân Lạc dìu y lên giường nghỉ ngơi. Liên Ngu Sơn bỗng nhiên đưa lưng về phía Vân Lạc, thấp giọng nói, “Nàng là một nữ tử tốt.”
“… Ân, ta biết.”
“Lần trước ta hỏi nàng, ngươi vì sao trốn tránh mà không đáp?”
Vân Lạc dừng lại một chút, cười khổ nói, “Thích một người, có thể làm cho người nhu nhược trở nên dũng cảm, cũng có thể làm cho người dũng cảm trở nên yếu đuối. Ta không phải không muốn nói, chỉ là khi nhìn đến ngươi liền mở không nổi miệng.”
Liên Ngu Sơn lặng yên một lát, nói, “Ta không muốn thương tổn nàng. Ta cảm thấy… cảm thấy…”
“Cảm thấy cái gì?”
“… cảm thấy các ngươi… thực xứng.” Thanh âm Liên Ngu Sơn bình tĩnh nhưng tựa hồ phải dùng khí lực rất lớn mới thốt ra được những lời này.
Vân Lạc sửng sốt, chợt thấy đáy lòng phẫn nộ, cắn răng nói, “Ta không cảm thấy thế!” Nói xong không hề để ý tới Liên Ngu Sơn, phất tay áo rời đi.
Chạng vạng, Vân Lạc đi đến Phượng Nghi cung, Từ Nguyệt Tình sớm chờ đã lâu.
“Thì ra là y.”
Vân Lạc gật gật đầu, “Chuyện cho tới bây giờ, trẫm cũng không muốn giấu ngươi. Trẫm và y là thanh mai trúc mã, khi còn bé đã lập lời thề hôn ước, tiên hoàng cũng đã nhận lời, còn muốn đích thân hạ chỉ cho chúng ta. Ai ngờ… thế sự vô thường (việc đời luôn thay đổi).”
Mặt Vân Lạc lộ vẻ thống khổ. Việc Tiên hoàng gặp chuyện vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng hắn.
Từ Nguyệt Tình đã hiểu được. Nàng sớm đã biết, ngôi vị hoàng hậu này nguyên bản không phải của nàng.
“Hoàng Thượng, ngươi thực thích y?” Từ Nguyệt Tình lấy hết dũng khí hỏi.
Vân Lạc thản nhiên nói, “Ân, thực thích.”
“‘Thực thích’ là có bao nhiêu thích?”
Vân Lạc nhìn nàng liếc mắt một cái, mỉm cười nói, “Thực thích là cho dù y là người giết cha ngươi, ngươi cũng phải cùng y một chỗ.”
Cả người Từ Nguyệt Tình chấn động.
Mặc dù Hoàng Thượng giống vui đùa, nói đến vân đạm phong khinh (bình tĩnh), nhưng những lời này cũng thật đến tám chín phần mười. Liên Ngu Sơn tuy nói không phải là người có thù giết cha với hoàng thượng, nhưng Liên gia là nguyên nhân khách quan dẫn đến việc tiên hoàng bị ám sát. Triều đình vô tình, dựa theo luật pháp, lưu đày biên cương đã là án xử nhẹ nhàng lắm rồi.
Từ Nguyệt Tình muốn nói tới một chuyện, “Cái kia… y, y…”
“Cái gì?”
“Y, y, y hình như…” Mặt Từ Nguyệt Tình đỏ lên, nói lắp nửa ngày vẫn không biết nên nói thế nào.
Vân Lạc nghĩ nghĩ, thấp giọng nói, “Trẫm ta cũng không gạt ngươi. Trong bụng y đã có cốt nhục của trẫm.”
Từ Nguyệt Tình khiếp hãi. Mặc dù nàng đã nghĩ đến nhưng khi hoàng thượng chính mình thừa nhận vẫn khiến nàng khiếp sợ sâu sắc.
Vân quốc mặc dù có linh dược có thể làm cho nam tử nghịch thiên thụ thai nhưng việc này nguy hiểm phi thường, mấy trăm năm qua nam tử làm như thế quả thực ít ỏi đến có thể đếm được. Nữ nhân sinh con còn phải dạo một vòng quanh quỷ môn quan, huống chi là nam nhân.
Từ Nguyệt Tình trong phút chốc thật sự bị mơ màng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook